Doãn Thiên Duật nhìn Phương Du Kỳ một lượt từ đầu đến chân, cô chỉ mang một đôi dép trong nhà, chiếc váy ngủ đơn giản, mái tóc vẫn còn xoã, còn mặt mũi cô thì lem luốc, hình như cô vừa mới khóc
- Kỳ Kỳ, em sao vậy?
Kỳ Vũ và Uy Vũ đưa mắt nhìn nhau, không ai hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Phương Du Kỳ vừa nhìn hai người họ vừa nhìn vẻ mặt thoáng chút sốt ruột và lo lắng của Doãn Thiên Duật.
Không khí ngượng nghịu đến khó tả.
Phương Du Kỳ cố gắng bình ổn lại tâm trạng, cô nuốt xuống một ngụm nước bọt rồi nói
- Duật, anh chưa tắm!
Oh oh oh
Một đám quả đen bay ngang qua đầu của Kỳ Vũ và Uy Vũ.
Bọn họ còn tưởng rằng phu nhân xuất hiện đột ngột như vậy mà còn trong tình trạng rất nghiêm trọng, có lẽ đang có chuyện gì đó rất quan trọng.
Ai ngờ....
Hai người đồng loạt nhìn qua Doãn Thiên Duật
Lão đại của họ chưa tắm rửa đã đến đây bàn công việc?
Sau đó lại nhìn Phương Du Kỳ
Giờ này mà phu nhân lại đến gọi lão đại đi tắm?
Một người nhìn Phương Du Kỳ, một người nhìn Doãn Thiên Duật, cuối cùng lại nhìn nhau.
Hai người này....!
Doãn Thiên Duật từ nãy đến giờ vẫn im lặng quan sát từng biến đổi nhỏ trên gương mặt của Phương Du Kỳ, từ đôi mắt, hành động cắn môi, đến từng động tác nhỏ, những ngón tay của cô liên tục níu lấy tà váy, thỉnh thoảng lại đưa lên vén mái tóc xuống che đi tầm mắt.
Hắn vẫn không rời mắt khỏi Phương Du Kỳ, thấp giọng nói
- Hai cậu ra ngoài đi!
Kỳ Vũ và Uy Vũ lần lượt rời khỏi phòng làm việc và đóng cửa lại.
Bây giờ chỉ còn lại Phương Du Kỳ và Doãn Thiên Duật.
Hai người đều không nói gì. Phương Du Kỳ vẫn còn đứng bên cạnh cửa, không dám nhìn thẳng vào Doãn Thiên Duật. Còn Doãn Thiên Duật thì ngồi trên ghế, thong thả bắt chéo hai chân. Nhìn cảnh tượng này, hắn không thể không cười. Rất giống với những ngày đầu tiên mà hắn cưỡng ép cô hầu giường hắn
- Lại đây!
Hắn ngoắc ngoắc ngón trỏ bảo cô bước tới. Phương Du Kỳ hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu lên nhìn hắn, cô suy nghĩ một lúc rồi bước từng bước lên phía trước, đứng ngay trước mặt hắn.
Doãn Thiên Duật nhìn cô sợ hãi như một con nai tơ, hắn không khỏi cười thầm
- Em sợ anh? Anh là chồng em đấy!
Phương Du Kỳ không muốn hắn biết được chuyện cô đã nhận được tin nhắn nặc danh và cả việc cô đã nghe trộm, nên thoải mái ngồi xuống phía đối diện
- Em không có sợ gì cả.
Vừa nói, cô vừa đưa mắt nhìn đóng lộn xộn trên bàn, những bức ảnh được ném bừa cùng đóng tài liệu hoa hết cả mắt
- Đây là.....
Phương Du Kỳ cầm vài bức ảnh chụp lại Kiệt lên, khó hiểu nhìn Doãn Thiên Duật
- Tại sao anh lại điều tra Kiệt?
Doãn Thiên Duật chưa trả lời ngay mà hắn đứng lên, đi tới tủ rượu và lấy một chai rượu whisky và một chiếc cốc thủy tinh
- Em tin tưởng cậu ta đến vậy? Suốt mười mấy năm chưa từng nghi ngờ một lần?
Phương Du Kỳ lại càng thấy khó hiểu hơn, cô muốn đứng lên thì Doãn Thiên Duật vừa lúc Doãn Thiên Duật đã quay lại ngồi xuống vị trí bên cạnh cô
Phương Du Kỳ nhìn cốc rượu trên tay hắn, cô chìa tay ra như một đứa trẻ làm nụng
- Của em đâu?
Doãn Thiên Duật nhướn mày nhìn cô
- Em còn muốn uống?
Phương Du Kỳ rụt tay lại, xấu hổ không dám nhìn hắn
Có lẽ cả đời này cô sẽ không bao giờ dám đụng đến Whisky nữa!
Doãn Thiên Duật cầm những tờ tài liệu trên bàn lên, vừa nhìn lướt qua vừa nói
- Nếu như Kiệt có liên quan đến việc con của chúng ta mất thì em sẽ xử lý cậu ta thế nào?
Hai mắt Phương Du Kỳ trừng lớn, cô đang cố gắng tiêu hoá hết những lời mà Doãn Thiên Duật vừa nói.
- Không thể có chuyện như vậy được!
Doãn Thiên Duật uống một ngụm rượu rồi nói, kèm theo một nụ cười như có như không
- Anh chỉ là đang đưa ra giả thiết mà thôi! Em sợ vậy sao?
Phương Du Kỳ im lặng cúi đầu rồi lại ngẩng lên, cô cắn nhẹ môi
Ngay lập tức, Doãn Thiên Duật đã đưa những chiếc vuốt sói của hắn đến đặt vào làn môi mềm mại, khẩy nhẹ răng đang tì lên môi ra
- Kỳ Kỳ! Sao em dám cắn báu vật của anh?
Dứt lời, hắn cũng vừa sờ nhẹ lên viền môi đã hơi đỏ và ươn ướt. Không chút suy nghĩ mà cúi đầu xuống, chiếm trọn đôi môi đỏ mỏng quý giá này.
- Ưm......
Nụ hôn tuy rất nhẹ nhàng nhưng vẫn không thể che đi sự bá đạo, chiếm hữu độc quyền của của tên ma vương này.
Mùi thuốc lá hoà quyện cùng mùi nước hoa đặc trưng cứ liên tục xộc vào mũi như đang nói rằng cả đời này cô sẽ không thể quên được chủ nhân của nó. Còn cả hương vị của rượu Whisky làm dạ dày cô lại khó chịu.
Day dưa được một lát, Doãn Thiên Duật mới chịu buông ra, hắn lưu luyến không thể dứt ra khỏi đôi môi quá sức ngọt ngào và quyến rũ đó
Được giải phóng, Phương Du Kỳ ngay lập tức đã đưa tay bụm chặt miệng.
Dạ dày thật khó chịu!
Chắc cô mắc bệnh dị ứng với Whisky rồi!
Nhìn biểu hiện của Phương Du Kỳ, Doãn Thiên Duật có chút vui mừng trong lòng.
Nhưng câu nói thốt ra ngay sau đó của Phương Du Kỳ đã hoàn toàn làm vụt tắt đi chút hy vọng nhỏ nhoi của hắn
- Chỉ là em vẫn chưa ăn no thôi.
Cô đã định sẽ nói thẳng với hắn rằng những lần hai người quan hệ cô đều uống thuốc rất đều đặn. Sẽ không thể nào có chuyện cô mang thai được.
Nhưng cô không thể nhẫn tâm như vậy được.
Doãn Thiên Duật bèn cười trừ như muốn nói rằng hắn đã hiểu, hắn kéo cô lại gần và ôm chặt. Tham lam hít hết mùi hương trên người cô
- Kỳ Kỳ, anh muốn em hứa với anh rằng cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không được giấu anh. Được không?
Nhịp tim của Phương Du Kỳ chắc chắn là đã bị lỡ một nhịp, để không bị nghi ngờ, cô mỉm cười gật đầu
- Em biết rồi!
Doãn Thiên Duật cười hài lòng, hắn vuốt ve dọc mái tóc cô
Phương Du Kỳ gạt bỏ đi nét mặt bồn chồn lo lắng của mình, cô cười thật tươi nhìn hắn
- Duật! Em muốn nghe anh kể chuyện.
Doãn Thiên Duật không hiểu nhìn cô, cái nhìn đầy bao dung như người cha đối với con gái
- Em muốn nghe gì chứ?
Phương Du Kỳ vui thích như một đứa trẻ nằm gối đầu lên đùi của Doãn Thiên Duật, hai chân cô để lên ghế.
- Chuyện lúc nhỏ của anh, cả chị Sang Sang, ba mẹ anh. Dù là chuyện vui hay buồn, em đều muốn nghe. Cả ân oán giữa gia đình anh và gia đình em, anh hãy kể em nghe hết được không?
Doãn Thiên Duật gượng cười cô đơn, hắn vừa mơn trớn vùng trán trơn bóng của Phương Du Kỳ, vừa nói
- Em thật sự muốn biết?
Phương Du Kỳ gật đầu như gà mổ thóc
Doãn Thiên Duật trìu mến nhìn cô, một lúc lâu hắn mới nói
- Chuyện lúc nhỏ của anh?
Hắn tự cười một mình
- Chỉ có những cái xác chết trước mặt anh, tất cả đều la hét, cầu xin dưới chân anh để giữa được mạng.
Phương Du Kỳ có thể nhìn thấy nét cô đơn và sợ hãi trong ánh mắt của hắn, cô đưa những ngón tay mềm mại của mình lướt nhẹ lên gò má cương nghị kia
Vẫn kiên nhẫn đợi hắn nói tiếp
- Năm anh chín tuổi, mẹ đã đưa anh đi công viên nước chơi. Vì không đem theo vệ sĩ nên trên đường về, những kẻ luôn muốn tìm ba anh trả thù đã chặn xe của mẹ ở một con hẻm. Mẹ vì bảo vệ anh nên đã bị thương nặng và phải nhập viện khá lâu. Ba anh tưởng rằng vì anh ham chơi nên đã hại mẹ, kết quả là gì ?em biết không?
Phương Du Kỳ xót xa lắc đầu. Doãn Thiên Duật lại nói tiếp
- Mẹ anh đã hôn mê một năm, trong suốt một năm đó, anh đã không thể nhìn mặt mẹ một ngày nào, cũng không thể chăm sóc bà. Ba đã đem anh nhốt vào các trại huấn luyện ở Ý, trong đó chỉ toàn những kẻ phản bội lại tổ chức. Anh phải suốt ngày đấu tranh để giành được sự sống, đó cũng chính là lần đầu tiên anh giết người. Cũng là lúc anh hiểu rõ, một kẻ như anh, sinh ra ở một vị trí thối nát như vậy, anh không có quyền được sống như những đứa trẻ khác.
Hai dòng nước mắt của Phương Du Kỳ đã ròng rã rơi xuống
Cô có thể tưởng tượng được hình ảnh một cậu bé chỉ mới chín tuổi mà đã phải trải qua nhiều lần thập tử nhất sinh, chắc lúc đó Doãn Thiên Duật đã rất sợ.
Doãn Thiên Duật nhẹ lau đi những giọt nước mắt của cô, hắn nói tiếp
- Ba đã không cho chị Sang Sang biết chuyện, chị ấy vẫn còn đang du học ở Canada. Lúc anh có thể rời khỏi cái địa ngụ đó cũng chính là lúc mẹ anh tỉnh lại. Nhưng cũng từ đó, anh đã hoàn toàn không được gặp mẹ nữa. Từ năm mười tuổi, anh không ở Doãn gia nữa, thím Trần đã nuôi anh bên ngoài. Trường học đối với anh mà nói chính là một cái sân khấu lúc đó, anh không đánh chết vài tên cũng sẽ đánh gãy tay chân của chúng. Sau khi chị Sang Sang biết hết mọi chuyện, chị ấy đã lập tức trở về, kiên quyết đoạn tình với ba. Mẹ và chị đã nhiều lần cầu xin ba để anh trở về, nhưng ông ấy nhất quyết không chấp nhận. Đối với ông ấy, anh có thật sự là con hay không đây? Anh biết, ba rất yêu mẹ và thương chị. Anh cũng rất ngưỡng mộ tình cảm mà ông ấy dành cho mẹ.
Hai mắt Phương Du Kỳ đã sắp sưng lên, cô khóc không ngừng.
Đối với Doãn Kình Sâm, cô nên trách hay nên ngưỡng mộ đây?
Ông vì quá yêu vợ mình mà đã đối với đứa con trai duy nhất của mình không bằng thuộc hạ.
Những giọt nước mắt của Phương Du Kỳ đã thấm ướt hết cả quần của Doãn Thiên Duật. Hắn vừa lau nước mắt cho cô vừa nói tiếp
- Suốt ngày chỉ đánh nhau, giết người, trốn học, đến sòng bài, anh càng bị ba ghét bỏ nhiều hơn. Đến khi anh gặp được Kỳ Vũ, Uy Vũ rồi cả Thôi Vũ, Minh Vũ. Bọn anh như anh em ruột, luôn sát cánh bên nhau, cùng nhau gây chiến khắp nơi, anh gần như đã có thể lập nên một tổ chức. Lúc đó, Death đang hoạt động dưới dưới sự đứng đầu của chị Sang Sang, chị ấy chính là nữ chủ nhân đầu tiên của Death. Sau khi chị ấy kết hôn với tên súc sinh đó, chị đã giao lại sợi dây chuyền nữ chủ nhân cho anh, hy vọng anh sẽ tìm được một người xứng đáng để thay thế.
Phương Du Kỳ tò mò hỏi
- Vậy sợi dây chuyền đó bây giờ ở đâu?
Doãn Thiên Duật âu yếm nhìn cô, hắn vươn tay tới cầm sợi dây chuyền trên cổ Phương Du Kỳ lên
- Ở đây!
Phương Du Kỳ kinh ngạc nhìn Doãn Thiên Duật rồi nhìn sợi dây chuyền có mặt hình hoa mẫu đơn trước ngực mình
- Anh nói... đây là sợi dây chuyền của nữ chủ nhân Death sao?
Doãn Thiên Duật mỉm cười gật đầu. Phương Du Kỳ thật sự bị doạ đến kinh ngạc
- Thảo nào khi đám người của Báo nhìn thấy nó thì chúng biết em là phu nhân của anh.
Doãn Thiên Duật nâng sợi dây trong lòng bàn tay,, hắn nhìn cô rất dịu dàng
- Vì nó có thể đánh dấu chủ quyền của anh đấy!
Phương Du Kỳ vừa xúc động vừa tức giận cô giật lại sợi dây chuyền
- Anh có quá tự đại không đấy?
Nhưng hình như cô nhớ ra cái gì đó nên hỏi ngay
- Nhưng tại sao anh lại cho em sợi dây chuyền này? Anh muốn em làm nữ chủ nhân của Death, nhưng lúc anh đeo nó cho em thì anh vẫn còn hiểu lầm em và gia đình em, làm sao anh có thể?
Doãn Thiên Duật cầm lấy hai tay cô, bàn tay to lớn ấm áp của hắn hoàn toàn bao trọn hết bàn tay nhỏ nhắn của cô
- Anh không cần em làm nữ chủ nhân của Death, mà cần em làm nữ chủ nhân của anh. Còn nữa, lúc anh đeo nó cho em thì anh đã yêu em rồi, em chỉ cần biết vậy là được.
Phương Du Kỳ hoàn toàn bị hắn mê muội đến ngây ngẩn thẩn thờ....
Hai người nhìn nhau rất lâu mà chưa nói gì.
Đến khi Phương Du Kỳ mở lời tiếp
- Còn câu chuyện tiếp đó thế nào? Nói em biết đi!
Doãn Thiên Duật vừa vuốt mái tóc mềm mại của cô vừa nói
- Để sau này anh sẽ nói.
Phương Du Kỳ cũng không cũng đầu đòi hỏi nữa, cô ngoan ngoãn nằm yên.
Doãn Thiên Duật nhìn hành động của cô hắn biết cô có chút thất vọng
- Ngày mai chúng ta sẽ trở về Thượng Hải. Hôm nay em muốn đi đâu, anh sẽ cùng em đi!
Phương Du Kỳ đang hơi hụt hẫng, vừa nghe Doãn Thiên Duật nói sẽ đưa cô đi chơi liền ngồi bật dậy, vui mừng đến nhảy nhót trong lòng, cô thích thú hỏi lại
- Chỉ có hôm nay thôi sao?
Doãn Thiên Duật vừa tỉ mỉ chăm sóc từng chút một trên gương mặt cô vừa cười nói
- Khi về Thượng Hải cũng vậy, sau này cũng vậy. Chỉ cần em muốn, anh đều đưa em đi.
Phương Du Kỳ đưa hai tay vỗ đều lên hai bên má của Doãn Thiên Duật, cười đầy thích thú
- Tốt lắm, chồng em thật ngoan!
Ba mươi năm qua, chưa từng có người nào dám đối với Doãn Thiên Duật như một đứa trẻ vậy, đặc biệt là phụ nữ thì lại càng không. Nhưng hôm nay, Phương Du Kỳ lại to gan lớn mật đến mức dám nựng má hắn
- Được rồi vợ yêu! Em bỏ tay ra đã nào.
Phương Du Kỳ ho vài cái rồi tiến lại gần, hôn chụt lên trán hắn một cái
- Chồng à! Bây giờ em muốn đi thăm Tử Ân và Boise, còn cả lũ trẻ ở cô nhi viện nữa. Còn có, em phải đi nộp đơn thôi việc nữa. Đi dạo phố, ăn những món ăn ngon nữa.....
Doãn Thiên Duật mặt đã biến sắc từ lâu, sao cô còn dám hành động như vậy nữa chứ?
Phương Du Kỳ đứng lên và đi tới cửa, cô xoay người lại, nhìn đồng hồ rồi nói
- Em cho anh phút đấy!
Sau đó mở cửa đi ra,
Doãn Thiên Duật thật sự sốc đến đen mặt,
Trật tự bị đảo lộn hết rồi.
Phương Du Kỳ đang bắt chước tất cả những gì hắn đã làm để làm lại với hắn.
Đùa gì chứ?
Cô là con nít vừa mới lớn sao?
Bên ngoài cửa phòng.
Phương Du Kỳ nở một nụ cười yếu ớt nhưng ánh mắt lại đầy kiên định.
Doãn Thiên Duật đâu biết được rằng nụ hôn khi nãy của cô không phải là trò đùa trẻ con của cô, mà cô đã hạ quyết tâm, đã muốn nói với hắn rằng
Duật! Đã để anh phải hy sinh quá nhiều vì em rồi. Lần này sẽ đến lượt em, bảo vệ anh!
Âm baó tin nhắn điện thoại của Phương Du Kỳ lại vang lên
Cô mở mục tin mới ra đọc
" Nếu cô trở về Thượng Hải, tôi sẽ đến tìm cô"
Phương Du Kỳ không chút do dự mà nhấn xoá, cô cất điện thoại đi và bước thẳng.