CHƯƠNG :
"Cô không xứng với Lâm Khiêm"
Gia Nguyệt ngay cả đầu cũng không ngẩn lên nhìn người vừa chạy vào phòng nàng và làm loạn lên.
Nàng luôn biết Giai Hân không ưa nàng,cũng như nàng không thích cô ta. Nhưng chân chính chạy đến đối mặt với nàng,thì đây là lần đầu tiên cô ta làm được.
Nên nói là cô ta đã trưởng thành,hay nên nói là cô ta càng lúc càng ngu ngốc đây.
"Cô nghe thấy không,tôi nói cô không xứng với Lâm Khiêm. Hãy rời đi "
"Giai Hân,tôi sẽ xem như cô không nói gì,cho nên đừng lãng phí tính nhẫn nại của tôi."
Gia Nguyệt nhàn nhạt trả lời,bàn tay lật tài liệu chưa từng dừng lại. Có lẽ nàng không biết,chính vì thái độ lạnh nhạt này của nàng,đã làm ngọn lửa trong lòng Giai Hân bốc lên cao.
Không kịp suy nghĩ,Giai Hân vung tay,hất toàn bộ tài liệu của Gia Nguyệt rơi xuống đất.
Gia Nguyệt nắm chặt tay,ngăn mình xúc động mà bóp chết cô ta,nàng không ngờ càng lúc cô ta càng không có lý trí.
Nàng lạnh lùng nhìn Giai Hân,thật có chút mong chờ xem màn kịch của cô ta sẽ diễn như thế nào.
"Lâm Khiêm không thể bị loại người như cô mê hoặc,Lâm Khiêm là của tôi"
Giai Hâncó chút điên cuồng mà gào thét. Còn Gia Nguyệt lại càng lúc càng cảm thấy nực cười.
Đến khi nghe được bước chân ngoài hành lang,giống như đang hướng đến đây. Tiếng gào thét của Giai hân mới ngừng lại. Cô ta đảo tròng mắt,rồi ngay khi Gia Nguyệt chưa kịp làm gì cô ta đã nâng tay tát thẳng vào mặt mình.
"Cô???"
Gia Nguyệt quả thật có hơi ngạc nhiên,người luôn nhận sự bảo hộ của người khác,chưa từng phải chịu thương tổn,nay lại tự đánh chính mình. Này gọi là gì đây hả.
Nên nói cô ta vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn hay nên gọi là kẻ ngu ngốc mới đi thương tổn chính mình.
Nhưng không thể nói,cách làm của cô ta không phải là không có hiệu quả,chỉ là.....
Khi cánh cửa được mở ra,đập vào mắt người vào là hình ảnh Giai Hânngồi bệch dưới sàn nhà. nước mắt lưng tròng,tay ôm má phải của mình,ngước đôi mắt đáng thương lên nhìn Gia Nguyệt.
Mà Gia Nguyệt lúc này lại điền tĩnh ngồi trên ghế,tài liệu vứt tứ tán khắp nơi trong phòng. Gương mặt nàng lạnh nhạt hờ hững nhìn người vừa bước vào.
"Khiêm Khiêm,chị không cố ý làm rớt tài...."
Ngay khi Giai hân định xoay lại,tìm sự an ủi của Lâm Khiêm,cô ta biết rằng,hằng ngày vào thời điểm sau khi từ công ty trở về,hắn nhất định đến tìm Gia Nguyệt.
Cho nên cô ta sắp xếp kế hoạch. Vừa chọc điên được Gia Nguyệt,vừa đổ tội cho nàng,lại còn tranh thủ được tình cảm của Lâm Khiêm.
Một mũi tên trúng ba đích,tiện như thế cớ sao không làm.
Nhưng cô ta vạn lần không ngờ tới....
"Xin lỗi,làm cô thất vọng rồi,tôi không phải là Lâm thiếu gia."
Al, người được phái đi theo Gia Nguyệt hôm nay được lệnh đến báo cáo tin tức,bất ngờ lại được chứng kiến một màn vu oan giá họa hay xuất hiện trên truyền hình.
Hắn đang suy nghĩ có nên cấm bạn gái hắn coi mấy bộ phim tình cảm rẻ tiền trên ti vi hay không đây.
Giai Hân ngây ngốc,vì sao không phải là Lâm Khiêm,như thế nào lại là....
"Chúc mừng cô Giai Hân,cô cuối cùng cũng đứng vào hàng ngũ những kẻ dối trá lọc lừa rồi.
Nói thật,trước đây tôi thật ghét mỗi khi thấy nụ cười giả dối của cô,nay thì thật hay.
Cái gì mà hiền lành dịu dàng,Giai hân tôi thật mong đợi Lâm Khiêm nhìn thấy sự thảm hại của cô lúc này."
Khi Giai Hân còn đang ngây ngốc đứng một chổ,thì Gia Nguyệt đã đứng lên,vỗ tay vài cái. Một cơ hội bóp chết cái vẻ mặt đạo đức giả của cô ta,vì sao nàng phải bỏ qua chứ.
Cô ta lên án nàng là giả dối,vậy thì bây giờ cô ta lại như thế nào.
Cô ta sao có thể biết,những chuyện tranh dành như thế này nàng đã nhìn đến nhàm chán. Cô ta đủ sáng suốt để sắp đặt một vở kịch,nhưng lại không đủ thông minh để tìm hiểu xem Lâm Khiêm có đến xem cô ta diễn hay không.
"Hình ảnh khóc hoa lê đái vũ của cô khi nãy,thật là đủ xinh đẹp a."
Gia Nguyệt mỉa mai nói, nàng nâng gương mặt tái nhợt của Gia Hân lên,nhìn vết thương đang sưng đỏ,nhẹ giọng nói.
"Thật đáng thương,gương mặt xinh đẹp đến thế cơ mà,chắc là đau lắm nhỉ"
Giai Hân căm hận lắc đầu ý muốn thoát khỏi bàn tay của Gia Nguyệt,ai biết bàn tay tưởng như non mềm của nàng lại như gọng kiềm xiết chặt lại,làm nàng đau.
"Cô còn non lắm Giai Hân,đừng có diễn mấy trò làm tôi ngứa mắt nữa. Nếu không cô không gánh nổi kết quả đâu."
Nàng mạnh tay xô ngã Giai Hân,lạnh lùng ra lệnh cho Al đem cô ta đi,càng nhìn cô ta nàng càng thấy khó chịu.
Khi Giai Hân bị lôi đi,Gia Nguyệt có chút cảm thấy mình may mắn vì hôm nay lâm Khiêm bị thư ký Du đưa đi.
Nàng không thể chắc chắn hắn sẽ làm gì khi chứng kiến việc này.
Hắn sẽ tin nàng sao?
Hay là hắn cũng cho rằng nàng là loài rắn rết đây.
"Lâm Khiêm,tình yêu anh dành cho em,có thể sâu đến đâu hả?''
Trong căn phòng làm việc lạnh lẽo,chỉ mình Gia Nguyệt đứng cô đơn yên lặng,đó là câu hỏi nàng luôn muốn hỏi,nhưng chưa bao giờ nàng đủ dũng khí để lên tiếng.
Câu hỏi mà Gia Nguyệt hỏi,thật ra bản thân áo cũng đang tự hỏi a
_________________
Trái tim của em chỉ có thể bình yên khi nó được ở bên anh
Được là cái may mắn và mất chính là số mệnh