Đình Vân bình tĩnh nhìn Kiệt đang bế Đồng Dĩ trên tay. Bà nói bằng giọng vô cảm
- Chúng ta chỉ còn đúng phút, mau rời khỏi đây trước khi nó phát nổ!
Kiệt lúc này càng hoảng hốt hơn, cậu có cảm giác mình đang đi trong mơ. Cố gắng tìm kiếm chất gây nổ ở xung quanh nhưng đều không thấy. Lúc này, cậu mới nhớ đến sự xuất hiện kỳ lạ của Đình Vân
- Tại sao bà lại đến đây? Mà lại xuất hiện trong tình trạng hoàn toàn tỉnh táo, thật ra thì bà đang âm mưu chuyện gì?
Đối mặt với sự chất vấn của Kiệt, Đình Vân chỉ cười rất thản nhiên, như đang đi thưởng ngoạn vậy
- Cậu nghĩ lúc này, biết rõ kế hoạch của tôi, quan trọng hơn mạng của Phương lão phu nhân?
Kiệt nhìn vào khuôn mặt đã đầy vết xây xước của Đồng Dĩ, cậu cố gắng kìm nén mọi thắc mắc
- Bà đến để cứu chúng tôi?
Đình Vân tháo một chiếc găng tay da màu đen xuống sau đó đi tới nhấn vào vài nút gì đó trên tường, bà vẫn không có chút xao động nào
- Tôi cứu bà ta là vì con dâu và con trai của tôi! Doãn gia chấp nhận để Phương Du Kỳ bước chân vào cửa, không có nghĩ là tôi sẽ tha thứ cho mọi tội lỗi mà Đồng Dĩ đã mắc phải vào mười ba năm trước!
Kiệt thấy lúc này không nên hỏi nhiều thì tốt hơn, cậu bế Đồng Dĩ đi ra khỏi đường hầm bí mật. Đình Vân vẫn ung dung đi theo phía sau......
---------
Kỳ Vũ đứng bên ngoài, ruột gan nóng như lửa đốt. Cậu ta cứ đi đi lại lại liên tục....
Theo lời tên thuộc hạ nói khi nãy thì không lẽ Doãn lão phu nhân có thể ở trong căn biệt thự đó?
Bà ấy không phải bệnh nhân tâm thần sao? Tại sao có thể có chuyện này cơ chứ?
Suy nghĩ một lúc, Kỳ Vũ quyết định sẽ một mình đi vào trong.....
Dặn dò đám thuộc hạ xong, cậu ta leo cổng đi vào biệt thự....
--------
Kiệt sắp đi hết đoạn đường hầm thì bất ngờ có một gã xông ra, do không kịp phòng thủ mà cậu bị gã đó đá một cú vào ngang hông....
Đình Vân nhanh như tia laze, bà nhảy bật lên cao, đá vào trúng ngực của gã đó....
Ngay lập tức, hai ba tên khác lại xông đến bao vây họ....
Một màn đánh đấm diễn ra ồn ào.....
Kiệt đã gần kiệt sức.......
Đình Vân cũng rất bất ngờ với khả năng tấn công, phòng thủ, những đòn xuất chiêu của bốn gã này....
Suốt hai mươi năm xưng vương trong giới hắc đạo, những tên thuộc hạ nào bà cũng có thể hạ gục dễ dàng....
Duy chỉ có đặc công chuyên nghiệp do chính tay Doãn Thiên Duật đào tạo thì mới có đủ khả năng xưng hô ngang tài ngang sức với bà....
Không lẽ.......
Hai mắt Đình Vân mở to hết cỡ, bà nhìn về bốn gã trước mặt....
Càng kinh ngạc hơn khi nhìn thấy một thân ảnh rất quen thuộc
- Uy Vũ? Sao cậu lại ở đây?
Đình Vân và Kiệt đồng loạt thốt lên.
Uy Vũ cười tà mị, cậu ta cúi đầu chào
- Lão phu nhân, đã làm người kinh sợ rồi!
Vừa dứt lời, Uy Vũ đã xoay người một góc bốn mươi lăm độ, nhường đường cho Đình Vân.
Kiệt bắt đầu cảnh giác, cậu hết nhìn Uy Vũ rồi lại nhìn Đình Vân, thấy bà gật đầu,cậu cũng lựa chọn đi tiếp.....
Ba người vừa đi ra gần đến cửa lớn thì đèn tự dưng bật sáng cả căn phòng. Kiệt và Đình Vân đồng loạt đứng lại, kinh ngạc đến há hốc mồm....
-------
Kỳ Vũ tiến vào khuôn viên của căn biệt thự, kinh ngạc khi nhìn thấy bên trong đã sáng đèn. Cậu ta nhanh chóng chạy vào...
------
Doãn Thiên Duật ngồi trên chiếc sofa duy nhất trong căn phòng khách cũ kỹ, dáng vẻ vẫn cao cao tại thượng như vậy, bộ âu phục hắn diện cũng toàn một màu đen u ám, chiếc quần tây trang ôm lấy đôi chân thon dài, aó sơmi chỉnh tề. Hắn ngồi hai chân gác lên nhau, tay thì cầm một chiếc bật lửa chơi đùa, nụ cười lạnh đến âm cực khiến cho ai nhìn vào cũng run sợ. Hắn nhìn ba người trước mặt, không dấu nổi sự hài lòng
- Thật không ngờ con chó hoang này lại ở đây! Mẹ ! Người đùa với nó sẽ có ngày bị nó cắn bất ngờ đấy ạ!
Kiệt tức đến mức chỉ muốn nhào tới xé xác của Doãn Thiên Duật ra. Trong mắt của hắn, ngoài những người bên cạnh hắn ra, hắn không xem ai là người cả!
Đình Vân bình tĩnh nhìn đứa con trai xem trời như nhà mình, bà hỏi
- Con đã biết chuyện mẹ giả bệnh?
Doãn Thiên Duật vẫn đang đùa với chiếc bật lửa trên tay, hắn lười biếng trả lời
- Mẹ! Chẳng phải mẹ đang muốn nói cho con biết sao ạ? Nếu không thì mẹ đã không gửi món quà này cho con!
Vừa nói, hắn vừa lấy ra một chiếc hộp được gói rất cẩn thận. Chiếc hộp được mở ra, là một chiếc mặt nạ da người....
Đình Vân tuy có chút kinh ngạc nhưng vẫn hài lòng mà cũng không thiếu nét lo lắng
- Quả nhiên! Con vẫn là Thiên Duật con ta! Nhưng rốt cuộc thì con đã biết từ khi nào? Con đã biết được những gì?
Doãn Thiên Duật đặt chiếc hộp trở lại bàn, chiếc bật lửa cũng bỏ sang một bên, hắn đút hai tay vào túi quần và đứng lên
- Hôm nay, con đã đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Tự nhiên con thấy, suốt hai mươi mấy năm qua, con như một thằng ngốc vậy. Thật là một vỡ kịch dài tập mà kịch bản lại được dàn xếp rất kỹ lưỡng. Chà! Chắc mẹ vui lắm nhỉ? Vì đã diễn xuất rất thành công kia mà!
Đình Vân hoảng sợ nhìn Doãn Thiên Duật, bà muốn mở miệng giải thích tất cả nhưng Doãn Thiên Duật lại tiếp tục nói
- Con đã tự hứa với chính mình, con nhất định sẽ trả thù cho chị và đứa con bất hạnh của con, dù kẻ đó là ai đi chăng nữa! Vì thế nên hôm nay, con đến tìm mẹ là muốn nghe mẹ trả lời con. Tại sao mẹ lại bảo vệ ông ta suốt hai mươi mấy năm qua?
Hai mắt Doãn Thiên Duật đỏ ngầu chứa đầy hận thù, hắn gầm lên như con mãnh thú bị bắt nhốt
- Mười ba năm trước. Mẹ biết rõ Doãn lão phu nhân không hề có ý định ngoại tình, mẹ biết rõ đó là âm mưu của Doãn Sầm Hy, nhưng mẹ đã làm gì? Đứng nhìn chị Sang Sang chết oan. Mẹ giả khùng giả điên để bảo vệ lão ta! Con gái mẹ là gì đối với mẹ? Mười ba năm qua, tại sao mẹ vẫn im lặng để lão ta điều khiển con như một con rối? Mẹ biết rõ mồn một âm mưu của lão ta, mẹ vẫn im lặng để lão ta làm hại Kỳ Kỳ và đứa bé trong bụng cô ấy! Đứa nhỏ đã chết, con cũng nghĩ rằng, cả đời này, con sẽ mất luôn cả Kỳ Kỳ! Rốt cuộc thì tại sao mẹ lại im lặng đến bây giờ?
Đình Vân nước mắt lưng tròng, bà nghẹn ngào nói
- Duật nhi! Con nghe mẹ nói được không? Năm đó, năm đó thật sự.....
Bà chưa kịp nói hết câu, Doãn Thiên Duật đã lớn tiếng cắt ngang
- Mẹ chỉ cần trả lời con, tại sao mẹ lại im lặng đến bây giờ?
Kiệt đứng ngồi không yên nhìn hai mẹ con Doãn Thiên Duật cãi nhau, cậu không thể đợi thêm nữa
- Hai người muốn cãi thì về nhà mà cãi! Nơi này sắp phát nổ đến nơi rồi, muốn chết hết ở đây sao?
Nghe những gì Kiệt nói, Đình Vân mới nhớ đến cái nguy hiểm trước mắt
- Duật nhi! Chúng ta hãy rời khỏi đây trước được không?
Bà đau lòng nhìn con trai mình, muốn tiến tới ôm hắn nhưng lại không thể
Doãn Thiên Duật cười vang cả biệt thự, hệt như ma vương từ địa ngục.....
- Haha! Vậy thì cùng chết hết ở đây luôn đi!
Uy Vũ kinh ngạc nhìn Doãn Thiên Duật.
Chắc hắn mất trí rồi nên mới nói những lời như vậy!
Đình Vân lấy hết dũng khí để tiến lại gần Doãn Thiên Duật, bà nhẹ giọng nói
- Duật nhi! Con muốn biết gì, mẹ sẽ nói tất cả với con. Bây giờ, con hãy rời khỏi đây được không? Mẹ xin con đấy!
Kiệt thật sự đã không còn kiên nhẫn nữa
- Doãn Thiên Duật! Mày không muốn sống thì cũng đừng giết Phương tiểu thư! Cô ấy yêu mày hơn cả mạng sống. Mày nghĩ mày chết đi, cô ấy vẫn có thể sống tiếp sao?.
Doãn Thiên Duật hoàn toàn bất động khi nghe những gì Kiệt nói, trong đầu hắn bây giờ, hiện lên khuôn mặt đầy nước mắt của Phương Du Kỳ....
Thật ra thì hắn không hề có ý định sẽ bỏ mạng ở đây, chỉ vì quá sốc cùng tức giận nên hắn mãi cũng không chịu rời đi mà thôi!
Đúng lúc tình hình đang căng thẳng thì cửa sổ trong phòng bị một va chạm mạnh, những tấm kính vỡ ra.....
Kỳ Vũ chui từ ngoài vào, cậu ta nhìn một loạt hết tất cả những người bên trong, sau đó nhìn Doãn Thiên Duật bằng vẻ mặt có phần nghiêm trọng
- Lão đại!, phu nhân xảy ra chuyện rồi ạ!