Phiên ngoại: Cạo râu Lam lão nhị
Chuyện xảy ra ở ngày thứ ba sau đại điển hợp tịch của Vong Tiện.
Theo truyền thống, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, về nhà sau tân hôn.
Tàng Sắc sợ con trai mình bị khi dễ, lấy danh nghĩa thăm bạn cũ đến trước một ngày. Lam Khải Nhân vừa nhìn thấy nàng liền đen mặt, nhưng bận tâm quy phạm, vẫn bất đắc dĩ để nàng vào Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Ngày hôm sau, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ hồi môn, kính trà Lam Khải Nhân.
Tính cách Tàng Sắc như thế nào, cứ nhìn Ngụy Vô Tiện sẽ biết, mẫu tử hai người có thể nói là giống nhau như đúc. Lúc Tàng Sắc thấy con trai và con rể muốn đi kính trà, tròng mắt liền xoay chuyển, lộ ra ý cười xấu xa.
Giở trò với ly trà của Ngụy Vô Tiện kính Lam Khải Nhân, ông cũng không phát hiện ra có chỗ nào không thích hợp. Chén trà là trà cụ quen dùng của Vân Thâm, chỉ là hương vị trà không phải của Vân Thâm, hương vị quá nồng đệm, không giống phong cách của Lam gia. Bất quá dù sao cũng là trà tân nhân kính, Lam Khải Nhân cũng không nói gì, trực tiếp uống cạn. Qua một lúc mới phát hiện có chút không thích hợp, trong trà như thế nào lại có mùi rượu? Nhưng mà phát hiện quá muộn, đã không còn kịp rồi.
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ hoảng sợ nhìn Lam Khải Nhân uống trà do mình kính lên sau đó liền ngã trên bàn, không phải chứ, trà bọn họ kính là trà đệ tử Lam gia đưa tới a! Không phải là bị hạ độc chứ, Lam Khải Nhân sẽ không bị một ly trà của bọn họ độc chết đi?
Cũng may hai người đều là người trải qua sóng to gió lớn, lá gan còn rất to, không thật sự bị dọa, Ngụy Vô Tiện kiểm tra hô hấp của Lam Khải Nhân, nhẹ nhàng thở ra, còn sống.
Hai người nhìn Lam Khải Nhân ngã nhào trên bàn, chân tay có chút luống cuống, Tàng Sắc mang theo vẻ mặt tươi cười xấu xa từ ngoài cửa lung lay tiến vào, "Hắc, nhanh như vậy đã gục rồi."
Vẻ mặt Ngụy Vô Tiện mộng bức, "Mẫu thân!" Người đã làm gì?
Tàng Sắc đi qua vỗ vỗ mặt Lam Khải Nhân, thấy ông thật sự ngủ rồi, cười tủm tỉm lấy một con dao nhỏ trong túi càn khôn ra, ước lượng khắp nơi trên mặt Lam Khải Nhân nửa ngày.
Ngụy Vô Tiện hoảng sợ, "Mẹ à, mẹ! Người muốn làm gì? Không được giết đâu."
Tàng Sắc nghe vậy trợn trắng mắt, duỗi tay vỗ lên ót Ngụy Vô Tiện một cái, "Tiểu ngốc tử, ta giết ông ấy làm gì."
Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng thở ra, "Vậy.... mẹ lấy dao ra làm gì.... Con còn tưởng......"
Tàng Sắc đem ánh mắt quay lại nhìn Lam Khải Nhân uống rượu xong bất tỉnh nhân sự, trên mặt lộ ra tươi cười sáng lạn, "Lam lão nhị này, rõ ràng lớn lên rất đẹp, không có việc gì tự nhiên lại thích để râu, nay ta tự mình động thủ, sửa sang lại dung nhan cho ông ấy một chút."
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ hoảng sợ, là ý gì? Dung nhan người chết?
Tàng Sắc tức giận nhìn ánh mắt thành thật của hai hài tử, "Là dung nhan, dáng vẻ đó! Hai đứa nghĩ cái gì đâu không."
Hai người lại lần nữa nhẹ nhàng thở ra, Ngụy Vô Tiện bắt giữ được trọng điểm trong lời của mẫu thân, râu? Mẫu thân hắn muốn làm chuyện lớn, cạo râu của Lam lão tiên sinh?
"Tới tới tới A Anh, đừng thất thần a, giúp ta nâng đầu của ông ấy lên." Tàng Sắc một bên đánh giá khuôn mặt Lam Khải Nhân, một bên gọi Ngụy Vô Tiện tới giúp mình.
Lúc này Ngụy Vô Tiện cũng hứng thú, nghe lời mẫu thân ghé vào trên bàn đỡ lấy đầu của Lam Khải Nhân.
Lam Vong Cơ, "......." Trừ bỏ sủng còn có thể làm gì đây?
Tàng Sắc cầm dao nhỏ thành thạo tỉ mỉ cạo sạch râu trên mặt Lam Khải Nhân, lộ ra gương mặt diện mạo tuấn nhã của người Lam gia.
"Ân, đúng là như vậy thuận mắt hơn." Tàng Sắc đánh giá trên dưới một phen, Lam Khải Nhân không để râu mới xuất hiện gương mặt trẻ tuổi, Tàng Sắc đối với tác phẩm của mình thực vừa lòng.
Mà Ngụy Vô Tiện nhìn về phía gương mặt của Lam Khải Nhân đột nhiên kêu lên, "Oa! Lam Trạm ơi Lam Trạm! Thúc phụ của ngươi thật giống ngươi a!" Ân? Có phải có chỗ nào không thích hợp?
Lam Vong Cơ cũng chưa từng nhìn thấy bộ dáng Lam Khải Nhân không để râu, lúc này cũng có chút kinh ngạc.
"Lam Trạm." Ngụy Vô Tiện vuốt cằm có chút lo lắng nói, "Sau này ngươi già rồi có phải sẽ giống thúc phụ ngươi như vậy không?" Tưởng tượng đến Lam Vong Cơ lúc già cũng để râu dê cầm quy phạm tập mỗi ngày phạt người ta chép, cả người hắn liền nổi da gà, ngàn vạn lần đừng a!
Lam Vong Cơ nhìn hắn, nghiêm túc nói, "Sẽ không." Bởi vì có ngươi.
Sáng hôm sau, tiếng gầm giận dữ đánh tan yên tĩnh của Vân Thâm Bất Tri Xứ, "Tàng Sắc!" Sáng sớm tỉnh dậy Lam Khải Nhân phát hiện râu mình không còn, lần đầu tiên mất quy phạm, phẫn nộ quát, "Lăn! Ngươi cút ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ cho ta."
Chờ đám đệ tử đến lớp buổi sáng nghe học, lúc tiến vào Lan Thất, toàn kinh: Ngọa tào, vị tiên sinh nhìn giống Nhị công tử lại mặc y phục đeo bội kiếm của Lam lão tiên sinh có chút giống mỹ nhân này là ai??? Tuy rằn nhìn tuổi có chút lớn, nhưng mà đây chính là đặc sản mỹ nhân của Cô Tô Lam thị a!
"Nhìn cái gì mà nhìn! Toàn bộ chép gia huấn lần! Không chép xong không được ăn cơm!" Mở miệng là thanh âm của Lam Khải Nhân, chúng đệ tử một mảnh kêu rên, chép mười lần gia huấn? Đây là muốn bọn họ chép đến thăng thiên luôn a! Cứu mạng!
Toàn văn hoàn.
Cảm ơn các bạn đã ghé đọc.
Editor: Ngáo
Đã đăng: : - //