Về phía Hạ Quân Dật, anh tiếp tục lái xe đi, vừa lái xe vừa cố gắng gọi điện thoại. Nhưng đây là vùng không có tín hiệu nên anh không tài nào liên lạc được với Tống Cường.
Sắp đến giờ, Hạ Quân Dật không còn thời gian nữa.
.........................................
Tên bắt cóc nhìn đồng hồ, sắp đến giờ rồi mà Hạ Quân Dật vẫn chưa đến. Ông ta bắt đầu có chút bất an.
- Tôi đã nói mà, Quân Dật chắc chắn sẽ không đến đâu. Ông đừng tưởng là ông thông minh...
- Nếu như hắn ta không muốn chết thì tôi sẽ để cho cô chết thay vậy, sau đó tìm Hạ Quân Dật sau.
Lương Vũ Tranh bỗng nghe thấy tiếng xe ô tô, tiếng xe quen thuộc, là xe của Hạ Quân Dật. Không thể nào. Anh không thể đến đây được.
Hạ Quân Dật dừng xe ngay trước cửa căn nhà, từ từ xuống xe.
Hàn Bính Sinh ngó ra lỗ nhỏ chỗ cửa số. Ông ta mỉm cười thỏa mãn.
- Thấy chưa, tôi đã nói với cô rồi Hạ Phu nhân, Hạ Quân Dật chắc chắn sẽ đến được đây.
Hạ Quân Dật đẩy cửa. Trước mặt anh là hình ảnh Hàn Bính Sinh chĩa khẩu súng vào đầu Lương Vũ Tranh. Anh cố gắng giữ bình tĩnh.
Không có lấy một tiếng động nào.
- Hạ Quân Dật, mày quả nhiên rất đúng hẹn. Những ám hiệu mà tao để lại cho mày chỉ có số , sao mày biết là căn nhà đường số ?
- Căn nhà đường số đã bị phá hủy, căn nhà đường số không có ai, vậy thì chỉ còn đường số này thôi. Tôi biết ngay là ông chẳng có ý tốt gì đâu, cho dù tôi có lập sẵn kế hoạch trước với cảnh sát thì tình huống này cũng thật khó đối phó.
Hạ Quân Dật bình tĩnh nói chuyện với Hàn Bính Sinh. Bỗng dưng Lương Vũ Tranh càng lo hơn cho Hạ Quân Dật.
- Mày quá thông minh rồi.
“Đoàng”
Tiếng súng vang lên. Lương Vũ Tranh kinh ngạc. Hàn Bính Sinh bắn một phát súng vào vai phải anh, máu bắt đầu chảy ra.
- Làm thế nào thì ông mới thả Lương Vũ Tranh?
- Phải xem xem thành ý của mày thế nào đã.
“Đoàng”
Tiếng súng nữa lại vang lên. Hắn bắn vào chân của Hạ Quân Dật khiến anh đứng không vững mà phải quỳ xuống.
- Dừng lại, ông dừng lại cho tôi, đừng làm tổn thương anh ấy.
- Cô câm miệng, nếu không tôi sẽ giết hắn.
- Hàn Bính Sinh, mục tiêu của ông chẳng phải là tôi hay sao? Thả Lương Vũ Tranh đi, nhanh lên.
- Đừng...
……………………………….
Căn nhà đường số .
Tống Cường cùng Thẩm Gia Tuấn và cảnh sát đã đến. Bọn họ phát hiện ra trong căn nhà này không có ai cả.
- Làm thế nào bây giờ? Không lẽ tên bắt cóc đó biết có cảnh sát nên đã đưa người đến chỗ khác rồi sao? - Tống Cường lo lắng.
Một viên cảnh sát cầm theo điện thoại của Hạ Quân Dật từ căn nhà đi ra, đưa cho Thẩm Gia Tuấn.
- Đội phó, chúng tôi chỉ phát hiện chiếc điện thoại này.
- Là điện thoại của Hạ tiên sinh. - Tống Cường thốt lên.
- Nhưng khu vực này không có sóng.
Tống Cường bỗng nhiên bấm nhầm vào một trên điện thoại, màn hình sáng lên, đập vào mắt anh là dòng chữ Hạ Quân Dật để lại:
- Sếp à, chúng ta mau đến căn nhà ở đường số , bọn họ đang ở đấy. Hạ tiên sinh có để lại manh mối cho chúng ta.
- Mau đến căn nhà đường số , làm theo kế hoạch trước đó.
- Rõ.
Tống Cường cùng một hạm đội cảnh sát gồm người mau chóng đến căn nhà đường số .
……………………………
“Đoàng đoàng”
Hai phát súng vang lên. Hàn Bính Sinh bắn vào bụng Hạ Quân Dật khiến máu chảy ra càng nhiều hơn.
- Là mày đã giết Hàn Minh, tao không để cho mày sống được Hạ Quân Dật.
- Không phải tôi giết Hàn Minh, chính ông vì thù hận mà đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi. - Hạ Quân Dật cố gắng nói.
- Bỏ tay ra...
Lương Vũ Tranh bỏ tay của Hàn Bính Sinh ra, chạy đến chỗ Hạ Quân Dật:
- Quân Dật, anh không sao chứ?
- Không sao,... anh không sao...
Hạ Quân Dật cố gắng nói ra, nói một cách khó khăn... Rồi đột nhiên anh ôm lấy Lương Vũ Tranh...