Phương Du Kỳ theo hướng dẫn của quản gia đi ra cổng biệt thự, một vệ sĩ đã đứng đợi sẵn, phía sau cậu ta là một chiếc xe thể thao, Phương Du Kỳ nhìn người đó đầy nghi hoặc
Người đó k phải Kỳ Vũ!
Cậu ta là người mới sao?
Thôi bỏ đi!
Cô gạt bỏ những suy đoán lung tung trong đầu, cô bước đến trước mặt cậu ta
-Phương tiểu thư! Xin mời!
Cậu ta cung kính cúi đầu rồi làm động tác mời hướng về phía chiếc xe thể thao kia, Phương Du Kỳ hít sâu một hơi, lấy hết can đảm rồi bước lên phía trước. Hôm nay cô đã cãi lại lệnh của hắn, bỏ trốn đến Trình gia, cô k sợ hắn nổi giận với mình mà cô chỉ lo Trình gia sẽ gặp liên hủy
Rầm!
Cửa xe phía sau nhanh chóng được đóng lại, nhưng... Phương Du Kỳ hoàn toàn k nhìn thấy Doãn Thiên Duật đâu cả, một cảm giác mất mát chợt dâng trào trong cô
Hắn thật sự k đến!
Giọng cô run run
-Lão đại k đến sao?
Lái xe k hề quay đầu lại, tên vệ sĩ lúc nãy ngồi ở ghế lái phụ lên tiếng
-Lão đại bảo chúng tôi đến đón cô về!
Phương Du Kỳ cắn nhẹ môi, cô tiếp tục hỏi thử
-Vậy tại sao tôi k nhìn thấy Kỳ Vũ hay Uy Vũ đâu?
K biết tại sao cô lại có cảm giác bất an đến vậy, Doãn Thiên Duật luôn cho Kỳ Vũ đến đón cô nhưng tại sao hôm nay lại khác. Cứ cho là hắn chỉ xem cô là tình nhân, k cần thuộc hạ thân tính nhất đến thì với tính cách chiếm hữu của hắn, k phải Kỳ Vũ sẽ có thể chế ngự được cô sao? Thật lạ!
Gã vệ sĩ nghe cô hỏi vậy chỉ trả lời ngắn gọn
-Chúng tôi chỉ làm theo lệnh mà thôi!
Chiếc xe được khởi động và nhanh chóng di chuyển
-----
Tố Vy thu tầm mắt đang hướng về phía cửa lớn lại, cô buồn bã hỏi Trình Sở Uy bên cạnh
-Ba à, thật ra thì Du Kỳ cần chúng ta giúp gì đây ạ ?
Trình Sở Uy thở dài
-Chúng ta k thể giúp con bé được!
Tố Vy càng cảm thấy nghi hoặc
-Thật ra là chuyện gì ạ?
Câu trả lời tiếp theo của ba có lẽ là một quả bom hẹn giờ, rốt cuộc thì Phương Du Kỳ đang cần điều tra chuyện gì cơ chứ?
K lẽ là....
Chuyện liên quan đến buổi triển lãm hôm đó!
Nếu vậy....!
Cô thật sự k dám nghĩ tiếp. Thấy con gái có vẻ mất hồn, Trình Sở Uy nở nụ cười khổ -Có lẽ Du Kỳ sẽ không thể rời khỏi hắn được nữa!
Hắn
Ai cơ?
K lẽ nào là Doãn Thiên Duật! Nếu vậy thì Phương Du Kỳ phải làm sao đây? Cô phải làm tình nhân suốt đời ư?
Gần như cả thế kỉ, Tố Vy mới lấy lại được giọng nói
-Doãn Thiên Duật là người duy nhất có thể cho Du Kỳ biết sự thật sao ạ?
Cô cảm thấy thế giới trước mắt như đang quay cuồng, nó chỉ là một trò chơi ảo giác mà thôi
Lâm Nhược Tranh lại k hề có suy nghĩ như thế, nếu Doãn Thiên Duật đã chọn Phương Du Kỳ là chủ nhân tiếp theo của sợi dây chuyền thì có lẽ cô sẽ không gặp phải những thiệt thòi như cha con Tố Vy nói đến
-Lão gia, phu nhân và tiểu thư! Kỳ Vũ tiên sinh đến ạ!
Cả ba người đều kinh ngạc quay lại nhìn quản gia. Trình Sở Uy hỏi trước
-Kỳ Vũ sao? K phải lúc nãy vừa rời đi?
Quản gia khó xử đáp
-Lão gia! Thật ra khi nãy chỉ có một vệ sĩ đi vào và đưa Phương tiểu thư đi thôi ạ!
Tố Vy mở to đôi mắt trong veo, cô nóng vội xác nhận lại
-Nói vậy là khi nãy bà k nhìn thấy Kỳ Vũ? Vậy còn Doãn Thiên Duật thì sao?
Lâm Nhược Tranh cũng bắt đầu run sợ. Phương Du Kỳ mất tích sao? K thể nào! Quản gia cũng dè dặt trả lời
-Thật ra....! Lúc đó cũng không ai nhìn thấy Doãn tiên sinh đâu cả !nhưng bây giờ... Ngài ấy đang đợi bên ngoài!
Trên vầng trán của quản gia đã sớm lấm tấm mồ hôi. Trình Sở Uy vội nói với con gái
-Mau gọi cho Kỳ nhi!
Tố Vy k dám chậm trễ, cô lấy đt gọi vào số của Phương Du Kỳ nhưng nhận được chỉ là giọng nữ máy móc
-Ba, cô ấy k bắt máy!
Tố Vy sốt ruột trả lời, Trình Sở Uy k chút do dự nói
-Ta sẽ ra gặp Doãn Thiên Duật và nói hết mọi chuyện hiện giờ!
Dứt lời, ông đi thẳng ra phòng khách. Mẹ con Tố Vy chỉ còn biết đứng kêu đầy bất lực
-Ba...!
-Ông à...!
-----
Phòng khách
Trình Sở Uy vừa đi ra đã thấy Doãn Thiên Duật ngồi trên sof, hai chân chéo nhau, trên tay hắn là một điếu xì ga đang cháy. Rõ ràng là hắn đã mất kiên nhẫn, Trình Sở Uy k chút sợ hãi, ông bước nhanh đến trước mặt hắn
-Kỳ nhi mất tích rồi!
Quả nhiên, câu nói vừa cất lên của Trình Sở Uy đã khiến cho Doãn Thiên Duật phải chú tâm, hắn có vẻ sốt ruột hỏi lại
-Là kẻ nào?
Ánh mắt hắn lúc này hằng lên tia máu lửa k biết sẽ bộc phát khi nào, Trình Sợ Uy k phải kẻ ngốc, ông nhìn ra được sự sợ hãi bên trong lớp vỏ thú dữ kia của Doãn Thiên Duật, ông tiếp tục nói
-tầm hơn phút trước có một chiếc xe đến nói là người của ngài ,đã đưa Kỳ nhi đi rồi!
Doãn Thiên Duật đứng lên, ném điếu xì gà xuống mặt sàn cẩm thạch sáng bóng
-Tìm Kỳ Kỳ về ngay!
Hắn lạnh lùng ra lệnh rồi dậm lên điếu xì gà trên sàn, rời khỏi phòng khách, Kỳ Vũ cúi đầu nhận lệnh rồi cùng đám thuộc hạ phía sau đi theo Doãn Thiên Duật...
----
Phương Du Kỳ tỉnh dậy sau một lúc ngủ gật, cơ đưa tay dụi mắt rồi quan sát khung cảnh bên ngoài
Khoan đã!
Tại sao con đường này lại kỳ lạ như vậy? Đây hoàn toàn k phải là đường về Bạc Thiên Bảo!
Cô lập tức gọi lớn
-Thật ra các người là ai?
Tên vệ sĩ kia trả lời cô k có chút gì gọi là kinh ngạc
-Phương tiểu thư! Cô k cần phải hoảng như vậy!
Cô vừa định chất vấn hắn tiếp thì chiếc xe đã đã dừng lại
Kít!!!!
Tòa biệt thự sang trọng và rộng lớn như tòa lâu đài trong truyện cổ tích,tên vệ sĩ đi đến mở cửa cho cô, Phương Du Kỳ bước ra khỏi xe với bao nhiêu kinh ngạc
-Đây là đâu? Các người k phải người của Doãn Thiên Duật, vậy các người là ai?
Tên vệ sĩ chỉ cười hời hợt
-Cô rất bình tĩnh! Lão gia của chúng tôi đang đợi bên trong?
Phương Du Kỳ càng nghi ngờ hơn
-Lão gia? Lão già nào cơ?
Tên vệ sĩ tốt bụng giải thích với cô
-Là Doãn lão gia!
Doãn lão gia?
Ba của Doãn Thiên Duật sao?
Tên vệ sĩ thu hết sự kinh ngạc của Phương Du Kỳ vào mắt, cậu ta dẫn Phương Du Kỳ đi vào căn biệt thự
Ngôi biệt thự xa hoa, lộng lẫy vượt xa vẻ đẹp bình thường, khi bước vào phòng khách Phương Du Kỳ bị cách bố trí tất cả các đồ đạc nơi này làm cho kinh ngạc, tuy là tiểu thư hào môn nhưng vẻ đẹp xa xỉ ở đây thật sự khiến cô phải líu lưỡi. Sàn nhà hoàn toàn được lát bằng loại đá cẩm thạch quý nhất, các cột, tường được trạm đầy đá quý, đèn tường phải nói là sáng hơn cả ban ngày.... Tên vệ sĩ dẫn cô vòng qua phòng khách rồi băng qua hoa viên, Phương Du Kỳ lại được thêm một màn mở mang tầm mắt, trong hoa viên trồng rất nhiều hoa tường vy, bất giác cô lại nhớ đến Bạc Thiên Bảo với rừng hoa tường vy rộng lớn, còn có bóng dáng cao lớn của một người đàn ông với nụ cười tà mị trên môi....
Đi được một đoạn đường khá dài, tên vệ sĩ ngừng lại trước một ngôi nhà gỗ màu trắng, xung quanh là những cây hoa tường vy đang nảy mầm. Phương Du Kỳ cảm thấy là lạ, tại sao một người từng hô mưa gọi gió như Doãn lão gia lại yêu thích trồng hoa như vậy .Gã vệ sĩ chẳng bận tâm đến thắc mắc của cô, cậu ta đến gần ngôi nhà gỗ, gõ ba tiếng rồi chậm rãi mở cửa ra ,cậu ta nhìn cô rồi làm động tác mời, Phương Du Kỳ hít sâu một hơi rồi cũng bước theo vào, cô suýt chút nữa đã bị doạ đến xỉu, bên trong hoàn toàn k giống với sự đơn giản bên ngoài của nó, trước mắt cô hiện giờ là cả một tòa nhà khác nữa, tòa nhà này khá đơn giản, màu trắng là màu chủ đạo khiến cho con người ta có cảm giác run sợ đến từng tế bào, bên cạnh cửa sổ, một người phụ nữ xõa mái tóc dài đang ngồi thẩn thờ, Phương Du Kỳ có cảm giác ớn lạnh, cô chợt nhớ đến những bộ phim kinh dị với ma nữ tóc dài, cô vội quay lại phía sau nhưng k còn thấy tên vệ sĩ đó đâu nữa, ánh mắt cô nhìn người phụ nữ kia đã trở nên đầy cảnh giác... Bà từ từ xoay người lại, đó là một người phụ nữ rất đẹp, tuy đã ở độ tuổi trung niên nhưng trên khuôn mặt bà k hề có chút phá hủy của thời gian, nhưng... Khuôn mặt đó, tại sao lại quen đến vậy?
Đúng rồi!
Doãn Sang Sang!
Đúng là khuôn mặt đó! Nhưng k phải cô ấy đã chết rồi sao?