Trên sàn nhảy, dàn nhạc chỉnh dây đàn, bắt đầu bằng một điệu waltz, tiếng nhạc trập trùng như nước hồ xanh lam gợn sóng, lại như chuông đồng dưới mái hiên chập chờn trong gió vang lên tiếng giòn tan. Tố Tố không khỏi có chút bần thần, quay đầu nhìn lại, anh đã duỗi tay ra, đành phải đưa tay cho anh. Tay anh hơi lạnh, nhưng kĩ năng nhảy vô cùng điêu luyện, thành thạo xoay người... Bốn phía là một biển áo hương tóc mai, duy chỉ có giờ phút này, giờ phút này mới có thể danh chính ngôn thuận ngẩng mặt lên, lẳng lặng nhìn anh.
Ánh mắt của anh vô ý trôi đi, nhưng qua một hai giây, lại một lần nữa đối mặt với cô, ánh mắt của anh ôn hòa, khiến cho cô sinh ảo giác, trên má dần dần đỏ ửng, hô hấp cũng dần dần cạn kiệt. Chỉ cảm thấy người nhẹ như một cánh bướm, tay của anh là chỗ bám víu duy nhất, nhẹ nhàng mặc cho anh điều khiển lướt đi giữa sàn nhảy và âm nhạc. Trong tai dần dần chỉ còn tiếng nhạc, xoay vòng... Những vòng xoay khiến cô hơi choáng váng sinh mê muội, âm nhạc là sóng gợn trên hải dương, ánh mắt của anh lại là vực sâu vô vọng. Cô lại bất lực quan sát, chỉ sợ mình liều lĩnh thả người nhảy xuống vực thẳm đó lần nữa... Anh liên tục xoay mấy vòng, kéo cô rời khỏi sân nhảy ồn ào náo động. Tiếng nhạc dần dần lùi xa về phía sau, cô chỉ nhìn thấy một mảng đen phía trước, người đã đứng trong bóng tối bên hàng rào.
Anh đột nhiên hôn xuống, nắm chặt cánh tay giữ lấy cô, không cho tránh né, không cho giãy dụa. Anh tới giờ vẫn bá đạo như vậy, ấm áp vừa quen thuộc vừa xa lạ làm toàn thân như mềm nhũn ra, lực trên môi trong nháy mắt lại đoạt đi hơi thở của cô lần nữa. Anh tham lam cảm nhận hơi thở của cô, như một người băng qua sa mạc sắp chết khát bỗng tìm thấy ốc đảo, vội vàng chạy đến không hề do dự, hô hấp hỗn loạn gấp rút.
Tố Tố không muốn... không muốn anh như thế, rõ ràng biết anh lại lần nữa say đắm sắc đẹp của mình, cô bất lực không thể lần nữa rơi vào đau khổ, tốt nhất là đừng như vậy, đừng đối với cô như vậy. Chỉ đối xử với cô như ngàn vạn bóng hồng bên cạnh anh, ngẫu nhiên nhớ đến thì chiếu cố một chút. Dù biết mình hèn mọn như cỏ dại, nhưng đã bị anh vứt bỏ rồi, từ bây giờ cũng không cần anh phải chiếu cố.
Cô dùng sức giãy dụa, anh đột ngột thả tay. Cô lẳng lặng nhìn anh, nhìn trong mắt của anh mơ hồ dấy lên ngọn lửa, dần dần lạnh lẽo như băng, cô không hề sợ hãi trực diện nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Khóe miệng Mộ Dung Thanh Dịch cong lên một nụ cười lạnh, hất tay cô ra rồi quay đầu bước đi, đi thẳng qua sân nhảy, tan biến vào trong đám người đang cười nói hân hoan.
Đêm tan, tiệc tàn đã là ba giờ sáng, Mộ Dung phu nhân nói: "Già rồi, thật sự là chịu không nổi, tôi phải đi ngủ thôi. Tố Tố, muộn như vậy, hay con ở bên này ngủ luôn đi, sáng sớm ngày mai đỡ phải chạy tới chạy lui." Nói đến mức này, Tố Tố đành phải "Vâng" một tiếng. Mộ Dung phu nhân quay mặt nhìn thấy bóng Mộ Dung Thanh Dịch ở ngoài cửa nhoáng một cái, gọi lớn: "Lão Tam, muộn như vậy còn đi đâu đấy?"
Mộ Dung Thanh Dịch nói: "Vừa có điện thoại, con có việc phải đi ra ngoài."
Mộ Dung phu nhân nói: "Nửa đêm canh ba đi chỗ nào?"
Mộ Dung Thanh Dịch nói: "Thật sự là có công sự mà, mẹ không tin thì hỏi người trực ban đi." Nói xong liền đi ra ngoài. Mộ Dung phu nhân đành phải nhìn Tố Tố cười một cái, nói: "Đừng để ý tới nó, con đi ngủ trước đi."
Tố Tố đi lên lầu, phòng ngủ này đã nửa năm không đi vào, gian phòng bài trí như ngày trước, đôi dép lê của cô vẫn còn đặt ở chỗ cũ. Mỗi ngày người hầu đều dọn dẹp, tất nhiên không dính chút bụi bặm. Cô biết cũng nhiều ngày rồi Mộ Dung Thanh Dịch chưa từng về cái phòng này, vì trên đầu giường có một cái đồng hồ chuông cổ, trước giờ là anh tự mình lên dây cót. Chuông đồng hồ còn dừng ở mấy tháng trước, anh đương nhiên là có mấy chỗ khác để qua đêm.
Cuộn mình trong mùi hương nhẹ nhàng quen thuộc, giường rộng như thế, cô vẫn có thói quen cuộn tròn người đi ngủ. Vừa mới lơ mơ gần chìm vào giấc ngủ, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô nhấc ống nghe, còn chưa kịp nói, đối phương đã yểu điệu hờn dỗi: "Anh cái đồ không có lương tâm này, có phải muốn để em chờ đến hừng đông hay không?"
Cô lạnh lẽo cười, trái tim bị đâm thủng trăm ngàn lỗ, đau nhức đến chết lặng. Cô nhẹ nhàng nói: "Anh ta đã đi rồi, cô không cần chờ đến hừng đông."
Chờ đợi không có điểm dừng, ngay cả chờ đợi cô cũng không muốn. Trong thư phòng các giá sách xếp chồng lên nhau, hàng nghìn cuốn sách, phải dùng cái bệ bậc thang chuyên dụng mới có thể với tay lên mấy tầng sách. Thời gian bên trong trang sách, như dòng nước còn muốn chảy xiết, từng văn tự trong sách còn đen tuyền, ngẫu nhiên hỗn loạn tung lên bọt nước. Lòng cô lại u ám như một cái giếng cổ, sinh ra lục bình ẩm ướt, bị ăn mòn từng mảnh đến khi chẳng còn gì. Xuân qua, chim én cũng bay đi, hạ xa dần, âm thanh của ve cũng không còn nữa. Cuối thu, hoa cung vương vãi đầy mặt đất. Đông chí, tiếng mưa rơi lạnh như lòng người. Bốn mùa cũng không khác biệt, cô là một cành hoa ẩn sâu sau sân vườn, không người biết đến, cảnh tượng đổ nát chậm rãi héo úa, nhan sắc phai tàn, thời gian dần trôi, cuối cùng sẽ có một ngày chẳng qua sẽ lại hóa thành cát bụi.
Nhan sắc như ngọc tiều tụy ba năm, đã từng mất đi bốn năm tuổi trẻ, mà bây giờ lần nữa mất đi tiếp, lại một năm chậm rãi, chỉ sợ... năm tháng này sẽ là vĩnh viễn, kéo dài cả một đời.
Phòng ở rộng, tĩnh lặng như u cốc, tiếng áo sột soạt là âm thanh duy nhất. Ngoài cửa sổ mưa rơi trong trẻo, lạnh lẽo, gõ nhẹ lên song cửa sổ. Trong phòng khách, chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh như nước, làm Tố Tố giật mình. Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, chắc lại là người hầu gọi tới, nhắc cô nhất định phải có mặt. Chị Tân nghe điện thoại, đến nói với cô: "Là điện thoại của Phương tiểu thư."
Người duy nhất còn nhớ đến cô xem ra chỉ còn Mục Lan thôi. Chỉ nghe cô ấy nói một câu: "Tố Tố, sinh nhật vui vẻ." Lúc này mới sực nhớ ra, nhẹ nhàng "A" một tiếng. Mục Lan nói: "Tôi chỉ sợ cậu không ở nhà, tôi mới một nhóm mấy ngày cũ ở vũ đoàn ăn cơm, cậu có thời gian rảnh thì tới đây đi, coi như chúng tôi thay cậu làm sinh nhật."
Một phòng đều là bằng hữu cũ, thấy cô tiến đến nhao nhao đứng lên, mỉm cười. Chỉ có Mục Lan chào đón, "Tôi cứ cho là hôm nay cậu không thể tới." Cô mỉm cười nói: "Nhận được điện thoại của cậu, tôi vui lắm đấy." Hiểu Phàm cười nói: "Ây da, mấy hôm trước trông thấy hình của cậu ở trên báo, quả thực không nhận ra. Cậu càng ngày càng đẹp... chỉ là gầy đi rồi." Vừa nói như vậy, mấy người khác cũng mồm năm miệng mười hỏi đến, mọi người lúc này mới thân thiện hẳn lên.
Nồi lẩu hoa cúc vang lên tiếng xèo xèo nhỏ, ngọn lửa lam khẽ liếm lấy đáy nồi đồng, hơi nóng phả lên như một lớp sương mù mờ nhạt, khiến Tố Tố nhớ tới năm đó vũ đoàn cùng nhau đi ăn ở quán ăn nhỏ. Cũng là ăn lẩu, tuy không sang trọng tao nhã, nhưng khi đó cười nói ồn ào vui vẻ biết bao, giống như mới ngày hôm qua.
Hiểu Phàm vẫn huyên náo như hồi trước, "Tố Tố, cậu không có lương tâm nhất, bạn bè cũ đều ít liên lạc nhất, chúng tôi chỉ có thể ngẫu nhiên chiêm ngưỡng nhan sắc của cậu trên báo thôi." Mục Lan cười phá ra tiếng, "Tố Tố, đừng để ý tới cậu ấy, cậu ấy nói hôm nay muốn đánh gục cậu." Hiểu Phàm cười hì hì lấy ra một tờ báo từ trong túi xách, "Đây cậu nhìn xem, tôi toàn giữ lại ảnh đấy, ảnh chụp đúng là đẹp thật."
Tố Tố đưa tay nhận lấy, là lúc Duy Nghi cưới cả nhà chụp ảnh chung. Cô đứng sau lưng Mộ Dung phu nhân, trên mặt hơi mỉm cười, bên cạnh là Mộ Dung Thanh Dịch, hiếm khi mặc lễ phục kiểu Tây, phía trên nơ thắt cổ áo là gương mặt quen thuộc, nhưng nụ cười thì xa lạ vô cùng. Đứng bên nhau thế này, trong mắt người ngoài là hạnh phúc thập toàn thập mỹ.
Mục Lan cầm tờ báo, cười hỏi: "Hiểu Phàm, chẳng lẽ cậu còn muốn Tố Tố kí tên cho hay sao?" Cùng lúc lại nói, "Nồi lẩu sắp cạn nước rồi, ăn nhanh lên." Một bên bưng cái chén lên, "Một chén này phải uống hết."
Tố Tố lúc này mới mỉm cười, "Các người còn không nhớ à? Tôi làm gì biết uống rượu?" Hiểu Phàm nói: "Cái này là rượu nước mơ, giống y như nước ngọt, uống vào có say được đâu." Mục Lan cũng cười, "Chúng tôi có ai biết uống rượu đâu nào, đây là thay cậu mừng thêm tuổi mới." Mấy ngày khác cũng khuyên, Tố Tố thấy không thể chối từ, đành phải cạn ly nhấp một ngụm. Hiểu Phàm nâng chén nói: "Tốt lắm, tôi cũng chúc cậu năm nào cũng có ngày hôm nay, tháng nào cũng vui vẻ thế này." Tố Tố nói: "Tôi thật sự không thể uống mà." Hiểu Phàm ồ lên một tiếng, hỏi: "Thế này không nể mặt tôi với Mục Lan à?"
Tố Tố nghe cô nói thế, đành phải uống nửa chén. Thế là mở ra tiền lệ, người phía sau cũng đều đi lên mời rượu. Tố Tố không có cách nào khác, cuối cùng cũng uống mấy chén. Từ đầu cô đã không biết uống rượu, chỉ cảm thấy tai nóng mặt đỏ, tim đập dồn dập. Một đám người cười nói dùng bữa, cô uống nửa bát canh, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn chút.
Ngồi ô tô trở về, vừa xuống xe đã thấy gió lạnh thổi, cảm thấy đầu váng mắt hoa. Chị Tân ra đón, cầm túi xách của cô, tươi cười rạng rỡ nói: "Tam công tử đến."
Tố Tố ngẩn người, nhìn vào trong phòng khách. Đồ nội thất trong nhà ảm đạm, bóng dáng của anh hiện ra rõ ràng, trong lòng cô giống như bị đốt một mồi lửa, dạ dày bỏng rát xoắn lại, như là thứ vừa uống không phải rượu mà là thuốc độc. Biểu cảm trên mặt anh làm cô cúi đầu xuống, thanh âm lạnh lẽo cứng rắn như đá, "Nhâm Tố Tố, cô còn biết đường trở về à?"
Chếnh choáng đau đầu như búa bổ, từng nhát một rơi ầm ầm trên huyệt thái dương. Mạch máu chỗ đó giật giật, giống như là có cây kim bén nhọn đâm vào. Mộ Dung Thanh Dịch siết chặt cổ tay cô, đau đớn khiến cô khẽ hô hấp, anh vừa buông tay ra liền đẩy mạnh một cái, "Tôi thấy cô quên mất thân phận của mình rồi, cô đi chỗ nào uống rượu đến mức này, tới giờ mới về?"
Tố Tố không nói gì ngẩng mặt lên, bình tĩnh lãnh đạm mà nhìn anh. Sự bình tĩnh lãnh đạm này hoàn toàn chọc giận anh, đối với anh, cô mãi là cái bộ dạng này, bất luận anh thế nào cũng không thể lay chuyển. Anh xoay lại, đưa tay cầm tách trà trên bàn ném thẳng xuống đất, âm thanh kia làm cô hơi chấn động.
Anh tức giận như vậy, cũng là vì vật sở hữu của mình có thể lọt vào mắt người khác. Cô chán nản một lần nữa cúi đầu xuống. Anh chỉ cho phép bản thân vứt bỏ, cho dù anh vứt bỏ đi chăng nữa, cũng không cho phép người khác có ý đồ. Tố Tố lười giải thích, chỉ còn lại tuyệt vọng lạnh nhạt.
Anh nói: "Tôi cũng không tiếp tục tin cô nữa."
Trên mặt hiện lên một nụ cười yếu ớt, anh có lúc nào tin cô sao? Hoặc là, anh cần gì phải tin? Cô chỉ là một hạt bụi nhỏ bé trong cuộc đời của anh, anh khó chịu chỉ vì hạt bụi vô ý bay vào trong mắt, cho nên nhất định phải dụi bỏ ra ngoài mới cam tâm, nếu không phải vì như thế, sao anh còn phí thời gian ở đây chứ.
Thời tiết trở lạnh hơn, buổi chiều mưa lại nổi lên. Cô một mình nghe tiếng mưa rơi, tí tách tí tách như tiếng khóc. Khi còn nhỏ không thích trời mưa, ẩm ướt rét buốt, lại còn phải buồn bực ở yên trong phòng. Bây giờ sinh hoạt như bị giam cầm thế này, lại nghe quen tiếng mưa rơi, rì rào rơi trên lá chuối, từng giọt làm lòng người tan nát, thì thầm như tiếng than nhẹ bên tai. Bây giờ ở bên cô, cũng chỉ có cơn mưa này, lẽ nào trời hiểu thấu lòng người, thay người rơi lệ đợi đến bình minh.
Rút một tờ giấy, viết thư cho Mục Lan, chỉ viết ba hàng chữ, rồi giật mình ngẩn người ra. Nghĩ ngợi một lúc lại thuận tay lật quyển sách kẹp bức thư vào, trên trang sách vẫn là chữ viết năm ngoái: "Thiên kim túng mãi Tương Như phú, Na đắc hồi cố?"
Đến bây giờ, sớm đã không muốn quay đầu nhìn lại nữa rồi.
Thời tiết rét lạnh, bên trong biệt thự có hơi ấm, bốn phía đều là hoa, bình hoa, hoa cắm, thuỷ tiên vàng trong khay đá pha lê. Trong nhà ăn, nhánh hoa mai được hơi ấm sấy khô, hương thơm càng ngào ngạt, ý xuân hài hoà. Vợ chồng Cẩm Thụy với vợ chồng Duy Nghi đều mang con đến, người lớn và đám trẻ con tất cả có hơn mười người, vô cùng náo nhiệt. Con của Duy Nghi còn quấn trong tã, rất đáng yêu, Tố Tố bế nó, con mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm Tố Tố. Duy Nghi ở một bên cười nói: "Người ta thường nói cháu trai giống cậu... mẹ nói đứa nhỏ này có mấy phần giống anh ba khi còn bé." Mộ Dung phu nhân cười nói: "Không phải sao? Con nhìn con mắt, cái mũi này, giống nhau còn gì." Tố Tố cúi đầu nhìn gương mặt phấn nộn nho nhỏ, trong nháy mắt nơi sâu thẳm trong đáy lòng co rút đau đớn, khổ sở không nói nên lời.
Mộ Dung Phong tâm tình khá tốt, cùng Mộ Dung Thanh Dịch, Tề Tích Thành ngồi uống một vò rượu Hoa Điêu. Duy Nghi cười nói: "Hôm nay cha thật sự là có nhã hứng, anh ba, anh đừng ép Tích Thành uống nữa, tửu lượng của anh ấy anh cũng biết mà." Mộ Dung Thanh Dịch cũng có chút men say, chỉ cười một tiếng, "Nữ sinh hướng ngoại, em che chở hắn đến thế cơ à, anh cứ không nghe đấy." Hai người lại uống vài chén, Tề Tích Thành sớm đã say mèm, lúc này mới thôi.
Năm ngoái Tố Tố ăn xong bữa cơm đoàn viên liền trở về, hôm nay Mộ Dung phu nhân lại nói: "Lão Tam hình như là uống hơi nhiều, con đi lên xem nó một cái, hôm nay cũng đừng về." Ý tứ kia rất rõ ràng. Tố Tố cũng vì mẹ xưa nay thương yêu mình, không đành lòng lại làm phật ý mẹ vào lúc giao thừa, đành phải đi lên lầu. Quả nhiên Mộ Dung Thanh Dịch hơi say, từ trong phòng tắm đi ra, ngã xuống giường liền ngủ luôn. Tố Tố khe khẽ thở dài, nhìn anh quấn chăn lẫn quần áo loạn xạ, đành xốc lại quần áo bên giường rồi nằm xuống.
Xưa nay Tố Tố ngủ không sâu, hôm nay vì đón giao thừa, người mệt mỏi cực kỳ, mê man ngủ mất. Hoảng hốt trong cơn mơ màng, là nằm ở nhà của mợ, trên chiếc giường thấp bé đơn sơ, trần nhà pha tạp lưu lại vết nước mưa dột. Thời tiết nóng chết người, mặt trời ngoài cửa sổ nướng vào phòng như là ở Hỏa Diệm sơn, trên người cô vừa nóng lại vừa lạnh. Chỉ nghe thấy mợ nói: "Không phải tôi nhẫn tâm, nhưng hôm nay nhất định phải vứt nó đi." Đứa bé kia đang khóc, dùng sức giãy giụa trong tã lót, như có thể nghe hiểu lời người lớn. Đứa bé khóc đến khàn cả giọng, khóc khiến lòng cô tan nát, nước mắt ào ào chảy xuống, cầu khẩn vươn tay ra, cô oà khóc đến toàn thân phát run... Con... Con của cô... Cô bất lực không thể bảo vệ được con... Cuối cùng cũng đợi được anh về rồi, anh đứng xa xa dưới đài nhìn cô, mỗi bước nhảy đều như dẫm đạp lên trái tim mình. Con... Anh có thể tìm con trai về cho cô được không... Cô nức nở cầu khẩn... Lão Tam... Lão Tam...
Thời điểm cực kỳ gần gũi như vậy, cô gọi nhũ danh của anh. Mộ Dung Thanh Dịch trở mình, chẳng qua là đang say, hoặc là đang nằm mơ thôi. Tiếng khóc làm tan nát cõi lòng, thấp thoáng bên tai anh. Tiếng khóc của Tố Tố, Tố Tố đang khóc... Anh giật mình tỉnh dậy, theo bản năng vươn tay ra, "Tố Tố!" Thật sự là cô, là cô co người cuộn tròn ở bên cạnh, thân thể mềm mại đang run rẩy. Cô lại gọi anh một tiếng: "Lão Tam." Chỉ một tiếng này, trong lòng lập tức cuồng loạn, như có thứ gì vỡ nát. Hai năm, anh dùng thời gian gần hai năm từng giờ từng phút xây lên đê đập, vốn cho rằng đã không thể phá vỡ, vững như thành đồng, vậy mà căn bản không chịu nổi một kích, không nhịn được khi cô gọi một tiếng này. Chỉ một tiếng này, anh liền mê muội, cô ở đây, cô thật sự ở đây. Anh ôm cô thật chặt, "Anh đây, Tố Tố, anh ở đây..." Tố Tố nức nở mở to mắt, dưới ánh đèn u ám nhìn gương mặt của anh, anh rời đi hai năm, vứt bỏ cô hai năm, giờ phút này trong mắt lại là ôn nhu chìm đắm. Anh chẳng qua là đang say, hoặc là cô chỉ nằm mơ thôi. Anh mới có thể nhìn cô thế này, như thể cô là trân bảo quý giá nhất trên đời này, buông lỏng tay sẽ mất đi. Cô run lên bần bật, hơi thở quen thuộc phả lên người anh, ấm áp khiến cho người ta muốn làm thiêu thân lao đầu vào lửa. Cô đang tự tìm đường chết, thế nhưng, anh nhìn cô thế này, giống năm đó... Năm đó... năm đó anh đã từng tham luyến nhìn cô như vậy...
Trên người anh có mùi rượu mờ nhạt, trong mắt cô dần dần tái hiện lại bi thương, vội vàng quay mặt đi, anh cũng vội vàng tìm kiếm bờ môi của cô, đừng, đừng làm ra bộ dạng an ủi khó hiểu này, có lẽ anh nhìn nhầm cô thành những cô gái bên ngoài đó. Tố Tố giơ tay lên ngăn trở, "Không...." Biết rõ anh sẽ không vì cô cản trở mà ngừng lại, chẳng qua là vùng vẫy giãy chết theo bản năng mà thôi, anh lại ngơ ngác một chút, chậm rãi buông tay ra. Trong mắt dần dần hiện lên một loại cảm xúc mà cô không hiểu, vậy mà giống như một nỗi bi thương... Anh giống một đứa trẻ bị cướp mất đồ chơi yêu thích, lại giống như con thú trong bẫy, trơ mắt nhìn thợ săn cầm thương đi đến gần, tuyệt vọng, ánh mắt tuyệt vọng khiến tim Tố Tố đập mỗi lúc một nhanh.
Mộ Dung Thanh Dịch như đang nói mê, lẩm bẩm: "Tố Tố, anh yêu em."