Ngày tháng của cô và anh cứ như vậy trôi qua, mỗi một phút giây cô lại càng yêu anh thêm một chút.
Năm anh tuổi, cô tuổi. Anh trở thành một doanh nhân thành đạt, ngày càng có nhiều người thích anh hơn nhưng cô vẫn tin anh sẽ yêu cô vào một ngày nào đó.
Nhưng có lẽ chỉ là mơ mộng hão huyền, từ khi chị Thục Uyên và anh chia tay, anh ngày càng lạnh lùng, ngủ với không biết bao nhiêu cô gái nhưng trong đó, không hề có cô.
Anh nghĩ cô là người đã làm cho chị Thục Uyên bỏ đi, có lẽ anh không biết, chị Thục Uyên là chị họ của cô. Lời cô nói năm đó đều là sự thật, chị ấy đã có bạn trai rồi, và cô cũng không biết chị ấy có bao nhiêu người bạn trai nữa. Anh quen chị ấy sẽ chỉ làm cho anh càng thêm tổn thương mà thôi.
Chị Thục Uyên đã bỏ anh đi được năm rồi. Hôm nay, cô định mang thức ăn đến văn phòng cho anh thì nghe thấy có tiếng nói chuyện trong phòng.
"Anh Dật Ngôn, em xin lỗi vì đã bỏ đi mà không nói lời nào. Thật ra em vẫn rất yêu anh, anh sẽ tha thứ cho em chứ?"
"Thục Uyên, em..."
"Anh muốn trách hay muốn mắng gì em cũng được. Là em sai, phải, năm đó em đã phải lòng một chàng trai khác, nhưng trong tim của em vẫn chỉ có anh mà thôi. Hãy tin em, có được không?"
"Năm đó có phải là Hàn Vi Hương đã đuổi em đi không?"
Thì ra, đến cuối cùng, anh vẫn yêu chị Thục Uyên. Đến cuối cùng, mọi cố gắng của cô đều chỉ đổi lại sự nghi ngờ của anh. Đến cuối cùng, cô vẫn là người thua cuộc. Hay nói đúng hơn, ngay từ đầu, cô đã không có cơ hội để thắng. Trái tim của cô đau đớn như bị hàng ngàn con dao đâm vào, nở nụ cười tự giễu, cô có nên cố gắng nữa hay không đây?
—————
Hôm nay, cô và anh trai cùng nhau đến nhà dì cả, chị của mẹ cô và là mẹ của chị Thục Uyên. Không biết cô có nên cảm thấy may mắn khi chị ấy vắng nhà hay không, hay là nên buồn bực vì cô biết chị ấy đi cùng với anh?
Cô ở chơi nhà dì đến tận gần tối. Nhà dì có một khoảng sân rất rộng. Trong khi mẹ và anh trai đang trò chuyện cùng dì thì cô đi ra ngoài sân cho thoáng mát.
Thấp thoáng đâu đó là tiếng nói của chị Thục Uyên, tại sao chị ấy không vào nhà? Cô đi theo tiếng nói thì bắt gặp chị Thục Uyên đang nói chuyện với một người đàn ông lạ mặt.
"Anh không thấy như vậy là có hơi độc ác sao?" - Thục Uyên nhẹ giọng hỏi người đàn ông.
"Có gì đâu chứ. Hay là em đã yêu thằng nhóc kia?" - Cô nghe thấy tiếng gầm nhẹ của người đàn ông đó.
"Nào có, người ta chỉ yêu anh thôi" - Lại là tiếng chị Thục Uyên nũng nịu vang lên.
"Hôm nay em đã làm cách nào để dụ thằng nhóc kia vào tròng thế hả?"
"Đơn giản thôi, đi rót cho anh ta ly nước, rồi bỏ xuân dược vào. Mà loại thuốc này cũng mạnh ghê nha, lần trước, anh làm người ta đến mức ba ngày vẫn chưa xuống giường được"
"Tiểu lẳng lơ, em có muốn thử lần nữa không haha?"
"Hừ, em mới không thèm. Mà người anh đã xếp sẵn vào văn phòng của anh ta là ai thế?"
"Là một ả minh tinh, không phải tên họ Thẩm đó là doanh nhân thành đạt sao? Anh sẽ cho cậu ta thân bại danh liệt vì dám giành tiểu bảo bối với anh"
Cô không còn nghe được gì nữa, vào giây phút này, cô chỉ biết, anh đang gặp nạn. Cô không nói với mẹ và anh trai tiếng nào, nhanh chóng rời khỏi đó, chạy thẳng về phía văn phòng của anh. Cô thậm chí còn không bắt taxi, cô rất vội. Đôi giày sandal cô đang mang chợt đứt dây. Cô vội bỏ nó ra, đi chân trần trên con đường đầy cát đá. Đến nơi, nhân viên bảo anh đã về rồi.
Cô lê đôi bàn chân đầy máu do bị các vật sắc nhọn cứa vào để đi về nhà. Đập cửa nhà anh thì phát hiện cửa đã bị khoá từ bên trong. Cô quyết định vào nhà của mình, trèo qua hàng rào ngăn cách hai bên lan can. Lúc leo xuống, cô đã bị hàng rào cứa một đường dài ngay bắp chân. Tuy rất đau nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, anh cũng đang rất đau. Nghĩ đến đó, tim của cô lại co rút từng đợt. Dật Ngôn, em đến cứu anh đây.
Khi cô vào được nhà của anh thì thấy mọi thứ bị hất đầy đất, có cả mảnh vỡ của bình hoa. Cô hoảng sợ, chạy khắp nơi tìm phòng của anh, cuối cùng đứng trước một căn phòng đang hé mở. Ở bên trong truyền ra tiếng nước, cô nhẹ nhàng bước vào.
Thấy khắp phòng là quần áo rơi rải rác, cô nghe nói loại xuân dược này rất mạnh. Liệu có hại đến cơ thể của anh hay không? Cô nhanh chóng đi vào nơi có tiếng nước. Anh đang ngồi bên trong bồn tắm, trên đầu là những giọt nước lạnh lẽo đang trút xuống.
Cô vội tới nâng anh dậy - "Dật Ngôn, anh có sao hay không? Dật Ngôn, anh mau tỉnh"
Thẩm Dật Ngôn mơ màng nghe có tiếng người gọi, anh không biết là ai đang kêu tên anh nữa. Anh chỉ cảm thấy cả thân thể rất nóng, nóng như lửa đốt, thật khó chịu. Anh biết mình đã bị hạ thuốc nhưng lại không biết là ai làm cả.
Anh cần giải toả, một xúc cảm mát lạnh đang cứu rỗi anh, còn có hương thơm thoang thoảng đâu đó. Anh đến gần với nguồn sống kia, chỉ có nơi đó mới cứu được anh. Thật mềm mại, anh ôm vật thể đó vào lòng. Bắt đầu xé bỏ mọi chướng ngại. Từng nụ hôn tiến công thần tốc. Cô rất sợ hãi, nhưng chỉ cần giải được dược cho anh, cô cũng cam tâm tình nguyện.
Một cơn đau xé rách như muốn cắt cô ra làm hai, cô bật khóc, cào cấu anh nhưng anh vẫn mạnh mẽ mặc cho cô la hét cầu xin. Giọt máu xử nữ cùng với máu nơi bắp chân và bàn chân chảy xuống đất cho đến trên giường. Hàn Vi Hương cảm thấy đỡ đau hơn, một khoái cảm kì lạ dâng lên từ phía bụng dưới, tê dại và thật thoải mái. Cô ôm chầm lấy anh và cùng anh mây mưa.
Có thể được bên anh ngay lúc này cũng tốt. Trao thân cho anh, cô sẵn lòng. Chỉ cần anh được an toàn là tốt rồi. Nhiều lần anh đưa cô đến thiên đường rồi lại lơ lửng mông lung, không biết phát tiết qua bao nhiêu lần, cuối cùng anh cũng dừng lại. Cô rất mệt, thật mệt mỏi, cô chỉ ngủ một tí thôi. Cô không biết điều này là đúng hay sai. Anh không yêu cô, nếu anh phát hiện ra cô đã ngủ với anh, không biết anh sẽ tức giận như thế nào đâu.
Lúc đầu, cô cảm thấy rất hạnh phúc nhưng sau đó lại lo sợ, sợ anh sẽ xa lánh cô, sợ anh sẽ không để ý đến cô nữa. Ý thức dần trở nên mơ hồ, trái tim của cô mỏi mệt rồi, nó cần nghỉ ngơi một lát, sau đó cô đã ngủ thiếp đi.