Từ khi đến với nhau, cô và anh ít có dịp dùng cơm với đám họ Bành. Không ngờ lần này lại gặp được Phính Đình, mà xem ra có vẻ cô và Tôn Bình Hoa vẫn chưa cắt đứt quan hệ. Chuyện tình cảm, cũng chẳng ai lý giải được. Hôm nay đòi sống đòi chết vì người ta đấy, nhưng ngày mai lại có thể ung dung sống cuộc sống không có người kia. Dù sao thì trái đất chẳng vì ai mà quay, và cũng chẳng vì ai mà ngừng lại.
Cô vốn không thích ăn đồ cay hay những đồ chứa nhiều dầu mỡ. Anh ngồi bên cạnh, liếc qua thực đơn xong liền gọi bồi bàn tới. Lúc các món ăn lần lượt được bưng ra, một người trong đám kia kêu lên: “Đây không phải là quán cay Tứ Xuyên à? Sao lại dọn ra toàn món Hàng Châu với Thượng Hải thế này?” Họ Bành ngồi bên cạnh, đã sớm đánh hơi được chút manh mối: “Có phải ăn cậu đâu, nói nhảm nhiều làm gì!” Người kia trợn tròn mắt vẻ không thể tin nổi nhìn anh ta: “Cậu trúng tà rồi sao, bình thường ăn cay còn dữ dội hơn tớ mà! Không phải chính miệng cậu khoe từ nhỏ đã được ông nội hồng quân bồi dưỡng cho cái truyền thống vẻ vang ấy à!” Họ Bành cười cười: “Không đủ thì cậu không biết ăn ít lót dạ à, sợ ăn hết cả tớ luôn hay sao, ồn ào nhiều làm cái gì!” Nói xong, anh ta đánh mắt ra hiệu, ý bảo người kia nhìn sang bên cạnh sẽ rõ.
Anh đang gắp thức ăn cho cô, còn anh thì vẫn chưa động đến một tí thức ăn nào. Ngồi ngả người ra ghế, tay gác sang phần ghế của cô, trông anh cực kỳ tự tại. Hai người không nói chuyện, cũng chẳng chạm vào nhau, nhưng giữa họ vẫn toát ra một vẻ thân mật kỳ lạ. Phính Đình chưa bao giờ nghĩ hai người hợp với nhau, nhưng nhìn thấy cảnh ấy, thấy ngôn ngữ cử chỉ của họ, cô lại có cảm giác dường như họ sinh ra chính là để cho nhau. Tử Mặc có dung nhan thanh tú, mới nhìn thì thấy rất bình thường, nhưng càng nhìn lâu thì lại càng thấy đẹp. Ở cô ấy toát ra vẻ ung dung lẫn điềm nhiên, hờ hững, nhưng tính tình thì lại rất cố chấp. Năm ấy cô bị trật chân giữa đường xuống núi, không thể đi tiếp được, mà đường về còn xa, những bậc thang lại dốc đứng, Tử Mặc đã khăng khăng cõng cô xuống. Khi đó cô chưa quen, nhưng có biết Tử Mặc, bởi cô ấy luôn luôn vội vã – vội vã đến trường, rồi lại vội vã tan trường. Cô bị trật chân như vậy, nếu là một người bạn học khác, chắc chắn sẽ để cô lại đó rồi đi tìm người giúp, nhưng Tử Mặc thì không. Dù lúc ấy đã chạng vạng tối, sao đã lên đầy trời, cô ấy vẫn ở bên cô, cõng cô từng bước từng bước xuống núi. Ở Tử Mặc có sự dung hòa đầy kỳ lạ của hai mặt đối lập nhau – hững hờ lẫn cố chấp.
Hai người khoan khoái ngồi ở một góc ghế, mỗi người đều cầm một tách trà hoa cúc Hàng Châu. Để ý thấy hình như nhiều lần Phính Đình có vẻ muốn nói lại thôi, cô đưa tách trà lên miệng hớp một ngụm nhỏ, thưởng thức hương thơm dìu dịu từ tách tỏa ra, quyết định lên tiếng trước: “Sao rồi? Tốt đẹp rồi chứ?” Phính Đình thoáng đỏ mặt: “Không biết phải nói với cậu thế nào đây… Vẫn căng thẳng lắm. Tình hình giữa anh ấy với cha mẹ cũng căng nữa.” Không ngờ Tôn Bình Hoa lại tử tế hơn mình đã nghĩ, dám vì Phính Đình mà làm căng với cha mẹ, ít ra điều đó chứng tỏ anh ta có tình cảm với cô ấy. Không uổng công Phính Đình sâu nặng với anh ta như vậy! Cô yên lặng nghe bạn mình nói tiếp: “Tớ thấy cô gái kia rồi” Giọng nói nghe bình tĩnh dị thường. Cô ngẩng đầu, thấy Phính Đình cười cam chịu, lời nói nhuốm vẻ thê lương: “Ngoài gia thế ra thì chẳng thấy cô ta tốt hơn tớ ở điểm nào cả” Gia thế, lại là gia thế. Lúc đầu thai mà nghĩ cách hối lộ quỷ sai, đến bây giờ có phải hết đau đầu vì hai chữ ấy rồi hay không!
Phính Đình do dự nhìn cô, sau đó ngập ngừng nói nhỏ, không biết phải mở miệng như thế nào: “Tử Mặc! Tên họ Giang đó… cậu có biết anh ta…” Chân tay cô đột nhiên lạnh cóng. Không phải trong phòng có điều hòa nhiệt độ sao? Sao lại lạnh đến thế này? Mùa đông còn chưa tới nữa mà! Tay cô xiết chặt cái tách, cảm nhận hơi ấm từ thứ chất lỏng bên trong truyền ra, mới thấy người ấm lên một chút. Cảm giác ấy giống như ánh mặt trời ngày đông, dù heo hắt nhưng vẫn đủ khiến lòng người ấm áp. Ngắm kỹ, sẽ thấy những đóa cúc trắng nhỏ xinh tươi li ti những giọt trà trong chén là những bông hoa đầu cành.
Im lặng suốt một hồi dài, cuối cùng ngẩng đầu lên, thấy Phính Đình lại cứ muốn nói rồi thôi, cô khẽ bật cười: “Cậu muốn nói gì thì cứ nói đi, tớ không phật lòng đâu. Cậu sợ tớ động lòng thật à? Hay cậu sợ anh ấy chỉ chơi bời, muốn game over lúc nào thì game over lúc đó?” Vu Phính Đình vội nói: “Tử Mặc! Cậu thông minh hơn tớ, cậu biết rõ là…” Cô cười to: “Cậu yên tâm, anh ấy thấy tớ không vừa mắt, mà tớ thì cũng thế. Tớ không có những thứ anh ấy muốn, mà thứ tớ muốn anh ấy cũng không cho được, cho nên cậu cứ yên tâm đi” Người đàn ông ấy vô tâm, sao mình lại có thể động lòng với anh ta được! Nụ cười của cô rạng rỡ như một đóa hoa, khi cô cười cả mặt sáng bừng lên trông rất đẹp, nhưng không hiểu sao Phính Đình lại mơ hồ cảm thấy trong nụ cười ấy có nét dửng dưng, cứ như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì đến cô vậy.
Anh bước qua, tỳ người vào thành ghế cô ngồi rồi vòng tay lấy ôm cô chẳng chút kiêng dè: “Cười gì thế?” Tiếng cười trong trẻo của cô hồi nãy đã vang khắp căn phòng. Tiếng cười đầy mê hoặc như vậy… Anh hơi hối hận, lẽ ra không nên đưa cô ra ngoài mới đúng. Rất ít khi cô cười như thế, trừ những lúc coi phim hài, lại càng hiếm khi cô cười thoải mái như thế này – mà nụ cười ấy lại không dành cho anh.
Cô không quay đầu lại: “Chuyện riêng của phụ nữ, nam giới miễn tham gia!” Anh “À” một tiếng, kéo tay cô, cử chỉ thân mật ấy không khỏi khiến người khác hiểu lầm: “Câu chuyện kết thúc ở đây là được rồi, theo anh qua kia đánh bài đi,” rồi gật đầu với Phính Đình, thay cho lời hỏi thăm.
Họ Bành chính là một trong số ba người đã đánh bài với cô dạo nọ, thấy hai người bước tới liền cười mắng: “Hai vị này lại tới liên thủ gạt tiền rồi đây!” Anh chỉ cười nhẹ, kéo ghế cho cô ngồi: “Ví cậu căng phồng như vậy, không giúp cậu làm cho nó xẹp bớt thì coi sao đặng?” Kỹ thuật chơi mạt chược của cô rất kém, nhưng hôm đó lại hên một cách kỳ lạ, cứ thắng liên tục. Anh chỉ ngồi cạnh nhìn cô chơi, thỉnh thoảng mới chỉ điểm, còn đa số thời gian là cầm đồ ăn vặt cho cô. Cô biết ba người kia vì anh nên mới nhường cho mình, e là họ có chuyện gì cần nhờ vả. Không muốn dính dáng gì đến loại chuyện này nên chơi được vài ván, cô kéo tay anh qua nhìn đồng hồ, thấy đã nửa đêm rồi, nếu tiếp tục nữa có lẽ phải thâu đêm. Cô quay đầu ghé vào tai anh nói nhỏ: “Em muốn về” Anh “Ừ”, rồi đứng dậy nói: “Các cậu kiếm chân khác chơi nhé, bọn tôi phải về rồi.” Họ Bành cười tít mắt có vẻ mờ ám: “Được, được! Còn mong hai cậu về sớm hơn nữa kìa, lần nào cũng song kiếm hợp bích, giết tụi tớ không còn một manh giáp.”
Bên ngoài, bầu trời đầy sao. Ngoại ô thành phố quả là tuyệt vời, không khí nơi đây lúc nào cũng mát mẻ dễ chịu như mới vừa qua cơn mưa, khiến tinh thần người ta cũng càng thêm minh mẫn. Cô quay đầu ngắm anh, thì ra họ quen nhau đã được mấy năm rồi, thật không thể tin được. Đối với cô, sống chung với anh là một sự phóng túng. “Cái gì rồi cũng đến hồi kết, và sự phóng túng này của mình cũng vậy. Nhân lúc còn chưa dấn sâu vào mà buông tay thôi!” Cô quyết định rút lui khỏi cuộc chơi này. “Hơn một năm, cũng phải gần hai năm rồi, cuộc chơi cũng nên kết thúc ở đây, mình không chơi nữa! Mình không thể chơi nổi nữa!” Cô nhắm mắt lại, một hồi lâu mới thốt được nên lời: “Chúng ta chấm dứt ở đây đi!” Hóa ra, nói ra không đến nỗi khó khăn như cô đã nghĩ. Cô phát âm lựa từ rất rõ ràng, không cần phải nói đến lần thứ hai.
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, không gian thời gian như bỗng chốc ngừng lại, yên lặng đến khiến cho người ta phải nổi gai ốc. Anh vẫn ngồi y như cũ, đến cả bàn tay đang đặt trên vô-lăng cũng không nhúc nhích, toàn thân vẫn duy trì tư thế ưu nhã ung dung lúc cô chưa nói ra câu ấy.
Và rồi “Keeét”. Tiếng bánh xe vang lên rất chói tai, chiếc xe thắng gấp, khựng lại ngay giữa đường. “Rầm” một tiếng, cô chúi nhào về phía trước rồi lại bị hất ngược về phía sau, mắt hoa lên, ruột gan như đảo lộn. Phía sau truyền đến tiếng thắng gấp của mấy chiếc xe, kèm theo tiếng chửi rủa.
“Em lặp lại cho anh một lần nữa!” Lời nói lạnh như băng đập thẳng vào mặt cô. Khuôn mặt trông nghiêng của anh rất lạnh lùng, những đường nét trên mặt căng ra. Kinh nghiệm hai năm cho cô biết, tâm trạng của anh không được tốt, tốt nhất là đừng có chọc vào!
Cô không thể cắt nghĩa mớ cảm xúc hỗn độn đang giằng co trong lòng mình, chỉ thấy lòng cay cay. Cô ngẩng đầu đối diện với ánh mắt anh: “Chúng ta chia tay!” Anh là một đối tượng tốt, đối thủ giỏi, tiếc thay! Dù sao cũng chia tay, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, cần gì phải lừa mình dối người? Thực ra cô là người cực kỳ ích kỷ, không chịu cho đi một chút nào, vì biết sẽ chẳng nhận lại được bất kỳ cái gì. Dù từ nhỏ đã không có hứng thú gì với các môn khoa học tự nhiên, nhưng cô cũng biết thế nào là cho đi, thế nào là nhận lại. Cho đi mà chẳng có nhận lại, cô có chết cũng không làm.
“Cô xuống xe cho tôi!” Anh không quay đầu sang, hơi thở khẽ dồn dập. Thật ra thì không rõ nhận ra đến vậy. Bên ngoài tiếng còi xe inh ỏi, nhưng không khí trong xe lại quá mức yên ắng, yên ắng đến độ cô có thể nghe tiếng chớp mắt của mình.
“Được, em xuống.” Cô mở cửa bước xuống, xe anh liền vun vút lao đi, để cô lại giữa biển xe cộ. Cô cứ đứng như vậy, từng đợt gió lạnh buốt thổi ngang qua. Phía sau, dòng xe từng chiếc từng chiếc một vẫn vội vã lao đi, như những kẻ qua đường lướt qua cuộc đời cô.
Đứng một lúc, cô thấy lạnh, bèn hà hơi, xoa xoa lòng bàn tay. Mùa đông năm nay chưa đến, sao lại lạnh thế này! Haiz, mà trái đất bị ô nhiễm nghiêm trọng, nên khí hậu biến đổi là dễ hiểu thôi! Ai cũng có thể thay đổi, huống gì thời tiết!