Theo như lượt bình chọn và bình luận thì mọi người đã nhất trí hợp nhất các đoản văn lại với nhau. Và mình sẽ đăng tuyển tập đoản văn do mình tự viết tại post này. Mình đã đổi tên đoản văn "Nếu như anh yêu em sớm hơn" thành tên "Nếu như trên đời có giá như" (tên của tập đoản văn).
-Mình sẽ bắt đầu up lại các chương của đoản "Tình yêu tìm về".
-Hy vọng mọi người sẽ thích truyện do mình viết. Và cảm ơn những bạn đã luôn ủng hộ mình.
—————
"Chân Ni, cậu đi đâu mà vội vậy hả?" - Một cô gái xinh xắn có gương mặt tròn tròn múp múp như búp bê hỏi cô gái đang đi bên cạnh. Cô gái ấy có một mái tóc màu nâu hạt dẻ dài gợn sóng tự nhiên rất lung linh, đúng là một mỹ nhân hiếm thấy.
"Tớ phải về nhà sớm để nấu cơm" - Cô gái được gọi là Chân Ni ấy nở một nụ cười thật tươi làm rộ lên hai lúm đồng tiền thật duyên dáng.
"Ái chà chà, người làm cho hoa khôi của chúng ta phải rửa tay nấu cơm chỉ có một thôi. Không phải là cái tên họ Kỷ ấy chứ?" - Cô gái đáng yêu bên cạnh vội trêu ghẹo bạn mình, nhưng nếu nghe kĩ càng, sẽ có thể nhận thấy thái độ khinh bỉ trong giọng nói của cô.
Nhưng Lâm Chân Ni là một người đang yêu, tất nhiên sẽ không để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt như thế, cô vẫn mỉm cười thật hạnh phúc, đôi tay không rảnh rỗi véo nhẹ hai bên má phúng phính của Tô Lạp Sa - cô gái xinh xắn chẳng khác gì búp bê ở bên cạnh: "Thôi nào Sa Sa, khi nào rảnh, chị đây sẽ nấu cho cậu ăn".
"Tớ nghe câu này rất rất nhiều lần rồi đó". Giọng nói ai oán của Tô Lạp Sa chưa vang lên hết câu thì bóng dáng của cô nàng mỹ nhân Lâm Chân Ni đã nhanh chóng mất hút nơi cuối đường, làm cho Tô Lạp Sa tức giận một phen mà không có chỗ để phát tiết.
"Ôi nữ thần của anh!!! Ai đã làm em tức giận thế này. Ôi đôi má phình lên đáng yêu thế này, còn có cái mũi chun lại nữa. Anh yêu em chết mất". Tô Lạp Sa đang bực bội thì một anh chàng hoa hoa công tử tiến lại hết sờ rồi lại véo cả khuôn mặt của cô. Trời sinh ai cũng có khắc tinh của mình. Và khắc tinh của Tô Lạp Sa chính là Tư Thừa Vũ - một tên phong lưu có tiếng của trường đại học X.
"Anh cút đi" - Cô nổi cáu ném một cú đấm lên gương mặt đẹp trai chết người của ai kia, nhưng đáng tiếc, nắm tay đã bị ai kia bắt được và còn bị ai kia cho vào lòng bàn tay để xoa nắn. "Nào bảo bối, em bạo lực trông thật đáng yêu. Đánh anh nữa đi, em đánh đến mức tim anh tan vỡ vì em rồi".
"Kinh tởm. Anh cút ngay" - Tô Lạp Sa hét lớn rồi quay lưng bỏ đi, đằng sau là người nào đó vẫn tiếp tục công cuộc cách mạng muốn bị cho ăn đập.
Bên này ầm ĩ bao nhiêu thì bên phía của Lâm Chân Ni lại yên tĩnh bấy nhiêu. Cô đến nhà của Kỷ Lăng, một người đàn ông thành đạt, là đối tượng theo đuổi của hàng trăm cô gái độc thân. Anh là tổng giám đốc của tập đoàn P&J, một tập đoàn đá quý nổi tiếng cả nước. Đối với người bên ngoài, anh là một người đàn ông độc thân hoàng kim đáng quý hơn cả đá quý. Nhưng với cô, anh chỉ là một người đàn ông bình thường cần một người phụ nữ luôn nguyện ý đứng ở phía sau yêu thương, chăm sóc.
Thuần thục mở khoá cửa, thay đôi giày sandal thành một đôi dép để mang trong nhà, cô nhanh tay sắp xếp những nguyên liệu nấu ăn trên bàn, làm một loạt các động tác vệ sinh thực phẩm chuyên nghiệp như đã được luyện tập cả trăm nghìn lần.
Mất khoảng một tiếng cô mới nấu xong, những món ăn này đều là những món ăn thanh đạm nhưng không thiếu đi vị thơm ngon, Kỷ Lăng bị bệnh về dạ dày nên không thể ăn những thức ăn quá cay hoặc quá nóng được. Vì thế, cô luôn làm những món đầy đủ chất dinh dưỡng cho anh.
Đồng hồ vừa điểm h chiều, còn khoảng tiếng nữa anh mới tan ca, cô nhàm chán ngồi trên sofa mở ti vi lên xem. Tuy đôi mắt của Lâm Chân Ni nhìn thẳng vào màn hình đang chiếu một bộ phim thần tượng Hàn Quốc nhưng tâm trí của cô đã sớm bay đi đâu mất rồi.
Nhớ lại lần gặp mặt đầu tiên, khi đó, cô vẫn còn là một cô bé nữ sinh cấp ba, năm đó cô học lớp . Anh khi đó vừa được tuổi. Hôm đó, trường của cô tổ chức một chương trình từ thiện, anh cũng là một trong những cổ đông lớn của chương trình này. Lúc ban đầu, cô không để ý gì đến anh lắm, anh mờ nhạt đến mức tưởng chừng như không tồn tại.
Cô nằm trong đội cổ động của trường lên múa khai mạc, sau đó, sân khấu gặp vấn đề, cặp loa của nhà trường toé lửa như muốn nổ tung. Vào lúc này, anh như một vị thần tiến lên đỡ cô xuống dưới sân khấu, cho đến khi lấy lại được thần trí, cô vẫn không thôi hết hoảng hốt và nỗi sợ hãi bao trùm. Cô cứ nghĩ mình sẽ bị nổ cho đến chết nhưng anh như một vị đấng tối cao đã cứu sống cô.
Từ giây phút đó, cô đã muốn trả ơn cho anh thật tốt. Cô tìm thông tin về anh, tìm hiểu về những thói quen và sở thích của anh, bất tri bất giác, cô lại thích anh lúc nào không hay.
Cô nghe nói anh rất yêu một người con gái, cô ấy là người yêu cũ của anh, người con gái ấy là người con gái bên anh năm tuổi. Người ta thường nói, có thể sau này bạn sẽ gặp được hàng ngàn cô gái, nhưng cô gái bên bạn năm tuổi sẽ là cô gái mà suốt đời này bạn không thể quên được.
Quả nhiên, anh không quên được cô ấy. Ngày cô tỏ tình với anh lần đầu tiên, cô thấy ánh mắt của anh vẫn bình tĩnh như vậy đối diện với cô, anh nói - "Anh không thể chấp nhận lời tỏ tình của em, người anh yêu, chỉ có cô ấy."
Lúc đó cô đã thất vọng bao nhiêu, cô không tin câu nói kia, cho dù cô ấy bên anh năm anh chỉ là một chàng thiếu niên tuổi thì sao chứ? Cô không quan tâm. Bấy giờ, cô cũng tuổi, cô cũng muốn tìm kiếm một chàng trai bên cô năm cô như bao cô nàng khác, mà chàng trai ấy, lại chính là anh. Cô nói - "Cho dù bây giờ anh không yêu em, nhưng em sẽ làm cho anh yêu em. Sẽ có một ngày, người anh yêu chính là em."
Lúc đó, anh chỉ cười và xem cô như một đứa ngốc - "Nhóc, em còn chưa biết yêu là gì đâu. Đến tuổi anh bây giờ, anh mới biết yêu là như thế nào, và cảm xúc của anh đối với cô ấy, chính là yêu".
"Em sẽ theo đuổi anh, em sẽ giúp anh quên được chị ấy".
"Tuỳ em thôi. Em sẽ bỏ cuộc đấy, lúc đó thì đừng có mà đổ thừa cho số phận".
Không phải đến giờ cô đã theo đuổi anh được năm rồi đấy sao? Kỷ Lăng không đồng ý lời tỏ tình của cô nhưng anh vẫn ngầm chấp nhận cho sự hiện diện của cô ở nhà của anh, ở bên cạnh anh. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ cô và anh đã thành đôi nhưng thực ra, cô vẫn đang trong quá trình theo đuổi "người đẹp".
"Cạch.." Tiếng mở cửa vang lên kéo Lâm Chân Ni ra khỏi dòng hồi tưởng.
Kỷ Lăng vừa mở cửa ra liền thấy ngay bóng dáng bé nhỏ của cô gái nào đó đang ngồi trên ghế sofa xem phim. Vừa lúc đấy, cô cũng quay mặt sang nhìn anh. Kỷ Lăng vội đè ép cảm giác lâng lâng trong lòng xuống. Anh không yêu cô, không nên cho cô hy vọng quá nhiều.