Nếu Muốn Rời Khỏi Tôi, Em Hãy Giết Tôi Đi!

chương 57: ngoại truyện 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[Chú ý: Có H. ]

Sau ngày trời vui chơi mệt lã người, Thiên Vũ và Thiên Bảo được Hải Băng tắm cho xong thì liền chui vào phòng ngủ ngay.

Hải Băng thơm nhẹ vào gò má phúng phính của cậu nhóc rồi khẽ đắp chăn lại cho cả . Cô nói thầm.

"Lúc ngủ say đứa trông dễ thương ghê. Khác hẳn với cái vẻ nghịch ngợm khi thức. Bây giờ, nếu thương mẹ thì nhớ ngủ ngoan nghe không, mẹ còn phải xử cái thằng cha khôn nhà dại chợ của con nữa."

Nói xong, Hải Băng rón rén đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa, không để phát ra tiếng động nào.

Người ta có câu, uốn cây từ thuở còn non, dạy chồng từ thuở mới rinh nó về. năm rồi chứ đâu còn ít, dù muộn cũng phải dạy lại, không thể để nó bóc phốt vợ rồi ung dung mà sống như vậy. Tuy là đang mặc chiếc đầm ngủ dây quyến rũ nhưng có ai nghĩ tới Hải Băng đang xoay cổ tay cổ chân, khởi động trước khi vào phòng đâu chứ.

Hải Băng khẽ mở cửa, nhìn vào trong trước rồi mới vào. Lạ thật, Thiên Phong không có trong phòng hay sao mà không mở đèn phòng cũng không mở đèn ngủ. Chắc vẫn còn dưới lầu, vừa nghĩ tới đó, Hải Băng xoay người đóng chặt cửa, miệng cười nhếch gian xảo.

"Tốt thôi. Mình sẽ núp chờ sẵn. Anh mà vào là biết tay em."

Định quay lại đi về phía giường thì cô bị bóng đen đứng chắn trước mặt. Do quá tối, cô không biết có phải người hay là thứ gì khác tương tự!? Cô hơi giật mình, sợ hãi vội lùi vài bước, đưa tay quơ quơ trước mặt. Sau lúc quơ loạn xạ mà không chạm phải thứ gì, cô mới an lòng, đưa tay vuốt ngực thở phào.

"Thì ra là thần hồn nát thần tính."

Hải Băng vội đặt tay lên tường, mò mẫn tìm công tắc đèn.

Chợt bàn tay lạnh ngắt chạm vào tay cô, nắm chặt. Ai đó lạnh sống lưng, nhắm mắt hét toáng lên. - "AAAAAAA."

Bóng đen đó vội đến gần vòng tay qua eo nhấc bổng cô dậy, mặc kệ cho cô la hét, bóng đen bước nhanh đến giường rồi đặt cô nằm xuống giường, chống tay xuống đệm, khóa chặt cô không thể chạy thoát. Khỏi nói cũng biết là Thiên Phong.

"Sao lại sợ?"

Hải Băng nghe thấy giọng nói quen thuộc vội mở mắt, dùng tay đẩy mạnh cậu ra, cô ngồi dậy, với tay đến đèn ngủ và bật.

"Đùa vậy không vui đâu nha."

"Ai đó mạnh miệng nói là sẽ xử lí anh, còn chuẩn bị cả tinh thần mà chỉ có vậy thôi đã sợ rồi sao?"

Hải Băng nghiến răng. - "Được rồi, không xử lí anh về chuyện bóc phốt em. Bây giờ anh phải thực hiện hình phạt mà năm trước em chưa phạt."

Thiên Phong giả ngu. - "Hình phạt?"

Hải Băng bóp nhẹ lấy cổ Thiên Phong. - "Sao anh đáng ghét quá vậy?"

"Được rồi, em muốn phạt gì?"

Hải Băng rút tay về, cười gian. Cô đẩy Thiên Phong nằm xuống giường rồi ngồi lên người cậu.

"Hành hạ như lời anh đã nói với mọi người."

Thiên Phong bật cười, hơn năm chung sống, đây là lần đầu Hải Băng "chủ động" bạo đến vậy.

"Được thôi, để anh xem."

Thiên Phong thả lỏng cơ thể, nhếch môi trông chờ sự hành hạ của Hải Băng.

Hải Băng cười mê hoặc, cô đưa tay kéo bên dây áo ngủ xuống bã vai để bờ vai trắng ngần hiện rõ hơn, chỉ cần bên dây áo còn lại rơi xuống là sẽ thấy ngay cả cơ thể quyến rũ chết người kia. Hải Băng nằm dài lên cơ thể cậu, đặt tay lên bờ ngực rắn chắc, khẽ vặn vẹo đầu núm nhỏ xinh, ai đó phát ra rên rỉ rồi bật cười, cô đang định làm cho con sói hung ác trong cậu trỗi dậy ư? Thiên Phong cố gắng kiềm chế, cậu muốn xem Hải băng sẽ làm gì tiếp theo.

Hải Băng lại cười mê hoặc, trườn đến cắn nhẹ vào tai cậu rồi đặt nụ hôn lên đôi môi đang cười hình bán nguyệt. Thiên Phong cũng không ngần ngại đáp trả lại nụ hôn cách táo bạo, tay cậu đặt lên vai cô. Hải Băng chủ động dùng đầu lưỡi quấn quít liên tục đầu lưỡi của cậu, đưa nụ hôn càng lúc càng sâu, vị ngọt từ miệng cô như thôi thúc con sói kia, sự ham muốn càng lúc càng dâng cao. Khắp người Thiên Phong bắt đầu rạo rực, bàn tay không ở yên được, mơn trớn vuốt ve đường cong tuyệt hảo của Hải Băng. Không thể kiềm chế được dục vọng, Thiên Phong vội xoay người, kéo Hải băng nằm xuống nệm còn cậu thì đè lên cô.

"Em có dám chắc là sẽ hành hạ được anh không?"

"Tại sao không?"

"Vậy thì đừng để tình hình bị đảo ngược đấy."

Hải Băng lại nở nụ cười mê hoặc, làm Thiên Phong bỗng chốc trở thành con sói hung tàn. Cậu đưa tay từ từ kéo cả sợi dây áo xuống, làn da trắng ngần mỗi lúc mỗi hiện ra, áo ngực mà đỏ thẫm hoàn toàn hiện ra trước mặt làm ai đó thèm khát đến điên cuồng, dù có là người lạnh lùng đến mức nào nhưng khi đã là người đàn ông đích thực thì sự ham muốn về dục vọng là không thể tránh khỏi, họ sẽ không bao giờ thoát khỏi sự cám dỗ trước dục vọng của bản thân và làm mất đi bản chất con người của họ. Thiên Phong không phải thánh thần nên đương nhiên không ngoại lệ. Sự nhiệt huyết, thèm khát muốn xâm nhập sâu vào bên trong của cậu đang dâng lên theo cấp số nhân, cậu muốn cơ thể cả cùng hòa quyện và đưa nhau đến đỉnh cao của khoái lạc. Thiên Phong vội cúi xuống hôn nhẹ vào môi cô rồi nụ hôn trượt dài đến cổ, xương quai xanh tiếp đến là xương sườn khiến toàn thân cô như tê dại, chỉ biết nhắm mắt mà tận hưởng. tay cậu luồn ra sau gỡ nút gài của chiếc áo ngực, nhanh chóng kéo nó ra khỏi cơ thể cô rồi quẳng ra xa. Phúc chốc, nét xuân ngời ngời hiện rõ trước mặt, cậu hôn nhẹ lên nụ hoa xinh xắn. Hải Băng khẽ nhún người vì đầu lưỡi ấm áp của cậu vừa chạm vào nơi nhạy cảm, tay cô bấu mạnh vào lưng cậu. Cô khẽ phát ra tiếng rên rỉ làm ai đó thêm hưng phấn, hôn tiếp lên nụ hoa, phía dưới dần cương cứng?! Thiên Phong đưa tay vuốt nhẹ ở vùng eo của cô rồi trượt xuống phía dưới chạm vào nơi ẩm ướt. Hải Băng cắn chặt răng cố gắng nuốt tiếng rên rỉ vào trong cuốn họng nhưng nó vẫn phát ra đều đều và ngày một rõ ràng hơn. Ai đó phấn kích, cà sát bên dưới của mình vào bên dưới của cô, chỗ đó cương lên cách không kiểm soát.

Thiên Phong rút tay ra khỏi nơi ẩm ướt, cười lên điên dại, đưa tay tháo thắt lưng và quăng nó xuống đất cách thô bạo. Cậu định tháo cúc quần thì bị Hải Băng chặn lại, cô mỉm cười đầy đê mê, kéo tay cậu ra khỏi lưng quần, tự tay cô sẽ giúp cậu cởi nó ra. Cô tháo chiếc cúc quần, sau đó nhẹ nhàng chạm vào cậu nhỏ đang trỗi dậy kia rồi đưa tay từ từ kéo khóa quần xuống từng chút, từng chút một...

"Bố, mẹ."

"Hớ."

Hải Băng giật mình khi nghe giọng nói của cậu nhóc Thiên Bảo, cô vội ngồi dậy kéo dây áo lên, Thiên Phong cũng nhanh chóng rời khỏi người cô, kéo lại khóa quần.

"Sao con không ngủ, vào đây làm gì?"

"Anh Thiên Vũ tè ra giường, thối quá con ngủ không được." - Thiên Bảo dụi dụi mắt, mắt cũng không thể mở to hơn vì quá buồn ngủ.

Hải băng nhìn Thiên Phong rồi đi đến chỗ Thiên Bảo bế nhóc lên giường.

"Vậy tối nay ngủ ở đây với bố mẹ."

Thiên Bảo gật đầu rồi lại thiếp đi. Hải Băng và Thiên Phong thở dài, đang cao trào kia mà, lại bị tuột mất hứng rồi. Hải Băng đặt Thiên Bảo nằm ở giữa rồi nhìn Thiên Phong.

"Chịu thôi, chúng ta cũng ngủ đi. Ngày mai anh còn phải đến công ty sớm."

Thiên Phong nhìn ra cửa rồi quay lại nhìn Hải Băng. - "Có cần anh lấy hộ cái quần không?"

Hải Băng vội nhìn ra cửa thì thấy Thiên Vũ cũng đang đi vào với cái quần ướt chèm nhẹp.

"Đ.. đương nhiên là cần rồi."

Thiên Phong bật cười rồi bước xuống giường đi đến tủ quần áo lấy chiếc quần rồi bế Thiên Vũ đến chỗ Hải Băng.

"Hôm nay cả nhà người chúng ta sẽ ngủ chung."

__________________

Hôm sau...

Thiên Phong đến công ty từ rất sớm. Hải Băng cũng phải đưa nhóc con đến trường rồi phải đến văn phòng làm việc. Trên đường đến văn phòng, Hải Băng ghé vào cửa hiệu mua ít đồ, khi trở ra đúng lúc gặp Hải Vân và Chánh Thuần nắm tay cậu nhóc tầm tuổi vui vẻ đi ngang.

"Chào anh rể. Tỷ, nhớ tỷ quá." - Hải Băng chạy ngay đến ôm chầm lấy Hải vân.

"Con bé này, đừng ôm mạnh quá, chạm đứa bé."

Hải Băng buông người Hải Vân ra thì mới thấy tỷ của mình đang có baby thứ , chỉ hơn năm không gặp, tỷ ấy nhanh thật.

"Sao tỷ không cho muội biết, là trai hay gái vậy?" - Hải Băng đưa tay sờ nhẹ bụng của Hải Vân.

" tháng rồi, là bé gái." - Chánh Thuần quàng lấy vai Hải Băng, cười nói.

Hải Băng cúi xuống véo mũi Chánh Đức. - "Vậy là bé Chánh Đức của dì sắp làm anh rồi nha."

Chánh Đức mỉm cười ôm lấy bụng Hải Vân. - "Con sẽ bảo vệ em, không cho ai ăn hiếp em ấy."

"Đúng rồi, con ngoan lắm." - Hải Băng xoa đầu cậu nhóc.

"Hôm nào vợ chồng mi dẫn Thiên Vũ và Thiên Bảo về thăm bố mẹ nha, bố mẹ nhớ cháu lắm đấy."

"Em biết rồi. Mà tỷ với anh rể mới đi đâu về vậy?"

"À, hôm nay là ngày giỗ của Lập Dương, anh với Hải Vân vừa đến thăm mộ của cậu ấy về. Dù sao cậu ấy cũng là em họ của anh, dù lúc trước nó có gây lỗi lầm lớn như thế nào cũng không nên oán trách mãi người đã khuất." - Chánh Thuần cười hiền hòa.

Hải Băng mỉm cười, gật đầu. - "Anh rể nói đúng, thời gian trôi nhanh thật, em cũng đã quên mất hôm nay là ngày định mệnh đó."

"Ừ, thôi không nói nữa, hôm nào mi về nhà rồi nói chuyện sau. Ta với anh rể mi đi trước."

Sau khi tạm biệt vợ chồng Hải Vân, Hải Băng đứng lại nhìn lên bầu trời trong xanh mà thở dài. Thời gian đúng thật là nhiệm màu, nó có thể xóa nhòa những kí ức đau thương, không hề nhanh chóng nhưng đến thời điểm nào đó, con người sẽ tự chấp nhận việc quên đi nó cách dễ dàng.

Hải Băng cười nhẹ rồi quay lại xe, lái xe hòa vào dòng đường tấp nập xe cộ.

Truyện Chữ Hay