[] : P.M
Anh ấy đang ở đây.
Tôi đã ngồi lỳ trong một căn phòng trống tại khu chăm sóc hậu sản của bệnh viện, muốn tránh xa những người họ hàng và càng xa ICU cùng với nhóm y tá kia, cụ thể hơn là cô y tá đã nói những chuyện mà bây giờ tôi đã hiểu ra. Tôi cần ở một nơi mà người ta không đau đớn, nơi mọi người quan tâm đến sự sống, không phải cái chết. Vì thế tôi đến đây, lãnh địa của những đứa trẻ gào thét. Thật ra, tiếng khóc của trẻ sơ sinh giống như một sự an ủi. Chúng mang sẵn trong mình sức mạnh chiến đấu.
Nhưng giờ căn phòng rất yên tĩnh. Vì thế tôi ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn ra bầu trời tối đen. Một chiếc xe phanh rít trong bãi đỗ, kéo tôi ra khỏi sự suy tư. Tôi nhìn xuống vừa kịp lúc bắt gặp ánh đèn hậu của một chiếc xe hồng vụt tắt trong bóng tối. Sarah, bạn gái của Liz, người chơi trống trong Shooting Star, có một chiếc Dodge Dart màu hồng. Tôi nín thở, chờ Adam xuất hiện trên đường hầm. Và anh ấy ở đây, đi trên đoạn dốc thoai thoải, ghì chặt chiếc áo khoác da trong đêm đông. Tôi có thể thấy chiếc dây xích đeo quần của anh lóe sáng dưới ánh đèn pha. Anh dừng lại, quay người để nói chuyện với ai đó phía sau. Tôi có thể thấy hình dáng lờ mờ của một người phụ nữ đang nhòa trong bóng tối. Lúc đầu, tôi nghĩ đó hẳn là Liz. Nhưng rồi tôi thấy bím tóc.
Tôi ước gì mình có thể ôm cô ấy. Cảm ơn cô ấy luôn biết trước để trao tôi những thứ tôi cần.
Đương nhiên Kim sẽ tìm Adam, trực tiếp nói chuyện với anh chứ không chỉ thông báo tin dữ qua điện thoại, và rồi đưa anh ấy đến đây, cho tôi. Kim là người biết Adam có show diễn ở Portland. Hẳn Kim đã tìm ra cách nào đó dụ dỗ mẹ cô đèo xuống khu trung tâm, và theo như sự vắng mặt của bác Schein cho hay, chắc chắn đã thuyết phục mẹ mình về nhà, để cô ấy ở cùng Adam và tôi. Tôi nhớ Kim đã mất đến hai tháng để xin phép đi trực thăng với bác mình, vì vậy tôi thật bất ngờ khi cô ấy có thể đạt tới ngưỡng tự do thế này chỉ trong vài giờ đồng hồ. Kim đã gạt những gã bảo vệ to con đáng sợ cùng đám hipster để tìm Adam. Chính là Kim, người đủ dũng cảm để nói với Adam.
Tôi biết nghe có vẻ kỳ cục, nhưng tôi mừng rằng đó không phải tôi. Tôi không nghĩ mình có thể chịu đựng nổi. Nhưng Kim có thể.
Bây giờ, nhờ cô ấy, cuối cùng anh đã ở đây. Suốt cả ngày hôm nay, tôi đã tưởng tượng cảnh Adam đến đây, trong ảo ảnh của mình, tôi vội vã tới chào anh, dù cho anh không thể thấy tôi và, theo như tôi thấy, mọi chuyện không giống như phim Hồn ma, khi bạn có thể đi đến trước mặt người mình yêu và họ cảm nhận được sự hiện diện của bạn.
Nhưng bây giờ Adam đang ở đây, còn tôi hoàn toàn tê liệt. Tôi sợ phải thấy anh, thấy gương mặt anh. Tôi đã chứng kiến Adam khóc hai lần. Một lần là khi anh xem phim Đó là một cuộc sống kỳ diệu. Một lần khác là khi chúng tôi đứng trong một ga tàu ở Seattle, bắt gặp một bà mẹ quát tháo và đánh đập đứa con bị Down của mình. Anh giữ im lặng, chỉ khi đã đi rồi tôi mới thấy giọt nước mắt chảy xuống gò má anh. Hình ảnh đó gần như xé nát trái tim tôi. Nếu anh ấy đang khóc, tôi sẽ chết mất. Quên sạch cái nhiệm vụ lựa chọn của tôi đi, chỉ mình chuyện này đã đủ rồi.Tôi thật là hèn nhát.
Tôi nhìn đồng hồ trên tường, đã bảy rưỡi. Shooting Star sẽ không thể mở màn cho Bikini được. Thật đáng tiếc, đây có thể là một cú đột phá của bọn họ. Trong vài giây, tôi đã thắc mắc không biết các thành viên còn lại trong ban có biểu diễn mà vắng mặt Adam không. Dẫu vậy, tôi khá nghi ngờ chuyện này. Không chỉ vì anh là ca sĩ và ghita chính, ban nhạc có những quy tắc bất di bất dịch, cảm giác trung thành rất quan trọng. Hè năm ngoái, khi Liz và Sarah chia tay (sau rốt cũng chỉ kéo dài trong một tháng), Liz quá quẫn trí để có thể chơi nhạc, họ hủy năm đêm diễn, mặc dù có một chàng trai chơi trống ở ban nhạc khác tên Gordon đề nghị được thay thế cô ấy.
Tôi nhìn Adam đi vào cửa chính của bệnh viện, Kim lê bước theo sau anh. Ngay trước khi anh đi vào mái hiên và cánh cửa tự động, anh ngước nhìn bầu trời. Anh đang chờ Kim, nhưng tôi thích nghĩ rằng anh đang nhìn tôi hơn. Gương mặt của anh được rọi bởi ánh đèn pha, trống rỗng, giống như ai đó đã hút sạch thần hồn anh, chỉ để lại một cái mặt nạ. Anh trông không giống anh. Nhưng chí ít anh không khóc.
Điều này khiến tôi có chút can đảm để đến gặp anh. Hoặc nói cách khác, là tới ICU, nơi tôi biết anh muốn tới. Adam biết Gran và Gramps cùng với họ hàng tôi, tôi đoán rằng lát nữa anh sẽ gia nhập nhóm cầu nguyện ở phòng chờ. Nhưng ngay lúc này anh muốn thấy tôi.
Khi tôi trở lại ICU, mọi thứ vẫn như lúc trước. Một trong những bác sĩ đã phẫu thuật cho tôi - người đầm đìa mồ hôi và chọn bài của nhóm Weezer trời đánh thánh vật - đang kiểm tra tôi.
Lúc nào cũng vậy, ánh đèn vẫn nhàn nhạt, trông giả tạo và cùng một cường độ, dù thế, đồng hồ sinh học đã chiến thắng và sự yên tĩnh của buổi tối trùm lên nơi này. Xung quanh bớt ồn ã hơn, giống như các y tá cùng đống máy móc đều đã thấm mệt và chuyển sang chế độ tiết kiệm năng lượng. Vì thế khi giọng của Adam vang vọng khắp hành lang ngoài ICU, nó thật sự đánh thức mọi người.
“Cô có ý gì khi bảo tôi không thể vào?” Anh gầm to.
Tôi đi ra ngoài ICU, chỉ đứng bên kia cánh cửa tự động. Tôi nghe thấy người ở bên ngoài đang giải thích cho Adam rằng anh không được phép đi vào khu vực này của bệnh viện.
“Thật là khốn kiếp!” Adam hét lên.
Bên trong này, tất cả y tá đều đang ngó ra ngoài cửa, cặp mắt trĩu nặng có vẻ cảnh giác. Tôi dám chắc họ đang nghĩ: Chúng ta vật lộn với bên trong chưa đủ hay sao mà giờ phải khuyên nhủ cả những kẻ điên rồ bên ngoài nữa? Tôi muốn giải thích với họ rằng Adam không điên. Anh chẳng bao giờ gầm gừ, trừ những trường hợp đặc biệt.
Bà y tá trung niên tóc hoa râm, người không trông nom các bệnh nhân mà ngồi trực máy tính và điện thoại, khẽ gật đầu rồi đứng dậy như thể vừa chấp nhận một lời ứng cử. Bà ta phủi vết nhăn trên chiếc quần trắng và đi thẳng ra cửa. Bà ta hẳn không phải ứng viên tốt nhất để nói chuyện với anh. Tôi ước gì mình có thể cảnh tỉnh họ rằng họ phải cử cô y tá Ramirez, người đã vực dậy niềm tin của ông bà tôi (và khiến tôi phát hoảng) ra. Cô ấy có thể trấn tĩnh anh. Còn bà y tá này chỉ khiến mọi việc tệ hơn thôi. Tôi theo sau bà ta qua cánh cửa nơi Adam và Kim đang tranh cãi với một người phục vụ. Người phục vụ nhìn y tá. “Tôi đã bảo rằng họ không được quyền ở đây,“ anh ta giải thích. Bà y tá xua anh ta đi với một cái phẩy tay.”Tôi có thể giúp gì cho cậu hả, chàng trai trẻ?” bà ta hỏi Adam. Giọng của bà ta nghe gắt gỏng và sốt ruột, giống như vài đồng nghiệp cùng nhiệm kỳ với bố, những người mà bố bảo chỉ đếm từng ngày tới khi được nghỉ hưu.
Adam hắng giọng, cố gắng kìm chế bản thân. “Tôi muốn gặp một bệnh nhân,“ anh nói, chỉ vào cánh cửa đang ngăn cách anh với ICU.
“Tôi e rằng chuyện này là không thể,“ bà ta đáp.
“Nhưng bạn gái tôi, Mia, cô ấy...”
“Cô ấy đang được chăm sóc rất tốt,“ bà y tá ngắt lời. Bà ta có vẻ rất mệt mỏi, quá mệt mỏi để thông cảm, quá mệt mỏi để bị cảm động bởi tình cảm của đám thanh niên.
“Tôi hiểu, và tôi biết ơn về chuyện đó,“ Adam nói. Anh cố gắng hết sức để ngang bằng bà ta, để nói chuyện chín chắn hơn, nhưng tôi nghe thấy sự nôn nóng của anh khi anh bảo: “Tôi thật sự rất cần thấy cô ấy.”
“Tôi xin lỗi, chàng trai, nhưng những người được vào thăm chỉ hạn chế trong gia đình ruột thịt thôi.”
Tôi nghe thấy Adam thở hổn hển. Gia đình ruột thịt. Bà y tá không cố ý đay nghiến. Bà ta không biết gì cả, nhưng Adam không hiểu điều này. Tôi cảm thấy cần phải bảo vệ anh và bà y tá ra khỏi chuyện mà anh có thể làm với bà ta. Tôi chạm vào anh, theo phản xạ, tuy rằng tôi không thể thật sự chạm vào anh. Nhưng anh đang quay lưng lại phía tôi, lưng anh khom khom, bàn chân bắt đầu nhún xuống.
Kim, người đang do dự ở góc tường, đột nhiên đến bên cạnh anh, tay cô ấy vòng quanh thân hình đang chùng xuống của anh. Cả hai tay khóa quanh thắt lưng, cô quay lại nhìn bà y tá, cặp mắt rực lên phẫn nộ. “Bà không hiểu!” cô ấy khóc.
“Tôi có cần gọi bảo vệ không?” bà y tá hỏi.
Adam phẩy tay, đầu hàng trước bà y tá, trước Kim. “Đừng,“ anh ấy lẩm bẩm với Kim.
Vì thế Kim dừng lại. Không nói lời nào, cô khoác cánh tay anh lên vai và chuyển sức nặng của anh lên người mình. Adam đặt khoảng một foot và năm mươi pound sang cho Kim, nhưng sau vài giây lảo đảo, cô ấy điều chỉnh được với sức nặng mới. Cô ấy có thể gánh được.
Kim và tôi có một học thuyết rằng hầu như mọi thứ trên đời đều có thể chia thành hai nhóm. Có những người thích nhạc cổ điển, những người thích pop. Có những người thành phố, và người miền quê. Người uống Coke, người thích Pepsi. Những kẻ cứng nhắc và những người thoải mái. Còn trinh hoặc không. Và nhóm những cô gái có bạn trai trong trường cấp ba, cùng những cô gái không có.
Kim và tôi đã luôn cho rằng chúng tôi đều thuộc về nhóm sau. “Không phải chúng ta sẽ trở thành những trinh nữ bốn mươi tuổi hay đại loại thế,“ cô khẳng định. “Chúng ta chỉ là những cô gái sẽ có bạn trai khi lên đại học thôi.”
Chuyện này luôn có ý nghĩa với tôi, thậm chí còn có phần thích thú. Mẹ là kiểu con gái có bạn trai trong trường cấp ba và thường bình phẩm rằng giá như bà đừng lãng phí thời gian như vậy. “Có vô số cô nàng muốn say quắc cần câu trong vại bia rẻ tiền, đẩy ngã bò, làm tình sau một cái xe tải nhỏ không mui. Với những gì mà đám trai mẹ hẹn hò quan tâm, thế là đủ cho một buổi tối lãng mạn.”Ngược lại, bố chưa bao giờ hẹn hò cho tới tận cao đẳng. Ông khá rụt rè ở cấp ba, nhưng rồi ông bắt đầu chơi trống và vị tân sinh viên tham gia vào một nhóm punk, bùm, những cô bạn gái xuất hiện. Hoặc chí ít cũng vài cô cho tới khi ông gặp mẹ, và bùm, một cô vợ. Tôi từng mường tượng chuyện cũng sẽ như vậy với mình.
Thế nên, thật là ngạc nhiên cho cả Kim và tôi khi tôi lại rẽ ngoặt sang nhóm A, với các cô nàng có bạn trai. Lúc đầu, tôi cố gắng che giấu chuyện này. Sau khi trở về nhà từ buổi diễn của Yo-Yo Ma, tôi chỉ kể qua loa cho Kim. Tôi không nhắc đến nụ hôn. Tôi hợp lý hóa sự giấu giếm: Chẳng có lý nào phải phức tạp mọi chuyện chỉ vì một nụ hôn. Một nụ hôn không gây dựng nên một mối quan hệ. Tôi đã từng hôn các chàng trai trước đó rồi, và thường thì ngày hôm sau nụ hôn sẽ bốc hơi như giọt sương dưới ánh mặt trời.
Trừ việc tôi biết rằng với Adam đó là một chuyện nghiêm túc. Tôi biết được bởi hơi ấm lan khắp toàn thân vào cái đêm sau khi anh đưa tôi về nhà, hôn tôi một lần nữa ngay trước thềm cửa. Bởi sự thao thức nằm ôm gối cho tới hừng đông, bởi đến tận ngày hôm sau tôi vẫn không thể ăn được, không thể nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt. Tôi nhận ra rằng nụ hôn là một ngưỡng cửa mà tôi đã bước qua, và tôi biết mình đã bỏ lại Kim ở bên kia.
Sau vài tuần, cùng với vài nụ hôn vụng trộm, tôi biết mình phải nói cho Kim. Chúng tôi đến một tiệm cà phê sau trường. Đã là tháng năm, nhưng trời đổ mưa như thể vẫn còn trong tháng mười một. Tôi cảm thấy hơi nghẹt thở bởi chuyện mình sắp phải làm.
“Mình sẽ mua. Cậu có muốn chọn một trong các loại đồ uống nhiệt đới của cậu không?” Tôi hỏi. Đây lại là một mục nữa mà chúng tôi đặt ra: Những người uống cà phê nguyên chất và những người thích thức uống cafein có thêm vị như món latte bạc hà mà Kim rất kết.
“Mình nghĩ mình sẽ thử Chai Latte quế ít béo,“ cô ấy nói, bắn sang tôi một ánh nhìn ngụ ý rằng, mình sẽ không hối hận về lựa chọn đồ uống của mình đâu.
Tôi mua đồ uống cho hai đứa cộng thêm một miếng bánh vị Marion Berry và hai cái nĩa. Tôi ngồi đối diện Kim, quẹt chiếc nĩa quanh cái rìa gợn sóng của lớp kem phủ bên trên.
“Mình có chuyện muốn nói với cậu,“ tôi lên tiếng.
“Chuyện có bạn trai ấy hả?” Giọng của Kim có vẻ thích thú, mặc dù đang cúi đầu, tôi cũng có thể khẳng định cô ấy đang đảo mắt.
“Làm sao mà cậu biết?” Tôi hỏi, bắt gặp ánh nhìn của cô ấy.
Cô ấy lại đảo mắt lần nữa. “Làm ơn đi, ai cũng biết. Đó là chuyện dưa lê nóng nhất bên cạnh việc Melanie Farrow nghỉ học để sinh em bé. Giống như một ứng viên đảng Dân Chủ cưới một ứng viên đảng Cộng Hòa ấy.”
“Ai nói về vụ cưới hỏi vậy?”
“Mình chỉ dùng phép ẩn dụ thôi,“ Kim bảo. “Dù sao, mình cũng biết rồi. Mình còn biết trước khi cậu biết cơ.”bg-ssp-{height:px}
“Chết tiệt.”
“Thôi nào. Một chàng trai như Adam đến hòa nhạc của Yo-Yo Ma? Anh ta đang nịnh đầm cậu đấy.”
“Không phải thế,“ tôi nói, mặc dù đương nhiên, rõ là thế rồi.
“Mình chỉ không hiểu vì sao cậu không kể với mình sớm hơn,“ giọng cô ấy trầm xuống.Tôi đang định diễn thuyết toàn bộ bài một-nụ-hôn-chẳng-có-nghĩa-là-yêu và giải thích rằng tôi không muốn thổi phồng nó lên, nhưng tôi ghìm mình lại. “Mình sợ cậu sẽ nổi điên lên với mình,“ tôi thừa nhận.
“Mình không,“ Kim nói. “Nhưng sẽ như vậy nếu cậu giấu mình thêm lần nào nữa.”
“Được rồi,“ tôi đáp.
“Hoặc nếu cậu trở thành một trong những cô bạn gái đó, suốt ngày quấn quít quanh bạn trai và nói với cái ngôi thứ nhất số nhiều ấy. 'Chúng tôi yêu mùa đông. Chúng tôi nghĩ rằng Velvet Underground thiệt là chất'.”
“Cậu biết mình sẽ không nói tiếng lóng với cậu mà. Ngôi thứ nhất số ít chứ không phải số nhiều. Mình hứa.”
“Tốt,“ Kim đáp. “Bởi nếu cậu trở thành một trong đám gái ấy, mình sẽ bắn bỏ cậu.”
“Nếu mình trở thành một trong đám gái ấy, mình sẽ nhét súng vào tay cậu.”
Kim phá lên cười, và sự căng thẳng biến mất. Cô ấy đưa một miếng bánh lớn vào miệng. “Bố mẹ cậu bảo sao?”
“Bố trải qua năm cung bậc từ đau đớn, phủ nhận, tức giận, chấp nhận, kệ-xác-con chỉ trong một ngày. Mình nghĩ ông bị choáng khi nhận ra bản thân đã đủ già để đứa con gái có bạn trai rồi.” Tôi ngừng lại, hớp một ngụm cà phê, để tiếng bạn traitan vào không khí. “Và ông thú nhận không thể tin nổi là mình hẹn hò với một nghệ sĩ.”
“Cậu là một nghệ sĩ,“ Kim nhắc nhở tôi.
“Cậu biết đấy, nghệ sĩ nhạc Punk, Pop cơ.”
“Shooting Star thiên về Emo-core,“ Kim đính chính. Không giống tôi, cô ấy quan tâm đến sự khác biệt của vô số thể loại nhạc: Punk, Indie, Alternative, Hard-core, Emo-core.
“Hơi cường điệu thái quá, cậu biết mà, một phần của ông-bố-thắt-nơ của bố. Mình nghĩ bố thích Adam. Anh ấy đã gặp bố khi đón mình tới buổi concert. Giờ thì anh ấy muốn mình dẫn về nhà ăn tối, nhưng mới chỉ một tuần. Mình chưa sẵn sàng cho buổi-lễ-ra-mắt lắm.”
“Mình không nghĩ có khi nào mình sẽ sẵn sàng cho việc đó.” Kim rùng mình khi nghĩ về nó. “Còn mẹ cậu thì sao?”
“Bà đề nghị đưa mình đến trung tâm Kế hoạch hóa gia đình để lấy thuốc tránh thai và bảo mình dẫn Adam đi xét nghiệm vài loại bệnh. Còn giờ thì bà đang nằng nặc bắt mình mua bao cao su. Thậm chí bà còn đưa sẵn cho mình mười gói gọi là khởi đầu nữa.”
“Cậu đã?” Kim thở dồn.
“Không, mới có một tuần,“ tôi nói. “Chúng mình vẫn đang ở cùng nhóm trong vấn đề này.”
“Chỉ bây giờ thôi,“ Kim nói.Một trong những mục Kim và tôi từng đề ra là những người cố gắng để trở nên ngầu và những người không. Về chuyện này, tôi nghĩ rằng Adam, Kim và tôi đều cùng một đội ngũ, bởi vì dù Adam ngầu thật, nhưng anh không cần cố gắng gì hết, với anh nó là tự nhiên. Vì thế, tôi đã mong ba chúng tôi có thể trở thành bạn tốt. Tôi hy vọng Adam yêu những người tôi yêu nhiều như tôi vậy.
Chuyện là như thế với gia đình tôi. Trên thực tế anh đã trở thành đứa con thứ ba. Nhưng nó lại không khớp với Kim. Adam cư xử với cô theo một cách tôi luôn tưởng tượng rằng anh sẽ cư xử với một cô gái như tôi. Anh đủ tử tế - lịch sự, thân thiện, nhưng vẫn giữ khoảng cách. Anh không cố gắng thâm nhập vào thế giới của Kim hay giành lấy sự tin tưởng của cô ấy. Tôi ngờ rằng anh nghĩ cô ấy không đủ cá tính, chuyện này khiến tôi phát điên. Sau khi quen nhau được ba tháng, chúng tôi có một cuộc cãi cọ ra trò vì nó.
“Anh không hẹn hò với Kim. Anh hẹn hò với em,“ anh chỉ ra, sau khi tôi buộc tội anh không đủ tốt với cô ấy.
“Vậy thì sao? Anh có đầy bạn là nữ giới. Sao không chấp nhận cô ấy vào nhóm luôn?”
Adam nhún vai. “Anh chẳng biết, chỉ là không phù hợp.”
“Anh đúng là đồ hợm hĩnh!” Tôi quát, đột nhiên nổi giận.
Adam nhìn tôi với cặp lông mày cau chặt, giống như tôi là một đề toán trên bảng đen mà anh đang cố giải. “Sao chuyện này lại khiến anh trở thành kẻ hợm hĩnh? Em không thể gượng ép một tình bạn được. Bọn anh không có nhiều điểm chung.”
“Đó chính là điều khiến anh trở thành kẻ hợm hĩnh! Anh chỉ thích những người như anh thôi,“ tôi khóc, chạy ào đi, mong rằng anh sẽ đuổi theo sau, cầu xin tha thứ, và khi anh không làm thế, cơn phẫn nộ của tôi được nhân đôi. Tôi đạp xe đến nhà Kim để xả giận. Cô ấy nghe bài sỉ vả của tôi, gương mặt tỏ ra hờ hững.
“Thật lố bịch khi bảo anh ấy chỉ thích người giống mình,“ cô ấy gắt gỏng khi tôi ngừng than vãn. “Anh ấy thích vậu, và cậu chẳng giống anh ấy.”
“Đó chính là vấn đề,“ tôi lẩm bẩm.
“Chà, vậy hãy đối mặt với nó. Đừng lôi mình vào bi kịch của cậu,“ cô ấy bảo. “Bên cạnh đó, mình cũng chẳng khoái anh ấy cho lắm.”
“Cậu không thích?”
“Không, Mia. Không phải ai cũng chết ngất vì Adam.”
“Mình không có ý đó. Mình chỉ muốn các cậu trở thành bạn bè thôi.”
“Ờ, tốt thôi, mình muốn sống ở New York và có cha mẹ bình thường. Như người ta đã nói, 'không phải lúc nào bạn cũng có được thứ mình muốn'.”
“Nhưng cả hai người đều rất quan trọng trong cuộc đời mình.”
Kim nhìn khuôn mặt đỏ bừng và ướt nước mắt của tôi, vẻ mặt cô ấy dịu đi với một nụ cười nhẹ. “Bọn mình biết điều đó, Mia. Nhưng bọn mình đến từ những phần khác nhau trong cuộc đời cậu, giống như âm nhạc và mình đến từ những phần khác nhau trong đời cậu vậy. Và chuyện vẫn ổn. Cậu không phải lựa chọn một trong số đó, ít nhất là trong phạm vi những gì mình biết.”
“Nhưng mình muốn những phần khác nhau trong cuộc đời mình được kết hợp.”
Kim lắc đầu. “Chuyện sẽ không diễn ra như thế. Nhìn này, mình chấp nhận Adam vì cậu yêu anh ấy. Và mình cho rằng anh ấy chấp nhận mình vì cậu yêu mình. Nếu có thể khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn thì, tình yêu của cậu đã trói gô bọn mình lại với nhau. Thế là đủ rồi. Mình và anh ấy không bắt buộc phải thích nhau.”
“Nhưng mình muốn thế,“ tôi rên rỉ.
“Mia,“ Kim nói, âm điệu cảnh cáo trong giọng cô báo hiệu cho hồi kết của sự kiên nhẫn. “Cậu bắt đầu cư xử như các cô ả kia rồi đấy. Cậu có cần đi lấy một khẩu súng cho mình không?”
Tối hôm ấy, tôi đến nhà Adam để xin lỗi. Anh chấp nhận lời xin lỗi của tôi với một nụ hôn bất ngờ lên mũi. Sau đó chẳng có gì thay đổi hết. Anh ấy và Kim vẫn chân thành nhưng xa cách, bất kể tôi có cố kéo họ xích lại gần thế nào. Buồn cười là, tôi chưa bao giờ chân chính hiểu ý của Kim, rằng hai người họ bằng một cách nào đó đã bị ràng buộc với nhau thông qua tôi, cho tới tận bây giờ, khi tôi thấy cô ấy dìu anh đi xuống hành lang bệnh viện.