Nội tâm Tô Tử Duyệt vẫn luôn nghĩ như vậy, mặc dù thỉnh thoảng cô cũng sẽ dành chút thời giờ đi nguyền rủa mấy người nhà họ Hạ đó, thời gian trôi qua càng nhạt, hoặc là mọi chuyện Hạ Ngữ Đình cũng xui xẻo, thế nhưng chút thời gian đối với cuộc đời của cô mà nói, chính là có thể là thời gian không đáng kể, cô chưa bao giờ chú ý tới cuộc sống của Hạ Ngữ Đình, bất kể đó là tốt hay xấu. Mà Hạ Ngữ Đình lại thời thời khắc khắc chú ý cuộc sống của cô, cô và người nào ở cùng một chỗ, cô lại gặp phải chuyện gì…. Cô dám cam đoan, coi như cô không bắt gặp Hạ Ngữ Đình ở chỗ Trần Mậu Thanh, Hạ Ngữ Đình cũng sẽ hẹn mình ra ngoài, nói cho mình chuyện xưa trước kia. Mà nếu Trần Mậu Thanh không có nửa điểm liên quan với nhà họ Hạ, Hạ Ngữ Đình cũng sẽ đi khai sáng quan hệ, tựa như Phương Văn Thành trước kia.
Cô rất muốn hiểu, dù là loại này hiểu có chứa tinh thần AQ, dù sao cũng tốt hơn với không có nửa điểm thuyết phục được mình.
AQ: chỉ số vượt nghịch cảnh
Hạ Ngữ Đình đã rời đi, cái ly mới vừa rồi cô nắm trong tay không có quá một ngụm rượu, đang suy nghĩ mùi vị của nó là như thế nào. Cô đã lâu không uống rượu, cũng nhanh quên mất mùi rượu, cho tới bây giờ cô cũng không muốn chật vật trước mặt người khác, cho dù uống rượu cũng là sẽ lén uống, giống như là một loại cấm kỵ nào đó.
Do dự hồi lâu, cô vẫ bưng ly rượu lên, hướng đến khóe miệng mình.
Sau khi đôi môi cô đụng phải rượu, Dương Tử Hân vẫn ngồi ở bên kia quan sát hướng này, lập tức móc điện thoại di động ra. Dương Tử Hân và bạn tốt của mình Mạnh Hiểu Lâm cùng đến quán rượu này, họ thế nhưng là mất con bỏ chồng, mới đơn độc chạy đến bảo vệ tình cách mạng này, chỉ là Dương Tử Hân đi vào không bao lâu, liền thấy Tô Tử Duyệt. Vì vậy tầm mắt Dương Tử Hân liền dừng lại trên người Tô Tử Duyệt, cũng mạnh mẽ khiến Mạnh Hiểu Lâm đi đánh giá Tô Tử Duyệt và vị mỹ nữ ngồi bên cạnh Tô Tử Duyệt kia.
"Cậu cảm thấy hai cô gái kia thế nào?" Dương Tử Hân tựa như chỉ là mở miệng trong lúc vô tình.
Mạnh Hiểu Lâm cũng không suy nghĩ nhiều, "Đều là mỹ nữ."
Dương Tử Hân muốn hỏi bạn tốt của mình cảm thấy người thoải mái hơn, nhưng loại này câu hỏi lại cảm thấy quá tục, vì vậy đổi cách biểu đạt, "Nếu như cậu là đàn ông, cậu sẽ thích ai?"
"Họ đều mỗi người một vẻ."
"Mạnh Hiểu Lâm, không nói loại ngôn luận phía chính phủ này không được sao?"
Lúc này Mạnh Hiểu Lâm mới nở nụ cười, "Được rồi, người cậu thích thì tốt hơn, vậy được rồi chứ! Phong cách cho người cảm giác, nhàn nhạt, nhưng ngũ quan cô ấy cũng không nhạt nhẽo, thật là khó có được."
"Làm sao cậu biết tớ thích một người?"
"Người khác quan sát một người đều là lén lén lút lút nhìn, cậu lại một đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm người khác, còn phải hỏi tại sao tớ biết?"
Dương Tử Hân im lặng, chỉ là cô phát hiện hai vị mỹ nữ kia ở chung một chỗ mặc dù dưỡng mắt, nhưng có thể biết quan hệ của các cô cũng không tốt, mùi thuốc súng cũng truyền tới bên này, chỉ là theo cô quan sát, chính xác hình như chị dâu không thua thiệt, vì vậy cô càng làm tròn bổn phận quan sát, khi khóe miệng Tô Tử Duyệt đụng phải rượu, lập tức gọi điện thoại cho Giang Dực.
Nội dung điện thoại là, cô nhìn thấy Tô Tử Duyệt uống rượu giải sầu ở quầy rượu, ừhm, một mình….
Sau khi Dương Tử Hân cúp điện thoại, không nhịn được oán trách với bạn tốt của mình, "Sau khi người đàn ông này động lòng với phụ nữ, tất cả đều không quan trọng, hừm hừ."
"Cậu cái này là lại ầm ĩ cái gì?"
"Tớ nói chính tớ nhìn thấy bạn gái trước của anh ấy mua say ở quầy rượu, anh ấy nói một câu là bảo tớ quan tâm đến cô ấy, mà không giống như trước đây trách tớ tới quầy rượu…."
"Được rồi, cậu không nghĩ lại mình nói láo là được rồi, còn người xấu cáo trạng trước, người ta nào có mua say."
"Khoa trương, thủ pháp khoa trương, không phải cô ấy uống rượu sao? Làm sao cậu biết đây là cô ấy không phải là mua say?"
"…."
Giang Dực tới, Dương Tử Hân cảm thấy nhiệm vụ của mình hoàn thành không được sai biệt lắm rồi, lôi kéo Mạnh Hiểu Lâm nhanh thoát khỏi hiện trường, chỉ là cô hậu tri hậu giác phát hiện, tâm tư anh mình từ lâu đã không đặt trên người mình, làm sao sẽ để ý tới mình, nói đến đều cảm thấy bi thương, anh trai thương yêu của mình trước kia đã biến thành người khác rồi. Chỉ là cô hoàn toàn không có nghĩ qua, đã từng chỉ biết phụ thuộc anh cô, cũng bám vào trên người một người đàn ông khác. Thế giới này, từ trước đến giờ tồn tại thăng bằng ở phương diện khác.
Tô Tử Duyệt cảm thấy tính tình mình tại phương diện nào đó nhất định tồn tại thiếu sót, ví dụ như không làm được quyết tuyệt quả quyết chân chính, cho dù là hút thuốc lá uống rượu, cô đều chỉ biết lặng lẽ mua xong, len lén mang đến chỗ mình, không dám để cho người khác nhìn thấy. Thậm chí vì không để cho người khác hoài nghi, cô còn phân ra vận chuyển nhiều lần về nhà mình. Khi không có người khác thì mới dám tùy ý làm bậy. Cô không biết đây coi là hậu tri hậu giác, cô vĩnh viễn là người đặt mặt mũi tôn nghiêm các loại vào vị trí thứ nhất, mà những thứ kia vốn nên oanh oanh liệt liệt bị cô đặt vào địa phương bí mật, ví dụ như hiện tại, cô tuyệt đối không thể nào uống nhiều rượu, càng không thể nào uống say. Đầu tiên cô suy tính là cô uống say không ai đưa mình về, hơn nữa cô tuyệt đối không muốn uống rượu say gặp chuyện không may, vì vậy cô rất thanh tỉnh đi ra khỏi nơi này.
Cách sống vô cùng lý trí, từ trước đến giờ chịu đủ bất mãn của những người bên cạnh, cũng tương đối không thú vị.
Vì vậy khi Giang Dực đứng bên cạnh cô thì cô cảm thấy hình như rượu trong ly ngon hơn không ít, hơn nữa cũng không cần buồn phiền về sau rồi. Tại sao anh lại ở chỗ này, căn bản cô cũng không cần chú ý, cô rất rõ ràng, anh sẽ không bỏ mặc mình, đây chính là tính tình của anh.
Chỉ là sau khi nhìn thấy anh, vốn là cô đè nén nội tâm càng thêm nặng nề. Anh nhắc nhở cô, cô thật sự làm một chuyện ngu xuẩn. Cô không muốn ở chung một chỗ với người có quan hệ với nhà họ Hạ, như vậy sẽ làm cho cô chán ghét, cũng sẽ làm cho cô khó chịu, vì vậy cô nghĩa vô phản cố rời khỏi người đàn ông này, vậy mà quyết định cô đưa ra là lao vào trong ngực một người đàn ông khác có quan hệ với nhà họ Hạ. Ngay cả chính cô cũng cảm thấy châm chọc, thậm chí cô cảm thấy anh có tư cách cười nhạo mình.
Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không thể chùn bước
Ngày đó anh hỏi cô, có phải muốn cùng Trần Mậu Thanh ở chung một chỗ không, cô gật đầu, khi đó hẳn là anh biết cô phải đối mặt kết quả gì, anh nhắc nhở mình không nên cùng Trần Mậu Thanh ở chung một chỗ, vậy mà cô chỉ coi đó là ham muốn giữ lấy của đàn ông.
Thì ra là chỉ là như thế.
Thật ra thì cô còn rõ ràng rất nhiều rất nhiều thứ, Hạ Ngữ Đình nói cô và Hạ Ngữ Tiếu giống nhau đến mấy phần, lần đầu tiên Trần Mậu Thanh thấy cô liền nói với cô là cô và bạn gái anh rất giống. Bây giờ nhớ lại, đó cũng không phải là Trần Mậu Thanh dùng từ làm quen, mà là trong lòng Trần Mậu Thanh, coi Hạ Ngữ Tiêu trở thành bạn gái. Quả nhiên phụ nữ nhà họ Hạ đều có bản lĩnh, chết lâu như vậy, có thể khiến Giang Dực làm nhiều chuyện vì cô ta như vậy, cũng có thể khiến Trần Mậu Thanh nhớ mãi không quên đến giờ.
Cuộc đời của cô, quả nhiên vẫn là rối loạn.
Vẻ mặt của cô thật bình tĩnh, thế nhưng Giang Dực vẫn nhìn thấu cô đè nén một ít kích động, anh không đoạt lấy rượu trong tay cô, chỉ là ngồi vào bên cạnh cô, mà cô cũng không định đuổi anh đi. Đây không phải nhà cô, cô không có tư cách khiến người ta rời đi.
Cô uống một hớp rượu lớn, mới quay đầu đi, một tay chống dưới cằm mình, " Anh đã biết chuyện giữa Trần Mậu Thanh và Hạ Ngữ Tiếu từ lâu rồi?"
"Ừ" Anh ngược lại cũng một ly rượu cho mình, rất lâu trước kia, Trần Mậu Thanh chỉ thích Hạ Ngữ Tiếu, đó là một người đàn ông tự do, dù biết Hạ Ngữ Tiếu có bạn trai, vẫn dám nghĩa vô phản cố theo đuổi cô.
Lời nói của Trần Mậu Thanh khắc sâu ấn tượng đối với Giang Dực là - Giang Dực, một ngày nào đó Hạ Ngữ Tiếu sẽ trở thành người phụ nữ của tôi.
Nhưng cho đến khi Hạ Ngữ Tiếu chết, Trần Mậu Thanh cũng không làm được.
Giang Dực có chút tự giễu uống xong rượu trong ly, anh với Hạ Ngữ Tiếu ở cùng một chỗ, vì vậy trong trí nhớ trừ những thứ kia tốt đẹp trên người Hạ Ngữ Tiếu, còn có khuyết điểm anh không thể chịu nổi trên người Hạ Ngữ Tiếu. Trần Mậu Thanh không cùng Hạ Ngữ Tiếu ở chung một chỗ, vì vậy ở trong lòng Trần Mậu Thanh, Hạ Ngữ Tiếu vĩnh viễn đều là một nữ sinh hoàn mỹ, không có bất kỳ khuyết điểm nào.
Đây rốt cuộc tính là gì?
"Giang Dực." Cô cắn môi, "Làm sao anh cứ thành thực như vậy, thì không thể lừa tôi một chút, hoặc là loại bỏ quan hệ của anh với những thứ này."
Khóe miệng anh mơ hồ mang theo một chút cười, chỉ là có chút miễn cưỡng và bất đắc dĩ, "Không cần phải lừa gạt em, như thế sẽ đổi lấy chán ghét và bài xích sâu hơn của em."
Tim cô cứng lại, lại rót cho mình một ly rượu lớn, sau đó mạnh mẽ uống. Đúng vậy, anh nói xong không làm, anh nói thật không làm cho cô thoải mái, nhưng nếu như anh thật sự lừa cô, cô chỉ càng thêm chán ghét, càng không thoải mái càng thêm khó chịu, cô vẫn luôn là một người mâu thuẫn như vậy, vẫn luôn thế.
"Hình như trước kia anh không trả lời tôi một vấn đề, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy tôi, nghĩ tới cái gì?" Cô lại rối rắm chỗ này.
Thời điểm lần đầu tiên Trần Mậu Thanh thấy cô, nói cô và bạn gái anh ta giống nhau, như vậy anh thì sao, anh có cảm giác gì?
Lần này Giang Dực ngay cả trình tự rót rượu trong chai ra cũng lược bớt đi, trực tiếp dùng chai uống rượu, tự mình dùng sức uống một ly rượu, mới nhìn phía cô, vẻ mặt chân thành tha thiết đến nỗi khiến cô có chút khẩn trương, "Lần đầu tiên anh gặp em, liền suy nghĩ, nhất định anh muốn giữ một khoảng cách với người phụ nữ này, cũng không cần có bất kỳ quan hệ gì." Anh nói xong liền tự giễu, "Nhưng sau đó chúng ta lại gặp mặt nhiều lần, làm cho anh cũng hoài nghi, có phải anh càng muốn bài xích, lại càng có cái gọi là duyên phận trời cao an bài hay không, anh liền không bài xích nữa, thuận theo tự nhiên…. Em xem ý nghĩ của anh và chúng ta sau đó, cỡ nào mâu thuẫn."
Nghĩ là anh không nên có bất kỳ liên hệ gì với cô, lại là qua lại với cô, hơn nữa giữa bọn họ còn từng có một đứa bé.
"Phải…." Khóe miệng cô có chút run rẩy, "Là bởi vì em và trước…. Hạ Ngữ Tiếu rất giống sao?"
Anh xiết chặt chân mày, "Ai nói bọn em rất giống hả ? Không giống, một chút cũng không giống."
"Một chút cũng không giống sao?"
Anh lắc đầu, "Một chút cũng không giống, diện mạo không giống, tính tình lại càng không giống …."
Hạ Ngữ Tiếu là cố chấp thực sự, Tô Tử Duyệt cũng là kiên cường ở bên trong, như vậy nhìn qua mặt ngoài tính tình có vài phần giống, nhưng xét đến cùng, đúng là vẫn không giống.
Cô thở ra một hơi, nhưng không biết là Hạ Ngữ Đình đang nói dối, hay là bọn họ nhìn có chút không giống nhau, nhưng cũng không sao.
Cô một mực uống rượu, sau khi uống rất nhiều mới nói với anh, "Làm sao anh cũng không ngăn cản em?"
"Anh cũng là lần đầu tiên biết, thì ra là tửu lượng của em không tệ?"
"Em mà uống nữa, thật sự sẽ say."
"Ừ."
Cô quên mất mình có say không, chỉ nhớ là Giang Dực đỡ cô đi ra, hơn nữa đỡ cô lên xe. Dưới tác dụng của cồn, hình như cô muốn làm ra chút chuyện khác người.
"Em không muốn đi ‘Bán Nguyệt Loan’."
"Ừ."
"Em cũng không muốn về nhà họ Tô."
"Được."
"Giang Dực, ý của em là em muốn trở về chỗ ở của em, chỗ hoàn toàn thuộc về em."
"Được…."
Giữa lúc cô nửa mê nửa tỉnh, lại phát hiện đường anh lái xe thế nhưng lại hoàn toàn đúng, nhưng cô cũng chưa từng nói cho anh biết địa chỉ, vì vậy xoay mặt nhìn anh.
"Trước đây rất lâu anh đưa em trở về, mỗi lần em đều bảo anh để em dừng ở một chỗ cố định, em lại thuê xe trở về, anh tâm huyết dâng trào đi theo em một lần." Anh nhẹ nhàng giải thích.
Cô cắn môi, thế nhưng lòng chua xót không dứt.
Anh đỡ cô xuống xe, trở lại nhà trọ của cô, lúc cô mở cửa, trên mặt đều là nụ cười, "Chớ bị hù sợ."
Đẩy cửa vào, cửa trước nơi khắp nơi đều là giầy, để lung tung lộn xộn. Mà phòng khách càng thêm loạn không gì sánh kịp, trên đất đều là một ít giấy vẽ, có một ít đã đổi màu, có một ít chỉ là vẽ đại khái…. Bút cũng để lung tung, cách đó không xa trên khay trà để một ít mì ăn liền cùng đồ ăn vặt, cả gian phòng loạn đến không thể tưởng tượng nổi, trên sàn nhà còn có một ít quần áo của cô.
Cô lại nhìn những thứ đồ này nở nụ cười, "Giang Dực, anh biết lúc ở cùng với anh thì chuyện em muốn làm nhất là gì không?"
Không đợi anh trả lời, cô liền tự nhiên mở miệng, "Em muốn làm nhất chính là, ở trong phòng chỉnh tề như mới của anh, hai chân bắt chéo ngồi trên ghế sa lon cắn hạt dưa, ở trước mặt anh ném lung tung…."
Hình ảnh kia, mới có thể làm cho cô vui vẻ, đây mới thực sự là chuyện cô muốn làm.