Lại là một hành trình dài, cuối cùng cũng về đến nhà.
Đáng tiếc chẳng có khoảng thời gian ngọt ngào nào. Từ Trạm vừa cùng Diệp Thái Vi ra khỏi sân bay đã bị Đoàn Vũ Phi đón đi, tới thẳng “Yêu Nguyệt Cư” tụ họp với Từ Ánh Kiều. Bên bàn ăn, bốn người nói chuyện rôm rả vô cùng.
“Thế nên, chúng ta phải điều chỉnh kế hoạch, chỉnh lại nguồn vốn để bài binh bố trận lại?” Đoàn Vũ Phi nhíu mày.
Thân là công tử nhà họ Đoàn, từ trước đến nay, Đoàn Vũ Phi không phải vất vả khổ cực, những sự việc xảy ra ngoài dự định đối với anh mà nói chỉ là một nỗi phiền toái nho nhỏ.
Từ Ánh Kiều thì lại không thấp thỏm như anh, chỉ chậm rãi uống canh, thỉnh thoảng đưa mắt dò xét ông anh trai ngồi đối diện.
Tuy không nói cho rõ được nguyên cớ, nhưng từ lâu cô đã cảm thấy hai người kia có gì đó không bình thường. Cứ nhìn Diệp Thái Vi mà nói, nếu như bình thường thì cô đã hi hi ha ha giảng giải hiểu biết của mình, chứ chẳng trầm lặng lo âu nhìn Từ Trạm – ông chủ của cô như vậy.
Còn Từ Trạm, tuy rằng vẫn bình tĩnh phân tích kết quả khảo sát và phương hướng điều chỉnh, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Diệp Thái Vi, quanh thân dường như phát ra tín hiệu trấn an.
Từ Ánh Kiều không hề nghĩ rằng ánh mắt trấn an đó của ông anh mình là dành cho mình hoặc Đoàn Vũ Phi đang ngồi bên cạnh.
Cho nên, bây giờ sao đây? Điều mình hoài nghi bao nhiêu năm nay liệu có phải sắp tuyên cáo cho thiên hạ không? Hai người này rốt cuộc cũng quy tụ?
Ái chà chà, quy với tụ cái gì chứ, nói thẳng ra là thừa nhận tình cảm nhỉ?
Từ Trạm xua tay ra hiệu, Diệp Thái Vi liền ngầm hiểu, rút một tập tài liệu từ trong ba lô ra đưa cho Đoàn Vũ Phi.
“Trà là cây trồng chính tại địa phương, nhưng không có tiêu chuẩn sản xuất nghiêm túc, khâu trồng và thu hoạch đều rất tùy tiện. Nếu chúng ta muốn xác lập chiến lược sản phẩm, thì điều duy nhất có thể làm là từ bỏ con đường tắt thu mua thành phẩm, điều động tài chính để đẩy quy mô của hạng mục này lên, tranh thủ ký được hợp đồng với họ để tự xây dựng cơ sở gieo trồng luôn.” Từ Trạm nói.
Từ Ánh Kiều thu lại suy nghĩ linh tinh, nghiêm túc nói: “Nếu là chuyện tài chính thì không thành vấn đề, nhưng mấu chốt là, sau khi xây dựng cơ sở trồng trọt thì ai sẽ quản lý?”
Dù sao chỗ đó cũng là ở bên ngoài, nhìn đi nhìn lại, trong số họ căn bản chẳng ai phù hợp để nhận công việc này.
Vấn đề này làm cho Từ Trạm và Đoàn Vũ Phi rơi vào im lặng.
Hai mắt Diệp Thái Vi sáng ngời, cô hưng phấn chỉ vào mình: “Tớ này! Tớ là người thích hợp nhất.”
Nhìn tôi đi, nhìn tôi đi!
Từ Trạm nhìn cô đúng theo mong muốn của cô, nhưng chỉ dùng ba chữ như thùng nước lạnh dội xuống đầu cô: “Em mơ đi.”
Tuy rằng anh có thể nhìn ra được cô rất thích chỗ đó, nhưng chẳng dễ gì mới trói được lại bên mình, hiện tại cũng coi như đã vén mây nhìn được trăng sáng, tình thế đang tốt thế mà lại thả người đi, anh đâu có ngu như vậy.
Chuyện ngu xuẩn như bỏ dưa hấu lấy vừng, anh không làm được.
Diệp Thái Vi buồn bực cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Từ Ánh Kiều và Đoàn Vũ Phi cũng len lén nhìn nhau bằng vẻ mơ hồ, hoàn toàn hết cách.
“Nếu còn muốn, sẽ có cách.” Từ Trạm gõ gõ lên tập tài liệu, quyết định người ứng cử Diệp Thái Vi hoàn toàn bị xóa tên.
Tuy rằng không biết rốt cuộc cậu cả nghĩ gì, nhưng thấy Diệp Thái Vi không cam lòng, muốn làm trái lại, Đoàn Vũ Phi vội vàng hòa giải: “Mọi người cứ suy nghĩ từ từ, bàn bạc kỹ vẫn tốt hơn mà, dù sao cũng chỉ vì muốn hạng mục tiến triển tốt thôi, gác lại tranh luận bàn tính kế hoạch mới là chuyện chính. Hôm nay cứ tạm thế đi nhỉ? Hai người cũng vất vả mấy hôm rồi, về nhà nghỉ sớm đi.”
Mọi người không có ý kiến gì, trước khi màn đêm buông xuống đã kết thúc một ngày đầy biến động.
Trở lại chỗ ở quen thuộc, mọi thứ lại trở về quỹ đạo, nhiều chuyện phải nhìn thẳng vào vấn đề rốt cuộc cũng tới.
Diệp Thái Vi ngồi trong bồn tắm suy nghĩ rất lâu. Nghĩ về những hồi ức với Từ Trạm từ khi còn nhỏ, rồi nghĩ đến hiện tại.
Từ lúc động lòng cho đến khi bộc phát hành động, sau đó không thể yên lặng lùi lại vị trí bạn bè, tới giờ đã thành người yêu, nhịp điệu giữa cô và anh vẫn thật loạn.
Đi nhầm một bước, thành cục diện như bây giờ đây.
Cô và Từ Trạm kết giao, điều kiện tiên quyết để kết hôn này có thật sự chắc chắn không? Hình như hai người chưa từng nói qua vấn đề này, mà cũng sẽ không nói đến.
Đây là hậu quả của việc để tiết tấu rối loạn, chuyện này đương nhiên nên nói đến, nhưng giữa họ thì rất khó mở miệng, mà cũng không tìm được cơ hội thích hợp để nói.
Cô biết mình thật lòng với Từ Trạm, cũng tin Từ Trạm không giả dối.
Nhiều năm ở cạnh nhau, vô số lần có cơ hội nở hoa, nhưng anh không làm vậy, mà ngược lại vẫn giữ khoảng cách đáng quý, thận trọng tới gần từng chút một. Sự quý trọng như vậy, cẩn thận như vậy, đủ để cô không chút nghi ngờ sau khi biết được sự thật.
Nhưng đoạn đường phía trước còn rất dài, vấn đề giữa họ không phải là “đi tiếp hay không”, mà là “đi như thế nào”.
Chính là, đi tiếp như thế nào?
Trong vở kịch với tình tiết rối loạn này, liệu một trong hai người nên có một người bước trước một bước không?
Biết làm sao được, cô nổi tiếng mặt dày rồi, liều mạng thôi!
Diệp Thái Vi khí thế ngút trời đứng dậy, lau khô người rồi thay áo ngủ, hiên ngang mở cửa, hùng dũng đi xuống phòng khách.
Từ Trạm cũng mới tắm xong, đang ôm máy tính ngồi trên sofa trong phòng khách, khoác chiếc áo lông rộng thùng thình, đeo cặp kính viền đen to, dáng vẻ nhàn nhã so với bộ dạng công tử cao quý thường ngày như hai người khác biệt.
Diệp Thái Vi ngồi xuống cạnh anh, tò mò nghiêng người nhìn màn hình máy tính, đuôi tóc lọt tọt mấy giọt nước lạnh: “Vẫn đang bận à?”
“Tiện thì xem thôi.” Từ Trạm đặt máy tính sang một bên, rồi tự nhiên kéo cô vào lòng, “Có cần sấy tóc giúp em không?”
Thật sự là anh ngày càng thích ôm cô vào lòng thế này, như thể chỉ có như vậy mới có thể xác nhận rằng cô đã là của anh.
Không phải bởi vì không có cảm giác an toàn, không phải bởi vì lo được lo mất, mà là họ đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, vô duyên vô cớ bỏ lỡ khoảng thời gian tốt đẹp nhất, bỏ lỡ những lần tiếp xúc thân mật.
“Không cần đâu, để em tự làm.” Diệp Thái Vi miễn cưỡng lắc đầu, cố ý vẩy nước trên tóc vào mặt anh, khiến anh nắm lấy cằm cô không cho cô làm loạn.
Thấy Từ Trạm không nói gì, Diệp Thái Vi nghịch ngợm giãy ra, nói lảng sang chuyện khác, “Không biết tình hình bên Giang Lạc có thuận lợi cho chúng ta không nhỉ?”
“Có cần quan tâm đến cậu ta như vậy không?” Từ Trạm buông ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa lên chỗ cằm cô vừa bị nắm chặt.
“Em nghĩ các anh là bạn bè thân thiết, thật sự chưa bao giờ nghĩ các anh sẽ đấu đá ngầm.” Chậc chậc, tình bạn giữa các công tý cao quý thế đấy.
Từ Trạm nhíu mày, thẳng thắn cười nhạo lối suy nghĩ thẳng thắn của cô: “Cái giới này cũng coi như em đã được tiếp xúc từ nhỏ, chẳng lẽ giữa người với người như thế nào em lại không rõ? Tình bạn là đáng quý, tất cả mọi người đều quý trọng, nhưng tính cạnh tranh là không thể thiếu được, dù sao thì chúng ta cũng phải sống vì mình.”
Sở dĩ bấy lâu nay mấy dòng họ này có thể chung sống hòa bình với nhau, chủ yếu là do biết điều tiết thế lực của nhau. Các thế hệ thừa kế cũng kết giao với nhau ngay từ đầu nhưng không chỉ đơn thuần là thân thiết tâm đầu ý hợp, bởi ngoài ra họ còn phải suy tính đến mặt lợi ích nữa, nhất cử nhất động của họ đều sẽ ảnh hưởng đến tương lai gia tộc, thế nên chỉ có quan hệ chân thành thôi là chưa đủ.
“Nhưng em nghĩ là anh và Giang Lạc không giống nhau.” Ánh mắt Diệp Thái Vi bắt đầu mơ hồ, không để ý liền nói đến chuyện trước kia, “Anh còn nhớ trước khi anh ấy ra nước ngoài, anh đã mở tiệc tạm biệt anh ấy không?”
Bữa tiệc tạm biệt đó đã khiến Từ Trạm và Diệp Thái Vi bỏ lỡ cuộc hẹn trịnh trọng đầu đời, khiến Từ Trạm bỏ lỡ lần đầu tiên dũng cảm thổ lộ của Diệp Thái Vi.
Mười bảy tuổi, Diệp Thái Vi đứng trước cửa sòng bài, bướng bỉnh đứng đến khi mặt trời lặn, một lần lại một lần đoán nguyên nhân Từ Trạm không đến chỗ hẹn.
Vì vậy, thời điểm ở Trác Ngọc, lúc biết vị khách mà Song Thư sắp xếp cho cô tiếp là bạn gái của Từ Trạm, phản ứng đầu tiên của cô chính là từ chối.
Bởi vì cô vẫn tin rằng Giang Lạc và anh khác nhau!
Tuy rằng báo chí có thao thao bất tuyệt về Giang Lạc, nhưng cô vẫn còn nhớ rõ, Giang Lạc là bạn thân nhất của Từ Trạm, hơn nữa lại là tên quỷ đã hại cô chuẩn bị kĩ càng cho lần thổ lộ đầu tiên mà lại thất bại!
Từ Trạm bất mãn nhìn cô: “Ấn tượng sâu, tại vì sau lúc đó, có người bắt đầu chuyển mục tiêu theo đuổi sang Tô Gia Dương, cũng từ đấy về sau anh không có cảm giác tồn tại.”
Qua nửa năm sau đó, tiêu điểm trong ánh mắt của Diệp Thái Vi chỉ còn Tô Gia Dương, chứ không có bóng dáng của người có tên Từ Trạm nữa.
Thật sự là nhắc tới Tô Gia Dương, tên này lại như axit pantothenic, vừa nghĩ đã hận.
Giọng điệu không vui ấy ngăn dòng hồi tưởng của Diệp Thái Vi, cô chuyển đề tài liền: “Anh có mệt không?”
Thật ra cô rất muốn nói chuyện bù cho bao nhiêu năm qua, cô muốn bổ sung những phần còn thiếu trong trí nhớ của nhau, làm cho quan hệ viên mãn hơn.
Nhưng hồi ức quá rải rác, chuyện này khó có thể một lần là xong, tuy rằng trước mắt giữa hai người đã rõ ràng nhưng vẫn chưa tính là quá khăng khít, không thích hợp cho vấn đề phức tạp như vậy.
Chuyện này phải làm từng bước từng bước một, hơn nữa phải làm chuyện quan trọng nhất đã.
Ha ha ha.
Sự ám chỉ trong ánh mắt cô khiến Từ Trạm trở nên căng thẳng. Mấy ngày nay bị hành trình cực nhọc kia làm cho mệt mỏi, không thể không kiềm chế ham muốn ào tới như sóng triều.
“Mệt thì sao? Không mệt thì sao?” Ngón tay Từ Trạm lướt qua mắt cô, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười.
“Nếu không phiền, tôi muốn thỉnh giáo Từ tiên sinh một chút về ý nghĩa sâu sắc nhất của đời người.” Diệp Thái Vi cười và ôm cổ anh, phả hơi nóng vào tai anh, lại đỏ mặt nói, “Nhưng tôi có một thỉnh cầu…”
“Bà Từ cứ chỉ giáo.” Từ Trạm ngoan ngoãn đón nhận sự chủ động của cô, bế cô lên tầng trên.
“Đừng có ở cái phòng lộn xộn như chuồng lợn của em!” Diệp Thái Vi bám chặt vào người anh, nói năng hùng hồn che đi vẻ xấu hổ.
Thấy chưa, không phải là không biết xấu hổ sao? Không phải là bằng bất cứ giá nào sao?
Luyến tiếc trinh tiết không làm được đàn bà! Luyến tiếc vợ đẹp không làm được lưu manh!
“Chuẩn tấu.” Từ Trạm nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, nhìn người con gái của mình nằm trên giường mình, đời này thật viên mãn.