Tô Tử Duyệt cứ có cảm giác giữa cô và Giang Dực có biến hóa vi diệu, loại biến hóa này không thể nói là tốt hay xấu, thậm chí cô hiểu rõ, đối với loại biến hóa này cô và anh cũng có thể nhận thấy được, hơn nữa cũng mặc kệ phát triển. Trước lúc cô ngủ, có thể cảm thấy anh đưa tay sờ lên bụng cô, hơn nữa sau khi sờ soạng một lúc lâu còn bất mãn, còn muốn dựa đầu vào để nghe. Trong lòng cô cảm thấy buồn cười, đứa bé cũng chưa hình thành hoàn toàn, bây giờ có thể nghe được cái gì? Đừng nói anh, ngay cả chính cô, cũng không cảm thấy đứa bé có bất kỳ động tĩnh gì, chỉ là cô có thể cảm thấy rõ ràng trong bụng mình có một sinh mạng, hơn nữa sinh mạng này ở trong bụng cô đang lớn lên, cô có loại cảm giác ấm áp khó hiểu. Diệp Tiêu Tiêu nói hình như hiện tại không có gì có thể lay động cô, thật ra thì không phải, cô chỉ là giấu chút cảm xúc này ở tận đáy lòng, không hề cố ý biểu hiện ở trên mặt.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, hình như cô đã nhận định, người có thể đau lòng sẽ vì cô mà đau lòng, không đau lòng, cho dù có khó chịu đến sắp chết, cũng sẽ không có người đau lòng mà cô cũng không cần sự quan tâm theo chủ nghĩa đạo đức của những người đó.
Cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Thật ra thì Tô Tử Duyệt không phải là một người nằm mơ dễ dàng, chỉ là đã lâu chưa mơ. Có một quãng thời gian, cô thường gặp một số cảnh kỳ lạ trong mơ, thỉnh thoảng cô quay về lúc học cấp ba, hơn nữa còn là hồi lớp mười hai, khi tỉnh lại cảm thấy vô cùng may mắn khi mình trở lại trong cuộc sống hiện thực. Còn có một vài cảnh là cô đang thi, hơn nữa còn ngủ thiếp đi ở trong trường thi, khi tỉnh lại thì phải nộp bài thi lập tức, nhưng bài thi của cô là giấy trắng... Giấc mơ kỳ dị tương tự như thế này rất nhiều, chính cô kết luận là do đoạn thời gian đó cô thiếu ngủ, bạch thiên hắc dạ ngủ đến ngày đêm đảo lộn. Nhưng cô lại không thực sự gặp được giấc mộng đẹp có hương vị ngọt ngào hoặc là cơn ác mộng, nhưng lần này lại khác, cơn ác mộng khi đó, làm cho cô cho dù ở trong mộng cũng hốt hoảng khổ sở.
Khi cô mở mắt ra, vẫn còn thở dốc không ngừng.
Bóng đèn nhỏ ở đầu giường bên kia sáng lên, ánh sáng mông lung, cũng không chói mắt, mà phản ứng của cô có chút chậm, thậm chí còn không kịp xử lý chính mình nữa, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, lúc cô ngủ rất dễ dàng chảy nước mắt, là chảy nước mắt, không phải khóc, chính là cầm điện thoại di động xem tiểu thuyết, nhìn một chút liền chảy nước mắt, mà rõ ràng cô không có một chút dao động nào về tình cảm, chính cô cũng không có cách nào giải thích loại hiện tượng này, mà bây giờ, cô lại chảy nước mắt, thì thật sự là sợ và khó chịu.
"Gặp ác mộng?" Giọng của Giang Dực rất nhẹ nhàng, nhìn thấy trên trán cô có một tầng mồ mỏng thì cau mày lại theo bản năng, lúc này mới đưa tay ra lau mồ hôi cho cô.
Cô còn đang thở hổn hển không ngừng, một lúc lâu mới quay về phía anh nở nụ cười, "Ừ."
Coi như là cơn ác mộng đi, mấu chốt là loại cảm giác vô lực kia, làm cho cô áp lực không nói nên lời, muốn la to, trong mơ giãy giụa không ngừng, lúc này mới tỉnh lại. Giang Dực nhìn cô một lúc lâu mới đứng dậy, đi lấy cho cô một chiếc áo ngủ khác, để trước mặt cô, "Thay."
Áo ngủ trên người cô đã ướt đẫm mồ hôi, cô mà mặc tiếp như vậy, chắc hẳn ngày mai phải nhập viện mất. Cô cũng không nói gì, nhận lấy thay liền.
Trạng thái tinh thần của cô không phải rất tốt, rõ ràng anh có mấy phần lo lắng, "Nằm mơ thấy cái gì?"
Nếu như cô thật nằm mơ thấy vật đáng sợ gì, cô nói ra sẽ tốt hơn so với để trong lòng, ít nhất có người chia sẻ, sẽ làm cô biết mình không phải một mình đối mặt, cũng sẽ không sợ như vậy.
Sau khi cô nằm xuống còn lắc đầu một cái, qua một lúc lâu, mới hỏi anh, "Anh có tin trên thế giới này có dự báo trước không?"
Thời cô học tiểu học, có một ngày mắt không ngừng nháy, nháy đến mức làm cô hoảng hốt. Mẹ cô, chính là ngày hôm đó qua đời, từ khi đó, cô đặc biệt sợ loại cảm giác đó, chuyện xấu sắp sửa xảy ra, nhưng cô vô lực đi ngăn cản, chỉ có thể đợi nó xảy ra. Còn ngày Phương Văn Thành muốn chia tay với cô, mắt của cô cũng nháy, nháy không ngừng, bất kể làm gì cũng hoảng hốt không yên lòng.
Hiện tại, mắt của cô lại bắt đầu nháy.
"Không tin, đừng nghĩ nhiều như vậy." Giang Dực nằm bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, "Anh nghĩ là những ngày qua em ngủ không ngon giấc, có phải sau khi anh đi, cuộc sống liền bắt đầu không có quy luật?"
"Mới không có, chớ xử oan em." Vì cường điệu sự nghe lời của cô, còn cố ý cường điệu tiếp, "Em ghét nhất người khác xử oan cho em."
Tay anh nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng của cô, loại cảm giác này làm cho cô an tâm, hình như tim cũng không còn đập rộn lên như vậy nữa. Nếu như chuyện xấu sẽ xảy ra, lo lắng cũng vô ích. Nếu như nó không xảy ra, hoảng loạn như thế trừ ảnh hưởng tâm tình bên ngoài cũng chỉ là đang lãng phí thời gian mà thôi. Cô nhắm mắt lại, tiến vào mộng đẹp rất nhanh.
Nửa đêm còn lại coi như cô ngủ an ổn, ở trong ngực Giang Dực rất an tâm, cô cho là mình rất lâu mới ngủ được, không nghĩ tới chỉ một lát đã ngủ rồi, sau khi tỉnh lại, chính là một ngày mới. Loại cảm giác đó, làm cho cô nghĩ đến một bộ phim Hàn Quốc, nữ chính chỉ cần ở bên cạnh nam chính sẽ không thấy những thứ không tốt kia. Cô biết, cô nghĩ Giang Dực như vậy, chẳng qua là vì tăng thêm thừa số lãng mạn cho mình. Nhưng cô rất vui.
Giờ này đã không còn sớm, Giang Dực đã đi làm. Lúc cô rời giường thì phát hiện Giang Dực để lại cho cô một tờ giấy nhỏ, để cô đừng quên ăn điểm tâm, anh đã nấu cháo, nếu như cô thức dậy muộn quá, thì mang đến lò vi sóng hâm nóng lên. Cô đặt tờ giấy ở trong lòng bàn tay, anh hiểu cô rất rõ, nếu như anh không nhắc nhở như vậy, có lẽ thật sự cô sẽ không ăn sáng. Cô xoa bụng mình một cái, hình như thật sự có chút đói.
Trước kia Giang Dực luôn không muốn cô ngủ nướng, trực tiếp kéo cô từ trên giường lên, hôm nay lại không làm như vậy, có lẽ bộ dạng ngày hôm qua của cô thật sự làm cho anh lo lắng.
Cô nghe theo nhắc nhở của Giang Dực, hâm cháo nóng lên mới bưng ra, từ từ ăn cháo. Hơn nữa cô còn do dự mấy giây xem có nên rửa chén hay không, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn lựa chọn cầm chén đi rửa.
Khi cô cầm chén đã rửa sạch sẽ từ trong phòng bếp đi ra, tự hỏi ngày hôm nay của mình nên trải qua như thế nào thì điện thoại di động của cô liền vang lên. Giống như có dự cảm, lòng cô thắt chặt lại, sợ hãi vừa nhận điện thoại thì lại truyền đến tin tức xấu.
Có lẽ là đã nghĩ đến chuyện xấu nhất, vì vậy khi thật sự nghe được tin xấu, còn có thể lý trí ứng đối được. Hướng Huy gọi điện thoại tới, khi ông Tô tham gia hội nghị thì té xỉu tại chỗ, bây giờ đã được đưa đến bệnh viện.
Cô cầm điện thoại di động, chỉ nói với Hướng Huy, cô sẽ lập tức chạy đến bệnh viện.
Cô đến bệnh viện thì tự Hướng Huy đến đón cô, thông qua tự thuật của Hướng Huy, đại khái cô cũng biết chuyện gì xảy ra. Trong khoảng thời gian này, ông nội cô vẫn không ngừng bôn ba vì công ty, thực sự tình trạng của công ty không tốt lắm, hơn nữa còn có khuynh hướng tệ hơn, ông cũng không buông tha mà đi kêu gọi đầu tư như trước, nhóm người trẻ tuổi cùng tranh giành hợp đồng này cũng không có lý lịch tinh anh như ông. Vốn là ông đã đàm phán chi tiết xong rồi, cuối cùng cũng sắp ký hợp đồng rồi, ở thời điểm cuối cùng, đối phương lại đổi ý. Ông vốn cho rằng hợp đồng này là liều thuốc tốt có thể khiến công ty cải tử hồi sinh, bây giờ lại gặp phải đả kích lớn như vậy. Nếu như chỉ là như vậy, ông cũng sẽ không tức giận đến té xỉu, khiến ông tức giận công tâm là nhà họ Hạ, Hạ Tông Vân không chỉ phá hỏng lần hợp tác này, còn lấy thân phận cổ đông công ty Tô thị xuất hiện ở hội nghị, Hạ Tông Vân đã lén lút bí mật thu mua % cổ phần công ty Tô thị…
Nhà họ Hạ ép sát từng bước, luôn luôn cậy mạnh, làm sao ông Tô cam tâm, trước kia luôn bị ông giẫm ở dưới chân nhà họ Tô, bây giờ lại bò lên đầu ông.
"Bây giờ sức khỏe ông nội như thế nào?"
Cô nói những lời này rất bình tĩnh, khiến Hướng Huy cũng có chút kinh ngạc, anh còn tưởng rằng đại tiểu thư này, hiện tại chỉ biết hỏi anh nên làm gì, hoặc là khóc thút thít, nhưng cô không có.
Hình như cô cũng hiểu ánh mắt của Hướng Huy bao hàm hàm nghĩa gì, chỉ là cô không quan tâm. Nếu như một người, giống như cô, biết mình hình thành từ tng trùng của một người chết, biết mẹ mình vì buồn bực không vui mà chết, sau đó lại có kinh nghiệm bạn trai yêu nhau hơn ba năm phản bội, không thản nhiên cũng không được.
"Chủ tịch bây giờ đã không có gì đáng ngại, chỉ là bác sĩ dặn dò không thể mệt mỏi, càng không thể xúc động..."
Cô gật đầu một cái, "Cám ơn trợ lý Hướng."
Hướng Huy hơi sững sờ, khi phản ứng lại, cô đã đẩy cửa phòng bệnh đi vào. Hướng Huy lại mơ hồ hiểu được, đây là cô đang cảm kích anh đưa chủ tịch tới bệnh viện, cũng là cảm kích anh vẫn ở bên cạnh giúp đỡ chủ tịch, trung thành tận tâm đối với chủ tịch, không có hai lòng. So với những gì chủ tịch cho anh, anh làm những thứ này, hoàn toàn không đủ để báo đáp ân tình của chủ tịch.
Tô Tử Duyệt đi vào phòng bệnh, ông Tô đã tỉnh, quay đầu có chút khó khăn, thấy cô, hình như vẻ u sầu ở mi tâm càng nhiều hơn, ông có chút bất mãn, Hướng Huy thế nhưng lại gọi điện thoại cho Tiểu Duyệt. Trước khi té xỉu ông nên nói cho Hướng Huy, nhất định không được nói chuyện này cho Tiểu Duyệt, ông không thể để Tiểu Duyệt lo lắng cho ông.
Tô Tử Duyệt đi tới, ngồi ở mép giường. Ông nội sắc mặt tái nhợt, vốn gương mạt đầy nếp nhăn có màu vàng, bây giờ đã chuyển thành trắng bệch, làm cho ông giống như một ông già bị hút khô máu chỉ còn lại da thịt, khuôn mặt chịu không ít gió táp mưa sa. Đột nhiên lòng cô đau xót, mắt hơi đỏ lên, nhưng cô lại cố gắng làm cho mình cười, "Ông nội hư, biết rõ con không thích tới bệnh viện nhất, cố tình lại ở đây, đây là cố ý?"
Ông Tô cười cười, vươn tay ra, Tô Tử Duyệt lập tức vươn tay, kéo tay ông lại.
"Con đấy..." Ông Tô cười lên, nhưng cũng không muốn nói những lời khác.
"Đây là tự ông thừa nhận mình hư?" Cô nhìn đôi tay của ông nội, "Xem đôi tay này, ông là một người có thể sống hạnh phúc tới trăm tuổi, chỉ là nhất định phải chăm sóc mình thật tốt, nếu tự mình cũng không biết quý trọng, thần tiên trông coi sinh mạng sẽ tức giận."
"Vẫn nghịch ngợm như vậy."
Tô Tử Duyệt cũng không vừa ý, "Con nói đều là sự thật, không tin, ông thử một lần. Nghỉ ngơi nhiều, chăm sóc mình thật tốt, không được mệt mỏi, cũng không bị bọn người xấu kia chọc giận, ông nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi . . . . . ."
"Được được được, ông nội nghe Tiểu Duyệt ."
Tô Tử Duyệt nói chuyện với ông Tô không ngừng, chỉ là cô không muốn ông mệt mỏi quá, để ông nằm xuống, chỉ nghe cô nói chuyện thôi. Cô nửa tựa vào trên giường, cười với ông , "Ông nội, nhất định ông phải nhớ, trong lòng Tiểu Duyệt, chỉ có sức khỏe của ông nội là quan trọng nhất, cho nên bất kể lúc nào nhất định ông phải lấy sức khỏe của mình làm trọng, ngàn vạn lần không được vì người không quan trọng mà thương tổn mình. . . . . ."
Những đạo lý này, sao ông Tô lại không rõ, thậm chí đích thân ông còn nói cho cô nghe. Chỉ nói là nói như vậy, đối mặt với Hạ Tông Vân hùng hổ dọa người thì ông không nhịn được phải nổi giận, lửa giận thiêu đốt hừng hực trong ngực. Tiểu Duyệt nói đúng, ông ngã xuống sẽ chỉ làm Tiểu Duyệt lo lắng mà thôi, mà những người nhà họ Hạ kia chỉ hận ông không bị thiên đao vạn quả, sẽ vì như thế mà vui mừng, ông không thể để cho những người đó được như ý.
Chỉ là ông lại không nhịn được mà cười khổ, chỉ tràn đầy nhiệt huyết thì có ích gì, thương trường chính là một nơi ăn tươi nuốt sống, nhà họ Tô bọn họ biến thành như vậy ai lại hạ thủ lưu tình? Không lập tức cắn một phát, cũng được cho là có tình có nghĩa rồi. Một số khách hàng cùng làm ăn trước kia, hiện tại cũng cự tuyệt hợp tác làm ăn với nhà họ Tô…
Ông không thể ngã, ông còn chưa nhìn thấy cháu gái ông có được hạnh phúc, còn chưa thấy cô kết hôn sinh con.
"Cho nên ông phải quý trọng chính mình, coi như vì Tiểu Duyệt, cũng phải quý trọng mình."