Phải hơn một tiếng sau Lương Vũ Tranh mới tỉnh lại. Vương Nhã Đồng nhìn thấy thì rất vui mừng, vội vàng đi đến:
- Vũ Tranh, cậu tỉnh rồi, thật là may quá. Lúc nghe tin cậu mình lo lắng gần chết. Thế nào rồi, thấy đỡ hơn chưa?
- Quân Dật...
Vương Nhã Đồng vẫn nghe rõ lời nói thều thào này của Lương Vũ Tranh. Thấy Lương Vũ Tranh muốn ngồi dậy, Vương Nhã Đồng vội nhanh chóng đỡ cô.
- Sức khỏe của cậu đang yếu, cứ nằm xuống đi trước đã.
- Nhã Đồng, mình ngủ lâu chưa? Thế còn Quân Dật, anh ấy thế nào rồi? Không sao chứ?
- Cậu yên tâm, tuy Quân Dật vẫn chưa tỉnh lại nhưng cũng chưa có dấu hiệu gặp nguy hiểm nào. Với lại...
Thấy Vương Nhã Đồng ấp úng như thế, Lương Vũ Tranh lại càng thấy lo lắng hơn, vội hỏi:
- Sao vậy?
- Vũ Tranh, bác sĩ vừa rồi khám cho cậu, nói rằng cậu đã mang thai rồi. Được tháng.
- Cái gì?
Lương Vũ Tranh nhìn xuống bụng của mình, tay bỗng dưng đặt lên phần bụng vẫn chưa nhô lên kia. Cô vẫn chưa cảm nhận được sự tồn tại của đứa bé. Nhưng cô mang thai lúc này, là niềm vui hay là nỗi buồn?
- Cậu sao vậy?
- Tự nhiên mình sợ quá. Nhã Đồng, có thể đưa mình đến phòng của Quân Dật không?
- Hay cậu cứ tạm nghỉ trước đi, khi nào ổn định rồi hãy đi.
Nhưng Vương Nhã Đồng vẫn không ngăn cản được Lương Vũ Tranh. Cuối cùng Vương Nhã Đồng phải đưa Lương Vũ Tranh đến phòng bệnh của Hạ Quân Dật.
...............................................
Lương Vũ Tranh được Vương Nhã Đồng đưa đến chỗ phòng bệnh của Hạ Quân Dật. Từ phía xa, Lương Vũ Tranh đã nhìn thấy Từ Dịch Phàm, Lưu Cảnh Dương và Hạ Tuyết Dao ngồi ở bên ngoài.
- Vũ Tranh, sao chị lại đến đây? Sức khỏe của chị không tốt, nên nghỉ ngơi nhiều một chút.
- Chị không sao.
Lương Vũ Tranh đứng nhìn Hạ Quân Dật từ bên ngoài. Phòng bệnh của anh, cô và những người khác đều không thể vào.
- Bác sĩ có nói gì không?
- Bác sĩ bảo nếu Quân Dật vẫn có thể bình thường sau giờ thì sẽ không sao. Vũ Tranh, đừng lo lắng quá, Quân Dật sẽ không sao đâu. Cậu ấy chắc chắn sẽ vì mẹ con em mà cố gắng cho đến cùng.
Lương Vũ Tranh quay lại nhìn Từ Dịch Phàm, cố gắng kiềm chế không để cho nước mắt rơi xuống:
- Em không cầu mong điều gì cả, chỉ mong anh ấy có thể bình an vô sự. Em cũng tin, anh ấy sẽ vượt qua khó khăn lần này.
Bất giác, Lương Vũ Tranh lại đặt tay lên bụng, nước mắt cô cũng không ngăn được nữa mà rơi xuống:
- Quân Dật chắc chắn sẽ không bỏ em và con đâu. Anh ấy đã hứa sẽ mãi mãi ở bên em, yêu thương và bảo vệ em suốt đời.
Lưu Cảnh Dương đặt tay lên vai của Lương Vũ Tranh như muốn nói cô hãy bình tâm trở lại. Lương Vũ Tranh đương nhiên là hiểu rõ ý này của Lưu Cảnh Dương.
- Vũ Tranh, những lúc thế này em phải thật mạnh mẽ lên. Bác sĩ bảo sức khỏe của em không được tốt lắm nên những ngày này em cứ ở lại bệnh viện đi. Tuyết Dao cũng đã gọi điện về bảo thím Lý nấu đồ cho em, cũng bảo Tiểu Hoa đến đây chăm sóc em rồi.
- Vâng. Vậy còn... Hàn Bính Sinh?
Hạ Tuyết Dao nghe thấy cái tên “Hàn Bính Sinh” kia thì sự tức giận hiện rõ trên gương mặt:
- Ông ta chết rồi. Nếu như mà ông ta còn sống, em đảm bảo sẽ xé xác ông ta ra.
- DCL không sao chứ? Tuy rằng chúng ta đã phong tỏa tin tức nhưng e rằng giấy không gói được lửa.
- Em yên tâm, dù mọi chuyện có vỡ lở ra thì chúng ta vẫn có thể giải quyết được. Đừng lo.
- Vậy thì tốt rồi. Bây giờ, điều quan trọng nhất vẫn là Quân Dật có thể tỉnh lại.
Lương Vũ Tranh bỗng nhiên chú ý đến Từ Dịch Phàm đang ngồi ở ghế. Tình hình của Hạ Quân Dật với vợ của anh - Phùng Lộ Phi chẳng khác nhau là mấy. Hạ Quân Dật cũng từng nói với Lương Vũ Tranh, anh và Từ Dịch Phàm có mối quan hệ vô cùng thân thiết và chính Từ Dịch Phàm cũng rất trân trọng tình bạn này.
Nhìn ánh mắt của Từ Dịch Phàm, Lương Vũ Tranh biết anh cũng đang rất lo lắng cho Hạ Quân Dật. Phùng Lộ Phi ngày trước và Hạ Quân Dật của bây giờ đều giống nhau. Lương Vũ Tranh hiểu tâm trạng của Từ Dịch Phàm, bởi hoàn cảnh của anh, cô cũng vừa trải qua rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ mong Hạ Quân Dật có thể bình bình an an mà tỉnh lại, Lương Vũ Tranh nguyện làm tất cả mọi thứ.