Trong lúc cấp bách Thái Phi và Bạch Văn Uyên không thể điều động được nhiều người, nhưng sau khi giao chứng cứ lên thì ban lãnh đạo vô cùng quan tâm phái một đội võ cảnh () hành quân ngay trong đêm tới hỗ trợ. Trước khi vào thôn bọn họ đã phong toả mọi con đường, sau đó thu hẹp phạm vi bao vây, cuối cùng đến thẳng vị trí Bạch Văn Nguyên đã định vị đối mặt với những kẻ đang tháo chạy tán loạn. Sau một thời gian nổ súng ngắn ngủi đã bắt giữ được đa số kẻ bị tình nghi. Đương nhiên, số còn lại gan lớn lợi dụng ô tô và các loại phương tiện giao thông khác, thậm chí là đi bộ vòng ra khắp nơi rồi thông xuống đường núi lẩn trốn, bọn chúng lập tức giải tán giống như đàn chuột hoảng sợ.
Khi Bạch Văn Nguyên được Bạch Văn Uyên và Tưởng Xương Tuấn tìm thấy thì người đã trong tình trạng xuýt bất tỉnh vì mất máu quá nhiều, Bạch Văn Uyên còn bận việc sắp tới nên vội vàng giao anh cho Thái Phi săn sóc. Đương nhiên Bạch Văn Nguyên không chịu đi, anh muốn đích thân điều tra tìm ra Thường Tương Tư, Bạch Văn Uyên chịu không nổi hứa hẹn sẽ bàn giao việc này cho cảnh sát địa phương, dù có phá hủy cả thôn cũng sẽ tìm được người cho anh.
Hành động vội vàng, đội xe cứu thương thiếu hụt, cơ sở vật chất chữa bệnh nghèo nàn, chỉ sợ sẽ có nhiều người hy sinh, cần phải mau chóng đưa bệnh nhân lên thị trấn để cứu chữa. Thái Phi đỡ Bạch Văn Nguyên lên xe, trước tiên phải đưa anh lên thị trấn, may mà Thường Tương Tư chủ động gọi điện thoại đến trấn an cảm xúc của Bạch Văn Nguyên.
“Thái Bỉnh Khôn là nhân vật mấu chốt nhất.” Bạch Văn Nguyên gian nan nói: “Nhất định phải tìm được cậu ta. Có cậu ta thì chúng ta có thể tiếp tục điều tra sâu hơn——”
“Rồi rồi rồi!” Thái Phi đáp qua loa, giẫm chân ga phóng xe đi: “Chết đến nơi rồi, chú đừng nghĩ tới công việc nữa. Tuy tìm được Tương Tư, cũng không thể thả lỏng ——”
Bạch Văn Nguyên giữ chặt tay lái của anh ấy: “Anh lập tức gọi điện thoại cho Bạch Văn Uyên ——”
Thái Phi thật sự cạn lời, giẫm xuống chân phanh, điện thoại trong người lại rung lên, là Bạch Văn Uyên gọi đến, anh ấy gào to trong điện thoại: “Tìm được Thái Bỉnh Khôn rồi, sắp tắt thở, chúng tôi lập tức đưa người tới, các anh phải nhanh chóng đưa đến trạm y tế cấp cứu nhé!”
Thái Phi cúp điện thoại rồi nói với Bạch Văn Nguyên: “Tìm được người rồi!”
Bạch Văn Nguyên vui mừng.
Bạch Văn Uyên và Tưởng Xương Tuấn dùng một cái cáng đơn sơ nâng người đi, anh ta gần như không còn ý thức, một người võ cảnh không yên tâm theo sát phía sau bọn họ. Hai người nhét Thái Bỉnh Khôn vào ghế sau, Thái Bỉnh Khôn yếu ớt trợn mắt, loáng thoáng nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Văn Nguyên, anh ta mở đôi mắt nhuốm đầy máu: “Thái Phi ——”
Bạch Văn Nguyên nhìn Thái Phi, Thái Phi khó hiểu, Bạch Văn Nguyên khẽ nói: “Chắc chắn cậu ta không muốn nhìn thấy tôi! Anh cứ giả vờ như tôi không ở đây đi!”
Thái Phi xuống xe, nhường ghế lái cho người võ cảnh đi theo, trực tiếp chỉ thị đi tới trạm y tế trên thị trấn, sau đó sải bước lên ghế sau. Anh ấy nhíu mày nhìn Thái Bỉnh Khôn, không thể tin được người đầy bụi đất và máu tươi này là chàng trai trong trí nhớ của anh ấy, anh ấy duỗi tay nhấc áo khoác đang che người anh ta lên, áo hoodie bên trong ướt sũng máu, rất nhiều mẩu vụn ghim vào máu thịt của anh ta.
Thái Bỉnh Khôn gian nan cử động tay, hai mắt bị máu che mờ chẳng nhìn thấy gì, quờ quạng bắt lấy tay Thái Phi: “Anh Phi à?”
“Là anh!” Thái Phi nắm ngược lại: “Tiểu Thái, vì sao em lại không đề cập trước với bọn anh? Chưa chuẩn bị được gì cả ——”
“Nếu nói trước thì xong rồi, tất cả đều lẩn trốn hết.” Thái Bỉnh Khôn nói đứt quãng: “Anh Phi, anh đừng đi nữa, cả nhà anh chạy ra ngoài sống thanh thản nhưng toàn bộ quê đều bị phá hủy. Anh phải ở lại trông coi bọn họ, không cho bọn họ làm vậy ——”
Thái Phi siết chặt tay Thái Bỉnh Khôn: “Anh không đi, cho dù có bị anh trai em tra tấn đến chết ——”
“Nhưng anh đã đi, cả thôn chúng ta toi đời hết rồi!” Thái Bỉnh Khôn chảy nước mắt, rửa đi vết máu trên mặt, anh ta thở gấp, môi bắt đầu trắng bệch.
“Em đừng nói chuyện nữa, chúng ta sắp tới thị trấn rồi!” Thái Phi rất muốn hỏi vì sao em lại giết Bạch Văn Nguyên, đương khi trơ mắt nhìn một sinh mạng dần bị xói mòn, anh ấy lại không hỏi ra được.
“Em không tin ai trong số bọn họ cả, em chỉ tin anh, chỉ có anh ——” Giọng Thái Bỉnh Khôn càng ngày càng nhẹ: “Anh… Sẽ cứu chúng em, anh không thể bỏ rơi bọn họ.”
“Anh hứa với em.” Thái Phi không nghe rõ nhưng vẫn kiên quyết hứa: “Em đừng nói nữa mà!”
“Đã nhiều năm em không về quê vì phải đi học, vì muốn tìm bác sĩ tốt và tim cho hai đứa bé kia. Cuối cùng cũng tìm được nhưng phẫu thuật thất bại. Anh trai sợ em chạy nên đã nói dối, thật ra em đã biết hết rồi.” Thái Bỉnh Khôn thả lỏng thân thể: “Bọn trẻ đều không còn nữa, em trở về giỗ chú thím, định theo chân bọn họ thắp nén hương, cũng định hạ táng cho thím. Lúc vào thôn, em ngửi thấy mùi gì đó kỳ lạ ——”
Thái Phi lấy khăn tay lau mặt cho anh ta: “Lúc ấy em nên tìm anh, cho dù anh không có cách thì cũng sẽ giúp em tìm người đáng tin cậy ——”
“Ven đường đều là rác thải bào chế ma túy, bọn họ đã nghêng ngang đến trình độ này, cho dù có tìm anh cũng vô dụng.” Thái Bỉnh Khôn mỉm cười: “Em gặp cháu nội của ông cả, thằng cu mới mười bốn lăm tuổi, một hôm thằng cu tới chơi với em. Nó hỏi, anh Khôn, anh là sinh viên đầu tiên của thôn mình, hiện tại ở bên ngoài anh có trở nên thành công không?”
“Em hỏi như thế nào mới được coi là trở nên thành công! Thằng cu bảo rằng có nhà lớn, có xe sang, có rất nhiều bạn gái, mỗi ngày đều được đi du lịch nước ngoài. Em nói, với tiêu chuẩn đó thì em chưa thành công. Thằng cu rất thất vọng, nó bảo thế thì đi học có ích gì? Ông cả bắt em đi học giống anh mà anh còn chưa thành công, kém hơn cả anh Kiến Thiết, thế thì em thà theo anh Kiến Thiết làm việc trong nhà máy còn hơn. Sau đó em bèn tới nhà máy của Kiến Thiết xem, ha ha ——” Thái Bỉnh Khôn ho khan, miệng toàn máu tươi: “Em không tin vào số phận nhưng đây là quả báo phải không?”
Thái Phi đau lòng, dùng khăn tay lau máu bên khoé miệng anh ta: “Em đừng nói nữa, tất cả do bọn họ sai!”
Thái Bỉnh Khôn lắc đầu: “Không phải, em mới là người tạo ra sự việc này. Chính em đã giao phương pháp bào chế ma túy cho anh trai, anh trai giao lại cho anh Năm, anh Năm giao cho bọn Kiến Thiết ——”
Thái Phi trợn tròn mắt, không nói nên lời.
Thái Bỉnh Khôn hít sâu một hơi, lại ho ra máu: “Lúc đấy rất nghèo, đại ca nói phải có tiền, phải chữa bệnh cho hai đứa trẻ, làm xong một đơn thì sẽ không làm nữa.”
Thái Phi tức giận đến nói không nên lời ——
“Em đã từng nỗ lực, em giúp họ nghĩ cách, giúp họ quy hoạch, cuối cùng còn tẩy trắng thay đen mà đổi nghề cho họ.” Thái Bỉnh Khôn nói: “Em thất bại, em không nghĩ tới, em quá ngu ngốc. Lòng tham của con người là không đáy ——”
“Em bắt đầu nghĩ cách giết chết họ.” Giọng Thái Bỉnh Khôn trở nên lạnh lẽo, lại nhỏ dần: “Giết thẳng rất dễ dàng. Song Tương Tư bảo rằng nên dùng pháp luật để giải quyết vấn đề, cách này thật khó! Pháp luật quan tâm đến chứng cứ, nếu bọn họ chạy trốn hoặc sống chết không nhận tội thì phải làm sao? Tuy nhiên em vẫn sẽ làm theo lời cô ấy, em gọi hết những người tham gia bào chế ma túy đến đây rồi chuốc thuốc làm bọn ho hôn mê không chạy được nữa. Em không tin người bên ngoài có thể giúp được, mọi người đều sẽ không quan tâm đến chuyện của người khác, cả một thôn thối nát, không ai được chạy trốn hết. Đây là tội lỗi mà em tạo ra, em phải cứu bọn họ, em nghĩ nếu Bạch Văn Nguyên tới rồi dẫn thêm cảnh sát tới đây, anh ta chết tại chỗ này thì chắc hẳn mọi người sẽ để ý tới chỗ này đúng không?”
Thái Phi vỗ ngực anh ta: “Em đừng nói nữa, sắp đến trạm y tế rồi, rất nhanh sẽ tốt thôi. Đợi đến khi em khỏe lên rồi kể lại cho anh nghe cũng không muộn, lúc đó anh sẽ không chạy nữa, nhất định sẽ đối xử tốt với mọi người trong gia đình ——”
Thái Bỉnh Khôn lắc đầu: “Anh đừng cuống, em là bác sĩ em biết!”
Bạch Văn Nguyên ngồi trên ghế trước, đây là quá trình hấp hối của một con thú hoang, anh không đành lòng, quay đầu nói: “Thái Bỉnh Khôn, tôi là Bạch Văn Nguyên. Tôi còn chưa chết mà cậu đã muốn chết rồi à?”
Nét mặt Thái Bỉnh Khôn cứng đờ, cả người căng cứng, chốc lát sau lại chẫm rãi thả lỏng, thì thào: “Không ngờ anh lại không chết ——”
“Đúng vậy, cậu không cam lòng phải không?” Bạch Văn Nguyên khiêu khích: “Đừng đẩy hết việc khó cho anh Phi, cái người không có tiền đồ như anh ấy chẳng làm được nhiệm vụ mà cậu giao phó đâu. Cậu nên phối hợp điều tra với chúng tôi để được giảm án, sau này ra tù muốn thay đổi quê hương thế nào cũng được hết. Tôi có thể hứa với cậu tất cả chúng tôi đều có thể giúp cậu ——”
Thái Bỉnh Khôn nhẹ nhàng hừ một tiếng đầy khinh miệt: “Không ai có thể phán quyết tôi!”
Bạch Văn Nguyên nghiêm mặt: “Tôi biết cậu thông minh, toàn bộ sự việc ngoại trừ phạm tội với tôi thì những việc khác không hề lấy được chứng cứ cậu nhúng tay vào. Pháp luật không thể phán quyết cậu song đạo đức thì có thể ——”
Nếu không tại sao cậu lại bị bản thân tra tấn đến tận đây?
“Anh không chết cũng tốt!” Dường như Thái Bỉnh Khôn đã hoàn toàn bỏ cuộc: “Đàn em của Ngô Kiến Quốc có một người là anh Hắc, dọc đường anh ấy đã đi theo dùng Tương Tư để đe dọa tôi. Tôi vốn định giết anh ấy lại bị Tương Tư ngăn cản, anh ấy không chết nhất định sẽ quay lại báo thù. Anh phải bảo vệ cô ấy, không thể để cô ấy ——”
“Không cần cậu phải giao phó, tôi sẽ bảo vệ Tương Tư.” Bạch Văn Nguyên cắt ngang lời anh ta, nén đau nhìn khung cảnh xung quanh: “Sắp đến thị trấn rồi, tôi sẽ bảo Tương Tư cấp cứu cho cậu trước!”
Thái Bỉnh Khôn thoáng giãy giụa, Thái Phi thấy trong xe đã dính đầu máu của anh ta, định ngăn cản không cho anh ta giãy giụa nữa nhưng lại không biết xuống tay từ đâu.
“Không thể để Tương Tư nhìn thấy tôi.” Thái Bỉnh Khôn lại nôn ra mấy ngụm máu: “Không thể để cô ấy trông thấy bộ dạng này của tôi ——”
“Tương Tư sẽ cứu cậu, cô ấy là bác sĩ, cô ấy có chuyên môn.” Bạch Văn Nguyên vội kêu lên: “Cậu phải giữ ——”
“Cô ấy sẽ không tha thứ cho tôi, cô ấy tuyệt đối sẽ không tha thứ cho tôi.” Thái Bỉnh Khôn đau đớn dướn cổ, dường như không thể hít thở được nữa, trong cổ họng phát ra tiếng khò khè, hai tay anh ta bấu chặt lấy cổ tay của Thái Phi: “Không được cho cô ấy tới, không được nói cho cô ấy biết. Em vẫn chưa giết được Bạch Văn Nguyên, anh ta sẽ lại tổn thương cô ấy ——”
Thái Phi chẳng biết đáp thế nào, gian nan nhìn đồng tử anh ta đang dần giãn ra.
“Anh Phi ——” Móng tay của Thái Bỉnh Khôn như muốn cắm vào trong thịt của anh Phi.
Sống đến ngần này năm nhưng Thái Phi chưa từng tiếp xúc với cái chết, cũng chưa từng cảm nhận được sự hấp hối giãy giụa trước khi kết thúc sinh mạng, anh ấy đỏ mắt gật đầu thật mạnh: “Anh hứa với em sẽ không cho cô ấy tới.”
Bấy giờ Thái Bỉnh Khôn mới thả lỏng cơ thể, cả người mềm oặt trượt xuống, hoàn toàn không còn sức lực chống đỡ thân thể của mình.
“Mau lái nhanh lên!” Bạch Văn Nguyên cũng sốt ruột quát tài xế, người võ cảnh đang lái xe liếc anh một cái, im lặng nhìn đồng hồ đo tốc độ, đã lên tới km/h, không thể nhanh hơn được nữa.
“Anh Phi, anh có biện pháp nào cầm máu giúp cậu ta không?” Bạch Văn Nguyên tháo đai an toàn, định bò ra ghế sau: “Cậu ta không thể chết được ——”
“Chú ngồi trở lại đi!” Anh Phi lạnh giọng: “Chú cũng muốn chết đấy à?”
Anh Phi duỗi tay nắm lấy tay Thái Bỉnh Khôn, kéo anh ta ngồi trở lại, khẽ nói bên tai anh ta: “Tiểu Thái, em đừng bỏ cuộc, chẳng phải em đã nói sẽ tìm một nơi có phong thủy tốt để an táng cho thím ư. Em còn chưa làm được, em không thể ——”
Mí mắt Thái Bỉnh Khôn giật giật, thều thào nói gì đó, Thái Phi lập tức ghé tai lại gần, chỉ nghe được ba chữ: “Đưa Tương Tư!”
Cuối cùng Thái Phi cũng không nhịn được khóc to: “Thằng nhãi này, sao em có thể cứng đầu như vậy! Ngay từ đầu em đã muốn hại chết bản thân đúng không, chuyện lớn như thế mà chẳng bàn bạc với ai, tự mình quyết định! Em phạm tội, em phải chờ pháp luật đưa ra phán quyết, vì sao em cứ tự định tội cho mình hả ——”
“Em không muốn chết.” Giọng của Thái Bỉnh Khôn đã khẽ tới cùng cực: “Em muốn giết anh ta rồi mang Tương Tư đi ——” Anh ta lại thoáng vui mừng nói: “Em không ngờ em sẽ là tà ác đấy ——”
Hết chương
Chú thích:
() Võ cảnh Trung Quốc, tên đầy đủ là Trung Quốc Nhân dân Võ trang Cảnh sát Bộ đội, tiền tiên là bộ đội công an. Ngày .., Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc quyết định tổ chức lực lượng Võ cảnh. Sau đó lực lượng này được quy thuộc Giải phóng quân Nhân dân Trung Quốc, đảm trách các nhiệm vụ nội bộ trong quân ngũ, các lính nghĩa vụ trong biên phòng, cảnh sát phòng cháy chữa cháy. Do vậy các sư đoàn Võ cảnh cơ động như hiện nay đã ra đời. Tổng đội Võ cảnh trực tiếp chỉ huy những bộ đội cơ động này. Khi các khu vực trên toàn quốc hoặc là những bộ phận của một khu vực gặp tình huống khẩn cấp, lực lượng phản ứng nhanh của Võ cảnh sẽ lập tức chấp hành nhiệm vụ trấn áp bạo loạn vũ trang hoặc bạo loạn quy mô lớn.