Khổng Bồi ôm Thái Dương, những ngón tay thon dài như có như không khẽ vuốt ve mái tóc dài buông xõa ngang lưng an ủi vỗ về, tiếng nức nở của Thái Dương chậm dần rồi từ từ dừng lại. Hai tay cô vòng qua nắm chặt chiếc áo len sau lưng anh, chôn mặt vào lồng ngực ấm áp của Khổng Bồi, nghe thấy trái tim anh ‘thình thịch’ ‘thình thịch’ từng nhịp liên hồi vang lên rất mạnh, cô lưu luyến hơi thở này, tham lam nhắm mắt lại, mặc cho trần gian mờ mịt, trăng rơi không vết.
Hai người đứng rất lâu, không ai rời đi, dường như cuộc đời này dừng lại ở đây đã là mãn nguyện.
Đột nhiên bụng Thái Dương réo ầm lên, Khổng Bồi khẽ mỉm cười, vỗ vỗ lưng Thái Dương, định buông cô ra.
Thái Dương siết chặt tay, ôm ghì anh lại, cất lời hỏi: “Vì sao còn chưa ngủ?”
Khổng Bồi đứng yên bất động vì cả cơ thể Thái Dương đang áp chặt lên anh: “Lệch múi giờ.”
Thái Dương cảm thấy thời khắc này thật kỳ diệu, trước đây cô không dễ gì dám chạm vào Khổng Bồi, nhưng lúc này đây cô cảm thấy tự nhiên như một người phụ nữ chạm vào người đàn ông mình yêu, ung dung bình thản đến lạ. Nghĩ đến những lời Bàng Đức đã nói, khi bản thân cô có thể thật sự hoàn toàn độc lập, rời khỏi vòng tay của Khổng Bồi để trưởng thành, ngược lại hai người sẽ càng thêm gần gũi hơn.
Vậy nên, cô làm theo trái tim mách bảo, ngẩng đầu dịu dàng hỏi Khổng Bồi: “Lâu như vậy, chú, có nhớ cháu không?”
Cô cảm giác được cơ thể Khổng Bồi căng cứng lại.
Khổng Bồi nhìn thấy trong đôi mắt đó đầy trông mong chờ đợi, những tình cảm tích tụ bấy lâu vỡ òa, anh gật đầu, gật đầu thật mạnh.
Thái Dương mỉm cười rạng ngời như ánh nắng đẹp nhất sớm mai, chăm chú nhìn dáng vẻ chật vật của Khổng Bồi, không nghĩ ngợi được gì nữa, kiễng chân lên, hôn anh. Nỗi nhung nhớ sau bao xa cách trao hết lên phiến môi dịu dàng lướt qua gương mặt Khổng Bồi, chạm vào cằm anh, cảm giác thô ráp khẩy đến góc sâu nhất trong tim, đầy ấm áp.
Khổng Bồi chợt bừng tỉnh, Thái Dương nghe thấy thanh âm trầm khàn của anh vang ở bên tai: “Thái Dương, không thể như vậy, cháu là con gái chú.”
Thái Dương mở to đôi mắt, yên lặng nhìn vào mắt anh, nhìn anh đang cố tránh né. Khổng Bồi không còn chỗ ẩn mình, anh đưa tay che mắt Thái Dương lại: “Khổng Thái Dương, đừng nhìn chú như vậy.”
Rốt cuộc cũng nổi giận rồi, Thái Dương chậm rãi mỉm cười, buông Khổng Bồi ra, lấy tay anh ra khỏi mắt mình, nắm chặt bàn tay đó: “Em không phải con gái anh, em là người phụ nữ yêu anh.”
Khổng Bồi chấn động, hoảng loạn lùi về sau mấy bước: “Không được nói bậy, Khổng Thái Dương, cháu là con gái của Khổng Bồi, trước giờ như vậy, cuộc đời này sẽ như vậy.”
Thái Dương biết Khổng Bồi đang cố gắng thuyết phục, có điều… thuyết phục chính bản thân anh.
Thái Dương cũng không tiến lại gần, Khổng Bồi giằng co với chính mình hồi lâu, xoay người đi ra cửa.
Thái Dương không quay đầu lại, cô duỗi tay chuẩn xác giữ chặt tay Khổng Bồi, tay anh lạnh như băng. Khổng Bồi đứng đó, ngón tay khẽ run rẩy, Thái Dương buông tay ra, chậm rãi vòng qua ôm thắt lưng anh từ phía sau, dịu dàng yếu ớt áp cả cơ thể mình lên lưng anh, im lặng không nói gì. Cơ thể Khổng Bồi cứng đờ bất động, hơi thở nặng nề thô sạn.
“Khổng Thái Dương.” Rốt cuộc Khổng Bồi cũng lên tiếng: “Cháu buông ra, chúng ta… ngồi xuống nói chuyện.”
Trong phòng bếp lãng đãng hơi thở hồi hộp căng thẳng, Khổng Bồi và Thái Dương ngồi đối diện trên bàn ăn, cách nhau rất xa, thân hình Khổng Bồi vẫn căng cứng như trước.
Thái Dương im lặng đứng dậy pha một ấm trà, Khổng Bồi nhìn thấy không dằn lòng được cất lời khuyên: “Đói bụng thì uống sữa nóng đi.”
Cô ngoan ngoãn lấy hai ly sữa nóng, đặt một ly trước mặt anh còn mình ủ chiếc ly trên tay, hơi ấm lan tỏa khắp lòng bàn tay. Khổng Bồi bước ra ngoài lấy áo khoác đưa qua, Thái Dương nhận lấy mặc vào.
Thái Dương thấy Khổng Bồi cúi đầu, không rõ đang nghĩ gì. Cô biết cái gọi là chính chắn vững chãi mà nó trói buộc người ta đến nhường nào, thế nên chỉ im lặng. Những khổ sở không cách nào diễn tả, như thép đỏ nhúng mình vào nước lạnh, cô mơ hồ cảm nhận được những chịu đựng và kháng cự nhiều năm qua của Khổng Bồi, trái tim lại lần nữa đau đớn.
“Nếu như chú không thích.” Rốt cuộc Thái Dương không đành lòng, chậm rãi cất lời: “Chúng ta cứ sống với nhau như trước đây.”
Khổng Bồi thoáng sững người, ngẩng đầu lên.
Nhưng mà, Thái Dương khổ sở nghĩ, có thể quay về như trước sao? Yêu thương, nhung nhớ nó hiện hữu chân thật như vậy? Khổng Bồi suy nghĩ hồi lâu rồi cất lời: “Chuyện đi Mỹ…”
“Đừng nói chú sẽ không quay về.” Thái Dương cắt ngang ý định của Khổng Bồi, ở bên anh nhiều năm như vậy, sao cô còn không hiểu tính cách của anh.
Khổng Bồi không nói gì, im lặng nhìn cô.
“Thời gian dài thì sao, xa xôi thì thế nào, lẽ nào chú có thể trốn chạy?” Thái Dương nhắm nghiền hai mắt, dáng vẻ đầy tuyệt vọng: “Đôi khi, thương nhớ một người như hạt giống hoang dại. Dù trời quang mây tạnh, hay ngày nắng chói chang, nó vẫn bất chấp mà gieo mầm sinh sôi nảy nở, hết ngày dài đến đêm tối, mãi mãi không điểm dừng, không ngừng nghỉ. Vì vậy, đừng bao giờ nghĩ không quay về, hãy để cho cháu nhìn thấy chú.”
Lời nói của Thái Dương đong đầy nỗi buồn, cô lặp lại: “Bất luận sau này thế nào, hãy hứa với cháu, để cho cháu được nhìn thấy chú.”
Khổng Bồi suy nghĩ thật lâu, sau đó trịnh trọng gật đầu.
Đêm cứ như vậy phủ trùm lên hai người, Thái Dương và Khổng Bồi ngồi đối diện nhau rất lâu, không ai nói gì nhưng cũng không ai đành lòng rời đi. Thái Dương cảm nhận được sự ấm áp của Khổng Bồi chưa bao giờ rời cô đi, cảm nhận được tình yêu và sự trân trọng của anh, cô đặt sang một bên tất cả những nỗi buồn chua xót; chỉ ngồi như vậy, cảm nhận sự vuốt ve an ủi đó, anh ở đây, rất gần, cô vươn tay là có thể chạm đến.
“Khổng Triết và mẹ cháu, tình cảm của họ có tốt không ạ?” Thái Dương hỏi một câu mà từ lâu rồi cô luôn muốn biết. Trong những mảnh ký ức vụn vặt năm đó, dường như cô chưa bao giờ cảm nhận được hơi ấm của mẹ, chưa từng được bà ôm vào lòng, chỉ thấy mẹ rất đẹp, trang phục lộng lẫy, thường xuyên vắng nhà, rất ít khi thấy Khổng Triết đến. Trước khi đi mẹ thường nói, ‘Ngoan, mẹ về sẽ mua thức ăn ngon cho con.’
Khổng Bồi suy nghĩ một lúc: “Chú cũng không thường gặp, lúc đó bệnh viện của anh chú khá bận rộn, mẹ cháu dường như… càng bận rộn hơn.”
Khổng Triết là một bác sĩ rất giỏi, tay nghề cao, vô cùng nghiêm khắc, đôi mắt tinh anh sau cặp kính không có chút nét cười.
“Nhưng anh ấy nói, rất thích mẹ cháu.” Khổng Bồi thở dài: “Nhân duyên số phận, con người không chống lại được.”
“Bọn họ chết cùng một chỗ, cũng xem như cùng nhau đi đến tận cùng.” Thái Dương nhìn thật sâu vào mắt Khổng Bồi: “Ba cháu giết anh trai của chú, chú không hận cháu sao?”
Khổng Bồi sửng sốt, chằm chằm nhìn Thái Dương: “Ai nói với cháu?”
Thái Dương nhìn người đàn ông luôn hết lòng bảo vệ cô, sợ cô bị tổn thương này, trái tim anh sao bao dung đến vậy: “Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là… chú không hận cháu sao?”
Khổng Bồi nhìn Thái Dương không nói lời nào.
Thật lâu sau mới chậm rãi cất lời: “Biết chuyện rồi, khó chịu lắm sao?”
“Cháu đã xem hồ sơ năm đó.” Thái Dương uống một ngụm sữa, có chút lạnh, cảm giác cái lạnh như lan ra khắp cơ thể: “Thấy hình ở hiện trường, hình đã ố vàng theo thời gian. Mẹ vẫn xinh đẹp như thế, đầu hơi ngẩng lên, trên quần áo rất nhiều máu, nhiều đến mức khiến người ta sợ hãi. Khổng Triết…”
Thái Dương không nói được nữa, cúi người nôn khan, nhưng không nôn ra được gì, tay chân lạnh buốt.
Khổng Bồi bước vội qua, ôm lấy cô, cúi đầu xót xa nói: “Đừng nghĩ gì nữa, đã là quá khứ.”
Thái Dương không cách nào quên được hình ảnh mẹ cô và Khổng Triết nằm trên bậc thang bệnh viện, mẹ cô bị một nhát dao ngay tim, mà Khổng Triết là bảy nhát, năm nhát dao trên mặt khiến gương mặt hoàn toàn biến dạng, tàn nhẫn độc ác đến tận cùng. Ba cô cũng tự sát ngay sau đó, được cứu sống, ba ngày sau tự sát lần nữa, cuối cùng cũng ra đi, nghi phạm đã chết, vụ án kết thúc điều tra.
Toàn thân Thái Dương run rẩy, Khổng Bồi ôm cô thật chặt, lẩm bẩm hỏi: “Vậy mà chú lại không có ở đây, cháu đã phải trải qua thế nào?”
Thái Dương nhìn Khổng Bồi, vẻ mặt tái nhợt không còn chút sự sống, nghiêm túc nói: “Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi.”
Lúc ăn sáng, Thẩm Thư định đi gọi Thái Dương nhưng Khổng Bồi ngăn lại: “Tối qua Thái Dương ngủ không ngon, để cho con bé ngủ thêm chút nữa.”
Bộ dạng Sở Giới đầy xảo quyệt, vẻ mặt gian tà: “Cậu đi ngủ sớm như vậy, sao biết Thái Dương ngủ không ngon?”
Không Bồi không để ý tới hắn, tập trung ăn bữa sáng của mình.
“Đừng tưởng tớ không biết cậu và Thái Dương nói chuyện trong phòng bếp.” Sở Giới lắc đầu chậc chậc lưỡi: “Cũng không biết tìm một nơi ấm áp, thương hương tiếc ngọc chính là phép tắc bắt buộc của đàn ông.”
Khổng Bồi không nhịn được hỏi Thẩm Thư: “Bình thường ở nhà hắn cũng nói nhiều như vậy sao?”
Thẩm Thư gật đầu: “Chẳng khác bao nhiêu, mình không để ý tới, anh ấy nói chuyện với mèo.
Sở Giới nghẹn họng, hỏi: “Tớ đưa cậu tới bệnh viện, lát nữa Thái Dương gọi taxi đi sau?”
Khổng Bồi lắc đầu: “Không đi, mai mới đi.”
Kế hoạch ban đầu của Khổng Bồi là hôm nay vào bệnh viện trả phép, sau kỳ nghỉ đông sẽ trở về Mỹ. Sở Giới muốn hỏi có phải vì Thái Dương nên hôm nay nghỉ làm không, nhưng cuối cùng vẫn cười thầm nhịn xuống không nói gì.
Lúc Thái Dương tới văn phòng, Sở Giới liền không ngừng truy hỏi: “Khổng Bồi thật sự không có ở nhà sao?”
Thái Dương thức dậy đã không nhìn thấy anh, cũng không biết anh đi đâu, thấy Sở Giới nôn nóng hỏi mãi không tha, liền nói: “Chi bằng nộp đơn lên cảnh sát nhờ họ theo dõi, giúp chú tìm tung tích của Khổng Bồi.”
Sở Giới hậm hự xoay người đi.
Khổng Bồi đi đến một nghĩa trang cách đó khoảng hơn trăm dặm, phía trước là đại sảnh đặt rất nhiều hủ tro cốt, đằng sau là khoảng đất trống rất lớn… khu vực chôn cất những người đã mất cách đây nhiều năm, mỗi người yên nghĩ dưới mộ phần đã không còn thù ghét oán hận. Anh nhanh chóng tìm thấy ba ngôi mộ nằm cạnh nhau, mộ phần nằm cách xa xa kia là của anh trai mình, hai ngôi mộ sát bên nhau là của Hoắc Cát An và Mục Đan.
Năm đó, sau khi Hoắc Cát An giết anh trai anh, Khổng Bồi đã từng gặp qua người đàn ông hiền lành như khúc gỗ, khuôn mặt khắc đầy dâu bể tang thương đó một lần, Hoắc Cát An khẩn cầu anh hãy hợp táng ông ta chung với Mục Đan. Khoảnh khắc Khổng Bồi xoay người đi, ông ta ngã từ trên giường xuống, quỳ gối xin lỗi anh. Khổng Bồi đã từng nghĩ rất nhiều về đoạn tình cảm giữa họ: giết chóc, máu tươi, hận thù, một sự dây dưa đến cực hạn. Khổng Bồi nhớ tới một đoạn giáo lý trong ‘Kinh Thánh’: ‘Tình yêu là nhịn nhục, là nhân từ; tình yêu thương không ghen tị, không khoe mình, không kiêu ngạo, không cư xử trái lẽ, không kiếm tư lợi, không nhạy giận, không nuôi dưỡng điều dữ, không vui về điều bất công, nhưng vui trong sự thật. Tình yêu thương hay dung thứ mọi sự, tin mọi sự, hi vọng mọi sự, chịu đựng mọi sự. Tình yêu thương không bao giờ suy tàn.’
Khổng Bồi dõi mắt nhìn ngọn núi phủ đầy tuyết, một màu trắng thuần khiết giữa đất trời, quay đầu nhìn mộ phần cô độc của anh trai mình, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Không biết anh trai có tha thứ cho anh không, vượt trên những tình cảm là đạo đức, Khổng Bồi quỳ xuống trước mộ phần, đưa tay che mặt, năm đó Hoắc Cát An và Mục Đan chưa ly hôn, trên danh nghĩa pháp luật Mục Đan không phải là vợ của Khổng Triết.
Cuối cùng, anh vẫn quyết định chôn cất Hoắc Cát An ở nơi này, chôn theo cả phần tình cảm đầy máu và nước mắt của ba người bọn họ yên nghĩ mãi mãi. Khổng Bồi thở dài, đứng dậy, cúi người vốc lên một nắm tuyết, màu trắng tinh khôi của đất trời tan ra thành những giọt nước chảy qua kẽ tay, như những giọt nước mắt trong suốt.
Nhiều năm qua, anh chưa một lần đưa Thái Dương đến đây. Lúc Thái Dương còn nhỏ, cảm thấy nơi này quá thê lương. Rồi Thái Dương trưởng thành, đối mặt với ba phần mộ, anh không biết phải giải thích thế nào, thế là tự mình đến, tự mình đi.
Lúc rời đi, đáy lòng bỗng thấu hiểu, nếu đã từng yêu nhau, ở một nơi nào đó bọn họ sẽ cho nhau sự thương xót, từ bi.
Buổi tối hết giờ làm, Thái Dương vẫn đi tập thể dục với Bàng Đức như mọi khi.
Sở Giới hỏi hết lần này đến lần khác: “Không đi ăn với bọn chú sao?”
Thái Dương chẳng chút nghĩ ngợi: “Có người đang đợi cháu, thất tín không phải là chuyện quân tử nên làm.”
Thái Dương khoan khoái nhảy theo giáo viên thể dục nhịp điệu, vặn tay, xoay chân, từng động tác rạng ngời xinh đẹp.
Bàng Đức quan sát Thái Dương hồi lâu rồi nói: “Có liên lạc với Khổng Bồi sao?”
Thái Dương giật mình hỏi lại: “Sao anh biết?”
“Niềm vui lan đến tận đầu mày khóe mắt, không giấu được.” Bàng Đức thở dài: “Thế gian này, người duy nhất có thể làm cho khuôn mặt cô rạng rỡ như ánh mặt trời, chỉ có người đó.”
Thái Dương mỉm cười: “Anh ấy về rồi.”
“Sao còn sẵn lòng đến gặp tôi thế này?” Bàng Đức tựa như nói những lời trêu đùa vô nghĩa.
“Anh nói tôi phải có cuộc sống của riêng mình, lúc nào cũng đuổi theo anh ấy, sẽ không còn là chính mình.” Tâm trạng Thái Dương rất vui, liền nói đùa: “Lưỡng tình tương duyệt, cần gì sớm tối bên nhau.”
Bàng Đức cũng mỉm cười: “Sau khi trở về, có thay đổi gì không?”
Thái Dương cẩn thận suy nghĩ một hồi, lắc đầu: “Gầy, đen. Không có thay đổi gì.”
“Tôi đang hỏi cô.” Bàng Đức sữa chữa.
“Tôi… trở nên can đảm hơn.” Thái Dương cười tươi rói: “Anh thật là giáo viên xuất sắc.”
“Quan trọng là cô, cô là sinh viên tiềm năng đầy hứa hẹn.” Bàng Đức như thật như đùa khen: “Trong sáng lấp lánh, thông minh tinh tế.”
“Vâng ạ, hai người đang tâng bốc lẫn nhau vô cùng tiềm năng.” Thái Dương nói đùa rất có trình tự.
Lâm Hòa Khiêm, Sở Giới và Khổng Bồi ngồi uống rượu với nhau, xung quanh rất ồn ào, những ngày trời rét các quán rượu thường tấp nập người ra vào.
“Thái Dương… đi tập thể dục rồi, nói tối nay không đến, sẽ về nhà.” Sở Giới cất cao giọng, nói xong hai mắt chằm chặp quan sát phản ứng của Khổng Bồi, Khổng Bồi vẫn điềm nhiên tĩnh lặng.
“Ban ngày, tớ đã nhờ người dọn dẹp nhà cửa, lát nữa cũng về nhà.” Khổng Bồi luôn là người không muốn tùy tiện làm phiền người khác, lúc nào cũng suy nghĩ chu đáo và lễ độ.
Sở Giới gật đầu.
Lâm Hòa Khiêm uống một ngụm rượu, nhìn dáng vẻ Khổng Bồi có chút tiều tụy: “Có dự định gì không?”
“Đơn nộp đã được phê duyệt, trước hết hướng dẫn về lý thuyết.” Khổng Bồi nghĩ ngợi: “Sang năm đưa thiết bị về, chính thức bắt tay vào thực hành.”
“Không phải chuyện này.” Mặc dù Lâm Hòa Khiêm biết Khổng Bồi đau đớn, nhưng nếu vết thương không được sát trùng sạch thì sẽ ngày càng nhiễm trùng sưng tấy: “Tớ nói, là dự định với Thái Dương.”
Khổng Bồi đang cầm chai rượu, nghe thấy vậy liền chậm rãi đặt xuống, nghiêm túc và trầm tĩnh: “Tớ hứa với Thái Dương sẽ trở về, cô ấy cũng đồng ý không thay đổi tình trạng hiện giờ.”
Lâm Hòa Khiêm có thể tưởng tượng ra Thái Dương khốn khổ thế nào để thỏa hiệp điều đó: “Cậu có bao giờ nghĩ đến cuộc sống của Thái Dương không? Ngày ngày mơ hồ trôi qua quãng đời còn lại sao?”
Khổng Bồi thở dài: “Cô ấy khỏe mạnh, trí tuệ, độc lập, một ngày nào đó sẽ có cuộc sống mới. Sẽ yêu đương, kết hôn rồi có con, bình an hạnh phúc.”
“Cậu đừng cố lừa mình dối người nữa.” Lâm Hòa Khiêm tức giận: “Thái Dương nổ lực sống cuộc sống của riêng mình, không phải chỉ để các cậu đừng bỏ lỡ nhau sao? Cô ấy cố chấp quật cường như vậy, làm sao có được tình yêu mới? Sao có thể kết hôn sinh con? Sao có thể bình an hạnh phúc đây?”
Sở Giới ngồi một bên nhìn Lâm Hòa Khiêm gần như gào lên: “Mệt cho cậu học hành nhiều năm như vậy, con người không phải động vật, tình cảm nếu có thể khống chế đã không còn là tình cảm. Khổng Bồi, cậu không phải là siêu nhân, cho dù cậu có muốn chôn chính mình, thì cũng đừng vô lý khiến Thái Dương phải tuẫn táng theo cậu.”
Khổng Bồi lộ vẻ xúc động, ánh mắt u ám bất lực: “Lâm Hòa Khiêm, cách nhau mười tám năm thời gian và luân lý, nếu tớ muốn Thái Dương, mới là tuẫn táng cô ấy.”
Bàng Đức đưa Thái Dương về, cô vừa bước xuống xe, Bàng Đức tùy ý khoát khoát tay tạm biệt rồi lập tức lái xe đi. Gió lạnh chợt lùa tới rét buốt, Thái Dương biết khi tuyết tan, nó hấp thụ rất nhiều nhiệt lượng trong không khí, hiện giờ là lúc trời lạnh hơn rất nhiều. Thái Dương nhanh chân chạy vào cổng, lúc chờ thang máy, nhân viên quản lý tình cờ nói một câu: “Hình như lúc nãy chú cô đến, nhưng không vào.”
Đáy lòng Thái Dương như đất bằng dậy sóng, vội hỏi: “Lâu chưa ạ?”
“Khoảng nửa tiếng trước.” Thấy Thái Dương xoay người chạy ra ngoài, vội nói với theo: “Trời lạnh như vậy, sợ đã sớm đi rồi.”
Thái Dương như cơn lốc lao nhanh ra cổng, trời đã về khuya, gió lạnh lùa vào từng ngóc ngách cơ thể, xung quanh không một bóng người, vô cùng trống trải. Thái Dương thả chậm bước chân, xoay đầu tìm kiếm trong bóng tối, rốt cuộc cũng nhìn thấy Khổng Bồi mặc chiếc áo khoác tối màu đứng trong góc khuất đối diện cửa chính.
“Đã tới rồi, sao không tìm cháu?” Thái Dương ngửi thấy mùi rượu phảng phất trên người anh: “Lên nhà ngồi một lát đi ạ.” Giọng nói của Khổng Bồi không nghe ra chút gợn sóng nào: “Trễ rồi, chú về đây.”
Thái Dương đứng phía sau anh hỏi với theo: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Khổng Bồi ngừng bước: “Chỉ là… muốn nhìn thấy cháu.”
Ngay sau đó, nhanh chóng sải bước đi.
Thái Dương ngây người thật lâu không nhúc nhích, niềm vui nỗi buồn đan cài vào nhau, cô đứng yên đó dưới trời đêm thăm thẳm, mặc gió lạnh quét qua từng cơn rét buốt.
Lục Chính không nghỉ đông, thời điểm này là lúc anh bận rộn nhất, Hoa Điêu chạy đến nhà Thái Dương nghỉ phép nhưng không ghé qua nhà Lục Viêm Viêm, Thái Dương biết Hoa Điêu và cô gái ngang ngược vô lý kia không cách nào thân thiết với nhau được, nên cũng không hỏi tới.
Thái Dương mặc chiếc áo len màu dương đậm, quấn chiếc khăn choàng cổ thật dày, tóc buộc đuôi ngựa cao, tìm một nơi có ánh mặt trời rọi vào, ngồi đọc sách. Hoa Điêu ngồi một mình chơi game tích phân, vẻ mặt đầy hăng say, Thái Dương nghĩ có lẽ trò chơi này nhiều bước ngoặt lên xuống, có tính thách thức trí tuệ khiêu chiến nên mới khiến Hoa Điêu bừng bừng khí thế như vậy.
Cuối cùng Hoa Điêu nổi cáu: “Chỉ mắc có sai sót nhỏ, giờ phải quay lại từ đầu.”
Thái Dương chậm rãi nói: “Chưa từng nghe qua sao, sai một li đi một dặm. Cho nên, làm gì cũng phải thật cẩn thận.”
“Đời người vốn đầy đau khổ phiền não, tội gì cứ phải đặt ra cho bản thân bao nhiêu là nguyên tắc.” Hoa Điêu không nhất trí: “Mặc dù không phải qua loa cho xong chuyện, nhưng cũng nên để mọi thứ dễ dàng hơn.”
Thái Dương mỉm cười, nhìn vẻ mặt hồn nhiên rực rỡ của Hoa Điêu, không khỏi cảm thấy tinh thần vui vẻ sảng khoái theo.
“Gần đây Khổng Bồi có tìm cậu không?” Hoa Điêu hỏi.
“Nghe Sở Giới nói dường như anh ấy rất bận.” Thái Dương rót hai cốc cà phê nóng.
“Trong lòng cậu… nghĩ thế nào?” Hoa Điêu ủ cốc cà phê cho ấm lòng bàn tay.
“Đợi.” Thái Dương thư thái duỗi duỗi cánh tay: “Đợi Khổng Bồi bước qua hết ánh mắt của thế nhân, vượt qua hết rào cản rồi đến bên mình.”
“Nếu cả đời anh ấy không hiểu ra thì sao?” Hoa Điêu nghiêng đầu hỏi, hết mực quan tâm.
“Vậy thì mình sẽ đợi cả đời.” Thái Dương nhẹ hẫng cất lời: “Có lẽ đến khi già cõi rồi, anh ấy sẽ không còn sức lực để kháng cự mình nữa, sẽ đầu hàng.”
Hoa Điêu tư lự thật lâu: “Tình yêu đáng giá như vậy sao?”
“Đáng giá.” Thái Dương cong khóe môi, vẻ mặt vô cùng đáng yêu: “Không phải Trương Ái Linh từng nói, ‘Trong ngàn vạn người, gặp được người mà bạn muốn; trong ngàn vạn năm, giữa mênh mông hoang hoải bất tận của thời gian, không quá sớm, cũng chẳng quá muộn, vừa khéo đuổi kịp,’ đó sao.”
“Có người để đợi chờ, cũng là một hạnh phúc.” Thái Dương nói tiếp: “Đáy lòng không chia cắt, thì có gì để so đo?”