“Lục Ngôn!” Tần Thanh Thủy gắng gượng xuống giường, né tránh bác sĩ đang đi tới, ngã xuống dưới chân, nắm chặt lấy tay áo anh, cầu xin: “Anh muốn bất cứ điều gì em đều có thể, thận của em, trái tim của em, tất cả em đều đồng ý, chỉ có đứa nhỏ, em cầu xin anh bỏ qua cho nó được không! Đây là giọt máu của nhà họ Lục anh, là hậu duệ của nhà họ Lục! Cơ thể Tần Tâm Liên yếu như vậy, anh nỡ để cô ta sinh con cho anh sao?”
Tần Thanh Thủy bất chấp tất cả, chỉ vì muốn bảo vệ đứa nhỏ.
“Để em sinh hộ cô ta! Lục Ngôn, em cầu xin anh, đừng làm hại đến đứa nhỏ…”
Tần Thanh Thủy nỉ non, yếu ớt quỳ dưới sàn nhà lạnh như băng.
Ánh mắt Lục Ngôn u ám: “Đúng, tôi không nỡ để cô ấy sinh con, nhưng tôi cũng không nỡ để cô ấy đau lòng. Tần Thanh Thủy, tôi thà không cần đứa nhỏ, cũng không muốn để một người phụ nữ ngoài Liên sinh con cho tôi!”
Lông mi của Tần Thanh Thủy run rẩy, những ngón tay đang nắm chặt lấy áo của Lục Ngôn cũng từ từ buông ra.
Cô biết, Lục Ngôn là một người có trái tim sắt đá, muốn cô phá thai….
“Lục Ngôn, sao anh có thể độc ác như vậy, sao có thể….”
“Nhanh đưa cô ta vào phòng phẫu thuật cho tôi! Thật là chướng mắt mà!”
Lục Ngôn lùi về sau mấy bước, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tần Thanh Thủy, giống như đang nhìn một thứ rác rưởi nào đó vô cùng kinh tởm.
Ánh mắt kia khiến trái tim của Tần Thanh Thủy thắt lại, móng tay đâm sâu vào thịt, cô đột nhiên kéo khóe miệng, nở một nụ cười đau khổ.
Mấy bác sĩ đứng gần Tần Thanh Thủy nhìn thấy nụ cười cũng có chút chấn động.
Tần Thanh Thủy lợi dụng lúc mọi người đang sững sờ, không để ý, vội vàng chống đỡ cơ thể, đẩy những người ở trước mặt ra, lao đến chiếc bàn ở đầu giường, lấy điện thoại, gọi cho Lê Nguyệt Ly.
Lúc này, chỉ có bà ta mới có thể cứu được đứa nhỏ.
Điện thoại vừa mới được gọi đi, đã bị Lục Ngôn giật lấy.
Anh giơ tay lên ném mạnh một cái, điện thoại kêu “cách cách” một tiếng, vỡ thành mảnh.
“Tần Thanh Thủy, có phải là cô coi những lời cảnh cáo của tôi là gió thoảng bên tai phải không? Đang ở trước mặt tôi, còn dám mách lẻo với mẹ tôi? Cô cho là tôi chết rồi đúng không?”
Điện thoại đã bị cướp, hi vọng cuối cùng của Tần Thanh Thủy cũng bị phá vỡ….
Sẽ không có ai đến giúp cô bảo vệ đứa bé này nữa.
“Lập tức đưa cô ta đến phòng phẫu thuật cho tôi!” Ánh mắt Lục Ngôn vô cùng ảm đạm, rõ ràng đã bị kích thích: “Làm phẫu thuật phá thai cho cô ta trước, không được dùng thuốc mê, tôi muốn để cho cô ta biết cảm giác mất đi đứa bé là như thế nào!”
Tần Thanh Thủy mở to, tuyệt vọng nhìn Lục Ngôn, đôi môi đã tái nhợt.
“Lục Ngôn, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy….” Cô vừa khóc nức nở, vừa lầm bẩm, những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống: “Quá tàn nhẫn rỗi, tôi hận anh….hận anh….”
Hận anh.
Hai chữ này, vô cùng chói tai.
Vẻ mặt Lục Ngôn ngày càng khó coi.
“Mấy người còn ngây ra đấy làm gì, lập tức đưa cô ta vào phòng phẫu thuật!” Anh tức giận hét lên, tất cả bác sĩ đứng sau lưng đều sững sờ, lập tức hoàn hồn, kéo Tần Thanh Thủy đi vào phòng phẫu thuật.
Cơ thể Tần Thanh Thủy bại liệt không có chút sức lực nào, không chống cự, cũng không có biểu cảm gì, giống như một con búp bê không có linh hồn, để mặc bác sĩ đưa cô vào phòng phẫu thuật.
Lại một lần nữa, cô nằm trên giường mổ.
Cổ tay tím bầm, được buộc chặt bằng một sợi dây thừng.
Ánh mắt Tần Thanh Thủy ảm đạm, nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống.
Hai chân bị mở ra, dụng cụ lạnh như băng xuyên vào trong cơ thể.
Nỗi đau của máu thịt bị nạo đi, rất nhanh tập kích đến…..
Ngón tay của Tần Thanh Thủy nắm chặt lấy ga giường, dùng nhiều lực đến mức các khớp xương đều chuyển sang màu trắng, móng tay cũng bị gãy.
Đau, thật sự rất đau….giống như nỗi đau của máu thịt bị đục khoét.
Cô cắn chặt môi dưới, môi cũng đã bị nứt ra và cũng có máu, cô cũng không hét thành tiếng, chỉ là dùng toàn bộ sức lực của mình để nhớ rõ điều này, đứa con của cô đã bị nạo sạch, vô cùng đau đớn.
Bác sĩ phẫu thuật cho cô nhìn dáng vẻ cố gắng chịu đựng của cô, không tránh được trong lòng cảm thấy rất thương cảm, động tác phẫu thuật cũng nhanh hơn.
Đứa nhỏ, cuối cùng vẫn bị hại chết, ngay cả Tần Thanh Thủy cũng bị lấy một lượng máu lớn trong cơ thể ra.
Kết thúc phẫu thuật phá thai, bác sĩ vừa đặt dụng cụ trong tay xuống, một y tá đẩy cửa ra, khuôn mặt không có biểu cảm gì nói: “Nhanh xử lý xong công việc, ca phẫu thuật thay thận sẽ được bắt đầu ngay bây giờ.”