Buổi sinh hoạt mà tôi sắp tham gia nằm ở Trường Cao Trung quận Maegasaki, một buổi sinh họat tập thể toàn trường diễn ra mỗi tháng một lần.
Trong khi chờ đợi buổi sinh hoạt bắt đầu, trong phòng thể chất, tôi gọi đám bạn ra xếp thành hàng bên cạnh tôi.
“Xin thông báo rằng: Mít-tơ Tôi cuối cùng cũng cũng có vợ.”
“Ờ, đây là lần thứ bao nhiêu trong năm nay rồi Nishimura?”
Lũ bạn cùng lớp nhìn tôi với ánh mắt khinh thường.
Nishimura là tên thật của tôi ngoài đời thực.
À, ý tôi là bỏ phần “ngoài đời thực” đi, chả cần thiết gì cả.
Có phải thêm cụm từ “ngoài đời thực” là thói quen của con người khi họ quá chìm đắm vào Internet?
“Thôi nào, tụi mày sẽ bị sốc đấy, cô ấy là người đầu tiên.”
“Thôi đừng bốc phét nữa, cứ ba tháng là mày lại thay vợ một lần mà.”
Tôi cố gắng nói chuyện nghiêm túc nhưng lại bị phủ nhận một cách không thương tiếc.
Thôi được rồi, thử đợi một lát xem sao.
Tụi mày không vô cảm đến thế, phải không?
“Ơ, không có phản ứng gì à? Đại loại như “Gì cơ mày cưới rồi á?” ấy?”
“Không.”
“Nếu mày kiếm được bạn gái chắc tao chết đứng tim vì sốc quá.”
“Kể cả khi hai mươi năm sau, mày gọi điện khoe với tao là mày sắp cưới vợ thì chắc tao vẫn hoàn toàn đứng tim đấy.”
“Tao không thể phủ nhận điều đó, nhưng mà làm ơn đừng có nói như vậy nữa!.”
Thậm chí tụi nó còn hùa nhau đùa một cách thậm tệ như vậy nữa.
Một đứa cau mày bối rối nhìn tôi.
“Thế rốt cuộc đó là thứ gì, cái thứ “vợ” mà mày bảo ấy?”
“Đương nhiên là về mẫu nhân vật nó thích rồi.”
“Chuẩn, chuẩn đấy, là cái thứ gọi là “waifu” đó.”
“Eo, tởm kinh.”
“Dừng lại ngay cho tao! Chúng mày đang làm tao tổn thương sâu sắc bằng những lời vô tâm ấy đấy!”
Tôi ôm đầu mình lại để vượt qua những cảm xúc tiêu cực ấy.
Nói là tổn thương cực mạnh nhưng thật ra tôi đã đoán trước được việc này.
Có thể nói, đây là một cách xoay sở tình huống thông minh dựa trên trí thức của nhân loại.
Mỗi người trong ngôi trường này đều có một “mẫu nhân vật” cho riêng mình, phải không?
Ví dụ như “dân thể thao” thì sẽ gia nhập các câu lạc bộ thể thao, “dân nhạc” thì rất am hiểu về âm nhạc, “ban cán bộ lớp” thì thường là những người có kết quả học tập tốt, còn lũ “du côn” lại là thô tục và bạo lực.
Nhưng điểm số của tôi luôn ở mức trung bình của trung bình, nằm trong câu lạc bộ về nhà, và có sở thích là chơi game online. Một cậu học sinh cao trung bình thường mà không dính dáng gì đến riajuu.
Tôi nhận ra là mình cần nỗ lực hơn và cố gắng tạo ra một “mẫu nhân vật”, và kết quả là-
“Nishimura, mày đúng là đồ lập dị mà...”
“Tao đang tận hưởng cuộc sống theo cách riêng của tao, chúng mày im đi.”
“Được rồi, vậy thì lần sau nhớ gới thiệu với tao cái “waifu” của mày nhé.”
“Không, nó phải học cách rời bỏ khỏi cái màn hình máy tính trước đã.”
Đún vậy tôi đã trở thành một thằng otaku hòa đồng.
Nhưng mà các bạn thấy đấy, nó vui không tưởng. Otaku là một nhân vật không thể thiếu trong lớp học, nên tôi không ngần ngại mà thoải mái kết bạn.
Thật đấy, ví dụ như là.
“Ê, Nishimura, hình như diễn viên hài Jumbo Satou đang phát sóng trực tiếp trên mạng đúng không?”
“Đúng rồi đấy, hôm qua hình như cũng có chiếu.”
“Không thể nào, nó có hay không?”
“Mày sẽ biết nếu như mày xem thôi, cơ mà nó nhạt vãi chưởng.”
“Aaa, tao biết mà.”
Dường như sự hiện diện của tôi không thể thiếu những cuộc nói chuyện như thế này.
Một kẻ lập dị với phương châm “nếu bạn muốn nói về chủ đề gì, hãy cứ bắt chuyện với thằng này.”
Một đứa đã quá quen với những thứ dị hợm, người mà sẽ cho bạn một cảm giác thật thoải mái.
Thật may là cuộc trò chuyện về vở hài phát sóng trực tiếp trên mạng vẫn đang tiếp tục, có thể nó sẽ còn tùy thuộc vào mức độ tự nhiên của câu “Tao xem nó rồi”.
“Anh ấy chỉ thực sự giỏi trong việc khích đểu thôi nhỉ?”
“Ừ, phải, anh ta luôn trả lời mọi câu hỏi với chỉ một câu duy nhất. Đó là Jumbo đấy! Nói láo nghe được đấy!”
“Chắc chắn sẽ phải có hàng tá bình luận ở đây.”
“Nhưng việc chỉ lặp đi lặp lại một câu trả lời như thế khiến nó thật đáng sợ.”
Và những đứa khác cũng nhảy vào nói theo. Dù sao thì có lẽ tụi nó đã xem buổi phát sóng trực tiếp rồi.
Tuy nhiên, để tránh việc gắn biệt danh là “kẻ dị hợm” khi nói những thứ ấy, tụi nó cố tình hướng cuộc trò chuyện đến tôi.
Sau cùng, khi mà tụi nó nói chuyện với tôi, về những thứ vô cùng kì quặc, thì tụi nó cũng được miễn án gán mác là otaku.
Chúng lấy lý do là đang theo dõi câu chuyện của tôi, mặc dù thực sự là tôi chẳng còn gì để nói cả.
“Ai mà thèm quan tâm tới một diễn viên hài với vài câu nói đùa chứ. Aaaa, tao muốn có gấu quá.”
“Đừng có lôi chuyện ấy ra nữa.”
“Nếu tính cả vợ thì tao cũng muốn có một.”
“Dừng ngay cho tao, Nishimura.”
Đương nhiên, các chủ đề cũng có thể xen vào nhau.
Tôi không cần phải kiềm chế bản thân và tôi có hàng ngàn chủ đề khác nhau để bàn. Kể cả khi tôi không thể theo kịp với những thứ của lũ riajuu, nó vẫn ổn, tính tôi là vậy đó.
Và tôi nghi rằng mình đã tạo một chỗ đứng khá tốt cho bản thân.
Vấn đề duy nhất của tôi có lẽ là—những cái nhìn từ đám con gái trong lớp.
“Kinh tởm...”
Giọng nói đó phát ngay từ đằng sau chéo chúng tôi.
“Lại nữa, bọn chúng lại bàn tán về mấy cái chủ để dị hợm đó rồi. Bọn otaku thật là kinh tởm. Các người đừng có bao giờ lại gần chúng tôi.”
Tôi quay đầu lại về phía họ, và đường nhiên họ đang lườm tôi với ánh mắt khinh bỉ.
Đó là một điều dễ hiểu khi tên lập dị hòa đồng như tôi thỉnh thoảng lại thưởng bị kêu là “kinh tởm” và “phiền phức”. Đúng thật là có hơi phiền phức,
Nhưng đó là chỉ đối với những cô nữ sinh cao trung bình thưởng như các cô thôi.
Cậu ta tên là Segawa gì gì ấy, nếu tôi nhớ không nhầm.
“Thật là, mày kinh tởm quá đấy, Nishimura.”
“Tao không thể phủ nhận điều đó nên là làm ơn dừng lại đi.”
“Ôi, Nishimura. Sự thật mất lòng, luôn là vậy không phải sao?”
“Bọn tao biết mày rất dị hơm, nhưng mà nhỏ đâu cần phải chỉ ra mức độ dị hợm của mày cơ chứ?”
“Chúng mày còn ác hơn cả cậu ta nữa.”
Chà, thế đấy. Đó là lý do tôi không kiếm nổi một cô bạn gái hay gì cả.
Tôi đã từ bỏ rồi. Thứ tôi cần chỉ là game, thế là đủ.
“Dù sao cô ấy vẫn rất đáng yêu nếu cô ấy không thốt ra những lời đó.”
“Ê chúng mày nghe chưa? Thằng Maeda ngồi kế bên nhỏ hình như đã tỏ tình với nhỏ đó.”
“Trời, một vị anh hùng.”
“Bản thân nó cũng đã dị rồi phải không? Rồi, Segawa là hình mẫu lý tưởng của mày đúng không Nishimura? Nhìn thấy gì chưa, nhỏ cũng không đến nỗi nào, cũng xinh xắn và thậm chí là tóc hai bím nữa.”
Lời thì thầm của mấy đứa bạn nhắc rằng tôi nên quay về phía đám con gái sớm hơn.
“Hmm, sẽ rất tuyệt nếu nhỏ là tsundere, những mà nhỏ hoàn toàn là tsun rồi còn g...aaaaa...”
Tôi chạm mắt với đôi mắt đầy sát khí kia.
“...Ngươi muốn chết phải không?”
“Tớ, tớ thật sự rất xin lỗi.”
“L-Làm ơn tha thứ cho Nishimura. Tội duy nhất của nó là dành tình yêu cho tóc hai bím thôi.”
“Thật ghê tởm...các người có thể ngưng hít thở chung bầu không khí với tôi được không?”
“Đau quaaaá.”
Này, đâu cần thiết phải đi xa đến vậy?
Tôi bị đẩy ra và va vào một bạn nữ lớp kế bên.
“Kyaa...”
“A, tớ thật sự xin lỗi. Cậu có sao không?”
“À không. Tớ...”
Cô gái lui người về phía sau một cách vô cùng sợ hãi và liên tục lắc đầu. Tôi không có gì để nói về mái tóc dài ngoằng ấy và tại sao cô ấy lại cứ nhìn xuống đất như vậy, nhưng trông cô ấy thực sự rất sợ.
Otaku đáng sợ thật à?
Tôi đoán là có, và tiện thể xin lỗi luôn vì tồn tại quanh cậu.
Có thể nói, đó là cách xã hội nhìn vào họ.
“Buổi sinh hoạt sắp sửa bắt đầu nên yêu cầu mọi người trật tự nàoooo.”
Giáo viên của chúng tôi nói với vẻ mặt chán nản. Một giáo viên nữ còn tuổi đôi mươi và chưa lấy chồng. Tôi sẽ không bàn luận gì về kĩ năng lái xe của cô ấy dựa vào độ tuổi của cô, nhưng dù sao Satou-sensei cũng là một giáo viên Tiếng Nhật mẫu mực hoàn hảo. Sau khi ủ rũ trả lời “Vânggg”, chúng tôi bắt đầu ổn định lớp học.
[ Chào buổi sáng mọi người. Tôi là Goshuin, chủ tịch hội học sinh. Và bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu buổi lễ họp mặt thường niên.]
Và thế là, khi giọng của hội trưởng hội học sinh vang lên thì buổi lễ cũng bắt đầu. Tôi lỡ đãng nhìn cô ấy, một kiệt tác nghệ thuật và cả cái thái độ tự tin giúp cô ấy ứng cử nữa, hoặc chí ít thì họ đồn như vậy, tôi phát ra một tiếng thở dài.
Thật sự thì tôi chả có tí may mắn nào với con gái cả.
Thật sự là một chút cũng không.
Nhưng mà.
Tôi đã kiếm được vợ là sự thật không thể thay đổi.
††† ††† †††
Bình tĩnh nhìn lên thanh máu đang hiển thị trên đầu nhân vật của tôi, [Russian], đang dần dần tụt xuống, tôi cố ấn phím thật bình tĩnh và nhẹ nhàng.
Tiếng rên rỉ của những con quái vật chồng chéo lên nhau truyền vào tai tôi qua tai nghe.
Nhân vât mà tôi đang điều khiển, Russian, đang dùng hết sức lực để chạy xuyên qua vực mê cung.
Tuy nhiên không chỉ mình anh ta chạy, mà có cả đống quái vật đang kéo theo anh khiến cả màn hình tôi chật cứng quái vật.
“Chết tiệt...bọn chúng thật phiền nhiễu.”
Một con quái vật tự dưng đứng lại, thế là tôi đã thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của chúng và tiếp tục chạy.
Tôi cuối cùng cũng quay lại chỗ cũ sau khi đã chơi trò đuổi bắt với đám quái vật kia, nhưng lần này tốn nhiều sức hơn bình thường và thanh máu lại tiếp tục tụt xuống.
Thông thường, màn này không khiến tôi vất vả đến vậy và tôi cũng hiếm khi mắc phải sai lầm như vậy.
Nhưng tôi chưa bao giờ mắc phải nhiều lỗi đến như thế. Đáng lẽ ra khi tôi quay trở lại với đồng đội thì thanh máu phải còn khoảng tám mươi phần trăm, nhưng nó giờ đã mất đi quá nửa rồi. Chứng tỏ tôi tập trung chưa đủ cao độ.
Và đương nhiên là tôi biết tại sao.
Đó là do cuộc trò chuyện giữa những thành viên trong guild của tôi, những dòng chữ liên tục xuất hiện ở khung cửa sổ chat góc dưới màn hình.
Lỗi là tại những dóng chữ ấy. Không phải lỗi của tôi. Tôi là người duy nhất không có lỗi trong chuyện này.
◆ Ako: Và sau đó tớ đã dẫn Rusian đến nơi mà chúng tớ lần đầu gặp nhau, rồi tớ đã ngỏ lời cầu hôn ở đó.
◆ Apricot: Cuối cùng, cuối cùng thì nó cũng đã xảy ra đúng như anhdự đoán. Nhưng anhkhông ngờ đó là emđấy, Ako.
◆ Schwein: Hai ngườicòn kéo dài câu chuyệnđến bao giờ đây? Thật là, hắn tachỉ là một kẻ nhát chết mà thôi, lol.
◆ Ako: Rồi Rusian đã từ chối tớ…
◆ Apricot: Đùa hả? Cậuta đã nói “không” với em, Ako? Chắc cậuta bị thần kinh hay gì đó rồi!?
◆ Schwein: Hừm, những người chơi ở cấp độ ngang tớsẽ không bao giờ làm như vậy, lol. Tớkhông biết hắn ngu đến mức nào nữa, lol.
◆ Ako: Một cảm giác đau nhói vô cùng cứ liên tục xuất hiện ở chỗ này vậy…
“Bọn họ thật là...”
Có lẽ tôi nên đánh bại họ và khiến họ im lặng như là lũ quái vật này thì hơn.
Tôi chạy hết tốc lực với những suy nghĩ chả mấy tốt đẹp trong đầu về đồng đội của mình. Không phải để giết hết lũ quái vật mà là để ngăn họ không chat thêm nữa.
◆ Ako: Nhưng Rusian sau đó còn nói : “Cậu không cần phải tốn tiền vào những thứ như vậy.” khi mà tớ đang chuẩn bị cường hóa chiếc nhẫn, sau lời nói ấy, anh ấy đưa tớ một chiếc nhẫn có hiệu lực trong 20 phút và nâng cấp tất cả các trạng thái phòng ngự đó.
“Uuuuuwoahhhhhh, nhanh lên nào.”
Tôi chạy cật lực đến chỗ đồng đội trước khi cô ấy tiết lộ toàn bộ sự việc.
Nhân vật của tôi có sử dụng một cậy trường kiếm từ hồi xưa mà giờ tôi đeo trên lưng, nó giống như một tấm khiên vậy, nó có thể chắn mọi đòn tấn công của kẻ địch.
◆ Rusian: Nhanh lên nào mọi người, thức ăn đã được bày ra hết rồi.
Hàng loạt đòn tấn công đổ dồn về phía tôi nhưng mà tôi vẫn trụ được. Lượng máu mà tôi hồi phục được trên đường chạy gần như bị bào mòn ngay lập tức, nên thanh máu của tôi đang từ chuyên từ màu xanh thành màu vàng.
◆ Schwein: Trông hắn nhăn nhóvậy thôi mà cũng cố gắng hoàn thành nhiệm vụ đấy chứ, huh, lolol.
◆ Apricot: Những cậucon trai tsundere luôn có sức quyên rũ theo phong cách riêng của họ, huh.
◆ Rusian: Đừng có chat khi có người đang lùa đống quái vật hộ mình chứ. Xử lý chúng thôi nào, Schw!
Nhìn tôi đây này, không thấy tôi đang vật lộn dưới này à? Tôi sẽ chết đấy cậu biết chứ!
◆ Schwein: Tôi không muốn nghe điều đó từ cậu đâu, ông chồng kháu khỉnh ạ.
Tin nhắn hiển thị lên và người đồng đội của tôi với thanh đại kiếm, Schw- à ý tôi là, Schwein- đang từ từ đập tan tác lũ quái vật.
◆ Rusian: Sẽ ra sao nếu cậu phải một mình chống chọi với cái đám này giống như tôi hả? Tên ngốc này.
◆ Schwein: Ahahaha, người nghĩ đám sinh vật nhỏ bé đó có thể hạ gục ngài Schwein vĩ đại này ư?
Này này, sao lại tỏ vẻ kiêu ngạo như vậy? Cậu thậm chí không thể sống sót nêu chỉ có nửa chỗ này thôi ấy chứ.
◆ Ako: Mừng anh trở lại, Rusian.
Và “waifu” của tôi, Ako, ra chào đón tôi với nụ cười thánh thiện trên khuôn mặt.
Mà chờ đã, cô ấy là một Healer. Đó không phải là một công việc nhàn rỗi mà bạn có thể chat thoải mái trong trận đấu.
◆ Rusian: À ừm, không có vấn đề gì đâu Ako. Hồi máu cho anhđi Ako!
Trong khi tôi đang liều lĩnh dùng cả mạng sống của mình để chống trọi với lũ quái vật, thì những người đồng đội của tôi lại đang rất ung dung và gần như quên mất luôn cả tôi.
Thanh máu của tôi tiếp tục tụt dốc không phanh.
Qua màu vàng, nó chuyển thành màu đỏ, đó là dấu hiệu rằng tôi đã mất đi hơn nửa lượng máu của mình.
Một cái biểu tượng hiệu nhân vật của tôi, báo hiệu cậu ta đang bị mất rất nhiều máu. Anh ấy đang trong tình trạng nguy kịch.
◆ Ako: Xin lỗi Rusian. Chờ em một chút, em sẽ trở lại ngay thôi!
“Cậu có thể dừng được bao nhiêu kĩ năng trong khi đang gõ dòng chữ đó chứ?”
Tôi cố gắng đợi thêm vài giây nữa, và có một hiệu ứng màu xanh là hiện lên màn hình thật nhức mắt.
Đó là bằng chứng của việc sử dụng kĩ năng hồi máu thành công.
— Ngay giữa đám quái vật.
◆ Rusian: Emđang làm cái quái gì vậy?
◆ Ako: E-em xin lỗi Russian!
Vậy thì hãy điều khiển nhân vật thay vì chat đi.
Ngay sau khi tôi vừa thoát khỏi cái chêt, thì có một hộp thoại hiện lên trên đầu nhân vật nam đứng sau Ako.
◆ Apricot: Hahaha, không việc gì phải lo lắng cả. Hãy chiêm ngưỡng đi, sức mạnh của của một cây trượng cường hóa với giá 1,500 yên kèm theo bùa tăng sức mạnh phép thuật, được bán với giá 300 yên/cái và mua mười tặng một.
◆ Rusian: Không phải những trang bị như vậy đang đốt ví người chơi sao?
Thật là lãng phí! Dừng lại ngay đi!
Nhưng rồi tôi chợt nhớ ra, một khi đã kích hoạt phép thuật rồi thì không có cách nào để dừng nó cả.
Một vụ nổ được khai triển bởi trang bị mua bằng cách nạp tiền, đi kèm với một hiệu ứng đặc biệt độc nhất vô nhị, trông nó hùng vĩ hơn bất cứ vụ nổ nào. Nó tạo ra một tiếng nổ lớn, và lan ra tỏa kín cả màn hình.
◆ Ako: Thật tuyệt vời, Master, nó hoàn toàn hủy diệt cả đám quái vật.
◆ Apricot: Hahaha, đó chính là sức mạnh của trang bị “huyền thoại”.
Hay là sức mạnh của đồng tiền đây, một huyền thoạt bẩn thỉu.
Với trang bị hiếm cộng thêm bùa lợi tăng sức mạnh, cây quyền trượng có thừa khả năng để hành lũ quái ra bã, những quả vân thạch rơi xuống thiêu rụi đám quái vật một cách êm đẹp.
◆ Apricot: Fu-fu-fu, không có cảm giác nào tuyệt hơn khi bạn có thể đánh một phát-chết luôn.
◆ Rusian: Woa, vậy là anhcó thể thực sự tiêu diệt lũ quái trong một phát?
Biết phải tốn bao nhiêu hit để kết liễu quái vật, kể cả khi có RNG, là một yếu tố thiết yếu giúp tối đa lợi ích khi đi săn, bởi vì gần như tất cả chúng đều có thể chịu được hơn 1 đòn.
Nhưng lại không có danh hiệu thông thường nào khi đạt được nó trong bãi săn ở một độ khó nhất định.
Hà, Apricot-shi, chủ guild của chúng tôi, “Alley Cats”, có class riêng cho mình là một đại gia tiêu tiền, lượng tiền vượt qua cả những guild đang hoạt động năng nổ nhất.
Thật ra tôi khá đau xót. Kể cả khi đó không phải tiền của tôi, nhưng tim tôi đau nhói như thể chính mình bỏ tiền ra mua chúng vậy.
◆ Apricot: Trang bị nạp không phải tự nhiên phô bày ra như thế này đâu. Nghe cho kĩ đây, mỗi viên vân thạch vừa rồi có gắn ba mươi thanh umaibou đấy.
◆ Rusian: Ba mươi thanh và mỗi cái tốn 10 yên…
◆ Swchein: Vậy là luọt khai hỏa mới nãy còn đáng giá hơn cả Russian, lol.
◆ Rusian: Tôi không rẻ đến thế nhá!?
Một luồng sáng xanh lá cây nhấp nháy trên màn hình khi tôi đang chat.
Chắc hẳn đó là hiệu ứng duy trì hồi máu dự phòng. Thanh máu của tôi lại từ từ chuyển sang màu xanh.
◆ Ako: Tớ xin lỗi, nó bị ngắt khi tớ chat.
Nhân vật nữ đang mặc một bộ đồ màu trắng và cúi đầu xin lỗi liên tục. Không ai khác đó chính là vợ tôi, Ako.
Thật may là tôi đã không chết, nhưng trình độ của cô ấy chả cải thiện lên tí nào cả. Mặc dù cô ấy chơi game này cũng được gần một năm trời rồi.
◆ Rusian: Dẹp chuyện đó sang một bên đi, tại sao chúng ta không tập trung vào chuyến đi săn hơn là ngồi trò chuyệnnhỉ?
◆ Schwein: Nếu đội chúng ta mất đi tôi mới là vấn đề chứ, còn Rusian thì chả ai quan tâm đâu.
◆ Apricot: Cậu là một người chồng tốt phải không? Cậu nên bỏ qua cho cô ấy chứ. Lần sau cứ để cô ấy thư giãn hơn xem sao.
Ako hớn hở vỗ tay trước những lời vô trách nhiệm đến từ hai người họ.
◆ Ako: Tớ hiểu rồi. Vậy thì thả lỏng đi nhé, Rusian!
◆ Rusian: Đừng có thư giãn nữa! Nhanh hồi máu choanhnào!
Aaaa, thật tình, trời ạ.
Chuyến đi săn này sẽ thoải mái hơn nếu có một healer chuẩn mực đi cùng.
◆ Schwein: Này Rusian, nói nhỏ nhẹ với vợ mình thôi không được sao?
◆ Apricot: Thật là, chuyện nội bộ gia đình ấy mà.
◆ Rusian: Em là người đang phải chịu khổ đây này! Mà hơn nữa “nội bộ gia đình” chỉ liên quan đến việc nhà thôi.
Bị nói như thế này thậm chí còn làm tôi điên hơn! Chỉ vì chúng tôi mới cưới nhau mà dễ dãi như họ thé này thì không được!
◆ Rusian: Mà, anh sẽ tiếp tục làm chim mồi nữa nên Ako, không cần cố quá đâu, chỉ cần hồi máu cho anh sống là đủ rồi, nhớ đấy.
◆Ako: Vângggg, em sẽ cố hết sức.
Ako tươi cười đáp lại.
Ngay khi tôi tiếp tục rời đi thì tiếng ‘pikon ♪’ vang lên.
◆ Ako: Rusian, cảm ơn anh.
Kèm theo đó.
◆ Ako: Em yêu anh.
Rốt cục thì tôi cũng không thể từ chối cô ấy.
Tôi không thể kết hôn với ai được vì tôi cị chấn thương tâm lý từ vụ tỏ tình với một CÔ GÁI trong game! Cô ấy nhiệt tình tới mức gạt bỏ luôn cả những thỉnh cầu của tôi và khiến tôi phải đầu hàng.
Tôi đã cưới vợ trong game.
◆ Rusian: Aaa, tôi bị đánh bạ…..
◆ Apricot: Ê Rusian, cậu vừa tăng EXP phải không?
◆ Rusian: Em đoán là vậy.
Chúng tôi cùng nhau trở về thị trấn và quây quần tại quán cafe mà đã được thuê để tổ chức những buổi họp mặt của guild.
Nội thất bên trong được làm bằng gỗ và được chạm khắc vô cùng tinh tế, cộng thêm cả BGM du dương nữa. Tôi rất thích nơi này bởi cảm giác mà nó đem lại cho người ngồi ở đây.
Như là một lẽ thường tình, Ako lại ngồi kế bên nhân vật của tôi, Rusian, người đang ngồi trên một chiếc ghế trong quán.
◆ Ako: Làm tốt lắm mọi người. Và em xin lỗi vì đã để anh chết liên tục, Rusian.
Một hộp thoại xuất hiện trên đầu nhân vật của Ako khi búi tóc của cô ấy phẩy lên phẩy xuống.
Những gì hiện trên hộp thoại là những gì Ako đã nói. Nó thường được thiết kế sao cho mọi người đều có thể nhìn thấy.
◆ Apricot: Thiệt tình, chuyến đi ngàyhôm nay có vẻ vất vả hơn thường ngày nhỉ?
◆ Ako: Dạ…
Một tiếng chuông “pikon ♪” vang lên khi tôi đột nhiên cất tiếng. Cùng lúc đó, một cửa sổ mới hiện lên trên màn hìnhsong song với cả game.
Cửa sổ đó là phòng chat riêng của Ako.
Ẩn, WIS, TELL; đó là thuật ngữ để chỉ những cuộc đối thoại riêng giữa hai người mà người khác không thể thấy được. Không giống như bảng chat chung, ta không phải lo sợ rằng có người khác sẽ nghe lỏm được cuộc nói chuyện.
Ako rất hay sử dụng phòng chat riêng kể cả khi chúng tôi đang ở cùng những người khác trong guild.
◆ Ako: E, em muốn nói chuyện nhiều hơn với Rusian, th-thế nên…
“Cô ấy lại thế nữa rồi...”
Người bạn thân thiết của tôi, Ako , đã quen biết tôi cũng đã gần một năm.
Cô ấy chính là vợ tôi.
Tôi có thể chỉ ra rõ vấn đề của chuyện này, nhưng cô ấy vẫn là vợ tôi.
Chắc chắn đã được một năm kể từ lúc chúng tôi lần đầu gặp nhau. Khi đó Ako vẫn là một người chơi mới toanh và tôi đã giúp đỡ cô ấy với một vài lời khuyên. Đại loại như cách đăng xuất hay những thứ khác. Việc những người mới tập chơi không biết cách thoát game cũng xảy ra khá thường xuyên, điều này chả có gì là lạ cả.
Nhưng mà cô nàng này, cô ấy dính chặt với tôi kể từ lần đó y hệt như gà con luôn coi những gì chúng thấy đầu tiên sau khi nở là mẹ chúng vậy.
Chuyện đó xảy ra ngay sau vụ với Nekohime-san, tôi đã tự rời guild và chơi solo. Bằng một cách thần kì nào đó, tôi đã gặp Ako và chúng tôi trở thành như thế này từ lúc nào không hay.
◆ Rusian: Ako này, không phải chúng ta đã cưới nhau rồi sao? Emkhông cần chat ẩn như thế này đâu, phải không? Không có gì phải giữbí mật cả, emcó thể nói ratrước mặt mọi người mà.
Qua bảng chat ẩn, Ako liên trả lời tôi.
◆ Ako: Em đang...nói chuyện...trực tiếp tới...trái tim...anh...
◆ Rusian: Ako này...Ako?
◆ Ako: Nó...khác với...những lần khi em chat với mọi người trong guild… quan tâm đến vợ mình hơn đi...hơn đi...hơn đi…
◆ Rusian: Nghe anhnói đi.
Hầy, cô ấy lại thế nữa rồi. Mà dù sao tôi cũng không hề thấy chán khi có cô ấy bên cạnh.
Mỗi khi cô ấy gặp khó khăn, có một chuyện gì đó để nói, hay là kiếm được thứ gì đó lạ lạ, cô ấy lại tìm tới tôi. Đó là “mẫu nhân vật” của cô ấy.
Không phải là “con gái” mà là “nhân vật nữ”.
Tôi không biết gì về người đang điều khiển cô ấy cả.
Nói thật thì tôi sợ rằng đó là một người đàn ông.
Đúng hơn là không có người chơi nữ nào trong game online cả.
À khoan, ý tôi là họ có lẽ vẫn tồn tại trong cái thế giới rộng lớn này, bạn biết đấy. Nhỡ đâu lại có một cô gái đang ở gần tôi thì sao? Và tất nhiên có khả năng Ako là nữ mặc dù nó rất thấp, phải không? Nhưng những chuyện đó chả liên quan đến tôi. Tôi chỉ cần biết trong game mình là “Rusian” và Ako là “Ako”. Không phải con gái, mà là một “nhân vật nữ”.
Game và đời thật quá đỗi khác nhau. Hoàn toàn không có một mối liên hệ nào cả. Đó là lý do tại sao trong game chỉ có “nhân vật nam” và “nhân vật nữ”, chứ không có con trai và con gái. Tôi nhìn nhận chúng như thế đấy.
—Sau cùng thì, không đời nào tôi lại nghiêm túc ngỏ lời với ai đó mà do một tên đực rựa điều khiển được.
◆ Schwein: Dù thế nào thì, chỉ với chừng đó mà đã gần tạch như cậu thì quá là kém cỏiđấy, Rusian.
Có lẽ Schw đang thu nhặt chiến lời phẩm mà chúng tôi thu được trong chuyến săn khi đang mạnh mồm nói điều đó.
Cậu ấy là người luôn khoe khoang sự cao quý của mình, nhưng cậu thực sự là một người chơi chăm chỉ và luôn đảm nhận vai trò phân chia phần thưởng khi đi săn. Một điều nữa là cậu ấy xuất hiện không thường xuyên, nhưng lại căn thời gian rất chuẩn.
◆ Rusian: Ê cậu con trai với thanh đại kiếm kia, sao không thử đặt mình vào tình huống của tôi đi nhỉ?
◆ Schwein: Hử, cậu đang thách tôi đó hả? Cậu thực sự thách đố tôi đó hả, anh bạn? Hừm, cứ ngồi yên đó và xem đây, tôi sẽ đánh tan bầy quái đó vào lần sau cho cậu xem.
Hmph, Schwein nói và bước đi với khí thế hùn hụt.
Ako phấn khởi vỗ tay nồng nhiệt.
◆ Ako: A, tanker chính đây rồi! Chúng ta có thể thắng!
◆ Schwein: À không, tớ dùng kiếm mà.
◆ Rusian: Ako, emkhông phân biệt được sự khác biệt này à?
Trời, sẽ không có một cô gái nào có thể thốt ra điều đó đâu.
Mà kệ đi, dù sao đây là game online. Tôi cũng chả quan tâm lắm.
“Chà, chắc là vậy rồi.”
Tôi đã nhận được phần thưởng của ngày hôm nay trong túi đồ và thở dài một tiếng.
Cứ tiến lên và chết thoải mái; LA không phải game mà sẽ nói điều đó với một newbie. Cứ mỗi lần chết thì lượng EXP nhận được sẽ giảm đi. Mặc dù chúng tôi đã đánh bại hết lũ quái vật đó, những số lần chết đã trừ hết luọng EXP thu được. Vi vậy những gì tôi nhận được chỉ có tiền.
Tuy nhiên, tôi đã không còn quá quan tâm đến phần thưởng từ khi được chơi cùng mọi người.
◆ Apricot: Hai bọn em vẫn bám dính nhau như thường ngày nhỉ?
Master nhìn về phía chúng tôi và nói.
◆ Rusian: Dính lấy nhau? Em thấy tụi em khá bình thường mà?
◆ Apricot: Nếu cậu cho đó là bình thường, vậy tại sao không thửnhững trò tình tứ hàng ngày để chứng tỏ tình yêu của hai người sâu đậm đến mức nào đi? Tuy đã được một năm kể từ lúc chúng ra gặp nhau, nhưng tôi chưa thấy hai em bất hòa lần nào cả. Luôn luôn đối xử với nhau rất tốt là đằng khác.
Master nghiêng đầu hỏi. Làm ơn dừng lại đi, nói về chuyện yêu đương trong hôn nhân trong game quả là một chuyện xấu hổ.
◆ Rusian: Không có như vậy mà.
◆ Schwein: Tại sao cậu lại phải khiêm tốn như vậy chứ, anh bạn? Hmph, tên sướng đời chết dẫm này.
Sau khi hoàn thành công việc phân chia, Schwein giương kiếm lên mà nói.
Ý cậu ta là gì? Tôi hoàn toàn không ngờ rằng việc kết hôn trong game lại khiến tôi trở thành một kẻ sướng đời.
◆ Rusian: Cậu đang nói cái gì vậy, nhiều nhất thì nó chỉ là thành công trong game thôi mà?
◆ Schwein: Ờ ha, đúng đấy...à mà khoan, nếu nói về điều đó thì tôi có lẽ là người chiến thắng. Chả là, có một người đa tỏ tình với tôi ngoài đời thực đấy.
◆ Apricot: Ồ, thú vị đấy.
◆ Rusian: Thật hả!? Đừng nói với tôi là, Schw, cậuthực sự là một gã điển trai đấy!?
Bạn tôi ơi, tôi thật sự ghen tị với cậu đấy. Cậu ấy quả là hơn tôi gấp nhiều lần.
Đụ mé, những đẹp zai nên chết hết đi—
◆ Ako: Aaaaaaa, Schew-chan, cậu nên chết đi.
◆ Rusian: Ể?
◆ Schwein: A-Ako?
Ako đang trở nên vô cùng kì lạ.
Và đương nhiên là cô ấy chả thèm quan tâm đến chúng tôi đang ngỡ ngàng như thế nào.
◆ Ako: Tại sao lũ riajuu đang tận hưởng cuộc sống màu hồng kia không chết hết đi chứ? Tại sao chúng nó lại phải chơi game trong khi đã được người ta tỏ tình chứ? Chúng nó nên cút hết khỏi game đi, việc luẩn quẩn bên quanh tớ thôi cũng làm tớ phát rầu rồi. Tại sao chúng lại tồn tại trên cõi đời này chứ? Chúng chả có ích gì cho cái xã hội này cả, fufufufufufufufufu.
◆ Rusian: Bình tĩnh đi, Ako! Thả lỏng đi nào!
◆ Schwein: Tớ đã từ chối rồi mà, từ chối rồi! Tớ hoàn toàn không ưa gì mấy cái chuyện lãng mạn đâu!!
◆ Rusian: Ako, trở về bình thường đi!
Tôi cố gắng dỗ dành Ako bình tĩnh lại.
Chẹp, phải rồi đấy, đôi khi vợ tôi lại phát điên như thế này đây.
◆ Rusian: Anhcũng ghét chúng lắm chứ bộ, những mà làm ơn đừng có đánh đồng chúng với đồng đội của chúng ta nữa.
◆ Ako: Vâng, e-em xin lỗi.
Ako gục hẳn đầu xuống.
◆ Schwein: Tớ cũng vậy mà, lol.
◆ Apricot: Anh hiểu mà.
Chúng tôi đều có chung một quan điểm khá bất ngờ.
Tại sao chúng tôi lại đồng lòng chống lại lũ riajuu đầy tài năng kia nhỉ? Cái guild thực sự rất là kì.
Nhưng lý do chính để chúng tôi gắn bó được như vậy là bởi vì mọi người đều là người tốt. Tuy guild chỉ có bốn người bọn tôi, nhưng nhờ họ mà giờ đâytôi đã có những giây phút chơi game thoải mái.
◆ Apricot: Trong trường hợp này thì hai người gần gũi với nhau nhất chứ nhỉ, Ako, Rusian?
◆ Ako: Mọi chuyện không đơn giản như thế đâu, hãy nghe em kể này!
Ako vội vàng đứng dậy.
Trước khi dòng chat xuất hiện, cô ấy quay về phía tôi với hai tay đè vào bô ngực khủng đó như muốn quyến rũ tôi vậy.
◆ Ako: Rusian đã từ chối emhàng chục lần, mặc dù emđã dành hết tình yêu vào những lời ấy vậy mà...Lúc đó emđã vô cùng tuyệt vọng.
◆ Rusian: Nhưng sau cùng thi anhđã nhấn “Đồng ý” rồi mà, không phải sao?
◆ Ako: Ý em không phải là kết quả, mà là quá trình thực hiện cơ.
À, phải rồi, vợ tôi cũng có quyền lên tiếng cơ mà.
Thật ra tôi có một cách khác nếu cô ấy muốn nói về nó.
◆ Rusian: Thôi, được rồi, vậy thì hãy reset lại và quay về với câu chuyện của chúng ta lúc đầu nào.
◆ Ako: Em xin lỗi, em không cố ý nên đừng có li hôn mà, plz.
Ako ngừng ngay cuộc nói chuyện.
Nhưng tôi lại thích tính cách chất phác đó của cô ấy.
◆ Schwein: Chẹp, đúng là có vấn đề thật.
Hộp thoại của Schwein hiện lên mặc cho nó đang che lấp người Ako.
◆ Schwein: Rusian, cậu vừa nói là cậu đã từ chối cô ấy một lần rồi phải không? Cậu đùa tôi hả? Tôi biết mình cũng chẳng có quyền gì mà nói điều này, nhưng theo lẽ thông thường thì cậu phải là tỷ phú để khiến một người con gái đồng ý với lời tỏ tình của cậu đấy, biết không hả?
◆ Ako: Tớ đâu có đến mức đó đâu…
Ako đang co rúm trong sự xấu hổ sau cái hộp thoại to đùng đó.
Cậu không nên xấu hổ ở những nơi như thế này chứ, làm gì có ai tâng bốc cậu đâu. Cậu đang được đối xử như nhân vật thợ đào vàng thì đúng hơn đấy.
◆ Apricot: Anh cũng hơitò mò đấy. Có gì mà phải khiến em làmvậy, Rusian? Không phải hai em luôn luôn hòa thuận như vậy sao?
Mastercũng lao vào hỏi tôi.
Thật ra thì tôi chả muốn trả lời tí nào.
Những làm vậy rất là thô lỗ nên tôi đành đưa tay lên bàn phím và bắt đầu gõ.
◆ Rusian: Em không phải là ghét Ako hay gì cả chỉ là, chỉ là...ý em là đây là game phải không? Là game, và nó cũng chẳng liên quan tí gì đến đời thực cả.
Đó là lý do tôi từ chối cô ấy một lần.
Không phải là tôi có ác cảm với Ako khi tôi chỉ nghĩ đơn giản là cô ấy muốn thắt chặt hơn tình cảm của chúng tôi với lời đó thôi, nhưng một lần nữa tôi lại chần chừ khi nghe thấy chữ “kết hôn”. Chà, có lẽ Nekohime-san cũng vậy.
◆ Schwein: Thế nào là khác xa với đời thực? Chưa chắc cậu đã cua được cô gái nào ngoài đời thực đâu, nên việc kết hôn trong game cũng là một trải nghiệm đáng giá đó, Rusian.
◆ Rusian: Luôn có một số luật bất thành văn mà con người không thể phạm phải, sao cậu không thử nghĩ về điều đó đi?
Có những thứ mà chúng ta có thể thực hiện được, nhưng có những thứ thì không.
Tôi cũng có điểm yếu mà!
Và hộp thoại của Ako hiện lên như để ngừng lại cuộc tranh luận này.
◆ Ako: Ừ, đúng vậy đó. Nhưng hình như, tớ nghe được là Rusian đã tỏ tình với một ai đólúc trước.
◆ Rusian: Nà
◆ Schwein: Ồ, lolol.
◆ Apricot: Cậu ta làm vậy thật à?
Ak-Ako!? Cậu nói điều đó mà không một chút ngập ngừng nào sao?Cậu đang vô tình làm chồng mình xấu hổ đấy!
◆ Schwein: Không ngờ cậu là gay đấy, lololol. Đừng lo, tôikhông cổ hủ đến mức mà khinh bỉ cậu đâu, lolol.
◆ Apricot: Thật là, nếu là anh thì cũng vậy thôi. Ổn thôi mà, Rusian, em không cần phải lo lắng gì cả. Chúng ta là đồng đội mà, à khoan, nêu em có ý định gì với anh thì anh sẽ kick em ra khỏi giuld đấy.
◆ Rusian: Mọi người không có chút nhân từ nào à!?
Schw và Master đang cười hả hê trên màn hình.
Aa, điều này thực sự khó chịu mà. Việc các cậu chấp nhận “điều đó” không hề lằm tôi thoải mái hơn đâu.
◆ Rusian: Đâu phải vậy. Ừm, thôi nào mọi người, nhìnnày.
◆ Schwein: Nhìngì?
◆ Rusian: Ừ thì nó đó.
◆ Schwein: Nó?
◆ Rusian: Nóđâu phải chuyện gì to tát gì đâu, phải không?
◆ Schwein: Bọn tôi sẽ không cười đâu mà, cứ nói đi.
◆ Apricot: Sẽ ổn thôi mà. Em đừng lo. Phải có niềm tin vào guild master của mình chứ.
◆ Ako: Không sao đâu, Rusian. Mọi người sẽ lắng nghe anh mà.
Lần lượt ba người họ thuyết phục tôi.
Hầy, nói thật thì tôi chả muốn nói ra chút nào nhưng, nó cũng chẳng có ích gì khi tôi giấu kín chuyện đó, đúng không?
◆ Rusian: Chả là, em đã dũng cảm tở tình với một CÔ GÁI trong game và bị từ chối, vậy thôi…
◆Schwein: lolololololol.
◆ Apricot: lolololol.
◆ Rusian: Biết ngay mà!
Tôi đã bị cười nhạo nhiều đến nỗi mà chỉ ngay sau khi tay khỏi bàn phím đã thấy rầu rĩ rồi.
Aaaaaaaa, biết thế tôi đã không nói ra!!
◆ Schwein: Tôi biết là không nên nhưng mà giờ đau hết cả bụng rồi này, lolol. Cười nhiều quá không gõ nổi lolol.
◆ Apricot: Đây là lần đầu tiên anhphụt cười khi uống cà phê đấy, hay lắm Rusian, không ngờ cậu là giấu một câu chuyện tuyệt vời như vậy.
◆ Rusian: Nó có gì đáng cười với hai người chứ!?
◆ Schwein: Hể, cậu nói là cậu tỏ tình với một CÔ GÁI phải không? Cậu không thể vượt qua nó như là một sai lầm của tuổi trẻ nữa đâu.
◆ Apricot: Một kỉ niệm khó quên đấy nhỉ?
◆ Rusian: Quên hết những gì vừa nãy đi, làm ơn đấy!
◆ Schwein: Làm sao quên được chứ?
◆ Apricot: Anh còn vừa chụp lại màn hình nữa.
Mấy người thối nát tới tận xương tủy rồi à?
Trả lại cái cảm giác ấm áp và dễ chịu mà mấy người mang lại cho tôi lúc đó đi!
◆ Schwein: Tôi sẽ lưu ảnh với tên là “Sự việc 7.13: Rusian và lời thú nhận”.
◆ Rusian: Trước hết là sự việc đó không có xảy ra vào ngày hôm nay! Thứ hai là xóa nó ngay!
Đùa à? Ghi như vậy khác nào bảo rằng tôi tự thú nhận mình là GÁI?
Đến bây giờ, nó vẫn còn khác nhức nhối.
Khẩu vị của tôi vẫn còn rất bình thường nên tôi vẫn nhận ra tầm quan trọng của bạn khác giới trong chuyện tình cảm và hôn nhân. Bởi nó khá là khó xử khi thì thầm những lời ngọt nào vào tai người kia khi họ là đang ông.
Nhưng mặc kệ điều đó, tôi vẫn nhấn “Đồng ý” với Ako với cái chính kiến chắc như đinh đóng cột là “game và đời thường khác xa nhau”.
Việc bị từ chối hai năm về trước khiến tôi vô cùng đau khổ và rời guild để chơi solo gần cả một năm trời.
Có một sự thật duy nhất đã thúc đẩy tôi tiếp tục cuộc hành trình của mình sau tất cả những điều đó.
“Là...”Ai thèm quan tâm khi chúng dễ thương cơ chứ!”, là nó, chính là nó!”
Tôi siết chặt bàn tay trước khung cảnh cô đơn này.
Sự thật luôn luôn đẹp đẽ thế đấy.
Kể cả khi trong đội nào đó mà có con trai cư xử như là nữ giới, ai thèm quan tâm khi họ dễ thương có chứ? Tôi nên yêu sự đáng yêu của họ trong game. Với CON GÁI cũng vậy.
Không, tôi không có bị điên, nó đã khai sáng tâm hồn tôi đấy.
— Trong thâm tâm tôi cũng đã chấp nhận định lý ấy. Game và đời thực hoàn toàn không giống nhau. Chả có lấy một mối liên hê nào cả. Đó là nguyên tắc cơ bản của tôi hiện giờ.
Nó sẽ rất bất công nếu như tôi nói “Một CÔ GÁI? Không đời nào tôi sẽ cưới cô hay làm thứ gì đó tương tự đâu” với cái logic đó đúng không? Ako của Ako, hay có khi cô ấy là đàn ông, tại sao tôi lại phải áp đặt cái định kiến đó lên cô ấy chứ?
Cuối cùng tôi đã có thể vượt qua rào cản đó.
Vì vậy, hãy nhìn này.
◆ Ako: Rusian, anh giận à? Có lẽ em không nên kể hết ra cho mọi người như thế.
Pikon ♪ ; phòng chat ẩn hiện lên từ Ako.
◆ Rusian: À, mặc kệ đi, anh đã chuẩn bị tinh thần làm trò hề cho thiên hạ rồi.
◆ Ako: Cảm ơn, Rusian.
Đợi một lúc sau tin nhắn đó.
◆ Rusian: Anh yêu em.
Ngay sau khi dòng chữ hiện lên màn hình thì Ako đã thả tim liên tục.
À, các bạn hiểu ý tôi mà, nó thật là dễ thương, đúng chứ?
“...T-Từ từ nào, bình tĩnh nào tôi ơi. Mày đã từng trải qua chuyện này rồi cơ mà, mày sẽ hối hận nếu đâm quá sâu vào mối quan hệ này đấy...”
Hít vào, thở ra. Hít vào, thở ra.
Hít thở thật sâu và tĩnh tâm lại nào.
Cô gái đó có mái tóc đen mặc một bộ đồ màu trắng và đang ngồi bên cạnh nhân vật của tôi. Đây chỉ avatar thôi, không là gì ngoài ngoại hình được thiết kế trong game đại diện cho nhân vật, sẽ thật không lành mạnh nếu như nó khiến tim bạn đập nhanh hơn ở ngoài đời đó.
◆ Apricot: Anh hiểu rồi, ra đó là lí do cậu do dự hả?
Có lẽ chuyện đã lắng xuống một tí rồi nên Master vừa nói vừa gật gật.
Nó không làm tôi lo ngại đến vậy. Ai thèm quan tâm đến đời thực chứ? Nghiêm túc thật đấy, bây giờ tôi không còn lo nghĩ về nó nhiều như xưa nữa rồi.
Ý tôi là nó cũng sẽ ổn thôi nếu như bên trong đó là một gã đực rựa. Nếu như đó không phải là đàn ông, tôi đã coi Ako như một người con gái tốt. Nếu như đó không phải là đàn ông, tôi đã có những cảm giác tuyệt vời khi mà có một cô gái, kể cả trong game, đứng trước mặt mình. Nếu như đó không phải là đàn ông—không, hãy nghĩ thực tế lên đi, đó chắc chắn là một gã đàn ông. Giá như có cô gái mà cười “Fuhihihihhi” thì...
Kể cả có phải là cô ấy điều khiển Ako với xác xuất chỉ một phần một triệu, thì việc chúng tôi đồng trang lứa cũng rất khó xảy ra.
Thử tưởng tượng rằng đám con gái lớp tôi chơi game online...không được rồi, bất khả thi rồi.
Dù có cố đến mấy thì tôi vẫn chắc chắn nó sẽ không bao giờ xảy ra.
◆ Ako: Tớ cũng được coi là con gái đấy, mọi người biết không?
Có lẽ đọc được bầu không khí nên Ako đã có những dòng chat ấy.
Mà này, “được coi là” nghĩa là sao?
◆ Ako: Mặc dù trong LA tớ là mục sư, nhưng mà ngoài đời tớ là dạng mọt sách đấy.
◆ Schwein: Này này, chờ đã nào, cậu đang vi phạm luật bất thành văncủa game online đấy, tiết lộ giới tính trong bảng chat chung là điều cấm kị.
Schw quở trách cô ấy.
Tiết lộ thông tin cá nhân, không được nói rằng mình là nữ giới, có vẻ cô ấy vừa phạm phải một điều tối kị.
◆ Ako: Ể, vậy hả?
◆ Rusian: Vậy chứ sao nữa, tốt nhất là đừng để điều này lặp lại nữa.
Ako cứ ngây người ra khi tôi mắng cô ấy.
Rất may là quán cafe này khá vắng kể cả khi chúng rôi đang ở trong thị trấn.
◆ Apricot: Mặc kệ mấy cái luật ấy đi, anh đây là một học sinh cao trung ngoài đời đây này.
Master tuyên bố trong khi đang khịt mũi mình.
Một nữ sinh cao trung ngoài đời thực. Đó là Master.
Một người chơi thuộc dạng rich kid, trang bị toàn đồ xịn, người mạnh lên nhờ nạp tiền mua trang bị trong khi chiến đấu và nhai ngấu nghiến các lọ thuốc hồi phục đắt tiền trước bờ vực của cái chết là một nữ sinh cao trung ngoài đời?
◆ Rusian: Master, đừng làm thế.
Không tin vào nổi những lời vô lý đó, tôi thẳng thắn đáp lại.
◆ Apricot: Anh đã biết trướclà mình sẽ bị đối xử như thế này khi lấy hết can đảm của mình bước qua cái luật đó rồi mà. Bằng cách nào đó mà nó lại khá vui đấy chứ.
◆ Schwein: Hầy Master, nó không có tác dụng đâu.
◆ Apricot: Cả cậu nữa hả, Schwein?
◆ Ako: Master, nó không thể nào là sự thật được đâu.
◆ Schwein: Xem ra cả thế giới đang chống lại anh đấy, huh?
Dân chơi như anh thì không thể nào là một nữ sinh cao trung được đâu. Mà rốt cuộc đó là loại nữ sinh cao trung nào cơ chứ? Đừng có đùa em.
Anh nghĩ rằng một người phụ nữ có thể vô tư tiêu tiền nhiều hơn một đàn ông bình thường, một số tiền lớn đến nỗi làm một học sinh cao trung bình thường như thằng này cũng phải ghen tị đấy nhé?
◆ Apricot: Vậy à, anh hiểu rồi, về mối quan ngại của em ấy, Rusian.
◆ Rusian: Hử, em có nói gì đâu?
◆ Apricot: Rồi rồi, anh thấy ai cũng giống nhau mà.
Một dòng chứ lớn hiện lên trên đầu Master.
“Quyết định...tổ chức buổi offline lần đầu của...guild Alley Cats?”
Tôi đọc chúng trong vô thức.
À mà mặc dù chúng tôi đang trong nhà mà anh ấy vẫn bắn pháo hoa.
◆ Apricot: Vỗ tay!
◆ Rusian: Master, đống chữ đó và cả pháo hoa nữa, chúng đều mất tiền nạp phải không?
◆ Apricot: Vỗ tay lên nào mọi người!
Bộp bộp, bộp bộp; mọi người đưa tay lên vỗ mà không cần suy nghĩ.
Hả, à mà chờ đã, một buổi offline?
Một buổi offline, ý anh là buổi gặp mặt của những người quen biết nhau qua game, hay nói cách khác là gặp ngoài đời?
Sao nó có thể xảy ra chứ? Anh thật ra có ý gì vậy?
◆ Apricot: Anh đang nghĩ mình phải làm gì đó để kỉ niệm một năm thành lập guild, tại sao chúng ta không nhân cơ hội này tổ chức một buổi offline nhỉ?
◆ Schwein: Anh vẫn hỏi mọi người kể cả khi anh đã tự quyết định rồi à?
Tin nhắn của Master lấn át cả câu hỏi của Schw.
◆ Apricot: Đương nhiên rồi.
◆ Rusian: Cái gì đây? Chế độ độc tài à?
Chuyện này xảy ra cũng phải thôi, hầy, Master là Master mà.
Tự mình quyết định cũng không sao, nhưng…
◆ Schwein: Nhh...mọi người có đồng ý không?
Có vẻ Schw không thích việc này cho lắm.
Tâm trạng của cậu ấy bộc lộ khá rõ qua những dòng chat ấy rồi.
◆ Ako: Một buổi offline, ý anh là một buổi gặp gỡ giao lưu ấy ạ?
Ako có vẻ hơi ngập ngừng, tôi cũng nghi ngờ vào những lời đó. Người ta sẽ phải lộ mặt khi đi offline phải không?
Nói thật thì tôi cũng chẳng mong chờ nó chút nào.
Nhìn xem, tôi chẳng hề biết người điều khiển Ako là con trai hay con gái. Đời thực và game không hề giống nhau. Đó là định lý mà tôi tự mình tự mình đặt ra. Tôi cưới Ako cũng vì điều đó.
Nhưng nó chỉ xảy ra khi tôi không biết sự thật thôi, đúng không?
Giả sử mà tôi phát hiện ra vợ mình là một CÔ GÁI, và cả sự thật đằng sau nó nữa...có lẽ điều đó có hơi quá sức với tấm thân non nớt này.
◆ Rusian: Nhưng mọi người đều sinh sống ở những nơi khác nhau mà? Sẽ rất khó để tập trung đủ đấy?
Tôi rụt rè phản đối bằng cách đưa ra một viễn cảnh bi quan.
Guild của chúng tôi không nói nhiều gì đến thực tại. Hạn chế việc nói về thực tại càng nhiều càng tốt – đặc biệt là vấn đề liên quan đến giới tính- chúng tôi hầu như chả động đến cái chủ đề ấy. Tôi cũng chẳng cố gắng dụ họ nói về nó làm gì.
Tuy nhiên, Master lại nói.
◆ Apricot: Fufufu, đừng có coi thường anh. Anh chắc chắn mọi người đều ở vùng Kanto. Anh đoán được điều đó nhờ phản ứng của các em khi nghe tin dự báo thời tiết trên tv đấy.
Anh ấy mạnh mẽ khẳng định như vậy.
Chà, nó đúng thật này. Tôi sống ở vùng Kanto thật.
Điều này khá đúng, khi chúng tôi đều biết khi nào ngoài trời đang mưa hay nắng, có khi là cả động đất ngoài kia cùng với rất nhiều những thứ khác nữa.
◆ Schwein: Này, em sẽ không đến những nơi như Akihabara đâu, kể cả khi anh có ép buộc em đi chăng nữa.
◆ Rusian: Đúng đấy, sẽ rất khó để tổ chức một buổi offline mà, dù có trong Tokyo đi nữa.
◆ Apricot: Anh biết chứ. Và anh đã phát hiện rằng mọi người ở đây là học sinh.
Hử, chuyện đó cũng bị lộ rồi sao? Chẹp, có lẽ tôi đoán là mình đã lỡ miệng tiết lộ những việc như đăng nhập không thường xuyên do có bài kiểm tra vào tuần sau.
◆ Rusian: Em không ngờanh cũng để ý tới mấy chi tiết nhỏnhặt ấy đấy, Master. Nó có hơi...đáng sợ đấy.
◆ Apricot: Với một guild master thì chuyện đó cũng thường thôi. Nào, với cương vị là guild master, anh xin tuyên bố nó sẽ được tổ chức tại nhà ga gần nơi mà anh sinh sống.
◆ Ako: Đó gọi là ép đãi đấy Master.
◆ Apricot: Hãy đến nếu có thể. Chúng ta sẽ gặp nhau vào Chủ nhật tuần này! Tại nhà ga Maegasaki nhé, nếu các em đồng ý.
“Gần thế.”
Tôi vô tình nói ra trước cái máy tính.
Chà, quả thật bất ngờ mà. Nó cũng ở ngay gần tôi. Tôi có thể đạp xe đến đấy đấy.
Nhưng mà tôi đoán không ai ngoài Master sẽ đến chỗ nhà ga đó đâu— tuy vậy nó sẽ lại thoải mái theo một cách nào đó. Có lẽ anh ấy sẽ mời tôi một bữa chăng?
Không hiểu sao tôi lại phấn khởi và đặt tay lên bàn phím.
Chỉ ngay sau khi tôi ấn Enter, hộp thoại của Ako và Schw hiện lên cùng lúc với tôi.
◆ Rusian: Chắc nhà Master cũng khá gần nhà em đấy. Em sẽ đi.
◆ Schwein: Em cũng chẳng phiền đâu, nhưng nó chắc cũng chẳng hiệu quả đâu.
◆ Ako: Em cũng đi được, nhưng mà anh chắc là không sao chứ?
…………………..Hể?
◆ Rusian: Hể?
◆ Schwein: Hể?
◆ Ako: Có gì vậy? Đáng sợ quá đi.
Cả ba tin nhắn đều trùng ý với nhau.
◆ Apricot: Hay lắm mọi người, tuyệt đấy.
◆ Schwein: Chờ đã...mọi người sống gần nhau ư?
◆ Schwein: Thật không thể tin nổi.
Đây là sự thất á?
Tôi đờ người ra nhìn chằm chằm vào tin nhắn.
Đùa hả? Có khi chúng tôi đã chạm mặt nhau ở nhà ga hay nói nào đó rồi ấy chứ.
Internet quả thật nhỏ bé nhỉ?
◆ Apricot: Chắc vậy rồi, nhớ nói rồi thì phải đến đấy nhé!
◆ Ako: N-Nói lời phải giữ lấy lời. Em xin hứa mình sẽ đến!
Tin nhắn xuất hiện trên đầu Ako.
◆ Rusian: Chờ đã, có phải cậu vừa…
◆ Ako: Không, đó chỉ là nói lung tung mà thôi!
Tôi vừa nghe thấy một điều rất tệ. Phải nói là vô cùng tệ.
Aaa, tôi chả muốn đi tí nào.
◆ Apricot: Vợ cậu đã đến thì chắc cậu cũng phải đến chứ, phải không ông chồng trẻ?
◆ Rusian: Aaa...được rồi.
Không muốn đi. Tôi không muốn đi. Tôi thật sự vô cùng cực kì không muốn đi chút nào. Nhưng mà không còn đường lui nữa rồi, có lẽ tôi nên tìm cho mình một giải pháp sau đó.
◆ Apricot: Anh chắc chắn sẽ đi rồi, vậy là đã có ba người. Còn mỗi em thôi đấy, Schwein?
◆ Schwein: À, em, em không...mà chúng ta thực sự làm vậy hả? Chúng ta sẽ đi offline thật sao?
◆ Apricot: Chà, không sao đâu Schwein, cứ đến thôi. Bọn anh sẽ không cười em nếu em không đến, nhưng việc tự cô lập bản thân cũng chẳng có ích gì đâu đúng không?
◆ Schwein: Nnnn...trời ơi,... em hiểu rồi.
Schw rủ vai xuống trong khi Master lại gật đầu đắc thắng.
Xem chừng cậu ấy vẫn ổn khi mà vẫn có thể điềm tĩnh điều khiển nhân vật như thế.
◆ Apricot: Vì mọi người vẫn còn là học sinh, hãy tập trung tại 12 giờ trua Chủ nhật, còn việc chọn địa điểm thì cứ để anh. Fufufu, anh đang háo hức mong chờ nó lắm rồi đấy.
◆ Rusian: Vânggg…
Chúng tôi chán nản đáp lại mặc cho anh ấy đang rất sung sướng.
Chúng tôi sẽ gặp mặt nhau?
Thực sự chúng tôi sẽ phải gặp mặt nhau ư?
Liệu tôi có phải gặp— vợ tôi không?
††† ††† †††
Cuối cùng thì ngày đó cũng tới.
Cái ngày mà cả guild chúng tôi, “Alley Cats”, sẽ gặp nhau.
Tôi không biết mình nên chọn kiểu tóc nào sao cho giồng mấy đứa nam sinh cao trung “điển hình” kia nên đứng trước gương cả tiếng đồng hồ trước khi đi ra ngoài.
Không biết liệu là do họ hay là do tôi lo lắng mà tôi đã đạp xe đến trước giờ hẹn vài chục phút.
“Chà, để xem nào, xem nào...Tớ đã đến rồi này.”
Tôi gửi tin nhắn cho tất cả mọi người qua điện thoại.
Tôi vừa đến, hãy gọi điện cho tôi nếu mọi người đến, xong.
Tôi nhìn lướt qua quang cảnh một lát sau khi nhắn tin. Dù chỉ là một ga tàu nhỏ, nhưng cũng có nhiều người đang đứng đợi bạn của mình, một buổi sáng Chủ nhật bình thường.
Cái gã ăn mặc lòe loẹt ở kia? Gã mặc đồ kiểu gì vậy? Hình như có gái bên cạnh hắn? Có thể đó là một cô gái tóc hai bím nào đó ở kia.
Và có tiếng pikon vang lên.
Có vẻ mọi người đều sống gần đây. Thật ra có lẽ họ đã đến rồi ấy chứ.
Xem nào. Vậy họ chắc chỉ quanh đây thôi, gần thôi.
Rốt cuộc chúng tôi cũng sẽ gặp mặt nhau? Những người đồng đội đã sát cánh bên tôi cả năm trời?
Và cả vợ tôi nữa?
Không, người vợ (đực) của tôi.
Mà khoan đã, không phải chuyện này quá lạ sao? Tại sao tôi lại ở đây và lo sợ khi gặp vợ mình, một người đàn ông, trong lần đầu gặp nhau chứ?
Tôi đã định gọi cho cô ấy, nhưng thôi. Hãy liên lạc với mọi người trước nào.
“Tớ đang mặc một chiếc áo phông trắng, quần bò với đôi giày màu nâu nhạt. Đang đứng trước nhà ga ngay dưới bức tượng...ô kê.”
Vừa nhắn mà tim tôi cứ đập loạn hết cả lên.
Tin nhắn đều hiện lên không lâu sau đó. Cả ba người họ đều trả lời cùng một lúc.
Tôi vẫn đang băn khoăn là nên tìm ai trước, và tôi đã quyết định là người đó sẽ là vợ mình, Ako.
Tin nhắn của Ako là “Em đang mặc một chiếc áo ngoài màu đen và áo phông trắng, trắng—”.
Có cảm giác như ai đó đang vỗ nhẹ vào vai tôi khi tôi chuẩn bị lướt màn hình xuống để đọc nốt tin nhắn.
Đi kèm theo đó là một chất giọng nhẹ nhàng vang lên.
“Ờ, ờm…Rusian?”
“Hể...à vâng?”
Giọng nói đó thật dễ chịu như tiếng chuông rung vậy.
Này, đó là giọng của con gái. Giọng của cong gái đấy.
Ủa, mà trong guild của mình có ai là gái à? Ai mới được!?
Mà mẹ ơi, bị gọi bằng tên ingame thật là xấu hổ mà!
Nếu bạn cùng lớp mà nghe thấy cái tên đậm chất phương Tây này thì chắc thằng này chết mất!
“V, Vâng...Rusian đây...”
Quay người lại thôi mà người thì cứ cứng đờ, chân thì run cầm cập.
“Chà-chào buổi chiều.”
Có một cô gái đứng trước mặt tôi và nhìn tôi như thể tôi đáng sợ lắm vậy.
Cô ấy có một mái tóc đen dài đến tận vai, khuôn mặt thì bị che lấp bởi phần mái lưa thưa, trái ngược hoàn toàn với đôi mắt to tròn đang rưng rung kia. Tôi nghĩ cô ấy nên ngồi đọc sách trong thư viện hơn là ngồi nhà cày game hay là đi ra ngoài trong ngày nghỉ đấy.
Phủ ngoài chiếc áo sơ mi trắng là chiếc áo đen, đồng thời cô ấy cũng mặc váy trắng.
“À, ờm, t-tớ là A-Ako.’
Cô ấy nói khá là ngắc ngứ.
Ako? À, ra vậy, tôi cứ tưởng đó là ai cơ. Hóa ra đó là lại vợ của mình, Ako.
—Ủa, trời đụ, khoan đã!
Ako? Vợ mình ý hả?
“Ako...Ako, hể??????”
Cô gái này? Là Ako?
Tôi vội vàng kiểm tra lại tin nhắn.
[Tớ mặc một chiếc áo màu đen phủ ngoài chiếc áo sơ mi trắng bên trong là váy trắng, tớ đã đến rồi đấy.]
Ồ-oh.
Chắc là không có gã nào mặc đồ giả gái đâu nhỉ? Chắc là cô gái này rồi.
“...Ừm, cậu là Ako thật hả?”
“V-vâng.”
Trời ơi tin được hông? Ako là con gái đấy!
Và nhìn kìa, ôi mẹ ơi, khuôn mặt xinh xắn lấp ló sau mái hớt kia kìa. Khuôn mặt của cô ấy thật xinh xắn, mặc dù chúng có hơi non nớt, và cả cái cách cô ấy nhìn tôi nữa, cô ấy cũng quá ư là đáng yêu, như một sinh vật bé bỏng đang run rẩy cố gắng tự vệ trước một con quái vật vậy.
Và trên hết, cô ấy là “vợ” của tôi?
Người mà tôi đã lấy ra làm trò đùa trong cuộc trò chuyện nhảm nhí với đám bạn lúc trước?
Người mà tôi đã đồng hành trong mấy chuyến đi sắn, nhưng thật ra lại bị săn lại?
Người mà tôi thường hay nổi nóng, cũng như hay nổi giận với tôi? Người bị tôi cuỗm mất tài sản, người mà đã nức nở khi bị tôi bỏ mặc?
Và cũng là người cứ mở miệng với tôi suốt là “Em yêu anh”?—Ako đấy sao?
Là cô gái này?
“Khoan khoan khoan, từ từ đã nào tôi ơi.”
Tôi ngoảnh đi một chút để tránh bị Ako soi mói, tôi lẩm bẩm vài câu.
Nào, giữ bình tình nào tôi ơi.
Đúng rồi, đó là vợ mày không sai vào đâu được, nhưng nó chỉ là game thôi, còn đây là lần đầu hai đứa gặp mặt nhau. Không quen cũng không biết. Rồi, giờ thì nhã nhặn đúng mực như một quý ông nào.
“E hèm, ừm, chào cậu, Ako-san, mình là—”
“Woa, vậy đây là Rusian thật kìa...Rusian đang sống thật kìa!
Cô ấy hoàn toàn phớt lờ những gì tôi nói.
Mà, “đang sống”?
“Ý cậu là sao? Đang sống? Đừng nói như thể tớ đã nhắm mắt xua tay rồi chứ!”
“!”
Cô ấy giật bắn trước lời nói đầy bất ngờ của tôi.
Aa, ngu rồi—Tôi đành đứng suy ngẫm một lúc trong khi chờ cô ấy bình tĩnh lại.
“Ưm, chuyện này cũng bình thường khi chơi game thôi...có lẽ giống như Rusian bán đông lạnh vậy.”
“Sao nghe nó giống như là món kem hoa quả vậy?"
“Tớ chỉ thích ăn kem khi nó đã chảy một ít thôi.”
“Rốt cuộc nó là sao chứ? Tớ chả hiểu gì cả?”
Tại sao mày lại phải cãi vã với cô gái mà mày mới gặp lần đầu chứ hả tôi ơiiiii?
Aaa, tôi quên mất đây là Ako! Không ai lại có thể đánh trống lảng điệu nghệ như vậy được!
Có lẽ cũng bị thuyết phục, Ako đã thả lỏng người lại và nở một nụ cười nhẹ nhàng trên môi.
“Woa, Rusian thật rồi, đúng là Rusian thật rồi.”
“Làm ơn đừng gọi tớ bằng cái tên đó nữa mà. Tớ cầu xin cậu đấy.”
Ai đó giết tôi luôn đi, thật đáng xấu hổ khi liên tục bị gọi bằng cái tên trong game online như thế này.
Chỉ nghỉ đến cái viễn tưởng mà có bạn cùng lớp thấy thôi—
“R-Rusian...”
“Đù...”
Có ai đó cất tiếng từ phía bên kia. Một giọng nói rất quen thuộc.
Tôi quay lại và nhìn thấy một cô gái tóc hai bím hoàn toàn chết lặng đi vì sốc.
“S-Segawa?”
“Nishimura...phải không?”
Đó là bạn cùng lớp của tôi, Segawa.
Là Segawa mà cứ mở miệng ra kêu tôi ghê tởm và phiền phức ấy.
Thảm họa “cơm mẹ nấu rồi”. Tại sao cứ phải là cậu ta chứ?
“A-Aa...aaa...a.”
Trong khi cố tìm gì đó để nói thì cổ họng tôi ứ nghẹn phát ra mấy tiềng kì lạ.
Aaa, cậu ấy đã chứng kiến việc đó, lại còn ở nơi đông người qua lại nữa chứ.
Trời ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!
Nàoooooo, nào nào nào, bình tĩnh nào!
Mau tìm cách biện hộ đi. Nếu không mày không tồn tại được trong cái lớp học đó đâu.
“…?”
“À...ừm.”
Ako lúc này đang đứng cạnh tôi, bỗng đưa ánh mắt tới Segawa.
“Anh biết cô ta à?”
Không, cô ấy đang lườm chằm chằm vào Segawa thì đúng hơn.
“À, ừ thì, tớ cũng có quen biết nhưng...”
Segawa không khỏi mất bình tĩnh vì ánh nhìn thù địch đó.
À, tôi cũng hiểu cảm giác của cậu ấy. Nếu bị bắt chuyện trong trường hợp này thì cô ấy có lẽ sẽ gặp rắc rồi.
Ủa, mà chờ đã, đây không phải là thời điểm hoàn hảo sao?
“Khô-không, xem nào, thì cô ấy cũng chỉ là bạn cùng lớp thôi cậu biết đấy. Cỏ vẻ cậu thấy được cảnh đáng xấu hổ đó rồi nhỉ, ahahaha. Nhớ giữ bí mật giùm nhé, ahahaha...”
Cứ như tôi đang cầu xin sự tha thứ từ Ako vậy.
Trông nó quả thật giống như cảnh bạn trai cố gắng chiều ý bạn gái của mình vậy.
Đúng không? Đúng thật thế phải không? Tôi vô tội mà?
“À,t-t-thế à, tôi hiểu rồi.”
Segawa ấp a ấp úng đáp lại mà không hề chú ý đến nỗi khổ của tôi, thậm chí không hiểu sao cậu ấy còn vụng về gật đầu nữa chứ.
“Vậy là cậu cũng có những người bạn kiểu đấy nữa hà? Trời ạ, đừng để lôi tôi vào cái sở thích kì quặc của cậu chứ, hahahahaha.”
“Đúng rồi ha...ahahahahaha.”
Cậu ấy cười gượng gạo và tôi cũng hùa theo luôn.
Tôi cũng chả biết làm sao mà cả hai chúng tôi như đùn đẩy áp lực cho nhau.
“Vậy thì, tôi đi tiếp đây...”
“À ừ, chào cậu."
Segawa rời đi với những bước đi khập khiễng. Đúng rồi, cứ thế đi. Và làm ơn quên hết sạch luôn dùm tôi.
Tôi chào tạm biệt Segawa đang chậm rãi bước đi, nhưng rồi đột nhiên có ai đó đã vỗ vai cậu ấy từ đằng sau.
“Ể?”
Segawa quay người dừng lại. Tôi thấy rất rõ; có một ai đó mặc đồng phục trường trông rất quen.
“À, ừm…"
Tôi tưởng đó là người quen của Segawa, nhưng mà cậu ấy hoàn toàn im lặng rồi.
Người đó là ai nhỉ? Tôi nhớ là đã nhìn thấy cô ấy ở đâu đó rồi.
Có lẽ đó là bạn cùng lớp với mình, à không. Dải ruy băng không phải màu đỏ của năm nhất mà là màu xanh của năm hai.
“...Hội trưởng.”
Ako, như một lẽ bình thường, nói với giọng run sợ.
Aaa, thảo nào. Tôi thấy quen quen cũng chả có gì lạ bởi đó là hội trưởng hội học sinh của trường tôi, người mà chúng tôi đã gặp vào buổi sinh hoạt hôm trước.
“Phải rồi, đó là hội trưởng. Mà chị ấy làm gì ở đấy chứ?
Segawa hơi cứng nhắc khi trả lời chị ta và vì lí do nào đó mà hội trưởng hội học sinh trông có vẻ tức giận vố cớ.
“Không, sai rồi.”
Chị ấy lắc đầu với vẻ mĩ miều khoa trương.
Và trong khi nắm chặt vai Segawa, chị ấy chỉ tay về phía chúng tôi và dõng dạc tuyên bố.
“Chị không phải là hội trưởng. Chị là Master. Hmm, xem ra mọi người đông đủ cả rồi nhỉ?”
“Hả?”
“C-Cái...”
“eeeỂ?”
Nhìn vào mặt ba chúng tôi, chị ấy nghiêng đầu cười nhẹ.
“Có vẻ đây là lần đầu chúng ta gặp nhau? Chị là Master của guild “Alleycats”, Apricot.”
Cái mẹ gì vậy?
Chỉ trong thoáng chốc thôi, tôi đã cảm thấy tim chúng tôi như hòa chung một nhịp, chết đứng luôn.
“Vậy cậu là Rusian và cô gái đang dính chặt với cậu là Ako.”
“Phải đấy ạ.”
“Chào buổi chiều, Master.”
Tôi chỉ biết gật đầu lia lịa khi Ako cất thứ giọng ấm lòng đó ra.
Tôi cảm thấy có gì đó nhức nhối khi nhìn vào các cặp đôi.
“Ủa, khoan, chị bảo đây là tất cả rồi á, Master?”
Đây là những gì tôi thấy
Segawa giật bắn và mặt tái mét lại khi Master đưa tay đặt lên vai cô ấy.
“Có lẽ nào...cậu là Schwein?”
Tôi hoàn toàn chết lặng.
“Hể, vậy cậu là Schwein-chan?”
Ako bật lên.
“Xem ra em chưa nói với họ hả, Schwein~?”
Master vừa cười vừa hỏi.
“Đ-Đừng có gọi em bằng cái tên đó.”
Rồi Segawa—à, Schwein—ôm đầu ngồi co rúm lại.
“Không đời nào...”
“Câu đấy phải để tôi nói mới đúng.”
Mặc kệ Segawa đang lườm tôi chằm chằm, Master nói với giọng bình thường với đầy lòng tự tôn.
“Nào, hãy cùng bắt đầu buổi offline lần đầu đầy kỉ niệm của chúng ta nào, Alley Cats.”
Chúng tôi theo chân Master bước vào căn phòng đã được đặt trước.
Căn phòng nhìn rất bắt mắt, bên ngoài bộc lộ một vẻ sang trọng xa hoa, và cả đồ trang trí và nột thất bên trong cũng được sắp xếp hợp lí, chứng tỏ mắt thẩm mĩ của chủ quán ở đây không phải hạng xoàng. Điều đó làm xấu hổ một tên thường dân nghèo rớt mùng tơi như tôi.
Nhưng đó chỉ là chuyện lặt vặt thôi. Còn có thứ khác quan trọng hơn nhiều.
Đầu tiên, đáng lẽ đây buổi offline bẩn bựa giữa bốn thằng đàn ông—nhưng trái với dự đoán của tôi là ba cô gái trước mặt. Môi người có một nét cuốn hút riêng, thậm chí là xinh đẹp. Nếu người ngoài nhìn vào thì chắc sẽ có khối người ghen tị với thằng này đây.
Còn nếu như bạn hỏi tôi nghĩ gì về chuyện này thì, thật sự quá là xấu hổ. Xấu hổ vô cùng luôn ấy.
Thứ nhất, người chéo bên phía đối diện tôi là Segawa. Và cậu ấy cứ lườm tôi nãy giờ. Cậu ấy hay gọi tôi là kẻ dị hơm hay là kinh tởm, vâng Segawa đấy. Tôi biết cậu không được vui nhưng mà tha cho tôi đi.
Thứ hai, chúng ta có một vị hội trưởng đang gọi món như đúng rồi. Ai cũng ngưỡng mộ chị ấy cả khi chị ấy đứng trên sân khấu và thậm chí từ góc nhìn này, ấn tượng của tôi về chị ấy là một người vừa điềm tĩnh, tự chủ, có khả năng xoay sở tình huống vô cùng khéo léo, lại còn vừa xinh đẹp lạnh lùng; tôi không thể nào lấn tới được mặc dù chị ấy ngồi ngay trước mặt tôi.
Và trên hết, cô gái đang ngồi cạnh tôi đây—Ako, dính chặt lấy tôi như trong game.
“...”
“…?”
Tôi chậm rãi ngồi dích lên phía trước và tách khỏi cô ấy, nhưng cô ấy lại ngồi sát lại như chả có gì xảy ra cả.
Lại còn cười tươi roi rói khi mình liếc sang nữa chứ.
Aaa, đúng là Ako rồi. Cái người mà không biết kiềm chế cảm xúc này chính là Ako.
Ừ, đó là Ako...Tôi biết đó là Ako, nhưng mà…
Nó rất lạ, phải không? Lạ thật mà?
Nhìn này, Ako này rất đáng yêu. Cô ấy là Ako nhưng thật sự là rất đáng yêu.
Mái tóc óng ả với thân hình mảnh khảnh. Sự yếu ớt khiên cô ấy trông hợp với việc gồi đọc sách trong thư viện hơn, nhưng khi tôi nhìn thấy cô ấy cười, chắc tôi chết bởi sự ngọt ngào và trìu mến ấy thôi.
Có cảm giác như tôi đã gặp cô gái này ở đâu đó rồi, nhưng tôi chẳng thể nhớ ra. Không ngờ mình lại quên mặt một cô gái đáng yêu như thế này.
“Nè, nè Rusian.”
Tôi tiếp tục ngắm nhìn Ako này, cô ấy nhéo mắt sung sướng nhìn lại, rồi không hiểu sao lại vẫy tay trước mặt tôi như vậy.
“G-Gì vậy?”
“Nn…”
Cô ấy sờ soạng khắp cơ thể tôi, sờ vai, sờ ngực, sờ má…cô ấy đang làm cái mẹ gì vậy?
“Waah, Rusian, anh còn sống đúng không?”
“Hả? Ý cậu là sao cơ?”
Đó là những lời cô ấy thốt ra khi đang làm vậy.
Nhưng mà tôi vừa nghe được cái quái gì thế?
“Đừng nói như thể tớ đã chết rồi chứ.”
Tôi nắm đầu Ako và đẩy cô ấy ra.
“Kyaaa~”
Ako rên lên và lăn ngả ra sau.
Trời, không ổn rồi, có vẻ tôi đã quá dại dột. Tôi đối xử với cô ấy như trong game vậy, nhưng cô ấy là người mà tôi mới gặp lần đầu. Ako chắc chắn sẽ quan ngại về việc đụng chạm thể xác.
“T-Tớ xin lỗi, cậu có sao không?"
Không liên quan đến việc cô ấy trông khá dè dặt; hành động này thực sự đã đi quá giới hạn. Liệu cô ấy có tủi thân đến nỗi ghét tôi luôn không nhỉ?
Ako hoàn toàn đi ngược lại với nỗi lo lắng của tôi.
“Ehehe...anh đúng là Rusian rồi.”
Lại còn kèm theo một nụ cười khó hiểu nữa chứ.
Điều tương tự cũng xảy ra trong game; cho dù tôi có làm gì cô ấy đi chăng nữa thì cô ấy cũng lại ngâm nga và quay lại làm nũng như mèo thèm chủ vậy. Tính cô ấy vốn sẵn thế rồi, không hề giả tạo như avatar trong game.
Mặc dù Ako cư xử như bình thường, nhưng phản ứng của tôi lại hoàn toàn khác. Tim tôi bắt đầu đạp nhanh hơn và—khoan khoan khoan đã nào. Mày đang làm gì thế, có một cô gái mà mày vừa gặp đã nói ngon nói ngọt với mày là một điều bình thường hả?
Tôi cảm thấy rất tội lỗi, như là mình đang lạm dụng mối quan hệ mà chúng tôi có trong game.
“Sao cậu có thể rũ bỏ cô ấy phũ phàng như vậy được? Đáng lẽ ra cậu phải bị như thế mới đúng.”
Segawa vang lên giận dữ và kèm theo đó là tiếng thở dài.
Cậu có cần phải nói ra không? Tôi thừa biết là nó rất lạ rồi.
“Này, cậu.”
“C-Có chuyện gì vậy?”
Mặc dù Segawa giật bắn trong thoáng chốc, có lẽ là do cái lườm của tôi, nhưng cô ấy vẫn không hề rời mắt khỏi tôi một phút giây nào.
Cậu ta thật là khó chịu. Trong khi luôn miệng kêu người tởm lơm thì bản thân mình cũng là một con nghiện game online—dù vậy thì tôi cũng sẽ không lôi nó ra trêu cậu ta suốt đâu. Nó chẳng giúp cậu ta trở nên lịch sự hơn đâu.
“? Sao vậy?”
Tránh ánh nhìn của Ako, Segawa hỏi.
“K-Không có gì...”
Nhẹ nhàng…
“Đồ uống được bày ra hết rồi này. Chà, trước hết thì...chúng ta nên bắt đầu bằng màn giới thiệu bản thân chứ nhỉ?”
Nói chuyện với một ai đó đến tận khi nãy, hội trưởng nhìn toàn thể mọi người một lượt.
Nhìn vào cốc nước trái cây trước mặt mình, tôi thở dài.
Giới thiệu bản thân à?
Thật là buồn cười khi mà chúng tôi đã quen biết nhau cả năm trời, nhưng đây cũng là lần đầu mà bốn đứa biết mặt nhau.
Master đặt cốc mình xuống tạo tiếng clink nhẹ, rồi đứng dậy và tạo dáng vô cùng thanh tao và nhã nhặn.
“Chị là chủ guild [Alley Cats]. Chức của chị là Đại Pháp Sư và như mọi người biết thì thế mạnh của chị là pháp thuật hệ Lửa. Chị tên là Goushoin Kyou, nữ sinh năm hai cao trung Maegasaki, và chị có chức vụ là hôi trưởng hội học sinh. Chị vừa mới từ trường về nên mong mọi người thông cảm về bộ đồng phục này.”
Tràn đầy sự tự tin. Chị ấy chẳng khác trong game là bao, nhỉ?
“Hôm nay là ngày mà chúng ta gặp nhau lần đầu. Nhưng đồng thời, chúng ta cũng là các chiến hữu thân thiết. Tại sao mọi người không vui vẻ mà tân hưởng hết mình đi chứ?”
Câu nói ấy có vẻ hợp khi đứng trên sân khấu lớn hơn, nhưng hội trưởng lại trịnh trọng cúi đầu và ngồi xuống.
Một tràng pháo tay nhẹ vang lên.
“Nào, tiếp theo.”
Schw quay mặt đi khi thấy hội trưởng nhìn vào mình. Rồi cậu ấy hưỡng mắt về—oa, đáng sợ quá, lại tiếp tuc lườm tôi. Đâu có phải lỗi của tôi hay gì đâu.
“Đến lượt em đấy, Schwein~.”
“Ực...”
Cậu ấy chần chừ, đan chân vào nhau mãi, có lẽ việc bị gọi là Schwein khiến Segawa vô cùng xấu hổ.
“Tớ...Tớ là Segawa Akane, năm nhất cao trung Maegasaki.”
Cậu ấy nói nhỏ hơn bình thường nhiều. Segawa đang xấu hổ thật sao?
“Và, ờm...”
Không đời nào mà cậu ấy lại ngáp ngứ thế được.
Mặt cậu ấy đỏ hết cả lên luôn kìa.
Ngước nhìn cậu ấy, tôi nhận ra rằng cậu ấy chính là hình mẫu lý tưởng của mấy thằng lập dị như tôi: mãi tóc nâu cắt ngắn ngang vai, dáng người nhỏ nhắn, chiều cao khiêm tốn, và cả sự xinh xắn đó nữa.
Khó mà nói được sở thích của cậu ấy là chơi game online khi mà cậu ấy ưa nhìn như vậy. Mà việc luôn độc miệng chửi rủa tôi llà một vấn đề hoàn toàn khác.
Tôi không biết làm cách nào mà chị ấy có thể khiến Segawa run đến vậy, nhưng mà.
“Rồi rồi, chị hiểu mà, Schwein~, xấu hổ khi bị gọi bằng cái tên đó cũng là điều tự nhiên thôi.”
“Ê...ờm, Master?”
Bỗng nhiên Master chen vào, gật gù như đang thương hại Segawa vậy.
Chị ấy tiếp tục diễn sâu.
“Rốt cuộc thì, Schwein trong tiếng Đức là “lợn”. Chào các bạn, mình là Lợn, rất vui được làm quen với các bạn. Chắc hẳn sẽ rất khó khăn để nói điều đó ra với một thiếu nữ như em.”
“Vân...ơ, khoan?”
Segawa—Schwein—chú lợn há hốc miệng.
Sau vài giây yên lặng, mặt cô ấy đỏ lừ lừ trước khi đưa ra câu hỏi cho Master.
“Hở, ờm, cái gì chứ, chị nói gì vậy? Lợn ư? Schwein?”
“Thật là...Ý em cái tên đó chỉ là do ngẫu hứng mà ra?”
“Đương nhiên là vậy rồi, làm gì có ai mà tư đặt tên mình là lơn cơ chứ? Không phải đã quá rõ ràng sao, em đặt tên như vậy là vì nó nghe rất ngầu?!”
“Schw-chan...thành thật chia buồn...”
Có lẽ cậu ấy biết thừa rồi, nhưng Ako vẫn rầu rĩ nhìn xuống chia buồn.
“Khoan, Master, sao chị không nói cho em?!”
Hội trưởng không ngờ rằng Segawa lại gọi mình là Master như thường lệ.
Ah, xem ra cậu ấy lấy lại được tinh thần rồi.
“Chị từng định làm vậy rồi, nhưng mà thôi, chỉ ra điều ấy còn khiến em xấu hổ hơn là vô tình tạo ra nó. Nhưng mà không ngờ được là nó lại được phơi bày ra như thế này—”
“Waah, khoan khoan, sì tốp.”
Segawa khua tay nhắng nhít.
Nhưng mà kệ việc ấy, Master âm thầm mỉm cười.
“Thôi nào, Schwein~ (haha), nhanh hoàn thiện màn chào hỏi nào.”
“Chị đã để “haha” trong dấu ngoặc đơn rồi thì đừng có nói to ra! Chị luôn làm thế khi chơi game à?”
“Này, Schw-chan, không cần phải kiềm chế vậy đâu. Không ai bận tâm về thái độ thường ngày của cậu đâu, tại sao cậu không “Ta là ngài Schwein vĩ đại!” như thường lệ đi?”
“Đừng có nói ra như vậy chuuuứ!”
Segawa gào lên, hoàn toàn lấn át câu hỏi của Ako.
C-Cậu ấy có ổn không vậy? Xem ra đó là quá đủ rồi.
“Kuh, kuh, kuh...không cần phải vội vàng như vậy đâu, Schwein~. Đây à lúc mà các lol thường hay xuất hiện đây.”
“Nhắc đến nó, rốt cuốc cái “lờ-o-lờ” mà mọi người hay viết là cái gì vậy ạ?”
Chị ấy nhắc đến “lol” à?
Đúng thật, chả có ai đọc hay là biết chính xác nghĩa của nó mặc dù thường xuyên hay sử dụng từ ấy.
“Đó là viết tắt của little old lady (bà già nhỏ mọn).”
Master nói với vẻ biết tuốt. Và đương nhiên là nó sai hoàn toàn.
“Nó đâu có nghĩa như vậy, phải không? Hình như là laughing out loud (cười lớn lên)cơ mà?”
“Ồoo, không hổ danh Rusian.”
Tôi lên làm gì với lời khen ấy bây giờ? Không phải đó là câu trả lời đúng ngay từ đầu rồi sao?
“Aahh, trời, sao mọi người bơ em hết vậy?”
Đập mạnh xuống bàn, Segawa hít một hơi thật sâu.
“Phù...hah...à, thì tôi là Schwein. Là một Vũ Kiếm Sư trong LA. Nếu ai đó à còn tiếp tục gọi tôi là Lợn thì tôi sẽ chém người đó làm đôi đấy. Thêm nữa, thêm “ol” vào cuối “lol” để kéo dài nó ra, nhưng đừng có đọc nó lên. Tôi không kể thêm gì nữa đâu. Thế là hết rồi!”
Segawa nói tất cả những gì cần nói rồi ngồi xuống.
Không hiểu sao mà mọi người vỗ tay nồng nhiệt hơn trước. Có vẻ do quen với việc đó rồi nên cậu ấy bắt đầu thả lỏng hơn mặc dù vẫn còn cay cú chán.
“Nhân tiện, em đọc nó là “lawl” (lo-l).”
“Chả ai quan tâm đâu.”
“Ờm, xin lỗi.”
Master nở một nụ cười thân mật với Segawa.
Chị cố tình làm vậy để đưa cậu về bình thường hả? Nếu đúng vậy thì good job, không hổ danh là chủ guild của chúng ta.
“Vậy thì, Rusian, xin mời.”
“Dạ vâng.”
Đoán trước được việc này, tôi đứng thẳng dậy.
Ako cũng bấu chặt lấy tay tôi rồi đứng lên.
“Này, Ako.”
“Vâng?”
Ako nhìn tôi như thể chả có gì xảy ra cả.
Cô ấy rất dễ thương như một chú mèo vây, nhưng bọn tôi thì không thân thiết đến vậy.
“Đến lượt tớ giới thiệu nên cậu ngồi xuống đi.”
“Được rồi.”
Cô ấy vẫn nghe lời tôi như thường lệ. Ako ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Sao hai người cứ tán tình nhau vậy?”
“Không, trông giống vậy lắm à?”
Đợi đã nào, đây không phải lúc.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhìn lướt qua ba người họ.
“Tớ là Rusi...Rusian. Trong LA, tớ là...ờ…ờ…là Hiệp Sĩ Khiên...Chaà, giới thiệu bằng tên ingame xấu hổ thật.”
Những gì tôi nói chẳng mấy quan trọng những chúng vẫn đủ làm tôi tắc nghẽn cổ họng.
“Cậu đang nói cái gì vậy, sự tồn tại của cậu đã là một sự đáng xấu hổ rồi?”
“Im đê.”
Segawa cứ chen vào. Bình thường—không, chỉ vài giấy trước thôi, những từ thực sự làm tôi ức chế đấy
Chả biết làm sao mà tôi chẳng cảm thấy gì giữa họ với mình cả. Vừa nãy khi cãi cọ với Segawa thì cũng chỉ là một sự thoải mái như trong game thôi.
“Trước hết, cái đồ lợn thì còn đáng xấu hổ hơn nhiều—xin lỗi, tôi không nhắc lại nữa đâu. Ờ thì, tớ cùng trường với hội trưởng—à, đúng rồi, là Master mới phải. Em có phải dùng kính ngữ không nhỉ?...Ờm, nam sinh năm nhất cao trung Maegasaki, Nishimura Hideki. Tớ nằm trong câu lạc bộ về nhà, không có tài cán gì nổi bật. Sở thích của tớ là...ờ...chơi game online. Hân hạnh được gặp mọi người.”
Một tràng pháo tay hời hợt.
Tôi nên nói thế nào nhỉ, nó kiểu, bạn biết đó? Một năm ròng bên nhau không phải là để trưng. Bằng cách nào đó mà tôi có thể đoán được những gì Master và Segawa sẽ thốt ra chỉ qua ánh mắt của họ khi tôi đang phát biểu.
“Vậy thì cuối cùng, Ako.”
“V-Vâng.”
Ako bật dậy với tiếng oof nhẹ.
Do cô ấy đứng lên ngay cạnh tôi, cặp đùi quyến rũ đó vô tình lọt vào mắt tôi.
Tim tôi bắt đầu loạn nhịp vì một lí do khác với cái màn giới thiệu kia.
Chưa kể, có một hương thơm ngọt ngào làm lay động tôi.
Không biết có nên nói điều này không, nhưng cô ấy thực sự là một thiếu nữ xin đẹp đấy nhỉ?
“Ờm, tớ là Ako. Tớ là Mục Sự trong LA. Tớ không giỏi game lắm và gây ra nhiều rắc rối cho mọi người...xin lỗi.”
Không sao, chả có vấn đề gì đâu, Schw nói.
Chẹp, đương nhiên là nhờ vậy mà cậu hiếm khi gặp nguy hiểm.
“Tớ cũng học tại cao trung Maegasaki giống như mọi người, cũng là năm nhất luôn.”
“Hả, chúng ta cùng khối sao?”
“Vâng, thật may là vậy.”
Vậy thì cuối cùng chúng tôi cũng học chung trường. Internet thật nhỏ bé quá mà!
“Xin lỗi nhưng tớ không hề biết. Tớ chả quen được ban nữ nào ở mấy lớp bên cạnh hết.”
“Ehehe, mình cũng vậy.”
Thế này này, chúng tôi mới chỉ nhập học cách đây 1 tháng. Tôi không hề có một mối quan hệ nào với các lớp khác khi mà tôi còn không tham gia câu lạc bộ. Ako nhìn khá nhút nhát và trầm tính nên cô ấy chắc cũng thế thôi.
Ako vẫn chẳng mẩy may bận tâm mà nói tiếp.
“Tên mình là Tamaki Ako. Hãy cứ gọi mình là Ako như thường lệ.”
“Hả, đó là tên thật của em đó hả?"
“Vâng...có gì lạ sao ạ?”
Ừ, nó lạ vãi cả linh hồn luôn ấy.
“Nah, nó phụ thuộc hết vào kiến thức kỹ thuật số nên là như vậy...cũng chả sao đâu.”
“Hahaha, quả nhiên đúng là Ako mà.”
Segawa ủ rũ vì cho rằng việc Ako đặt tên thật là một ý tưởng tồi tệ, còn Master thì cứ cười sặc sụa.
Cảm giác dễ chịu, thoải mái bao trùm cả căn phòng.
“Em không tham gia câu lạc bộ nào cả. Và em cũng không có bạn.”
“?!"
Mọi thứ trở nên thật nặng nề như trái đất bị chôn vùi bởi băng tuyết vĩnh cửu vậy.
À ừm, Ako-san? Cậu đang nói cái gì vậy?
“Em không hay đi học, hiếm khi lắm, nên cứ mỗi khi đến lớp thì mọi người lại tránh xa em.”
“A-À...”
Đến Segawa còn có vẻ không tìm được lời nào phù hợp để nói.
Tôi đưa mắt tới hai người họ để cầu xin sự trợ giúp, nhưng mặt họ đã tái mét đi khi rồi Ako thốt ra điều đó với một nụ cười rồi. Cậu mong chờ gì ở lũ này khi cậu thổ lộ hết ra như thế chứ?
“K-Không sao đâu! Tuy chị là Hội trưởng Hội học sinh nhưng chị cũng đâu có bạn.”
Chị cũng thú nhận luôn sao?!
Tôi cứ tưởng Master sẽ nghĩ ra gì đó, ai ngờ chị ấy lại bị cuốn theo như vậy.
Không, không, chúng ta không cần phải kể chuyện buồn ra ở đây đâu!
“N-Nhưng mà này, không phải Ako là bạn của bọn tớ sao?”
Segawa đồng ý trong tuyệt vọng nhưng lúc sau lại vô cùng bối rối.
“Đúng vậy! Giờ thì cậu có bạn rồi đấy!!”
“Em làm được rồi đó, Ako-chan!”
“Này, ngừng lại đi!”
Ako cười khúc khích với pha tấu hài của bọn tôi.
“Phải đấy, đó là lí do...Em rất hạnh phúc khi có thể trò chuyện cùng mọi người như lúc này.”
Có vẻ cô ấy hơi run.
Tôi cũng có thể cảm nhận được đôi chân và đôi vai ấy đang run bần bật.
Buổi offline này quá sức với cô ấy...cô ấy đã nói thế trong LA phải không nhỉ?
“Rất mong được mọi người giúp đỡ từ nay về sau.”
Ako ngồi xuống trong màn pháo tay nồng nhiệt.
Tôi dần cảm giác được sự thân thuộc qua từng câu từng chữ mà chúng tôi nói với nhau.
Và thế là, buổi offline bắt đầu.
“Em đang định nói là, dùng vàng vào việc cường hóa bộ giáp bao nhiêu thì mình lại bị yếu đi bấy nhiêu.”
Schw dõng dạc nói, tay thì cầm chiếc thìa khuấy đều cốc cà phê.
“Không phải mọi người đều thấy là dùng số tiền đó để nâng cấp vũ khí sẽ hiệu quả hơn ư? Hiệu quả hay không thì đều phụ thuộc vào hỏa lực hết, hỏa lực. Và bỏ ra một số vàng lên tới hàng triệu đồng chỉ để thay đổi chỉ số tí tẹo của bộ giáp. Chỉ có lũ óc bã đậu mới làm vậy thôi.”
“Không, như vậy thì một chiều quá.”
Tôi cằn nhàn với cô gái ngồi đối diện đang nói không ra hơi kia.
“Tôi biết cậu đang nhắc đến cái gì, hỏa lực là điều tất yếu. Nhưng mà có những nơi mà không có trang bị phòng thủ cao thì không vào săn được, mà muốn mạnh lên thì phải vào những nơi như thế. Nhìn thử đi, ngay cả cậu cũng không vượt qua được Phòng Thí nghiệm Scion với mấy cái trang bị lìu tìu này đúng chứ? Trong khi đó thì có hàng tá Kiếm Vũ sư bằng level cậu ngoài kia có thể clear nó dễ dàng.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt Schw để cầu mong sự đồng thuận.
Nhưng cậu ấy lại nhún vai và sụt sùi khé mũi.
“Đấy chỉ là yêu cầu tối thiểu thôi phải không? Thế thì khác nào nói cường hóa giáp chỉ cho có thôi không?”
“Nhưng nó vô cũng hữu dụng và hơn nữa, không dễ gì để đạt mục tiêu đâu. Thứ nhất, nếu là yêu cầu tối thiểu thì vũ khí cũng có phải không? Năng suất săn của cậu sẽ không thay đổi khi cậu thay vũ khí mới cho rank kế tiếp đâu, bởi vì chúng cũng đạt yêu câu rồi. Như vậy chỉ là một sự lãng phí thôi.”
“Đừng có mà coi thường vũ khí. Những tên gà mờ, ảo tường mình chém đám quái vật vài phát là chết như cậu thường sẽ chỉ đứng yên một chỗ thôi, biết chưa.”
“Cậu vừa nói gì cơ, hả Ngài Schwein Vĩ đại?”
“Tôi cấm cậu gọi tôi bằng cái tên đó.”
“Nào nào, cả hai em bình tĩnh lại đi.”
Master đành phải xen vào cuộc cãi vã không hồi kết này.
“Nghe này, có một cách dễ hiểu hơn vô cùng hoàn hảo đấy. Để chị giái thích nhé: Cứ dùng tiền thật bù đắp vào cái mà mình thiếu, như vậy thì cả tấn công và phòng thủ đều mạnh mà phải không?”
“Mấy người tư bẩn thì đừng có nói ra điều ấy! Ở đây là cuộc tranh luận của giai cấp vô sản tụi em.”
“Chủ đề hiện tạ: Ngược đãi Master.”
Master tan biến trở thành cát bụi.
“Này này, tớ cũng có ý kiến.”
Lần này thì là Ako.
“Tôi dám chắc là chi tiền cho ngoại hình nhân vật sẽ hiệu quả hơn. Không cần biết trang bị cậu mạnh thế nào, cậu chỉ cần để những người khác lăn xả và làm mọi thứ thôi, nên là những thứ kia không cần thiết lắm."
“Ê cậu, đừng có nói linh tinh nữa.”
“Tớ sẽ đấm cậu đấy.”
“Heeeể?!”
Ako run rẩy lùi lại, rưng rưng nước mắt nhìn tôi với Schw.
Ngoại hình cái gì chứ, ngu ngốc hết sức, nếu như có thời gian chăm sóc vẻ ngoài của mình, thì tại sao cậu không học cách sống sót thêm một giây hay là hồi thêm một máu nữa đi?
“Ako-san, cậu có biết là công việc của cậu là duy trì lượng máu của toàn đội từ đầu đến cuối không?”
“Ể, nhưng mà tớ chưa kíp làm gì thì Rusian đã tạch rồi...”
“Nhưng mà xem này, trang bị của tớ đều là cho chống chịu hết mà không phải sao?”
Cô ấy đã nghĩ tôi như vậy suốt thời gian qua sao?
Tôi nuốt hết nước bọt xuống họng.
Cô ấy chẳng hiểu gì cả, khi chi tiền thì đương nhiên là chi cho giáp rồi, trời ạ.
“Nghe cho kĩ vào, thứ nhất chúng ta sẽ chết nếu như quá giấy, thứ hai healer của chúng ta làm ăn như cứt vậy.”
“Cái đó, thì mình không chối được.”
“Đúng vậy, cái đó thì chẳng còn gì mà bàn cãi nữa.”
“Aaa, aaa, không nghe thấy gì hết.”
Dù có bắt đầu nói về game như thói quen, thì chúng tôi vẫn có thể đổi đề tài bất cứ khi nào chúng tôi thích.
Ví dụ như cái câu chuyện cũ rích này.
“Ako hồi máu như thần chết vậy, mọi người có nghĩ thế không? Em không nghĩ là cậu ấy sẽ bỏ mặc một Rusian gần ngoẻo đâu và sẽ hồi cả đống máu cho đám quái vật.”
“Chưa kể là cô ấy còn nhắm nhầm thanh máu đang dần “bay màu” của tôi với lũ đó nữa chứ.”
Đó là chuyện ngày xưa, tôi thực sự mình sẽ tạch thật đấy.
“C-Cái đó chỉ khi tớ nhắm vào thanh máu đang tụt thôi.’
Master đập tay, còn Ako thì lí nhí bào chưa cho mình.
“A, chị hiểu rồi. Tinh linh ánh sáng mới là người có lỗi ở đây.”
“Tinh linh ánh sáng?”
Aaa, nhớ ra rồi, là thứ đó!
“À, lúc mới đầu phải không? Cái hồi mà Ako còn không biết sử dụng skill, có NPC đã giao nhiệm vụ là mượn sức từ một tinh linh, nhưng em ấy cứ cầu nguyện rồi ghi “tinh linh” mãi thôi!”
“—?!”
Ako xua tay như đuổi thứ gì đó đi khi mà chúng tôi “ôn lại kỉ niệm xưa”.
“K-Không phải như thế mà! Hình như là có một vị giáo mục nào đó nói là tớ có thể trị thương nếu như tớ mượn được sức mạnh của tinh linh gió.”
“Cậu không nên cả tin như vậy chứ...”
Hoặc là ví dụ khác, một đề tài RL mà chúng tôi chưa hề đề cập trước đó.
“Chị cũng chẳng khá khẩm hơn đâu, ban đầu tiền cũng bị bố mẹ giữ hết chứ bộ. Họ lúc nào cũng bao bọc chị quá mức nhưng lại chả thèm quan tâm đến chị, em thấy đấy, họ toàn nói mấy thứ hài hước cổ lỗ sĩ với cái mặt nghiêm túc, kiểu như phải biết họn bạn mà chơi ý. Sẽ thật là chán khi mà chị còn không được phép nạp tiền vào game.”
“Uuu, chị là con một của một gia đình giàu có hả, Master?”
“Đừng như vậy, chị rất xinh đẹp mà.”
Master nhếch miệng cười và nheo mắt nhìn Ako.
“Không đâu.”
“Khiếm tốn vậy sao...”
K-Khiêm tốn? Cái này đáng nghi à nha.
“Nó đáng ra không xứng với chị. Chị là con nhà giàu, nhưng chị lớn lên trưởng thành từ chính khoản vay ban đầu từ bố mẹ đó, gia đình chị chỉ sở hữu vài công ti con và trường học thôi.”
Này, chị không phủ nhận phần xinh đẹp vừa nãy à.
Đúng, tôi chẳng có gì để cãi lại cả, nhưng mà chắc chắn đó không phải là khiêm tốn.
“Vậy, trường học...có nghĩa là...”
“À bao gồm cả Trường Cao trung Maegasaki này. Đấy gần như là lí do chị được vào đây.”
“Không thể nào! Cứ như chị là con “thầy hiệu trưởng” vậy.”
“Chị là con gái của “thầy hiệu trưởng” mà.”
“Ooh, quá dữ. Như thế thì chị có thể gian lận điểm và cả mấy thứ khác nữa. Em ghen tị đấy”
“Gian lận? Nó có phải số liệu đâu? Chơi game nhiều teo não rồi à?”
Schw bực tức. Im đê, tôi cá là cậu cũng nghĩ vậy mà, thề luôn.
Tôi quay ra phía khác hắt xì, và Ako ngay bên cạnh tôi, nở nụ cười ghê rợn với đôi mắt u tối.
“Woaa...mấy tên “rich kid” sáng sủa kia, thề với trời đất là chết đi...”
Ờm...A-Ako-san?
“Ako, Ako?!”
“Bình tĩnh nào, Ako, Master đó mà! Mà cái bệnh này cũng tồn tại ngoài này nữa hả?!”
Về đi, về với chúng tớ; tôi lắc vai Ako thật mạnh.
Lắc đi lắc lại tầm chục lần thì có vẻ Ako đã ổn lại.
“Em xin lỗi. Em không kiểm soát được bản thân.”
“Nói dối là không tốt...mà cậu có cần để ý tới mấy cái từ như “Hợi trưởng hội học sinh” và “con gái hiệu trường” không?
“Ừm, tớ không nói gì thêm được.”
Master nhăn nhó cười rồi nói tiếp.
“Chị đã cố cư xử thật hòa nhã lúc dạo đầu và có cả những tiêu chuẩn cho bạn bè của mình nữa. Nhưng mà không sao đâu, chị đã được mở rông tầm mắt khi chơi game online và kết nối trực tuyến với những người chơi online khác. Cuối cùng thì chị đã có được sự chấp thuận của bố mẹ và có thể tự do kết bạn.”
“Ồooo.”
Cả lũ trầm trồ thán phục.
Một trong những người tìm được chân lý trên Internet—một phiên bản còn khủng hơn nữa?
Chẹp, chẹp, tuyệt thật đấy.
“Nhưng mà nó đã quá muộn rồi.”
Mọi người đều lắng xuống.
“M-Master?”
“...Hừmm. Kể cả khi không có người bạn nào trong danh sách, thì chị vẫn đơn độc tới cùng.”
“Master, hãy cùng tiêu diệt tân gốc lũ riajuu đó nào!”
“Hay đấy, Ako, đêm rét chung chăn thành đôi tri kỉ mà.”
Ako và Master nắm tay nhau thật chặt, không màng về vấn đề tuổi tác.
“Chỉ cần nhìn thôi mà bụng lại đau.”
“Tớ đâu muốn bắt tay như thế này.”
Cả Schw và tôi đều dụi đi nước mắt trên mí.
Nói chuyện về đời thực vui hơn chúng tôi tường, mặc dù trước kia thì chẳng mảy may tới một lời. Tôi tự hỏi tại sao lại không nhỉ.
Nhưng nếu là vậy thì có khi chúng tôi lại không được gặp nhau như bây giờ, cái gì đến cũng sẽ đến thôi.
Đang nói chuyện thì có gì đó lóe lên trong đầu tôi.
“À mà hình như người ta đồn về cậu ở trường nhiều lắm đấy, Segawa...Schw.”
“Hả? Có á?”
“Có tin đồn là cậu đã đươc tỏ tình đó. Không phải rất tuyệt sao?”
Tôi được nghe kể từ thằng Maeda gì gì đó trong buổi sinh hoạt tập thể. Mà hình như Schw cũng tự kể chuyện này rồi.
“H-Hả? Sao lại có tin đồn thế được? Vậy mọi người đều...”
“Mà, cậu cũng từng khoe như vậy trong game còn gì, đúng không?”
“Đó là chuyện khác.”
Và đây cũng là chuyện khác, hửm?
Tôi cũng chả quan tâm lắm—nhưng có cái gì đó nó cứ sai sai.
“Vậy à, có vẻ Schwein là một thành phần biệt lập với chúng ta nhỉ? Rồi rồi chị hiểu mà —Nào, chị cần ai đó đấm tường cùng cho hả giận.”
Ngón tay Master kêu toạch.
Ako dơ cao hai tay lên như muốn đáp lại.
“Nhân viên đấm tường có mặt đây! Em sẽ đấm bất cứ bức tường nào gần chị.”
“Tớ từ chối rồi! Tớ nói là tớ từ chối rồi mà!”
Schw luống cuống thuyết phục Ako khi mà cô ấy giương nắm đấm của mình ra.
“Cậu từ chối thẳng cậu ta vì không có hứng thú hay là do cậu có người trong mộng rồi?”
Câu hỏi đó khá lời riêng tư nên tôi sợ mình có đi quá giới hạn không. Nhưng không hiểu vì sao mà nó tự nhiên tuôn ra từ miệng rôi.
“Không, nó...hmm...”
Schw ngập ngừng khi bị hỏi nhưng lại không có bất cứ sự bất mãn nào trên nét mặt cậu ta cả.
Segawa không hẳn ưa nhìn đến vậy. Cậu ấy thấp, nói đúng hơn là cả cơ thể như con nít vậy. Không phải mẫu người lí tưởng cho nam giới, và tóc hai bím trông có vẻ sẽ dễ thương với một số người, nhưng còn lạ thì không.
Dù sao thì khuôn mặt cũng không quá tệ. Xét một cách khách quan thì tôi có thể nói là Segawa khá dễ thương.
Cũng không thể nói là những đặc điểm ấy không quan trọng được—hoặc là do tôi nghĩ thế.
“Ý tớ là, nếu có bạn trai hay gì đó, thì tớ phải dành tất thời gian cho hắn đúng chứ?”
Schw lặng lẽ lên tiếng sau một lúc nghiền ngẫm.
“Yeah, em sẽ phải dành rất nhiều thời gian việc đó đấy.”
“Phải không? Như vậy cũng có nghĩa là thời gian chơi game bị ít đi nữa.”
“Đúng thế?!”
Cậu ấy đánh trống lảng được rồi!
“Nó thực sự khiến thời gian chơi game bị ít đi thật hả?”
Không biết bằng cách nào mà Ako cũng đồng ý.
“Đúng, thật đấy!”
Segawa tiếp tục sau khi lấy lại được lòng tin.
“Nếu là chị thì chị cũng sẽ làm thế thôi phải không?”
“Ừ công nhận nếu là chị thì cũng sẽ lầm vậy thật.”
“Từ chối là một sự lựa chọn hoàn hảo.”
Và cả Ako và Master đều gật gù đồng tình chưa tới một giây.
“Đùa nhau à…”
Giả sử tôi có thích kiếm bạn gái đi nữa thì, đám người này đã đi quá xa rồi.
Schw lườm sang tôi sau khi mà tôi bộc lộ tất cả sự ngỡ ngàng của mình.
“Gì, có vấn đề gì à?”
“...Không. Tôi chỉ thích cậu ở đây hơn là lúc ở trường thôi.”
“Chắc đó không phải là lời khen đâu ha?”
Trái ngược với lời nói ấy là nụ cười sảng khoái từ Schw.
Tôi không thể nói nói những thứ như vậy với Segawa được, nhưng Schw thì khác.
Những lời cay nghiệt đó chẳng còn đau nữa.
Có vẻ tôi mất cảnh giác rồi.
Và nếu tôi không nhầm, thì Schw cũng khá thích thú với điều đó.
“Thôi, cứ để mấy cái suy nghĩ ấy nằm yên trong đầu đi! Sao cậu không kết hôn trong game giống như tớ nè Schw-chan? Cậu có thể ở bên người yêu mà không sợ mất thời gian, không phải sao?”
Vừa nắm tay tôi Ako vừa hỏi.
Không, chúng tôi chỉ là vợ chồng trong game thôi, không liên quan gì đến ngoài đời thực cả. Thậm chí là một chút cũng không.
“Nn, một cậu bạn trai thích chơi game online cùng mình...nah, bỏ đi. Chúng như ròi bọ vậy, tởm lắm.”
“Này cậu kia.”
Đừng có nhìn tôi trong khi nói ra điều đó chứ, cậu thì khác gì?
Chúng tôi đã tán nhảm về mọi thứ. Cả lũ cứ ngồi lì trong phòng từ trưa đến chiều tối mà không hề rời khỏi quán; buổi offline khá thú vị và chẳng ai trong chúng tôi cảm thấy chán nản cả.
Khi mặt trời đã lặn, chúng tôi kéo nhau ra về ga mặc dù cả bọn chẳng ai muốn về.
“Nếu như có đủ thời gian thì chị sẽ đãi mọi người bữa tối. Nhưng tiếc là gia đình chị lại không cho phép, cho chị xin lỗi.”
“À không sao đâu ạ, bố mẹ em sẽ nổi trận cuồng phong nếu em về trễ mất."
Schw gật đầu lại một Master đang cúi thấp người xuống. Ê, hai người đổi vai rồi à?
“Nó thực sự rất vui. Nên là...hôm nào đó lại gặp nhau tiếp nhé.”
Là người ra khỏi quán cuối cùng, trông Ako có vẻ hơi buồn. Có vẻ cô ấy vẫn muốn níu kéo thêm nữa.
“Không cần vậy đâu, chúng ta học chung trường mà phải không, gặp lúc nào mà chả được!”
“Vậy sao...em hiểu rồi!"
Tôi còn không tính đến đó nữa đấy. Mắt Ako sáng rực lên.
Thật là; Master gật gù.
“Đã rõ, vậy tổ chức buổi offline hàng tuần thì sao?”
“Tha cho em đi. Em có cảm giác mặt tôi của mình sẽ bị phơi bày nếu em tiếp xúc quá nhiều với mọi người đấy."
“Sao cậu có thể nói vậy hả? Đó cũng là mặt tối của cậu đó.”
“Oops, sai, quá sai. Lũ lập dị tởm lợm, lũ lập dị tởm lợm, lũ lập dị tởm lợm, lũ lập dị tởm lợm.”
Cái gì vậy, bùa yêu à?
Tôi tận hưởng trọn vẹn từng phút giây của buổi hôm nay cho đến khi ra ga.
Sự căng thẳng trên nét mặt mọi người được bao bọc bởi bâu không khí dịu nhẹ, đầm ấm, thứ có lẽ sẽ tồn tại đến tận sau này.
Chúng tôi đợi một lúc tách ra khỏi dòng người nườm nượp đang soát vé, và đi bộ dọc theo bờ tường một khoảng ngắn—tôi bất chợt mở miệng.
“Tớ biết không nói thế nào nhưng mà...xin lỗi.”
Tôi đã thốt ra một lời xin lỗi.
“Anh xin lỗi về điều gì vậy, Rusian?”
Ako nhìn tôi với bộ mặt hiếu kỳ.
“Vợ tôi” tiến sát lại nắm tay tôi, quá sát so với khoảng cách tiêu chuẩn giữa những người bạn, mà không hề lo lắng gì.
Đúng vậy, cô ấy chính là một trong những lí do.
“Thật ra thì, tớ đã nghĩ mọi người đều là con trai.”
“À, vậy thì sao?”
Master mỉm cười hiền dịu và gật gù nói.
“Chị thậm chí đã tiết lộ rằng là chị là gái JK rồi, nhưng có vẻ cậu không có bất kì sự tin tưởng nào dành cho chị nhỉ?”
“Đương nhiên là không rồi ạ.”
Ai mà đi tin chứ?
“Mới đầu trông mặt cậu khôi hài thật.”
“Tất cả là lỗi tại cậu đó.”
Tôi cũng khá bất ngờ với Schw.
Thường thì tôi nghĩ cậu ấy là một người cọc cằn lại có tính đàn ông.
“Mà chi cũng có tí xấu hổ khi chúng ta gặp nhau đấy.”
“Một thằng con trai như tôi có được phép xen vào không? Tôi không bị quên lãng chứ? Đó là những gì chị nghĩ thật ạ?”
Master cười.
“Ừ, chị có hơi xấu hổ lúc đầu thật. Nhưng—nó rất vui.”
Hồi tưởng lại những kỉ niệm đẹp đẽ ngày hôm nay, tôi ngước nhìn lên bầu trời đang chìm dần vào bóng tôi kia.
“Thế nhé, những gì trong game thì cứ để ở trong game, những gì ở ngoài đời thì cứ giữ ở ngoài đời, như vậy thì chúng sẽ hoàn toàn tách biệt nhau. Đó là cách tốt nhất để không nhầm lẫn chúng vói nhau, để tách chúng ra riêng biệt. Ai đó giỏi trong game thì ngoài đời chưa chắc đã giỏi, chơi game tệ thì ngoài đời có khi là người tốt, thành đạt. Những chuyện này chị nghe nhiều rồi.”
Nó quả thật rất hay xảy ra.
Có hàng tá người có lý trí nhưng lại nghĩ game quá đơn giản; hay là mấy gã suốt ngày nịnh bợ người ta trong game nhưng lại ngu mặt ra khi gặp người ta ngoài đời; mấy chuyện này thì nhiều vô kể.
“Nhưng sau khi gặp gỡ mọi người như này thì chị cảm thấy thực sự hạnh phúc. Kiểu như ‘Aaa, đồng đội của mình đều là những người tuyệt vời cả trong game lẫn ngoài này’ ấy.”
Lặng lẽ từ hạ thấp mình xuống với những người chiến hũu lâu năm, tôi nói.
“Thế nên là—vô cùng xin lỗi mọi người và cũng chân thành...Cảm ơn!”
Schw bật cười khi nghe thấy những lời nghiêm túc đó của tôi.
“Thật là, gì vậy, tởm quá đấy!”
“Vẫn chưa đủ à?!”
Cậu ta lại tiếp tục lăng mạ tôi.
“Chẳng bao giờ là đủ cả, tôi vẫn sẽ lặp đi lặp lại cái từ ấy bất kể cậu có nói gì đi chăng nữa.”
“Tôi biết, cứ cho là nó đúng đi, nhưng mà!!”
Mẹ nó, đáng nhẽ tôi không nên xin lỗi.
“Bhh…fufufu, hahahahaha.”
“Master, chị cười to quá đấy!”
Cậu cũng có khá hơn đâu!
“Ồ không không, chị không làm gì cậu đâu. Chi là ban đầu chị cũng thắc mắc liệu Rusian của chúng ta có phải loại người sẽ hướng cái nhìn dâm dục tới bất cứ cô gái nào mà hắn thấy hay không thôi. Nó làm chị sợ thật đấy.”
Master dường như đã cố nhịn cười để nói.
Chị coi em là gì chứ, thiệt tình.
“...Nhưng.”
Schw đột nhiên kéo cổ tôi trước khi lại tiếp tục nói ra mấy điều tàn độc làm tôi nổi hết cả da gà.
“Đừng có tỏ vẻ bạn bè trên trường, nghe chưa? Không vâng lời là thiến đấy!”
“V-Vâng...r-rõ ạ...”
“Tốt.”
Schw nở một nụ cười trên môi, trái ngược hoàn toàn với những gì vừa nãy.
Sát quá, sát quá, sát quá, sát quá. Cậu ta thực sự rất dễ thương khi nhìn gần như này. Phải, dễ thương thật đấy.
Hơi bối rối khi bị tấn công bất ngờ như vậy, tôi lại bị kéo về sau.
“Aaaa.”
Có gì đó mềm mềm sau lưng tôi.
Nó rất ấm, nảy nảy, lại còn thơm nữa.
"Mph!”
Tiếng bĩu môi vang lên ngay sau tôi.
Ởmm, Ako...san?
Cậu đang làm gì vậy? Tại sao lại lườm Schw gắt vậy?
“A, Ako?”
“...Gừừừ!"
“Đừng lo, tớ không thèm giật chồng cậu đâu.”
Cậu ta là đồ bỏ đi. Schw thản nhiên đưa mắt về hướng Master sau khi lại lăng mạ tôi.
“Thật không?”
“Thật mà.”
Schw mặt nhăn nhó rồi cùng Master tiến về phía cổng soát vé.
“Lần sau gặp nhau ở trường thì cứ thoải mái gọi chị là Master nhé!”
“Không đâu hội trưởng ạ. Gặp chị ở trường nha!”
Hai người cũng vẫy tay rồi lại tiếp tục đi về.
Mãi đến khi không còn thấy được hai người họ nữa thì Ako mới chịu buông tay tôi ra. Thật là nhẹ nhõm, nãy giờ nửa người tôi khá khó chịu, nhưng cũng hơi tiếc khi không được Ako ôm nữa.
—Vậy thì, nè Ako-san? Hết lườm Schw đến lườm tôi à?
Hai chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau rồi Ako thốt lên.
“Rusian, anh nghĩ em là đàn ông thật à?”
“….À, thành thực xin lỗi cậu.”
“Tại sao anh dám?!”
Ako hét lên với cõn giận dữ tột cùng sau cả ngày vui chơi khi nghe được vậy. Nó hoàn toàn đối lập với vẻ ngoài nhút nhát ít nói đó đấy, nhưng mà nó cũng đủ khiến tôi phải rùng mình.
“Em đã nói em là con gái mà? Tại sao chứ, tại sao anh không tin em?”
“À thì…chỉ là nó chợt giác nảy lên trong đầu thôi.”
“Vừa nãy cũng là "chợt giác nảy ra trong đầu thôi" đúng không?”
“Tớ xin lỗi mà.”
Nhưng mà tôi có thể chỉ ra một số thứ mà cậu không phản bác được đấy.
Không ai nghĩ vợ của mình là một cô gái xinh xắn đâu, và tôi cũng không ngoại lệ. Cứ giả sử đó là trai thì có khi lại tốt hơn cho cái tinh thần yếu đuối này không chừng?
Ấy vậy mà Ako vẫn chưa nguôi, thậm chí còn gắt hơn nữa chứ.
“Vậy thì tại sao anh lại đồng ý kết hôn với em khi anh nghĩ em là trai hả Rusian?”
“À, cái đó...tớ nghĩ là nó sẽ ổn nên...”
“Ê-eeeeỂ?”
“Không không, không phải như vậy.”
Tôi cố gắng bào chưa với một Ako đang to mắt kinh hãi kia.
“Tớ nghĩ là đời thực và game không liên quan gì đến nhau cả. Nên kể cả khi Ako có là trai đi chăng nữa thì kết hôn trong game cũng chả có vấn đề gì, vậy thôi.”
Tôi vừa mới nảy ra thôi, nhưng nó cũng chẳng hiệu quả lắm.
Ako có lẽ sẽ thấy phát ớn vì điều này—nhưng không phải vậy.
“Có phải là do anh yêu “em”?”
“……………….Ch-Chắc là vậy, haha.”
C-Cần hỏi vậy không?
Vì mặt rôi đang đỏ bừng bừng nên tôi cố tránh Ako bằng cách quay mặt đi.
Trời ơi, cái gì thế này? Nó xấu hổ chết mất đi thôi!
“Nè Rusian, có phải ý anh là “em”, người mà anh không biết địa chỉ, tuổi tác, ngoại hình vả cả giới tính đúng không? Chỉ là “em” thôi phải không?”
“À-À, đúng vậy đấy.”
Về cơ bản thì có phần đúng.
Ako lườm tôi lúc lâu khi thấy tôi hơi e thẹn, nhưng rồi lại nở nụ cười sung sướng, mủi lòng.
“Rusian, em cũng yêu anh lắm!”
“Ô-Ô?!”
Ako nắm chặt cả hai tay tôi rồi đung lên đưa xuống thật lực.
Aaa, tay cô ấy ấm quá. Còn mềm nữa.
Hơi ấm truyền qua khắp tay tôi, làm tan chảy và khiến chúng dính chặt vào đôi bàn tay ấy.
“Em cũng vậy, em yêu Rusian khi Rusian là Rusian. Kể cả khi anh là có lớn tuổi, sống xa em, hay là trái ngược hoàn toàn với mộng tưởng của em, em vẫn sẽ yêu anh! Hãy tin em đi!”
“C-Cảm ơn, Ako.”
Thậm chí Ako còn rơi nước mắt, đủ để cho thấy cô ấy vui đến cỡ nào.
Vậy, tôi nên làm gì đây?
Ako nói là vẫn sẽ yêu tôi kể cả khi tôi khác với “Rusian” lý tưởng trong đầu cô ấy...thế có nghĩa là chúng tôi không khác gì nhau à?
Và còn nếu tôi không giống cô ấy thì cô ấy vẫn yêu—
“Không, không, đừng để bị lừa. Game và đời thực không giống nhau, game và đời thực không giống nhau, game và đời thực không giống nhau...”
“Rusian???”
Tôi từ tốn thả tay Ako ra, và an ủi cô ấy là không có gì cả.
Nó xấu hổ lắm đấy, người ta bắt đầu túm năm tụ ba vì đợt ầm ĩ vừa rồi kìa.
“Muộn rồi đấy. Chúng ta nên về thôi.”
“Nhưng mà...”
“Về thôi. Nào!”
Tỏ vẻ không hài lòng, Ako ưưư một tiếng, nhưng cuối cũng vẫn ngoan ngoãn nghe lời tôi.
“Rusian, hẹn gặp anh ngày mai...à không tí nữa luôn! Hôm nay em sẽ không làm cục tạ vàng nữa đâu!”
“O-Ok. Đi đường cẩn thận nhá!”
“Vâng, tạm biệt nha :wave:!”
“Cái đó không phải được dùng ngoài đời như vầy đâu!”
Ako hòa vào dòng người ở bến ga, vẫn không ngừng vẫy tay.
Tôi cũng vẫy tay lại, trong đầu tự hỏi là chúng tôi có giống cặp uyên ương ướt át át hay không mà có cả những cái lườm và tiếng cười rúc rích đâu đây.
Ako và tôi không phải người yêu, hai đứa mới lần đầu nhìn mặt nhau mà.
Nhưng mà tôi cũng có cảm giác bọn tôi khá gần gũi—
Cái cảm giác nhức nhối này là sao nhỉ?
Cố gắng giữ bình tĩnh, cảm giác kiểu như tôi chơi ngu đạp phải mìn vậy.
“Mình nên về sớm thôi. Nhanh nào.”
Tôi vội vã lấy xe ra về như bị ma đuổi vậy.