Con biết đây là thứ tình yêu xấu xí.
Nhưng cầu chúa , dù là vậy con vẫn muốn có được…….
Người ấy bằng mọi giá.
◇◆◇
“....Cô bé vừa vào lớp ngay lúc nãy ý…..Tạo định lần này sẽ rủ cô ấy đi chơi. Cùng mọi người, không.., chỉ hai người thôi…!”
“Ohh…..tao nghe mày nói vậy suốt mà, vậy là cuối cùng...”
“Ừm!....Vậy nhờ mày cả đó ! Cho tao dũng khí đi Kuuya!”
Đứa vừa chắp tay “Pan” một tiếng là đứa bạn thân từ thời trung học với tôi.
“Biết là thảm hại, nhưng tao muốn biết chúng tao có hợp hay không….nhờ mày đó! Bằng đặc kỹ của mày giúp tao chuyện này đi.”
“Tất nhiên rồi , để chuyện này cho tao…..Được rồi, bốc phét cũng được mày ra bắt chuyện với ẻm đó một chút đi. Tao sẽ tường tận quan sát từ đây cho.”
“Ohhhhh cảm ơn nhiều! Tao an tâm quá! ......Yoshhh! Tao đi đây….”
Trong phòng học sau tiết chủ nhiệm cuối.
Bạn thân tôi , Hatsuse Yuuji dồn can đảm và đang bước đến chỗ cô gái mà hắn thích.
“Aaa, Nakaba-yashi ơi, chuyện giấy tờ lần trước ở phòng ủy viên ý, mình đã nộp cho Sensei rồi. Cái mà hạn là tuần sau phải kiểm tra ý. ”
“Oh, Hatsuse à. Cảm ơn cậu nha~. Này, vậy phản ứng của Sensei sao ? Mọi thứ ổn cả chứ ?”
“Uhm…...à không.”
“Ehh….cái gì cơ!? không được sao!?”
“Không, không phải vậy, nhìn Sensei có chút nghiêm trọng, nhưng mọi thứ ổn cả.”
Yuuji vừa nói vừa cười. Còn cô gái người mà cậu ấy thầm thương thì vừa hờn dỗi nói “cậu nói gì vậy ~!” trong khi vừa vỗ vào vai Yuuji.
Cô bé đó , nếu không nhầm thì học ở lớp bên. Với Yuuji thì có vẻ cậu ta đã khởi đầu trước với một tình bạn tốt…...được rồi, vậy như một người khác giới thì sao đây.
Tôi …...Miyashiro Kuuya đang ngồi nguyên ở ghế của mình và tập trung ý thức của mình nhìn vào hai người có vẻ thân thiết đang nói chuyện kia.
Người mà tôi đang quan sát không phải Yuuji mà là cô gái mà cậu ta đang trò chuyện cùng.
Trong tầm nhìn của tôi. Có thứ gì đó xuất hiện như một làn sương mỏng từ cơ thể cô gái.
Làm sương đó, đang có màu đỏ nhạt. Oh.. điều này có nghĩa là…!
Ngay khi kết thúc cuộc nói chuyện Yuuji quay lại chỗ tôi.
“Kuuya! Thế...thế nào rồi?”
Yuuji nói điều đó như đang thì thầm. Và tôi cũng trả lời cậu ta bằng giọng điệu hệt như vậy.
“Yuuji, nghe kĩ đây, hmm…..không…..”
“Ehh, mày nói gì cơ!? Không được sao !?”
“Không, không phải vậy, tao cũng thử làm mặt nghiêm trọng chút thôi.”
“Mày nói gì cơ ~ !(hờn dỗi).. Oi, cái này chẳng phải giống cách nói chuyện lúc nãy của tao với Nakaba-yashi à.”
“Làm tao vui đấy, mày để ý cái đó à. Nãy tao nhìn kỹ rồi đó , định lấy cái này để làm bằng chứng mà.”
Thấy tôi nói vậy, cậu ta liền lắc đầu như muốn nói “tao không cần cái đó” vậy.
“Được rồi, nói thật thì… tao nghĩ mọi chuyện sẽ tốt đẹp đấy.”
“......! …..Thật ?”
“Chắc chắn thích mày như một người khác giới, tao không nói đến mức độ đó , nhưng nó cũng gần gần vậy. Hai người đang đứng đủ gần ở mạch hòa hợp đấy.…..à, tất nhiên, mấy thứ đó chỉ là suy nghĩ của tao thôi, không gì có đảm bảo đâu.”
“Không không không, đâu phải tao không biết về sự chính xác về mấy cái phán đoán của mày chứ. Đến giờ , mày đưa ra bao nhiêu lời khuyên rồi ?”
“Eghh---,khoảng 30 cái gì đó à ?”
“Trong đó , có bao nhiêu cái mày đoán sai ? ”
“......Tính đến thời điểm này thì chưa.”
“Đó …! thấy chưa…! Này…! ….thấy chưa !! Yosh yosh yoshiiiiiii!!!”
Yuuji trông có vẻ khá vui , cậu ta đang liên tục làm tư thế chiến thắng luôn. Nhìn cái điệu bộ đó, mà tôi cũng lỡ cười theo.
Với tôi, Yuuji là một tên bạn thân tốt. Có thể điều này hơi tình cảm so với một thằng con trai nhưng, tôi luôn biết ơn nó, một tên luôn biết lo lắng cho mọi người xung quanh và luôn thành thực với bản thân.
Mừng cho nó nếu chuyện này tốt đẹp.
“Chúc mày chiến thắng Yuuji.”
“Ohhh! thật sự cảm ơn mày ! Như đã tuyên bố, tao sẽ rủ cô ấy đi chơi.”
Sau đó, Yuuji đi chỗ khác sau khi chúng tôi trò chuyện thêm chút nữa. Có vẻ cậu ta hướng về phía câu lập bộ.
Vậy thì, chắc mình cũng đi thôi nhở.
Khoảng thời gian sau giờ học, nếu không trân trọng thì nó sẽ biến mất ngay. Tôi còn kha khá việc cần làm trước ngày mai.
Vừa nghĩ vậy, nó xảy ra lúc tôi định lấy cái cặp đang treo ở cạnh bàn.
“Việc xử lý dữ liệu, có vẻ khá nặng đấy nhỉ.”
“Eh?”
“Không thấy mệt sao? Mấy thứ như tình cảm giữa người với người, chẳng khác nào bắt quan sát một thứ rất phi tuyến tính cả.”
Người vừa bắt chuyện với tôi là cô gái ngồi kế bên.
“.....A, eh….a, đang nói chuyện với tôi ..đúng không nhỉ ?”
“Có khả năng hợp lý nào ngoài cái đó không ?”
“Không phải vậy, xin lỗi, vì tôi lâu ngày không nghe giọng nói này nên……...khoảng 1 tuần thì phải ..?”
“Theo ký ức của tôi thì , lần cuối tôi với Miyashiro-kun, chính xác thì việc tôi nói chuyện với những con người trong lớp này, đã được 10 ngày trôi qua rồi. ”
“Ra là vậy. Cậu làm tôi giật mình đấy. Vậy, cậu vừa nói gì nhở, có mệt không à , đúng không ? Chẳng có gì mệt cả , nhưng…..ý cậu là nghe mấy chuyện như vừa nãy ?”
“Xin lỗi, thỉnh thoảng nó lại lọt vào tai tôi.”
“Vậy à, ra là vậy.”
Chắc có lẽ là tình cờ thật vì con người này có bao giờ chú tâm nghe người khác nói gì đâu.
Ngay cả giờ cũng vậy , cô gái với chỗ ngồi đặc biệt đây , còn không cả nhìn vào mặt tôi khi chúng tôi nói chuyện. Cổ đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Nói là cô ấy không muốn nhìn khung cảnh trong lớp thì đúng hơn là việc cổ muốn nhìn khung cảnh ngoài cửa. Cô gái này là người như vậy đó.
“Nhận định sự hòa hợp à, một đặc kỹ tuyệt vời nhỉ.”“Nói vậy , nhưng cái đó…..maa, ưm.”
Số người biết chi tiết về đặc kỹ đó của tôi không nhiều lắm.
Đối với mọi người xung quanh thì điều đó
là
[từ cách cư xử của các đôi nam nữ chưa hẹn hò , mà từ đó tôi có thể biết được họ có tiến triển nữa hay không , bằng cảm giác ] . Kiểu như một loại bói toán vậy.
Do độ chính xác cao , nên như Yuuji vừa nhờ lúc nãy, thi thoảng tôi cũng nhận được thêm mấy yêu cầu kiểu nhận định xem hai người có hòa hợp hay không.
…….Tất nhiên, làm gì có chuyện tôi biết được một người có hòa hợp hay không chỉ nhờ mấy thứ đó chứ. Thế nhưng, có thể mọi người sẽ sợ hãi nếu tôi nói tất cả , nên tôi không có ý định làm vậy.
“Tôi chỉ nói mấy dấu hiệu mà tôi cảm nhận được thôi. Không phải mấy thứ tuyệt như cậu tưởng đâu.”
“Vậy ư? nhưng tôi lại nghĩ nó khá tuyệt đấy chứ. Mấy thứ rắc rối như tình yêu con người mà lại, có thể đo lường được từ bên ngoài sao ”
“Gì mà mấy thứ rắc rối chứ.”
“Chẳng phải nó rắc rối sao. Không giới hạn ở tình yêu, nhưng cảm xúc của con người….hay nói cách khác, hệ thống con người bản thân nó đã quá rắc rối để giải thích rõ ràng rồi.”
Chính cách cô ấy nói điều đó một cách dễ dàng, làm nó càng trở nên thật hơn.
Cô ấy chống tay lên mà . Và sau đó, khuôn mặt ấy cuối cùng, cũng hướng một chút về phía tôi.
“Như một đối tác cho đầu vào / đầu ra, nó có quá nhiều tham số, tính bình đẳng không được đảm bảo, và độ nhạy giá trị ban đầu cũng rất ngu ngốc. Một hệ thống không thể nhận dạng. Không ổn định, phi tuyến tính và không hợp lý…..Quá khó để điều khiển con người mà, cậu cũng nghĩ vậy chứ?”
“Xin lỗi, tôi hoàn toàn không hiểu mấy từ cậu vừa nói cả….”
Đứng top 1 trong kỳ thi toàn quốc. Cô ấy cũng có vẻ giỏi cả phần thực hành. Không rõ chi tiết lắm, nhưng có tin đồn là cô ấy đã kiếm cả đống tiền từ mấy thứ liên quan đến máy tính trong khi vẫn còn học cấp 3 nữa.
Vì từ ngữ cô ấy dùng toàn là những từ tôi mới nghe lần đầu, nên thi thoảng tôi không hiểu cô ấy đang nói gì luôn.
“Ý cậu là việc giao tiếp với người khác rất phiền phức.”
“Đúng là có những tên nghĩ việc giao tiếp với người khác là phiền phức, nhưng làm gì có tên nào cứng rắn đến nỗi không nói chuyện với bạn cùng lớp đâu, cậu nghĩ việc chỉ toàn nghe được “Xin lỗi , mình không hứng thú lắm” từ hơn một nửa lũ trong lớp thì nó thế nào chứ. ”
“Nhờ điều đó mà mọi người đã không bắt chuyện với cậu à.”
Việc mọi người không bắt chuyện với cô ấy , thực ra còn có lý do khác nữa.
Đơn giản mà nói , thì đó là cảm giác xấu hổ cùng sợ hãi.
…..Tôi học được điều này từ khi gặp cô ấy. Cái cảm giác bị áp lực bởi vẻ đẹp đấy.
Đôi lông mày cô ấy dài như để trang trí cho cặp mắt hạnh nhân, làn da trắng như đang lấp lánh nhẹ nhàng. Chiếc mũi thẳng và đôi môi anh đào ấy được cố định trên khuôn mặt ở vị hoàn hảo.
Tùy vào sự gia giảm của ánh sáng mà đôi lúc có thể nhìn thấy sắc đỏ từ mái tóc đen tuyệt đẹp đó , thứ cũng rất hợp với cô ấy.
Dù có chiêm ngưỡng bao lần đi nữa, cô gái ngồi cạnh tôi đây chỉ có thể bị nhầm là thứ gì đó, một tồn tại mà không ai có thể phàn nàn, một thiên tài mỹ nhân.
-----chỉ có điều.
Tuy nhiên, ngay cả như vậy, biệt danh mọi người đặt cho cô ấy, đều không phải cả ngợi cái tài trí cũng như vẻ đẹp kia…mà là...
“Ningengirai (tạm dịch: ghét con người). Này Miyashiro-kun , mọi người gọi tôi như thế đúng không? Đúng vậy thì biết ơn quá. Tại vì nếu đúng như vậy thì sự ồn ào từ sinh hoạt hàng ngày của tôi sẽ giảm đi nhiều mà. Như tỷ lệ SN được đảm bảo vậy. ”
Đó là cô ấy, Kujou Kurenai.