Nếu cứu một nữ sinh cấp ba đang tính nhảy lầu thì sao?

chương 1: nắm tay và đồ ăn tự làm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“...Nơi này là.”

Lẻ loi một mình trong gian phòng của Yuuki, Hatsushiro Kotori choàng tỉnh.

Ngẩng lên nhìn đồng hồ, cơ thể cô bất giác run lên. Hiện đang là một giờ chiều. Chưa kể hôm nay còn là cuối tuần.

Thôi xong, muộn mất rồi.

‘──── !!!!!’

Khoảnh khắc nhận thức được tình hình, một thanh âm quen thuộc chất chứa sự giận dữ vang lên trong đầu cô.

“...Ưm... hư.”

Cảm giác khó thở khiến lồng ngực cô quặn lại.

Cùng với đó là một nỗi sợ hãi lấn át tâm trí.

Khóe mắt Hatsushiro bỗng trở nên ươn ướt.

“...Hộc, hộc, hộc.”

Cô áp tay lên ngực, cố điều chỉnh nhịp thở.

Ổn thôi. Ổn thôi mà.

Đây là nhà của chàng trai mình đã gặp hôm qua. Không phải chỗ đó.

Sau vài phút, Hatsushiro cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh và thả người xuống đệm.

Cô có cảm giác cơ thể nặng như chì, thậm chí còn chẳng đủ sức nhấc nổi ngón tay.

“Mệt thật đấy...”

Hatsushiro chợt nhận ra áp lực cô đang phải gánh chịu lớn đến nhường nào.

“...Vậy thì, ngủ thêm một chút cũng không sao đâu nhỉ.”

Ừ... chắc là sẽ... ổn thôi.

Ở đây... mình sẽ được an toàn. Ít nhất thì chàng trai chủ hộ là người tốt, có lẽ giờ này cậu ấy đang ở trường.

“Nhưng... trước tiên...”

Sau khi loay hoay một hồi, Hatsushiro cũng cử động được bàn tay phải và đặt báo thức lúc 4 giờ chiều.

Nói gì thì nói, lúc Yuuki về đến nhà mà cô không thức dậy để đón cậu ấy thì không hay cho lắm.

Hơn nữa, hôm qua sau khi nghe Hatsushiro nói là sẽ làm bạn gái cậu, Yuuki đã vô cùng hạnh phúc. Nhìn thấy cậu ấy như vậy cũng khiến cô vui theo.

Giờ về đến nhà mà thấy mình ra đón thì hẳn là cậu ấy sẽ vui lắm đây.

“Hi hi.”

Nghĩ vậy trong lòng, Hatsushiro bất giác nở một nụ cười.

Được rồi, ngủ tiếp thôi nào. Không biết bao lâu rồi mình mới được ngủ nướng.

Cô cuộn người vào trong chăn, từ từ nhắm mắt lại và thả lỏng cơ thể.

Có bạn gái rồi.

Có bạn gái rồi đó.

Thật sự là đã có bạn gái.

Nghe cứ như tin đồn thất thiệt, nhưng sự thực đúng là vậy, Yuuki Yuusuke cuối cùng cũng có bạn gái.

Mong ước bấy lâu đã thành hiện thực, Yuuki phấn khích đến mức trong lòng nghĩ gì đều lộ hết ra mặt, nhưng rồi cậu chợt nhận ra một chuyện.

Cơ mà, có bạn gái rồi thì làm gì nhỉ?

Mặc dù đang tuổi ăn tuổi lớn, nhưng từ trước tới giờ Yuuki chưa từng có bất kỳ ý nghĩ đồi trụy nào.

Ngay cả ba ngày chìm đắm trong mộng tưởng của cậu, xét trên một khía cạnh nào đó cũng chỉ là những khát vọng đơn thuần. Chỉ cần nghĩ đến cảnh ở bên cô bạn gái (tưởng tượng) rồi cùng nhau làm gì đó cũng đủ khiến cậu cảm thấy hạnh phúc.

Gần như cả tiết buổi sáng, cái vấn đề này cứ lẩn quẩn trong đầu khiến Yuuki chẳng thể nào tập trung nổi, dù có nghĩ kiểu gì đi nữa thì cậu cũng không thể tìm ra một câu trả lời xác đáng. Mãi cho đến giờ nghỉ trưa, Yuuki mới quyết định hỏi cô bạn ngồi bàn bên cạnh, một trong số ít những người mà cậu quen biết.

“Ê Ootani, mấy cặp đôi đang hẹn hò thường làm gì nhỉ?”

“Gì đấy? Bộ ông uống lộn thuốc à?”

Nghe cậu hỏi vậy, nữ sinh đang ngồi kế bên lập tức đáp lại bằng giọng cạnh khóe. Tên đầy đủ của cô nàng là Ootani Shouko, sở hữu một vóc dáng đầy đặn cùng cặp kính nửa gọng viền đỏ (có lần bị người khác nhận xét rằng thân hình có hơi mập mạp, cô liền phản bác lại “phải gọi là mũm mĩm mới đúng”).

Thoạt nhìn trông Ootani có hơi độc miệng, nhưng thực ra cô thuộc kiểu người thân thiện dễ gần. Ootani có thể được xem là mỹ nhân nếu cô chịu khó giảm cân một chút.

Cơ mà, mặc dù cái tên chỉ khác nhau một ký tự, Ootani chẳng dính dáng gì đến cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp nào đó[note35330] có thể chơi cả ở vị trí đánh bóng lẫn ném bóng. Có lẽ điểm giống duy nhất là cô cũng đang giữ hai vị trí, lớp trưởng và hội trưởng câu lạc bộ manga.

“À thì, bà thường sáng tác truyện thuộc thể loại tình cảm lãng mạn phải không. Nên tôi đoán là bà cũng biết ít nhiều về chuyện đó.”

“Cái tôi vẽ thuộc kiểu tình yêu giữa con trai với nhau cơ.”

“Ể?”

“Mà khoan, ông có bạn gái rồi à?”

“Ể? À ừ... cứ xem vậy đi.”

Thành thực mà nói, vì trường hợp của Hatsushiro có hơi đặc thù nên cậu không hề muốn để lộ chuyện này chút nào, có điều nếu đã nhờ người khác tư vấn mà còn giấu giếm thì không hay cho lắm.

Chưa kể với một chàng trai đang tuổi mới lớn như cậu thì dĩ nhiên là sẽ muốn đem bạn gái ra khoe.

Khóe miệng Yuuki bất giác nhếch lên.

“Ông có biết là cái điệu cười đó trông đáng ghét lắm không.”

Nhìn thấy bộ dáng tự mãn của cậu, Ootani càu nhàu.

“Không ngờ kẻ như ông cũng có bạn gái. Tôi còn tưởng ông chẳng có tí xíu hứng thú nào với chuyện đó chứ. Cô ấy là người như thế nào vậy?”

“Người như thế nào à?”

Yuuki ậm ừ trong miệng, khoanh tay lại rồi nghiêng đầu đăm chiêu.

“Nói vậy thôi chứ tôi cũng chỉ mới gặp cô ấy hôm qua.”

“Hả? Vừa gặp nhau đã hẹn hò luôn á?”

Ootani ngạc nhiên thốt lên, cô lấy tay chống cằm rồi thở dài.

“Cơ mà ngẫm lại, chỉ có ông mới làm được mấy chuyện như thế thôi nhỉ. Nãy ông hỏi tôi khi hẹn hò thì làm gì phải không?”

“À ừ, đúng rồi đấy. Thú thực với bà, do từ trước tới giờ tôi chưa từng để tâm đến mấy chuyện yêu đương nên hoàn toàn mù tịt chuyện này luôn.”

“Thật đúng là bó tay với ông, nhắc tới hẹn hò yêu đương thì phải nói đến chuyện đó nhỉ...”

“Chuyện đó?”

“S*X ấy.”

“...Bộ bà không biết xấu hổ là gì à.”

“Dĩ nhiên là không.”

Một câu trả lời thẳng thừng và dứt khoát.

“Ngay cả bản thân ông cũng được sinh ra từ trứng đã thụ tinh, vậy thì còn ngượng ngùng gì nữa? Hay là ông không muốn làm chuyện đó?”

“Tất nhiên là tôi muốn, có điều...”

Nói cho cùng, Yuuki cũng đang trong độ tuổi mười bảy tràn trề sinh lực, chưa kể cậu còn là người trần mắt thịt.

“Nghe này, làm việc gì cũng phải theo thứ tự... Tự dưng nhảy xổ vào chuyện đó thì ai mà đồng ý... Với lại, đâu nhất thiết phải làm chuyện đó thì mới được xem là hẹn hò. Còn nhiều cách khác để bày tỏ tình cảm mà.”

“Ồ, ông nói cứ như yểu điệu thục nữ ấy.”

Vậy ư? Không lẽ đối với đám con trai ở độ tuổi này, trong đầu chỉ có mỗi chuyện đó thôi sao?

“Để coi, theo như kinh nghiệm đúc kết từ những bộ manga shoujo, romcom và eroge[note35331] mà tôi đã từng đọc...”

Yuuki vờ như không nghe thấy cái cuối, dù sao cậu cũng chỉ mới mười bảy tuổi. Đây gọi là tuân thủ luật pháp.[note35332]

“Nắm tay hoặc đồ ăn tự làm của bạn gái chẳng hạn, mấy cái đó khá phổ biến với những cặp đôi đang hẹn hò.”

“Nắm tay với đồ ăn tự làm à.”

Hôm nay không phải đi làm thêm nên Yuuki quyết định về nhà ngay sau khi tan học. Lâu lắm rồi cậu mới được về nhà khi trời vẫn còn sáng.

“Nắm tay... Đồ ăn tự làm... Nắm tay... Đồ ăn tự làm...”

Yuuki vừa đi vừa lẩm bẩm. Trông cậu chẳng khác gì một kẻ khả nghi, nhưng lời nói của Ootani cứ quanh quẩn trong đầu. Dĩ nhiên là cậu cũng muốn nắm tay bạn gái và nếm thử đồ ăn tự làm. Cơ mà, câu hỏi đặt ra là làm sao để yêu cầu Hatsushiro làm việc đó.

Ờ thì, hai đứa đang hẹn hò nên chỉ cần nói thẳng là được, có điều làm thế có hơi xấu hổ. Chưa kể Hatsushiro còn đang ở nhờ nhà cậu, bắt cô ấy làm chuyện này chuyện kia thì chẳng khác gì cậu đang ép buộc người ta.

Yuuki vừa đi vừa suy nghĩ, lúc nhận ra thì cậu đã về đến nhà.

“...Nắm tay... Đồ ăn tự làm...”

Cậu vặn tay nắm và mở cửa chính.

“...A. Mừng anh về nhà, Yuuki.”

“Nắm tay!! Đồ ăn tự làm!!”

“Hả?”

“Hể? À khoan, vừa rồi không tính, không tính nhé!!”

Có lẽ do lâu rồi chưa được nghe câu “mừng về nhà” nên thay vì trả lời “anh về rồi đây”, Yuuki buột miệng thốt ra suy nghĩ trong đầu.

“Em hiểu rồi, ra là vậy sao.”

“...Ừ, chuyện là vậy đấy.”

Yuuki và Hatsushiro hiện đang ngồi đối mặt nhau qua chiếc bàn đặt trong phòng khách.

Trước đó ở lối ra vào, Yuuki đã lỡ miệng nói ra “những điều mà các cặp đôi hay làm”. Nên giờ cậu cũng không còn cách nào khác ngoài thú thực với cô.

Chính miệng nói ra đúng là xấu hổ thật đấy.

Yuuki tự nhủ trong lòng.

“Thử luôn nhé...”

Hatsushiro bất chợt lên tiếng.

“Hể?”

“Nắm tay ấy, anh có muốn thử luôn không?”

Nói xong, Hatsushiro đặt tay phải lên mặt bàn.

“...Ể, em chắc chứ?”

“V-Vâng, dù gì Yuuki cũng là... bạn trai của em mà...”

Cô ngượng ngùng nói với khuôn mặt đỏ bừng. Nhìn thấy hành động dễ thương bất ngờ đến từ bạn gái, khuôn mặt cậu cũng dần nóng lên.

“Vậy thì, anh làm nhé...”

Yuuki đáp lại rồi vươn tay ra trước.

“À ừm...”

Giọng của Hatsushiro nhỏ như thể sắp tan biến.

“...Nếu được thì... xin anh hãy... nhẹ nhàng thôi nhé...”

“T-Tất nhiên rồi.”

Từ hôm qua đến giờ, Yuuki để ý rằng cứ mỗi khi thấy cậu giơ tay hoặc lên giọng, Hatsushiro lại tỏ ra sợ hãi.

Thế nên, cần phải làm thật chậm và bình tĩnh.

“...Được rồi.”

Củng cố quyết tâm thêm lần nữa, Yuuki chìa tay ra trước.

Cậu nhìn thẳng vào bàn tay lật ngửa đang đặt trên bàn của Hatsushiro.

Bàn tay trắng ngần, nhỏ nhắn trông xinh xắn vô cùng. Khác hẳn với bàn tay thô ráp, gân guốc của Yuuki.

Ánh mắt cậu chuyển hướng sang Hatsushiro, gọi cô là mỹ nhân cũng không ngoa chút nào. Khuôn mặt thanh tao cùng ngũ quan cân đối, mái tóc đen dài bóng mượt, thân hình mảnh mai thon thả. Từng hành động cử chỉ đều toát lên nét trang nhã. Cô ấy hoàn toàn đối ngược với cậu, khuôn mặt ủ rũ, tóc tai xuềnh xoàng, ăn nói thô thiển. Có lẽ vì thế nên Yuuki mới bị cô ấy hớp hồn, và đó cũng là lý do mà cậu cảm thấy căng thẳng khi chạm vào cô ấy.

Nghĩ vậy trong lòng, Yuuki chìa tay ra trước.

Khoảnh khắc tay hai người chạm nhau, cậu chợt nhận ra.

“...”

Hatsushiro nhắm nghiền hai mắt, cả người cô run lên bần bật.

Bình thường trông cô có vẻ dịu dàng trầm tĩnh, nhưng giờ chẳng khác gì một chú cún con đang sợ sệt vì sắp bị trách phạt.

Cậu biết lý do tại sao cô ấy hành xử như vậy.

Bên dưới ve áo của bộ đồng phục nữ sinh mà Hatsushiro đang mặc đầy những vết sẹo và vết bầm, tất cả chúng đều rõ đến mức có thể quan sát bằng mắt thường.

Hôm qua Yuuki còn nhìn thấy vết tích bạo hành trên người cô ấy, giống như thể chỉ vừa mới xảy ra cách đây không lâu.

Mặc dù cậu không biết chi tiết cụ thể, nhưng hình như Hatsushiro sợ tiếp xúc với người khác.

Mặt Yuuki giãn ra, rồi cậu rụt tay lại.

“Cảm ơn em, Hatsushiro.”

“...Ể?”

Hatsushiro ngẩng lên nhìn Yuuki với đôi mắt mở to.

“Chắc là em sợ lắm đúng không? Ấy vậy mà em vẫn đáp ứng yêu cầu của anh, chỉ riêng chuyện đó thôi cũng đủ làm anh hạnh phúc.”

“K-Không được...”

Hatsushiro lắc đầu.

“...Vậy sao được, anh đã cho em ở nhờ rồi... chút chuyện cỏn con này....”

“Đừng cố ép bản thân, nếu em không vui thì anh cũng chẳng thể nào hạnh phúc nổi.”

Nghe vậy, cô cụp mắt xuống với vẻ áy náy.

“...Em... xin lỗi. Cứ mỗi khi tiếp xúc với người khác... là em lại thấy sợ... em biết Yuuki là người tốt, có điều...”

“Không sao, cứ để mọi chuyện tiến triển từ từ cũng được.”

Yuuki mỉm cười rồi nói.

“Nhưng mà, anh hy vọng một ngày nào đó có thể ôm em vào lòng.”

“...Ôm?”

“Ừ, ôm bằng cả hai tay như vầy nè, rồi siết chặt lại.”

Yuuki vừa nói vừa dang rộng hai tay ôm lấy chiếc gối đặt trên giường.

Thấy vậy, Hatsushiro kinh ngạc nhìn cậu.

“...Ờm, chắc là bây giờ chưa được đâu nhỉ?”

“Hi hi.”

Hatsushiro tủm tỉm cười, nụ cười dễ thương đến mức khiến cậu chỉ muốn ôm cô vào lòng ngay lập tức.

“...Đúng vậy, có lẽ phải thêm một thời gian nữa, khi mà em đã giải quyết được khúc mắc trong lòng, lúc đó xin anh hãy ôm em nhé...”

“Tất nhiên rồi.”

“Đổi lại em sẽ nấu gì đó cho anh, nói tới nấu ăn thì em cũng biết đôi chút.”

“Hả, thật chứ!?!”

Cảm giác phấn khích bùng lên trong cậu. Cũng không có gì khó hiểu, vì đồ ăn tự làm của bạn gái chính là ước mơ của bao thằng đàn ông.

“Ớ, anh lỡ mua đồ ăn từ cửa hàng tiện lợi mất rồi.”

“Thế thì để sáng mai vậy.”

“Ừ, thật mong chờ đến ngày mai quá đi!!”

Sáng hôm sau.

Như thường lệ, Yuuki tỉnh dậy trước khi kim đồng hồ chạm đến sáu giờ.

Mặc dù đã đặt báo thức lúc sáu giờ đúng, nhưng cơ thể cậu đã quen với việc thức dậy vào thời điểm này, thế nên việc đặt báo thức cũng chẳng có tác dụng mấy. Bản thân cậu cũng hiểu được rằng dậy sớm có lợi cho sức khỏe. Có điều sáng nay sau khi thức dậy, cậu có cảm giác sung sức hơn mọi khi.

“Ờ ha, đồ ăn tự làm của bạn gái!!”

Yuuki tỏ ra háo hức hệt như một cậu nhóc tiểu học lần đầu được đi dã ngoại với lớp.

Cơ mà nói tới bạn gái, có lẽ vì đồng hồ báo thức vẫn chưa kêu nên cô nàng còn đang say giấc nồng trên tấm đệm trải dưới sàn phòng khách.

Cách đây hai ngày, Hatsushiro là người nằm trên giường. Nhưng giờ cô quyết định nhường lại cho cậu.

Bản thân Yuuki không hề muốn Hatsushiro ngủ dưới đất, mặc dù cậu đã nói với cô rằng việc đó không quan trọng, nhưng Hatsushiro cứ khăng khăng "Chủ nhà thì phải ngủ trên giường".

Tới lúc đánh thức cô ấy dậy để làm bữa sáng rồi.

“Hatsushiro, dậy thôi n...”

Cậu chợt nhận ra Hatsushiro đang nằm với tư thế co rúm người, hai tay bấu chặt vào chăn, gương mặt cứng đờ như thể đang sợ hãi điều gì đó.

“...Xin lỗi... mẹ...”

Cô thì thào với đôi mắt khép chặt.

“...Con sẽ... cố mà... vậy nên... nên...”

“... Thôi, em cứ nghỉ đi.”

Yuuki khẽ nói, rồi cậu tắt đồng hồ báo thức, lặng lẽ chuẩn bị sách vở, tiếp đó mở cửa tủ lạnh lấy hộp cơm đã mua tối qua từ cửa hàng tiện lợi và đặt lên bàn kèm với một đôi đũa.

Cuối cùng, cậu xé một trang giấy từ cuốn vở của mình để ghi lại lời nhắn.

“...Anh đi nhé.”

Thì thầm trong miệng, Yuuki rời khỏi phòng.

Như thường lệ, Yuuki đến trường trước giờ vào lớp một tiếng. Và cũng như mọi khi, vừa ngồi vào chỗ cậu liền mở sách tham khảo ra để ôn bài.

“Vẫn cặm cụi như thường nhỉ.”

Người vừa lên tiếng là Ootani Shouko, cô nàng đeo kính nửa gọng viền đỏ chỉ cần giảm cân một chút là sẽ trở thành mỹ nhân.

“Tất nhiên, làm như tôi có thời gian rảnh ấy.”

Trong năm mức học bổng ở trường thì Yuuki nhận mức cao nhất – mức SA. Nhờ có học bổng, cậu không những được miễn học phí cùng phí duy trì cơ sở vật chất, mà còn được nhà trường chi trả cho toàn bộ chi phí trong chuyến dã ngoại với lớp, hay thậm chí là tiền thuê nhà. Với người chẳng trông chờ được gì từ cha mẹ như Yuuki thì đây là điều hết sức trân quý. Thế nhưng, điều kiện để giữ học bổng mức SA là phải đạt một trong năm thứ hạng đầu của các đợt kiểm tra định kỳ.

Muốn duy trì học bổng thì phải bỏ ra nỗ lực tương xứng.

“Giỏi ghê hen.”

Ootani buông lời châm chọc, sau đó cô cũng ngồi vào chỗ rồi lấy ra một quyển sách.

Ngày nào cũng như ngày nấy, Yuuki là người đầu tiên đến lớp, theo sau là Ootani. Cậu dùng khoảng thời gian trước khi vào tiết để giải bài tập trong sách tham khảo, còn Ootani thì lặng lẽ ngồi đọc sách.

Thường thì họ chẳng bao giờ nói chuyện với nhau trong khoảng thời gian đó, thế nhưng hôm nay Ootani mở lời với cậu.

“Sao rồi, mọi chuyện diễn ra thuận lợi chứ?”

“Hả?”

“Vụ hôm qua ấy.”

“À, ừ nhỉ.”

Nắm tay với đồ ăn tự làm.

“Ờm, vẫn chưa. Bọn tôi vẫn chưa làm gì cả.”

“Thiệt tình, chán ông thật đó. Tôi đã hướng dẫn tận tình đến vậy rồi mà.”

“...Cái gì cũng phải từ từ chứ.”

“Thế ai đã tỏ tình khi vừa gặp người ta vậy hả.”

Lời phản bác của cô khiến Yuuki cứng họng không nói nên lời. Cơ mà ngẫm lại, lúc đó cậu còn chẳng kiểm soát được bản thân mình.

Bỗng nhiên, cánh cửa phòng học bị mở toang ra. Từ bên ngoài, một nam sinh điềm nhiên bước vào trong.

Tên cậu ta là Fujii Ryouta, một trong số những người bạn ít ỏi của Yuuki. Mặc dù là học sinh năm hai nhưng cậu ta đang giữ chức đội trưởng của câu lạc bộ bóng chày.

Nhờ khéo pha trò nên cậu chàng đóng vai cây hài ở cả câu lạc bộ lẫn trong lớp. Không những thế, Fujii còn chơi shogi giỏi đến mức có thể hạ Yuuki trong sáu nước đi[note35333]. Tất nhiên là cũng không dính dáng gì đến kỳ thủ shogi chuyên nghiệp nào đó đâu nhé.[note35334]

Thoạt nhìn trông cậu có hơi ồn ào, nhưng đợt kiểm tra nào cũng nằm trong mười thứ hạng đầu. Còn về diện mạo thì khỏi phải nói, mặc dù quy định của trường không cho phép để tóc tai lòe loẹt, Fujii cũng chẳng thua kém đám tài tử trên tivi là mấy. Tính cách thân thiện hòa đồng, đối xử với ai cũng như nhau. Dường như anh chàng là mẫu con trai hoàn hảo đến mức chẳng chê vào đâu được, chỉ có duy nhất một khuyết điểm.

“Shouko ớiiiiii!!”

Chẳng hiểu cậu ta nghĩ gì trong đầu mà cứ theo đuổi Ootani Shouko như một tên ngốc. Ừ thì, Ootani quả thực là một cô gái tốt bụng, dễ gần và đáng tin cậy, có điều.

“Hôm nay trông bà cũng thật dễ thương, hẹn hò với tôi đi!!”

“Mới sáng ra đã ầm ĩ cả lên, ông mà không im miệng thì đừng trách tôi tại sao lại vẽ ông với một lão già biến thái nhé.”

“Mấy lời cay nghiệt đó cũng thật ngọt ngào làm sao.”

“Biến đi.”

Thế nhưng Ootani lại chẳng hề đoái hoài gì đến cậu ta.

Fujii nhún vai rồi bước đến chỗ Yuuki.

“Yuuki nè, phải làm sao thì cô ấy mới hiểu được tình cảm của tôi đây? Tôi đã bày tỏ bằng cảm xúc nồng cháy của mình rồi mà.”

“Chắc là do thái độ cợt nhả của ông chăng?”

Nói xong, Yuuki lén nhìn về phía Ootani.

“Vừa cợt nhả vừa ồn ào, đã vậy còn chẳng bao giờ suy nghĩ trước khi mở miệng.”

Ootani thẳng thừng tuyên bố. Cô nàng này quả thực không phải dạng vừa mà.

Yuuki bèn hỏi Fujii.

“Tôi nói này, có cả hàng tá con gái ngoài kia mê ông như điếu đổ, tại sao cứ phải theo đuổi một người mà lúc nào cũng từ chối phũ phàng như thế chứ?”“Hử? Hỏi ngu thế, tất nhiên là vì tôi yêu Shouko rồi.”

Chẳng có vẻ gì là xấu hổ, Fujii tỉnh bơ đáp lại. Anh chàng này cũng không phải dạng vừa đâu.

“Đúng là trên đời này không thiếu phụ nữ, nhưng Shouko thì chỉ có một. Cứ thử nghĩ mà xem, giả sử Yuuki đã có bạn gái nhưng lại có cảm tình với một cô gái khác, lúc đó ông sẽ chọn chia tay hay là bắt cá hai tay đây?”

“Ai là bạn gái ông hả.”

“Trong thân tâm, tôi đã chọn xong địa điểm tổ chức đám cưới cho hai ta rồi.”

“Xem nào, nội dung cho tác phẩm mới sẽ là đội trưởng của câu lạc bộ bóng chày bị một đám lão già vô gia cư hấp diêm tập thể.”

Ở một bên theo dõi đoạn đối thoại ngốc nghếch giữa hai người bạn của mình, Yuuki khoanh tay lại và gật gù.

“Trên đời này không thiếu phụ nữ, nhưng Shouko thì chỉ có một... Ờm, đúng vậy nhỉ. Ngoài cô ấy ra tôi cũng không thể nghĩ đến ai khác.”

“Ừ, phải đó. Hay nói cách khác... ể, thật đấy à? Yuuki, ông có bạn gái rồi à?”

Hai mắt Fujii mở to vì kinh ngạc, khuôn mặt điển trai trở nên vặn vẹo đến mức khó coi. Đám con gái trong lớp mà nhìn thấy thì thể nào cũng khóc thét lên cho xem.

Fujii đánh mắt về phía Ootani để xác thực điều cậu vừa nghe.

“Ờm, đúng rồi đấy. Bất ngờ lắm đúng không.”

“...Thật đấy à?”

Có gì phải ngạc nhiên đâu chứ, Yuuki làu bàu trong miệng. Trước đó Ootani cũng mang biểu cảm tương tự, đối với những người quen biết Yuuki thì đây là một tin cực sốc.

Khôi phục lại vẻ điển trai vốn có, Fujii thở dài và nói.

“Cơ mà, đây quả là điều đáng mừng. Thi thoảng ông cũng phải tận hưởng thanh xuân chứ.”

“Hả? Ý ông là sao?”

“Tôi biết ông cố gắng như vậy là để duy trì học bổng, nhưng đừng có lúc nào cũng căng như dây đàn thế.”

“Vậy ư?”

“Vậy đấy, giống như là ông không hề có bất kỳ thú vui nào.”

Từ lúc khai giảng đến giờ, Yuuki dồn hết tâm trí vào việc học và làm thêm nên bản thân cậu không nhận thức được chuyện đó.

“...Ông không định chơi lại bóng chày à?”

Yuuki gãi đầu rồi nói.

“Chẳng có lý do gì để tôi chơi lại cả, hơn nữa tôi cũng đâu có thời gian rảnh.”

“Thế à... có bạn gái rồi thì phải biết trân trọng đi nhé. Vậy là lần tới chúng ta có thể hẹn hò đôi rồi, Shouko nhỉ.”

“Đi chết đi.”

Ootani ném cho Fujii một cái lườm như thể muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta.

Hatsushiro đã thấy một giấc mơ.

Trong giấc mơ đó, có một bé gái đang khóc òa lên.

Cô bé ấy chính là bản thân Hatsushiro lúc nhỏ.

Là lỗi của con, tất cả đều là lỗi của con. Do con tự làm theo ý mình. Con hứa sẽ nghe lời mà, vậy nên, đừng để người đó...

Hatsushiro siết chặt tấm chăn.

Cảm giác có thứ gì đó bao quanh người như thể ngăn cách cô với cả thế giới khiến Hatsushiro cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Cô từ từ mở mắt ra và nhìn thấy chiếc đồng hồ.

Khuôn mặt Hatsushiro bỗng trở nên tái nhợt.

――Thôi chết.

Hôm qua cô đã hứa là sẽ nấu bữa sáng cho Yuuki, nhưng hiện tại đang là năm giờ chiều.

‘──── !!!!!’

Một giọng nói giận dữ vang lên trong đầu cô.

“...Ưm.”

Hatsushiro rúc người vào trong chăn.

Đằng nào cũng đã lỡ rồi, có điều cô không tài nào gạt bỏ cảm giác tội lỗi ra khỏi tâm trí. Thành thực mà nói, giờ cô chỉ muốn bản thân mình biến mất.

“Thôi kệ, cứ dậy đã rồi tính tiếp...”

Cho dù có biến mất thì cũng không thể thay đổi sự thật là cô đã ngủ quên.

Hatsushiro cố ngồi dậy, nhưng cơ thể cô dường như còn nặng hơn cả hôm qua. Sự mệt mỏi của ba ngày qua giờ mới thật sự bộc phát.

Sau khi loay hoay một hồi, cô cũng ngồi dậy được và nhìn thấy hộp cơm mua từ cửa hàng tiện lợi đặt ở trên bàn, ở bên cạnh là đôi đũa dùng một lần.

Kèm theo đó là một mẩu giấy ghi lại lời nhắn.

[Giới thiệu cho em món cơm cá hồi này, ngon lắm đấy]

“...”

Anh ấy quả là một người chu đáo.

Trái tim còn đang dao động vài phút trước giờ đã bình tĩnh lại.

“...Itadakimasu.”[note35335]

Hatsushiro mở nắp hộp cơm và bắt đầu ăn.

Mặc dù chỉ là hàng sản xuất đại trà, chưa kể hộp cơm cũng đã nguội từ lâu, nhưng cứ mỗi lần gắp đồ ăn đưa lên miệng, một cảm giác ấm áp dần tích tụ trong lồng ngực cô.

“Cảm ơn anh, Yuuki.”

Cảm nhận hơi ấm trong lồng ngực mình, Hatsushiro xúc động đến mức rơi lệ.

“...Ưm, ngon thật đấy.”

Lâu lắm rồi cô mới được ăn một bữa ngon đến nhường này.

“Phải làm món gì đó cho Yuuki mới được...”

Từ hôm qua đến giờ, mình đã nhận quá nhiều từ anh ấy rồi.

“...Ưm.”

Hatsushiro kết thúc bữa ăn, sau đó cô đứng dậy và đi vào bếp.

Vừa tan trường là Yuuki lập tức đến chỗ làm thêm.

Cậu cặm cụi làm việc cho đến khi hết giờ, rồi trở về nhà như thường lệ.

Hiện tại đã quá 9 giờ tối.

Thức dậy từ sớm, đến lớp nghe giảng, đi làm thêm cho đến tối mịt, về nhà cơm nước xong lại tiếp tục ôn bài, cuối cùng đi ngủ. Lại thêm một ngày trôi qua giống như bao ngày khác.

“Giờ ngẫm lại, hình như ngoài học với làm thêm ra thì mình cũng chẳng biết gì khác.”

Yuuki chưa từng có nửa lời phàn nàn vì đây là cách sống mà cậu đã chọn, nhưng giờ cậu đã phần nào hiểu được những gì Fujii đã nói.

“Cơ mà, rốt cuộc mình cũng có bạn gái!!”

Giờ không ai có thể nói cậu là đang phí hoài tuổi thanh xuân.

“Có điều hai đứa vẫn chưa thể cư xử như một cặp, nhưng từ giờ trở đi...”

Yuuki vừa đi vừa lẩm bẩm cho tới khi về đến nhà. Cậu leo lên cầu thang và mở cửa chính.

“A, mừng anh về nhà, Yuuki.”

“...”

Hatsushiro bước ra đón Yuuki với chiếc tạp dề trên người cùng mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa.

Hôm nay cũng vậy, căn phòng vốn lúc nào cũng tối om mỗi khi cậu trở về nay đã có người bật đèn sẵn.

“...Sao thế?”

“Không, không có gì đâu. Anh về rồi đây, Hatsushiro.”

“..Vâng. À, Yuuki này... cho em xin lỗi chuyện sáng nay nhé. Mặc dù đã hứa là sẽ làm bữa sáng cho anh nhưng em lại ngủ quên mất.”

Hatsushiro cúi đầu và nói bằng giọng ủ rũ, cơ thể cô khẽ run lên.

Ngay từ đầu, Yuuki là người đã tắt đồng hồ báo thức nên cậu chẳng có lý do gì để nổi giận. Có lẽ giải thích ra thành lời thì sẽ tốt hơn.

“Ngẩng đầu lên đi, anh không giận đâu.”

“...Thật chứ?”

“Thật mà.”

“...Vậy ư, em đã phần nào hiểu thêm về con người của Yuuki rồi...”

“Khi nào em có thời gian rảnh, lúc đó nấu cho anh cũng chưa muộn.”

Nghe Yuuki nói vậy, gương mặt Hatsushiro dần khôi phục lại sinh khí.

“Vâng, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi đó, anh vào nhà đi.”

“Hử?”

Yuuki bước vào phòng khách, theo sau là Hatsushiro. Cậu chợt nhận ra mùi hương thoang thoảng của nước dùng dashi.[note35336]

....Đây, đây là.

Lẽ nào...

“Xin lỗi vì đã tự ý dùng nguyên liệu trong tủ lạnh, cơ mà em cũng chỉ nấu được mấy món đơn giản thôi.”

Đồ ăn tự làm của bạn gáááááááááááááááiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.

Yuuki giơ lên nắm đấm chiến thắng trong lòng.

“Woa, s-sao thế, anh làm em giật cả mình.”

“À, xin lỗi nhé.”

Có vẻ như cậu không chỉ nghĩ trong lòng mà còn biểu hiện ra bằng hành động thực tế.

Nhưng cũng không thể trách Yuuki.

Đồ ăn tự làm, đồ ăn tự làm của bạn gái.

Dường như không thể chờ đợi thêm được nữa, Yuuki nhanh chóng rửa tay rồi ngồi xếp bằng trước bàn.

Thực đơn cho bữa tối nay sẽ là món mì udon thịt hầm.

“À ừm, thực sự thì, em cũng không biết nấu mấy món phức tạp... xin lỗi anh.”

“Không không không, không sao hết. Anh vui lắm, đây có thể được xem là một trong ba điều khiến anh hạnh phúc nhất thế gian này.”

Yuuki chắp tay rồi cầm lấy đũa.

Nếm thử nước dùng trước đã.

A, thật đậm đà làm sao.

Gì đây, so với lúc mình nấu thì đúng là một trời một vực.

Thi thoảng Yuuki cũng sẽ tự nấu ăn, nói là nấu ăn nhưng thực ra chỉ là đổ nước dùng vào vắt mì lấy ra từ tủ lạnh. Sự khác biệt về mặt hương vị khiến cậu không khỏi ngạc nhiên. Mặc dù Hatsushiro cũng dùng mì udon đông lạnh nhưng hương vị lại hoàn toàn khác biệt, như thể toàn bộ nguyên liệu hòa tan vào nước dùng và tạo nên một vị ngon đậm đà.

...A, hương vị cứ như đang thẩm thấu vào tâm can ấy.

Cậu vừa thưởng thức tô mì, vừa đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc khi được nếm thử món ăn do chính tay bạn gái chế biến.

“...”

Ở một bên, Hatsushiro ngồi nhìn cậu với ánh mắt lo lắng.

À, phải rồi.

Yuuki chợt nhận ra.

Món mì ngon đến mức khiến cậu xém chút nữa thì quên một chuyện quan trọng.

“Mì ngon lắm. Cảm ơn em nhé, Hatsushiro.”

“...V-Vâng, cảm ơn anh. Em... vui lắm.”

Hatsushiro đáp lại với khuôn mặt đỏ bừng.

Hự, dễ thương quá đi mất.

Nhìn vào thân hình ấy, Yuuki nhận ra tóc đuôi ngựa đi cùng với tạp dề lại hợp nhau đến không ngờ. Khiến cho Hatsushiro toát lên cảm giác hệt như một cô vợ mới cưới.

Đắm chìm trong hạnh phúc, tâm trí cậu dần trở nên mơ màng.

Không ngờ Hatsushiro nấu ăn ngon đến vậy.

Cậu nhanh chóng lùa những sợi mì cuối cùng vào trong miệng.

“...N-Ngon tuyệt cú mèo, ước gì được ăn thêm nhỉ.”

“Q-Quả nhiên là con trai có khác... em nhớ là mình đã nấu khá nhiều. Ừm, trong tủ lạnh vẫn còn đủ nguyên liệu, nếu anh muốn thì em làm thêm cho.”

“Ể? Vậy có được không?”

Chắc là phần đã nấu còn dư lại thôi nhỉ, chứ để cô ấy nấu lại từ đầu thì không hay lắm.

Cơ mà... nếu nói không muốn ăn thêm thì chẳng khác nào mình đang tự dối lòng.

“Thế thì, cho anh thêm tô nữa nhé.”

“Vâng.”

Khoảnh khắc Yuuki duỗi tay ra để đưa tô cho Hatsushiro, bàn tay của hai người vô tình chạm vào nhau.

“...A.”

Sau đó, chẳng biết là ai bắt đầu trước, bàn tay của họ quấn lấy nhau. Cảm giác mềm mại từ bàn tay nõn nà của Hatsushiro truyền thẳng đến lòng bàn tay cậu.

“...”

“...Em không sao chứ?”

Bàn tay của Hatsushiro có hơi run lên.

Yuuki vội vàng rụt tay về, nhưng những ngón tay của Hatsushiro đột nhiên co lại, quấn chặt lấy bàn tay cậu.

Cậu ngẩng lên nhìn Hatsushiro với ánh mắt ngạc nhiên.

“...Nếu em nói không sợ, thì chỉ là nói dối mà thôi...”

Hatsushiro ấp úng, khuôn mặt cô thậm chí còn đỏ hơn ban nãy.

“Có điều, được làm chuyện này với anh, em hạnh phúc lắm...”

“Vậy ư...”

“...Vâng, là vậy đó. Nên là, em muốn giữ như vầy, thêm một lúc nữa.”

“À ừ.”

“...”

“...”

Cả căn phòng chìm vào im lặng. Mặt khác, nếu phải mô tả suy nghĩ hiện tại của Yuuki chỉ trong một từ.

AAAAAAAAAAAAAAAAAA.

Hẳn sẽ là vậy.

Gì thế này, bạn gái mình đúng là dễ thương quá chừng. Rốt cuộc hai đứa cũng nắm tay nhau. Á, như vầy có ổn không nhỉ? Không lẽ cuộc đời mình sẽ kết thúc tại đây sao?

Trong khi đó, chẳng hề hay biết Yuuki nghĩ gì trong lòng, Hatsushiro thậm chí còn siết chặt tay hơn trước. Cô nhìn xuống đất, lẩm bẩm với vẻ hạnh phúc.

“...Ấm thật đấy.”

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!

Truyện Chữ Hay