Ăn xong cơm trưa, Tư Ngôn bèn dẫn Tiêu Sênh đi dạo phố. Do Tiêu Sênh nằng nặc yêu cầu, Tư Ngôn đeo lên người chiếc túi cặp sách đã cũ rách kia, thu hút những ánh nhìn chú ý của nhiều người. Ban đầu cô cũng cảm thấy khó chịu, nhưng sau đó nghĩ, đợi sau này bộ phim của cô được phát sóng, đi trên đường chắc cũng nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của vô số người, thôi cứ coi đây như cảm giác bước đệm cho sau này vậy.
Tâm trạng của Tiêu Sênh khá tốt, nhưng có lẽ vì quá kích động, nên mãi cô không nói được một câu hoàn chỉnh, thế là đành phải dùng cử chỉ để biểu thị, cũng may mà Tư Ngôn có thể nhìn hiểu được những ký hiệu đó, việc giao lưu giữa hai người không còn gặp phải khó khăn.
Tư Ngôn dẫn Tiêu Sênh đi, mua cho cô vài bộ quần áo, rồi ghé vào một quán cà phê ngồi uống cả buổi chiều, sau đó mới chuẩn bị quay về bệnh viện. Tư Ngôn vốn định bắt taxi đi, nhưng Tiêu Sênh không chịu, một mực đòi đi bộ. Không còn cách nào khác Tư Ngôn đành cùng cô đi bộ về bệnh viện.
Hai người nắm tay nhau đi trên con đường đẩy tuyết phủ, lắng nghe tiếng kin kít của giày gidẫm vào trongên tuyết, rồi chẳng bảo nhau cả hai cùng cười vang. Tư Ngôn nghiêng đầu nhìn Tiêu Sênh, mọi thứ trước mắt bỗng trở nên mơ hồ, trong phút chốc như xuất hiện một khung cảnh hoàn toàn khác, cũng cái ngày tuyết rơi như hôm nay, nhưng đang đi trên tuyết là hai cô bé, cả hai ăn mặc phong phanh, vừa ôm chặt nhau vừa bước về phía trước.
Tư Ngôn bỗng thấy lồng ngực co thắt lại, cảm giác thật khó thở, cô kéo Tiêu Sênh dừng bước, miết chặt cánh tay Sênh, cô hít một hơi thật sâu rồi mới thởả ra. Không hiểu tại sao, căn bệnh của cô đã được chữa khỏi từ lâu, bao nhiêu năm nay không hề để lại di chứng gì, vậy mà từ lúc gặp Tiêu Sênh, dường như bệnh lại tái phát khiến cô đau thắt. Cô thầm nghĩ, có khi sau này có thời gian phải đi viện kiểm tra lại.
Thấy sắc mặt Tư Ngôn trở nên trắng bệch, Tiêu Sênh bỗng dừng bước, vội lắp bắp miệng hỏi: “Sao thế? Lại đau rồi à? Sênh không đau đâu, để mình xoa xoa cho Sênh nhé!.”.
Đôi đồng tử của Tư Ngôn bỗng nhiên mở to, trước mắt cô lóe lên một tia sáng trắng, nơi khuất sâu trong trái tim đang bị bít chặt kia dường như bắt đầu tách kén đòi ra, một số thứ cô mãi không nhớ ra nổi trong suốt thời gian qua như bắt đầu xuất hiện trôi nổi từng chút từng chút một trong tâm trí cô. Đã nhiều lần một giọng nữ nhỏ nhẹ đâu đó vang lên nói với cô rằng: “Sênh không đau mà, để mình xoa cho Sênh…”, rồi một bàn tay nhỏ bé mềm mại nhẹ nhàng xoa xoa lên ngực cô.
Rốt cuộc Sênh là ai? Người con gái đứng trước mặt cô lúc này không phải là Sênh ư? Còn mình là ai? Tại sao cô ấy lại gọi mình là Sênh?
Tư Ngôn thấy hai chân mình mềm nhũn, cô gần như đứng không vững nữa, rồi bất chợt cô ngồi thụp trên tuyết, toàn thân co quắp lại, một tay ấn chặt vào chỗ ngực đang đau thắt, miệng mở to thở hổn hển, tưởng như cô không thể thở nổi nếu không làm như vậy.
Tiêu Sênh tỏ ra lo sợ, thấy sắc mặt Tư Ngôn càng lúc càng trắng bệch, thậm chí như sắp chuyển sang tím tái, Tiêu Sênh càng lo lắng: “Sênh ơi, đừng sợ, để mình đi tìm người, tìm người đến cứu cậu!”. Nói rồi cô đứng dậy chạy về phía đường lớn.
Tư Ngôn bỗng lấy lại thần trí, cô gọi với theo Tiêu Sênh đang chạy gần tới đường cái: “Kỳ Kỳ, mau quay lại đi.”.
Kỳ Kỳ là ai?
Tư Ngôn thoáng chút hoảng sợ, tiếng phanh xe chói tai giữa con đường khiến cô tỉnh táo trở lại, tiếp đó là tiếng hô thất thanh của người bên cạnh.
Lồng ngực cô như bị ai đó làm cho trống rỗng, từng cơn gió lạnh giá lao thẳng vào ngực cô, lạnh đến mức cô chỉ biết ngồi đó run lẩy bẩy. Một khi cái then cửa ký ức đã được mở, thì tất cả những gì bị chất chứa trong quá khứ bỗng ào ạt tràn về, những thứ vốn chỉ như đám lục bìnhbèo trôi theo chiều gió, nay lại tràn về bám rễ sâu vào trái tim cô. Thời niên thiếu mà cô tưởng rằng không bao giờ nhớ tới nữa, nay phút chốc quay về trong tâm trí của cô.
Tư Ngôn gào lên trong tiếng khóc, bất chấp nỗi đau đớn đang giằng xé bản thân nơi lồng ngực, cô vừa bò vừa chạy lao tới bên Tiêu Sênh đang nằm trong vũng máu. Cô ôm lấy đầu Tiêu Sênh gào lớn: “Xin hãy cứu lấy cô ấy, mau gọi , tôi xin các người đấy!”. Cô vừa khóc vừa cúi đầu nhìn Sênh : “Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ ơi…”.
Ai là Tiêu Sênh? Tư Ngôn mới chính là Tiêu Sênh!
Tư Ngôn mở to miệng thở hổn hển, dòng nước mắt tuôn trào, trong mơ hồ cô nhìn thấy bàn tay đầy máu của Kỳ Kỳ đưa lên, chạm vào má cô: “Sênh ơi, không đau đâu.”. Tư Ngôn nức nở không thành tiếng.
Trong gia đình, Tiêu Sênh được yêu chiều từ nhỏ, cha mẹ cưng chiều, anh trai yêu thương, nhưng cô không bao giờ nhõng nhẽo hoạnh họe, ai quen cô cũng nói cô là cô bé xinh đẹp đáng yêu nhất. Nhưng tất cả những điều đó đều tan biến lúc cô lên tám.
Công ty của gia đình bị phá sản chỉ sau một đêm, cha cô quyết đi tìm kiếm vốn đầu tư, cô nằng nặc đòi theo cha, kết quả cha cô bất ngờ qua đời trên hành trình ấy, chỉ còn lại cô một thân một mình không nơi nương tựa. Rồi trong vô thức cô được đưa vào cô nhi viện.
Đây là một nơi hoàn toàn khác hẳn khi sống với gia đình, cô không còn có những chiếc váy công chúa, cũng không còn những bữa cơm tươm tất đầy đồ ăn nữa, càng không có sự chiều chuộng của cha mẹ và anh trai. Không còn những thứ đó, cô cảm thấy mình dường như chẳng có bất kỳ thứ gì. Cô xa lánh tất cả mọi người trong cô nhi viện, chỉ trừ có một người, đó là Kỳ Kỳ, một cô bé từ nhỏ đã lớn lên trong cô nhi viện, bằng tuổi với cô.
Cô kết bạn với Kỳ Kỳ qua một lần đi tắm, cô bất ngờ phát hiện trên chỗ ngực trái hai người đều có một mụn ruồi đen y hệt nhau, tình bạn giữa các bé gái thường đến nhanh mà chẳng cần bất cứ một lý do nào.
Tiêu Sênh mãi không thích ứng được với cuộc sống trong cô nhi viện, cho nên lần nào cô cũng kể với Kỳ Kỳ về cuộc sống trước kia của mình, còn Kỳ Kỳ luôn đặt nhiều hy vọng và mong ước về những gì trong quá khứ của Sênh. Cuối cùng, vào một buổi chiều nọ, hai đứa đã đưa ra một quyết định vô cùng táo bạo, chúng quyết định trốn khỏi cô nhi viện, để đi tìm ngôi nhà trước kia của Tiêu Sênh.
Trước ngày hôm đó mấy ngày tuyết đã bắt đầu rơi. Hôm nay là ngày nắng đầu tiên sau khi có tuyết, hai bé gái tay trong tay đi bên lề đường, vui vẻ, thong dong, không một chút sợ hãi.
Tiêu Sênh không hề biết mình mắc bệnh tim, nhưng không ngờ hôm đó cô bỗng nổi cơn đau tim, đau đến mức cô ngồi sxụp xuống ôm lấy ngực. Lúc đó, Kỳ Kỳ sợ hãi lắm, định đi tìm người cứu Sênh, nhưng nào ngờ vừa đi đến giữa lòng đường thì một chiếc xe lao vụt tới, giây phút đó không biết nguồn sức mạnh đến từ đâu giúp Tiêu Sênh lao người qua đẩy Kỳ Kỳ sang dìa lề đường bên kia. Và người nằm trong vũng máu lúc ấy chính là Tiêu Sênh.
Kỳ Kỳ chẳng qua chỉ là một cô bé tám tuổi, sau khi xảy ra sự việc đó cô bé hoàn toàn không biết phải làm sao, chỉ biết thần người nhìn một người phụ nữ ăn mặc gọn gàng sang trọng từ trong xe lao ra, rồi người đó vội vã bế Tiêu Sênh đặt ngồi vào hàng ghế sau, sau đóo lại lái xe phóng đi.
Người phụ nữ đó chính là bà Tư Thiều thời trẻ.
Đến khi cô bé kịp phản ứng trở lại, thì trên đường chỉ còn lại những vết máu đỏ thâm do trận va xe của Tiêu Sênh để lại và một chiếc túi cặp sách còn mới tinh nguyên nằm trong đám vết máu đó. Cô bé chớp chớp mắt, trườn người qua, bất chấp máu dính lên quần áo, cô ôm thật chặt chiếc túi cặp sách vào lòng, rồi từ đó nụ cười hoàn toàn biến mất trên khuôn mặt cô. Kỳ Kỳ được cô nhi viện đón trở về, và cũng từ sự cố đó cô hoàn toàn mất đi nhận thức và tinh thần. Mọi người bắt đầu gọi cô là con ngốc.
Sau khi Viện viện trưởng cô nhi viện qua đời, chẳng ai còn biết cô bé Kỳ Kỳ là ai.
Cũng đã có người nhà Tiêu Sênh quay lại tìm kiếm, nhưng chỉ biết Kỳ Kỳ có những đặc điểm phù hợp với Tiêu Sênh, bèn đưa cô bé đi. Tất cả đều chỉ là vô tình, thật không ngờ Kỳ Kỳ vẫn nhớ Tiêu Sênh, bất ngờ hơn nữa, sau bao nhiêu năm xa cách như vậy, cô vẫn có thể gặp lại Tiêu Sênh.
Sự cố xảy ra không lâu, nhưng sau khi nhớ lại tất cả, Tư Ngôn vẫn cảm thấy đau đớn khôn xiết. Trái tim kia phải khó khăn lắm mới trị được khỏi, giờ đây vẫn đau đến mức khiến cô không thở nổi.
Cho đến khi ngồi trên chiếc ghế chờ bên ngoài phòng phẫu thuật của bệnh viện, Tư Ngôn vẫn trong trạng thái đờ đẫn. Cô thực sự không thể chấp nhận một hiện thực như vậy, cô là Tiêu Sênh, vậy, cô chính là… của Kỳ Dục. Tư Ngôn bịt chặt hai tai, hai mắt nhắm nghiền, cô không dám nghĩ nữa, thật sự không dám nghĩ nữa.
Ba con chữ “đang phẫu thuật” cứ sáng lên mãi, Tư Ngôn cảm giác trái tim mình trĩu nặng như muốn rơi xuống vực sâu thăm thẳm, không nơi nào có thể giúp cô trú ngụ, chỗ nàão cũng trống trải, hoang vắng, chỉ còn lại một mình cô.
Khi Kỳ Dục tới, anh chỉ thấy một Tư Ngôn tiều tụy đang ngồi trên ghế chờ, trên ngực dính đầy máu, tất cả các giây dây thần kinh đều trở nên căng cứng, bỗng thấy hai chân nặng trĩu không cất bước lên nổi. Anh chầm chậm bước đến trước mắt Tư Ngôn, rồi từ từ ngồi xuống nhìn cô: “Tư Ngôn…”.
Tư Ngôn có cảm giác một bóng đen lớn đang bủa vây lấy cô, cô tê dại ngẩng đầu nhìn chằm chằm Kỳ Dục một lúc, rồi cô đứng dậy, môi cắn chặt, gắng gượng nở một nụ cười, nhưng cô đã thất bại: “Em xin lỗi…”. Ba chữ đó vừa được thốt ra, thì mọi thứ trước mắt cô như tối sầm, cô mất đi ý thức rồi ngã sụp vào lòng Kỳ Dục.
Kỳ Dục ôm chặt lấy cô, cúi nhìn những vết máu đã khô trên ngực áo cô, hai môi anh mím chặt, anh gọi y tá giúp chuẩn bị cho Tư Ngôn một phòng bệnh. Ca phẫu thuật tiến hành rất lâu, suốt năm tiếng đồng hồ, nhưng vẫn chưa có được một thông tin tốt đẹp. Nghe bác sĩ nói một tràng dài mà Kỳ Dục chỉ có thể nghe rõ vài chữ:, “Vùng ngực bị tổn thương nghiêm trọng… người thực vật…”.
Kỳ Dục không biết phải đối mặt thế nào khi Tiêu Sênh được đẩy ra từ phòng phẫu thuật. Anh biết không thể trách được Tư Ngôn, nên anh tự trách bản thân mình, trách mình mới tìm lại cô ấybé không lâu mà bây giờ đã để cô bé bước một chân qua cánh cửa địa ngục. Nếu như anh không đi tìm cô bé, có phải Sênh vẫn sống tốt trong cô nhi viện hay không, chí ít thì cả đời cô bé cũng không phải nằm trên giường bệnh mà không bao giờ mở mắt ra được nữa.
Tiêu Sênh được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, cô vẫn cần quan sát một thời gian, nếu tình hình ổn định mới được chuyển đến phòng chăm sóc bình thường. Kỳ Dục cứ ngồi thừ trên chiếc ghế chờ ngoài phòng bệnh, nhìn chằm chằm cơ thể cô gái đang cắm đầy ống truyền nằm trên giường bệnh, tóc cô đã bị cạo hết, khắp người băng bó không biết bao lớp bông gạc, tự đáy lòng mình Kỳ Dục thấy chua chát đau xót vô cùng.
Khi Tư Ngôn tỉnh dậy đã là buổi sáng hôm sau. Vừa tỉnh lại, cô đã thấy một bàn tay thô ráp ấm áp đang nắm chặt tay mình. Cô định rút tay ra nhưng lại nghe thấy giọng nói quen thuộc mà ấm áp: “Tư Ngôn, con cháu tỉnh rồi à?”. Đó là giọng nói của Tư Niên.
Đôi mắt Tư Ngôn từ từ mở ra, nhìn khuôn mặt Tư Niên với đầy sự quan tâm, yêu thương dành cho mình, bất giác cô lại rưng rưng nước mắt: “Ông ơi…”.
Tư Niên đứng dậy, cúi xuống ôm lấy cô âu yếm an ủi: “Thôi nào, đừng khóc, không sao nữa rồi.”.
Nước mắt Tư Ngôn lặng lẽ rơi, đến lúc làm ướt hết cả vạt áo của Tư Niên mới chịu rời ra, giọng nấc nghẹn hỏi: “Tại sao lại không nói cho con biết?”.
“Nói cái gì?”
“Tại sao không cho con biết, con không phải là con gái mẹ Tư Thiều?”
Tư Niên bỗng lo lắng, bất giác ông chau mày: “Con nhớ ra rồi sao?”.
Tư Ngôn quay đầu đi: “Nếu con không nhớ ra, thì mọi người định giấu con cả đời hay sao?”.
Tư Niên thấy thương xót, bao nhiêu năm nay, ông thực lòng coi Tư Ngôn như đứa cháu ngoại ruột của mình: “Chúng ta không phải cố ý muốn giấu con, Ngôn à, chúng ta chỉ muốn con có thể sống vui vẻ. Nếu con đã nhớ lại rồi, thì cũng đừng bắt mình phải suy nghĩ về những chuyện đó nữa, chúng ta cứ thuận theo lẽ tự nhiên, tất nhiên chúng ta cũng có chút ích kỷ, Tư Thiều không có con cái, hồi đó sau khi lái xe đâm phải con nó mới biết con mắc bệnh tim, liền đưa con ra nước ngoài điều trị. Rồi dần dần nó thấy thương yêu con, cũng coi con như là con đẻ của mình, vì thế mới không nói cho con biết sự thật.”.