Khung cảnh đột ngột chuyển đổi, Tần Thanh Thủy nhìn thấy hai đứa con của mình sau khi bị đưa vào nhà họ Lục, bọn chúng khóc lóc tìm cô, nhưng Lục Ngôn không cho, còn để cho Tần Tâm Liên trông coi bọn chúng nữa.
Tần Tâm Liên bề ngoài đối xử với chúng dịu dàng thân thiện, nhưng Lục Ngôn vừa đi là cô ta liền hung hăng đánh chúng một trận: “Hai tên tiểu tạp chủng đáng ghét hệt như bà mẹ tiện nhân của bọn bây. Khóc cái gì? Nếu còn khóc nữa thì tao ném tụi bây xuống lầu đó.”
Mai Mai khóc càng to hơn nữa, Tần Tâm Liên đánh bọn chúng cũng càng ác liệt hơn.
Tiếng khóc xé tan tâm phổi của hai bé đã khiến cho Tần Thanh Thủy giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mơ.
Nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, Tần Thanh Thủy thở hổn hển với vầng trán ướt đẫm mồ hôi, dần dần bình tĩnh lại.
Đó chỉ là một giấc mơ thôi.
Cho dù là vậy nhưng Tần Thanh Thủy vẫn có chút không yên tâm, cô xuống giường rồi đi tới phòng của hai bé, nhìn chúng ngủ ngon lành, cô cũng yên tâm trở lại.
Giấc mơ vừa nãy quá đỗi chân thật rồi, hai năm không gặp nhưng ánh mắt độc ác của Tần Tâm Liên vẫn khiến cho cô có chút sợ hãi.
Tần Thanh Thủy vĩnh viễn cũng không quên được, khi ở trong phòng phẫu thuật Tần Tâm Liên đã nói với bác sĩ muốn lấy mạng của cô, nếu như con của cô rơi vào tay của Tần Tâm Liên, thì bọn chúng có còn mạng để sống không? Tuyệt đối là không thể!
Nhưng nếu như có một ngày, hai đứa bé bị Lục Ngôn phát hiện ra, Lục Ngôn muốn đưa chúng đi, cho dù là có đi thưa kiện, một mình cô cũng không thể nào giành được bọn chúng về được, trừ phi là cô có một gia đình hoàn chỉnh.
Buổi sáng hôm sau, Cố Thành Danh đến đưa Tần Thanh Thủy đi làm, tất cả đều như thường lệ.
Trước khi xuống xe, Tần Thanh Thủy siết chặt bàn tay mình lại, cô nhìn Cố Thành Danh, nghiêm túc nói: “Em suy nghĩ xong rồi.”
Cố Thành Danh khẽ sững sờ: “Em không cần trả lời anh gấp gáp như vậy đâu.”
“Em đã suy nghĩ nghiêm túc rồi.” Tần Thanh Thủy có chút do dự hỏi: “Nhưng mà Thành Danh này, anh có chắc không? Anh có thể tìm được người khác tốt hơn, thích hợp với anh hơn, em không có bất kỳ thứ gì cả, còn có hai đứa con nữa, đối với anh mà nói, có lẽ sẽ là phiền toái.”
“Em và các con làm sao mà là phiền toái được.”Cố Thành Danh cau mày, anh không tán đồng với lời của cô: “Một trai một gái, có biết bao nhiêu người cầu còn không được nữa. Anh sẽ không hối hận, chỉ cần có được em và Khả Khả, Mai Mai chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của anh. Đối với anh mà nói, em chính là người thích hợp nhất, vị trí mợ chủ Cố này, không có ai thích hợp hơn em hết.”
Trong lòng Tần Thanh Thủy càng thêm cảm động, nhưng cũng có mắc nợ.
Trong lòng cô vốn không có anh, còn tình cảm của anh đối với cô lại sâu sắc đến mức cô không cách nào tiếp nhận được, cô không cho anh được thứ gì cả.
Tần Thanh Thủy không muốn anh tuỳ ý như vậy, nên cô quyết định nói ra sự thật: “Thành Danh, anh cũng biết đó, những gì trong quá khứ đã khiến em quá mệt mỏi rồi, bây giờ em hoàn toàn không thể nào đi tiếp nhận một tình cảm mới được, em…”
“Không cần nói nữa.” Cố Thành Danh dùng thanh âm ôn hoà ngắt lời cô.
Tần Thanh Thủy ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt đầy sự ôn nhu của anh.
“Anh đều biết hết, trong lòng anh không hề bận tâm một chút xíu nào về quá khứ của em cả, chỉ có đau lòng thôi. Sau này anh cũng sẽ càng thêm trân trọng em, còn những thứ khác em không cần lo lắng, anh không bận tâm, cũng không chê bai.”
“Anh biết trong lòng em không có anh, nhưng không sao cả, tương lai vẫn còn dài, một năm, mười năm, hai mươi năm, anh đều đợi được.”
Trong lòng Tần Thanh Thủy càng thêm ấm áp.
Có lẽ, cô thật sự có thể thử một chút.
Khi đến công ty, đồng nghiệp chào Tần Thanh Thủy rồi đột nhiên nói: “Tôi mới vừa nhìn thấy cô với bạn trai cô rồi, nói thật chứ, đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta ở khoảng cách gần như vậy, rất đẹp trai đó nha!”
Tần Thanh Thủy nở một nụ cười đáp lại: “Vậy tôi thay anh ấy cảm ơn cô.”
Cố Thành Danh quả thực rất đẹp trai, khí chất nho nhã lại lịch sự.
“Bây giờ không còn phủ nhận anh ta là bạn trai của cô nữa sao?” Đồng nghiệp nắm bắt đúng trọng điểm.
Bình thường chỉ cần bọn họ nhắc đến Cố Thành Danh là Tần Thanh Thủy lại nói trước một câu, anh ấy không phải bạn trai của cô, chỉ là một người bạn rất tốt thôi.
Bây giờ…
Tần Thanh Thủy nói: “Trước đây không phải, bây giờ thì phải rồi.”
Các đồng nghiệp nói đùa vài câu rồi đột nhiên lại nói: “Đúng rồi, hôm nay có một đại nhân vật lớn sẽ đến đây bàn chuyện hợp tác, nghe nói vị đại nhân vật này vừa trẻ tuổi ưu tú, lại vừa đẹp trai nữa, lát nữa toàn thể nhân viên phải đến chào đón anh ta, có muốn đi cùng không?”
Tần Thanh Thủy cũng không để tâm nên chỉ qua loa đồng ý một tiếng.
Cô làm việc ở công ty này chưa đầy một năm, cũng không có địa vị gì, mấy chuyện chào đón nhân vật lớn đối với cô mà nói cũng chỉ là đi cho có mặt thôi.
Bận rộn mãi, Tần Thanh Thủy đã quên mất chuyện này rồi.
Mãi đến khi đồng nghiệp đến kêu cô đi, cô mới nhớ ra.
“Sao cô không sửa soạn lại một chút?” Nhìn lớp trang điểm nhàn nhạt của Tần Thanh Thủy, ăn mặc lại rất giản dị nên có chút kinh ngạc.
“Có gì mà phải sửa soạn chứ?” Tần Thanh Thủy cảm thấy buồn cười.
“Cô không thấy mấy cô gái khác đều tốn không ít thời gian đi sửa soạn à? Nói với cô rồi mà, vị đại nhân vật này là một người đàn ông đơn thân hoàng kim đó, nếu như… à thôi, dù sao cô cũng có bạn trai rồi, cứ tuỳ ý đi.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi xuống lầu dưới, lầu dưới lúc này đã có không ít người, ai ai cũng đều cố gắng chen lên đằng trước.
Tần Thanh Thủy đứng ở vị trí đối diện với cánh cửa, nhưng cô cũng không quan tâm lắm.
Đồng nghiệp vẫn còn luyên thuyên lải nhải, Tần Thanh Thủy có chút không để tâm lắm, nhưng khi ánh mắt sơ ý liếc nhìn đến bóng ảnh đang bước vào cửa ở kia, đôi mắt cô trừng to lên, toàn thân cứng đờ, không nghe được lời từ bên cạnh nói nữa.