Nếu Như Anh Yêu Em - Lục Chá

chương 34: trấn an

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thường Tương Tư và Ngô Hiểu Phỉ phấn đấu nửa tháng, cuối cùng cũng hoàn thành việc phiên dịch toàn bộ tài liệu, sau khi thẩm tra đối chiếu mấy lần không có vấn đề gì, hai người phân công ghi vào máy tính. Trong ký túc xá chỉ có Ngô Hiểu Phỉ có máy tính nhưng cô ấy cũng phải dùng, Thường Tương Tư đành suy nghĩ biện pháp khác, sau khi đến phòng thí nghiệm của đàn anh dùng một ngày, lại đến phòng máy của trường dùng một ngày, kết quả máy tính ở phòng máy quá kém, hồ sơ quá lớn, tốc độ xử lý chậm đến đáng ghét.

Thường Tương Tư suy nghĩ một lát, gọi điện thoại cho Bạch Văn Nguyên. Mấy ngày nay, do bận đi làm thêm nên cô đã hẹn thời gian rõ ràng với anh, Bạch Văn Nguyên không còn gấp gáp nhìn chằm chằm người như vậy nữa.

“Bạch đại ca, anh có máy tính không?” Thường Tương Tư nói.

“Em muốn làm gì?” Bạch Văn Nguyên không lập tức trả lời.

“Công việc phiên dịch của tôi gần xong rồi, phần cuối cùng cần đối chiếu với hồ sơ tiếng Anh. Tất cả tài liệu tiếng Anh gốc đều là hình ảnh, dung lượng quá lớn, máy tính trong trường không dùng được ——”

“Có.” Bạch Văn Nguyên nói: “Đơn vị phát cho, nhưng chỉ có thể sử dụng trong khu vực làm việc và ký túc xá, nếu em muốn mượn thì tới chỗ tôi.”

“Được ạ.” Thường Tương Tư vui vẻ: “Cảm ơn anh!”

Bạch Văn Nguyên vừa cúp điện thoại lập tức đến văn phòng bên cạnh tìm đồng nghiệp, anh nhanh chóng mượn máy tính rồi mang về ký túc xá của mình. Tốt số, miếng thịt ngon chủ động dâng lên miệng, không ăn thì thật có lỗi.

Thường Tương Tư mang tài liệu đến ký túc xá của Bạch Văn Nguyên, ngồi hai chặng xe buýt đến địa điểm đã hẹn, cô bỗng trông thấy một cái huy hiệu cảnh sát, nhìn đến ngẩn người. Đợi một lát sau, Bạch Văn Nguyên từ bên đường đi tới, thấy cô đeo cặp sách, ngửa đầu nhìn toà nhà phía xa, duỗi tay vỗ vỗ bả vai cô: “Em nhìn gì mà ngẩn người ra vậy?”

Thường Tương Tư hỏi: “Bạch đại ca, anh là cảnh sát à?”

Bạch Văn Nguyên nghiêng đầu nhìn cổng ký túc xá, nói: “Đúng vậy.”

Thường Tương Tư vui vẻ cười rạng rỡ, trong lòng như có pháo hoa đang nổ, cô biết ngay mà, trực giác của cô không hề sai.

“Đi thôi!” Bạch Văn Nguyên dẫn Thường Tương Tư vào cổng, đăng ký làm giấy phép ra vào ở cổng bảo vệ.

“Tôi biết ——” Thường Tương Tư đỏ mặt nói: “Anh là một người tốt.”

“Người tốt? Đây cũng không phải một lời hay ho, em đừng nói nữa.” Bạch Văn Nguyên không nhịn được nói.

“Ở trong lòng tôi, đây là lời hay, là thật lòng.” Thường Tương Tư đi theo Bạch Văn Nguyên vào cửa, đi thang máy.

Bạch Văn Nguyên nhìn bộ dáng chẳng biết gì cả, hoàn toàn tín nhiệm anh của cô mà đau đầu.

Ký túc xá của Bạch Văn Nguyên là một gian có hai phòng nhỏ, bên ngoài là phòng khách và phòng làm việc, bên trong là phòng ngủ. Anh đặt máy tính mới mượn lên bàn làm việc bên cửa sổ ngoài phòng khách, sau đó lại đến bên hành chính mượn máy quét, đặt mua cả bộ chưa tốn đến nửa ngày.

“Tôi phải về đi làm, em cứ ở đây làm việc đi, có gì không hiểu thì gọi điện thoại cho tôi.” Bạch Văn Nguyên cẩn thận dặn dò, thuận tay bật điều hòa: “Em đừng tùy tiện mang đồ ra ngoài, cũng đừng dẫn người vào, biết không?”

“Tôi biết rồi.” Thường Tương Tư gật đầu.

“Đây là chìa khóa cửa và thẻ ra vào, em cầm đi.” Bạch Văn Nguyên gỡ chìa khóa và giấy phép ra vào xuống để lên bàn làm việc: “Đừng làm mất đấy!”

“Vâng.” Thường Tương Tư thả lỏng: “Anh đi nhanh đi, cẩn thận kẻo trễ việc.”

Bạch Văn Nguyên nhìn cô cười, thế này đáng yêu hơn nhiều so với bộ dáng mặt mày ủ ê trong trí nhớ của anh, anh không kìm được duỗi tay kéo đầu cô lại gần, hôn nhẹ một cái lên môi cô. Thường Tương Tư ngẩn ra, chưa kịp phản ứng lại thì đầu lưỡi vừa nóng bỏng vừa ẩm ướt đã luồn vào trong miệng cô khuấy đảo, cô luống cuống tay chân, dùng sức đẩy cơ thể đang kề sát ra.

Bạch Văn Nguyên hôn đủ rồi, lúc này mới buông cô ra: “Đây là khen thưởng. Sau này có gì cần giúp đỡ em cứ tìm tôi giống lần này, biết chưa?”

Thường Tương Tư mất tập trung, không trả lời anh, anh duỗi tay véo má cô, hung tợn nói: “Em nghe rõ chưa hả?”

“Tôi nghe thấy rồi.”

Thường Tương Tư đứng trong phòng khách một lát, phục hồi lại tinh thần, mặt đỏ rực, nhìn giấy phép ra vào và chìa khóa cửa, cái này giống như đảm bảo cô sẽ không phụ lòng anh. Cô không kìm được cong môi, niềm vui lấn át lý trí khiến cô quên mất suy nghĩ.

Cô nỗ lực làm bản thân bình tĩnh trở lại, mở máy tính và máy quét ra, nghiêm túc làm việc.

Máy tính Bạch Văn Nguyên cung cấp cho cô rất tốt, có thể lưu giữ hình ảnh và hồ sơ với dung lượng lớn, tốc độ vận hành cũng rất nhanh, sau khi Thường Tương Tư biên tập xong hình ảnh, cô ngồi đối chiếu với bản phiên dịch tiếng Trung, bất giác gian đã chạng vạng. Cô thấy mình đã hoàn thành một phần tư công việc, hoàn toàn theo kịp tiến độ nên không vội, đứng dậy quan sát căn phòng này.

Căn phòng trang hoàng khá cổ xưa nhưng vẫn rất gọn gàng, có thể thấy thói quen sống của Bạch Văn Nguyên khá tốt. Bên ngoài đồ gia dụng phủ một lớp bụi mỏng, gạt tàn trên bàn trà có ít tàn thuốc, bên cạnh có mấy bao thuốc lá đã mở, còn có vài cuốn sách đang đọc dở. Thường Tương Tư cầm sách lên xem, là 《 Hình Pháp 》, 《 Tâm lí học tội phạm 》 gì gì đó, trên trang sách được ghi chú chi chít, rõ ràng chủ nhân của cuốn sách này rất chăm chỉ.

Thường Tương Tư tiện tay sắp xếp đồ đạc trên bàn cho gọn gàng, cảm giác vẫn chưa ổn, lại vào nhà vệ sinh tìm giẻ lau. Chậu quần áo chất đầy quần áo chưa giặt, cô bê lên, thật là nặng, không biết đã tích bao lâu, một bên lắc đầu một bên giúp anh phân loại. Toàn bộ quần áo tối màu ném vào máy giặt, quần áo sáng màu để ngoài chậu giặt tay, quần đùi ngâm trong nước ấm, phân loại quần áo xong, cô lại đi khắp nơi tìm nước giặt và nước xả.

Sau khi giặt xong quần áo, cô phơi toàn bộ ra ban công nhỏ cạnh phòng vệ sinh, thuận tiện lại quét dọn sạch sẽ ban công. Cuối cùng quét dọn luôn cả phòng khách, cô thoả mãn nhìn sàn nhà sáng bóng, nghiêng đầu nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, ngẫm nghĩ, không mở ra.

Thường Tương Tư xem giờ trên điện thoại, vội thu dọn cặp sách, thu thập xong thì lấy điện thoại ra nhắn cho Bạch Văn Nguyên, vừa mới gửi đi bỗng nghe thấy tiếng mở cửa.

Bạch Văn Nguyên một bên đẩy cửa tiến vào, một bên đọc tin nhắn trong điện, thấy cô chưa đi, lắc lắc điện thoại: “Em phải đi rồi à?”

“Vâng, muộn hơn nữa sẽ không có xe buýt về trường.” Thường Tương Tư nói.

“Vậy tôi mua nhiều cơm thế này thì ai ăn?” Bạch Văn Nguyên giơ mấy hộp cơm lên, cất bước tiến vào, vừa vào đã cảm nhận được sự khác lạ, đánh giá xung quanh một lượt: “Chà, hoá ra hôm nay có cô Tấm đến nha!”

“Tôi tiện tay quét dọn giúp anh thôi.” Thường Tương Tư nhìn anh mở hộp cơm, mùi hương thức ăn tràn ngập không gian nhỏ, đành nói: “Bạch đại ca, không cần mua nhiều như vậy ——”

“Đi, em mang bát đũa ra đây.” Bạch Văn Nguyên nói với cô: “Rửa tay ——”

Thường Tương Tư buông cặp sách, vào phòng bếp nhỏ lấy đồ.

Bạch Văn Nguyên nhìn căn phòng dường như rực rỡ hẳn lên, đẩy cửa phòng ngủ ra, ổ chăn vẫn lộn xộn, nghiêng đầu cao giọng nói: “Sao em không giúp tôi quét dọn phòng ngủ?”

Thường Tương Tư rửa sạch sẽ bát đũa đi ra, ngượng ngùng nói: “Tôi không thể tự tiện xông vào không gian riêng tư của anh được!”

“Em còn khách khí với tôi làm gì?” Bạch Văn Nguyên cười xấu xa: “Trên người tôi còn chỗ nào là em chưa thấy đâu?”

Thường Tương Tư cúi đầu bày bát đũa lên bàn, đổ thức ăn ra đĩa, đẩy cho anh.

“Thẹn thùng à?” Bạch Văn Nguyên duỗi tay nâng mặt cô: “Tóm lại em cũng không thể nói chuyện với tôi bằng đỉnh đầu được đúng không?”

“Chúng ta ăn cơm trước, được không?” Thường Tương Tư mềm giọng.

“Được rồi!” Bạch Văn Nguyên há to miệng ăn cơm, thấy cô ăn vừa chậm vừa ít bèn nói: “Bây giờ em hơi gầy, ăn nhiều vào mới có da có thịt.”

“Gầy ạ?” Thường Tương Tư cúi đầu, cô không cảm thấy bản thân gầy, dáng người bây giờ rất phù hợp.

“Đương nhiên gầy, còn hơi nhỏ nữa.” Đôi mắt Bạch Văn Nguyên đặt trên ngực cô, nhớ lại ngọn núi một tay nắm chẳng hết của Trương Vãn, thật là đáng tiếc, nếu ở trên người ai đó còn có thể sờ soạng một cái, cố tình lại ở trên người phụ nữ không nên động vào, nói: “To vẫn tốt hơn!”

Thường Tương Tư lẳng lặng nhìn Bạch Văn Nguyên, chẳng lúc nào là không nghĩ đến chuyện đó, thật là không biết xấu hổ!

“Nhìn tôi làm gì? Em ăn đi chứ?” Bạch Văn Nguyên cười.

“Bạch đại ca, trước đây anh học gì thế?” Thường Tương Tư hoàn toàn không thể giữ vững lý trí, đành phải nói sang đề tài khác: “Tôi thấy anh có sách về luật học, lại có tâm lý học, còn có vật lý kỹ thuật nữa.”

“Đại học học vật lý học, nghiên cứu sinh học kinh tế học.” Bạch Văn Nguyên thấy Thường Tương Tư chẳng chịu ăn thịt, nói: “Thịt không ngon à?”

“Thịt hơi ngọt.” Thường Tương Tư chậm rãi bình tĩnh lại, trong người không còn nóng nữa: “Vậy tại sao anh lại làm cảnh sát?”

“Vật lý là tôi thích học, nhưng học xong cuối cùng phải làm nhà nghiên cứu khoa học, tôi không đủ kiên nhẫn như thế. Kinh tế học là người nhà chọn, bảo rằng nghề này rất phát triển.” Bạch Văn Nguyên cười: “Tôi học cái gì cũng được, chẳng qua cảm thấy bị người nhà quản lý đến phát phiền! Vì thế tốt nghiệp xong không vào làm ở cơ quan mà gia đình đã sắp xếp cho mà thi sang cảnh sát. Hơn nữa, vợ à, anh bị vợ dạy hư đấy ——”

“Tôi?” Thường Tương Tư ngạc nhiên nhìn Bạch Văn Nguyên.

“Đúng vậy.” Thấy cô lại không chịu ăn cơm, anh dùng đũa gõ gõ vào miệng bát: “Em mau ăn đi, đừng ngây người ra đấy nữa.”

Hai người cơm nước xong, Thường Tương Tư thu dọn sạch sẽ bàn trà, vào phòng bếp rửa bát, Bạch Văn Nguyên lười biếng đứng dậy tìm ấm trà đun nước sôi pha trà. Hai người đứng trong phòng bếp nhỏ hẹp nóng hầm hập, Thường Tương Tư nói: “Anh ra phòng khách đi, trong này ngột ngạt lắm.”

“Tôi muốn ngắm em.” Bạch Văn Nguyên nhìn cô cúi người, để lộ vòng eo nhỏ nhắn: “Gầy cũng có chỗ tốt, xem eo em này, tôi có thể nắm gọn trong tay!”

“Anh nói bừa.”

“Cứ thử xem?” Bạch Văn Nguyên không khách khí đi đến phía sau cô, hai tay đặt lên vòng eo thon ngày đêm tơ tưởng, quả nhiên nhỏ bằng một nắm ray, nửa người trên của anh phủ lên lưng cô: “Hôm trước em muốn thử xem chỗ nào trên người tôi có sức đúng không? Nói xong là chạy, làm tôi ngủ không yên mấy ngày ——”

Nước lạnh xả vào tay Thường Tương Tư, bọt xà phòng trôi đi, phía sau tựa như một ngọn lửa đang thiêu đốt, đôi tay kia ghìm chặt lấy cô.

“Thế nào?” Bên tai có hơi nóng phả vào khiến tim cô ngứa ngáy: “Tối nay em đừng đi, ở lại với tôi!”

Thường Tương Tư không biết nên làm gì cho phải, bê chồng bát đĩa đã rửa sạch ra, không dám xoay người lại nhìn khuôn mặt thèm khát như sói đói của Bạch Văn Nguyên.

“Sao em không nói lời nào?” Bạch Văn Nguyên liếm láp làn da mềm mại sau tai cô: “Không nói gì có nghĩa là đồng ý đúng không?”

Thường Tương Tư thoáng khẩn trương, miệng hết khép lại mở, một lúc lâu sau mới nói: “Bạch đại ca, nếu vậy, em có được coi là bạn gái của anh không?”

Bạch Văn Nguyên dứt khoát ngậm lấy vành tai nho nhỏ của cô, môi lưỡi liếm láp thưởng thức, Thường Tương Tư không nhịn được ngứa, lại không dám giãy giụa, cả người co rúm trong lòng ngực anh. Anh xoay người cô lại, cúi đầu hôn lên môi cô, đôi môi vừa thơm vừa mềm, dường như sinh ra để quyến rũ anh, mỗi bộ phận đều gãi đúng chỗ ngứa.

“Sao em lại được coi là bạn gái anh?” Bạch Văn Nguyên cười nặng nề.

Cơ thể Thường Tương Tư cứng đờ, hai tay túm chặt lấy áo sơ mi của anh, ngẩng đầu nhìn anh, anh vùi đầu vào cổ cô, cắn da thịt mềm mại: “Chẳng phải em là cô vợ nhỏ của anh sao?”

Bạch Văn Nguyên càng hôn càng không kiểm soát được chính mình, đôi tay từ phía dưới chui vào, vuốt ve eo nhỏ sau đó chậm rãi bò lên trên, tìm được nút gài nội y định mở ra, Thường Tương Tư bỗng nhiên giãy giụa, dùng sức đẩy anh ra.

“Bạch đại ca, gượm đã, đợi chút——”

“Sao thế em?” Bạch Văn Nguyên ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập dục vọng, hai tay kéo nửa người dưới của cô kề sát bụng mình, để cô cảm nhận dục vọng đang bừng bừng phấn chấn, còn sắc tình đặt tay lên cặp mông cong của cô, xoa bóp mạnh: “Anh không chờ nổi nữa rồi.”

“Thế này quá nhanh, em ——” Thường Tương Tư lấy hết can đảm: “Em muốn nghiêm túc yêu đương, sau đó lại ——”

“Yêu đương?” Bạch Văn Nguyên tiếp tục cọ xát nửa người dưới: “Chúng mình đang yêu đương còn gì.”

“Không phải như vậy!” Thường Tương Tư muốn đẩy ra, lại bị cuốn lấy thật chặt, cô ngẩng đầu nhìn Bạch Văn Nguyên, nói: “Mà là giống như Hiểu Phỉ và bạn trai cô ấy, cùng nhau xem phim, cùng nhau leo núi, cùng nhau tự học. Bạch đại ca, có được không ạ?”

Trong đôi mắt đen tràn ngập tín nhiệm và chờ mong, khiến Bạch Văn Nguyên cảm giác nếu tối nay trực tiếp ngủ cô sẽ phụ lòng vẻ thuần khiết tốt đẹp này. Anh có phần bực bội, mẹ nó, đã tốt nghiệp đại học nhiều năm rồi còn phải giả vờ ngây thơ.

“Có được không ạ?” Thường Tương Tư biết bản thân đã đả động đến anh, lại hỏi thêm lần nữa.

Bạch Văn Nguyên không chịu nổi ánh mắt kia nhìn mình, cuối cùng thỏa hiệp, buông cô ra, duỗi tay cởi thắt lưng, kéo tay cô vào trong quần jean, bao lấy nơi đó, tay cô vừa lạnh vừa mềm, anh không kìm được hít sâu một hơi: “Được, đương nhiên là được. Nhưng mà em phải trấn an tên nhóc này chút đã ——”

Hết chương

Truyện Chữ Hay