Tư Ngôn hối hận đấm vào đầu mình, trong lòng nghĩ bản thân sao lại quên điều cốt lõi này chứ, lần này không phải là cô gây phiền phức cho Kỳ Dục sao! Nghĩ đi nghĩ lại, cô đáng thương thừa nhận lỗi của mình: “Ồ, Trình đại ca, đều là lỗi của tôi. Là tôi giúp anh ấy lập blog, ảnh cũng là tôi chụp và post lên! Xin lỗi!”.
“Haizzz, cô cũng đừng tự trách mình, sự việc này đã thành ra như vậy rồi, khi cô quay về bệnh viện cẩn thận một chút, đừng để gặp phải đám săn tin, cô cũng biết fan của Kỳ Dục rất manh động, lần trước anh ấy và Cảnh Dao gây ra scandal, dù không hề có căn cứ nhưng đã khiến Cảnh Dao bị công kích chỉ trích một thời gian rất dài, còn Kỳ Dục phải giải quyết sáng tỏ mới ổn định trở lại.” Trình Hải An quan tâm nói.
“Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn Trình đại ca, tôi sẽ cẩn thận.” Sau khi tắt điện thoại Tư Ngôn lại đấm vào đầu mình rồi mới vào cầu thang máy.
Còn chưa nghĩ xong phải ăn nói thế nào với Kỳ Dục, Tư Ngôn phát hiện trong phòng bệnh có gì đó không bình thường, tiếng ồn ào cãi vã, hoàn toàn không giống sự yên tĩnh lúc cô rời đi, cô sợ run lên, một ý nghĩ xấu hiện lên trong đầu, lẽ nào là đám săn tin đã tìm đến? Cô không dám tùy tiện chạy vào, chỉ có thể lén lút bám vào tường đi đến bên cửa, thông qua kẽ hở cánh cửa nhìn vào bên trong.
Bên trong quả nhiên xuất hiện rất nhiều người, đều là nhà báo, từng người từng người đều hỏi Kỳ Dục là ai ở bên cạnh khi anh tiến hành trị liệu, còn sự việc blog của anh. Kỳ Dục vốn ít lời, lúc này dứt khoát dùng sự im lặng để trả lời.
Nhưng Tư Ngôn lập tức phát hiện có điều không hợp lý, vì còn có một đám nhà báo vây lấy một người khác, rối rít không biết đang hỏi những gì, Tư Ngôn nheo nheo mắt, nhìn thật kỹ mới phát hiện người bị vây quanh cố nhiên là Cảnh Dao.
Tư Ngôn kinh ngạc há to miệng, Cảnh Dao đến từ khi nào vậy? Làm sao xuất hiện đúng lúc bất tiện này, lại có thể bị đám nhà báo tóm được! Như vậy thì xong rồi, cô ta và Kỳ Dục vừa có scandal, giờ lại thêm một lần nữa, Cảnh Dao có lẽ phải sẽ bị fan tẩy chay!
Cảnh Dao đã bị ép đến sát cửa sổ, vì sự việc trước đây, cô rất sợ lại cùng Kỳ Dục tạo ra scandal, cho nên lần này đánh chết cũng không dám nói gì, đành câm như miệng hến giống Kỳ Dục không trả lời.
Trong phòng hai người đều bưng kín miệng, đám nhà báo không còn cách nào, hỏi càng nhiều hơn. Tư Ngôn cảm thấy bản thân không thể ngồi yên mà nhìn, vội vàng đi tìm bác sĩ: “Bệnh nhân phòng có sự cố!”.
Khi bác sĩ chạy đến đám nhà báo vẫn còn ở đó, là bệnh viện, nhà báo cũng không dám tùy tiện, bị bác sĩ nói lớn vài câu, liền ỉu xìu bỏ đi, bác sĩ kiểm tra tình trạng của Kỳ Dục, thấy anh không sao, khi rời phòng bệnh còn nhìn Tư Ngôn ở ngoài cửa lắc lắc đầu.
Tư Ngôn thấy trong phòng bệnh chỉ còn lại Kỳ Dục và Cảnh Dao, thở phào một tiếng, cuối cùng mới dám bước vào, có điều vì sự việc này do cô gây lên, cho nên khi cô dè dặt bước vào không dám nhìn vào mắt Kỳ Dục.
Bước đến bên giường, cô cúi thấp đầu, hỏi khẽ: “Kỳ Dục, anh không sao chứ?”.
Kỳ Dục ngước mắt lên, lướt qua cô một cái rồi lại thu ánh mắt về: “Cô đúng là biết cách gây tai họa cho tôi”. Mặc dù nói như vậy, nhưng ngữ khí lại không hề có ý trách móc.
Tư Ngôn đương nhiên là nghe ra, liền thở phào, cô sợ nhất là Kỳ Dục làm mặt lạnh không để ý đến cô, nếu anh còn lải nhải mắng thì cũng không có vấn đề gì to tát cả, cô liền cười hi hi ưỡn mặt lên phối hợp: “Được rồi, lần này do em suy nghĩ chưa thấu đáo, gây thêm phiền phức cho anh, nhưng em cũng không cố ý mà. Vừa rồi Trình đại ca gọi điện cho em, em đã biết mình sai, thật đấy! Còn nữa, Trình đại ca nói điện thoại của anh hết tiền rồi, em nghĩ đi nghĩ lại, khả năng là vì em vừa dùng nó lên mạng”. Nói xong, cô lại thè thè lưỡi, trong lòng nghĩ mình gây ra phiền phức thực sự không nhỏ., “Em sẽ giúp anh nạp tiền điện thoại.”
“Không cần. Việc này Trình Hải An quản.”
“Ồ!” Tư Ngôn biết mình không phải trả tiền liền không từ chối, ngược lại vui mừng đồng ý, sau đó mới nhìn Cảnh Dao vẫn đứng ở ban công, dài miệng nói: “Haizzz, tôi nói cô cẩn thận một chút, đừng xô phải chậu xương rồng trên bệ cửa sổ rơi xuống!”.
Cảnh Dao cuối cùng thoát khỏi sự việc căng thẳng vừa rồi, thấy Tư Ngôn dám ăn nói với mình như vậy, cũng tức tối, bước đến chỉ vào Tư Ngôn nói: “Cô là gì, dám dạy dỗ tôi!”.
“Tôi chính là tôi! Cô đừng quản người khác, bản thân còn không tự bảo vệ nổi, trước tiên nghĩ xem phải làm thế nào trong sạch mối quan hệ với Kỳ Dục! Cô nói ngày mai báo chí sẽ viết thế nào? Cảnh Dao mật thám Kỳ Dục, chụp ảnh post lên blog? Hay là…”
Cảnh Dao tức đến nỗi hung hăng giậm chân, nghiến răng nghiến lợi, đến môi cũng trắng bệch: “Cô, cô đợi đấy nhìn xem!”. Nói xong cũng không dám ở lại thêm nữa, xoay mông bỏ đi.
Tư Ngôn thấy cô ta cuối cùng cũng đi rồi, bĩu môi: “Cô ta đến thật đúng lúc, là do cô ta tự chuốc lấy phiền phức”.
“Còn không phải lỗi của cô.” Kỳ Dục thản nhiên nhếch khóe môi.
“Anh cũng cho rằng là lỗi của em sao? Đúng vậy, là tại em nhà báo mới đến, nhưng em không bảo Cảnh Dao đến, là do vận khí bản thân cô ta không tốt!”
“Ừm.” Kỳ Dục khẽ lên tiếng đáp.
Tư Ngôn trộm nhìn anh, thấy sắc mặt anh bình tĩnh không gợn sóng, nên cũng không nói tiếp vấn đề này nữa, chỉ lặng lẽ ngồi một bên, ngốc nghếch thừ người nhìn chậu xương rồng trên bệ cửa sổ, cảm thấy nhàm chán lại lấy điện thoại ra vào blog chơi.
Kỳ Dục nhàn rỗi đến buồn chán cho nên xem kịch bản, khi lật trang phát ra âm thanh do ma sát giữa những tờ giấy, khẽ khàng quẫy nhiễu lỗ tai của Tư Ngôn, có hiệu quả thôi miên gây ngủ.
Những ngày gần đây, Tư Ngôn không có được một giấc ngủ ngon, giờ lại sinh ra cảm giác mệt mỏi buồn ngủ, đầu óc bắt đầu chùng xuống, lúc đầu cô còn muốn chống cự một chút, giật mình tỉnh lại mấy lần, nhưng cuối cùng chống không nổi cơn buồn ngủ, đầu lệch sang một bên, dựa vào tủ đầu giường ngủ thiếp đi.
Vì cô ngủ quên nên điện thoại nắm trong lòng bàn tay rơi xuống đất bịch một tiếng, khiến Kỳ Dục chú ý đến cô.
Kỳ Dục đặt kịch bản trong tay xuống, khẽ nghiêng đầu nhìn cô, khuôn mặt tròn trĩnh xinh xắn bị mái tóc dài che bớt nên hiện ra rất nhỏ, đôi mắt vốn rất to giờ đang nhắm chặt, hàng lông mi vừa dài vừa cong thi thoảng động đậy hiện lên bóng râm dưới mắt. Đang là buổi chiều, ánh nắng rọi vào, chiếu lên khuôn mặt trắng ngần, lấp lánh trong suốt, giống như cả khuôn mặt cô phát quang vậy.
Trong lòng Kỳ Dục nghẹn lại, một cảm giác yếu mềm tê dại lan tỏa, ngập tràn trong lồng ngực anh, cái cảm giác thỏa mãn khiến khóe môi anh không kìm được nhếch lên, anh khó khăn dịch sang bên cạnh để gần Tư Ngôn một chút, từ từ đưa tay vén vài sợi tóc đang che đi gò má cài ra sau tai cô, quả là khuôn mặt cô nhỏ, chỉ một bàn tay của anh cũng che khuất cả khuôn mặt cô.
Không biết Tư Ngôn mơ thấy gì, mũi khẽ nhăn lại, miệng rên rỉ mấy tiếng, không rõ đang nói gì, vốn môi đang mím chặt cũng từ từ mở ra, lộ ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp.
Mắt nhắm lại, Kỳ Dục phát hiện khuôn mặt này đã in dấu trong não, anh thở dài; mở mắt ra, khẽ dùng ngón tay xoa nhẹ lên khóe môi cô, cảm nhận làn hơi nóng rực thở ra từ miệng, khuôn mặt dịu dàng vô cùng.
Là từ khi nào? Từ khi nào cô đã thâm nhập vào trái tim anh, khiến anh không cách nào kháng cự tấm lòng của cô? Có lẽ là lần đầu tiên gặp mặt, cô xinh đẹp đáng yêu, hoặc là sau này cô thái độ chăm chỉ làm việc, hay vì tinh thần kiên trì bền bỉ, hoặc có lẽ là…
Điều này khiến Kỳ Dục chau mày, nhưng anh nhanh chóng thả lỏng, thở dài đành vậy, cúi người nhặt điện thoại cô làm rơi dưới đất đặt sang một bên.
Mặc dù là cô đã chiếm giữa được trái tim anh, anh nghĩ anh cũng sẽ không có ý đồ đuổi cô đi, anh là người biết rõ hơn tất cả, xua đuổi một cách vô nghĩa không thể khiến hình ảnh cô thực sự biến mất khỏi trái tim anh, ngược lại, anh để ý đến cô, có lẽ sẽ càng ngày càng nhiều, đã như vậy rồi, vậy anh vì sao không học cách tiếp nhận chứ?
Mặc dù hơn hai mươi năm trước, anh chưa được nếm trải cảm giác này, nhưng anh cũng có thể thay đổi bản thân. Nếu nói trong sinh mệnh của anh trước đây chỉ có hai người phụ nữ quan trọng, vậy thì bây giờ, có lẽ đã thêm một người nữa…
Không lâu sau nữa, anh cũng nên nói rõ ràng với Tư Ngôn, có điều tạm thời, anh còn muốn trêu chọc cô, hứng thú xấu xa trong anh sau khi gặp cô đã phát tác một cách triệt để!
Khi Tư Ngôn tỉnh dậy thì mặt trời đã lặn phía tây, trong phòng bệnh vốn tràn ngập ánh nắng cũng đã dần phai nhạt, hơi nóng tỏa ra, có cảm giác trống trải lãng đãng, cô mơ hồ ngồi thẳng người dậy, đưa tay dụi dụi mắt, sau đó lại lau khóe miệng.
Phải một lúc sau ánh mắt trống rỗng vô hồn mới dần dần hồi tỉnh, cô quay đầu nhìn thấy Kỳ Dục đang nhìn cô, dọa cô kêu khẽ một tiếng, lại đưa tay xoa xoa khóe miệng, sau khi xác định không có nước dãi mới hỏi: “Em ngủ bao lâu rồi?”.
“Rất lâu.” Kỳ Dục bình tĩnh đưa ra kết luận.
“Vậy sao anh không gọi em dậy?” Tư Ngôn trách móc.
“Nếu gọi em dậy em muốn làm gì?” Lông mày Kỳ Dục động đậy, “Tiếp tục nghịch blog?”.
Tư Ngôn nghẹn họng, lúc này mới nghĩ đến bản thân vốn nhàn rỗi, chột dạ cúi đầu, cười trừ hai tiếng. Cô không dám nhắc đến sự việc này, vội vàng đứng dậy lo chuẩn bị bữa tối. Sau khi ăn bữa tối ngon lành, cô vẫn cảm thấy ngại ngùng, nhưng Kỳ Dục lên tiếng trước: “Tư Ngôn, ngày mai không cần đến nữa.”.
Tư Ngôn đang thu dọn đồ đạc, nghe thấy vậy bất giác ngẩng đầu nhìn anh: “Vì sao?”.
“Không cần đến là vì…” Kỳ Dục không có ý định lộ điều gì, thực ra chính là vì Hướng Vãn sẽ đưa người tới, anh không muốn Kỳ Dục nhìn thấy, anh cũng không biết mình rốt cuộc nghĩ gì, chỉ là anh không hy vọng Tư Ngôn có mặt, cô đã quá ảnh hưởng đến cảm xúc của anh. Hơn nữa, anh rất sợ Tư Ngôn sẽ hiểu nhầm, cho nên anh không hề muốn Tư Ngôn có mặt.
Tư Ngôn biết bản thân có hỏi không được gì nên cũng không hỏi tiếp nữa, thu dọn xong đồ đạc rồi tạm biệt Kỳ Dục, quay người ra khỏi phòng bệnh.