Hatsushiro Kotori... không, chính xác phải là Shimizu Kotori, hiện đang trên đường về nhà cùng Yuuki.
“Tới đây thôi, gặp lại sau trong phòng anh nhé.”
“Vâng. Em sẽ làm một ít dưa muối, món mà lần trước anh khen ngon ấy.”
“Ồ, thật mong đến lúc về nhà quá đi. Được rồi, hôm nay anh cũng sẽ làm việc chăm chỉ để có thể thưởng thức những món ăn ngon lành của em.”
Nói xong, Yuuki rẽ sang một hướng khác.
Nhìn thấy bóng lưng của bạn trai mình khuất dần, Kotori thì thầm trong miệng.
“...Thiệt tình.”
Bình thường thì, một người đàn ông có vợ con sẽ nói những câu như ‘là trụ cột của gia đình thì phải ra sức làm việc’, nhưng trước đây Kotori cho rằng đó chỉ là những lời cường điệu.
Nhưng giờ nhìn thấy bạn trai của mình như vậy, Kotori không khỏi nghĩ rằng Yuuki thực sự mong chờ những bữa ăn do chính tay cô nấu.
Trước giờ Kotori vẫn luôn sống như một con rối chỉ biết nghe lời cha mình để thay thế người mẹ đã mất, nhưng giờ ông đã bị bắt vào tù sau khi dính vào một vụ ẩu đả liên quan đến mạng người.
Nhưng, dù có cố đến mấy đi nữa thì mình cũng không thể thay thế được mẹ...
Rốt cuộc, Kotori chưa từng nhìn thấy nụ cười thật lòng của cha mình.
Vậy nên cô thực sự vui khi biết những việc mình làm mang lại hạnh phúc cho Yuuki.
...Mải suy nghĩ trong đầu, Kotori chợt nhận ra là mình đã về đến nhà từ lúc nào.
Cô thò tay vào túi xách rồi bắt đầu lục lọi.
Mỗi khi ra ngoài, Kotori thường mang theo hai chiếc chìa khóa.
Một chiếc chìa khóa dùng để mở cửa phòng của chính cô.
Kotori mở cửa, nhanh chóng bỏ đồ vào trong rồi ra ngoài lần nữa.
Đây là căn hộ mà cô đã chuyển đến sống từ một tháng trước. Nhưng thật lòng mà nói, Kotori chỉ xem nó như một cái kho cất đồ và là chỗ ngủ hằng đêm.
Cô dành phần lớn thời gian ở phòng kế bên.
Dĩ nhiên, đó chính là căn hộ của Yuuki, nơi cô sẽ dùng chiếc chìa khóa còn lại để mở.
Kotori mở cửa rồi vặn tay nắm như thể đã làm chuyện này vô số lần, sau đó cô bước vào trong và đặt đôi giày lên kệ.
Cô bắt đầu công việc thường ngày của mình, đầu tiên là lau sàn bằng cây lau nhà đặt trong góc phòng khách. Tiếp đó là quét bụi trên kệ tủ, cửa sổ và những nơi dễ bám bụi. Bởi vì ngày nào cũng quét dọn nên chỉ cần làm sơ cũng đủ sạch.
Xong phòng khách là tới nhà vệ sinh, phòng tắm và những chỗ dễ dính nước.
Mặc dù đây chỉ là những việc nhỏ nhặt, nhưng Kotori lại thấy vui khi làm những chuyện như vậy.
Dù sao đi nữa, Yuuki cũng đang cố gắng làm việc để kiếm tiền trang trải cuộc sống. Nên cô cũng muốn đỡ đần cậu phần nào bằng những việc mình có thể làm.
“...Hơn nữa.”
Kotori nhớ lại gương mặt thỏa mãn của Yuuki khi cậu bảo với cô rằng phòng tắm sạch sẽ mang lại cảm giác thoải mái hơn, và dường như cậu có thói quen chà ngón tay vào thành bồn tắm để tạo ra những âm thanh ken két.
Cô bất giác nở một nụ cười.
Phải rồi... chỉ cần anh ấy hài lòng thì mấy việc này có là gì.
“Vậy là xong.”
Sau khoảng 30 phút, Kotori cuối cùng cũng hoàn thành việc lau dọn.
Cô xả nước nóng vào chiếc bồn tắm mà mình vừa mới cọ rửa, sau đó cởi bộ đồng phục đang mặc trên người rồi bước vào trong.
“...Phù.”
Kotori thở ra một hơi thật dài.
Trước giờ cô vẫn luôn thích tắm.
Khi ở một mình, Kotori cảm thấy một cảm giác an toàn khó tả, không gian khép kín giúp cô thả lỏng tâm trí. Có lẽ là do ảnh hưởng từ cuộc sống trước đây, dù cha cô có bạo lực đến đâu đi nữa thì ông cũng chưa lần nào đả động đến Kotori mỗi khi cô vào phòng tắm.
Thêm vào đó, căn hộ này có phòng tắm và nhà vệ sinh tách biệt.
Tiêu chí chọn căn hộ của Yuuki khá đơn giản, theo cậu thì chỉ cần có chỗ ngủ là được. Nhưng chỉ duy nhất một điều khiến cậu bận tâm, đó là nhà vệ sinh và phòng tắm phải tách biệt nhau.
Kết quả là, Yuuki đã thuê một nơi nằm cách trường học khá xa, mặc dù tiền thuê nhà hơi cao nhưng cậu cũng không phải bỏ ra đồng nào do đã có trường học chi trả. Kotori cũng cảm thấy quyết định đó của cậu là hoàn toàn chính xác.
Cảm giác thoải mái và riêng tư khi ngâm người trong bồn tắm, hoàn toàn tách biệt với cuộc sống hằng ngày đầy những bộn bề và lo toan. Nếu là một phòng tắm chật hẹp dùng chung với nhà vệ sinh thì sẽ chẳng bao giờ có được cảm giác đó.
Ha...
Sau khi ngâm người một lúc và cơ thể cũng đủ ấm, Kotori trèo ra khỏi bồn tắm. Sau đó cô thoa xà phòng lên tay rồi chà xát khắp cơ thể mình.
Thường thì đám con gái ở tuổi này sẽ mua cả đống mỹ phẩm. Nhưng Kotori thì ngược lại, cô chỉ sử dụng xà phòng tắm và dầu gội giống như Yuuki.
Ootani cũng đang sử dụng khá nhiều loại mỹ phẩm, có lần Kotori đã hỏi bạn mình về vấn đề này. Ootani đáp lại rằng do Kotori thường xuyên vận động, không ăn quà vặt và nấu những món Nhật truyền thống cho bữa ăn hằng ngày nên cô cũng không cần đến mấy thứ đó. Điều duy nhất cô cần quan tâm là bảo vệ làn da của mình khỏi tia cực tím, vậy nên Kotori đã làm theo lời Ootani.
Sau khi tắm rửa xong, cô làm sạch cơ thể lần nữa bằng vòi hoa sen rồi rời khỏi phòng tắm.
...Tới đây, có thể xem như Kotori đã làm xong phần lớn việc nhà.
Chỉ còn một việc duy nhất là chuẩn bị bữa tối, thường thì cô sẽ bắt đầu nấu khoảng một tiếng trước khi Yuuki về đến nhà. Từ giờ cho tới khi đó vẫn còn ba tiếng.
“Giờ thì...”
Thực tế mà nói, đây là khoảng thời gian mà một thiếu nữ như Shimizu Kotori thầm mong đợi. Ngay cả bạn trai của cô, Yuuki cũng không hề biết điều này.
Điều cô đang mong đợi là...
“...Hưm!!”
Bịch! Kotori thả người xuống chiếc giường Yuuki nằm ngủ hằng đêm.
“Hít, hà...”
Cô hít một hơi thật sâu để cảm nhận mùi của Yuuki trên chiếc gối mà cậu vẫn nằm.
“Ưm hưm...”
Sau đó cô ôm chiếc gối của Yuuki rồi lăn qua lăn lại trên giường.
Cuối cùng, Kotori chui vào chiếc chăn mà Yuuki vẫn dùng để đắp lên người mỗi đêm.
Mùi mồ hôi dịu nhẹ của con trai bao phủ khắp người cô.
“Ha...”
Một âm thanh cao bổng, thánh thót vang lên.
Cảm giác như được Yuuki ôm vào lòng khiến tâm trí cô trở nên thanh thản và dễ chịu. Cơ thể mệt mỏi lại một lần nữa tràn đầy năng lượng.
Tất nhiên, không chỉ là cảm giác thoải mái. Cả người Kotori đang được bao phủ bởi mùi cơ thể của người bạn trai mà cô yêu thương hết mực.
“...Ưm.”
Nói cách khác, mùi hương đó khiến cô cảm thấy rạo rực.
Kotori kéo tấm chăn của Yuuki vào giữa hai đùi mình rồi ép lại.
“...Ư.”
Kèm với đó là một âm thanh chỉ nghe thôi cũng thấy ngượng.
“...Không được, bây giờ trông mình chẳng khác gì một con biến thái cả.”
Có lẽ điều đó sẽ đúng nếu chiếc giường này không thuộc về bạn trai cô.
“Nhưng mình không thể dừng lại được...”
Cảm giác an tâm, buông thả, rạo rực kết hợp với sự thoải mái và dễ chịu khiến cảm giác mệt mỏi tích tụ trong cô hoàn toàn biến mất... khoảnh khắc này giống như một liều thuốc kích thích Kotori.
Hơn nữa, được mùi hương của Yuuki phủ khắp người khiến cô có cảm giác như đang nằm trong lòng cậu, và với Kotori thì chỉ nhiêu đó là chưa đủ.
“Mình muốn được ôm lần nữa...”
Tính đến giờ cô đã được Yuuki ôm hai lần. Kể từ cái hôm họ ghé đồn cảnh sát để thăm cha cô thì Kotori chưa được bạn trai mình ôm thêm lần nào.
Mặc dù rất muốn được ôm nhưng... Kotori lại không thể mở miệng nói ra điều đó.
Có lẽ đây chỉ là sự ích kỷ của bản thân cô, nhưng Kotori muốn Yuuki là người nói trước.
Đối với một cô gái thì không gì hạnh phúc hơn là được bạn trai mình chủ động làm những việc thế này.
Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như hiện tại thì khả năng cao là Kotori sẽ không thể chịu đựng được và tự mình nói ra, nhưng...
“...Không chỉ ôm... nhiều hơn... mình muốn cùng Yuuki...”
Chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi cũng khiến tim cô loạn nhịp, cũng với đó là một cảm giác ấm áp khó tả khiến tâm trí cô chìm trong hạnh phúc.
Bỗng nhiên, một cơn buồn ngủ bất chợt ập đến cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Kotori đặt chiếc đồng hồ lên đầu giường rồi cài báo thức khoảng một tiếng trước khi Yuuki về nhà. Sau đó cô ôm gối rồi chui lại vào chăn.
Bên trong chiếc chăn đầy hơi ấm và mùi hương của bạn trai, cô từ từ nhắm mắt, thầm nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra vào một ngày không xa.