Diệp Tiêu Tiêu nhìn thấy vỏ đậu phộng đầy đất, rốt cuộc không nhịn được nữa bắt đầu cầm lấy chổi quét dọn, nhưng cho dù cô bắt đầu quét dọn thì người nào đó vẫn không tự giác ném vỏ xuống đất. Diệp Tiêu Tiêu nhìn dáng vẻ Tô Tử Duyệt ngồi ở trên sofa, chân đặt trên bàn trà, cầm đậu phộng bỏ vào trong miệng sau đó tùy ý vứt trên mặt đất chọc cho nổi giận:
“Tô Tử Duyệt, thùng rác ở bên tay phải của cậu”
Tô Tử Duyệt liếc mắt nhìn bạn tốt của mình một cái, vẻ mặt:
“Cậu thật không hiểu rồi, ăn cái gì cũng phải tùy theo sở thích mới thoải mái, cậu đừng có tùy tiện yêu cầu tớ, ngay cả ăn cũng không được yên”
Diệp Tiêu Tiêu tức giận đến má cũng phồng lên, sau đó giận quá thành quen, cuối cùng cũng buông chổi xuống, dù sao có quét dọn sạch sẽ, một lát cũng bị cô xả rác bừa bãi tiếp, vì thế dứt khoát ngồi xuống bên cạnh cô, cùng cô ăn đậu phộng luộc, thật ra Tô Tử Duyệt cũng không thích ăn đậu phộng luộc, nhưng hết lần này đến lần khác chỉ đòi ăn có một món, nếu không phải là đậu phộng luộc, cô ấy sẽ không đụng vào dù chỉ một chút
Diệp Tiêu Tiêu là bạn học từ sơ trung, cao trung, đại học của Tô Tử Duyệt, vì vậy đương nhiên trở thành bạn thân của cô, trong mấy năm cuộc đời của mình, Diệp Tiêu Tiêu có một nhận định, thất bại nhất trong cuộc đời của mình chính là quen biết Tô Tử Duyệt, không có ai hiểu được bộ mặt thật của Tô Tử Duyệt hơn cô, con người này vô cùng lười biếng, trước đây, Diệp Tiêu Tiêu từng cảm thán vô hạn, sau này Tô Tử Duyệt nhất định sẽ chết vì lười
Hồi còn học trung học, bàn của người khác đều ngăn nắp, chỉnh tề, chỉ có bàn của Tô Tử Duyệt đều bừa bãi, sách vở và bài kiểm tra đều nhét chung một chỗ, nhìn vô cùng thê thảm, với tư cách là bạn cùng bạn với Tô Tử Duyệt. Diệp Tiêu Tiêu quả thực nhìn không được, vì thế giúp cô sắp xếp lại. Đến cao trung, Diệp Tiêu Tiêu vẫn chưa nghĩ thông suốt được, rõ ràng bọn họ không cùng ban, nhưng vì sao mỗi tuần cô đều đi dọn bàn cho Tô Tử Duyệt, sau đó đi dọn phòng ngủ cho cô….
Mà có một ngày, Diệp Tiêu Tiêu nhắc đến việc này, Tô Tử Duyệt đã trả lời như thế này: “Vậy cậu nên biết ơn tớ, bởi tớ đã giúp cậu trở nên cần mẫn hơn, thảo nào sau đó cậu cũng nhận được nhiều thư tình hơn, quen biết tớ là may mắn của cậu”
Sau khi Diệp Tiêu Tiêu nghe xong, ngoại trừ cảm thấy muốn hộc máu thì không có cảm giác gì khác, với lại Diệp Tiêu Tiêu cảm thấy mình là người thích bị ngược, hôm qua, Tô Tử Duyệt gọi điện cho cô nói muốn ăn đậu phộng luộc, thì Diệp Tiêu Tiêu đã thật sự đi mua đậu phộng mới nhất về luộc cho cô ăn
“Mấy ngày nay cậu rất bận sao?”
Diệp Tiêu Tiêu đoán, nếu tính thời gian thì đã lâu rồi Tô Tử Duyệt không đến quấy rầy mình, nên cô cảm thấy không quen lắm
“Không”
Tô Tử Duyệt lại phun ra xác đậu phộng
Diệp Tiêu Tiêu lại nhìn thoáng qua bụng cô:
“Thân thể có khỏe không?”
Lúc này Tô Tử Duyệt mới nhớ đến gì đó, hình như lần trước cô nói với Diệp Tiêu Tiêu muốn đến bệnh viện để phá thai, cô ấy nói muốn đi với cô, cô còn không chịu: “Chuyện đó, tớ với Giang Dực đã làm lành lại rồi”
Diệp Tiêu Tiêu nhìn cô một hồi lâu, mới do dự mở miệng:
“Cậu không nói cho anh ấy biết về chuyện đứa bé?”
Tô Tử Duyệt dừng giây: “Không có”
Diệp Tiêu Tiêu lập tức kích động lên: “Tô Tử Duyệt, cậu sẽ không nghĩ vì đứa bé này mà Giang Dực sẽ tiếp nhận cậu chứ?”
“Làm sao có thể?. Là anh ấy giữ tớ lại, đươc chưa?”
Diệp Tiêu Tiêu nhìn bộ dạng lôi thôi hiện tại của Tô Tử Duyệt: “Chỉ bằng cậu?”
Tô Tử Duyệt thu hồi đùi của mình, cất kĩ nói: “Đương nhiên không phải như vậy, Giang Dực ở trước mặt người nhà lúc nào cũng ôn hòa, dịu dàng, muốn bao nhiêu ôn hòa thì có bấy nhiêu, làm sao có thể như thế?”
Cô không chỉ cố tính nháy mắt, mà còn cố ý để thanh âm của mình trở nên nũng nịu hơn, khiến cho Diệp Tiêu Tiêu cảm thấy nổi da gà khắp người. Diệp Tiêu Tiêu quả thật muốn trợn trắng hai mắt, nhưng mà nói thật, cho dù Tô Tử Duyệt bày ra dáng vẻ này ở trước mặt đàn ông, anh ta cũng không có cách nào nổi giận được, Tô Tử Duyệt là người duy nhất làm Diệp Tiêu Tiêu cảm thấy, khi khóc lên thì điềm đạm đáng yêu, nhưng khi cười lên, lại hết sức hồn nhiên, lười nhác nhưng cũng mang theo nét quyến rũ, khi chật vật lại khiến người ta đau lòng
Diệp Tiêu Tiêu lại không nhịn được thở dài: “Cậu thật sự nghiêm túc với Giang Dực sao?”
“Cậu hy vọng là giả?”
Tô Tử Duyệt vốn muốn nói đùa nhưng phát hiện vẻ mặt của Diệp Tiêu Tiêu lộ ra vài phần kì quái, không khỏi lập tức trở nên nghiêm túc: “Nói đi, cậu muốn nói chuyện gì?”
Diệp Tiêu Tiêu do dự vài giây: “Phương Văn Thành, đã về rồi…”
Sắc mặt Tô Tử Duyệt đột nhiên trở nên khó coi, nhưng mà cô chỉ nhìn Diệp Tiêu Tiêu, môi khẽ cong lên
Diệp Tiêu Tiêu chợt cảm thấy bầu không khí trở nên áp lực: “Anh ta còn hỏi tớ về cậu, hỏi làm thế nào để liên lạc với cậu, nhưng mà tớ không cho…”
Diệp Tiêu Tiêu nhìn vẻ mặt của Tô Tử Duyệt, nhưng vẫn không đoán được suy nghĩ thật sự của cô, không biết lúc này thái độ của cô dành cho Phương Văn Thành thế nào. Diệp Tiêu Tiêu biết rõ chuyện năm đó, cũng biết Tô Tử Duyệt đã phải chịu đựng như thế nào. Cho nên sau khi Tô Tử Duyệt chia tay Giang Dực, Diệp Tiêu Tiêu cảm thấy cô và Phương Văn Thành có cơ hội tái hợp lại, mặc dù mọi chuyện đã qua nhiều năm rồi, nhưng Diệp Tiêu Tiêu tin, Tô Tử Duyệt vẫn còn tình cảm đặc biệt với Phương Văn Thành
Sau khi Tô Tử Duyệt và Phương Văn Thành chia tay, mấy tháng ngắn ngủi mà Tô Tử Duyệt từ cân sụt còn cân, gầy cân, khiến Diệp Tiêu Tiêu nhìn thấy cũng cảm thấy sợ hãi
Đều nói mối tình đầu khó quên, những lời này nói thì đơn giản, nhưng người thật sự nằm trong hoàn cảnh đó, khó chịu biết bao
“Cậu nói rất đúng, giữa tớ và anh ta không có gì cần liên lạc” Cô khôi phục lại thần sắc rất nhanh, lời nói cũng trở nên qua loa: “Kỹ thuật cậu nấu canh đậu phộng ngày càng tiến bộ, ăn ngon hơn lần trước…”
Diệp Tiêu Tiêu biết cô cố ý chuyển đề tài: “Vậy thì ăn nhiều một chút, lần sau cậu đến dây, tớ sẽ nấu cho cậu ăn”
“Tại sao cậu lại tốt như vậy?”
“Không còn cách nào khác, ai bảo tớ xui xẻo như vậy, hết lần này đến lần khác lại gặp phải cậu, chỉ có thể cam chịu số phận thôi”
Tính cách của Diệp Tiêu Tiêu và Tô Tử Duyệt quả thực như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, lúc Tô Tử Duyệt đối nghịch với ông nội của cô, thì Diệp Tiêu Tiêu giống như một trưởng bối với cô, Tô Tử Duyệt là một người lười nhác nhưng lại thích ăn ngon, Diệp Tiêu Tiêu cần mẫn lại hiểu chuyện, hai người có thể trở thành bạn tốt, có lẽ là chuyện kì diệu nhất
Tô Tử Duyệt rời khỏi nhà của Diệp Tiêu Tiêu, suy nghĩ đến thật lâu trước đây. Diệp Tiêu Tiêu từng vô ý nói: “Tô Tử Duyệt, cậu nói cậu dùng mặt nạ để đối mặt với Giang Dực, nhưng nếu có một ngày anh ấy biết được bộ mặt thật của cậu, có khi nào ném cậu đi không?”
Không hiểu sao, bây giờ nhớ lại những lời này, hiện tại Giang Dực đối xử với cô rất tốt, nhưng mà sự tốt đẹp đó được xây dựng dựa trên cơ bản là vì đứa bé trong bụng cô. Hơn nữa tính cách của cô vẫn luôn ngụy trang theo mẫu người mà anh thích, nếu anh biết cô là một người vô cùng lười nhác, có lẽ sẽ cảm thấy chán ghét cô!. Lúc cô lười nhất,cặp lồng cơm ăn xong vẫn để ở đó, đến khi đồ ăn bên trong mốc meo hết cô mới ném nó đi. Về phần quần áo, giày, tất thì càng đơn giản, nếu không thích giặt thì ném đi, cái bàn còn không muốn dọn, nói cho oai một chút thì càng loạn càng cảm thấy thoải mái. Càng ngăn nắp thì càng có khoảng cách
Nghĩ như vậy, cô đúng là một người thất bại, Tô Tử Duyệt ở trước mặt Giang Dực chỉ là một kẻ xảo trá, mà cô chân thật của nhiều năm trước, cùng lắm chỉ đổi lấy thất bại trong mối tính đầu mà thôi
Kỳ thật, cô ít khi nhớ đến Phương Văn Thành, sau khi chia tay cũng rất ít nghĩ đến, nhưng mỗi lần nghĩ đến đều cảm thấy khó chịu như cũ, hơn nữa còn không cam lòng. Có lẽ từ đó trở đi, tế bào dối trá trong cơ thể cô đã bắt đầu rục rịch. Khi Phương Văn Thành đề nghị chia tay, rõ ràng cô cảm thấy rất đau, lục phủ ngũ tạng hình như đã lệch khỏi vị trí, cơ thể cũng không thuộc về mình, đau như vậy, nhưng bởi vì quá đau vì thế trở nên chết lặng
Khi Phương Văn Thành và cô chia tay là ở trong một quán cà phê, chính xác mà nói là ở tiệm cà phê cách trường học không xa, tiệm này chủ yếu bán cho học sinh, vì thế giá cũng hợp lý, nhưng hương vị cũng không ngon, điều bọn học sinh yêu cầu là bầu không khí, ngược lại chúng không yêu cầu quá cao về hương vị. Tô Tử Duyệt và Phương Văn Thành thích hẹn hò ở chỗ này, sau đó anh sẽ im lặng nghe cô nói chuyện, cô thích những lúc anh yên lặng, nghiêm túc lắng nghe cô nói
Chỉ là, ngày hôm đó, nơi bọn họ thường hẹn hò, anh không còn im lặng lắng nghe cô nói nữa, mà anh nói với cô: “Tô Tử Duyệt, chúng ta chia tay đi”
Anh đang chuẩn bị ra nước ngoài, để phấn đấu cho tương lai, cũng đã cố gắng hết sức để giành được cơ hội đó, lúc khó khăn nhất, cô nói cô hiểu anh, ủng hộ anh, nhưng việc cô làm cả ngày chỉ là đi ăn với anh, sau đó hỏi ý kiến của anh. Bỗng nhiên, trong lúc đó, anh cảm thấy anh và cô không phải là người cùng một thế giới. Dường như cô mãi mãi cũng không thể hiểu anh, mà lúc này anh chợt phát hiện, bọn họ bên nhau nhiều năm như vậy, thế nhưng là anh luôn thuận theo ý cô.
Càng ngày càng có nhiều suy nghĩ phản đối loay hoay trong đầu anh, tựa hồ để chứng minh anh và Tô Tử Duyệt không phải là người của một thế giới, bọn họ ko thích hợp, và bọn họ ở bên nhau lâu như vậy là một sai lầm
Phương Văn Thành nghĩ thông suốt, vì thế anh ta nói với Tô Tử Duyệt: Tô Tử Duyệt chúng ta chia tay đi!
Cô cho rằng khi mình gặp phải tình huống như vậy, nhất định sẽ khóc lớn, sau đó không ngừng hỏi anh ta vì sao, yêu cầu anh ta đưa ra lời giải thích hợp lý
Nhưng cô không hề, cho dù cô rất khó chịu, cô chỉ cười nói với anh ta: “Được”
Đó là câu trả lời của cô dành cho Phương Văn Thành
Tình cảm năm kết thúc đơn giản với một chữ : “Được”
Cô chưa thật sự ý thức được cô và Phương Văn Thành đã chính thức chia tay
Sau này Diệp Tiêu Tiêu hỏi cô tại sao lúc đó cô lại không có phản ứng, cô cười nói—Tớ chưa kịp phản ứng
Mãi đến tháng sau Phương Văn Thành xuất ngoại, người đồng hành dĩ nhiên là bạn gái đương nhiệm- Hạ Ngữ Đình