Thật ra, đối với mấy người này thì “Trà lư” chỉ là trò thử nghiệm, làm một bước luyện tập cho nghề chính. Trận chiến mở màn thắng lợi quả thật khiến họ rất vui mừng, nhưng cũng không tới nỗi sung sướng đến phát điên. Thế nên, “tiệc mừng” chỉ đơn giản là cả hội đến Hồ Thiên Hải tụ tập mà thôi.
Lung Nguyệt Hoa Hương là khu ăn chơi tiêu biểu ở vùng quy hoạch ngoại ô, mà nơi không thể không nhắc đến là Hồ Thiên Hải.
Giang Lạc hào phóng bao nguyên một phòng cách “Trà lư” không xa có tên là “Thính Hương”, nhưng lại bị Điền Văn nhận định là hành động não tàn của kẻ phá gia chi tử, để “phù sa chảy ruộng ngoài”.
“Cái não có dung lượng bé như hạt gạo của ông thì làm sao mà giải thích được ẩn ý cao thâm của tôi.” Giang Lạc đã ngà ngà say, nheo mắt nhìn Điền Văn, khuôn mặt đầy vẻ khinh bỉ, “Nếu như tiệc mừng làm ở “trà lư” thì chẳng còn buôn bán được gì nữa, chả phải là đập luôn biển hiệu trong ngày khai trương à. Hiểu chưa?”
Điền Văn nâng cốc làm thành tư thế ngăn lại, “Được rồi, dù sao cũng chẳng phải tiền của tôi, ông cứ tự nhiên. Nào nào nào, uống tiếp.”
Từ Ánh Kiều nhức đầu bèn dựa vào Diệp Thái Vi, thì thầm với cô: “Cậu có thấy mấy ông kia người trước người sau đều phét lác không? Bộ dạng đúng chất vô lại…Chậc chậc, chẳng trách hôm nay không dám dẫn bạn gái đi, nhìn cái dáng đấy thì con gái không sợ chạy mất dép mới là lạ.”
Bữa này uống từ tầng hai xuống tầng một, giờ lại rời điểm tụ tập đến một gian vườn khác, đúng là quá đủ rồi.
Diệp Thái Vi đầy một bụng tâm sự nhưng vẫn mỉm cười, cô rất muốn nói rằng Từ Trạm không giống như vậy.
Có lẽ là chịu ảnh hưởng từ cung cách hành xử của nhà họ Từ, ngay cả trong những buổi tụ tập bạn bè thân thiết, Từ Trạm cũng không bao giờ gây sự chú ý. Rõ ràng là anh có say, nhưng không thoải mái nói năng ầm ĩ như chúng bạn, trước sau vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh, nhưng cũng không phá hỏng bầu không khí náo nhiệt.
“Nào, uống cạn chúc mừng nào, hôm nay vừa mở cửa đã phát tài, sau này mọi người tiếp tục cố gắng! Hợp tác vui vẻ!” Giang Lạc cởi bỏ cúc áo thứ hai, đứng dậy hò hét ầm ĩ, thật sự là rất mất hình tượng.
Chả ra làm sao, uống nhiều là có thể nhận tiền thưởng sao?
Diệp Thái Vi không muốn nói chuyện, ánh mắt vẫn chăm chú tập trung vào nhất cử nhất động của Từ Trạm. Những người còn lại chạm cốc cho có lệ, rồi một hơi cạn sạch.
“Ấy, Từ Trạm.” Điền Văn cũng không ổn tẹo nào, nhưng tửu lượng của anh ta vẫn tốt hơn Từ Trạm một chút.
Giang Lạc tiến đến trước mặt Từ Trạm, tò mò hỏi: “Say rồi?”
Một lúc lâu sau Từ Trạm mới mở mắt, mơ hồ đáp lại một từ: “Không.”
Giang Lạc xoay người, cười lớn với những người còn lại: “Đúng là say rồi. Ông tướng này lần nào uống say cũng cố làm như không sao.”
Từ Ánh Kiều mượn hơi men, đột nhiên nổi hứng thú, chống vào bả vai Diệp Thái Vi mà đứng dậy: “Các anh có biết anh trai em sau khi say có một tật xấu cực kỳ thú vị không?”
“Tật xấu gì?”
Mấy người cùng đồng thanh hỏi.
Từ Ánh Kiều loạng choạng bước vài bước, dáng vẻ như đang thuyết giảng: “Đại đa số người say đều không kiểm soát được lý trí, dễ dàng nói ra điều mà bình thường tuyệt đối không nói. Cái này thì các anh biết rồi chứ?”
“Biết, thế thì sao?” Điền Văn cau mày, gãi gãi đầu ra chiều khó hiểu.
“Anh của em thật ra rất sợ được người ta khen trước mặt, lại càng sợ nghe người khác nói lời tri kỷ với mình, ai mà thật lòng moi tim moi phổi ra thổ lộ với anh ấy á, kiểu gì anh ấy cũng hùng hùng hổ hổ cho mà xem. Có điều, bình thường anh ấy che giấu tốt nên không ai phát hiện ra tật xấu này của anh ấy thôi.” Từ Ánh Kiều ra vẻ thần bí giải thích rõ bí mật, lại rón rén đến gần anh trai, “Chẳng phải anh Lạc phát hiện ra anh trai em lúc say vẫn như không sao sao? Nhưng với tình huống như thế này, anh ấy tương đối nhạy cảm đấy.”
Diệp Thái Vi nhìn chằm chằm vào khuôn miệng Từ Ánh Kiều, trong đầu cô chợt có chút liên tượng vụt qua, có điều nó quá nhanh, cô không bắt kịp được sự trùng khớp nào cả.
Giang Lạc ngồi xuống cạnh Điền Văn, dùng thái độ hỉ hả đón xem một màn thú vị sắp xảy ra.
Từ Ánh Kiều quay đầu lại ra hiệu cho mọi người im lặng, húng hắng một tiếng rồi bắt đầu thực hành.
Cô nàng điều chỉnh vẻ mặt chân thành nhất, giọng nói dịu dàng rót vào tai Từ Trạm: “Anh.”
Giống lúc trước, một lát sau Từ Trạm mới mở mắt nhìn cô nàng, giọng nói tương đối rõ ràng nhưng chỉ là một câu ngắn ngủn: “Cái gì?”
“Anh, anh là ông anh tốt nhất trên đời.” Từ Ánh Kiều nhẹ nhàng ôm thắt lưng anh làm nũng, “Em yêu anh nhất!”
“Tránh xa ra một chút!”
Ầm một tiếng, đầu Diệp Thái Vi như nổ tung.
Phía bên kia, Từ Ánh Kiều vẫn còn đang làm loạn, ôm chặt anh không buông tay: “Lần nào cũng thế, mồm chỉ biết nói lời phũ phàng! Rõ ràng anh không có đẩy em ra…ha ha ha…Thật ra ý anh muốn nói là, “anh cũng yêu em” chứ gì, em biết mà.”
Diệp Thái Vi ngây ra như phỗng, chỉ có khóe miệng không nhịn được mà cong lên như vầng trăng lưỡi liềm.
Đêm nay thật đẹp, ngay cả ngọn cây trước mắt cũng lộ ra những nụ cười tươi rói.
“Tật xấu của Từ thiếu gia sao mà lại hợp ý tôi thế nhở, ha ha ha ha.” Điền Văn vỗ đùi cười to, “Lúc nào hắn đắc tội với tôi, kiểu gì tôi cũng chuốc say rồi thổ lộ với hắn, cho hắn khó chịu chết đi, ha ha ha…”
“Đừng có yêu hắn, ông sẽ bị thương đấy.” Giang Lạc vừa cười vừa lắc đầu, lại phân tích với Điền Văn và Diệp Thái Vi: “Liệu có phải hai anh em nhà này tật xấu đầy mình không? Mấy người nhìn Từ Ánh Kiều mà xem, rõ ràng là đang mượn rượu làm càn, giả ngây giả ngô làm chuyện mà bình thường không dám làm…Có phải phép tắc nhà họ Từ khắt khe quá không?”
Hồi lâu sau, Diệp Thái Vi mới ổn định được nhịp tim, nở nụ cười ngọt ngào, giọng nói trong trẻo: “Hai vị thiếu gia, hôm nay cũng uống không ít rồi, giải tán đi thôi?”
“Ờ, cũng được, mai còn phải về công ty họp. Có điều, hai anh em họ tính sao bây giờ?” Giang Lạc đưa tay day thái dương.
Điền Văn cười cười gào lên một tiếng: “Đoàn Vũ Phi, cô em của cậu sắp phát điên rồi, mau đưa về đi!”
Đoàn Vũ Phi thong dong bước đến, vừa thấy cô vợ tương lai ôm ông anh trai làm nũng thì đầu hiện đầy vạch đen, anh ta vội vàng ôm lấy cô: “Uống bao nhiêu rồi đây?”
Thân là con rể nhà họ Từ, Đoàn Vũ Phi biết rất rõ thái độ lúc bình thường của hai anh em nhà này. Nếu như không uống say, Từ Ánh Kiều tuyệt đối không có hành động thân mật như vậy với anh trai, mà Từ Trạm cũng sẽ tuyệt đối không để yên thế kia.
Cũng không thể nói là quan hệ của hai anh em họ không tốt, chỉ là người nhà họ Từ đều dùng cách hờ hững để biểu đạt tình cảm.
“Không, không nhiều lắm.” Từ Ánh Kiều nũng nịu dựa vào vai anh ta.
Thấy có người đến giải quyết cục diện rối rắm, Giang Lạc đứng lên vỗ vai Đoàn Vũ Phi: “Tôi cũng uống không ít, về trước đây, cậu bảo trọng nhé.”
Điền Văn cũng lập tức chạy theo ra, “Tôi cũng hơi say, chạy luôn đây, xe đang đỗ ở ngoài rồi.”
Không nghĩa khí gì hết! Nhìn cái dáng chạy như bay của hai người kia, có kẻ ngu mới tin là họ say.
Đoàn Vũ Phi khinh bỉ nhìn hai tên kia chuồn êm.
“Thôi vậy, anh đưa em với anh cả về.” Anh ta thở dài, “Diệp Thái Vi, em giúp anh đỡ cô ấy một lúc!”
Diệp Thái Vi đỡ lấy Từ Ánh Kiều, nhìn Đoàn Vũ Phi chật vật kéo Từ Trạm đứng dậy.
Từ Ánh Kiều đột nhiên hô lên: “Không được, không được về nhà! Sẽ bị đánh mất!”
Giỏi lắm, vẫn chưa say lắm, vẫn còn biết về nhà với bộ dạng này thì sẽ bị các boss lớn cho nhừ đòn.
Đoàn Vũ Phi và Diệp Thái Vi nhìn nhau, rồi cả hai cùng bật cười.
“Anh trai em cũng không về được, sẽ cùng bị đánh đấy!”
“Em đúng là trượng nghĩa thật đấy.” Đoàn Vũ Phi liếc xéo cô nàng một cái, “Dù sao thì anh không đánh em là được rồi.”
Nói xong, anh ta dìu Từ Trạm ra ngoài, lại quay đầu ý bảo Diệp Thái Vi dìu Từ Ánh Kiều đi theo.
Nhét được hai người say vào trong xe, Đoàn Vũ Phi liền nói: “Anh nghe Kiều Kiều nói gần đây anh cả ở cùng với em, địa chỉ ở đâu, anh đưa hai người về trước.”
“Em chỉ thuê một phòng thôi mà, đừng hiểu lầm nhá, bọn em rất trong sạch.” Diệp Thái Vi có chút chột dạ.
Bởi vì cô biết, trước hôm nay là trong sạch, nhưng từ hôm nay trở đi thì sẽ không trong sạch nữa rồi…
Đoàn Vũ Phi cười: “Em gấp cái gì chứ? Trọng điểm của anh nằm ở câu sau kìa.”
Xong rồi.
“Này, Từ Trạm.” Diệp Thái Vi ngồi ở mép giường, dùng khăn ấm lau mặt cho Từ Trạm, thử gọi nhỏ anh một tiếng.
Từ Trạm nhắm mắt nằm trên giường, hơi chau mày, mãi sau mới lên tiếng: “Ơi?”
Giọng nói thật hay, cứ như làm nũng vậy, ha ha.
Trong lòng Diệp Thái Vi vô cùng vui sướng, vô số bong bóng ngọt ngào không ngừng sủi tăm trong lòng cô.
“Em thích anh.”
Lần thứ hai, với cùng một người, cùng một câu nói.
Dường như khoảng cách đã là nhiều năm dài đằng đẵng, nhưng lúc này cô thẳng thắn bộc lộ mà khóe môi in đậm ý cười ngọt ngào, ánh mắt chân thành đầy dũng cảm, lại vẫn có cảm giác giống hệt như năm nào.
Bởi vì lúc ấy cô đã thật sự luyện tập rất lâu.
“Tránh xa một chút!” Từ Trạm thốt ra theo phản xạ bình thường.
Sau đó, anh lại chậm rãi mở mắt, ánh mắt hỗn độn lẫn một chút vẻ ảo não, hình như anh đang mất hứng với chính phản ứng không thể khống chế của mình.
Giờ phút này, Diệp Thái Vi không cảm thấy bị tổn thương như năm đó, cô cười ngọt ngào với anh, không hề cảm thấy chút áp lực nào. Cô nhẹ nhàng thốt ra: “Này, chúng mình yêu nhau đi.”
Yêu nhau đi, yêu nhau đi.
Chúng mình đã lãng phí thời gian nhiều rồi, để tình yêu quý giá cứ thế trôi đi bao lâu nay rồi.
Cũng may.
May là sau khi biết rõ sự thật, sau khi tìm ra đầu mối của câu chuyện, anh vẫn còn ở bên em, anh vẫn còn trong lòng em.
May là em vẫn yêu anh, mà anh cũng yêu em như vậy.
Em không thể yêu được người nào khác.
Hy vọng, anh cũng giống em.
Từ Trạm nhíu chặt đôi mày, động tác mím môi như thể đang khống chế mình không nói ra câu nói theo phản xạ thông thường kia.
Diệp Thái Vi cười nắc nẻ, nhìn anh cố gắng kháng cự đến cùng.
Cảm động thật. Cũng đã say thành ra như vậy rồi mà vẫn biết người đang đối mặt là cô.
Có điều, cô vẫn không nhịn cười được.
Đây rốt cuộc là kiểu tật gì không biết? Uống say rồi là nổi cáu, ha ha ha, thậ thú vị…
Một lúc sau, Từ Trạm mới khe khẽ đấm đấm xuống giường, vẻ mặt ấm ức như đứa trẻ bị bắt nạt: “Thế này…thế này không công bằng…”
Giọng nói lúng búng, rõ ràng có vẻ không khống chế được.
Diệp Thái Vi tốt bụng đắp lại chăn cho anh, khẽ nhíu mày, cười hỏi: “Không công bằng thế nào?”
Đầu óc Từ Trạm càng ngày càng hỗn loạn, bao nhiêu lời nhưng không thể nói ra. Cuối cùng, anh cầm tay cô, dùng hết sức kéo cô xuống giường rồi ôm cô vào lòng.
Diệp Thái Vi không phản kháng, thuận theo ngã vào lòng anh, rồi tìm một tư thế thoải mái nhất rồi mới nhẹ giọng nói: “Nói đi, không công bằng thế nào?”
Xúc cảm trong lòng khiến Từ Trạm dần thư thái hơn, không hề vật lộn với suy nghĩ đối kháng trong đầu, chỉ có điều, trước khi đi vào giấc ngủ, anh lầm thầm nói: “Em có dám không…Ngày mai nói lại…”
Giọng nói trầm thấp như oán giận mà lại như làm nũng, mang theo cảm giác thỏa mãn vì đã được đền bù.
Diệp Thái Vi đưa tay sờ lên khóe môi anh, đôi môi cũng cong lên thành hình cung tương tự.
“Ngủ ngon. Ngày mai gặp.”