- Alo, Dung hả, em hết bịnh chưa?
- Dạ đỡ rồi chị, có gì ko chị.
- Em đi café với chị được ko?
- Giờ em đang oải ko muốn đi đâu. Vậy thì tối, rãnh thì đi liền với chị, chị bức bối lắm.
- Vậy chừng nào em rãnh em nhắn chị.
- Ok, chị chờ em, nhớ nhắn chị đó.
- Dạ, chào chị.
Tôi ko hiểu cái bà này mắc gì mà cứ ám tôi hoài, nhưng nghe giọng thì đúng là đang có tâm trạng hay gì đó. Thôi kệ, tối coi đỡ thì đi café cũng được.
Trời còn có nửa tháng nữa là tới Tết, Tết nay chắc ko vui như mọi năm, mà bù lại lại được ở nhà với mẹ, qua Tết là tới kỷ niệm ngày cưới, rồi sau đó tới hạn tháng … nhanh quá! Ước gì như gấu, ngủ đông giấc dậy rồi mất trí luôn cho rồi. Cảm xúc tôi chẳng còn nhiều, giờ thấy Vinh gọi lại bực, mà trong bụng thì lo cho ổng, nhìn ổng xanh lè thấy xót. Mà ở trong cái bệnh viện đó, cái con đó chắc nó cũng chu đáo, còn ghi điểm với má nữa mà. Chậc, bực mình.
Cô Hà mua thuốc xông về nấu cho tôi, xông xong rồi thoa thêm dầu nóng, uống thêm liều thuốc. Mẹ về, chiều nay ko ăn cơm mẹ nói cô Hà nấu cháo bò để bồi bổ.
Húp tô cháo nóng bổ dưỡng, tôi khoẻ hẳn ra, tươi tỉnh hơn trong ngày, tôi lên lầu thay đồ, sực nhớ lấy passport nhắn tin cho bé Vy và cũng nhắn luôn cho chị kia
- Giờ em có thể gặp chị khoảng tiếng.
- Ok em, ở đâu gần nhà em cũng được, em đang bịnh chị ko phiền em lâu đâu.
- Ok vậy quán X trên Nguyễn Thái Sơn đi chị.
- Ok cho chị nửa tiếng.
- Ok chị.
Tôi mặc đồ giữ ấm, cái áo len mà mẹ đã đặt người ta móc cho : mẹ cái,, ngoại cái và tôi cái. Trời Sài Gòn mấy khi lạnh tới nổi phải mặc đồ len, tại hôm nay tôi thấy ớn ớn thôi.
- Con đi đâu vậy?
- Dạ, con ra đây chút.
- Ở ngoài đường cũng lạnh đó nghe, đang sốt mà.
- Bởi con mới mặc áo len nè, con đi chút à
- Ừ, mặc thêm áo lạnh đi.
- Dạ.
Nghe lời mẹ, tôi mặc thêm cái áo khoác dày, rồi dắt xe ra ….
Quán này cũng khá nhẹ nhàng, nhạc mở nhỏ chứ ko như những quán khác dập nhạc ầm ĩ. Và cũng như mọi khi thôi, tôi lựa góc nào đó mà dễ nói chuyện nhất. Nghĩ cũng lạ, ngày nay hễ muốn nói chuyện là ra quán café, ko biết ngày xưa ko có nhiều quán café thì người ta hẹn nhau ra đâu. Suy nghĩ ngố tàu của mình làm tôi bật cười.
Mà ko biết người phụ nữ kia chị ta muốn nói chuyện gì với tôi mà cứ khẩn trương dữ vậy ko biết. Tôi ngồi đó, uống ly bạc xĩu nóng, chờ hồi chị ta mới tới, vừa ngồi xuống chị ta đã gọi ly café sữa
- Em, chị ko biết mở đầu sao, nhưng thôi ko mất thời gian, chị sẽ nói thẳng.
- Uhm chị nói đi, để em khỏi phải suy nghĩ ko biết có chuyện gì giữa em với chị mà chị cứ …
- Ừ, chị chơi thân với Diễm nhất và chị ko thích bất cứ ai làm hại bạn chị. Diễm nó nói em làm tổn thương nó hết lần này tới lần khác.
- (cười lớn) Chị nói tiếp đi.
- Bữa trước vô tình chị nghe em nói là em gặp nó mới lần, chị thấy ko giống như nó nói, nên chị mới muốn gặp em làm cho ra chuyện.
- Rốt cuộc chuyện gì chị?
- Em có bao giờ đả kích Diễm chưa?
- Chị cụ thể đi chị?
- Em khiêu khích nó, xúc phạm nó, đại loại như khủng bố tình thần nó?
- Nếu em nói ko chị có tin ko?
- Em trả lời chị đi, làm ơn. Khi em nói em với Vinh ly thân chị thấy giật mình, chị cũng đang ly thân …. Nhưng chị ly thân vì chồng chị cò bồ nhí, chị ko biết em với Vinh là sao nhưng chị ko hiểu vì sao lời của em với Diễm lại ko giống nhau. Chị có cảm giác ko tốt.
- Chưa bao giờ! Nói đúng hơn thì chị ta mới ta người làm phiền em.
- Nó làm phiền gì em?
- Sau đám hỏi, chỉ có gặp em, nói chuyện kiểu dạy đời giáo huấn.
- Em chờ đó, chờ chị.
Người bạn của chồng tôi – bạn của cả con bạn gái cũ của ổng, chị ta bấm điện thoại gọi cho con mẹ Diễm, chị ta bật loa ra hiệu tôi im lặng chỉ ngồi nghe thôi. Bài nhạc chờ Lemon Tree … Theo tôi biết thì đó là bài hát vô nghĩa, nó chỉ nghe thích tai thôi. Tôi cũng hợp tác, ngồi nghe thôi
- Tao nghe nè.
- Mày đang ở đâu vậy?
- Ừ mới đi làm về, mới tắm xong.
- Nói chuyện chút được ko?
- Ừ, mày nói đi.
- Chuyện mày nói với tao, về vợ Vinh, chuyện nó khủng bố mày này nọ..
- Ừ, sao?
- Có thật ko?
- Sao tự nhiên mày hỏi chuyện này? Mày nghi ngờ gì à?
- Vinh với vợ nó ly thân rồi, mày biết chưa?
- Sao mày biết, ai nói mày nghe?
- Mày biết rồi hả?
- Ừ, má Vinh nói tao, cái ti-dô của tao, cái gì mà tao ko biết.
- Mày trả lời tao đi.
- (Cười khanh khách nghe như con điên) Mà chuyện gì?
- Chuyện mày nói về vợ Vinh đó?
- Tại sao mày lại quan tâm, thiệt hay ko thiệt có ảnh hưởng tới ai ko?
- Có, có ảnh hưởng tới tình bạn của tao với Vinh.
- Mày điên quá, liên quan gì. Con nhỏ đó, nó ngu nó chảnh thì ráng mà chịu. Nó cãi với anh Vinh, chưa kịp đánh là nó bỏ về nhà má nó ở rồi.
Nghe tới đây, tôi chỉ muốn đập mẹ nó cái điện thoại kia, người tôi tức run lên bần bật.
- Mày nói đi, mày nói xạo phải ko?
- Nếu tao nói xạo thì sao? Ừ, tao nói xạo đó, chứ mày nghĩ sao mà con nhỏ đó đủ trình độ áp lực tao, tổn thương tao?
- Mày làm vậy để làm gì?
- Để tao cho nó biết, nó chỉ là cái xác để thế vô chỗ trống của tao, Vinh là tao bỏ, nhưng mãi mãi Vinh ko bao giờ quên tao, má Vinh thương tao, tao nói gì cũng tin.
- Ngay cả tao cũng vậy, mày nói gì tao cũng tin.
- Ừ, nhưng tao có hại ai đâu!
- Mày ko hại ai à? Gia đình người ta tan nát mày còn nói ko hại ai hả Diễm?
- Đó là do nó ngu, ko biết cách đối nhân xử thế, là tại nó dám lên mặt với tao, tao cho nó biết là chồng nó mãi mãi vẫn còn thương tao. Kể cả sau khi cưới bất cứ khi nào tao gọi café Vinh đều ra.
- Vậy còn chuyện mày nói mày có bầu, vợ Vinh gặp mày làm mày khủng hoảng hư thai? Mày đừng nói với tao cũng là mày tự suy nghĩ ra nha Diễm.
- Chuyện tao hư thai là thiệt, nhưng do tao ko cẩn thận, tao nói cho má Vinh ghét nó thôi.
Nghe tới đây, tôi bị choáng, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi là nhân vật đáng thương bị hại trong cuốn phim Đài Loan à? Ngoài đời cũng có những kẻ như vậy sao trời? Ruột gan tôi sôi hết lên thiếu điều như muốn lộn ra ngoài, tôi nổi nóng trừng mắt, quán café vắng, nhạc nhỏ làm tôi đủ nghe rõ câu chuyện, tôi định đứng lên về thì bà kia ra dấu kêu tôi ngồi xuống. Tôi lắc đầu thì chị ta ra dấu van xin tôi ngồi xuống, kìm lòng tôi lại ngồi, để coi câu chuyện bịa đặt này tới cao trào nào nữa
- Diễm, nếu mày muốn má Vinh ghét nó thì mày nói cho tao ghét nó để làm gì?
- Để mày khích Vinh chứ gì?
- Mày còn thương Vinh hả?
- Ko hề, chỉ là tao ghét con kia thôi, chứ ko bao giờ tao có ý định quay lại với Vinh, tao có chồng rồi, chồng tao tuy ko thương tao như Vinh nhưng giỏi hơn nhiều, với lại mày biết sao ko? Khi mày biết có người thương mày, cảm giác thật tự hào.
- Diễm, sao giờ mày khác vậy Diễm?
- Khác gì, tao cũng vậy thôi.
- Mày biết là vợ chồng tao cũng tan rã vì kẻ thứ mà, sao mày còn giống như vậy?
- Ko, tao có là kẻ thứ đâu, là do Vinh và vợ ảnh ngu, nên tự chia rẻ, tao có làm gì đâu?
- Mày làm cho tao luôn khiêu khích Vinh, làm tao luôn tạo ác cảm cho Vinh về vợ, như vậy mày vui lắm hả?
- Mày cũng vui còn hỏi tao?
- Tao tưởng nó chơi mày, mà tao là bạn thân của mày.
- Thì cũng vậy thôi, khác gì? Mà ông Vinh còn thương tao, má ảnh thì nghe lời tao, tao thấy ly dị cũng phải, ko thương nó thì bỏ nó cho nó bớt ảo tưởng.
- Sao mày biết Vinh ko thương nó?
- Thương nó mà tao nói gì cũng tin, mày nói gì cũng tin? Thương nó mà nó bịnh gần chết bỏ nó về Cần Thơ ….
- Mày nói nó ảo tưởng, nó ảo tưởng cái gì?
- Nó ảo tưởng là anh Vinh thương nó, lấy nó vì nó là nó, nó chân thật chất phác chứ ko phải xinh đẹp hay gì khác. Mà sự thật nó chỉ là để thay thế tao thôi.
- Mày mới ảo tưởng!
- Giờ mày là bạn nó hay bạn tao?
- Tao cũng là bạn Vinh.
Tự nhiên điện thoại tắt, nước mắt tôi đã chảy, người tôi run run vì tức, ra là bấy lâu nay … mọi chuyện nó là như vậy, chắc bà Diễm nói đúng, ngay từ đầu tôi chỉ tự ảo tưởng. Bả nói đúng, nếu thương tôi mà ko bảo vệ tôi, sau khi cưới thì thường xuyên đi café ….. Đau lòng dữ dội.
- Chắc điện thoại chị hết tiền, em ko sao chứ? Chị biết ngay là có gì mà.
- Chị có muốn nói gì nữa ko?
- Xin lỗi em.
- Uhm, em về trước, chào chị.
Ko chờ người kia trả lời, có vẻ chị ta vẫn chưa hài lòng, chị ta vẫn ngồi đó, tôi thì muốn khuỵ gối, ở đâu lại có con yêu tinh lòng dạ độc ác như vậy? Mà nghĩ ra, người này chị ta cũng có tốt gì, chị ta mới chính là kẻ trực tiếp khích Vinh mà. Tôi ra đời còn nhỏ, tôi luôn nghĩ rồi người đàn ông yêu tôi vì tôi là chính tôi, nhưng tôi chỉ là con ngu, ko có bản lĩnh, để cho con chó nó nắm hết thóp của mình, nó chi phối tình cảm của mình.
Tôi lửng thửng những bước đi run rẫy, run gấp mấy lần lúc thấy chị ta nắm tay Vinh trong quán café … cảm giác hụt hẫng gấp mấy lần lúc đó. Bây giờ ko biết có chạy xe nỗi ko nữa, tôi dụi mắt, quẹt nước mũi, hắt xì mà đau hết cả họng, đau cả lồng nguv. Người phụ nữ mời tôi café chị ta vẫn ngồi trong đó thì phải, chắc bất ngờ và ăn năn lắm.
Điện thoại reo, tôi ko biết số ai, hắng giọng lấy bình tĩnh
- Alo
- Dung à? Em cũng khôn quá, em dám liên lạc với bạn chị? Mà nó ghét em lắm, em đừng nghĩ là sẽ phá được tình bạn của chị. Đừng tưởng nó sẽ xin lỗi em, bạn chị chị biết! lo mà trị hết bịnh đi!
- Mày im đi, con đĩ!
Tôi ko chờ nó trả lời, bấm tắt máy ngay tức khắc, con đĩ đó nó ko đáng để tôi phải nói chuyện với nó. Trên đường chạy xe về, tôi khóc biết là bao nhiêu, tôi thất vọng quá, buồn và tủi nhục quá, chưa bao giờ tôi bị tổn thương tới như vậy, chưa bao giờ trong cuộc đời này tôi nghĩ lại bị người khác hại như vậy.
Tôi với Vinh chắc là nên kết thúc, tôi ko nói rõ những cảm nhận của mình, chỉ khăng khăng đòi ly dị. Vinh cũng ko tin tôi, cũng ko làm rõ vấn đề, quan trọng là anh ta luôn tin con kia, vẫn còn nặng tình như vậy thì sớm muộn thôi. Đã bao nhiêu lần ý nghĩ hàn gắn lấn chiếm lấy suy nghĩ của tôi, nhưng hết lần này tới lần khác Vinh làm tôi từ bỏ, anh ta có nhiều cách làm tôi buồn, ước gì anh ta nghe những gì tôi nói như cách anh ta nghe những gì bạn bè mình nói, người yêu cũ nói.