Thường Tương Tư đặt chìa khoá và thẻ ra vào xuống bàn, đứng dậy xách túi định rời đi, Bạch Văn Nguyên bắt lấy tay cô, không muốn để cô đi, có điều anh chẳng nói được thành lời. Anh cứ thế nhìn cô, cảm xúc trong ánh mắt không biết là đau đớn hay là phẫn nộ, Thường Tương Tư cũng im lặng dùng sức đẩy tay anh ra. Lực tay Bạch Văn Nguyên rất khỏe, cho dù Thường Tương Tư làm thế nào cũng không tránh thoát, hai người lặng lẽ chiến đấu, mãi cho đến khi cô ngừng giãy giụa, trừng mắt nhìn anh.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, bảy năm là một khoảng thời gian không dài không ngắn, cô từ một người con gái duyên dáng trưởng thành một người phụ nữ quyến rũ, thứ duy nhất không đổi chính là đôi mắt đen trắng rõ ràng này. Anh từng nhìn thấy đau thương trong đôi mắt đó, từng nhìn thấy tuyệt vọng, từng nhìn thấy hy vọng, cũng từng hưởng thụ nụ cười, mà nay đôi mắt đó bắt đầu xuất hiện thất vọng và thù hận, anh trông thấy bản thân đã dần thay đổi.
Thường Tương Tư không phản kháng nữa, nhìn vào mắt Bạch Văn Nguyên, cổ tay chậm rãi được buông ra, cô khẽ nói: “Tạm biệt.”
“Tương Tư, anh đưa em đi.” Bạch Văn Nguyên cầm chìa khóa lên rồi theo cô ra cửa.
Dọc đường hai người luôn giữ im lặng, bởi vậy mà trong xe cũng lặng yên, Bạch Văn Nguyên bật radio. Quãng đường này quá ngắn ngủi, Thường Tương Tư còn chưa suy nghĩ cẩn thận thì đã về đến trường, cô mở cửa xe.
“Tương Tư.” Yết hầu của Bạch Văn Nguyên khẽ cử động, anh nói: “Anh chưa từng nghĩ tới chuyện rời khỏi em, cũng chưa từng phản bội em ——”
Thường Tương Tư xuống xe, đóng cửa, xoay người nhìn Bạch Văn Nguyên, nhẹ nhàng đáp: “Bạch Văn Nguyên, chỉ mong có một ngày chúng ta đủ mạnh mẽ, ít nhất sẽ không làm tổn thương người bên mình. Lúc này, em thật sự hy vọng không bao giờ gặp lại anh nữa!”
Thường Tương Tư không muốn trông thấy biểu cảm của Bạch Văn Nguyên, cô cúi đầu, nắm chặt túi xách, vội vã đi vào trường. Mùa xuân đã trôi qua, nhiệt độ dần tăng lên, buổi tối trong sân trường tràn ngập ánh đèn đường và người qua lại, cô bước đi trong đó mà thoáng như đang mơ, giây phút này cô không hề muốn về ký túc xá. Cô vội vã dạo quanh trường hai vòng, cuối cùng đi vào rừng cây nhỏ đằng sau hồ.
Mặt hồ vừa tối vừa sâu phản chiếu ánh đèn, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu râm ran và tiếng người thì thầm nói nhỏ.
Cuối cùng cô không kìm được nữa mà rơi nước mắt, bật khóc nức nở, duỗi tay ôm chặt ngực, rõ ràng chẳng có vết thương mà lại quặn đau. Thường Tương Tư thở không nổi, sụt sịt mũi, cô độc và đau thương bao phủ lấy Thường Tương Tư, thế giới này rốt cuộc chỉ còn lại mình cô.
Thường Tương Tư khóc rất thảm thương, chuông điện thoại vang lên hết lần này đến lần khác, mãi cho đến khi hết pin, đến khi cạn kiệt sực lực mới tìm thấy ghế đá ngồi xuống. Cô ngừng khóc, híp đôi mắt sưng đỏ nhìn ánh đèn gần đó, nhìn bầu trời đầy sao xán lạn, cho đến khi sao mai mờ dần, mặt trời ló dạng.
Cô duỗi cơ thể nhức mỏi rồi đi tới nhà thầy Chung, gõ cửa.
Người ra mở là sư mẫu, trông thấy hai mắt cô sưng đỏ cả người chật vật thì hoảng sợ, một bên kéo cô vào một bên gọi thầy Chung ra.
Thường Tương Tư nhìn mái tóc hoa râm của thầy Chung, cất lời: “Thầy ơi, em theo thấy tới Bình Thành được không ạ?”
Thầy Chung kinh ngạc, cô kể ra toàn bộ sự thật cho hai người họ nghe, sau khi nghe xong, cả thầy lẫn sư mẫu đều im lặng thật lâu. Thầy Chung thở dài, lo lắng nhìn cô, lâu sau mới mở miệng: “Tương Tư à, nếu tới Bình Thành thì tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu, thầy cũng không nắm chắc.”
Thường Tương Tư rất kiên quyết: “Thưa thầy, em không sợ, mong thầy cho em cơ hội để chuộc tội ạ.”
Cho dù cô một thân một mình tập tễnh đi trước thì lúc phạm vào sai lầm cũng phải biết sửa. Cô ngồi trong cái hố của Bạch Văn Nguyên sáu năm, dẫu đau đớn đến nhường nào cũng phải tự mình bò ra.
Thường Tương Tư gắng gượng mở to mắt, nỗ lực cử động ngón tay, móng ngón cái bấm mạnh vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn kích thích bản năng cơ thể, cô thoáng tỉnh lại. Dường như có ai đó đang gọi tên cô, vội vã lại đong đầy yêu thương, xuyên qua vạn vật đánh thức cô khỏi cơn ác mộng tràn ngập tuyệt vọng và đau thương kia. Cô nghĩ, đúng là mình đang nằm mơ rồi, Bạch Văn Nguyên ở tận Bình Thành xa xôi, Thái Bỉnh Khôn thì lại không biết cô đang ở đâu, sao cô có thể nghe thấy tiếng gọi được?
Thường Tương Tư hấp háy mắt, hé miệng, trái tim quặn đau bởi cơn ác mộng vừa rồi. Cô bỗng nhiên mở mắt, ánh sáng mạnh soi thẳng khiến đồng tử co lại.
Một lúc sau, khi đã làm quen được với ánh sáng, Thường Tương Tư mới thấy rõ khung cảnh nơi mình đang nằm. Đây là một căn phòng trắng xóa, bên trong chỉ có đồ gia dụng đơn giản làm bằng gỗ, cô nằm trên một chiếc giường. Giường chiếu khô ráo thoải mái, căn phòng sạch sẽ gọn gàng, phong cách chẳng liên quan gì đến bị bắt cóc cả.
Cô gắng gượng nâng người ngồi dậy, hoạt động tay chân rồi thử xuống giường đi lại. Chân chạm mặt đất mà cứ như đang bay, đứng một lát mới thử đi một bước, sau đó là hai ba bước, cuối cùng cũng có tri giác.
Cô tới bên cửa sổ, ngoài cửa sổ là một khoảng sân yên tĩnh, cỏ cây hoa lá mọc um tùm, ngoài cửa có người ngồi canh.
Thường Tương Tư có hơi nghi ngờ, trước khi mất đi ý thức cô loáng thoáng nghe thấy bọn chúng bàn tán về Bạch Văn Nguyên. Lúc ấy cô tưởng rằng vụ bắt cóc này được dựng lên do trả thù anh, cô biết nghề nghiệp đặc thù của anh đã đắc tội với rất nhiều người, nhưng khi lý trí trở về thì cô lại trầm tư. Trong sáu năm ở bên anh, cô đã từng nghe kể không dưới mười vụ người nhà cảnh sát bị trả thù, mỗi một vụ án đều xuất phát từ bạo lực đến kết thúc bằng bạo lực, quá trình đó vô cùng đẫm máu. Cô nhìn xung quanh căn phòng này, chẳng lẽ cô gặp phải bọn bắt cóc văn minh hay là đã nghĩ sai hướng rồi?
Nếu không phải do Bạch Văn Nguyên thì vì sao lại trói cô? Thường Tương Tư đi qua đi lại khắp phòng, hai tay nắm lấy nhau chống dưới cằm, nghĩ rồi lại nghĩ, bọn bắt cóc đã dùng danh nghĩa của Thái Bỉnh Khôn để xoá bỏ nghi ngờ trong lòng cô. Ít nhất bọn chúng đã nắm rõ Thái Bỉnh Khôn, bệnh viện Văn Sơn, cháu trai của anh ta và quan hệ đồng nghiệp giữa cô với anh ta.
Cô lấy tay vuốt thẳng tóc rồi buộc lại, mở ngăn tủ quần áo ra tìm kiếm, đồ đạc mới tinh, bên trong rỗng tuếch, chẳng tìm được thứ gì hữu dụng. Cô vẫn chưa bỏ cuộc mà mở toàn bộ ngăn kéo tủ đầu giường ra, cuối cùng tìm thấy một cái tua vít dài bằng ngón tay trong ngăn dưới cùng. Cô cầm tua vít thử độ sắc, cảm thấy mũi tua vít còn chưa đủ sắc bén bèn đi tới cửa sổ mài vào tường đá bên dưới khung cửa.
Để cầm chắc dao phẫu thuật, Thường Tương Tư đã không ngừng rèn luyện thể lực, cô chơi cầu lông và tennis rất tốt, nhưng từng nấy vẫn chưa đủ để giũa sắc tua vít. Khe hở dùng để mài quá hẹp, sau mấy lần mài đã cọ đến chảy máu tay, cô nhịn đau tiếp tục ra sức giũa.
Then cửa chợt vang lên tiếng vặn mở, Thường Tương Tư lập tức xoay người lại, úp tay giấu tua vít vào trong ống tay áo.
Cửa bị đẩy ra, một gã cắt đầu húi cua liếc mắt trông thấy Thường Tương Tư đang dựa vào cửa sổ, gã nhếch miệng cười rồi hét lớn ra phía sau: “Cô ta tỉnh ——”
Thái Bỉnh Khôn lao thẳng đến ngọn núi phía sau bệnh viện Văn Sơn, xe con hất đuôi tiến vào vị trí đỗ, lập tức có người ân cần chạy tới mở cửa xe.
“Anh Khôn ——”
Anh ta bước xuống xe, không thèm nhìn người kia, chỉ hỏi: “Anh Năm đâu?”
“Anh Năm đang chờ anh ở Trung Nghĩa Đường ạ.”
“Các cậu đưa người phụ nữ kia đi đâu rồi?” Thái Bỉnh Khôn bình tĩnh truy hỏi: “Không làm cô ấy bị thương chứ?”
“Sao lại thế được ạ? Chúng em làm theo lời anh Năm đã để người nghỉ ngơi trong phòng của khách rồi ạ!”
“Được rồi, tôi đi gặp anh Năm trước.”
Thái Bỉnh Khôn ra khỏi bãi đỗ xe, bước lên bậc thang, cứ thế đi thẳng đến lưng chừng núi, trên đó có mấy gã đang đứng hút thuốc, trông thấy anh ta thì tươi cười chào hỏi.
“Tiểu Thái tới nhanh thế?” Anh Năm là một gã đàn ông cao to cường tráng, gã mặc một chiếc áo khoác mỏng, trên tay kẹp điếu thuốc, khuôn mặt hung ác, tóc cắt ngắn: “Anh cứ tưởng - giờ chiều em mới đến nơi cơ, bây giờ hình như còn chưa tới giờ nhỉ?”
“Anh Năm ạ.” Thái Bỉnh Khôn chào hỏi gã và mấy tên đứng sau: “Anh Hai, anh Hắc.”
“Em ăn cơm chưa? Để anh cho người chuẩn bị thức ăn, bưng lên ngay đây ——”
“Em chưa ăn ạ.” Thái Bỉnh Khôn bước nhanh vào trong: “Em muốn nắm rõ tình hình bên này trước, gặp mặt trực tiếp với các anh có lẽ sẽ hiệu quả hơn.”
“Tiểu Thái à, em vẫn chưa liên hệ với đại ca đúng không?” Anh Năm hòa nhã hỏi.
“Chưa ạ.” Thái Bỉnh Khôn mím môi: “Không vội.”
“Sao lại không vội được?” Anh Năm bước vào sân, lớn tiếng nói.
Thái Bỉnh Khôn đứng trong sân nhìn lên tấm bảng treo chính giữa cổng, trên đó có ba chữ rồng bay phượng múa “Trung Nghĩa Đường”. Anh ta vẫn nhớ vào năm trước khi khánh thành bệnh viện Văn Sơn, anh trai anh ta cùng đám đàn em đã đưa ra lời thề có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, chi rất nhiều tiền mời một vị danh gia đề bút tặng chữ. Hôm đó, tấm bảng được treo lên, bọn họ còn mang bàn thờ ra, bắt chước phim truyền hình uống máu lập lời thề, nhân lúc mùi máu còn chưa tan, anh trai anh ta đã phân công nhiệm vụ phát triển tương lại cho toàn bộ đàn em.
Thái Bỉnh Khôn mỉm cười xoay người nhìn anh Năm rồi nói: “Anh Năm, hiện tại anh không tin tưởng em, nếu em bảo rằng em đã trao đổi xong với đại ca chỉ sợ anh cũng không tin. Do đó em tới đây, trao đổi với anh trai ngay trước mặt anh, đều là người một nhà, trong những lúc thế này chúng ta phải giúp đỡ nhau đúng không ạ?”
Anh Năm cười: “Đúng là chỉ có Tiểu Thái mới nghĩ được thỏa đáng thế này.”
“Tuy nhiên ——” Thái Bỉnh Khôn trầm ngâm: “Em không muốn làm lớn chuyện, người mà các anh bắt tới đây đâu rồi?”
“Ả đàn bà đó đang ngủ trong phòng của khách đấy!” Anh Năm cười: “Đi nào, chúng ta vào nhà uống một chén đã.”
“Khoan đã!” Thái Bỉnh Khôn giơ tay: “Anh Năm có thể gọi hai tên đã bắt người đến đây không, em có mấy vấn đề muốn hỏi bọn chúng.”
Hiện giờ anh Năm đành phải theo Thái Bỉnh Khôn, lập tức vẫy tay cho người tìm hai tên kia đến, chỉ trong chốc lát đã có hai tên thở hồng hộc chạy tới, một béo một gầy cúi đầu khom lưng chào anh Năm.
“Hai đứa nó đấy, em muốn hỏi gì thì hỏi đi!” Anh Năm sang sảng nói với Thái Bỉnh Khôn rồi quay đầu nghiêm khắc nhắc nhở hai tên kia: “Đây là anh Khôn, hỏi gì thì chúng mày phải trả lời thật nghe chưa.”
Hai tên đó gật đầu vâng dạ, cười nhìn về phía Thái Bỉnh Khôn.
“Hai cậu bắt người phụ nữ kia như thế nào, kể lại cho tôi nghe xem.” Thái Bỉnh Khôn cười nhìn bọn chúng: “Lá gan lớn đấy, ban ngày ban mặt cũng dám ——”
“Vâng, cũng đơn giải thôi ạ, trước đó em nói dối cô ta là điều dưỡng của Văn Sơn, muốn tìm anh Khôn có việc, nhiêu đó cô ta cũng tin rồi.” Tên gầy cướp lời: “Còn thằng kia thì bịt mũi miệng của cô ta từ đằng sau, chưa tới một phút đã xong việc rồi ạ.” Tên đó tự nhận thấy mình hoàn thành rất tốt nhiệm vụ, hớn hở nói: “Thật may là sáng sớm cuối tuần nên không có mấy người đi lại!”
Thái Bỉnh Khôn gật đầu: “Các cậu dùng thuốc gì?”
“Bọn em lấy thuốc xx từ trong bệnh viện rồi đổ ra khăn, vừa nhanh vừa tiện.”
“Liều lượng thế nào? Sao đến giờ này rồi mà người còn chưa tỉnh?” Thái Bỉnh Khôn càng thêm ôn hòa.
“Em cũng không biết nữa, chỉ nghĩ dùng càng nhiều càng tốt!”
Thái Bỉnh Khôn cau mày, rũ mắt nhìn tên đứng trước mặt, duỗi chân đạp mạnh vào bụng tên gầy. Tên gầy không kịp đề phòng bị đạp lăn ra đất, che bụng lăn qua lăn lại, hét lên một tiếng, rõ ràng cú đạp đó của Thái Bỉnh Khôn không hề nhẹ chút nào. Thái Bỉnh Khôn đi lên, lại đạp thêm phát nữa, tên đó không chịu nổi nôn ra máu, tên còn lại trông thấy vậy thì sợ xanh mặt, chẳng dám hé răng. Thái Bỉnh Khôn đạp xong thì nghiêng đầu nhìn tên béo đang im như thóc, tên béo không nói nhiều lời, quỳ phịch xuống bên cạnh tên gầy, cả người run rẩy. Thái Bỉnh Khôn đi tới túm lấy tóc của tên béo đập mạnh đầu của tên đó xuống đất, tiếng xương va vào đất đá cồm cộp, thỉnh thoảng có vài giọt máu văng ra, bắn lên cả mặt anh Năm.
Anh Năm đờ người hỏi: “Tiểu Thái, em làm gì vậy?”
Thái Bỉnh Khôn buông tên béo ra, tên đó ngã vật xuống đất, anh ta nói với anh Năm: “Anh Năm, em dọn dẹp giúp anh hai tên suýt phá hỏng việc của anh. Ra tay không biết nặng nhẹ, nếu dùng xx với liều lượng cao thì sẽ chết người đấy. Nếu cô ta chết thì ngay cả em cũng vô dụng ——”
Anh Năm nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Thái Bỉnh Khôn, gã biết Tiểu Thái bình thường rất dễ tính nhưng cũng chẳng dễ chơi. Lúc này gã giở trò với anh ta nên bị ghi hận, đánh hai tên này chẳng qua là muốn gián tiếp tát vào mặt gã thôi.
Anh Năm còn một số việc phải nhờ tới anh ta, hiện tại chỉ có thể dỗ dành, lập tức nói với đàn em đứng bên cạnh: “Đi đi, kẻo chết người đến nơi rồi còn không đi xem ả đàn bà kia đã tỉnh lại hay chưa à?”
Hết chương