Hạ Tử Linh lập tức bật dậy khỏi giường, mặc cho lũ bạn ngỡ ngàng nhìn theo sự kì lạ của mình mà bắt xe về thẳng nhà rồi lấy ra cái hộp có chiếc chìa khóa.
Không còn...chiếc chìa khóa ấy quả thực đã biến mất, để rồi trong đầu Tử Linh hiện ra cả nghìn câu hỏi, những câu hỏi chẳng thể có lời giải đáp trong khoảng thời gian rất lâu, rất lâu...
Những ngày sau đó, Hạ Tử Linh đôi khi vẫn mơ thấy giấc mơ kì lạ, chỉ là trong khu rừng đó không còn xuất hiện hình bóng quen thuộc của Mộc Trầm nữa. Vậy nhưng, chẳng biết là thực hay mơ, trong cô vẫn khắc rất sâu những khoảnh khắc cạnh bên người con trai ấy.
Một năm sau...
Hạ Tử Linh đã tốt nghiệp gần một năm, cô được điều đến khoa điều dưỡng của bệnh viện D ở một thành phố khá yên tĩnh. Ngay từ ngày đầu tiên tiếp nhận bệnh nhân, cô đã ngỡ mình dường như lại bị lạc vào giấc mơ ấy...vì cô đã thấy anh, chính xác là người mang gương mặt của anh mà cô vẫn luôn ghi nhớ. Nhưng là...người ấy lại đang nằm hết sức tĩnh lặng với ống thở oxi trên giường bệnh.
Thông tin bệnh nhân: Mộc Trầm - tuổi. Nhập viện ngày // trong tình trạng chấn thương nặng do tai nạn giao thông. Đã qua phẫu thuật nhưng hôn mê sâu, chưa bảo đảm được thời gian tỉnh lại...
Mộc Trầm? Tên của anh cũng là Mộc Trầm...Người này...liệu có đúng là anh hay không? Bệnh nhân này nhập viện hai năm trước, cùng thời gian đó anh gặp tai nạn giao thông mà lạc vào khu rừng. Anh nói anh cũng không biết vì sao mình lại bị lạc vào đó, anh chỉ nhớ mình bị tai nạn giao thông, có khi nào anh vẫn chưa hoàn toàn là một hồn ma, bởi vì thể xác vẫn nằm hôn mê ở nơi đây? Có lẽ điều Hạ Tử Linh nghĩ tới thật phi lí, nhưng không hiểu sao cô lại cứ vững tin là như vậy.
Đồng nghiệp đã cho cô biết - "Bệnh nhân này vốn dĩ tỉ lệ tỉnh lại sau phẫu thuật là rất mỏng manh. Nhưng một năm trước, anh ta bỗng nhiên có phản ứng lạ rồi tình trạng từ đó tốt lên một cách khó hiểu giống như xảy ra điều kì diệu. Cứ ngỡ anh ta sẽ tỉnh lại ngay sau đó nhưng chính các bác sĩ cũng không thể lí giải tại sao người này tới giờ vẫn nằm ở đây"
"Anh ấy có người thân chứ?"
"Chỉ thấy có một cô em gái thỉnh thoảng đến thăm"
Vậy là...phòng bệnh của bệnh nhân đặc biệt này trở thành nơi mà Hạ Tử Linh thường xuyên lui tới nhất, sau mỗi giờ làm việc cô đều tranh thủ ghé qua, chỉ đơn giản là đứng ngẩn ngơ nhìn gương mặt trầm tĩnh như đang chìm sâu vào trong giấc ngủ của anh.
"Mộc Trầm...thì ra anh không phải là một hồn ma"
"Bác sĩ nói tình trạng của anh rất tốt, vậy mà sao anh mãi không chịu tỉnh như vậy? Anh phải mau tỉnh dậy đi, vì em còn nhiều điều cần anh trả lời lắm"
"..."
Một tháng...Hạ Tử Linh cuối cùng cũng nhận được thông báo bệnh nhân đặc biệt của mình đã tỉnh lại. Cô vội vã hoàn thành nốt công việc dang dở đang làm mà lao ngay tới chỗ anh. Thế nhưng, người ấy lại nhìn cô bằng ánh mắt có phần xa lạ...có vẻ như anh không nhận ra cô rồi!
"Anh, đây là chị điều dưỡng viên đã chăm sóc anh trong thời gian qua" - Cô em gái của anh lên tiếng giới thiệu.
Tử Linh nín thở chờ đợi phản ứng từ anh, nhưng chỉ nhận được một cái gật đầu đầy khách khí - "Cảm ơn cô"
Cô khẽ cụp mắt, thất vọng mà cười gượng đáp lại - "Không có gì, anh tỉnh lại là tốt rồi!"
"Thật không?"
"Hả?" - Cô lại ngẩng mặt, ngỡ ngàng nhìn chàng trai trước mặt. Mộc Trầm rõ ràng đang cười giống như trêu trọc cô.
"Em có thật chỉ đơn giản muốn như vậy không?"
"Anh..."
"Tử Linh..."
Tử Linh - tiếng gọi trầm ấm thân thuộc này, chính là thứ vẫn cứ luôn vang vọng trong tâm trí cô. Giờ thì, tiếng gọi ấy đã rất chân thật rồi, chàng trai trước mặt cô cũng đã rất chân thật rồi, anh ở đây, cùng thế giới với cô, ở ngay bên cạnh cô.
Cả một tuần sau đó, Mộc Trầm dường như vẫn chưa thích nghi được với ánh mặt trời, anh đi đâu cũng luôn phải mang theo kính râm. Tử Linh cũng xin nghỉ phép cả một tuần ấy để đưa anh đi khám phá lại thế giới sau hai năm bị chôn chân trong khu rừng.
Mộc Trầm nói - "May mà gặp được em trong mơ, nếu không chắc anh không chết vì tai nạn thì cũng chết vì cô đơn mất!"
Anh lại nói - "Thực ra anh cũng không dũng cảm và chín chắn như trong mơ đâu, anh thậm chí đã từng bị coi là trăng hoa đấy"
Đúng là anh không lãnh đạm như cô đã gặp trong mơ, anh thích nói hơn, anh hài hước và có phần đáng yêu, và...quan trọng là anh vẫn cho cô cảm giác ấm áp và yên tâm khi ở cạnh.
Buổi đêm có trăng sáng nhàn nhạt, anh nắm chặt tay cô cùng rảo bước chậm rãi trên con đường thênh thang thẳng tắp. Một chiếc chìa khóa nhỏ sáng lấp lánh bất chợt rơi ngay trước mũi chân hai người. Hạ Tử Linh toan cúi xuống nhặt lấy nó nhưng lại bị Mộc Trầm ngăn lại - "Đừng nhặt nó!"
"Để nó lưu lạc ở nhân gian cũng không tốt, em sẽ chôn nó, chỉ cần không đi tới khu rừng đó là được mà"
"Cái đó không quan trọng. Em nhặt nó rồi nhỡ đâu lại mơ thấy một tên nào khác thì sao?" - Mộc Trầm nhăn mũi hừ lạnh, cái tên này đang ăn dấm chua à. Hạ Tử Linh nhìn thấy anh như vậy thì nhón chân lên hôn nhẹ môi của anh. Cứ tưởng đây chỉ là một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước nhưng Mộc Trầm lại dùng tay giữ gáy cô lại, anh nhấm nháp đôi môi đỏ mọng của cô, càng ngày càng say.
"Ngô..." - Tử Linh khó thở há miệng ra nhưng lại để cho anh cơ hội đưa lưỡi thần tốc tiến vào, anh càn quét sạch sẽ bên trong khoang miệng của cô. Cô thật ngọt, ngọt đến mức anh không muốn buông ra.
Đúng lúc đó, bỗng một cậu bé chạy lại gần hai người - "Cô chú ơi! Đó là chìa khóa nhà cháu..."
Hạ Tử Linh đỏ mặt vùi đầu vào ngực anh, anh bật cười một tay ôm cô, một tay đưa chiếc chìa khoá cho cậu bé kia. Hai người đúng là ngốc nghếch, một chiếc chìa khóa nhỏ đâu phải dễ dàng mà vô tình bắt gặp thêm một lần nữa...
—Hoàn.