Chương 1
Tấm gương vô hại có mùi dị giới.
"Con tàu ra khỏi đường hầm dài, tiến vào tuyết quốc." [note3475]
Câu mở của một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng chạy qua trong tâm trí tôi.
Đối với tôi, Ayase Jirou, tình tiết thậm chí còn kịch tính hơn: "Sau khi đi qua tấm gương cũ trong hầm, tôi gặp một căn phòng tối."
……….Không sao. Tôi cũng chẳng hiểu nó nghĩa là gì ...........
Ở "Thế giới bên kia mặt gương" cũng có một tấm gương đặt trong phòng, chúng dường như được kết nối với nhau ngay từ đầu. Trên mặt gương phản chiếu hình ảnh của căn phòng bí ẩn.
Bị sốc, tôi vượt qua mặt gương một lần nữa và nhận ra rằng tôi vẫn có thể quay trở lại căn hầm ban đầu mà chẳng có bất kỳ vấn đề nào.
Thật sự thì não bộ của tôi vẫn không thể nhận thức thấu đáo được tình hình hiện tại một cách rõ ràng, nhưng ngắn gọn có thể hiểu là "Thế giới trong gương", đúng chứ? Tôi biết rằng những suy nghĩ bấy giờ trong tâm trí là ngu ngốc, nhưng lúc đó tôi đã bị lấn át bởi sự tò mò và quyết định kiểm tra phía bên kia gương.
Tôi rụt rè đi qua tấm gương tới phía bên kia. Khi tôi chiếu sáng nơi đó bằng đèn pin trong tay, tôi thấy một căn phòng gạch u ám mà ngoài tấm gương ra chỉ có thêm một chiếc hòm gỗ nữa.
Không có gì ngoài những thứ đó.
Phòng rộng khoảng 8 tấm chiếu tatami. [note3476]
Không có cửa sổ vì vậy tôi không thể nói gì được về bên ngoài. Do tôi cũng không thể nghe thấy gì nên rất có thể là một căn hầm hoặc cái gì đó tương tự. Trên hết, có một cánh cửa gỗ vững chắc ở đây. Tôi có thể ra ngoài bằng bằng nó.
Tôi quyết định mở cái hòm gỗ trong phòng. Cái hòm tương tự như rương châu báu từ trò RPG mà tôi từng chơi.
".........Ooopss! Tên độc! ... ahw tha cho tôi khỏi chúng", tôi đã nghĩ vậy
nhưng chiếc hòm mở ra tự nhiên mà không có vấn đề gì.
Bên trong là những phục trang.
Quần áo trông như từ thời trung cổ hoặc đúng hơn là giống với những bộ quần áo các diễn viên trong kịch Shakespear thường mặc. Một chiếc áo sơ mi dài tay làm bằng lụa, thêu ren vàng cùng với dây và quần, đặc thù phong cách thời đó.
Chúng thành bộ rất hoàn chỉnh, không có gì lẻ ra cả.
Đây quả thực là một kho báu đúng không.........
Tôi trả lại quần áo vào hộp và nghĩ xem tiếp theo nên làm gì. Tôi có thể ra ngoài qua cánh cửa nhưng ......
Lúc ấy, tôi vẫn hơi lo lắng về việc bước vào thế giới trong gương nên tôi quyết định trở lại tầng hầm.
Sau khi trở lại, mùi ẩm mốc từ bên kia vẫn tấn công khứu giác, nhưng tôi đã có thể suy nghĩ một cách bình tĩnh hơn.
Tôi nhận thức rõ ràng rằng điều không tưởng vừa xảy ra. Chiếc gương cũ tìm thấy trong tầng hầm thực sự kết nối với một thế giới khác! Nói thế nào nhỉ ... dẫu cho có là mô tuýp fantasy điển hình nhưng vẫn rất phiền phức khi nó xảy ra thật, vì chuyện này vượt ngoài sự kì vọng. Vâng, giờ tôi nên làm gì.
......... Một điều mà tôi chắc chắn, chiếc gương này sẽ được bán với mức giá đáng kinh ngạc! Vậy đó………
◇ ◆ ◆ ◆ ◆ ◇
Tốt nghiệp trung học xong, tôi thất bại khi tìm kiếm việc làm và cứ thế gần hai năm. Nhưng không có việc làm không có nghĩa là tôi không thể làm việc. Viễn cảnh xấu nhất là tôi sẽ vào mấy black company hạng bét, tự làm mình mệt nhọc về cả tinh thần lẫn thể xác rồi nghỉ hưu. Kế hoạch là như thế.
Sau khi nghỉ hưu, nhiều khả năng tôi sẽ không có động lực để làm việc nữa và cuối cùng thành kẻ vô công rồi nghề. Nhưng tôi sẽ không chỉ ngồi một chỗ. Tôi đã gặp cuốn sách thú vị có tựa đề [Side Business sinh lợi! Thu nhập hàng tháng 300.000 yên từ đấu giá trực tuyến!]
Tôi mua cuốn sách và làm theo những gì được nói bên trong. Tôi đã thử bán sách cũ hoặc hàng đã qua sử dụng trong cuộc đấu giá online và kiếm được một khoản lợi nhuận ... cuối cùng thì nó trở thành cách tôi sống hiện tại.
Thật mắn thay, hàng tuần có một phiên chợ trời mở trong khu vực. Vì đó, tôi có thể mua hàng hoá giá khá hợp lý từ ngôi đền địa phương và tăng thu nhập của tôi lên nhiều hơn những gì mong đợi. Nửa chừng, bản thân đã bị cuốn hút, không cường điệu khi nói rằng tôi làm một nửa vì sở thích, một nửa là vì tiền.
Ban đầu do không biết sản phẩm nào sẽ bán được giá hơn nên công việc không thực sự "sinh lời". Tuy nhiên bây giờ tôi đã khá quen và thậm chí có thể để ra một chút tiền tiết kiệm.
Từ trước, tôi đã có hứng thú với các loại vật dụng khác nhau, nói hơi tự đại rằng tôi có tài năng trong việc này. Chiếc gương được tìm thấy trong tầng hầm của một gia đình lâu đời sống trong thành phố. Nó ẩn khuất sau chiếc tủ Paulownia. Khung dường như được làm bằng gỗ quý, gỗ dái ngựa hoặc óc chó, với thiết kế sắc nét và tinh xảo nhìn thực sự giống đồ cổ. "Một phát hiện bất ngờ. Vấn đề là có thể mặc cả giá đến mức nào." - những suy nghĩ đó lướt qua tâm trí. Tôi bắt đầu đếm cua trong lỗ. Tôi đi qua đi lại dưới tầng hầm trong khi suy nghĩ. Đang lởn vởn thì tôi vô tình vấp phải đống đồ trang trí cũ, ngã về phía gương và cuối cùng bị hút vào. Đó là cách sự việc bắt đầu..........
Vẫn còn có những món đồ có giá khác trong tầng hầm. (Những cái đĩa cũ. Vật dụng trông như cái lò than. Một cái thùng rất có thể đang chứa các loại vật dụng có giá khác. Đồ chơi cũ cũng bán tốt. Căn hầm như núi châu báu vậy.) Nhưng ưu tiên hàng đầu là tấm gương. Tôi rời khỏi tầng hầm, đến chỗ chủ nhà và đàm phán mua chiếc gương, chỉ nó mà thôi.
"Ah, xin lỗi ~ Những thứ trong hầm...." [Ayase]
Tôi gọi bà chủ đang uống trà trong phòng khách. (Một phụ nữ lớn tuổi khoảng 80. Dựa trên kinh nghiệm, phụ nữ lớn tuổi sẽ dễ dàng)
"Về những thứ trong hầm, ngay lúc này tôi hy vọng rằng bà có thể nhượng lại tấm gương lớn. Do kích thước quá lớn, tôi không thể mang theo những thứ khác nên bây giờ chỉ chọn cái gương thôi. Vậy, tôi muốn mua nó với giá 4.000 yên. Bà đồng ý chứ?" [Ayase]
Tôi nói tất cả cùng một lúc. Mặc dù tôi cảm thấy rằng giá tôi ra hơi thấp nhưng tôi có sẵn 4.000 yên để trả ngay. Quan trọng là phải thực hiện một giao dịch theo cách nhanh nhất và quyết liệt.
"Đúng vậy, trước khi người ta đổi ý ..." là những gì tôi nghĩ trong đầu.
"À. Tôi không cần bất cứ thứ gì dưới tầng hầm, cứ lấy gì cậu thích. Tôi không cần tiền đâu." [Bà lão]
Được rồi! Siêu may mắn!
Trên thực tế việc này khá phổ biến. Nếu bạn tiến xa đến mức được vào
tầng hầm nhà ai đó thì gần như toàn bộ những thứ ở nơi ấy đã nằm trong lòng bàn tay. Đối với hầu hết các chủ sở hữu, họ vô ý mặc định rằng bất cứ thứ gì đặt trong hầm đều là loại "đồ thừa làm chật chỗ". Tôi không thích công việc lục lọi hầm nhà người lạ cho lắm, nhưng đấy là khi họ biết trân quý những món đồ ở đó thôi. Với người nghèo như tôi thì căn hầm giống như kho báu. Ấy là tư chất của một người giàu có nên có thể cuối cùng tôi cũng sẽ trở thành người giàu.
Tôi thu được chiếc gương, cẩn thận đưa vào xe để tránh vỡ và mang về. Tôi hiện đang sống với bố mẹ. Người ta hay nghĩ là ăn bám ý. Vì không làm việc...... tôi trả một ít tiền ăn. Tôi có anh trai và chị gái nhưng cả hai đã rời khỏi nhà.
Là thành viên nhỏ nhất nên tôi khó mà kiềm được việc trở thành ăn bám. Nhưng một khi có được một công việc tôi sẽ rời khỏi nhà! Tôi chắc chắn sẽ tự lập một khi tôi tìm được một công việc!