Hai chị em ngồi hàn thuyên với nhau chút, tự nhiên bé Vy tỏ vẻ e dè
- Chị, mấy nay em thấy má với anh ba gây hoài.
- Uhm.
- Em nghe nói má tính hùn vốn với bà Diễm mở shop áo quần hay gì đó.
- Anh ba em với má gây vì chuyện đó à?
- Ko, gây vì anh ba bênh chị, má nói anh ba sợ chị, lụy chị …. Đáng lẻ em ko nói cho chị nghe, vì đây là chuyện của má em, nhưng em ko nói thì ko biết chừng nào chị mới hết giận anh ba.
- Bộ bé thấy chị giận lâu quá nên sợ hả?
- Chị giận dai đã đành, đằng này anh ba hành xác quá nên em sợ lắm, lo nữa.
- Chị cũng nói thật với em, chị buồn lắm chứ. Mấy lần chị suy nghĩ về những chuyện xảy ra chị dặn bụng thôi bỏ qua cho xong nhưng chị lại nhớ tới mấy lúc anh ba em nổi điên, lúc đó em cũng thấy rồi đó …. Chị cảm thấy bị hụt hẫng, chị sợ cảnh bị đánh lắm.
- Chắc ko có đâu, lúc đó chắc ảnh xĩn quá thôi chị, chứ ảnh thương chị vậy ko đánh đâu.
- Thì đó, xĩn! Chị ko chấp nhận chuyện nhậu xĩn xong về đánh chị, rồi lại đỗ lỗi do bia rượu. Thấy mấy hoàn cảnh như vậy, thương thì thương mà đánh cũng ác lắm, chị nhát đòn lắm.
- Thôi mà, em biết là chị đang chạy vòng vòng thôi, chứ em cũng biết chị còn thương anh ba thấy mồ. Mắc gì mấy người thương nhau mà cứ phải làm khó nhau hoài?
- Tại em ko trong hoàn cảnh của chị, em ko thể hiểu hết cho chị đâu. Có những chuyện em thấy thì em biết, còn những chuyện em ko thấy làm sao em biết? Mà chị ko phải cái gì cũng nói hết ra cho em nghe được.
- Bộ chị có điều gì ghê gớm lắm hay sao mà cứ như vậy hoài, trầm uất chết!
- Ừ, có khi chị chết trẻ vì trầm uất ko chừng!
- Thôi, chị đừng nói gỡ nghe ghê quá, chị đang bệnh đó.
- Ừ, nhiều lúc tưởng chết đi cho sướng nhưng ko chết được đâu em … sợ lắm.
- Chị cái gì cũng sợ vậy, em mà có người yêu thì em chết vì người đó cũng được.
- Thôi, cô đừng nói trước, đó là hy sinh, còn khi cô chết vì người đó giết cô thì cô biết!
- Vậy anh ba em làm gì ghê gớm lắm hay sao mà chị nói nghe ghê vậy.
- Em đừng hỏi nữa, chị ko nói đâu.
- Mà nay chị khỏe nhiều chưa? Mai chị có đi làm ko?
- Có, mai chị đi làm, nói chung đâu có bị gì nặng đâu, tại nữa đêm mẹ chị sợ nên đưa vô bệnh viện thôi! Ở nhà hoài chán lắm
- Uhm, chị khỏe em cũng mừng, anh ba khỏe em cũng mừng. Chị, chị có nhớ nhà bên em ko? Mấy tháng qua chị có nhớ ba má, nhớ em ko?
Tôi thấy nghẹn họng khi nghe Vy hỏi tới đây, tôi nhớ chứ, thương chứ nhưng mà biết làm sao? Ko lẻ giờ tôi trườn mặt về đó thì có phải là quá trơ trẽn ko? Còn chưa kể tới má, chắc má coi thường tôi lắm. Má vẫn còn thương con Diễm tới như vậy mà … Nước mắt vô thức chảy.
Cô em chồng thấy tôi khóc thì bối rối, xin lỗi rồi vội vã đi về, mặt buồn so. Tôi cũng ko vui vẻ gì, ý chí kiên cường như thanh sắt bị nung chảy ra từ từ, từ từ.
Lại nằm võng, bật nhạc The Beatles nghe, tôi chỉ thích đọc sách và nghe nhạc chứ ít xem tv lắm. Ráng mà hưởng thụ ngày nghỉ cuối mai còn đi làm, kỳ nghỉ bão táp. Chuẩn bị tâm lý ngày mai xem ba má chồng qua dạy bảo điều chi nữa đây.
Điện thoại có tin nhắn, à …. Vinh nhắn tin dài ngoằng, gõ đủ dấu, lần đầu tiên hắn nhắn tin đủ dấu và đó là tin nhắn gây ức chế nhất câu chuyện, có nội dung thế này :
- Anh sai thì anh sẽ xin lỗi em, nhưng chừng nào em cũng biết nhún nhường. Anh thương em, yêu em nhưng ko phải em làm sai thì anh cứ cho qua. Chuyện em đã làm gì, đã tổn thương Diễm suốt thời gian qua thế nào anh coi như ko biết. Anh mong em hãy dừng lại để cứu vãn hôn nhân của mình, cũng như cứu vãn tình yêu của em với anh. Anh biết em ghét Diễm, vì vô vàn lý do của phụ nữ nhưng hiện tại Diễm đã bên ngoài cuộc đời anh, ngoài hôn nhân của mình. Đừng quá cứng đầu nữa, vì anh biết khi anh thật sự muốn thì em sẽ lại trở về trong vòng tay của anh thôi. Tất cả chỉ là anh chưa muốn, giờ anh muốn và anh sẽ bỏ qua mọi chuyện, hãy vì anh, vì gia đình và tương lai của chúng ta. Đừng làm phiền Diễm nữa, Diễm cũng đáng thương lắm rồi.
Đọc hết từng chữ, từng chữ của Vinh lúc đó tôi thậm chỉ còn nghĩ là chắc con Diễm nó lấy điện thoại của chồng mình nhắn cho mình. Chưa bao giờ nghĩ, có ngày Vinh nhắn cho tôi cái tin tròn trịa, đầy ý như vậy. Nhưng là cái tin trách móc tôi, nếu nói thê thảm hơn là tin nhắn tôn vinh tình cũ của anh ta mà hạ thấp tôi ko thương xót. Anh ta càng cố gắng đàng hoàng trong câu chữ tôi càng thấy muốn đấm bể mặt anh ta và rạch nát mặt con kia. Tâm trạng này ko biết có phải ghen ko nhưng khó chịu lắm, điên lắm, máu dễ trào ngược lên lắm. Tôi ngồi phắt dậy, người run bần bật. Rồi tôi cười, cười mình, chua chát đắng ngắt. Em gái anh ta vừa ở đây, con bé làm tôi tan chảy bởi tấm lòng chân thành qua những lời tâm sự mộc mạc của nó, thứ cảm xúc mà tôi cảm nhận được lay động đến mọi ngóc nghách của mạch máu làm tôi giãn ra, dễ chịu bao nhiêu thì bây giờ anh như vừa mới bóp cổ tôi, anh vừa tát tôi cái đau điếng rồi ném vào mặt tôi thông điệp “ nếu muốn tôi xin lỗi cô, nếu muốn trở về bên tôi thì cô phải biết lỗi của mình trước đã, cô đừng mạo phạm đến người phụ nữ tuyệt vời đó nữa, còn ko thì thôi! “
Nếu con hồ ly tinh xinh đẹp như Đát Kỷ, nó có phép thần thông làm mê hoặc đàn ông, nhưng đó chỉ là truyện thôi. Ngoài đời làm gì có loại đàn ông nào như Trụ Vương? Sao có thể hồ đồ đến mức nó nói gì cũng tin, có bao giờ anh ta đối chấp sự việc, có bao giờ anh ta hỏi tôi câu thẳng thắn để thấy rõ vấn đề? Nếu người ngoài biết chuyện nói tôi là lì, là cứng đầu là tiểu thơ là làm nư …. Nói tôi ko biết hy sinh nói tôi ích kỷ, nói ngu ngốc khi ko giải thích, tự dâng chồng mình cho con khác. Nhưng mấy ai biết được những cảm giác tồi tệ, tồi tệ cùng cực, cảm giác trơ trọi dưới vực thẳm tình yêu mà ko lối thoát, ko ai cứu vớt. Có ai biết được thứ cảm giác bốc cháy, muốn nổ tung khi hết lần này tới lần khác bị má chồng đay nghiến, bị mấy con đàn bà khốn nạn chọc tiết? Trong khi đó chồng mình cứ khư khư đủng đỉnh nghe theo con kia? Quay sang trách móc vợ, phán xét vợ. Nhiều lúc tôi chỉ muốn trói anh ta lại, hét vào mặt anh ta anh ta là đồ tồi, loại đàn ông thối tha khi ko thể dứt khoát được với con bồ cũ, suốt ngày nghe theo nói nói xấu vợ. Nhưng nếu tôi thật sự hành động như vậy thì, giá trị của tôi còn đâu? lòng tự trọng của tôi vốn đã bị tổn thương quá nhiều rồi. Ước gì tôi mạnh mẽ hơn để chấm dứt lần ko vương vấn, ở đây chỉ có vấn đề mà tôi ko làm được : Tôi ko bỏ được anh ta!
Cho nên tất cả những người gồm có anh ta, má anh ta, con điên đó đều biết được như vậy. Họ nắm được thóp và tha hồ dằn vặt tôi. Tôi ko thể hiểu nổi khả năng gì mà nó có thể dắt mũi cả người như vậy, sao nó có thể nói những chuyện ko thành có? Sao ai cũng tin nó và quay ra cư xử với tôi như vậy? Sao tài quá vậy? Đối với người như vậy, tôi bị hạ K.O cũng ko có gì là lạ. Đành chấp nhận thôi, lần này là lần cuối, đừng hy vọng gì về cái kết có hậu, rằng nó sẽ bị mọi người xa lánh còn tôi thì được tung hoa, đó là thứ viễn cảnh chỉ có trong truyện, chỉ có trong phim ảnh mà người ngây thơ mới tin vào nó. Kết thúc có hậu đối với tôi bây giờ là làm sao có thể quên anh ta, xa anh ta kìa!
Tôi bơi trong mớ suy nghĩ, nước mắt nóng hổi lại tuôn chảy từ khi nào ….. Tôi run rẫy cầm điện thoại ko biết trả lời thế nào, bước lên phòng mình, lấy nhật ký ra, tôi viết lại cái tin nhắn nguyên mẫu. Bây giờ nghĩ lại, chắc người phụ nữ nào muốn mình lấy phải thằng đểu, thằng nghiện, thằng vũ phu ….. ai chẳng muốn lấy được người mình yêu thương và người yêu thương mình, ai lại muốn bị đánh đập, ai lại muốn chồng có gái, ai lại muốn bị ruồng rẫy. Tất cả chỉ vì họ yêu người đàn ông đó quá nhiều, họ chấp nhận gia đình chồng ko tốt, họ cam chịu mọi hoàn cảnh, đòn roi, nghèo khổ ….. Trong đó có tôi, tôi ko phải chịu đòn roi hay nghèo khổ nhưng tư tưởng của tôi, suy nghĩ và cảm xúc của tôi thì cứ lên rồi xuống – xuống rồi lại lên nhưng bây giờ tôi thấy chẳng mấy khi được trọn vẹn. “Người ta mơ khi yêu nhau và tỉnh dậy khi lấy nhau” là câu nói quả thật ko sai.
Cũng là năm, cũng tình cờ vậy thôi, nhưng sao cảm giác yêu mà tôi nhận được từ người đàn ông khác nhau đến vậy? Hôn nhân thật sự là nấm mồ của tình yêu sao? Lại nằm dài trên nệm, tôi mặc váy, nhìn thấy và rờ vết thẹo mờ dọc theo từ đầu gối tới đùi, mờ thôi để ý lắm mới thấy …. Tôi nhớ lúc bị tông xe ở quán café, cơn giận nhanh trào lên lại bóp nát tâm trí tôi, đau đớn từ bên trong.Cái thứ cảm giác nghẹt thở, cổ gắng hít sâu rồi thở dài cái tự an ủi mình, thở xong rồi bụng dạ đầu óc trống rỗng, mọi thứ xung quanh thật vô vị. Tôi ghét như thế.
Khóc xong tôi nằm đó, lại giấc mộng mị.
Nghe có tiếng bài hát Yesterday du dương, mở mắt ra, tôi mới nằm được có hơn nửa tiếng mà tưởng lâu lắm, mẹ về rồi. Cố gắng dậy để xuống nhà chơi với mẹ, ăn cơm với mẹ, tâm sự với mẹ. Giờ chỉ có mẹ là nhà, là tình yêu bao la, là nơi tôi muốn thuộc về, nơi cảm thấy bình yên nhất.
- Mẹ, hình như mai nhà Vinh qua.
- Qua chi?
- Bé Vy nói thôi, hình như qua để tặng quà Tết thì phải, con cũng ko hỏi nhiều.
- Uhm, chắc qua làm lành xin lại dâu.
- Con ko về đâu.
- Sao nữa? Muốn ở đây hoài hay sao? Mày đi thì mẹ nhớ nhưng mà nhà người ta đã qua đây nói chuyện thì đủ hiểu người ta xuống nước rồi.
- Ý mẹ là sao? Mẹ muốn con đi về bển khi mà con chưa muốn đi sao?
- Uhm.
- Sao vậy mẹ?
- Vì mày còn thương nó, đứa đừng hành hạ nhau nữa. Mẹ thấy mệt dùm rồi, còn thương thì về ở với nhau. Nhiều cặp cưới nhau khó khăn ko có tình cảm mà người ta vẫn sống hạnh phúc với nhau. Con nhìn lại đi, gia đình ko ai ngăn cản, điều kiện tốt, đứa ko lo kinh tế, ko áp lực gì hết, giận hờn thì nó biết lỗi rồi thì con cũng phải suy nghĩ lại đi. Lớn rồi.
- Mẹ ko thương con sao?
- Đừng có hỏi mấy câu tào lao đó.
- Con chưa sẵn sang về nhà bển, con chưa muốn, đợi hết tháng đi. Con mệt mỏi.
- Mẹ ko biết mệt cỡ nào, mẹ nhìn tụi bây mẹ cũng mệt. Phải chi tụi bây ko thương nhau, đây thương muốn chết mà cứ vậy hoài. Nói chung mẹ giận thì mẹ chửi mẹ mắng, nhưng mẹ lớn mẹ nhìn mẹ biết là nó thương con, có đui cũng thấy mờ mờ mà!
Tôi lại bắt đầu khóc, khi nghe mẹ nói Vinh thương tôi, tôi thấy tủi thân quá, tức tưởi quá.
- Sao mẹ biết ảnh thương con?
- Chậc, vậy con nói đi, nó ko thương con chỗ nào? Mẹ giải quyết cho.
- Con ko nói được.
- Tại vì nó thương con nên con ko thể nói nó ko thương con chứ gì?
Tôi khóc nhiều hơn, nghẹn hơn và gấp gáp hơn. Tại sao khi nghe mẹ nói là Vinh thương tôi tim tôi lại đau như thế nữa, đau lắm, đau hơn bất cứ nỗi đau thể xác nào.
- Mẹ cho con ở đây thêm được ko?
- Để mai tính. Mẹ muốn con ở suốt đời với mẹ, đây là nhà ngoại cũng là nhà mẹ, nhà con nữa. Nhưng ngày nào con còn là vợ nó thì phải giữ đúng nghĩa là vợ, là dâu con người ta. Chồng là con chọn, mẹ ko có ép, ko ai ép con, nếu con muốn về ở với mẹ thì con phải chấm dứt trên mọi danh nghĩa.
- Mẹ …
- Nhưng mẹ bấm tay thôi cũng biết rồi, làm gì có chuyện chấm dứt. Thôi, con gái lớn rồi, ko phải con nít, giờ mẹ già rồi hơi đâu mà nuông chiều con hoài, mà mẹ cũng ko thể đánh đòn nữa. Mẹ chỉ nói thôi, có lỗ tai thì nghe, có óc thì suy nghĩ cái gì đúng cái gì sai.
- Con cần thời gian mà.
- Tuỳ con, để mai coi bên đó qua nói chuyện làm sao cái đã. Cứ bình thường, mẹ sẽ nói đỡ cho, còn nếu qua đây nói chuyện ko biết điều, nhất là bà má chồng của con, qua đây tào lao thì tiễn khách.
Tôi bất lực im lặng nghe theo khi lý lẻ ko thể bằng mẹ, những điều xấu xa kia thì tôi ko muốn nói ra, ko muốn mẹ ghét ông Vinh, ko muốn thiên hạ chửi rũa ổng. Nhưng khổ nổi là ổng ngu bị con kia xỏ mũi mà ổng tưởng ổng hay lắm.
Tôi nấc nghẹn mấy hơi rồi bỏ ngang chén cơm ăn chưa hết, đi lên phòng nằm, tôi cảm thấy nhức đầu quá nên uống thêm liều thuốc nữa cho mau khoẻ, dù gì mai vừa đi làm mà phải vừa phải lo thêm vụ kia, mệt mỏi.
Lại nằm ườn ra đó, người uể oải làm biếng ko muốn làm gì … Lát nữa mẹ bưng lên cho ly sữa, mẹ ngồi xuống giường rờ trán tôi.
- Mát rồi, thôi, tiểu thơ uống ly sữa nóng đi, muốn ngủ thì ngủ, sáng còn đi làm, chứ ăn có chút xíu sáng ra đau bụng nữa thì bà già này lại lo ko làm ăn được gì hết.
- ……
- Chú bạn mẹ về rồi, để cho mẹ vui vẻ thong thả chút được ko?
- Ủa, chú về hồi nào mẹ? Mà con làm mẹ buồn lắm hả? Con xin lỗi.
- Ko, mẹ ko buồn, chỉ là mẹ lo khi con ở nhà mình, mẹ ko muốn để con ở nhà mình buồn, nên chú về ngày rồi mà chưa có ngày nào mẹ đi chơi.
- Mai mẹ đi chơi với chú đi …
- Mai mẹ phải tiếp thông gia rồi.Giờ Dung nhi của mẹ có chịu để mẹ có thời gian cho riêng mẹ chưa? Đâu phải ai yêu thương nhau cũng được lấy nhau, được ở bên cạnh nhau như con. Phải biết quý chứ con.
Tôi uống ly sữa ấm, nhớ lại ngoại kể lúc mẹ sanh tôi non gần tháng, tới lúc đau bụng ko biết đau bụng sanh nên ko dám kêu, quằn quại nguyên đêm tưởng bị đau bụng đi vệ sinh nên cứ vô ra trong toilet đến sáng đau quá mới kêu ngoại. Sanh xong thì mẹ bị tắc sữa, rồi bị áp se gì đó mẹ bị bác sĩ chích mất luôn sữa. Tôi thì yếu ớt, mà toàn phải bú sữa bình, rồi mẹ nghe người ta nói nếu con ko bú tí mẹ thì mẹ con sẽ ko thương, con ko theo mẹ nên mẹ cứ cho tôi bú bình no thì lại cho bú tí ko … Ngoại nói tới lúc tôi cứng cáp khoẻ mạnh và cúng căn qua đốt tuổi, mẹ đòi cạo đầu nhưng ngoại cản nên mẹ cắt tóc ngắn.
Giờ nghe mẹ nói, tôi biết mẹ thương tôi chứ, mẹ lo cho tôi, mẹ muốn tôi hạnh phúc chứ cho nên tôi cứ giữ hết những điều ko hay cho riêng mình. Tôi đâu nỡ làm mẹ tôi buồn nữa. Ko phải mẹ đủ tội nghiệp mấy chục năm qua rồi sao, tôi chỉ biết rướm nước mắt nhìn mẹ, rồi tự nhủ “con đau lòng lắm mẹ ơi, mà con ko biết nói với ai, con ko biết nói sao với mẹ bây giờ nữa “.
- Giờ mẹ đi chơi với chú đi. Mới chưa h mà, con nằm đây lát ngủ sớm.
- Ở nhà buồn ko?
- Ko, con buồn ngủ thì có. Mẹ đi chơi đi.
- Có chắc ko?
Tôi nhìn thấy ánh mắt chan chứa tình yêu của mẹ, khoé mắt có vết chân chim rồi, nhưng mẹ vẫn đẹp lắm. Tôi ngồi dậy giả bộ phấn chấn khoẻ mạnh, để mẹ yên tâm.
- Mẹ đi đi.
- Uhm, vậy mẹ đi café chút.
- Trời, mẹ là mẹ con mà, mẹ đi chơi đi đâu phải nói với con.
Tôi ôm mẹ, rồi đẩy mẹ đi xuống nhà.
- Mẹ có cần con lựa bồ đồ đẹp cho ko?
- Ủa, cái đó mẹ phải nhờ con sao? Nằm nghỉ ngơi đi cô !
Cửa phòng để mở, tôi vẫn nghe thấy mùi dầu thơm Chanel Coco của mẹ thơm tới phòng, tôi cảm thấy điểm sáng ấm áp trong ngày. Với tôi, giờ niềm vui của mẹ cũng là an ủi của mình.
Một ngày mới, do ngủ sớm nên h đã dậy, tôi xuống nhà phụ cô Hà xay sữa đậu nành, vì mẹ tôi thích uống sữa đậu nành lắm, xong tôi với cô làm xíu mại bánh mì ăn sáng. strong tôi ra khỏi nhà, hôm nay tôi mặc chân váy bút chì và áo vest màu kem … thời tiết cuối năm lạnh vào buổi sáng, hít hơi ko khí sáng sớm, tôi tự nhủ dù ngày có dài cũng phải vượt qua, dù có song gió cũng ko được vấp ngã.
Vô cơ quan ai cũng hỏi đi du lịch vui ko, chỉ biết cười trừ. ngày làm việc tưởng dài nhưng trôi qua cứ như tia chớp, h chị Vân và bé Vy ghé rũ đi ăn trưa. Cũng là tám những chuyện cũ “ nhìn em xanh quá “, “ đừng giận nó nữa “ …..
strong sếp gọi ra ngoài
- Hôm nay nhà có công chuyện em về sớm đi!
- Có chuyện gì đâu anh?
- Lát ba má qua đó, em về sớm chuẩn bị đi.
Tôi ởm ờ, thôi thì cho thì về thôi, chứ ko biết chuẩn bị gì nữa. h tôi dã về tới nhà, mẹ tôi cũng về sớm, mẹ đang cắt dĩa trái cây bự lắm.
- Ủa sao con về sớm vậy?
- Sếp con đuổi con về
- Mệt ko? Nằm chút đi, chừng nào bên đó qua mẹ kêu dậy.
- Con ko buồn ngủ mà cũng hơi uể oải.
- Ừ, thôi tắm đi rồi nghỉ đi.
- Dạ.
Lên phòng tắm, nghĩ cũng lạ cứ như nhà trai qua coi mắt vậy. Tự nhiên tâm trạng vừa chán trường lại vừa run sợ. Nếu mọi người ai cũng nói vô thì tôi phải làm sao? Tôi muốn vượt qua thời hạn tháng, làm ơn đừng ai ép tôi ….