Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, có quá nhiều lời trong lòng nên chẳng biết phải nói gì, cứ ngồi như vậy nhìn nhau mỉm cười rồi thưởng thức các món ăn.
Thái Dương nhấp từng ngụm rượu, niềm vui rạng ngời trên khuôn mặt ngồi nói chuyện phiếm với Khổng Bồi. Thỉnh thoảng Khổng Bồi cũng đưa ly lên miệng uống một hớp, Thái Dương sợ anh đau dạ dày, liền pha cho anh một tách trà sữa nóng: “Cháu uống rượu một mình thôi.”
Nói rồi liền cầm ly rượu của anh định cất đi, Khổng Bồi đè tay Thái Dương lại: “Uống một chút không vấn đề gì, có ai mà uống rượu một mình chứ.”
Thái Dương cúi đầu nhìn những ngón tay anh đặt trên tay mình, ấm áp mạnh mẽ.
Khổng Bồi ngạc nhiên hỏi: “Tay lạnh như vậy, lạnh lắm sao?”
Thái Dương cười đáp: “Bắt đầu vào mùa đông thường lạnh như vậy, nhưng ở trong phòng ấm áp một lúc sẽ trở lại bình thường.”
Khổng Bồi nghiêm mặt: “Phải rèn luyện cơ thể nhiều hơn, bổ sung sắt, i ốt. Ăn nhiều thức ăn có vitamin E, vitamin C, có thể giúp cải thiện tuần hoàn máu.”
Thái Dương chăm chú nhìn Khổng Bồi ân cần lo lắng cho mình, hốc mắt phiếm hồng, cúi đầu rót đầy ly rượu: “Đêm giao thừa ăn sủi cảo là đạo lý gì vậy chứ, thế nhưng lại kéo dài nhiều năm như vậy, kiên trì không đổi.”
Khổng Bồi mỉm cười: “Đầu bếp ngại phiền phức sao? Sủi cảo tượng trưng cho sự may mắn và đoàn tụ, sủi cảo ‘giảo tử’ trùng âm với ‘giao tử’ là dành riêng cho giờ giao thừa, nên mới ăn vào nửa đêm. Chú giúp cháu gói, nếu như cháu chịu hướng dẫn.”
Những năm trước, Thái Dương không làm sủi cảo, Khổng Bồi thường mua sủi cảo đông lạnh ứng phó.
Thái Dương gật gật đầu: “Được, cháu sẽ thu nhận đồ đệ này.”
Thái Dương uống xong lại rót cho mình một ly khác, cứ như vậy.
Khổng Bồi cười rất hiền: “Uống chậm thôi, học theo Bàng Đức, ngày càng hào sảng rồi.”
“Bàng Đức?” Thái Dương bắt đầu cảm thấy có chút váng vất hơi say, nghĩ đến những khó khăn vất vả mà Bàng Đức đã trải qua: “Hắn hào sảng chỗ nào chứ ạ? Chỉ là cường đạo khoác áo thư sinh thôi.”
Khổng Bồi lấy ly rượu trên tay Thái Dương, đặt vào một ly nước ấm: “Uống chậm thôi, coi chừng nóng.”
“Chúng ta làm thêm sủi cảo chay đi, cháu đã chuẩn bị sẵn nhân rồi.” Thái Dương cố tập trung suy nghĩ, sợ Khổng Bồi nhìn thấy vẻ mặt rã rời của mình, giơ một ngón tay lên lắc qua lắc lại: “Rau cải trắng, nước dùng rau củ, nấm hương, đậu phụ khô, hành boa rô, tương, muối, đường, bột ngọt, còn thiếu gì nữa nhỉ? Dầu vừng!”
Nói xong hài lòng uống một ngụm nước, hỏi Khổng Bồi: “Hình như không phải rượu mà? Rót rượu cho cháu, cháu sẽ tặng cho chú một món quà đổi lại.”
Khổng Bồi dùng khăn ấm lau trán và hai bàn tay lạnh buốt của Thái Dương, Thái Dương tỉnh táo lại đôi chút liền đi vào nhà vệ sinh mở nước lạnh rửa mặt.
Khổng Bồi đứng bên ngoài hỏi: “Khó chịu lắm sao?”
“Không sao.” Thái Dương mơ hồ trả lời: “Thế nào cũng phải xem chương trình văn nghệ mừng xuân, còn phải làm sủi cảo. Đầu bếp say, chú cũng sẽ không được ăn luôn.”
Lúc đi ra đã tỉnh táo hơn rất nhiều, liền nói: “Không uống nữa, ăn thêm chút gì đi ạ.”
“Uống gần hết một chai rồi.” Khổng Bồi thấy cô không có việc gì, yên lòng, cười nói: “Muốn uống nữa thì phải tìm Bàng Đức lấy thêm.”
Thái Dương vẫn còn hơi váng đầu, chống đỡ xong bữa cơm, đang tính thu dọn bát đĩa, Khổng Bồi nói: “Lát nữa còn ăn sủi cảo, cùng nhau dọn sau.”
Lúc xem tivi, Khổng Bồi pha hai cốc trà, rồi ngồi xuống góc bên kia sofa, cách cô rất xa.
Chương trình chẳng có gì hay, chỉ thấy một đám người mặc quần áo đầy màu sắc khoa trương, nói cười rôm rả bừng bừng khí thế trong một đại sảnh vàng rực rỡ, nhảy múa loạn xạ.
Thái Dương và Khổng Bồi đều là những người có tính cách trầm lặng, xem cái này cảm thấy vô cùng hao tâm tổn trí, chẳng hứng thú gì. Thế là chuyển sang kênh khác, nhìn thấy trong đó chiếu một bàn tròn mọi người quây quần ăn tất niên, Thái Dương nhìn một bàn đầy ắp đồ ăn, không khỏi cảm thán: “Thật ra ăn cái gì không quan trọng, quan trọng là ăn với ai.”
Khổng Bồi thoáng sững người, nhưng vờ như không có gì xảy ra: “Thức ăn ngon, người hợp ý, từ tinh thần đến vật chất đều song toàn mới là tốt nhất. Năm mới tết đến, nhiều người, nhiều thức ăn, kỳ thật chính là thưởng thức bầu không khí.”
Thái Dương vô thức đưa tay chạm vào mặt dây chuyền, nghĩ rồi nghĩ, rốt cuộc không nói gì nữa.
Thái Dương không biết mình đã cuộn tròn ngủ thiếp trên sofa từ lúc nào, lúc bị tiếng pháo đùng đoàng làm giật mình thức dậy, phát hiện trên người đắp một chiếc chăn màu xanh da trời rất dày, drap mền của Khổng Bồi phần lớn đều là màu lam, Thái Dương biết Khổng Bồi luôn thích màu sắc này, nên cũng không có gì ngạc nhiên.
Khổng Bồi không có trong phòng khách, có lẽ anh đã đi ngủ. Thái Dương giương mắt nhìn xung quanh, phát hiện đã gần mười hai giờ đêm, thế là vội vàng ngồi dậy, sủi cảo phải được gói xong trước nửa đêm, qua mười hai giờ sẽ ăn.
Trong phòng bếp có ngọn đèn ấm áp, Khổng Bồi mặc chiếc áo len màu đen đang loay hoay vật lộn với mấy gói sủi cảo, nghe tiếng động, anh quay đầu lại, thấy Thái Dương đứng đó hệt như được giải thoát: “Thái Dương, cái này sao khó gói như vậy.”
Thái Dương nhìn cái tạp dề viền hoa dính đầy bột trên người Khổng Bồi, bên cạnh là một đám sủi cảo lớn lớn nhỏ nhỏ chẳng biết hình dạng gì, có cả nhân bánh trồi ra ngoài mấy góc bẻ cong. Không khỏi bật cười, cười đến nước mắt cũng xuôi theo gò má chảy xuống, hỗn loạn len lén lau đi.
Thái Dương rửa tay, thấy cái nào không đều liền nặn lại, cho thêm chút bột mì vào phần bột còn thừa tiếp tục nhào. Sau đó se thành viên, rồi thuần thục cán thành từng miếng dẹp tròn đều đặn làm lớp vỏ bao ở bên ngoài, cho nhân vào trong, túm lại thành hình bán nguyệt, kéo hai đầu nối liền nhau thành một nén bạc vô cùng xinh đẹp.
Khổng Bồi đứng bên cạnh nhìn động tác liền mạch lưu loát, sau khi xem xong tổng kết lại kỹ thuật làm lớp vỏ: “Thì ra hình dạng bên ngoài cũng giống con người, trải qua mài mòn các góc cạnh mới trở nên rực rỡ.”
Sủi cảo nấu xong không có cái nào bị hỏng, trước khi ăn, theo thông lệ trước giờ sẽ xuống nhà đốt pháo. Khổng Bồi mặc áo khoác vào, Thái Dương cũng muốn đi theo.
“Lạnh lắm.” Khổng Bồi thoáng chần chừ, Thái Dương vội nói: “Chỉ một chút là xong mà.”
Dưới lầu vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều là tiếng pháo nổ đùng đoàng. Thái Dương bịt chặt tai đứng nhìn Khổng Bồi châm lửa, tia sáng lóe lên, tiếng nổ hòa vào âm thanh sôi động khắp đất trời, không thể phân biệt được phát ra từ nơi nào.
Khổng Bồi đi tới nhìn thấy Thái Dương ôm hai cánh tay giậm giậm chân cho đỡ lạnh, liền chỉ chỉ lên lầu. Thái Dương lắc đầu, một mực xem xong mới chịu lên. Khổng Bồi ngập ngừng một lúc rồi duỗi tay nắm bàn tay Thái Dương ủ trong tay mình, chạm vào thấy buốt lạnh, liền nắm thật chặt.
Xa xa pháo hoa được phóng lên rất cao, trong màn đêm thăm thẳm bung nở khoe sắc rực rỡ như những cánh hoa lộng lẫy giữa trời. Thái Dương nhớ tới Diệc Thư trong quyển sách ‘Nàng cô đơn tựa pháo hoa’, những điều đẹp đẽ nhất ban đầu, rồi sẽ lụi dần chỉ còn đống tro tàn cô tịch. Đời người là quá trình tuần hoàn vô hạn, đến rồi đi, công bằng hợp lý.
Ăn xong bát sủi cảo thanh vị nhẹ nhàng, Thái Dương vẫn còn đắm chìm trong sắc thái vô biên.
Cô nhìn Khổng Bồi đột nhiên cất lời: “Đến cực hạn rồi luôn là thê lương.”
Khổng Bồi sững người nhìn cô.
“Chú xem, đường cong của hình sin, vừa vào đỉnh sóng vừa vào đáy sóng.” Thái Dương thở dài: “Cháu luôn chờ đợi, hy vọng một ngày nào đó sẽ hạnh phúc hơn bây giờ, nhưng thật ra, hiện tại đã rất hạnh phúc rồi, không cần hạnh phúc hơn nữa. Tham lam sẽ bị trời phạt.”
Khổng Bồi chua xót không thôi, Thái Dương sợ rằng mong mỏi quá nhiều, sẽ đánh mất luôn hạnh phúc đang có.
Vào một đêm khắp nơi tràn ngập niềm vui, người ta cười nói nắm tay nhau không rời, vậy mà Thái Dương nói rằng mình đã rất hạnh phúc, những chịu đựng của Khổng Bồi như muốn xé toạc anh ra, đầy đau đớn.
Khổng Bồi vội nói chúc ngủ ngon, rồi đi về phòng.
Thái Dương lấy từ trong túi áo ra một món đồ, dáng vẻ do dự dường như đã quyết tâm cả đêm: “Tặng chú.”
Là một sợi dây đeo cổ màu đen, có mặt bằng đá kích cỡ tương tự món quà Khổng Bồi đã tặng cô.
“Có thể đeo giúp chú không?” Thái Dương nắm chặt món quà trong tay, mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay lạnh như băng.
Khổng Bồi thoáng suy nghĩ rồi cúi người xuống. Thái Dương dịu dàng vòng tay qua cổ anh cài khóa lại, nhưng không nỡ buông ra, gần trong gang tấc lắng nghe từng tiếng hít thở của anh, cuối cùng cũng buông xuống.
“Đây là Proxima Centauri ngôi sao nằm gần mặt trời nhất.” Thái Dương thấp giọng nói: “Cách . năm ánh sáng.”
Muốn bao nhiêu xa xôi, có ngần ấy xa xôi, đã là khoảng cách kiếp này không đến được.
Thái Dương xoay lưng về phía Khổng Bồi, chậm rãi nói: “Cháu biết chú sẽ sớm rời đi. Nhớ ăn nhiều cơm, ngủ nhiều hơn, nhớ trở về. Cuộc đời này… cuộc đời này, cháu sẽ không miễn cưỡng chú bất cứ điều gì.”
Khổng Bồi đứng đó yên lặng thật lâu, không rời đi, cũng không đến gần. Chỉ chăm chú nhìn bóng lưng gầy guộc, mong manh, cõng biết bao cô độc của cô, khi mỗi ánh sao đêm rơi xuống là một lần đếm lấy nỗi cô đơn. Đáy lòng anh dâng lên từng đợt sóng đau đớn, tiếng pháo nổ ngoài cửa sổ dần chìm xuống, cuối cùng chỉ còn lại sự trống trải mênh mang của tịch lặng.
Mùng hai tết, mọi người tập trung ở nhà Khổng Bồi, có cả Khúc Hạo Triết và Đồng Nhan. Khúc Hạo Triết và Bàng Đức thế nhưng lại vô cùng hợp ý, hoàn toàn đúng với câu không đánh nhau không thành bằng hữu.
Vợ của Lâm Hòa Khiêm là y tá ở một bệnh viện khác, dáng người cũng đầy đặn phúc hậu như Lâm Hòa Khiêm, lúc Thái Dương vào bếp nấu nướng liền đi theo giúp đỡ.
Bàng Đức mặc một chiếc áo bông giản dị: “Tôi đã gọi một bàn món Tứ Xuyên, đợi người ta đem đến là có thể ăn.”
Mọi người đồng loạt nhìn qua, sắc mặt Thái Dương ửng đỏ: “Mua nhiều như vậy, ăn không hết lãng phí lắm.”
“Bọn chú đóng gói đem về.” Sở Giới giơ tay tán thành: “Nhìn Thái Dương loay hoay vất vả như vậy, đúng là không đành lòng mà.”
Lâm Hòa Khiêm và Khổng Bồi chơi cờ, Sở Giới ở bên cạnh làm khán giả.
Khổng Bồi không nói gì, chỉ nghiêm túc ngẩng đầu nhìn Bàng Đức một cái.
Bàng Đức đối với mọi người luôn là dáng vẻ hờ hững mỉm cười nhưng đầy thiện chí, đang ngồi chơi bài tú lơ khơ với Hoa Điêu, Lục Chính và Khúc Hạo Triết.
Cuối cùng Hoa Điêu bi thảm hét lên một tiếng: “Phá sản.”
Thái Dương buồn cười nói: “Có sứt mẻ gì đâu, Bàng Đức có thể thắng cậu bao nhiêu tiền chứ?”
“Không có bao nhiêu.” Hoa Điêu rầu rĩ thở dài: “Một bàn món Tứ Xuyên mà thôi.”
Tất cả mọi người đầu tiên ngẩn ra, sau đó cười nghiêng ngã.
“Thật ra Thái Dương không cảm thấy có gì vất vả đâu.” Hoa Điêu mưu đồ giãy dụa: “Con bé này nói, chuyện hạnh phúc nhất chính là nấu những món ăn ngon nhất trên đời này cho người mình yêu thương.”
Khổng Bồi khẽ chấn động, Bàng Đức lại nói: “Tỉnh lại đi, không có đường lui đâu.”
Lục Chính cũng nói: “Tình nguyện chịu thua.”
Hoa Điêu làm bộ té xỉu, Lâm Hòa Khiêm đang chơi cờ bên này cũng chậm rãi nói từng chữ vô cùng nhỏ nhẹ với Lục Chính: “Bất tỉnh, theo trình tự mà nói, cần phải làm hô hấp nhân tạo.”
“Rồi sao nữa?” Sở Giới sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
“Đặt ống nội khí quản, sốc điện.” Lâm Hòa Khiêm nói tiếp.
Sở Giới vội hỏi: “Sốc điện sao? Nguồn điện cắm ở đâu?”
Hoa Điêu vội vàng đứng dậy, chạy đến bên cạnh Lục Chính: “Biện pháp cứu hộ đầu tiên có tác dụng rồi, hai cái sau không cần.”
Tiếng cười ồ vang lên bốn phía, Thái Dương mỉm cười quay đầu lại theo thói quen nhìn Khổng Bồi, bắt gặp anh cũng đang yên lặng chăm chú nhìn cô.
Trong lòng tràn ngập ấm áp, Thái Dương mỉm cười nói với Hoa Điêu: “Nước mình không quy định cá nhân phải tuyên bố phá sản, cậu có thể yên tâm.”
Hoa Điêu hai mắt sáng bừng nhìn Bàng Đức: “Tôi phá sản rồi, anh tự tính đi.”
“Bàng Đức có thể khởi tố, xin cưỡng chế thi hành.” Thái Dương vẫn dịu dàng mỉm cười.
Hoa Điêu chán nản: “Rốt cuộc là cậu theo phe nào hả? Sao có thể tùy ý vác vũ khí qua phe địch vậy chứ?”
Thái Dương lại nói: “Bản chất của luật pháp là không thiên vị, tớ giữ vững trung lập.”
Sở Giới nháy nháy mắt nhìn Hoa Điêu: “Đừng sợ, đơn kiện thấp hơn năm ngàn tệ không áp dụng cưỡng chế đâu.”
“Nhưng mà.” Hoa Điêu túm chặt Lục Chính: “Lục Chính cao hơn năm ngàn tệ.”
“Nhưng Lục Chính không phải món đồ gì.” Đồng Nhan không có ý gì khác, vừa nói xong thấy mọi người cố gắng thế nào cũng không nhịn được cười, nhìn qua thấy khuôn mặt Lục Chính đầy phẫn uất, không khỏi le lưỡi.
Khúc Hạo Triết thầm thở dài một hơi, cô bé ngốc nghếch này, không có chuyện gì cũng tự mình rơi vào bẫy Hoa Điêu đào sẵn.
Đồng Nhan tâm địa đơn thuần, nghĩ nghĩ một hồi cũng ra biện pháp: “Lục Chính đừng nóng giận, cứ để tôi thanh toán phần còn lại cho. Tôi đem theo không ít tiền, hay để tôi trả hết cũng được.”
“Nhiều lắm sao?” Hoa Điêu hiếu kỳ hỏi: “Ở đâu ra vậy?”
Khúc Hạo Triết đang muốn ngăn lại, Đồng Nhan lại đầu đuôi góc ngọn có bao nhiêu nói hết: “Tiền lương của Khúc Hạo Triết đó, vẫn luôn ở chỗ của tớ.”
“Vậy bình thường hắn phải làm sao?” Hoa Điêu kỳ quái hỏi.
“Mỗi ngày tớ phát cho anh ấy ít tiền tiêu vặt.” Đồng Nhanh thành thành thật thật trả lời.
Mọi người nhìn bộ dạng muốn độn thổ cho xong của Khúc Hạo Triết, hết sức đồng cảm.
“Sợ vợ đến mức này, thế gian hiếm thấy mà.” Sở Giới hớn hở cười trên nỗi đau của người khác.
“Sợ ở đâu chứ, rõ ràng là một cách thể hiện tình yêu.” Thẩm Thư nghiêm nghị: “Bản chất của tình yêu là không đòi hỏi, không đoạt giành, chỉ cho đi.”
Tuy mọi người không cười nữa, nhưng vẻ mặt ai cũng đầy thư thái nhìn Khúc Hạo Triết.
Đồng Nhan lại ngạc nhiên hỏi: “Sao chị biết vậy? Quả thật em không có hỏi, là Khúc Hạo Triết tự đưa.”
Lý do tốt đẹp bị lý giải thẳng thắn như thế, nhìn vẻ mặt nghiêm túc đáng yêu của Đồng Nhan, mọi người lại lần nữa mỉm cười thở dài. Bàng Đức vỗ vỗ vai Khúc Hạo Triết, hai người nhìn nhau cười gật đầu, Thái Dương biết đây là cách đàn ông họ chân thành chúc mừng đối phương.
“Tình cảm quả thật là thứ rất kỳ diệu, giống như một ly nước, phải trong vắt tinh khiết mới thật sự cảm nhận được.” Hoa Điêu cảm thán: “Nếu có bất kỳ mưu tính gì, cũng khiến nó bị vẩn đục biến chất.”
“Một khi lẫn lộn với lợi ích, lợi ích và tham vọng sẽ chiếm giữ tất cả, rất khó để có được niềm vui và sự tin tưởng.” Thẩm Thư đồng ý.
“Từ góc độ này mà nói, đồng tính luyến ái lại là chân tình.” Sở Giới nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Không liên quan đến danh dự, địa vị, dáng vẻ bên ngoài, tiền tài, chỉ là thứ tình cảm thuần khiết nhất với đầy áp lực.”
Khổng Bồi không nói gì, chỉ nghiêm túc lắng nghe.
Thái Dương gật đầu nói: “Kết hôn đồng giới đã được luật pháp của hơn mười quốc gia công nhận, chứng minh sức mạnh của tình cảm đó có thể phá vỡ cả thuộc tính tự nhiên.”
Sở Giới đột nhiên hỏi: “Nếu như tình cảm đó đi kèm với những khao khát ham muốn về thể xác cũng là lệch lạc? Là tạp chất không thuần túy sao?”
Lâm Hòa Khiêm bật cười: “Đương nhiên không phải, ham muốn này không phải là tạp chất làm vấy bẩn sự thuần khiết, nó chỉ gia nhiệt cho nước ấm lên biến thành hơi nước mà thôi, bản thân vẫn thuần túy như trước.”
“Hơ.” Sở Giới như đột nhiên hiểu ra: “Chắc chắn đám nhóc mấy đứa trước khi hoàn thành các thủ tục pháp lý, đã gia nhiệt đốt nước bốc thành hơi hết rồi.”
Mọi người nghe xong lập tức cười ầm lên, vì có chút chột dạ, sắc mặt của Hoa Điêu và Đồng Nhan ửng hồng, không nói gì.
Thái Dương cũng phì cười, quả thật có thể nói Sở Giới già mà không kính, cùng tuổi với Khổng Bồi lại thân thiết với nhau nhiều năm như vậy, nhưng tính cách hai người hoàn toàn khác biệt. Chuyện đùa giỡn kiểu này, Khổng Bồi làm thế nào cũng không nói nên lời. Ánh mắt cô liền chuyển hướng sang Khổng Bồi, chỉ thấy người đó đang yên tĩnh uống trà, như mây trôi gió thoảng tiêu sái đánh cờ.
Lúc Thái Dương gọi điện thoại cho Thẩm Thư, cô ấy đang sắp xếp lại phòng khám.
Thế là quyết định hẹn nhau ở đó.
Thẩm Thư rót cốc trà, Thái Dương ngồi trên một chiếc ghế mềm mại rất dễ chịu: “Ghế này chuẩn bị cho bệnh nhân ạ?”
“Đối tác.” Thẩm Thư sửa lại: “Tâm bệnh và bệnh tâm thần là hai thứ khác nhau, không thể gọi họ là bệnh nhân.”
“Em như đứa trẻ cầm trên tay đóa hoa bảy sắc, ngày ngày lo lắng, sợ lạc mất đóa hoa như cánh cầu vồng chợt hiện chợt tan sau cơn mưa, không dám thừa nhận những ước nguyện trong lòng.” Thái Dương tựa người vào ghế: “Em cảm thấy mình thành bệnh nhân mất rồi.”
“Sao có thể, em không cố chấp, không ích kỷ, không ghen tị, không hư vinh, biết cố gắng nổ lực xây dựng bản thân mình từ tâm hồn đến thể xác, rất khỏe mạnh.” Thẩm Thư dịu dàng nói: “Chỉ là Khổng Bồi trước giờ không dám đối mặt với tình cảm giữa hai người, nên em mới thấy mông lung.”
Thái Dương thở dài: “Em quyết định sẽ không miễn cưỡng anh ấy bất cứ điều gì. Cứ như vậy, có thể nhìn thấy anh ấy, bình thản sống qua ngày, đã rất mãn nguyện.”
“Tình cảm sao có thể nói lướt qua là lướt qua.” Thẩm Thư mỉm cười khích lệ: “Ai cũng thấy tình cảm giữa hai người là tình yêu, không liên quan gì đến tình thân và ân nghĩa, đừng xem thường, đừng bỏ cuộc.”
Có điện thoại gọi tới, là Khổng Bồi hẹn gặp Thẩm Thư.
Thẩm Thư nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Ghé qua phòng khám của mình đi.”
Thái Dương đứng dậy muốn rời đi, Thẩm Thư mỉm cười: “Hôm nay, để em nghe một chút tâm tư của Khổng Bồi.”
Thái Dương bật cười: “Sao anh ấy có thể nói ra, thậm chí khi say rượu, tâm sự gì cũng chôn chặt trong lòng, như đáy cốc đóng kín.”
Thẩm Thư vậy mà cũng có lúc nghịch ngợm: “Chị đương nhiên có biện pháp, chỉ là trái với đạo đức nghề nghiệp.”
Thái Dương thắc mắc nhìn cô ấy, Thẩm Thư chỉ chỉ vào tấm bình phong dày phía sau.
Thái Dương hiểu ý của Thẩm Thư, nhưng rốt cuộc vẫn sợ Khổng Bồi khó chịu nổi: “Cứ để thuận theo tự nhiên thôi, dùng cách ép buộc, em sợ anh ấy sẽ không quay về nữa.”
“Cậu ấy đã hứa với em trở về nhất định sẽ trở về, Khổng Bồi là người một lời hứa đáng giá ngàn vàng.” Thẩm Thư kiên trì: “Hai người, nên nói rõ một lần.”