Phương Du Kỳ kéo chăn để qua bên cạnh, cô nhìn thẳng vào mắt Doãn Thiên Duật, đưa bàn tay mềm mại đặt lên mặt hắn
- Chừ phi anh bỏ em, nếu không dù có chết em cũng sẽ không bỏ anh!
Doãn Thiên Duật chăm chú nhìn cô, ánh mắt tràn ngập cưng chiều,sau đó véo nhẹ mũi cô
- Em ngốc sao? Tại sao anh phải bỏ em chứ?
Phương Du Kỳ cười, nụ cười tuy yếu ớt nhưng lại êm dịu như ánh ban mai
- Vậy thì chúng ta không được nói chia xa nữa! Hãy nghĩ đến cục cưng!
Vừa nói cô vừa cúi đầu nhìn xuống bụng, tay vẫn đặt trên đó, nở nụ cười hạnh phúc.
Doãn Thiên Duật cũng dõi theo mắt nhìn của cô, dừng lại ở bụng dưới vẫn còn phẳng lì của cô, hắn cẩn thận đặt tay xuống đó, thì thầm
- Con yêu à, ba mẹ đang đợi con từng ngày từng giờ đó, mau mau ra đây chơi với ba đó!
Hành động trẻ con này của Doãn Thiên Duật khiến Phương Du Kỳ phải bật cười
- Con vẫn còn rất nhỏ, chưa thể nghe anh nói gì đâu!
Doãn Thiên Duật leo lên giường ngồi cạnh Phương Du Kỳ, hắn ôm cô vào lòng, hít hà mùi hương trên cơ thể cô
- Kỳ Kỳ! Em có biết mấy ngày qua, anh đã sợ hãi thế nào không? Anh vừa nghĩ ra tên đặt cho con rồi đấy! Nếu là con gái, chúng ta sẽ gọi nó là Mộc Châu, còn con trai thì là Hiệu Bân. Em thấy được không?
Suốt thời gian Phương Du Kỳ nằm ở bệnh viện, hắn không về nhà nghỉ ngơi lần nào, sáng đến Doãn thị, hết việc lại chạy ngay đến bệnh viện chăm sóc cô. Mỗi đêm khi ngủ, hắn luôn tỉnh giấc nửa đêm, vội vã nhìn sang chiếc giường bệnh, thấy cô vẫn ngủ rất ngon, hắn liền thấy nhẹ nhõm cả người. Lúc ngồi ở Doãn thị, không giây phút nào hắn có thể tập trung cả, cứ bồn chồn lo lắng không yên.....
Hắn đã tìm kiếm rất nhiều quyển sách hướng dẫn chăm sóc sức khỏe cho phụ nữ trong thời kỳ mang thai và cho con bú, tìm kiếm rất nhiều thông tin về chuyển biến tâm lí của phụ sản.....
Những quyển sách đó hắn đã chất đầy đóng trong phòng sách cũng như phòng ngủ rồi, kể cả phòng làm việc trong công ty. Bây giờ khắp trên dưới Doãn thị đều nhìn Doãn Thiên Duật bằng con mắt ngưỡng mộ, hắn đúng là một người chồng, một người cha tốt!
Đôi mắt Phương Du Kỳ đã ươn ướt, cô thật sự hạnh phúc đến muốn khóc, cô gật đầu liên tục
- Tên của con rất hay, em thật sự rất thích!
Doãn Thiên Duật xoay người lại, để Phương Du Kỳ đối diện với hắn, hắn nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô
- Kỳ Kỳ! Em thật sự không sao chứ?
Phương Du Kỳ kéo tay hắn xuống và nắm lấy bằng hai tay của mình
- Duật! Thật ra thì em đã nghe hết tất cả cuộc nói chuyện giữa anh, mẹ và Doãn Sầm Hy lúc ở ngôi trường bỏ hoang đó rồi.
Doãn Thiên Duật giật mình nhìn cô, không biết phải nói gì cho phải
- Kỳ Kỳ! Em.....
Phương Du Kỳ cười rồi lắc đầu, cô nhìn về lọ hoa mộc lan trên bàn, nói
- Mấy ngày qua em đã hiểu ra rất nhiều đạo lý.
Vừa nói, Phương Du Kỳ vừa bỏ tay Doãn Thiên Duật ra, cô đặt chân xuống giường xỏ đôi dép con thỏ vào và từ từ đứng lên
- Em biết, kẻ đã giết con không phải em, càng không phải anh, em biết đó là Doãn Sầm Hy và.... ông ta đã chết dưới súng của mẹ. Nhưng, em thật sự không hận hay oán trách ai cả!
Cô đi tới bên bình hoa mộc lan, tiếp tục nói.
Doãn Thiên Duật cũng theo sát phía sau lưng cô
- Em đã hiểu ra rằng, thù hận như một cái bóng ma cứ dập dờn phía trước, chúng ta cứ mãi đi theo cái bóng ấy để đuổi nó đi, nhưng cứ càng theo, ta lại càng bị lạc đường, không thể tìm ra lối thoát. Cuối cùng thì, chúng ta chỉ còn cô độc một mình trong một cái thế giới tối đen và cái bóng kia, mà lúc đầu ta đã xem nó là mục tiêu để chiến đấu thì lại hoàn toàn biến mất. Chúng ta đã hy sinh rất nhiều thứ để chạy theo một thù hận vô hình, có lẽ trong số chúng ta, ai cũng đều mệt mỏi rồi!
Doãn Thiên Duật đứng phía sau lưng cô, vòng tay qua ôm quanh cổ cô, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mái tóc mềm mượt phía sau
- Anh hiểu em muốn nói gì, nếu như anh có thể quên đi thù hận đó sớm hơn, nếu như anh không bị ám ảnh về những chuyện đã qua thì có lẽ anh sẽ không phải tự dằn lòng mình rằng, nếu thù hận mà anh mải miết chạy theo không phải là em, anh đã không ngày đêm cầu mong nếu người đó không phải là em. Nhưng bây giờ, anh thật cảm ơn trời, cảm ơn cuộc đời này vì đã để anh gặp được em, cảm ơn vì người trong trái tim anh lại chính là em!
Hắn càng siết chặt vòng ôm hơn, hận không thể hoà quyện cô vào cơ thể mình.
Phương Du Kỳ kéo chặt tay hắn hơn, đầu ngửa về phía sau, tựa vào đầu hắn....
Hai người cứ ôm nhau im lặng như vậy. Thân hình nhỏ bé xinh xắn của người phụ nữ được bao bọc trong thân thể cao to lực lượng của người đàn ông, tạo thành một bức tranh về cặp đôi yêu nhau rất hoàn mỹ.....
---------------
Trong căn phòng ngủ sáng trưng đèn, bác sĩ,, y tá ra vào liên tục. Tình hình của Đồng Dĩ mấy ngày gần đây đã chuyển biến xấu đi.
Đình Vân, Doãn Kình Sâm và Phương Tử Đức đang ngồi cùng nhau ở phòng khách. Phương Trạch Nham thì ở miết trong phòng để chăm sóc cho vợ mình.
Ngoài phòng khách cũng căng thẳng không kém
- Tình hình bà sui hiện giờ rất xấu, chúng ta phải để tiểu Kỳ gặp bà ấy lần cuối mới được!
Đình Vân dịu dàng lên tiếng.
Phương Tử Đức ngồi đối diện thở dài lắc đầu
- Tinh thần của Kỳ nhi cũng vừa mới bình phục, nếu để con bé biết thêm tin này nữa thì e là nó không thể chịu nổi.
Doãn Kình Sâm cũng gật đầu tán thành
- Chú sui nói rất đúng, để đảm bảo sức khỏe của tiểu Kỳ và đứa bé trong bụng thì chúng ta không nên nói ngay lúc này. Hơn nữa, bà sui cũng chưa tỉnh lại ngay.
Tất cả ba người đều trầm mặc suy nghĩ.
------------------
Phương Du Kỳ đang ngồi trên giường đọc sách, thỉnh thoảng lại nhìn xuống bụng và đưa tay thăm con, cô ngồi rất yên tĩnh nhưng lại cười rất hạnh phúc.
Két!
Cửa phòng chợt mở ra, Phương Du Kỳ tò mò nhìn thử người đến là ai.
Là Nghiêm Hào Dương!
Trên tay anh còn ôm một bó hoa hồng rất lớn!
Phương Du Kỳ vừa kinh ngạc vừa vui mừng đến mức sắp nhảy cẩng xuống giường
- Tiền bối!
Cô cười tươi rạng rỡ như ánh ban mai, hớn hở như một đứa trẻ,Nghiêm Hào Dương cười đáp lại cô, anh nhìn nụ cười ấy đến si mê, nụ cười hồn nhiên như lần đầu tiên anh gặp cô, nhưng nụ cười ấy đã mãi mãi không thuộc về anh.
Nghĩ đến đây, lòng anh buốt lạnh!
Nghiêm Hào Dương nhanh chóng đi tới giường bệnh, đưa bó hoa ra trước mặt Phương Du Kỳ
- Tặng em!
Phương Du Kỳ nhận lấy bó hoa cười rồi nói cảm ơn, nhanh chóng mời Nghiêm Hào Dương ngồi.
Nhìn cô mặc đồ bệnh nhân, Nghiêm Hào Dương bất mãn nói
- Doãn Thiên Duật lại dám để em bị thương sao? Anh phải tìm cậu ta rồi cho một trận.
Phương Du Kỳ cười rồi lắc đầu, đồng thời cũng giơ tay giơ chân lên
- Duật chăm sóc em rất tốt, anh xem này! Em sắp thành con lợn béo rồi đấy!
Nghiêm Hào Dương hài lòng gật đầu nhưng trong đấy mắt lại nổi lên sự đau đớn khôn nguôi
- Thật may quá, em đã cười rồi!
Anh nhớ năm đó lúc ở Bạc Thiên Bảo, bộ dáng kêu khóc thảm thiết của cô khi cầu xin Doãn Thiên Duật tha cho anh, còn cả gương mặt phờ phạc hốc hác của cô lúc đến bệnh viện thăm anh. Anh đã sợ rằng cả đời này cô sẽ mãi mãi không thể cười được nữa, Bao năm qua ở nước ngoài, hình ảnh đó luôn ám ảnh anh mỗi đêm. Nhưng thật may, Doãn Thiên Duật mà đã từng làm cô phải khóc nay lại có thể khiến cô tiếp tục nở nụ cười. Còn anh thì..
Phương Du Kỳ có thể nhìn ra vẻ đau xót trong mắt Nghiêm Hào Dương, cô cười và nhìn xuống bàn tay trái của anh như để xoa dịu không khí gượng gạo này
- Tiền bối, anh vẫn chưa chịu kết hôn sao?
Nghiêm Hào Dương cười gượng, bất đắc dĩ lắc đầu
- Vẫn chưa có người con gái nào khiến anh yêu thật lòng!
Phương Du Kỳ xót xa nhìn anh, cô nói một cách chân thành
- Tiền bối, anh là một người đàn ông tốt, rồi anh cũng sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình thôi. Em tin như vậy!
Nghiêm Hào Dương liền cười trừ
- Không nói chuyện này nữa, mấy năm qua em sống như thế nào?
Phương Du Kỳ vui vẻ trả lời
- Em sống rất tốt! Còn tiền bối, chân của anh.... đã khoẻ hơn chưa?
Vừa nói cô vừa thấy có lỗi, lén nhìn xuống chân anh.
Nghiêm Hào Dương cười bình thản
- Mấy năm qua anh đã cùng gia đình đến Mỹ, chân của anh chỉ có thể lắp chân giả mà thôi. Hiện tại anh đang cùng ba gánh vác chuyện của công ty.
Phương Du Kỳ nói líu nhíu
- Em xin lỗi!
Nghiêm Hào Dương đưa tay xoa xoa đầu cô, động tác cực kì cưng chiều
- Em việc gì phải xin lỗi. Em nên xin lỗi chuyện ba năm trước em bỏ đi đột ngột đấy!
Khi cô đến bệnh viện thăm anh, anh đã rất vui mừng, anh nghe lời bác sĩ đi kiểm tra và uống thuốc, hy vọng nhanh chóng được đến gặp cô nhưng không ngờ lúc anh trở lại thì cô đã đi mất. Bạn bè, gia đình, bác sĩ y tá khuyên can anh hết lời nên anh mới chịu từ bỏ ý muốn đi tìm cô. Nhưng vì chuyện này mà anh đã đau buồn trong một thời gian dài....
Nghe Nghiêm Hào Dương nói vậy, Phương Du Kỳ áy náy cúi đầu.
Nghiêm Hào Dương lại tiếp tục nói,vừa thương xót vừa oán trách
- Sau khi em đi không lâu, anh nghe được tin em và Doãn Thiên Duật kết hôn, tuy đau lòng nhưng anh vẫn hy vọng em có thể hạnh phúc. Sau đó anh lại nghe, em bị sảy thai.... anh thật sự rất hoang mang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh thật sự rất giận đấy, em đau khổ như vậy lại không nói tiếng nào với anh!
Phương Du Kỳ rươm rướm nước mắt nhìn anh, cô ngẹn ngào
- Tiền bối....!
Nghiêm Hào Dương luống cuống không biết làm sao, anh dịu dàng nói
- Tiểu Kỳ, anh đến đây để thăm em chứ không phải đến để chọc em khóc. Nên đừng khóc đó!
Phương Du Kỳ dở khóc dở cười, cô nhìn anh mà không biết phải nói gì.
Nghiêm Hào Dương thấy cô không còn khóc nữa, anh chìa bàn tay ra trước mặt cô
- Ra ngoài hóng gió một chút nào!
Phương Du Kỳ cười, nhẹ gật đầu rồi đưa tay nắm lấy tay anh.
-------------
Đồng Dĩ nằm trên giường bệnh im lặng như một thiên xứ đang ngủ say, trên người bà cắm rất nhiều kim tiêm đủ loại, hai mắt bà vẫn nhắm nghiền.
Phương Trạch Nham ngồi trên ghế chăm sóc, giúp bà lau tay, ngắm nhìn gương mặt đã tái nhợt của bà
- Đồng Đồng! Bà vẫn còn giận tôi sao? Sao đến bây giờ bà vẫn chưa chịu mở mắt nhìn tôi cơ chứ? Đồng Đồng, bà không nhớ Kỳ nhi sao? Con bé rất nhớ bà đấy, nó rất muốn được gặp bà nên bà phải nhanh chóng khoẻ lại đấy!
Nói xong, ông lại gục đầu xuống bàn tay bà và khóc rất lâu.
--------------
Doãn Thiên Duật mở cửa phòng bệnh của Phương Du Kỳ ra, nụ cười trên môi hắn liền đông cứng, túi đồ ăn trên tay hắn rơi xuống sàn. Hắn hốt hoảng chạy vào trong phòng, kéo tung chăn trên giường lên, không nhìn thấy Phương Du Kỳ đâu, hắn vừa cào tóc vừa gọi lớn
- Kỳ Kỳ! Kỳ Kỳ!
Y tá cũng cuống cuồng chạy vào, khó xử không nói nên lời
- Doãn.... Doãn tiên sinh! Phu nhân, phu nhân, cô ấy vừa mới ra ngoài cùng một người bạn!
Doãn Thiên Duật bực mình rời khỏi phòng bệnh, hắn chạy loạn khắp nơi để tìm Phương Du Kỳ....
Rốt cuộc thì hắn cũng đã tìm thấy cô....
Ở vườn hoa của bệnh viện, Phương Du Kỳ mặc bộ quần aó bệnh nhân ngồi trên ghế đá cạnh bồn hoa, cô đưa lưng về phía hắn, nhìn bóng lưng cô từ xa, Doãn Thiên Duật cảm thấy cô như một con chim nhỏ đang mải mê chơi đùa với những sinh vật trong thiên nhiên....
Nụ cười cưng chiều của hắn giãn nở trên môi nhưng lại lập tức tắt ngúm đi khi nhìn thấy bên cạnh cô, một người đàn ông đang ngồi nói chuyện với cô rất vui vẻ, người đàn ông đó khẽ nghiêng mặt, Doãn Thiên Duật giận đen mặt, hắn sải bước nhanh về phía hai người....
- Kỳ Kỳ!
Phương Du Kỳ xoay người lại nhìn thấy Doãn Thiên Duật, cô cười ngọt ngào
- Duật, anh đến rồi sao?
Doãn Thiên Duật không ngó ngàng gì đến Nghiêm Hào Dương đang ngồi bên cạnh, hắn ngồi xuống trước mặt Phương Du Kỳ, lấy khăn ướt trong túi ra, cẩn thận lau tay và chân cho cô
- Vừa rồi không tìm thấy em, em có biết anh sợ đến thế nào không? Anh còn lo rằng có kẻ muốn cướp vợ anh đi đấy!
Phương Du Kỳ hiểu hàm ý trong câu nói của Doãn Thiên Duật, cô gượng cười
- Duật, anh đừng lo, em và tiền bối chỉ ra ngoài hóng gió một lát thôi!
Doãn Thiên Duật vẫn không thèm liếc mắt qua nhìn Nghiêm Hào Dương một chút. Hắn chỉ chăm chú lau tay cho Phương Du Kỳ.
Nghiêm Hào Dương cười cười, đứng lên chìa tay ra trước mặt Doãn Thiên Duật
- Doãn tiên sinh! Đã lâu không gặp!
Doãn Thiên Duật lúc này mới chịu nhìn Nghiêm Hào Dương, nhưng hắn lại không xem cái bắt tay đó ra gì, cười khinh bỉ
- Tôi còn tượng anh đã nằm liệt giường như kẻ tàn phế rồi chứ?
Nụ cười trên môi Nghiêm Hào Dương vẫn duy trì. Phương Du Kỳ thật sự hết cách để nói với Doãn Thiên Duật rồi, dù cô biết rằng năm đó hắn ghét Nghiêm Hào Dương và bắn một chân anh bị thương cũng có lý do riêng, hắn chỉ muốn trả thù cho những thuộc hạ đã chết oan dưới tay của Nghiêm Hào Dương, nhưng không phải mọi chuyện đã qua rồi sao? Chân của Nghiêm Hào Dương cũng không thể trở về như trước được nữa, sao hắn còn có thể nói những lời cay độc đó chứ?
Phương Du Kỳ huých nhẹ vào tay hắn, ý bảo hắn hãy đáp lại cái bắt tay của Nghiêm Hào Dương.
Vì nể mặt Phương Du Kỳ mà Doãn Thiên Duật cũng chịu bắt tay, hắn vẫn cười cợt
- Xem ra vẫn còn kẻ nghĩ đến vợ người khác!
Nghiêm Hào Dương không giận mà chỉ cười, nụ cười bình thản
- Tiểu Kỳ bị chấn động tâm lý, không thể để cô ấy cứ nằm mãi trên giường bệnh thế này được. Phải cùng cô ấy ra ngoài đi dạo thường xuyên. Những kiến thức cơ bản như vậy, chẳng lẽ một người học rộng như Doãn tiên sinh lại không hiểu?
Doãn Thiên Duật cũng không hề tỏ ra tức giận, nói một cách châm chọc
- Tôi là chồng cô ấy, tự khắc biết cách chăm lo cho cô ấy!
Phương Du Kỳ nhận thấy một cuộc chiến tranh ngầm sắp xảy ra, cô nhanh chóng kéo nhẹ tay Doãn Thiên Duật
- Duật! Em muốn về phòng, anh đưa em vào được không?
Nghe giọng điệu nũng nịu của Phương Du Kỳ và ánh mắt cún con đáng yêu của cô nhìn mình, trái tim Doãn Thiên Duật cứ nhảy múa lân lân. Hắn vuốt ve tóc cô rồi nói
- Được rồi vợ yêu, chúng ta về phòng nghỉ ngơi!
Phương Du Kỳ cười cười rồi quay sang nói tạm biệt với Nghiêm Hào Dương.
Hai người sóng vai nhau đi về trước, Nghiêm Hào Dương nhìn theo, ánh mắt đầy chua xót nhưng cũng thầm mong họ hạnh phúc.
Doãn Thiên Duật ngoảnh mặt nhìn lại, cười chiến thắng.