Chương 4
Dị giới có mùi RPG
"Dddou ddoudo ddoudo ddou"
Thật tệ. Tôi chưa chuẩn bị tinh thần tí nào. Tôi cố nói, 「Chào buổi chiều」 nhưng sợ muốn chết!
"Sao thế? Cậu đang làm gì ở nơi này?" [thợ săn]
Người thợ săn hỏi tôi đầy nghi ngờ.
"C-Ch-Chào buổi chiều" [Ayase]
Phải mãi tôi mới có thể chào hỏi một cách bình thường.
Người thợ săn khoảng gần 40 tuổi với mái tóc nâu, bộ râu rậm bao quanh cằm, trên vai đeo một cây cung và con dao rựa quá khổ gài ở thắt lưng. Anh ta mặc bộ đồ lông Matagi. Cặp mắt nâu nhạt đang nhìn tôi chằm chằm. Cái nhìn thật đáng sợ.
Đáp câu hỏi của anh ta bằng một lời chào không giúp ích gì trong tình huống này ... ..! Nếu mà tôi không tạo ấn tượng ban đầu tốt thì .....! C-Chắc tôi sẽ lựa lời ứng biến vậy.
"Ee ~ atto, ờ đúng rồi, nói - nói thế nào nhỉ, tôi không biết vì sao mình ở đây. Tôi nên làm gì ...... khi nhận ra thì tôi đã ở giữa rừng ...... Tôi không nhớ được quá khứ ...... hình như tôi bị mất trí nhớ rồi! "[Ayase]
Tôi thử diễn kịch bản "mất trí nhớ".
Um, đây là kịch bản mà tôi đưa dựng lên ngay từ đầu vì không tìm ra ý tưởng nào hay hơn. Tuy nhiên, khi thấy biểu cảm không nói nên lời trên mặt người thợ săn, có thể kế hoạch đã thất bại? Không có lựa chọn nào ngoài tiếp tục.
"Mất trí nhớ hả ...... .. Nhìn bên ngoài, cậu còn khá trẻ ... Oi, cậu có nhớ tên của mình không?" [Thợ săn]
"...... Tôi nhớ tên và tuổi. Jirou Ayase, 21 tuổi "[Ayase]
Nghe câu trả lời như vậy, anh ta đặt tay lên cằm như thể đang suy nghĩ. Cuối cùng dường như anh ta đã nghĩ ra gì đó, "Um" một tiếng và rồi gật đầu.
"Hiểu rồi. Tôi không biết sao cậu lại mất trí nhớ nhưng ...... có thể là trốn từ nội địa. Ở đây không có vest thêu hay áo sơ mi nhìn giống của cậu.....Cậu cũng trông quá gọn gàng, không giống đang trốn quân cảnh ... "[thợ săn]
"...... Etto, bị truy đuổi bởi quân cảnh là sao?" [Ayase]
Không thể bỏ qua những lời đó, tôi trở nên thiếu kiên nhẫn.
Quân cảnh thực sự tồn tại ở đây á ...? Tôi đã mong ngôi làng sẽ [Konyanyachiwa] một cách vô tư, liệu tôi có bị bắt không? [note3597]
"À, nếu cậu trốn từ nội địa thì sẽ bị bắt lại bởi quân cảnh và buộc phải quay về hoặc cũng có thể trở thành nô lệ. Hầu hết kẻ thoát được thường do có dân ở đây thông đồng bao che giúp chúng ẩn mình tốt hơn...... Một kẻ sắp trốn thoát mà lại xuất hiện với diện mạo như cậu là rất hiếm. N-H-Â-N T-I-Ệ-N, phần thưởng cho việc giao nộp kẻ đào thoát cho quân cảnh là 3 đồng bạc "[thợ săn]
Người thợ săn cười toe toét khi nói vậy. Mà đúng ra phải là "nhân tiện"!
Đúng như tôi nghĩ, đến dị giới với bộ trang phục này là điều đúng đắn. Trong trường hợp anh ta nói thật, tôi có thể bị bắt làm nô lệ chỉ sau 5 giây!. Nếu cứ mặc như cũ...... Tay thợ săn lực lưỡng này mà giao cho quân cảnh chắc tôi sẽ bắt đầu cuộc sống mới "vui vẻ" ở thế giới khác dưới thân phận nô lệ .........
Người thợ săn dường như rất thích xem phản ứng hoang mang của tôi, anh ta cười toe toét và phẩy tay liên tục.
"Lỗi của tôi, lỗi của tôi, đùa thôi mà. 3 đồng bạc thưởng là đúng, nhưng giao cho cậu cho quân cảnh là một vấn đề khác. Đã gặp ở đây thì hẳn do Le Baraka dẫn dắt" [thợ săn]
"...... Cảm ơn nhiều ...... .. Iyaa, không tốt cho tim tôi tí nào ......" [Ayase]
"Tôi sẽ về nhà để làm thịt con vật này. Cậu định làm gì? Nếu muốn đi cùng thì cậu có thể giúp tôi mang nó." [thợ săn]
Vừa nói, anh ta vừa kéo con lợn đi ngược về hướng làng. Chỉ có một điều tôi có thể làm đó là trông cậy vào tay thợ săn và giúp anh ta lôi con lợn về.
◇ ◆ ◆ ◆ ◆ ◇
Ngôi nhà của người thợ săn cách làng khoảng 1km, nằm trên đỉnh đồi nhỏ. Về cơ bản nó cũng bằng đá giống như nhà trong làng, bao quanh có một cánh đồng không lớn lắm. Tôi nên diễn đạt thế nào nhỉ, dường như đầy màu sắc hạnh phúc. Thế đấy.
Tôi thấy kinh ngạc vì không nghĩ rằng một tay thợ săn vai u thịt bắp biết quan tâm đến những thứ như vậy. Khi cùng nhau mang con lợn, tôi có thể cảm nhận được bầu không khí của cảnh sống điền viên. Tôi gặp một phụ nữ có vẻ là vợ người thợ săn và nó đem lại cho tôi cảm giác yên bình. Một cuộc sống chân chất.
Người phụ nữ có vẻ là vợ người thợ săn - mà hình như chỉ có hai người ở đây - như dự đoán là vợ người thợ săn. Cô ấy có mái tóc đỏ gợi cảm, trông trẻ hơn nhiều so với chồng. Mặc dù không cao bằng nhưng cô ấy cũng khá cao. Hai người họ bằng cách nào đó trông như một đôi vợ chồng chiến đấu.
Trong khi người chồng đang mổ lợn rừng, cô vợ giải thích cho tôi nhiều điều về thế giới này.
Thứ nhất, về [người trốn từ nội địa], có nhiều lý do.
Hiện tại, nơi này là một khu vực ngoại vi Erishe, thành phố tự do, lãnh thổ thứ hai của đế chế Hanouku. Một thành phố tự do là nơi đặc biệt trong đế quốc. Ngoài Erishe còn có hai địa điểm khác. Có vẻ việc buôn bán với các nước khác chỉ được phép tại những thành phố này. Vì vậy, chúng náo nhiệt hơn các thành phố khác của đế quốc và hàng hoá cũng phong phú. Nhưng nếu không có những hạn chế, thì một số lượng lớn người sẽ đổ xô đến từ các vương quốc ngoài. Đó là căn nguyên việc trục xuất và nô lệ hóa. Tôi dường như đã vào một nơi nguy hiểm thực sự. Người thợ săn ...
Tên người thợ săn là Shello Roth. Cùng với săn bắn, anh ta có nhiệm vụ giám sát lũ quái vật trốn thoát khỏi rừng. Tôi được giải thích một cách hăng hái rằng anh là lính đánh thuê trước khi trở thành thợ săn. Cô vợ, Rebecca cũng thuộc cùng một nhóm lính đánh thuê giống chồng. Chắn là tiêu chuẩn của dị giới, chiều cao người vợ khoảng khoảng 180cm. Tôi đoán chiều cao Shello gần .... 190cm...
Bình thường, không có quái vật trong khu vực này. Tuy nhiên, rừng sẽ đột nhiên bị "nhiễm bẩn" bởi chúng và chúng thường sẽ đến những nơi có người. Đó là lý do tại sao phải chú trọng việc giữ tuyến đường giữa làng và rừng dưới sự giám sát liên tục ...... Các chi tiết tôi nghe được là thế, nhưng nó rất khó hiểu. "Nhiễm bẩn"?
"Quái vật không phải là sinh vật bằng xương bằng thịt. Đôi khi có quá nhiều ma tố tích lũy ở một nơi trong rừng, vì vậy chúng xuất hiện. Sau đó chúng sẽ tiến thẳng chỗ con người, dùng phép thuật mạnh mẽ tấn công họ. Chuyện là vậy. Mà đó cũng không phải vấn đề lớn với người như anh ấy, cậu không cần phải lo lắng. "[Rebecca]
"Aa, không, nó không phải thứ tôi lo. Mà nơi nào quái vật thường quấy nhiễu? "[Ayase]
"Chúng thường xuất hiện trong dungeon. Những nơi có rồng sống cũng có ma tố dày đặc khiến quái vật có khuynh hướng xuất hiện. À, dungeon có kết giới ở lối ra và vào ngăn quái vật trốn thoát, và rồng thường sống cách xa con người. Rất ít khả năng người ta gặp phải quái vật. "[Rebecca]
Dungeon ktkr. [note3598]
Một thế giới RPG chính hiệu. Định nghĩa về quái vật ngoài mong đợi của tôi nhưng chúng không xuất hiện thường xuyên và có vẻ người ta khó bị tấn công bởi chúng.
Nghĩ kĩ thì, có thể quái thú hay bán nhân tộc bị coi là "động vật hoang dã" nguy hiểm vì chúng sống cách xa con người? ...... Đặc biệt là các câu chuyện về việc bán nhân tộc đánh đập những người bị họ bắt, iya ~ sự trong sáng của tôi đang bị đe dọa bởi thế giới này theo nhiều cách khác nhau. Phiền thật.
◇ ◆ ◆ ◆ ◆ ◇
Shello-san trở lại sau khi làm thịt con lợn, Rebecca đi theo ra ngoài giúp một tay (vì cần tạm thời treo lên trước khi lột da). Tôi quyết định lặng lẽ xem xét căn phòng để điều tra lối sống của họ. Nền văn minh ở đây không có vẻ gì là tiến bộ, vì vậy tôi thực sự tò mò về những vật dụng họ dùng.
Có rất nhiều công cụ bằng gỗ, đĩa trang trí trên bức tường có vẻ bằng sứ, và dao dĩa thì bằng bạc. Những chiếc đĩa được dùng thường xuyên không làm từ sứ mà từ gốm. Đồ sứ có lẽ là hàng thượng hạng. Thật bất ngờ, dao dĩa đều bằng bạc (tôi nghĩ thế), khó có thể nào là thép không gỉ.
Bếp lò không dùng ga, than củi được sử dụng làm nhiên liệu. Ngay bây giờ tôi đang dập lửa.
Vũ khí của Shello-san và thanh gươm lớn (Claymore) được đặt dựa vào tường. Tôi cảm thấy mình sẽ vi phạm quy tắc nếu chạm vào chúng mà không được phép và kìm bản thân lại. Một con dao găm bày cạnh tường lọt vào tầm nhìn, tôi lập tức dán mắt vào nó.
Lưỡi dao khuất trong vỏ. Vỏ dao bằng gỗ mun với những đường xoắn tinh tế và được bọc trong bao, trang trí những họa tiết hình học, bên ngoài khảm xà cừ. Cán, lưỡi, và chuôi chạm trổ bằng kim loại loại xanh xám tuyệt đẹp. Tay cầm có cùng chất liệu gỗ mun như vỏ và trông cũng thật đẹp.
Chỉ cần nhìn vào nó, trong nháy mắt tôi có thể nói rằng đó là một item tuyệt vời. Mặc dù toàn bộ màu đen, nó gợi vẻ yên bình và dường như còn tỏa ra hào quang ma thuật để khẳng định sự hiện diện của mình.
Dù thế nào chăng nữa tôi cũng muốn nhìn thấy lưỡi dao.
Shello-san và Rebecca-san vẫn đang "vật lộn" với con lợn rừng nên chỉ trong chốc lát, chỉ một chút thôi ...... Tôi cầm con dao lên trong khi lẩm bẩm và kéo vỏ ra.
Lưỡi dao sáng lờ mờ tựa thép Damascus, thiết kế hai lưỡi. Có những kí tự như chữ rune (tôi cũng chẳng biết) chạy trên lưỡi dao.
...Un. Nó thật tuyệt. Không phải thắc mắc gì nữa.
--Thế này không tốt. Nhưng thành thực, tôi muốn nó.
Lâu rồi mới nhìn thấy một vật kích thích lòng tham của tôi tới vậy. Nếu tôi đăng nó lên mạng, chắc chắn sẽ được vào Sảnh danh vọng. [note3599]
Nếu thường có những vật như thế này tại đây, trong viễn cảnh tốt nhất liệu tôi có thể có được thêm những vật phẩm khác tương tự? Lần sau là một thanh gươm ngắn hoặc một thanh trường kiếm chẳng hạn. Sẽ còn các item đáng ngạc niên khác nữa phải không?
Không ổn. Tôi không có kế hoạch can dự nơi đây, nhưng nếu có những kho báu thế này, tôi nghĩ rằng sẽ không tồi nếu đẩy giới hạn lên thêm một chút. Tôi đang mơ tưởng! Thẳng thắn mà nói, ở Nhật Bản, thứ này chẳng phải một loại di sản văn hoá quan trọng à? Uo-! Nên làm gì, tôi nên làm gì!
Uo ~ on!
"... Cậu thích nó không?"
"~ Tsu!" [Ayase]
Tôi giật nhảy lên khi đột nhiên nghe thấy tiếng nói. Tôi bị cuốn vào con dao quá nhiều mà không nhận ra Rebecca-san đã quay lại.
"... .Etto, xin lỗi vì đã tự ý khi chưa được phép ... Tôi chưa bao giờ nhìn thấy thanh kiếm như vậy. [Ayase]
"Fufufu, mặc dù mất trí nhớ mà cậu vẫn biết rõ nhỉ?" [Rebecca]
"...... (Acha-)" [Ayase]
Shit, lộ rồi! Tôi nghĩ vậy nhưng Rebecca-san dường như không để tâm và tiếp tục.
"Vật đó đã được Hoàng đế ban cho chỉ huy khi ông ấy làm lính đánh thuê. Sau khi chỉ huy qua đời, tôi giữ nó làm kỉ niệm. Nó không phải vật mà tôi sẽ thực sự dùng nên chỉ để trang trí thôi. Khá đẹp phải không? "[Rebecca]
"Ừm ...... không phải ký ức đã trở lại, nhưng bằng cách nào đó tôi bị thu hút bởi con dao ...... có thể là công việc trước đây của tôi liên quan đến những thứ này." [Ayase]
"Công việc? - mà thiên hướng của Jirou-kun là gì? "[Rebecca]
"....... Thiên hướng? Nó là? "[Ayase]
"Cậu đã được ban phước lành đúng không? Nghề nghiệp của cậu ý "[Rebecca]
......... Tôi là NEET gần hai năm ..........
Mà sao cũng được, cái thiên hướng đấy là gì? Tại sao tự dưng chủ đề công việc lại bật lên? Hay mùi NEET của tôi quá mạnh...?
"...... Xin lỗi, nhưng thiên hướng? Cô cũng biết tôi bị mất trí nhớ ..... tôi không chắc về thiên hướng........."[Ayase]
"Thiên hướng hiện sẽ ra trong tâm trí sau khi cậu nhận được phước lành và cầu nguyện với Thượng Đế. Cái 「Thiên hướng, thiên hướng, thiên hướng,....」ấy."[Rebecca]
Mông lung như một trò đùa .... Tôi chẳng hiểu lời cô ấy nói.
Từ đầu tôi đã không được ban phước lành vì vậy chẳng nhìn thấy bất cứ điều gì cả. Tôi cố gắng che đậy bằng cách đáp "Không thể. Tôi không nhận được bất kỳ phước lành nào"
"U ~ n? Jirou-kun học buôn bán nhỉ? Cũng có lúc người ta cần được đào tạo để được ban phước lành ...... Um, ngày mai cậu nên cố để được ban phước. Vì sẽ sống ở Erishe từ bây giờ, cậu cần một nghề của riêng mình. "[Rebecca]
"Vào lúc này, tôi thực sự không hiểu ban phước lành là gì. Nó diễn ra thế nào? "[Ayase]
"[Cầu nguyện để biết thiên hướng]. Đại tinh linh, Le Baraka sẽ ban cho phước lành. Sau đó, cậu sẽ thức dậy với nghề nghiệp thực sự của cậu. "[Rebecca]
Nhận được phước lành để có nghề nghiệp ... thế hả. Tôi hiểu mà cũng chẳng hiểu luôn. Nhưng nếu là "ngày mai" thì có nghĩa là hôm nay tôi sẽ ở đây. Tôi rời nhà chưa kịp để lại tin nhắn.....
"Dù sao thì cậu sẽ ở lại đêm nay, đúng chứ?" [Rebecca]
"V-Vâng! Cảm ơn nhiều! Xin giúp đỡ! "[Ayase]
Tôi chợt nhớ ra câu này từ một game nhập vai nào đó, 「Đứa trẻ nghịch ngợm như mi nên ở lại đêm nay」, và tôi trả lời với vẻ vô vọng.