"Hàn Vi Hương, em gái tao chết rồi, cuối cùng con bé cũng thoát khỏi mày. Từ nay về sau, tao không muốn thấy mặt mày xuất hiện trước nhà tao nữa. Cũng đừng nghĩ tao sẽ cho mày biết em gái tao nó được chôn cất ở đâu. Ngay cả tư cách được biết, mày còn không có."
...Từng lời nói của Hàn Vi Lượng vang lên trong trí óc của Thẩm Dật Ngôn. Ngay cả tư cách để biết nơi yên nghỉ của cô, anh cũng không có. Cô đi rồi, vĩnh viễn.
Kể từ ngày hôm đó, không còn ai nấu thức ăn cho anh nữa. Anh như một đứa ngốc lục tìm những món ăn của cô làm. Rồi sực tỉnh, toàn bộ chẳng phải đều bị anh vứt hết rồi sao? Thì ra, anh không còn cơ hội đó nữa rồi.
Hôm nay anh đi một mình trên phố, ngang qua nơi mà anh và cô lần đầu gặp nhau. Những kí ức tưởng chừng như chẳng tồn tại lại hiện hình rõ nét như thế.
"Đoá hoa này đẹp quá anh nhỉ?"
"Nếu đẹp thì lấy đi".
_
"Chào anh, em tên là Hàn Vi Hương. Anh tên là gì?"
"Anh vừa tỏ tình với chị Thục Uyên sao?"
"Thẩm Dật Ngôn, tên của tôi."
_
Nụ cười của cô ngày hôm ấy thì ra đã khắc sâu trong lòng anh từ lâu rồi. Nụ cười thuần khiết như thế, nụ cười nở rộ vì anh đó không còn nữa. Đoá hoa oải hương năm ấy anh chán ghét, nay muốn tìm lại đã không thấy nữa rồi.
Anh đi khắp nơi trong thành phố. Anh như một người vô hồn, cứ hy vọng sẽ bắt gặp được hình bóng của cô giữa nơi dòng người tấp nập. Nhưng không ai thay thế được cô cả. Còn cô, thì đã mãi ra đi rồi.
Anh đi bộ từ công ty về nhà, con đường này, cô đã từng vì anh mà bất chấp đôi chân trần của mình để chạy đi cứu anh. À, anh còn mắng nhiếc cô nữa. Nếu anh là cô, anh đã sớm buông tay bỏ cuộc rồi, và sẽ không kiên trì giống như cô đã làm. Anh nợ cô, nợ cô rất nhiều.
Bây giờ trong tâm trí anh, mọi nơi đều là cô cả.
Đừng bao giờ cố chấp với ý nghĩ của mình mà làm tổn thương người mình yêu nhất. Có thể chúng ta vẫn chưa nhận biết được bản thân yêu ai, nhưng trước đó, đừng mãi cố chấp với chấp niệm của bản thân. Giống như anh, cứ nghĩ bản thân yêu Thục Uyên và vẫn giữ khư khư cái ý nghĩa buồn cười đó mà không nhìn nhận trái tim của mình. Đến khi mọi thứ vỡ oà, mới nhận ra, mọi thứ đều đã muộn màng.
Hôm nay, là ngày giỗ của cô, cô đã mất năm rồi mà anh chưa một lần được đi thăm cô, vì anh không biết nơi cô yên nghỉ. Vì vậy, anh quyết định sẽ theo dõi anh trai của cô, anh nhớ cô, rất nhớ rất nhớ.
Luôn ở phía sau của Hàn Vi Lượng, anh đợi anh ta rời đi rồi mới bước ra khỏi cái cây, đến trước ngôi mộ của cô. Trong tấm hình là gương mặt tươi cười của một cô gái. Gương mặt ấy ngây thơ thuần khiết như vậy, xinh đẹp như thế. Nụ cười ấy bất giác làm anh cười theo, chỉ có điều là nước mắt của anh đã rơi tự lúc nào.
Đặt một nhánh oải hương lên bia mộ. Thẩm Dật Ngôn chắp tay bái lạy ba cái rồi ngồi xuống cạnh đó. Anh vuốt ve khuôn mặt mà anh nhớ nhung da diết.
"Vi Hương, anh đến thăm em đây. Em có giận anh hay không? Lâu như vậy rồi, giờ anh mới đến để gặp em. Thật ra thì anh không biết em ở đâu, anh nhớ em lắm, thật xin lỗi."
"Vi Hương, bệnh dạ dày của anh đã đến giai đoạn cuối rồi. Anh chắc cũng không còn sống bao lâu nữa, anh sẽ sớm đoàn tụ với em thôi, anh rất nhớ em."
"Vi Hương, anh đã tìm rất lâu rất lâu mới thấy được hai nhành oải hương em tặng cho anh lúc trước bị anh ném ở sân sau nhà. Thật may mắn vì ít ra vẫn còn lại kỷ vật mà em tặng anh. Em biết không? Tuy bọn chúng đã héo rũ nhưng vẫn rất thơm, anh luôn ôm chúng ngủ và nghĩ rằng em sẽ về với anh, anh thật sự rất nhớ em."
"Vi Hương, không còn ai bất chấp tất cả để yêu anh, quan tâm anh như em đã từng. Không còn những bữa ăn sáng mà em nấu cho anh nữa rồi. Anh thật hối hận vì trước khi em đi, anh vẫn chưa một lần nào được nếm thử bữa cơm tình yêu của em. Anh nhớ em quá."
"Vi Hương, con của chúng ta, nó khoẻ chứ? Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi em rất nhiều. Em nói kiếp sau em sẽ yêu một người cũng yêu thương em. Chờ anh, đừng yêu người khác có được hay không, chờ anh, anh sẽ đến với em, lần này, anh sẽ là người theo đuổi em trước, sẽ không tổn thương em nữa. Hãy chờ anh nhé."
Nói rồi, Thẩm Dật Ngôn cầm trong tay một viên thuốc chuột. Dù sao cũng sắp chết, chết sớm một chút cũng không sao, lại gần cô thêm chút nữa. Anh không chút do dự nuốt viên thuốc vào bụng, chưa đến phút, một cơn đau quằn quại như muốn xé ruột xé gan của anh ra, nhưng trên đôi môi của người đàn ông này luôn treo một nụ cười. Trước khi đến cực hạn, đôi môi của người đàn ông bật thốt ra một cái tên nghe thật dịu dàng, triền miên như muốn nhấn chìm mọi thứ - "Hàn...Vi...Hương....".
Thành phố dậy sóng, người đàn ông độc thân hoàng kim nổi tiếng nhất thành phố chỉ trong một đêm đã trút hơi thở cuối cùng trên nghĩa trang ở ngọn núi ngoại ô thành phố. Người ta tìm thấy trong bàn tay của anh là hai chiếc nhẫn đã cũ nhưng vẫn bóng bẩy rất đẹp. Bên cạnh anh là bia mộ của một cô gái. Trên bia mộ, là một nhánh oải hương. Không ai biết, ẩn sau trong đoá oải hương tím rực trời ấy là một ngôi sao giấy được gấp rất cẩn thận. Bên trong ngôi sao là một hàng chữ vuông vắn - "Hàn Vi Hương. Anh yêu em. Anh nhớ em. Chờ anh nhé. Đừng bỏ rơi anh. Dật Ngôn của em".
HẾT.
Lời tác giả: Thật ra đến đây là đã hoàn rồi. Trước giờ mình chỉ đọc truyện sủng, rất ít đọc ngược nhưng mình lại thích viết ngược. Mình cứ cảm thấy có khoái cảm với việc hành hạ những thằng tra nam chính như thế này =)). Dù sao thì đây cũng là một SE, BE khi cả nam nữ chính đều chết. Nhưng mà, mình dự định sẽ viết ngoại truyện ngọt cho hai người. Dù sao nam chính cũng đã hối hận và nữ chính thì quá đau khổ, cho hưởng thụ hạnh phúc cũng tích đức cho người mẹ ghẻ này đây hihi =)))))). Haizz, mà cũng không biết có nên viết ngoại truyện nữa hay không đây?