Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nay Vy có quà cho mọi người nè , đẹp xinh lung linh ko ? Ghen tị chết đk í
Cho xin ý kiến đi
Nay chập này dài kinh lắm nha , gần k từ luôn á
.......................................
Đến giờ khai tiệc , nhân vật chính bận đi làm thủ tục và tiếp khách , Thiên Nhu bỏ đi đâu biệt tích
Hạo Thần cũng đi chào hỏi người quen
Bộ ba TFBOYS hôm nay đều cùng mặc chung một kiểu đồ , bộ vest trắng cách tân viền đen được cắt may tỉ mỉ vừa vặn với cơ thể , thành công khoe những đôi chân dài đáng mơ ước của bao người
Chỉ khác ở chỗ là chiếc áo sơmi bên trong . Tuấn Khải áo sơmi đen huyền bí mị hoặc , Vương Nguyên áo sơmi màu thanh thiên thanh lịch , Thiên Tỉ áo sơmi đỏ quyến rũ
Cả ba chàng nam thần đều rất lịch lãm , phong độ , nam tính . Cộng với khuôn mặt đẹp xuất chúng do chúa trời ban tặng , cả ba như ánh hào quang chói sáng , đi tới đâu thu hút tới đó
Cả ba chẳng khác nào thỏi nam châm , đi tới đâu nữ nhân bám lấy tới đó , không cách nào thoát ra được
Chỉ tội cho Ý Như , tận mắt nhìn thấy kẻ khác quấn lấy bạn trai mình mà chẳng thể làm gì được
Cô buồn bực , cô ấm ức , cô muốn lao tới dùng một cước đá văng đám nữ nhân không biết xấu hổ kia mà đánh dấu chủ quyền . Nhưng , cô không thể làm gì cả , đây là bữa tiệc sinh nhật của bạn thân cô , cô không nên làm hư chuyện
Cô phải kiềm chế , phải dằn lòng , tự an ủi bản thân , làm vờ như không thấy gì . Tự thu mình lại nơi góc phòng không ai để ý , cố nhét đống thức ăn vào miệng để xao nhãng sự khó chịu trong lòng
Nhưng ánh mắt của cô không sao rời khỏi bóng dáng anh được , từng cử chỉ hành động giữa anh cà cô tiểu thư nào đó vẫn được cô thu vào mắt
Chẳng biết tự bao giờ mặt cô sa sầm xuống mà chính cô cũng không biết , đĩa bánh trên tay bị cô dầm cho tan nát tơi tả , cái nĩa trong tay cô cũng cong queo chẳng ra hình thù gì
Cảm giác khi thấy bạn trai mình cùng cô gái khác chính là như vậy sao ? Thật khó chịu
Bỗng có một bàn tay giữ chặt tay đang cầm nĩa của cô lại
Ý Như giật mình , nhìn người đối diện
_ Hạo Thần !!!
_ Đừng dầm nữa , em sẽ bị thương đấy !
Nghe anh nói , cô mới nhìn xuống tay mình , chiếc nĩa trong tay cô đang chĩa thẳng cổ tay kia , chỉ thiếu chút nữa đã đâm xuống nếu không có Hạo Thần kịp giữ lấy
Tệ hơn là đĩa bánh trên tay cô chẳng khác nào một đống hỗn tạp nhầy dụa kinh khủng
Trong lòng cô phát hoảng , vội đặt cái đĩa xuống bàn
_ Em không sao chứ ? Anh lo lắng
_ Không sao ! Cô yếu ớt lắc đầu
Cô bị làm sao vậy nè ? Chỉ là những người xa lạ gần anh chút xíu thôi mà , cô việc gì lại đi so đo tính toán với họ ? Có phải cô quá nhỏ nhen rồi không ?
Hạo Thần làm sao không hiểu tâm tình của cô hiện tại , thực ra từ lúc bước vào đây thấy cô , ánh mắt anh chưa từng rời khỏi cô . Mọi biểu hiện của cô , anh đều rất chú ý
Khi nãy thấy cô cứ vô thức đâm miếng bánh không ngừng , anh đã thấy lo , mới vội tiến tới , cũng may là anh nhanh chân , không chiếc nĩa kia đã đâm xuống tay cô rồi
Anh là vì trân trọng cô , mới không dám lại gần cô quá . Vậy mà thằng nhóc ca sĩ đó lại bỏ mặc cô một mình chịu uỷ khyất . Sớm biết vậy , anh đã chẳng bỏ cô mà đi gặp những lão cáo già kia
Cậu ta thật không xứng với cô
_ Anh có thể mời em nhảy một bản không ? Anh bỗng đổi chủ đề , tay đã đưa ra trong tư thế mời
Anh không muốn thấy cô buồn như vậy
Ý Như nhìn sang chỗ Vương Nguyên , nhưng anh đã không còn đứng đó nữa rồi , cô không tìm thấy anh . Đôi mắt đen rũ xuống buồn bã
_ Cũng được ! Cô gật đầu , cười gượng một cái
Đứng một chỗ không làm gì không phải cách hay , như vậy sẽ khiến cô để ý tới chuyện không vui nhiều hơn . Chi bằng hoạt động gân cốt một chút , tâm trạng cô biết đâu sẽ khá hơn
Cũng may , hai ngày trước Thiên Nhu và Uyển Lăng cứ kéo cô đi bắt tập khiêu vũ , giờ mới có thứ để xài . Không thì thật xấu hổ
Hạo Thần mỉm cười dịu dàng , cầm tay cô dắt ra sàn nhảy
_ Khoan đã ! Một bàn tay khác đã nắm lấy tay kia của cô giữ lại , cảm giác rất ấm áp
Ý Như lập tức quay lại nhìn
_ Vương Nguyên ! Âm giọng cô phức tạp , mang đầy đủ các cung bậc cảm xúc , bất ngờ , vui mừng , tức giận , ấm ức đều có
Hạo Thần cũng quay lại , anh cau mày nhìn Vương Nguyên , rất nhanh liền dãn ra như cũ
_ Bỏ cô ấy ra ! Vương Nguyên trầm giọng , vừa có phần phần tức giận vừa như ra lệnh . Nhìn anh lúc này , sẽ không còn ai nhận ra Vương Nguyên vui tính hòa nhã thân thiện mà họ biết . Chỉ thấy một người đàn ông phong độ uy nghi , khí chất cao lãnh bức người không khác gì Thiên Tỉ
_ Tại sao tôi phải nghe cậu ? Hạo Thần bình thản , tay vẫn không buông cô ra . Là cậu ta đã bỏ rơi cô ấy , giờ muốn quay lại đòi người , nghĩ anh là ai chứ
Đã có vài người chú ý đến họ
_ Tôi không cần phải có lí do , tôi nhắc lại , anh hãy bỏ cô ấy ra ! Vương Nguyên nhướng mày , anh đang cố kiềm nén cơn giận không để bộc phát
Từ lúc đến , anh luôn bị đám nữ nhân ngu ngốc kia quấn lấy , muốn đến bên cô cũng không được . Trong khi anh đang tìm cách thoát ra thì tên họ Hồ kia lại lợi dụng tới dụ dỗ bạn gái anh
Giờ lại còn công khai giành cô với anh nữa cơ đấy
Vậy bảo anh không tức sao được , tay anh vô thức siết chặt lấy cổ tay cô , đau điếng
_ Theo như tôi được biết , từ đầu bữa tiệc tới giờ , cậu luôn bỏ rơi cô ấy , bỏ mặc cô ấy một mình không quan tâm . Vậy mà giờ cậu tới ra lệnh cho tôi ? Cậu còn chưa có tư cách ấy đâu ! Âm giọng của Hạo Thần không lớn , đều đều như hai người bạn nói chuyện , nhưng trong đó ẩn chứa sự thách thức , lòng kiên định nhất quyết không trả người
Bàn tay Hạo Tần cũng nắm chặt cổ tay của cô hơn . Cơn đau nhân đôi , Ý Như nhăn mặt , hai cái tên điên này đang tính chơi trò gì vậy chứ
Có biết cô đau không hả ? Cô thật rất muốn hét vào mặt họ câu này
Còn những người xung quanh kia nữa họ đang dần đổ dồn sự chú ý về phía ba người . Cứ thế này thì không ổn
_ Hai người bỏ em ra đi ! Cô lên tiếng , giọng dứt khoát
Hạo Thần , Vương Nguyên cùng nhìn cô , nhưng vẫn không ai chịu buông tay
Ý Như đã đến giới hạn , cô gằn giọng , dồn sự tức giận lên hết đôi mắt
_ Không nghe thấy sao , lẽ nào muốn em trở thành trò cười thì hai người mới hài lòng ?
Lúc này , hai người mới phát hiện ra rất nhiều người đang nhìn về phía này , chỉ chỉ trỏ trỏ , nghĩ tới những rắc rối sẽ ập đến với Ý Như trong tương lai . Lập tức , không hẹn mà cả hai đều buông tay
Được trả tự do , Ý Như vội giấu hai cổ tay đang bầm tím lên , tay của cô ... sắp bị họ bóp nát rồi , đau quá . May mà cô là người luyện võ mới chịu được mà không hét lên , chứ là mấy cô tiểu thư đỏng đảnh kia chắc đã nhập viện rồi
Ném cho hai người nào đó ánh nhìn đầy lửa giận , cô không nói câu nào , quay người bước đi
_ Ý Như ! Hai người nào đó vội gọi , khuôn mặt lộ vẻ hoảng sợ . Cả hai sợ cô giận , không thèm nhìn mặt nữa
Ý Như không quay lại , hít một hơi , nén đau , môi bật ra mấy từ
_ Em đi vệ sinh ! Lại tiếp tục bước đi , cô cần phải đi xử lý hai cổ tay đang tím lên như quả cà tím này
Câu trả lời làm hai người nhẹ nhõm hẳn , tuy nhiên , chuyện Ý Như đã xong . Nhưng còn chuyện riêng của hai người đàn ông vẫn chưa xong , cả hai nhìn nhau "đắm đuối"
Mọi người xung quanh thấy không còn gì thú vị , đều quay đi , không để ý nữa
Vào trong phòng vệ sinh , Ý Như mới dám kêu thành tiếng
Ôimeoi , nhìn hai cổ tay của cô bị hai tên nổi cơn thần kinh kia làm cho thành cái gì này . Một vòng tím bầm như cái lắc tay xấu xí , nhìn người gầy gầy yếu đuối thư sinh thế mà phát nào phát nấy không tưởng
Hồ Hạo Thần còn là bác sĩ nữa chứ , đã không chữa bệnh thôi chớ lại biến người ta thành bệnh nhân
Hừ , ta hận
Cô mở bóp xinh xắn lấy ra một lọ cao chuyên trị vết bầm hiệu quả nhanh chóng , cũng may cô có thói quen hay mang lọ cao đi theo , không thì giờ chẳng biết nên làm sao nữa
Cô an tọa trong phòng vệ sinh , vừa xoa bóp vừa mắng hai người nào đó trăm lần . Đến khi vết bầm mờ đi mới ra ngoài rửa tay
Vừa ra đã gặp phải Chu Tử Yên
_ Ây zô , xem ai đây , là Ý Như à ! Chu Tử Yên cất giọng cao vút , rất khó nghe , điệu bộ kiêu ngạo khác hẳn với lúc ở ngoài kia
Ý Như nhếch môi mỉa mai , cuối cùng cũng chịu trở về bộ mặt thật , cứ nghĩ diễn mãi chứ
Cô thản nhiên rửa tay , không thèm nhìn Chu Tử Yên , lạnh giọng
_ Có chuyện gì không ?
Thái độ đó như châm ngòi bùng nổ cho tính kiêu ngạo không coi ai ra gì của Chu Tử Yên
Cô ta bất ngờ túm lấy tóc Ý Như , giật ra đằng sau , đay nghiến
_ Muốn lên mặt với tao sao ? Mày nghĩ mày là ai chứ hả ? Đừng tưởng có Hạo Thần và thằng nhóc ca sĩ đó chống lưng thì muốn tác oai tác quái , mày cuối cùng cũng chỉ là một con nhóc nghèo rách bần cùng của dưới tầng đáy xã hội mà thôi !
Sau lần đó , Chu Tử Yên đã sai người đi điều tra Ý Như . Một cô gái đơn giản như cô , chỉ mất một ngày , Chu Tử Yên đã có đầy đủ thông tin của cô
Đương nhiên , cuộc sống của cô khi chuyện qua Bắc Kinh như thế nào và những biến cố vừa rồi . Chu Tử Yên cũng không bỏ qua
Chính vì biết rõ lai lịch của cô , biết những chuyện mà cô gặp phải , biết Hạo Thần là người cứu bất chấp tất cả , bằng mọi giá cứu cô thoát chết hai lần . Chu Tử Yên mới càng không cam tâm
Chỉ là một đứa con gái người Việt , gia đình bình thường , không tiền không quyền mà lại có thể khiến Hạo Thần tình nguyện yêu đơn phương , không đòi hỏi , không oán trách
Còn Chu Tử Yên cô ta , cùng anh từ nhỏ lớn lên , vì anh mà làm bao nhiêu chuyện , luôn luôn bên cạnh anh . Nhưng anh , cả một chút tình cảm cũng không dành cho cô
Chu Tử Yên không cam tâm
Càng nói , Chu Tử Yên càng kéo mạnh tóc cô . Ý Như cảm tưởng da đầu sắp bong ra vậy , nhưng mà Chu Tử Yên nghĩ cô là ai chứ ? Cô dễ bị bắt nạt bởi mấy trò mèo ghen tuông vớ vẩn của đám phụ nữ ngu dốt như cô ta sao ?
Nực cười
Ý Như nâng củ trỏ , đâm mạnh vào bụng Chu Tử Yên . Cô ta đau điếng hét lên một tiếng , thả tóc Ý Như ra , cô liền xoay người đạp một cước
Chu Tử Yên ngã úp ra sàn nhà , Ý Như nhấc gót giày đẫm mạnh lên lưng cô ta , ấn xuống , kiểu này đau phải biết . Lần này đến phiên cô nắm tóc Chu Tử Yên , dùng lực đạo kéo thật mạnh , ép đầu cô ta ngửa lên trời
Cô nói
_ Chị muốn phát tiết hay làm gì mặc kệ tôi không quan tâm , nhưng đừng động vào tôi , tôi không phải người dễ chọc đâu . Nếu không tin ... hậu quả thế nào tự mà gánh chịu , tôi không dọa chị đâu !
Dứt lời , cô đẩy mạnh đầu cô ta đập xuống mặt sàn , trên trán máu nhanh chóng chảy ra ngoài . Chu Tử Yên thấy choáng váng cả mặt mày
Chẳng thèm biết Chu Tử Yên ra sao , cô đứng dậy , phủi phủi lại trang phục , thong dong đi ra ngoài
Nếu là trước đây có lẽ cô sẽ nhẹ tay chút , nhưng sau hai lần suýt bị chết oan , cô đã hứa , sẽ không để mình bị thiệt thòi nữa
Bất kể là ai , chỉ cần vô cớ động vào cô
. Cô sẽ không bỏ qua , lại nói , lần trước Chu Tử Yên đã xúc phạm cô , nêm càng không cần phải nhẹ nhàng
Chu Tử Yên nằm dưới sàn , cả lưng và đầu đều đau , tay quệt vết máu trên trán , đôi mắc sắc xảo hằn lên tia thù hận , ác dộc
Con tiện nhân ... nó dám đánh cô , trước giờ chưa ai dám làm như vậy với cô ta
Chu Tử Yên đứng lên , mở túi xách lấy ra một con dao , cầm chắc , lao tới
Là người luyện võ , mọi giác quan của Ý Như nhạy bén hơn người bình thường . Cô không quay lại cũng biết ý đồ ác độc của ta
_ A !
Ý Như chưa kịp làm gì , thậm chí còn chưa quay lại đã nghe giếng hét thảm thiết của Chu Tử Yên
Cô liền quay lại , kinh ngạc
_ Thẩm Hữu Kỳ ????
Phải , là Thẩm Hữu Kỳ . Hắn đang nắm chặt tay Chu Tử Yên , con dao bấm đang nằm gọn trong tay còn lại của hắn
Chu Tử Yên bị bóp đau tới chảy nước mắt , tuyệt nhiên hiện tại trên mặt cô ta chỉ có kinh sợ , ánh mắt nhìn Thẩm Hữu Kỳ kinh hãi như thấy Tử Thần . Bao nhiêu sát khí trong người bốc khói đâu hết , chỉ còn chột dạ
_ Thẩm ... Thẩm tổng , anh ... xin anh hãy tha cho tôi , là tôi sai , tôi biết lỗi rồi , xin anh hãy tha cho tôi ! Chu Tử Yên run rẩy , mồm không ngừng tự nhận lỗi , lời nói hỗn loạn không có trật tự , chẳng khác nào con chó điên . Cô ta hiện giờ chỉ biết nghĩ làm sao để thoát khỏi vị thần ác quỷ trước mặt , tôn nghiêm gì đó cũng mặc kệ
_ Mang đi ! Thẩm Hữu Kỳ chẳng nhiều lời , ra lệnh cho người lôi Chu Tử Yên đi , ném con dao cho thủ hạ
_ Không , không , đừng mà Thẩm tống , xin anh hãy tha cho tôi ... Thẩm tổng ... ! Chu Tử Yên hoảng loạn la hét , vùng vẫy , giằng co cố thoát ra . Mặc dù Thẩm Hữu Kỳ chưa nói gì , nhưng cô ta biết rõ quan hệ giữa Thẩm Hữu Kỳ và Ý Như
Phải nói , mọi thứ liên quan đến Ý Như đều nằm trong lòng bàn tay của cô ta
Tình cảm của hắn dành cho Ý Như sâu đậm không thua kém Hạo Thần
Khi nãy hắn lại thấy cô ta cầm dao muốn đâm Ý Như , nói xem con người tàn khốc ác quỷ như hắn sẽ tha cho cô ta sao ?
Nên , bằng mọi cách Chu Tử Yên phải thoát ra khỏi tay hắn , nếu không hậu quả sẽ rất thê thảm
Nhưng Thẩm Hữu Kỳ nào có quan tâm , dứt khoát cho người đem Chu Tử Yên đi
Ý Như im lặng chứng kiến một màn này mà chẳng hiểu Thẩm Hữu Kỳ đang muốn làm cái gì
_ Em không sao chứ ? Hắn nhìn cô , thái độ thay đổi độ . Cả ánh mắt , giọng nói rất dịu dàng như thể vừa rồi là một người khác không phải hắn
_ Không sao , cám ơn anh , sao anh lại đến đây ? Ý Như một bộ mặt lạnh nhạt , sau những biến cố đó , cô không thể thân với hắn như trước ..Hơn nữa , vừa rồi cô cũng không cần hắn giúp
_ Vậy sao em lại ở đây ? Thẩm Hữu Kỳ hỏi vặn lại , ánh mắt có ý trêu đùa
Nếu là trước đây , Ý Như sẽ hùa theo hắn mà trêu vài câu , nhưng giờ đã khác rồi
_ Anh mang Chu Tử Yên đi đâu vậy ? Cô hục hặc đổi chủ đề khi biết mình hỏi một câu hết sức ngớ ngẩn , đây là nhà vệ sinh , đến đây thì còn có thể làm gì được nữa chứ
_ Xả giận cho em ! Hắn thản nhiên đáp , người phụ nữ ngu dốt chân dài não ngắn đó dám động vào cô , hắn sao có thể bỏ qua
_ Không cần ,