Nếu Không Phải Là Em

chương 51: đau đớn khi chia xa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Thiên Duật không có gì đáng ngại cả. Con dao chỉ đâm vào không được hai phần ba hướng vào tim, hình như cô ấy không nỡ ra tay!

Tất cả mọi người đều có thể thở phào nhẹ nhõm, ai nấy đều có cảm giác mình vừa thoát chết. Họ cười trong sự xúc động đến rơi lệ, nhưng ngay sau đó, Doãn Kình Sâm liền hỏi

- Bây giờ chúng tôi có thể vào bên trong không?

Mẫn Quan vui vẻ gật đầu. Thật ra, không chỉ có những người đợi bên ngoài lo lắng đến ngừng thở, mà lúc đứng trong phòng phẫu thuật, Mẫn Quan đã sắp không thể đứng vững. Anh ta sợ rằng, nếu chỉ đưa tay đặt vào mũi Doãn Thiên Duật. Biết hắn không thể nào tỉnh lại được nữa, anh ta thật sự phát điên mất.

Được sự đồng ý của Mẫn Quan, tất cả đều nhốn nháo muốn chạy vào bên trong phòng phẫu thuật. Hàn Dĩ Xuyến thấy cảnh dở khóc dở cười này, liền khuyên

- Mọi người vào đông như đánh trận vậy, chưa đợi được Thiên Duật tỉnh lại thì đã doạ cho y tá ngất hết rồi đấy. Với lại nên đợi cậu ấy được chuyển vào phòng hồi sức đã!

Nghe những lời khuyên hợp tình hợp lý của Hàn Dĩ Xuyến, tất cả đều dừng lại trước cửa phòng phẫu thuật lần nữa

Doãn Kình Sâm lúc này như trở lại trạng thái ban đầu, ông tức giận gọi Kỳ Vũ

- Tôi phải chôn sống Phương Du Kỳ!

Kỳ Vũ mặt vẫn lạnh như thường, tuy hơi bị kích động nhưng vẫn giữa được bình tĩnh

- Xin lỗi lão gia! Kỳ Vũ chỉ nhận lệnh của lão đại!

Doãn Kình Sâm tức giận muốn mắng chửi cậu ta thì Hàn Dĩ Xuyến liền chen ngang

- Bác trai! Bác đừng suy nghĩ tiêu cực như vậy! Tại sao bác không thử hỏi xem tại sao trong lễ đường, Thiên Duật lại nhất quyết bảo vệ tiểu Kỳ? Tiểu Kỳ sống hay chết, không phải ai có thể quyết định, mà Thiên Duật muốn quyết định điều đó, cháu nghĩ rằng đây chính là suy nghĩ của cậu ấy lúc đó!

Những lời phân tích này của Hàn Dĩ Xuyến làm cho Doãn Kình Sâm trong phút chốc đã đứng hình.

------

Biệt thự Phương gia

Phòng ngủ của Phương Du Kỳ dùng gam màu chủ đạo là màu kem, một màu hồng nhạt, như sự yếu đuối bên trong của cô, màu trắng của sự lạnh lùng, vô cảm bên ngoài.

Vật trang trí chủ yếu trong phòng là những chậu hoa mộc lan rất xinh và được chăm sóc cẩn thận, một tấm bia ngắm bắn ở giữa tường.....

Phương Du Kỳ đang ngủ rất say trên giường, nhưng cô không hề ngủ ngon, nước mắt đã thấm đầy gối, chăn, cô khóc trong mơ, miệng liên tục gọi....

- Không được, Duật, đừng mà! Anh đừng chết!

Thím Trương ngồi bên cạnh cô lo lắng lay cô dậy

- Tiểu thư! Cháu mau dậy đi!

Phương Du Kỳ giật mình ngồi dậy. Khuôn mặt cô rất nhợt nhạt, mắt đã đỏ hoe, đầu tóc rối rắm, cô như người mất hồn, đưa hai bàn tay của mình đặt trước mặt

Toàn bộ ký ức trong hôn lễ ùa về trong đầu cô

Doãn Thiên Duật chảy rất nhiều máu....hắn rất đau.... hắn đã ôm chặt cô đến phút cuối

Chính tay cô đã đâm hắn, là cô đã giết hắn....

- Không! Không....!

Phương Du Kỳ như kẻ điên lao nhanh xuống giường, cầm chiếc cốc thủy tinh trên bàn đập xuống thành những mảnh thủy tinh sắc nhọn, cô cầm một mảnh lên, định cứ vào lồng bàn tay mình

Thím Trương sợ hãi chạy tới, dùng mọi cách để ngăn cản cô, khuyên nhủ cô.

- Tiểu thư! Cháu đừng ngốc như vậy! Cháu không cần đứa bé trong bụng nữa sao?

Quả nhiên, khi nghe thím Trương nhắc đến cục cưng của mình. Phương Du Kỳ đã dừng hành động vô thức đó lại, cô mềm nhũn ngồi khuỵ xuống sàn, tay chạm vào bụng

Cô lại khóc lần nữa....

Cô điên rồi, thật sự điên rồi! Cô vừa định làm gì thế này?

Vì người đàn ông không tim phổi cả đời sẽ không yêu cô kia mà cô đã muốn tự làm hại mình, làm hại cục cưng sao?

Cô rất ghét bản thân mình bây giờ. Yếu đuối và nhu nhược!

Cô hận chính mình.

Tại sao? Tại sao cô không thể từ bỏ? Tại sao cô không thể quên hắn? Tại sao cô lại cần hắn đến như vậy?

Phương Du Kỳ cầm lấy tay thím Trương, ánh mắt rất thiết tha

- Thím Trương! Con phải làm sao đây? Con.... con nhớ anh ấy....!

Thím Trương cũng khóc theo cô, bà lấy khăn lau đi những giọt nước mắt tinh khiết như pha lê kia

- Tiểu thư, sẽ ổn cả thôi!

Phương Du Kỳ không thể ngừng khóc, giọng cô nghẹn ở cổ họng, thật khó để cất thành lời

- Con thật sự sẽ điên mất.... cục cưng sẽ hận con lắm nếu nó biết mẹ mình đã.... đã giết ba mình....!

Vừa nói, cô vừa ôm chặt lấy đầu, khóc la không ngừng

- Con không biết phải làm gì cả! Con..... con yêu anh ấy, con sẽ đến nói với anh ấy....!

Thím Trương hoảng sợ giữa chặt lấy cô, Phương Du Kỳ như người mất trí, cô dùng hết sức giãy giụa để chạy ra khỏi phòng...

- Tiểu thư, con đừng làm thím sợ mà!

Phương Du Kỳ vốn là nữ sát thủ được huấn luyện từ nhỏ nên dĩ nhiên thím Trương không thể ngăn cản được cô. Cửa phòng vừa mở ra thì Kiệt đã đứng bên ngoài, Phương Du Kỳ nhìn thấy cậu như người chết đuối vớ được cây cọc,cô vừa nói trong tiếng nức, vừa khóc lóc thảm thiết, kéo lấy vạt aó của Kiệt

- Cậu hãy giúp tôi tìm hiểu thử anh ấy còn sống hay không! Tôi cầu xin cậu đấy! Chỉ cần biết là anh ấy còn sống.... chỉ cần vậy thôi! Tôi sẽ không bao giờ gặp anh ấy nữa!

Nhìn cô thống khổ cầu xin, chỉ thiếu một bước quỳ gối xuống nữa thôi. Kiệt nắm chặt hai tay thành quyền

Doãn Thiên Duật đã khiến cô trở nên thê thảm như vậy. Người không ra người, ma không ra ma, nhưng cô lại vẫn cứ ngốc nghếch yêu hắn. Người đã khiến cô khóc đến cạn nước mắt mà cô lại không thể quên được hắn......

Kiệt vừa có cảm giác mất mát nhưng lại phải chịu đựng từng cơn lăn chì đau đớn khi nhìn cô như thế này. Cậu ôm cô vào lòng và an ủi

- Tiểu thư, cô đừng như vậy nữa! Tôi sẽ tìm hiểu thông tin của Doãn tiên sinh giúp cô!

Nghe được những lời này, Phương Du Kỳ mới chịu ngoan ngoãn yên lặng, mặc dù cô vẫn còn khóc nhưng vẫn để yên cho Kiệt ôm

---------

Hai tuần sau.....

Bệnh viện Heart

Phòng bệnh vip bậc nhất trong bệnh viện không phải là phòng bệnh bình thường nữa, mà nó giống như căn phòng ngủ ấm áp và đầy mùi hoa thơm trong biệt thự sang trọng.

Từ Lâm ngồi trên ghế thăm bệnh đặt cạnh giường, Tô Vận thì đứng dựa lưng vào tường gần cửa sổ. Doãn Thiên Duật vẫn không thèm để ý đến hai người bọn họ, hắn cầm quyển sách trên tay, chăm chú đọc

- Này nhóc, cậu có phải bị thương đến não rồi không?

Từ Lâm không biết phải làm gì hơn nữa, anh ta từ nãy đến giờ chỉ tự biên tự diễn. Tô Vận đứng xem mà chỉ có nước lắc đầu.....

Cuối cùng, không chịu đựng được thêm Từ Lâm cứ lãi nhãi. Doãn Thiên Duật ném cuốn sách sang một bên, hắn đưa tay day day thái dương đau nhức

- Lâm, cậu đang sợ gì vậy? Phương Du Kỳ có thể khiến cậu sợ đến tái mặt như vậy sao?

Hắn vừa nói vừa kéo chăn bên cạnh qua đắp gần qua đầu

- Tớ sẽ không để Phương Du Kỳ đi dễ dàng như vậy. Lần này tớ sẽ mua Phương Du Kỳ bằng Phương thị. Vận, giúp tớ công phá sàn chứng khoán của Phương thị!

Tô Vận nhìn Từ Lâm, Từ Lâm gật đầu nên anh ta cũng đồng ý trả lời

- Tớ biết rồi!

Từ Lâm lại nhìn thái độ thờ ơ của Doãn Thiên Duật

- Cậu sẽ đối phó với con rùa rụt cổ đó như thế nào? Nếu chúng vẫn còn nhằm vào Phương Du Kỳ!

Doãn Thiên Duật lười biếng ngồi dậy, thẳng lưng dựa vào đầu giường

- Trừ phi tớ chết, nếu không Phương Du Kỳ đừng mong có thể tự do, kể cả chết, cô ta cũng không có quyền!

- Anh yêu cô ta?

Cả ba người đều kinh ngạc nhìn An Từ vừa mới bước vào, cô ả xách một giỏ trái cây và đặt trên bàn. Không để ý đến ánh mắt của Từ Lâm và Tô Vận, cô ả ngồi xuống giường bệnh, nhìn Doãn Thiên Duật

- Anh bị cô ta hại như thế này rồi mà vẫn còn muốn giữa lấy cô ta?

Doãn Thiên Duật nhìn sang Từ Lâm và Tô Vận ý bảo bọn họ ra ngoài trước. Từ Lâm miễn cưỡng đứng lên rồi cùng Tô Vận đi ra ngoài.

An Từ lúc này mới di chuyển đến gần Doãn Thiên Duật hơn,cô ả định đưa tay chạm vào vết thương mới được khâu lại của Doãn Thiên Duật nhưng lại bị hắn ngăn lại

- Em không khỏe, đến đây làm gì?

An Từ bất mãn, nói lí nhí

- Em lo cho anh, cũng rất nhớ anh!

Doãn Thiên Duật mệt mỏi nhắm mắt lại, rồi lập tức mở mắt ra,hắn giơ ngongón áp út có đeo nhẫn cưới lên

- Phương Du Kỳ đã là vợ của tôi. Bất cứ trò gì tôi cũng có thể chơi với em nhưng ngoại tình đối với tôi chẳng có chút thú vị nào cả, trừ phi tôi ly hôn với vợ mình!

An Từ tức giận đứng bật dậy

- Nhưng cô ta không cần anh! Duật, em sẽ chứng minh cho anh thấy, Phương Du Kỳ không hề yêu anh, cô ta đã có người đàn ông khác rồi!

Dứt lời, cô ả liền lấy ra một sấp ảnh chụp đặt xuống giường

Những tấm ảnh rời ra,toàn ảnh chụp Phương Du Kỳ cùng Kiệt, có tấm Phương Du Kỳ đang khóc, Kiệt đã lau nước mắt cho cô, ôm cô an ủi, có tấm lại chụp lúc họ cùng ngồi ở ban công, cô đã cười, nụ cười tuy có phần yếu ớt..... những tấm ảnh đều chụp lúc họ rất thân mật, gần gũi

Nụ cười của cô đã không còn ấm áp và vui vẻ như lúc cô cười với hắn lần đầu. Vì nụ cười của cô mãi mãi đã bị hắn cướp đi......

Doãn Thiên Duật chỉ nhìn một lượt, hắn thật sự không đủ can đảm để nhìn lần thứ hai

Vì hắn cảm thấy rất đau, rất cô đơn,......

An Từ đã đoán được biểu hiện này của hắn, cô ả nói bằng giọng điệu đầy cô đơn

- Duật, em biết Phương Du Kỳ đối với anh quan trọng như thế nào, nhưng Kiệt đối với cô ta cũng rất quan trọng! Anh hãy suy nghĩ lại đi,, em xin anh đấy!

An Từ vừa đi khỏi, Doãn Thiên Duật nhìn những bức ảnh trên giường, hắn cầm chúng lên, cười khinh

- Phương Du Kỳ! Hoá ra em lại muốn có đàn ông như vậy?

Hắn lấy điện thoại ở đầu giường, gọi cho Kỳ Vũ

- Hãy mang cho tôi tất cả thông tin liên quan đến Kiệt!

-------

Biệt thự Phương gia

Phương Du Kỳ đang ngồi ở vườn hoa mẫu đơn, cô mặc một chiếc váy lụa màu trắng, tay cầm chiếc bình tưới hoa, nhẹ nhàng phun nước tưới vào những nụ hoa sắp nở. Phương Tử Đức đi tới, nụ cười hiền hòa trên mặt ông

- Kỳ nhi! Sẽ lạnh đấy, không tốt cho đứa bé đâu!

Phương Du Kỳ quay lại nhìn ông, cô cười dịu dàng và đặt chiếc bình xuống bàn đá bên cạnh

- Ông nội!,

Cô đi tới dìu Phương Tử Đức ngồi xuống rồi ngồi bên cạnh ông

- Ông nội, ông xem, những cây mộc lan này lớn thật nhanh. Mới đó đã nở rất nhiều hoa rồi!

Phương Tử Đức vỗ nhẹ lên bàn tay trắng nõn của Phương Du Kỳ

- Con đó, sắp làm mẹ rồi mà vẫn giống hệt như lúc nhỏ vậy!

Phương Du Kỳ cười thè lưỡi, cô nũng nịu gối đầu lên vai ông nội. Đến bây giờ, cô vẫn chưa thể tin được đây là sự thật, đã hơn mười năm rồi,, cô với ông nội nói chuyện vui vẻ như thế này đã mười năm rồi, khoé mắt cô vẫn dưng dưng nước mắt.....

Phương Tử Đức cũng sắp bật khóc, ông nhớ đến vài ngày trước, khi Phương Du Kỳ đến bảo ông đi mua gấu túi cùng cô

Trước cửa hàng gấu bông, Phương Du Kỳ đã đứng yên rất lâu, trên tay cô ôm một con gấu túi

- Một con gấu túi, một cây kẹo bông, một lượt đạp vịt..... ông nội! Ông còn nhớ không? Mỗi năm đến sinh nhật của con, ông luôn là người nhớ đến đầu tiên rồi dẫn con đi chơi, mua quà cho con. Con gấu túi lần cuối con ôm cũng là do ông mua cho. Ông nội, tại sao lúc đó ông lại không nói ra mọi chuyện? Tại sao phải chịu đựng bao nhiêu lạnh nhạt của con một mình?

Vừa nói cô vừa khóc. Phương Tử Đức đã xúc động đến mức khóc giữa chốn đông người, ông đã có thể tìm lại được cháu gái của mình.......

Ông nhớ lúc biết tin Phương Du Kỳ mang thai, nhìn bộ dạng sống dở chết dở của cô, ông xót xa, cay đắng

- Đứa bé là con cháu của Phương gia, là chắt của Phương Tử Đức này.Ta sẽ bảo vệ nó đến cùng!

Phương Du Kỳ cũng rất xúc động, Phương gia, ông nội và ba đã không bỏ rơi hai mẹ con cô. Khi cô biết được Doãn Thiên Duật đang sống rất khỏe trong bệnh viện, cô đã không còn thống khổ như trước nữa nhưng không có nghĩa là cô sẽ ngừng khóc......

Trước mặt mọi người, cô đã cố gắng tỏ ra kiên cường, nhưng rồi cô sẽ khóc một mình

Doãn Thiên Duật! Cô nhớ hắn rất nhiều.....

Hai ông cháu cùng ngắm nhìn đàn bướm đầy màu sắc đến dạo quanh vườn hoa, mặt trời đang dần lên cao

..........Doãn Thiên Duật, anh có sống vui vẻ không?

Em đã cố gắng rất nhiều, mỗi ngày rồi mỗi đêm, em đã cố quên anh đi. Nhưng em không làm được, em nhớ anh nhiều lắm....

Nếu như lúc ban đầu, chúng ta không bắt đầu, có lẽ em sẽ không phải sống như thế này.

Nếu như em không phải Phương Du Kỳ, anh cũng không phải Doãn Thiên Duật.....

Có lẽ chúng ta đã có thể!

Em yêu anh!........

---------

- Lão đại! Thông tin ngài cần đã có rồi ạ!

Kỳ Vũ đặt một đóng tài liệu xuống trước mặt Doãn Thiên Duật rồi lùi lại vài bước, đứng nghiêm

Doãn Thiên Duật mở chúng ra....

Truyện Chữ Hay