Sau khi trở lại "Nguyệt Bán Loan", Giang Dực đi nấu cơm, còn cô lại ngồi ở trên sô pha xem TV. Chẳng qua là phim truyền hình đặc biệt nhàm chán, cô rất nghi ngờ, những biên kịch của phim truyền hình này cố ý viết kịch bản thù hận đau khổ như vậy, bưng trà dâng nước phục vụ cha mẹ chồng sau đó còn phải quan tâm tới chồng, dù cho chồng của người phụ nữ ấy là một kẻ cặn bã. Phim truyền hình quá mức vô vị, làm cô nhanh chóng ném điều khiển, đi về phía phòng bếp. Anh đang bận xào rau, cô đứng ở một bên, nghĩ lại vài ngày trước, cô liên tục bắt anh đeo tạp dề, phản ứng của anh là thà chết chứ không chịu khuất phục. Anh đeo tạp dề không biết sẽ là bộ dáng gì nữa.
Nói chung phong độ trên người anh có thể sẽ là ánh sáng thua cuộc chứ!
Có làm mới có ăn, cô tự cảm thấy mình cần phải tự giác một chút, vì thế tiến lên, chuẩn bị bưng thức ăn.
"Thật là thơm."
Giang Dực cầm đĩa đựng thức ăn ngon đặt vào trong tay cô, "Cẩn thận một chút, đừng để bị bỏng."
"Anh cảm thấy em sẽ ngốc như vậy?" Cô bưng cái đĩa ra khỏi phòng bếp.
Anh lắc đầu, tiếp tục xào món khác.
Lúc ăn cơm, không khí trên bàn cơm cực kỳ tốt. Tô Tử Duyệt đặc biệt thích món canh trứng dưa chuột muối anh làm, canh ngon vô cùng , vậy mà cô xới cơm ba lần liên tiếp, mà ngay cả dưa chuột ngày thường không thích ăn, cũng cảm thấy ngon không gì sánh được. Giang Dực thấy cô ăn ngon, tâm tình cũng tốt hơn nhiều .
Để thưởng cho vị đầu bếp nấu cơm hôm nay, Tô Tử Duyệt quyết định một lần chủ động rửa bát, hơn nữa ép anh không được giúp đỡ. Tuy rằng chỉ là chuyện nhỏ, Giang Dực vẫn đi theo sau cô, nhìn cô rửa từng cái bát một, lại lau khô nước trong bát, cuối cùng mới úp vào tủ bát .
Cả đời này của Tô Tử Duyệt, món ăn có thể làm được ngon nhất thuộc về mì ăn liền, Diệp Tiêu Tiêu nói cô nấu được phiên bản xa xỉ của mì ăn liền, cô sẽ thả rất nhiều nguyên liệu khác nhau, cho nên từ món mì nguyên thủy trong nháy mắt được nâng cao. Khiến Diệp Tiêu Tiêu hoàn toàn cảm nhận được, cái gì gọi là người có tiền mới được ăn được đồ xa xỉ.
Đương nhiên cô sẽ rửa bát, nhưng rửa chén xong không thích thu dọn. Vì thế nàng lau khô tay chuẩn bị chạy đi khỏi thì Giang Dực bất đắc dĩ thở dài, thu dọn nhà bếp một lần xong, mới cùng cô cùng đi ra ngoài.
Tản bộ sau khi ăn xong, là một hoạt động thể thao thông thường bọn họ không thay đổi. "Viên Nguyệt Loan" ban đêm, ngọn đèn phủ sương mù, giống một thế giới huyền ảo, đã tràn ngập màu sắc lãng mạn, hơn nữa rất ít người, khoảng cách giữa hai nhà hơi xa, bình thường có thể không tình cờ gặp người. Đi trên con đường nhỏ, vô cùng vắng vẻ, là một nơi tốt để có thể làm sạch tâm hồn.
Giang Dực và cô, chậm rãi đi bộ, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của nhau, mệt mỏi vang lên trong bóng đêm, cũng không đột ngột, ngược lại dường như giống một chuỗi nốt nhạc ăn khớp.
"Tô Tử Duyệt."
Cô lập tức dừng bước, mỗi lần cô nghe thấy có người gọi cả họ cả tên cô, theo bản năng cô hồi hộp một chút, hơn nữa là Giang Dực gọi cô như vậy, cảm giác, cảm thấy anh gọi tên cô như vậy, nhất định có chuyện nghiêm túc.
"Hử?"
"Hình như em chưa bao giờ nói với anh về người nhà của em." Anh cố ý nhẹ nhàng bâng quơ nhắc tới, đồng thời cũng thu vào đáy mắt bộ dáng vừa mắt nghiêm mặt một chút của cô.
"Không có gì hay để nhắc đến." Cô nhún vai, "Bởi vì em không cha cũng không mẹ." Từ lâu cô đã có thể thản nhiên chấp nhận sự thật này, đừng nói tới việc cô chưa từng thấy qua người mà gọi là cha, mà ngay cả mẹ của cô, cô cũng không còn tìm được cái gì gọi tình thân, bắt đầu từ rất lâu trước kia, trạng thái tinh thần của mẹ của cô không tốt, bộ dạng nửa điên nửa ngốc, đối xử với cô cũng lạnh lùng nhàn nhạt, cho tới bây giờ cô cũng không biết cảm giác được cha mẹ yêu thương là như thế nào.
Vốn dĩ là như vậy. . . . . . Cô nở nụ cười tự giễu, cô vẫn nghĩ không hiểu , lúc trước tại sao cô có thể vì Phương Văn Thành làm ra những việc ngốc như vậy, hút thuốc uống rượu, ngẫm lại mọi chuyện đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hóa ra là Phương Văn Thành yêu thương cô, thỏa mãn khát khao từ trong nội tâm cô, đó là người đầu tiên không cùng huyết thống với cô nhưng lại che chở đầy đủ cho cô, thì ra là thế, chỉ là như thế thôi.
Giang Dực không nghĩ rằng cô sẽ trả lời như vậy, mày lại nhướng cao, "Rất xin lỗi. . . . ."
"Không có gì, em biết, là anh suy nghĩ nhiều về việc giải thích ông bà ngoại của đứa bé mà thôi." Nói xong cô cúi đầu nhìn bụng mình, lấy tay sờ, "Công nhận khởi đầu như thế, con của chúng ta có chút không may mắn, không có ông bà ngoại yêu thương."
"Bố mẹ anh rất thích trẻ con, nhất định sẽ bổ sung gấp bội phần thiếu sót kia cho con chúng ta."
Tô Tử Duyệt đã biết qua quan hệ giữa anh và cha mẹ đặc biệt tốt, cũng là, người giống như anh có lẽ sẽ rất khó gặp được chuyện ồn ào gây mâu thuẫn với cha mẹ trong lúc đó, những phim truyền hình kia thường chiếu cảnh vì một người phụ nữ mà gây chuyện bất hòa với cha mẹ, khả năng này tuyệt đối sẽ không xảy ra trên người anh.
"Rất hâm mộ anh."
"Không cần hâm mộ, sau khi em trở thành con dâu của nhà họ Giang, bọn họ cũng sẽ thương em." Anh tưởng tượng về hình ảnh kia một chút, cảm thấy mẹ anh có lẽ sẽ thường lôi kéo cô trò chuyện việc nhà, vì bù lại phần tiếc nuối bởi mẹ cảm thấy anh càng lớn càng không vui khi nói chuyện cùng bọn họ.
"Ai nói em muốn gả cho anh ?" Cô nâng cằm, "Em chưa không đồng ý, đừng dán nhãn lên người của em."
Anh kéo tay cô, dùng sức một cái đã kéo cô vào trong ngực của mình, cười đến mức có chút xấu xa , "Ồ? Vậy em dự định gả cho ai?"
Ánh mắt của anh, giống nhau đang uy hiếp, Tô Tử Duyệt nói: "Không nói cho anh, không nói cho anh."
Anh hôn trán cô một cái, sau đó mới thả cô ra.
Tô Tử Duyệt cười nhìn anh, "Anh như vậy làm em có chút lo lắng , nếu em rời khỏi anh, anh sẽ ra sao bây giờ?"
"Vì sao phải rời khỏi?"
"Em phải xử lý việc riêng một chút."
Ban đầu anh đã buông cô ra, sau khi nghe cô nói vậy, lại kéo tay cô, hơn nữa còn dùng sức, dùng hành động để nói cho cô, đừng nghĩ lừa bịp có thể qua cửa, "Việc riêng nào?"
Cô ngẩng đầu, ánh mắt đối diện anh, biết lời nói này của anh không phải lời nói suông, anh nhất định phải nghe được đáp án của cô, nàng cô cũng không thể nói qua loa, đành phải than thở, "Ông nội em ngã bệnh, em phải chăm sóc ông."
Lúc này anh mới buông lỏng tay cô, "Nếu như vậy, anh sẽ đi cùng em."
"Không cần." Ý cười trên mặt cô biến mất, ngược lại chủ động nắm tay anh, "Đừng quên lời hẹn hai tháng sau của chúng ta, thời gian còn chưa kết thúc! Nếu lúc ấy chúng ta vẫn ở bên nhau, em sẽ đi gặp cha mẹ anh, mà anh sẽ theo em đi gặp ông em."
Anh ngầm đánh giá vẻ mặt cô, biết cô nói thật, cô thực sự nghĩ như vậy, "Em không tin trái tim anh dành cho em ư?"
Cô lắc đầu, cũng không chịu trả lời. Hai tháng, ai biết được hai tháng này sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Đây là tự cô đánh cwojc, hoặc là ở cùng một chỗ với anh, hoặc là lập tức chia ly, cô sẽ không lựa chọn phương án khác nữa.
Cô nghĩ lời nói đó khiến anh không hài lòng, buổi tối họ vẫn nằm trên cùng một giường như trước, chỉ là anh không ôm cô ngủ như mọi khi, cô lưỡng lự vài giây, sau đó vẫn chủ động nằm trong ngực của anh.
Loại tình huống này, không khiến cô khó chịu lắm, chỉ nghĩ tới lời hẹn hai tháng, làm thế nào mới đúng, trong lúc ấy người với người, một câu cũng có thể gây ra mâu thuẫn, chứ đừng nói là thời gian hai tháng.
Cô chưa nói cho anh biết, cô rất hâm mộ anh, có một gia đình đặc biệt đầy đủ, đời này của cô, mãi mãi không thể được như thế, anh vừa ra sinh đã có được , cô sinh ra lại bị mất đi.
Ngày hôm sau, Tô Tử Duyệt tự giác khác thường, không đợi Giang Dực goi cô rời giường, nhanh chóng ngủ dậy cùng anh, thời điểm cô làm như thế, mang theo suy nghĩ muốn lấy lòng. Giang Dực không để ý cô, chỉ từng bước đi làm bữa sáng.
Mãi cho đến khi ăn xong bữa sáng, Giang Dực cũng không nói một lời với cô. Nhìn anh định ra ngoài, lúc đó cô mới đuổi theo, kéo tay anh, anh phớt lờ ý định của cô, cô vẫn không buông tay, "Thật sự anh không nói chuyện với em à? Em sẽ đi rất rất rất nhiều ngày. . . . . ." Cô mở to hai mắt nhìn anh, cho dù như thế, phần dịu dàng trên mặt cô đã lấn át cái đáng yêu.
Giang Dực liếc nhìn cô một cái, muốn tách ra khỏi cái nắm tay của cô, cô lại càng nắm chặt hơn.
Lúc này anh mới thở dài chua xót, tay còn lại ôm lấy đầu cô, ép chặt cô, hung hăng hôn lên cô. Cái hôn này thật lâu và sâu lắng, khi kết thúc cả hai đều thở hổn hển, "Đừng khiến anh cô đơn quá lâu."
Khi ấy cô mới nở nụ cười, nhìn theo anh đi ra khỏi nhà.
Giang Dực xoay người thì khuôn mặt đã thay đổi, trở nên lạnh tanh. Sau tối hôm qua, chính hắn cũng tưởng đã rõ ràng rồi, anh quấn quýt như vậy, cũng không có tác dụng. Trong bụng cô, có đứa bé của anh, đây là chuyện thật không thể nghi ngờ, một khi đã như thế, điều anh nghi ngờ kia, tất nhiên không tồn tại.
Nếu đã quyết định, như vậy cứ thế đi, không cần thiết phải lo lắng và khó chịu.
Khi Giang Dực đi, vẻ mặt Tô Tử Duyệt cũng thay đổi đôi chút, bây giờ cô không quay mặt về phía anh, rất thoải mái, cô còn sợ anh sẽ tức giận. Cô ngồi ở sô pha một lúc lâu, mới vươn tay, sờ môi mình. Thật sự cô không nghĩ, anh lại hôn mình.
Lập tức, cô theo cái hôn kia khôi phục lại tâm trí.
Ngày hôm qua ông nội khuyên cô về nghỉ ngơi, không cần trông ở trong bệnh viện, nhân cơ hội này, cô mới về đây. Nói trong điện thoại thì không tôn trọng nhau, cô phải tự nói cho Giang Dực, cô phải rời khỏi nhà vài ngày, bởi vì chăm sóc ông nội. Đợi lát nữa cô còn phải chạy nhanh tới bệnh viện, cô đoán, nếu hôm nay mình không tới bệnh viện, với tính cách của ông, nhất định đòi xuất viện ngay lập tức, ông nội chính là người như vậy. Bất kể người khác khuyên bảo ra sao, ông cũng chịu thua trước số phận, chỉ cần ông còn hơi thở, chắc chắn sẽ trở về công ty, tiếp tục chuyện phiền phức kia.
Nhưng nàng không thể để kệ như vậy, trên thế giới này, có lẽ chỉ có cô mới khuyên bảo được ông lão cố chấp ấy.
Cô thu dọn một chút, mới ra khỏi nhà.
Trong một khoảng thời gian dài, cô rất ghét ông lão kia, nhất là sau khi biết nguyên nhân cha mẹ mình chết. Cô hận ông lão ấy quá cố chấp, nếu không phải ông, sao cô lại giống bây giờ, vừa sinh đã không có cha, sau đấy là người mẹ thần kinh không bình thường. Là ông nội cố chấp phạm sai lầm, nếu không phải ông ngoan cố ngăn cản Tô Mặc Xuyên và Hạ Thiến Vân, Tô Mặc Xuyên sẽ không chết, Hạ Thiến Vân sẽ không hận nhà họ Tô như vậy, đương nhiên sẽ không giữ lại Hạ Ngữ Đình cám dỗ bạn trai cô.
Một khoảng thời gian dài, cô cho rằng mọi chuyện đều xuất phát từ ông nội.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cô lại cảm thấy ông nội rất đáng thương. Đặc biệt là khi cô thấy một mình ông nội đứng bên cửa sổ, cô nghe nói người cha của cô, nhảy xuống từ chính cửa sổ ấy mà tự vẫn. Cô thấy ông nội lúc đó, chỉ như cái bóng, cô có thể cảm nhận sự cô đơn của ông.
Có lẽ ông thật sự đã sai, hoàn toàn sai lầm, nhưng con trai độc nhất tự sát, không phải đó là sự trừng lớn nhất đối với cuộc đời ông rồi sao, một khi đã vậy, vì sao còn phải oán trách ông nữa?
Sau lúc đó, cô thử thăm dò ông, biết được ông dành hết tình yêu thương cho mình, sao cô có thể oán hận người dành toàn bộ tình thương cho mình được chứ?
Cô tự nói với mình, chỉ cần nhớ kỹ ông nội là người yêu thương cô nhất trên thế giới này là được, về phần khác, tất cả không liên quan tới cô.