"Sư tỷ, rốt cuộc khi nào ta mới có thể xuống núi?" Tàng Sắc một hơi uống xong chén thuốc, bị đắng đến nhíu chặt mày, Khi Kính tay mắt lanh lẹ cho nàng một viên mứt.
Đem chén thuốc không để một bên, Khi Kính đem người từ trên giường bế lên xe lăn gỗ, đẩy nàng ra cửa phơi nắng, "Chờ chừng nào muội có thể tự đi đường không bị ngã. Nói cách khác, muội như bây giờ không thể nào xuống núi được."
Tàng Sắc bĩu môi, được rồi, nàng bây giờ đi đường cũng không được, không lẽ muốn bò xuống núi sao.
Nàng đã tỉnh lại được hơn hai tháng, thương thế trong lúc hôn mê đã khép lại dần dần, chỉ là thân thể vẫn còn suy yếu chưa thể đi đường được.
Sư tôn Bão Sơn Tán Nhân sau khi xác nhận nàng thật sự không có việc gì thì lại bế quan, thương thế do nghịch thiên cải mệnh đem lại những năm này vẫn chưa thể tốt lên, chỉ là tạm thời áp chế, hiện giờ Tàng Sắc không có việc gì thì người cũng có thể an tâm bế quan chữa thương.
Dường như nhìn ra tâm tư của Tàng Sắc, Khi Kính lại lần nữa mở miệng, "Muội cũng không cần sốt ruột, đã qua mười lăm năm, cũng không thiếu mấy ngày dưỡng thương."
Tàng Sắc im lặng, sau khi tỉnh lại nghe được mình đã hôn mê mười lăm năm, nàng thật sự không tiếp thu được, mười lăm năm rồi, A Anh từ một hài tử nhỏ như vậy, rời khỏi nàng và Trường Trạch sau đó sống như thế nào? Có chịu khổ sở hay không? Cũng may Khi Kính nói cho nàng A Anh được Giang gia thu dưỡng, nàng mới yên tâm đôi chút.
Tháng năm trong núi đối với Tàng Sắc vốn dĩ rất quen thuộc, chỉ là bởi vì trong lòng còn vướng bận nên cảm thấy cuộc sống này càng thêm gian nan.
Ngụy Trường Trạch ở băng quan, sau ngày thứ ba nàng tỉnh lại cũng đã hạ táng, nàng biết rõ sư tôn làm một người sống lại đã dùng hết toàn lực, cuộc đời này những gì nàng nợ sư tôn đã không có cách nào trả lại đủ, chỉ là trong lòng vẫn có chút khó chịu. Vốn là cuộc đời này vô luận sinh tử đều tương tùy, nhưng mạng của nàng là sư tôn dùng mạng của mình đổi về, nàng không thể lại làm tổn thương người. Huống hồ còn có hài tử của bọn họ, A Anh còn một mình, hiện giờ nàng đã trở về, vô luận như thế nào cũng không thể để A Anh một mình nữa.
Lại một tháng qua đi, Tàng Sắc rốt cuộc có thể tự xuống giường đi lại. Tuy rằng thân thể còn suy yếu, kiếm cũng không nhấc nổi nhưng tốt xấu gì có thể tự gánh vác sinh hoạt.
Hôm nay, Khi Kính vội vàng đến, nhìn Tàng Sắc trong viện đang nỗ lực luyện kiếm, thấy nàng thì ngừng bước.
"Sư tỷ?" Tàng Sắc thu kiếm, tay còn có chút run, cũng không thèm để ý. Chỉ là nhìn bộ dáng Khi Kính muốn nói lại thôi, trong lòng đột nhiên nảy lên chút dự cảm bất thường.
"Sư muội........" Khi Kính hơi hơi hé miệng, có chút không đành lòng, cuối cùng vẫn là nói ra, "Hôm nay thu được tin tức dưới chân núi, Liên Hoa Ổ xảy ra chuyện."
"Cái gì?" Tàng Sắc cả kinh đứng không vững, kiếm trong tay cũng rơi xuống, "A Anh, A Anh như thế nào rồi?"
Khi Kính đỡ lấy nàng, "Muội đừng vội, A Anh không có việc gì."
Lúc này Tàng Sắc mới nhẹ nhàng thở ra, buông tay ra, Tàng Sắc mới phát hiện vừa rồi mình theo bản năng gắt gao kéo lấy ống tay áo Khi Kính, "Không có việc gì, không có việc gì là tốt. Không có việc gì là tốt."
"Chỉ là........" Khi Kính thở dài một tiếng, "Vợ chồng Giang Phong Miên đã chết....... Giang gia bị diệt môn."
Tàng Sắc ngẩn ngơ, "Như, như thế nào......."
Khi Kính đỡ nàng ngồi xuống, lúc này mới kỹ càng tỉ mỉ đem tin tức nửa năm nay mình thu được nói cho nàng. Nguyên lai là nửa năm trước Ôn gia tùy tiện tìm một lý do đánh vào Liên Hoa Ổ, Giang Phong Miên vừa lúc không ở đó, Ngu Tử Diên che chở cho hai đứa nhỏ, sau khi đem hai đứa nhỏ tiễn đi thì nàng bị Ôn gia giết chết. Toàn bộ Liên Hoa Ổ máu chảy thành sống, lúc Giang Phong Miên trở về cũng không thể giữ được tính mạng. Giang gia lúc đó trừ trưởng nữ Giang Yếm Ly được Ngu Tử Diên hộ tống đi Mi Sơn Ngu thị, Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện lưu lạc bên ngoài thì toàn tộc đều bị giết.
Sắc mặt Tàng Sắc tái nhợt, không thể tin được sự thật này. Nàng làm sao tin được một đại gia tộc như Giang gia, Ôn gia thế nhưng nói diệt liền diệt.
"A Anh mất tích ba tháng, cũng không biết đã trải qua những gì....... Thời điểm tái xuất...... đã rơi vào quỷ đạo........"
"Quỷ đạo....." Tàng Sắc lặp lại một lần, "A Anh như thế nào lại........"
Khi Kính lắc lắc đầu, tin tức trên núi vốn không linh thông, những việc này đều là sư đệ xuống núi mua đồ hỏi thăm người ta mới phát hiện thế đạo có biến, sự thật tỉ mỉ hơn thì không biết.
"Sư tỷ! Ta muốn xuống núi!" Tàng Sắc nắm chặt ống tay áo Khi Kính nói, "A Anh, nó, hiện tại không biết nó như thế nào, quỷ đạo quá nguy hiểm, ta sợ, ta sợ nó bị thương......"
Khi Kính liền biết sẽ có tình huống này, bắt lấy cổ tay của Tàng Sắc tinh tế bắt bạch. Tình huống thân thể hiện tại của Tàng Sắc, nàng vốn tính toán để sư muội tĩnh dưỡng thêm một hai tháng nữa, nhưng hiện tại như thế này Tàng Sắc nhịn không được. Thở dài, cuối cùng vẫn gật đầu.
"Muội đi thu thập một chút đi."
"Đa tạ sư tỷ."
Chờ Tàng Sắc thu thập xong hành lý, chấp kiếm đi tới trước sơn môn lại phát hiện một thân ảnh bạch y khác đang đứng chờ nàng.
"Sư tỷ?"
Khi Kính đồng dạng cũng một tay chấp kiếm ra cửa. Thấy Tàng Sắc tới, hơi hơi mỉm cười, "Ta đi cùng với muội. Vừa hay nhiều năm ta cũng chưa xuống núi, cũng nên xuống núi một chút."
Trong lòng Tàng Sắc ấm áp, cái gì mà xuống núi một chút, muốn xuống núi cũng không cần chọn loạn thế, sư tỷ của nàng còn không phải không yên tâm về thân thể của nàng suy yếu ở loạn thế hành tẩu, thật là, lúc nào cũng xem nàng như tiểu hài tử. Nàng nghĩ như vậy, khóe miệng lại nhịn không được giơ lên, xem, sư môn của nàng, sư tỷ của nàng, đều tốt như thế này a.
(Loạn thế: Thời thế loạn lạc)
Hai người xuống núi tiện hơn rất nhiều so với dự tính một người xuống núi ban đầu của Tàng Sắc, vốn dĩ thân thể Tàng Sắc hiện tại suy yếu, không thể ngự kiếm, còn muốn tự mình đi bộ xuống núi. Hiện tại có sư tỷ đi cùng, trường kiếm của Khi Kính ra khỏi vỏ, trực tiếp ôm lấy Tàng Sắc ngự kiếm mà đi.
Xuống núi tìm một tòa trấn nhỏ đặt chân, đã không còn tĩnh dật an tường như nửa năm trước, cảnh tượng người đi đường vội vàng, mấy cửa hàng ít ỏi còn mở cửa cũng không có người ghé vào, quang cảnh nhất phái loạn thế.
Tìm một khách điếm nhiều người ghé vào, trong sảnh lớn nhiều tu sĩ, trên người đều mang theo điểm huyết tinh khí. Mấy tu sĩ trên người đều mặc giáo phục màu xanh biển, bên hông có treo ngọc bội khắc hoa văn. Khi Kính không thường xuống núi, không nhận ra là người nhà ai, Tàng Sắc hành tẩu trên thế gian nhiều năm, tuy ngủ say mười lăm năm vẫn nhận ra gia văn của Giang Tây Trần gia.
Hai người ngồi xuống một góc, tùy ý chọn thức ăn, bên tai liền nghe tiếng thảo luận của mấy tu sĩ Trần gia kia.
"Không nghĩ tới Từ gia kia dựa vào Ôn gia, còn hướng thông gia là Lý gia làm khó dễ, thật sự là tri nhân tri diện bất tri tâm."Một người nói.
"Chỉ tiếc Lý gia kia không hề phòng bị lúc này đây bị tổn thất trầm trọng, nếu không nhờ Nhiếp gia ra tay chi viện thì chỉ sợ tiên môn bách gia đã không còn Lý gia." Một tu sĩ sắc mặt không tốt mở miệng, thanh âm có thở dài.
"Đúng vậy, ít nhiều Nhiếp gia phản ứng kịp thời, mới bảo hộ được hơn mười mạng người của Lý gia kia, không biết qua một trận kinh biến này thì bao lâu mới lấy lại được sĩ khí đây." Người lúc trước mở miệng nói tiếp, "Bất quá lại nói tiếp, Lý gia tốt xấu còn lưu lại hơn mười mạng người, Vân Mộng Giang thị kia chính là thảm hại hơn, bị giết hết chỉ còn lại tỷ đệ ba người."
"Đúng vậy, Giang gia thật thảm." Bên cạnh có người phụ họa.
"Tiểu Giang tông chủ kia cũng lợi hại, không nghĩ tới chỉ bằng tỷ đệ ba người họ lại một lần nữa nâng cao địa vị của Giang gia lên."
"Ai nói không phải đâu, lúc trước ta còn nghĩ Giang gia sợ là không vực dậy nổi, không nghĩ tới tiểu Giang tông chủ lợi hại như vậy, hiện giờ người tới cậy nhờ Giang gia sợ là không ít đi."
"Đâu chỉ có vậy a, còn có Ngụy Vô Tiện kia. Không ngờ quỷ đạo lại lợi hại như vậy. Nghe nói hai ngày trước hắn ở trên chiến trường lấy chi lực của bản thân sinh sôi đã kéo chết tu sĩ Ôn gia. Hai ngày này người đến cậy nhờ Giang gia đa số đều là hướng về Ngụy Vô Tiện kia." Tu sĩ nọ mở miệng tràn đầy thán phục.
"Giang gia có hai huynh đệ họ, còn lo gì nữa chứ."
Tàng Sắc lẳng lặng nghe người khác thảo luận về con trai mình, trong lòng nhất thời không rõ phức tạp hay là chua xót. Một bên nàng tự hào vì con trai của mình lập công lớn, một bên lại đau lòng, vì để có năng lực cường đại như vậy, A Anh của nàng sợ là đã phải chịu rất nhiều đau khổ. Huống hồ A Anh của nàng đi theo quỷ đạo, hiện tại những người này tôn sùng nó như vậy, nhưng chờ khi loạn thế kết thúc thì sẽ trở mặt thành bộ dạng như thế nào nàng cũng không dám chắc được.
Thấy sắc mặt nàng không được tốt, Khi Kính trấn an vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, không nói một lời hướng bên mấy tu sĩ đang bàn luận đi đến.
"Các vị đạo hữu." Đi đến gần, Khi Kính hành lễ. Tu sĩ Trần gia cũng sôi nổi đứng dậy đáp lễ, "Vị tiên tử này có chuyện gì không?" Một tu sĩ Trần gia đứng đầu mở miệng hỏi.
Khi Kính gật đầu, "Vừa nãy nghe các vị đạo hữu thảo luận về Ngụy công tử Giang gia Ngụy Vô Tiện." Nàng hơi hơi mỉm cười, "Tỷ muội hai ta từng chịu đại ân của Giang gia, hiện giờ đang định phó Giang gia báo ân tình. Chỉ là không biết nhị vị công tử của Giang gia hiện tại đang ở đâu, nên mạo muội đến hỏi chư vị đạo hữu."
"Thì ra là thế." Tu sĩ Trần gia kia cũng dễ nói chuyện, "Hai ngày trước Ngụy công tử Ngụy Vô Tiện kia ở chiến trường Giang Lăng, mà chiến sự chưa dứt, Ngụy công tử vẫn ở đó. Tiên tử nếu muốn đi tìm, thì cứ hướng đến Giang Lăng."
"Như thế, cảm tạ đạo hữu chỉ lộ chi ân." Khi Kính lại lần nữa hành lễ, tu sĩ Trần gia kia cũng đáp lễ.
Trở lại bên người Tàng Sắc, Tàng Sắc đã buông chiếc đũa lẳng lặng chờ nàng, nàng cười, "Ta biết sư muội cũng không có tâm tư ăn cơm, đi thôi, chúng ta đến Giang Lăng."
Hai người vội vàng ngự kiếm đi, Khi Kính tu hành nhiều năm linh lực dồi dào, ngự kiếm liên tiếp ba bốn canh giờ cũng không thấy mệt mỏi, Tàng Sắc lại lo cho nàng, "Sư tỷ, tỷ cần phải nghỉ ngơi." . truyện đam mỹ
Khi Kính lắc đầu, "Không xa lắm, chúng ta tới nơi rồi nghỉ cũng được."
Còn chưa đến Giang Lăng, hai người ở trên không trung liền nghe được tiếng kêu la cùng sáo âm vang tận trời. Với tầm nhìn rộng lớn, Tàng Sắc liếc mắt một cái liền thấy một thân ảnh hắc y trên chiến trường đang tấu sáo ngự thi. Chỉ một cái liếc mắt, nàng liền dám khẳng định, đó là con trai của nàng, A Anh của nàng.
Editor: Ngáo
Đã đăng: : - //