Một cuộc họp với quy mô toàn trường vào buổi sáng, được tổ chức mỗi tháng một lần tại trường cao trung Maegasaki mà tôi theo học.
Trong khi chờ đợi cuộc họp bắt đầu tại phòng thể dục, tôi gọi lũ bạn đứng bên cạnh.
“Xin trân trọng thông báo, ‘Mr. Bố bọn mày’ cuối cùng đã có vợ rồi đấy.”
“Ồ, mày năm nay nhiêu tuổi rồi, Nishimura?”
Tụi nó nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ
Nishimura là tên của tôi ngoài đời thật.
Không, ý của tôi là, đó chỉ là tên tôi, còn ‘ngoài đời thật’ thì không cần thiết.
Chẳng có lấy một người bình thường nào lại có thói quen dùng từ ‘ngoài đời thật’ ấy trước khi người đó đã bị chìm quá sâu vào Internet.
“Ồ, thôi nào, bọn bây sẽ bị sốc đấy, cô ấy là người đầu tiên của tao.”
“Đừng có mà nói dối thẳng thừng như thế chứ, mày thay bồ cứ ba tháng một lần còn gì.”
Tôi cố gắng nói một cách nghiêm túc nhưng bị từ chối không thương tiếc.
Ừm, bọn mày liệu có thể suy nghĩ trước khi nói không?
Bọn mày cũng không phải lũ ngốc đúng không?
“Tụi mày không phản ứng gì à? Mày đã thực sự kết hôn à!? Kiểu thế ấy.”
“Không.”
“Tim tao sẽ ngừng đập vì sốc nếu mày mà có bạn gái đấy.”
“Tao cũng sẽ sốc mà chết nếu 20 năm sau mày khoe với tao rằng mày đã kết hôn đấy.”
“Tao không thể phủ nhận, nhưng không có câu nào hay hơn để nói à?”
Và thế là mấy đứa bạn cùng lớp của tôi đã tham gia phê bình với những nhận xét kinh khủng ấy.
Thậm chí, một trong số chúng cau mày khó hiểu.
“Chỉ là giả định, nhưng dù sao thì, ý của mày, vợ là gì?”
“Vợ mà tên này nói chỉ là mấy nhân vật 2D mà nó thích thôi chứ gì.”
“Phải phải, đó gọi là ‘waifu’.”
“Woahh, thấy ghê.”
“Dừng lại! Bọn bây đang làm tổn thương tao bằng những lời nói khinh miệt ấy đấy.”
Tôi ôm lấy đầu và lắc qua lắc lại như thể một hành động bị tổn thường nghiêm trọng. Nhưng thật sự thì cũng không đến nối sốc quá.
Đây gọi là khổ nhục kế, một sự hiện diện của trí tuệ của con người.
Mọi người trong mỗi lớp học điển hình của trường luôn có một ‘mẫu hình’ cho riêng mình.
Ví dụ như những người chơi thể thao thì đến từ các clb thể thao, người biết về âm nhạc thì đến từ các clb âm nhạc, chủ tịch hội học sinh thì luôn có điểm số tốt, siêu quậy thì luôn chửi tục, kiểu vậy.
Nhưng điểm số của tôi chỉ xếp loại trung bình, thuộc câu lạc bộ đi về nhà, và sở thích là game online. Một thằng học sinh cao trung bình thường không làm được tích sự gì cho xã hội.
Tôi hình dung ra cái việc mà mình sẽ cố gắng tạo dựng một ‘hình tượng’ để có chỗ đứng trong lớp và kết quả là—
“Nishimura, mày đúng là đồ otaku.”
“Tao đang tận hưởng cuộc sống nhỏ bé yên bình của riêng mình, tha tao đi.”
“Lần tới giới thiệu cho tao waifu của mày đi.”
“Nhưng nó phải tìm cách đưa cô ấy ra khỏi chiếc máy tính cái đã.”
Vâng, tôi đã bị chúng nó xem là đồ otaku công khai.
Nhưng bạn thấy đấy, nó vui một cách bất ngờ luôn. Otaku là một nhân vật quan trọng, vậy nên tôi đã có thể hòa đồng với lớp mà không phải tốn quá nhiều công sức.
Thật vậy đấy, ví dụ như là.
“Ồ, phải rồi, Nishimura, tao nghe nói diễn viên hài Jumbo Satou đang Live đúng không?”
“Aa, phải, hôm qua cũng vậy đấy.”
“Không lí nào, có hay không?”
“Muốn biết thì xem đi, mà nó chán lắm.”
“Thật không? Tao hiểu rồi.”
Dường như sự tồn tại của tôi không thể nào thiếu đối với những chủ đề thế này.
Một Otaku thân thiện đáp ứng nhu cầu kiểu như “Nếu chú muốn biết về chủ đề đó, thì cứ việc hỏi thằng này.”
Nếu mọi người cảm thấy ổn với việc kết thân với một thằng otaku, họ sẽ cảm thấy nó mang lại một cảm giác dễ chịu.
Còn cuộc nói chuyền về Live trên mạng, mấy đứa bạn cùng lớp của tôi vẫn đang tiếp tục bàn tán về nó, an tâm rồi, có lẽ nhờ việc tôi đã trả lời một cách vô cùng tự nhiên kiểu như “Tao xem rồi.”
“Tên đàn ông đó giỏi cà khịa nhỉ?”
“Phải phải, anh ta trả lời mọi thứ bằng một câu giống nhau. Jumbo đấy! Hắn đấy”
“Chắc chắn sẽ có một đống bình luận ở đây.”
“Nhưng thi thoảng cảm thấy vẫn khá đáng sợ khi mà hắn không thể nói câu gì khác.”
Và một đứa bạn cùng lớp khác lại xen vào cuộc trò chuyện, bọn nó quyết định là sẽ ngồi xem buổi Live.
Nhưng để tránh bị gán mác là lũ otaku, bọn nó cố tình tiếp tục trò chuyện thông qua tôi.
Dù sao thì, miễn là bọn nó nói chuyện với tôi, chém gió về mấy thứ kì lạ, tụi nó cũng sẽ được ân xá cái mác otaku.
Bọn nó lấy cớ là trò chuyện về những gì tôi nói, nhưng tôi cũng chẳng có đề tài nào để bàn bạc cả.
“Ai mà quan tâm đến danh hài chỉ biết mỗi một câu mua vui cơ chứ. Aa, tao muốn có bạn gái.”
“Mày ngưng mấy cái giọt nước mắt ấy đi.”
“Nói đến vợ, tao cũng muốn có một em.”
“Mày cũng ngưng mấy cái giọt nước mắt ấy luôn đi, Nishimura.”
Tất nhiên, những câu chuyện thường bị đan xen vào nhau giống thế này.
Tôi không cần phải ẩn mình quá nhiều vì bọn nó có vô số đề tài để mà lôi ra nói. Kể cả khi tôi không thể theo kịp những gì chúng nói, cũng không sao, tôi là kiểu người thế đấy.
Cá nhân tôi nghĩ rằng, tôi đã có chỗ đứng đẹp cho bản thân.
Chỉ có duy nhất một vấn đề―ánh nhìn từ lũ con gái khác, có lẽ thế.
“Kinh tởm…”
Giọng nói ấy từ sau lưng và chéo với chúng tôi.
“Bọn chúng lại tiếp tục cái cuộc nói chuyện ấy. Lũ otaku kinh tởm. Đừng có mà đến gần bọn này đấy.”
Tôi quay đầu lại nhìn, và thế là, đám con gái trong lớp nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh.
Vai trò của việc làm otaku công khai thường đi kèm với từ ‘thô thiển’ và ‘phiền phức’. Cũng khá là khó chịu, nhưng sao phải bận tâm, suy cho cùng thì họ cũng chỉ là nữ sinh cao trung bình thường mà thôi.
Và nếu tôi không lầm thì cô gái kia tên là Segawa gì ấy thì phải.
“Gì đấy, Segawa, đừng có gộp chung lũ này lại rồi gọi là kinh tởm đấy nhé. Trên khắp thế giới này cũng có những kẻ otaku đam mê những thứ khác như rươu hoặc là hoa, cậu đang xúc phạm họ đấy.”
Cặp mắt của Segawa nheo mạnh hơn nữa khi tôi vừa trả lời lại.
“Thật, mày tởm quá đấy, Nishimura.”
“Tao không thể phủ nhận chúng, nên dừng lại đi!”
“Aa, Nishimura, tủi thân quá nhỉ. Sự thật mất lòng phải không?”
Thành thật mà nói, tôi đã từ bỏ chính mình. Giờ đây, game là tất cả những gì tôi cần.
“Nếu Segawa chịu khó im lặng một xíu, thì cô ấy sẽ vô dùng dễ thương ấy.”
“Nghe tin gì chưa? Thằng Meada ngồi cạnh cô ấy đã tỏ tình với cô ấy đấy.”
“Một đồng chí đã ra đi.”
“Kể ra thằng đó cũng là otaku nữa. Segawa thì đúng kiểu mày thích đúng không Nishimura? Thấy không, gương mặt của nhỏ cũng không tệ, nhỏ thon thả, và có tóc buộc hai bên nữa chứ.”
Một đứa bạn cùng lớp thì thầm to nhỏ và hướng sự chú ý của tôi sang cô ấy.
“Nn, sẽ ổn nếu cô ấy là một stundere, nhưng cô ấy chỉ có stun, còn dere… wah…”
Ánh mắt của tôi bắt gặp cặp mắt như đang khao khát giết người mãnh liệt kia.
“… Cậu đang muốn chết phải không?”
“Em xin lỗi, em sai rồi.”
“H-Hãy tha lỗi cho Nishimura! Tội ác duy nhất của cậu ta cũng chỉ là cuồng tóc hai bím mà thôi.”
“Thật là kinh tởm… cậu có thể ngừng thở cùng một bầu không khí với tôi được không?”
“Đau quáaa!”
Đâu có cần phải làm quá thế chứ?!
Tôi bị đẩy ra và va vào một bạn gái lớp bên cạnh.
“Kyaa…”
“A, xin lỗi. Cậu không sao chứ?”
“A, không, tớ…”
Cô gái sợ hãi lắc liên tục lắc đầu. Tôi không có gì để nói đến mái tóc dài của cô ấy, và tôi cũng chẳng biết tại sao cô ấy lại cứ nhìn xuống đất mãi thế, nhưng xem ra cô ấy khá hoảng sợ.
Otaku đáng sợ thế ư?
Tôi đoán là có rồi, tôi xin lỗi vì lảng vảng xung qua cậu nhé.
Chà, dù sao thì đó cùng là cái cách mà xã hội nhìn nhận chúng tôi mà.
“Buổi họp sẽ sớm bắt đầu, đề nghị mọi người trật tựưưư…”
Giáo viên nói với một giọng điệu chán nản. Đó là một nữa giáo viên tuổi đôi mươi và chưa lập gia đình. Tôi cũng không bàn luận gì về khả năng lái xe của cô gì cô vẫn có trẻ, nhưng dẫu sao thì, cô vẫn là một giáo viên Nhật ngữ hoàn hảo. Sau khi cô nói, đám học sinh cũng “Vâng ạ” một cách biếng nhác và cả phòng thể dục cũng bắt đầu im lặng.
[Chào buổi sáng. Tôi là Goshouinn, hội trưởng hội học sinh. Và bây giờ, cuộc họp toàn trường sẽ bắt đầu.]
Và thế là, giọng nói điềm tĩnh của hội trưởng hội học sinh vang lên báo hiệu cuộc họp bắt đầu. Nhìn sơ qua thì cô ấy trông vô cùng xinh đẹp cùng với phong thái tự tin, nghe đồn là nhờ thế nên cô ấy đã đắc cử.
Tôi thởi một hơi dài.
Nghiêm túc mà nói, tôi chẳng có một chút may mắn nào để dính dáng với gái ngoài đời thật cả.
Không có lấy một chút.
Nhưng, dẫu thế.
Việc tôi đã có vợ là thật.
●●●
Tôi bình tĩnh nhìn vào thanh máu trên đầu nhân vật của tôi, [Rusian], đang giảm xuống, tôi vẫn thoải mái điều khiển chuột và bàn phím.
Tôi có thể nghe rõ những tiếng rên rỉ từ lũ quái đang nằm chồng lên nhau.
Nhân vật của tôi, đang chạy xuyên qua một hầm ngục với tất cả sức mạnh của mình.
Nhưng không chỉ một mình, sau lưng anh ta là cả một đàn quay vật đuổi theo, chỉ quái thôi cũng đủ đen kín màn hình.
“Aa, chết tiệt… chúng khó chịu thật.”
Một trong những con quái ấy đột nhiên đứng lại, nhờ thế mà tôi đã thoát khỏi phạm vi nhận biết của và tiếp tục chạy.
Tôi đã quay lại chỗ cũ sau khi chạy lòng vòng với bọn chúng, nhưng việc đó cũng đã làm tôi mất không ít máu một lần nữa.
Thông thường, lối chơi kiểu này không cần phải nỗ lực quá nhiều, và tôi cũng không để mình phải phạm một sai lầm nào.
Nhưng tôi đã mắc phải một đống sai lầm. Sẽ thật tuyệt nếu như quay lại với đồng đội khi vẫn còn 80% máu, nhưng một nữa thanh máu đã bốc hơi. Tôi đã bị mất tập trung.
Và tôi biết lí do vì sao.
Đó là vì tôi lo mải mê quan tâm đến cuộc nói chuyện của các thành viên khác trong guild, qua cửa sổ chat ở góc cuối màn hình.
Tôi đổ lổi lên họ. Đó không phải là lỗi của tôi. Tôi không phải là kẻ có lỗi.
Ako: Và thế là, tớ đã đi cùng với Rusian và tỏ tình với cậu ấy.
Apricot: Cuối cùng cũng làm rồi à? Tôi tự hỏi khi nào cậu sẽ làm thế, nhưng không ngờ là cậu lại dám tỏ tình đấy, Ako.
Schwein: Hai người tốn thời gian với việc đó ư? Trời ạ, tên đó chỉ là thứ ẻo lả. lol
Ako: Nhưng Rusian đã từ chối tớ…
Apricot: Thật á? Ý cậu là cậu ta từ chối lời tỏ tình của cậu ư, Ako? Cậu ta bị ngu cơ à?
Schwein: Hừm, một người cùng level với tôi sẽ không bao giờ làm thế với hắn. Tên ngốc đó còn có thể ngốc thêm nữa không chứ?
Ako: Tớ đã đau lòng lắm…
“Mấy người này…”
Có lẽ tôi cũng nên đánh bại họ để họ im lặng như lũ quái này cho rồi.
Tôi tức giận chạy hết tốc lực về phía họ với suy nghĩ đó trong đầu. Không phải là để tiêu diệt quái mà là để bịt miệng.
Ako: Nhưng Rusian sau đó có nói thế này “Cậu không phải lãng phí tiền cho những thứ như vậy”, tớ đã chuẩn bị đi phù phép chiếc nhẫn, cậu ấy đã nói thế, và rồi cậu ấy đưa cho mình một chiếc nhẫn khác với giá khoảng 20 triệu và có hiệu ứng tăng khả năng phòng thủ.
“Uowaahhh, mình phải nhanh lên….”
Tôi chạy hết tốc lực về hướng họ trước khi cô ấy tiết lộ thêm nữa.
Nhân vật của tôi dùng một thanh kiếm cũ mà đến giờ vẫn còn giữ bên mình, và một chiếc khiên cỡ lớn, tôi bắt đầu tấn công lũ quái.
Rusian: Nào, mọi người, thức ăn đến rồi.
Bọn quái vẫn ào ạt tấn công. Lượng máu mà tôi đã hồi phục được cũng giảm đi ngay lập tức, thanh máu của tôi cũng chuyển từ xanh thành vàng.
Schwein: Cái tên đó tuy đã gắt gỏng nhưng vẫn giành hết nhiệm vụ rồi kìa. lol
Apricot: Một Stundere nam cũng tốt đấy chứ.
Rusian: Đừng có ngồi đó chat khi tôi đi lừa một lũ quái thế chứ! Hạ chúng đi!
Đừng có đứng mà nhìn cơ chứ, tôi đang bị đập đấy!? Tôi sẽ chết đấy!
Schwein: Tôi không muốn phải nghe lời đó từ cậu, gã chồng khó tính, blè.
Tin nhắn đó hiển thị trên màn hình và đồng đội tôi vũng xuất hiện cùng với thanh kiếm to tướng của cô ấy, Schw—ý tôi là, Schwein, bắt đầu lao vào hạ gục chúng.
Rusian: Cậu muốn một mình hạ gục lũ quái à? Đồ ngốc này.
Schwein: Hah, cậu nghĩ lũ này có thể hạ được Schwein vĩ đại này sao?
Sao cậu có thể diễn sâu thế chứ, một nữa trong số chúng cũng đủ cho cậu đếm số rồi đấy.
Ako: Mừng trở về, Rusian.
Và waifu của tôi, Ako vui vẻ gọi.
Không, chẳng phải, cậu là Hồi phục sư sao? Không có thời gian thư giản để mà ngồi ở đó chat-chit ngay giữa cuộc chiến như thế này đâu.
Rusian: Đừng bận tâm, hồi máu cho tớ đi! Hồi máu đi, Ako!
Tôi đã hạ gục được một đám quái trong tuyệt vọng, nhưng rồi cũng phải nổi cơn điên với những người đồng đội thoải mái thái quá này của mình.
Nhưng thanh HP trên đâu của tôi vẫn đang giảm với tốc độ chóng mặt.
Nó đã chuyển sang màu vàng, cho thấy rằng HP còn lại của tôi chưa đến được 50%, và rồi nó đã chuyển sang màu đỏ.
“Này này này này, nhanh lên nào, hồi máu đi chứ!”
Một pha chí mạng nhắm thẳng vào nhân vật của tôi, thanh máu đã giảm đi chỉ còn lại một chút, tôi đã bên bờ vực của cái chết.
Ako: Xin lỗi nhé, Rusian, em sẽ làm ngay, hãy đợi em một chút
“Cái thời gian mà cậu dùng để chat thì có thể sử dụng được biết bao nhiêu là skill rồi đấy.”
Vài giây chờ đợi trong cơn khó chịu trôi qua, bỗng xuất hiện một hiệu ứng màu xanh khắp màn hình.
Cô ấy đã dùng skill hồi phục.
―Ngay giữa đám quái.
Rusian: Cậu làm cái quái gì thế?!
Ako: Em xin lỗi, Rusian!
Điều khiển nhân vật của cậu thay vì lo chat đi chứ!
Ngay khi tôi chấp nhận cái chết, một khung chat bỗng xuất hiện từ một nhân vật nam đứng phía sau Ako.
Apricot: Hahaha, không cần phải lo lắng, Nhìn đây, đây chính là trượng phù phép ma thuật có giá 150,000 yên tiền mặt và skill tăng cường với giá 300 Yên mỗi lần sử dụng, khuyến mãi mua 10 tặng 1.
Rusian: Mấy cái Item hút máu ghê vậy!!!
Lãng phí quá! Dừng lại đi!
Mặc dù ý nghĩ đó chợt xuất hiện trong đầu tôi, nhưng ma thuật mà cậu ta đã dùng không thể nào ngăn lại kịp.
Và rồi, một vụ nổ với vô số những hiệu ứng đặc biệt, và độc nhất bằng những trang bị nạp tiền, chúng ấn tượng hơn so với những vật phẩm thông thường khác, hiệu ứng âm thanh cực lớn và sát thương khắp màn hình.
Ako: Tuyệt thật đấy, Master, lũ quái ấy trông chẳng khác gì đống rác!
Apricot: Ahahaha, đây là sức mạnh của thanh trượng huyền thoại.
Hay còn gọi là sức mạnh của đồng tiền: một kiểu huyền thoại bẩn thỉu.
Nhưng nhờ vào trang bị nạp tiền, chúng đã cho thêm quá nhiều sức mạnh đủ để nghiền nát một lượng lớn quái vật bởi những viên thiên thạch rơi xuống khắp chiến trường.
Apricot: Fufufu, không gì phê hơn việc one-hit lũ quái trong tựa game này.
Rusian: Woah, cậu có thể one-hit lũ quái?
Biết được cần bao nhiêu skill để hạ gục quái, kể cả RNG*, là một yếu tố để tố đa hóa hiệu quả của việc đi săn quái, nhưng sẽ chẳng cần nếu one-hit.
(RNG: Có phải “may mắn” trong game nào đó bạn đang chơi luôn luôn làm cho bạn cảm thấy không thoải mái vì sự bất công đối với mình, còn kẻ địch thì luôn may mắn liên tục. Đó chính là sự chi phối của phép tạo số ngẫu nhiên hay còn gọi là Random Number Generation)
Nhưng chẳng có danh hiệu gì khi có thể hạ gục chúng như thể trong một bãi săn bình thường.
Cậu ta, Apricot-shi, Master bang hội chúng tôi, “Alley Cats”, là một dân chơi tiêu tiền, số tiền mà cậu ta đã nạp thậm chí vượt qua cả những bang hội hùng mạnh nhất.
Thành thật mà nói, chứng kiến việc đó, khiến con tim tôi đau quá. Tuy không phải là tiền của tôi, nhưng vẫn đau quá, cứ như thể là tôi vừa bị mất một đống tiền vậy.
Apricot: Các Item nạp tiền không phải để dùng dễ dàng đâu. Nghe kĩ đi nhé, mỗi một viên thiên thạch vừa rồi đáng giá 30 thanh Umaibou* đấy.
(Umaibou hay còn gọi là ‘que ngon’, là một món ăn nhẹ hình trụ ngô nhỏ, phồng lên từ Nhật Bản.)
Rusian: 30 thanh, và mỗi cái đáng giá 10 yên.
Schwein: Vậy là, cơn mưa thiên thạch vừa rồi còn có giá trị hơn Rusian?
Rusian: Tôi không có rẻ tiền đến thể đâu nhỉ?
Một ánh sáng màu xanh bao trùm lấy nhân vật của chúng tôi khi đang nói chuyện.
Hiệu ứng ma thuật hồi phục đã được tôi chờ lời từ lúc nãy. Thanh HP của tôi giờ đây cũng đã trở lại thành màu xanh lục.
Ako: Em xin lỗi, nó đã bị hoãn lại do em chat lúc nãy.
Một nhân vật nữ vận bộ y phục màu trắng bối rối cúi đầu xin lỗi liên tục. Cô ấy là vợ tôi, Ako.
Cũng không sao vì cuối cùng tôi cũng chẳng đếm số, cô ấy cũng chẳng học hỏi được gì nhiều. Dù rằng cũng đã gần một năm kể từ lúc cô ấy bắt đầu chơi tựa game này.
Rusian: Trước tiên, sẽ thế nào nếu cứ tập trung vào việc chat khi đi săn cơ chứ?
Schwein: Sẽ là một thiệt hại lớn nếu tôi hi sinh, nhưng là cậu thì ai quan tâm?
Apricot: Cậu có nên tha thứ cho cô ấy như là một người chồng tốt? Hãy cho cô ấy một cơ hội vào lần sau đi chứ.
Nhân vật Ako vui vẻ đập tay vào nhau trước ngực và nói ra những lời vô trách nhiệm.
Ako: Em hiểu rồi. Rusian, hãy thoải mái đi nhé!
Rusian: Không thoải mái gì cả! Lần sau thì làm nhanh dùm con một cái!
Aaa, nghiêm túc đấy, trời ạ.
Sẽ thoải mái hơn nếu có một Hồi phục sư đàng hoàng đấy.
Schwein: Này Rusian, đừng có mà ăn nói kiểu đó với vợ của cậu, cậu làm quá rồi đấy?
Apricot: Hừm, việc gia đình của người ta mà.
Rusian: Tôi mới là người đau khổ đây này! Ngoài ra, ‘việc gia đình’ chỉ liên quan đến việc nhà mà thôi!
Tôi khá tức giận khi bị mắng thế đấy. Họ đúng thật là quá dễ dãi với cô ấy chỉ vì chúng tôi đã kết hôn.
Rusian: Dù sao thì, sau này tớ cũng sẽ lao đầu vào quái như thế. Ako, cậu không cần phải cố gắng làm gì nhiều, chỉ cần giữ tớ sống là được, làm ơn!
Ako: Okaaay, em sẽ cố hết sức.
Ako vui vẻ trả lời.
Ngay trước khi tôi rời đi, một tiếng ‘pikon♪’ phát ra cùng lúc đó là cửa sổ chat cũng hiển thị.
Ako: Cảm ơn nhé, Rusian.
Cùng với đó là một dòng khác
Ako: Em yêu anh!
Nói tóm lại, tôi không thể nào từ chối.
Tôi không thể kết hôn với bất kì ai vì tôi đã từng bị chấn thương khi cầu hôn với một ‘TÊN ĐÀN ÔNG’! Nhưng Ako nhiệt tình đến mức bỏ qua mọi lời nói của tôi và rồi tôi chỉ có thể chấp nhận như một thằng hèn.
Tôi đã có một người vợ trong game.
Rusian: Aaa, tôi đã bị đánh…
Apricot: Rusian, EXP của cậu tăng lên phải không?
Rusian: Ừ, tôi đoán vậy.
Chúng tôi đã cùng nhau trở về thanh phố trung tâm và bây giờ đang tập trung tại một quán cà phê, và nơi đây cũng là địa điểm thường dùng để họp mặt của chúng tôi.
Nội thất cùng với hoa văn gỗ lạ mắt và BGM yên bình. Đây là một trong những của hàng tạo tâm trạng yêu thích của tôi.
Như thường lệ, Ako ngồi cạnh tôi, Rusian, người đang ngồi trên một chiếc ghế nào đó trong quán.
Ako: Làm tốt lắm. Em rất xin lỗi vì đã hại anh chết hết lần này đến lần khác, Rusian.
Một khung chat xuất hiện trên đầu nhân vật Ako khi cô ấy đang lắc lư qua lại.
Những gì được viết trong đó là những gì mà Ako nói. Đương nhiên, khung chat khi xuất hiện cho phép những người xung quanh nhìn thấy chúng.
Apricot: Quả thật, chuyến săn hôm nay khá nguy hiểm, phải chứ?
Ako: Ư-ừm.
Một âm thanh ‘pikon♪’ lại vang lên. Và một cửa sổ chat hiển thị cùng lúc.
Những gì được xuất hiện là những lời chat thì thầm của Ako.
Thì thầm, nói, và kể là những cuộc trò chuyện dành cho hai người, và vô hình với người khác. Không như khung chat, việc này không cần phải lo lắng bị người khác nhìn thấy.
Ako: Em muốn nói chuyện với anh nhiều hơn, nên…
“Cô ấy lại thế rồi…”
Một người bạn tuyệt vời của tôi, Ako, tôi quen biết được cô ấy cũng đã gần 1 năm nhờ vào game.
Và cô ấy cũng đã là vợ tôi.
Tôi có thể chỉ ra những rắc rối đã vướng phải, nhưng cô ấy thật sự là vợ tôi.
Cũng đã khoảng 1 năm từ lần đầu gặp nhau. Chúng tôi đã kết bạn với nhau sau khi tôi cho cô ấy một vài lời khuyên đơn giản, vì lúc đó cô ấy là một newbie. Kiểu như làm thế nào để đăng xuất, hay tương tự, tôi nghĩ thế. Những người mới tập chơi đều không biết làm thế nào để kết thúc trò chơi khá là nhiều.
Nhưng cô ấy, như một người mới bắt đầu và rồi gắn bó chặt với tôi, như cái cách mà gà con nghĩ thứ mà nó gặp đầu tiên là cha mẹ nó.
Và đó là sau khi tôi tự vẫn vì vụ Nekohime, rời khỏi bang hội và chơi như một game thủ solo. Bằng cách nào đó, tôi đã phải chăm sóc cho Ako, và cuối cùng thì thành ra thế này.
Rusian: Ako này, chúng ta đã kết hôn, vậy nên cũng không cần nói thầm, phải không? Chúng ta không có gì cần phải giấu, vậy nên cứ nói trước mặt người khác như bình thường thôi.
Tôi cũng trả lời cô ấy bằng chat thì thầm, và cũng nhận lại được câu trả lời từ Ako.
Ako: Nhưng em đang… nói chuyện trực tiếp… với… con tim của anh…
Rusian: Này, Ako.
Ako: … Không giống như việc… nói chuyện với những người khác… trong bang hội… hãy chăm sóc tốt cho vợ anh nhé... cho vợ anh… vợ anh…
Rusian: Nghe tớ nói đi.
Và cô ấy lại lạc vào thế giới của riêng mình. Nhưng tôi cũng không chán khi có cô ấy bên cạnh.
Cho dù có một chút vấn đề, nhưng khi có việc gì thú vị, hay một chủ đề gì để nói, cô ấy sẽ luôn nói với tôi trước tiên. Cô ấy là một ‘nhân vật nữ’ thế đấy.
Không phải ‘nữ’ mà là ‘nhân vật nữ’.
Tôi không biết cô ấy thực sự là gì.
Thành thật mà nói, tôi tin rằng cô ấy là một tên con trai khác.
Và tôi tin rằng không có lấy một cô gái nào trong game online.
À không, tôi biết là có ai đó đang tồn tại trong thế giới online rộng lớn này. Cũng có thể là ai đó xung quanh tôi. Dù sao thì, khả năng Ako là con gái vẫn rất thấp, phải không? Nhưng điều đó không liên quan đến tôi. Tôi là ‘Rusian’ trong game, và Ako là ‘Ako’. Không phải là ‘nữ’ nhưng mà là ‘nhân vật nữ’.
Game và đời thật khác nhau hoàn toàn. Đó là tại sao lại có ‘nhân vật nam’ và ‘nhân vật nữ’, chứ không phải là nam hay nữ. Đó là những gì tôi nghĩ.
―Dù sao thì, cũng chẳng có ai thật sự tin nếu tôi nói nghiêm túc với người khác rằng tôi là con trai.
Schwein: Dẫu sao thì, Rusian, cậu gặp rắc rối với bọn chúng thì đúng là kém quá đấy. lol
Schw mạnh dạn phán một câu sau khi cậu ta kiểm tra lại số item mà chúng tôi thu thập được.
Cậu ta cứ liên tục nói về sự vĩ đại của mình và những việc khác, nhưng dù sao, cậu ta cũng chăm chỉ trong việc xử lý và phân loại các item sau khi chúng tôi hoàn thành một chuyến đi săn. Đấy là một mặt khác của cậu ta, tuy không thường xuất hiện nhưng vẫn rất dễ thương.
Rusian: Trời ạ, nghe đi này, sao cậu không thử đặt bản thân vào tình huống của tôi.
Schwein: A, cậu thách thức tôi? Cậu thật sự đang thách thức tôi? Nhìn và học hỏi đi nhé, tôi sẽ đi thu hút chúng trong lần tới.
Hừm, Schwein nói trong khi cậu ta đang bùng nổ à.
Còn Ako thì vỗ tay ủng hộ nhiệt tình.
Ako: Đỡ đòn chính đây rồi! Chúng ta có thể dành chiến thắng!
Schwein: Không, tôi dùng kiếm cơ mà.
Rusian: Ako, có cần phải nói thế không?
Vâng. Không đời nào một cô gái lại nói như thế.
Dù sao thì, game online và đời thật thì khác nhau, nên tôi cũng không quan tâm cho lắm.
“Chà, xem nào.”
Tôi đã nhận được phần item của mình từ số chiến lợi phẩm thu thập được sau cuộc săn và thở dài một tiếng.
Cứ cố, rồi chết. LA không đủ thân thiện để cho newbie biết việc đó. Giảm EXP là một hình phạt sau khi chết. Chúng tôi đã đánh bại được hết tất cả những quái trong nhiệm vụ của ngày hôm nay, nhưng hình phạt lại trừ đi hết số EXP nhận được, tất cả những gì tôi nhận được chỉ có tiền.
Dù là thế, tôi cũng không quan tâm lắm, vì mục tiêu của tôi là được chơi cùng mọi người cơ mà.
Apricot: Như thường lệ, hôm nay hai người vẫn cứ dính chặt lấy nhau nhỉ.
Master nói và nhìn về phía chúng tôi.
Rusian: Dính lấy nhau? Chẳng phải chúng tôi vẫn bình thường sao?
Apricot: Nếu là bình thường, thì những việc làm đó chứng tỏ cậu đáng yêu đến mức nào đấy. Cũng đã được gần 1 năm kể từ khi chúng ta gặp nhau, nhưng hai cậu vẫn luôn hòa hợp với nhau. Đó là một việc tốt đấy.
Master liền gật đầu trên màn hình. Dừng lại đi, việc đó cực kì xấu hổ nếu như cứ nhắc mãi đến việc kết hôn trong game đấy.
Rusian: Không phải đâu.
Schwein: Cậu đang trở nên khiêm tốn vì cái gì thế? Hừm, đồ riajuu chết tiệt.
Xong việc kiểm tra lại vàng, Schwein giơ cao thanh kiếm của mình lên và nói.
Cậu ta đang làm gì thế? Và tôi cũng chẳng biết tại sao việc kết hôn trong game lại bị cho là đồ chết tiệt đấy.
Rusian: Cậu đang nói về việc gì thế, đó cũng chỉ là một người vợ trong game thôi mà?
Schwein: Phải… không, gượm đã. Suy cho cùng tôi cũng riajuu chứ, với người khác, huh. Ý tôi là, đã có một người tỏ tình với tôi ngoài đời thật đấy.
Apricot: Ồ, ghê thế.
Rusian: Cậu nghiêm túc đấy à?! Schw, đừng nói với tôi cậu là một riajuu nhá?!
Trời ơi, tôi ghen tị đấy. Cậu ta thậm chí còn ghê gớm hơn cả tôi
Chết tiệt, mấy tên riajuu nên chết hết đi—
Ako: Aagh, Schw-chan, cậu nên đi chết đi.
Rusian: Ể?
Schwein: A-Ako?
Ako đang trở nên nổi nóng một cách bất thường bên cạnh tôi.
Và cô ấy cứ tiếp tục như thế và mặc kệ sự lo lắng của cả bọn.
Ako: Tại sao riajuu sao không chết hết đi? Tại sao cứ phải ở lại cái trò chơi này sau khi được tỏ tình cơ chứ, họ nên thoát khỏi nơi đây đi, chỉ cần có họ bên cạnh cũng đủ khiến tớ phát chán. Aaa, mấy kẻ đó có thể tuyệt chủng cho rồi đi được không? Bọn họ không giúp ích gì được cho thế giới này cả, fufufufufufufufu.
Rusian: Ako, bình tĩnh, bình tĩnh nào!
Schwein: Tôi đã từ chối rồi, tớ đã từ chối rồi! Tôi không quan tâm đến những thứ lãng mạn như thế!
Ako: Fuhifuhi fuhihihihi.
Rusian: Hãy bình tĩnh lại nào!
Phải, chắc chắn rằng, vợ tôi đang trở nên kì lạ.
Rusian: Tớ cũng ghét họ nhiều như cậu vậy, nhưng đừng xả giận lên đồng đội của chúng ta chứ.
Ako: V-vâng, em xin lỗi.
Ako cúi đầu.
Schwein: Tôi cũng không khác gì đâu mà.
Apricot: Tôi hiểu ý cậu.
Chúng tôi đã trở nên đồng quan điểm.
Tại sao chúng tôi lại trở nên đoàn kết chống lại lũ riajuu tài năng ấy chứ? Guild này đúng là khó hiểu thật.
Nhưng đó chính xác là tại sao chúng tôi lại hợp nhau đến thế, và họ cũng là những người tốt. Tuy bọn tôi chỉ có bốn người, nhưng cũng nhờ họ mà tôi trở nên yêu thích tựa game này.
Apricot: Theo tôi cảm thấy thì, hai người là thân thiết với nhau nhất, phải không, Ako, Rusian?
Rusian: Không phải đâu, hãy nghe tôi nói.
Ako nhảy cẫng lên.
Nhân vật của cậu ấy quay lại đối mặt lại trước khi đưa ra một tin nhắn và đặt hai tay trước ngực như thể quyến rũ tôi.
Ako: Rusian đã từ chối lời tỏ tình đầy tình yêu của em hết lần này đến lần khác. Em đang dần chết đi vì căng thẳng và buồn bã đấy.
Rusian: Nhưng dù sao thì tớ cũng đã ‘Đồng ý’ rồi cơ mà.
Ako: Là về quy trình! Chứ không phải là kết quả đâu!
Ooo, vợ tôi có thể phàn nàn mà.
Tôi cũng có lí do riêng của tôi, nhưng nếu cậu đã muốn nhắc lại nó.
Rusian: Phải ha, hiểu rồi. Vậy thì hãy bắt đầu quan hệ của chúng ta lại từ đầu nào.
Ako: Em đùa thôi, em xin lỗi mà, vậy nên đừng ly hôn nhé, xin đừng ném em sang một bên!
Ako im bặt ngay lập tức.
Dù sao thì, tôi thích cái tình cách thành thật với bản thân của cô ấy.
Schwein: Có vấn đề này.
Khung chat của Schwein xuất hiện che mất nhân vật của Ako.
Schwein: Rusian, cậu vừa nói là cậu đã từng từ chối lời cầu hôn của Ako phải chứ? Nghiêm túc đấy à? Tôi biết tôi không thích hợp để nói điều này, nhưng bình thường thì cậu cũng chẳng thể nào khiến cô ấy nói ‘Đồng ý’ trừ khi cậu là đại gia đấy, hiểu chứ?
Ako: T-tớ không tuyệt đến thế đâu…
Ako thu mình lại và tỏ ra nhút nhát phía sau khung chat.
Cậu không nên bối rối đâu chứ, thật là, không có ai đang khen cậu đâu. Cậu đang bị xem như là một kẻ đào mỏ đấy.
Apricot: Tôi cũng khá tò mò đấy. Sao cậu lại từ chối chứ, Rusian? Chẳng phải hai cậu đã vô cùng vui vẻ suốt thời gian qua sao?
Master đã nhảy vào góp vui.
Thành thật mà nói, tôi không muốn giải thích.
Nhưng sẽ khá là bất lịch sự nếu người khác đã hỏi mà không trả lời. Vì vậy tôi bắt đầu gõ phím.
Rusian: Tớ không ghét Ako hay gì, chỉ là kết hôn trong game và những thứ tương tự. Ý tớ là, đó là một tựa game thôi, cậu biết đấy, một tựa game. Nó không phải là cuộc sống thực.
Đó là vì sao tôi đã từ chối cô ấy mất một lần.
Tuy không phải là cách tôi nhìn nhận về lời yêu cầu muốn thắt chặt mối quan hệ giữa chúng tôi, nhưng dẫu vậy, tôi khá ngần ngại khi nghe đến việc kết hôn. Có lẽ, Nekohime-san cũng vậy.
Schwein: Ý cậu là gì khi nói khác với đời thật? Tuy không giống như cậu đã thật sự kết hôn, nhưng cậu cũng có thể học hỏi khá nhiều kinh nghiệm đấy, Rusian.
Rusian: Có một số việc mà cậu không nên vướng vào, cậu nghĩ xem đúng chứ?
Có những điều nên nói, và những điêu không nên nói.
Tôi thì có nỗi khổ của riêng mình, bạn biết đấy!
Và như thể ngắt ngang lập luận của tôi, dòng chat của Ako hiển thị lên màn hình.
Ako: À, việc đó. Tớ nghe được từ Rusian, anh ấy đã tỏ tình với một tên đàn ông đấy.
Rusian: Cái—
Schwein: Ồ, dữ dằn thế. lol
Apricot: Cậu ấy đã làm thế à?
Này Ako?! Cậu kể sao? Không một chút do dự?
Cậu tiết lộ bí mật của chồng mà không nói trước lấy một tiếng?
Schwein: Tôi không nghĩ rằng cậu ta là gay đấy, haha. Đừng lo, tôi không phải là một kẻ hẹp hòi mà kì thị cậu đâu. lol
Apricot: Thật đấy, tôi cũng vậy, Rusian, không cần phải lo lắng. Chúng ta là đồng đội cơ mà. Aa, chờ đã, nếu cậu tiếp cận tôi, tôi sẽ kick cậu khỏi guild đấy.
Rusian: Sao lại không thương xót cho tôi chứ?
Schw và Master nói khi mấy từ như ‘hahaha’ đen kín cả màn hình.
Aaa, chết tiết, thật khó chịu. Và cái cách mấy người chấp nhận nó khiến tôi càng khó chịu thêm thôi.
Rusian: Không phải thế đâu, chỉ là, nghe này.
Schwein: Nghe?
Rusian: Chà, phải, việc đó.
Apricot: Việc đó?
Rusian; Không phải việc gì to tát đâu.
Schwein: Bọn tôi sẽ không cười đâu, tiếp tục đi. lol
Apricot: Không sao đâu, đừng lo lắng, tin tưởng vào Master của cậu đi.
Ako: Không sao đâu, mọi người sẽ lắng nghe anh.
Master, Schw, Ako lần lượt thúc giục tôi.
Rusian: Chỉ là. Tôi đã từng tỏ tình với một tên ‘ĐÀN ÔNG’ và một sự thật phũ phàng, hiểu chứ…?
Schwein: hahahahahaha
Apricot: hahahaha
Rusian: Tôi biết ngay là mấy người sẽ cười mà!
Bị cười thẳng vào mặt ngay sau khi vừa gõ xong cũng đủ thấy nản rồi.
Aaaa, đáng ra tôi không nên nói ra chứ!
Schweinn: Tuy không phải là vấn đề của tôi, nhưng bụng tôi đau quá, haha tôi đang gõ khi cười muốn phát ngất đây này haha!
Apricot: Đây là lần đầu tiên tôi bị sặc cà phê ngoài đời thật đấy, làm tốt lắm, Rusian, nghĩ đến việc cậu giấu một chuyện thú vị đến thế.
Rusian: Vui lắm à?
Schwein: Ý tôi là, cậu đã thổ lộ với một gã 'ĐÀN ÔNG'? Một pha bốc đồng của tuổi trẻ. lol
Apricot: Một ký ức để đời nhỉ.
Rusian: Quên đi, làm ơn.
Schwein: Sao mà bọn tôi quên được chứ? lol
Apricot: Tôi cũng đã chụp ảnh màn hình luôn rồi.
Mấy người thối nát đến tận xương tủy rồi.
Trả lại cái cảm giác yên bình và ấm áp mà tôi có khi nghĩ về mấy người đi!
Schwein: Tôi đã lưu hình ảnh dưới dạng: 7.13 Rusian thổ lộ với một gã 'ĐÀN ÔNG’
Rusian: Việc đó có phải xảy ra vào ngày hôm nay đâu! Với lại, xóa ngay đi!
Chết tiệt, nghe cứ như thể tôi đang cố gắng thú nhận mình là ĐÀN ÔNG vậy?!
Tuy nhiên, cái vụ đó đến giờ vẫn còn thấy thốn.
Khẩu vị của tôi cũng chỉ như người bình thường, vì vậy, khi nói đến kết hôn hoặc những việc lãng mạn, tôi thấy
quan trọng là đối phương phải khác giới. Sẽ là một vấn đế lớn nếu gã kia ghé sát vào tai tôi rằng hắn là đàn ông.
Tuy nhiên, tôi vẫn đồng ý kết hôn với Ako vì nhận định về game và đời thật của tôi khác nhau.
Cú sốc mà tôi dính sau khi thổ lộ với một tên 'Đàn ông' hai năm trước là quá lớn đến nỗi tôi đã rời khỏi guild ngay lập tức và chơi solo gần một năm trời.
Nhưng đã có một sự thật thúc đẩy tôi tiến bước.
Đó là… ‘Ai mà thèm quan tâm, dễ thương là được!’
Hai tay tôi nắm chặt lấy nhau trước màn hình.
Thật tuyệt vời.
Kể cả bên kia, là một tên đực, ngoài đời thật, và dùng nhân vật nữ trong game, nhưng dễ thương thì ai quan tâm? Tôi yêu say đắm sự dễ thương. Kể cả là một ĐÀN ÔNG.
Vâng, tôi không ngu. Tôi đã giác ngộ được sự thật trong chính tựa game này!
Tôi đã thỏa thuận trong thâm tâm của mình như thế. Game và đời thật khác nhau. Chúng hoàn toàn không liên quan gì với nhau. Đó là nguyên tắc sống của tôi.
Sẽ là vô cùng bất công nếu tôi quan tâm đến việc ĐÀN ÔNG phải chứ? Chẳng có gì có thể ngăn cấm tôi kết hôn với một ‘nhân vật nữ’. Ako là Ako, kể cả khi giới tính thật của cậu ấy là con trai đi nữa, tôi cũng chẳng quan tâm đến hắn.
Cuối cùng thì, tôi cũng đã vượt qua được giới hạn ban thân.
Bên cạnh đó, nhìn này.
Ako: Rusian, anh có giận em không? Có lẽ em không nên nói thế.
Pikon, và rồi cửa sổ chat thì thầm hiện lên.
Rusian: Aa, đừng lo lắng về việc đó. Tớ đã chẩn bị tinh thần làm trò cười cho họ trước rồi.
Ako: Cảm ơn, Rusian.
Một lúc sau, sau tin nhắn ấy.
Rusian: Tớ yêu cậu.
Ngay khi tôi gửi đi, vô vàn icon trái tim hiện lên từ phía Ako.
Ý tôi là, nhìn thấy chứ, dễ thương, dễ thương vô cùng, phải chứ?!
“… B-bình tĩnh, bình tĩnh. Mày đã từng dính một lần, mày sẽ hối hận nếu lún vào quá sâu đấy.”
Hít thở, hít thở, hít thở.
Hít thở và làm dịu tinh thần.
Người còn gái tóc đen đó đang mặc một chiếc áo choàng trắng và ngồi cạnh bên tôi. Đây chỉ là hình ảnh đại diện, không có gì hơn là một nhân vật trong game, nó không thể nào làm tim tôi đập liên hồi thế được.
Apricot: Tôi hiểu rồi, đó là lí do tại sao cậu do dự.
Có lẽ cậu ta đã lấy lại bình tĩnh sau khi cười chết đi sống lại đến tận bây giờ, Master nói trong khi gật đầu.
Chẳng còn phiền muộn gì nữa đâu. Ai lại quan tâm đến cuộc sống thật cơ chứ. Nghiêm túc mà nói, tôi không quan tâm nhiều đến nó đâu.
Ý tôi là, chắc chắn rằng sẽ vô cúng hạnh phúc nếu cô ấy thật sự là con gái, và có lẽ cô ấy sẽ là một cô gái tốt. Còn nếu là con trai, thì cũng vẫn mang đến một cảm giác vui vẻ khi ai đó thích tôi qua game—nhưng nếu cô ấy thật sự không phải là con trai, nghĩ kĩ đã, làm gì có đứa con gái nào cười ‘fuhihihihi’ chứ.
Dù cho chỉ có 1/10000, dù cho cô ấy có thật sự là một cô gái, thì chưa chắc gì cùng tuổi.
Chỉ việc tưởng tượng mấy đứa con gái cùng lớp chơi game online thôi là đã khó rồi.
Aa, dù có nghĩ thế nào thì cũng là không thể.
Ako: Tuy nhiên, em vẫn được anh xem là một cô gái chứ.
Ako gõ những dòng chứ như thế, có lẽ cô ấy đọc được bầu không khí lúc này.
Này, còn cái ‘được xem như’ là thế nào?
Ako: Em chỉ là một Linh mục trong LA, nhưng ngoài đời thật thì em là kiểu con gái mọt sách đấy nhé.
Schwein: Woah, chờ đã, cậu sẽ phá vỡ một điều cấm kị khi chơi game online nếu như cậu nói đến việc đó trong open chat đấy nhé.
Schw quở trách.
Thông tin ngoài đời thật, việc đó không đề cập đến việc mình là một cô gái, chắc chắc đây là một hành động không nên làm.
Ako: Thật vậy sao?
Rusian: Thật đấy, tốt nhất cậu không nên làm thế nữa.
Tôi cũng nhắc nhở Ako trong khi cô ấy đang ngây người ra vì bối rối.
Quả là một sự may mắn khi quán cà phê này không có ai khác ngoài chúng tôi mặc dù rằng nó ở trong thị trấn.
Apricot: Ai lại quan tâm đến cái việc cấm kị ấy chứ. Tôi thì chỉ tiết lộ rằng mình là một JK* ngoài đời thật.
(JK: JK hay Joshi Kousei, dùng để chỉ nữ sinh cao trung.)
Master nói, và khịt mũi cười.
JK còn có nghĩa là học sinh trung học. Vậy Master là một học sinh.
Tên chiến binh giàu có này, dùng mọi vật phẩm tốn tiền, người tăng sức mạnh bằng tiền trong các trận chiến, dùng vật phẩm hồi phục bằng tiền, là một nữ sinh trung học?
Rusian: Master, không thể nào.
Không thể tin vào những lời nó như thế, tôi đáp lại.
Apricot: Nghĩ đến cái việc tôi sẽ bị đối xử thế nào sau khi thu hết can đảm và bước qua cái điều cấm kị đó. Dù sao thì, tôi vẫn thấy khá tốt.
Schwein: Master, việc đó là không thể nào.
Apricot: Cậu cũng vậy cơ à, Schwein?
Ako: Master, việc đó không thể nào là thật được.
Schwein: Cứ như cả thế giới đang chống lại cậu nhỉ?
Chơi game bằng một đống tiền cực lớn và bảo rằng mình là một nữ sinh trung học? Đừng ngớ ngẩn thế chứ.
Cậu nghĩ rằng một người con gái tiêu tiền còn hơn con trai, vắt cạn không còn một đồng nào trong số đó cũng có thể khiến tôi, một nam sinh trung học, phải ghen tị đấy.
Apricot: Tôi hiểu. Tôi hiểu việc mà cậu quan tâm.
Rusian: Tôi chưa nói cơ mà?
Apricot: Phải, phải, tôi biết rằng mọi người đều có cùng một suy nghĩ.
Kể từ lúc đấy đến giờ, chưa ai hé môi một lời.
Master tiếp tục nói, và phớt lờ đi tôi.
Apricot: Vậy thì! Thế này!
Những từ khổng lồ xuất hiện trên đầu Master.
“Guild Alley Cats… quyết định sẽ họp mặt Offline chứ…?”
Tôi ngây người ra khi đọc những từ đó.
Nhân tiện, tôi cũng chẳng biết pháo hoa từ đâu bay ra, mặc dù đang ở trong nhà.
Apricot: Vỗ tay nào!
Rusian: Master cả dòng tin nhắn lẫn đống pháo hoa là từ tiền mặt mà ra phải không?
Apricot: Vỗ tay!
Clap clap clap, mọi người vỗ mà không buồn suy nghĩ.
Chờ đã, Ể, buổi họp mặt Offline?
Một buổi họp mặt offline, có nghĩa là bạn có thể gặp gỡ những người quen biết qua mạng, ở ngoài đời thật?
Apricot: Tôi nghĩ rằng chúng ta nên có một sự kiện nào đó mừng guild một năm tuổi. Mọi người xem chúng ta có nên tận dụng cơ hội này cho một buổi offline không?
Schwein: Dù cậu hỏi thế―nhưng kết quả đã được định sẵn rồi phải không?
Master nói sau khi RIP tin nhắn của Schw.
Apricot: Đúng rồi!
Schwein: Gì đây, chế độ độc tài à?
Cũng phải thôi, Master là Master cơ mà.
Schwein: Ừm… bênh cạnh đó, mọi người tham gia không?
Schw nói với một chút lo lắng.
Tậm trạng của cậu ta cũng hiện rõ theo dòng tin nhắn.
Ako: Họp mặt Offline, ý cậu là, gặp gỡ với mọi người à?
Ako khá do dự. Tôi xác nhận lại sự nghi ngờ của mình. Lai lịch thật sự sẽ bị lộ diện nếu đến một buổi Offline. Phải chứ?
Nhưng tôi cũng không hứng thú gì mấy.
Ý tôi là, thế này, tôi không quan tâm đến việc cậu ấy là nam hay nữ. Đời thật và game khác nhau. Đó là nguyên tắc của tôi. Đó là tại sao tôi quyết định kết hôn với cô ấy.
Nhưng liệu nguyên tắc của tôi có bị lung lay khi gặp mặt cậu ấy không, không đâu, phải không?
Nếu tôi tìm hiểu vợ tôi, một CÔ GÁI, có lẽ là hơi quá với một thằng còn kém cỏi này.
Rusian: Chúng ta đều sống ở những nơi khác nhau, phải chứ? Sẽ khá khó khăn nếu tập họp mọi người.
Tôi rụt rè nêu lên quan điểm.
Guild này hiếm khi nói đến đời thật. Tôi cũng chẳng muốn nghe đến đời thật luôn—đặc biệt là giới tính, tôi đã cố gắng để không đề cập đến, nhưng giờ đây, Master, Schw, hay cả Ako đều đang bàn luận về nó.
Tuy nhiên, Master lên tiếng.
Apricot: Fufufu, đừng xem thường tôi. Tôi có thể đoán được dựa vào phản ứng của mọi người về chủ đề dự báo thời tiết trên TV. Chắc chắn rằng mọi người đều ở khu vực Kantou.
Cậu ta khẳng định thế.
Phải rồi, đúng là tôi đang ở Kantou.
Đúng là thế, thời tiết ở nơi bọn tôi đều có mưa hay động đất cùng lúc đều đồng bộ với nhau.
Schwein: Này, tôi sẽ không đến một nơi nào đó như Akihabara ngay cả khi cậu có ép tôi đâu.
Rusian: Đúng đấy. Sẽ rất khó khăn ngay cả khi cậu muốn có một buổi họp offline tại Tokyo.
Apricot: Tôi biết. Tôi cũng chắc rằng mọi người cũng đều là học sinh.
Hừm, nắm bắt thông tin ghê quá nhỉ? Tôi đoán là do tôi đã đề cập khi tạm thời offline một vài ngày là vì có bài kiểm tra vào tuần tới.
Rusian: Tôi không thể tin là cậu lại quan tâm đến việc đó đấy, Master. Làm thế khá đáng sợ, thật.
Apricor: Đó là việc bình thường của một chủ guild. Đừng lo lắng gì hết, về khả năng của tôi, chúng ta sẽ hẹn nhau ở nhà ga gần chỗ tôi.
Ako: Đó là bạo ngược đấy, Master.
Apricot: Đừng nói thế chứ. Chúng ta sẽ tổ chức vào ngày Chủ nhật này! Hãy đến ga Meagasaki nếu họi người cảm thấy hứng thú.
“Gần thế!”
Tôi vô tình thốt ra như thế.
Thật bất ngờ. Đó là trạm gần nhất nơi tôi ở. Tôi có thể dễ dàng đến đó bằng xe đạp.
Nhưng tôi đoán sẽ chẳng có ai ngoài Master và tôi đến đâu—nó có thể cảm thấy thoải mái theo một cách riêng, tôi đoán thế. Có lẽ cậu ta sẽ đãi tôi một bữa ăn.
Tôi gõ bàn phím với tâm trạng khá khó chịu
Sau khi tôi ấn Enter, cả hai khung chat của Ako và Schw cũng xuất hiện cùng lúc với tôi.
Rusian: Vậy là nhà của cậu khá gần nhà tôi, tôi có thể đi đấy, Master.
Schwein: Tôi không quan tâm lắm, nhưng chắc sẽ không ai đi đâu nhỉ.
Ako: Tớ thì ổn, nhưng liệu cậu có chắc là ở đó không?
…. Ể?
Rusian: Ể?
Schwein: Ể?
Ako: Vụ gì đây, đáng sợ quá.
Tin nhắn của bọn tôi lại trùng nhau một lần nữa.
Apricot: Tốt rồi, mọi người đều tham gia, thật tốt khi nghe thế.
Schwein: Đợi đã, vậy là các cậu đều sống ở gần đây.
Ako: Khó tin vậy…
Đây là một trò đùa ư?
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, há hốc mồm kinh ngạc.
Nghiêm túc đấy à? Thậm chí là chúng tôi đã vô tình đi qua nhau ở nhà ga mà không hề hay biết.
Thế giới Internet tuy lớn nhưng lại nhỏ bé.
Apricot: Hãy chắc chắc rằng mọi người sẽ có mặt nhé, được chứ?
Ako: T-tớ hiểu rồi. Tớ cũng là một người đàn ông của lòng mình, tớ sẽ chịu trách nhiệm vì những gì mình nói ra.
Nhưng lời đó xuất hiện trên khung chat của Ako.
Rusian: Khoan đã, cậu vừa nói gì?
Ako: Không đâu, đó chỉ là một câu nói thôi!
Tôi vừa thấy một thứ gì đó cực kì kinh khủng. Thật sự kinh khủng.
Apricot: Vợ của cậu cũng sẽ đến đấy, cậu thì sao, anh chồng?
Rusian: Aaa… tôi đi.
Không muốn đâu. Thật sự không muốn. KHÔNG MUỐN ĐẤY, nhưng không có đường lui rồi, tôi phải củng cố lại quyết tâm của mình thôi.
Apricot: Tôi tất nhiên sẽ đi, vậy là đã có 3 người. Cậu đến chứ, Schwein?
Schwein: Không, mấy người… thật sự muốn đi? Thật sự là muốn đi ư?!
Apricot: Chà, không cần phải đấu tranh nội tâm quá đâu, cứ đến đi. Bọn tôi cũng sẽ không cười cậu nếu cậu không dám đến đâu, đâu phải là do cậu bị bỏ rơi, đúng không?
Schwein: Nhhh… chết tiệt, đi thì đi.
Đôi vai Schw buông thỏng xuống khi cậu ta gật đầu.
Chà, có vẻ như cậu ta vẫn ổn để thao tác trạng thái cho nhân vật của mình nhỉ.
Apricot: Vậy thì, vì là học sinh, chúng ta sẽ tập trung lúc 12 giờ trưa Chủ nhật. Còn về cửa hàng nào thì tôi sẽ sắp xếp sau. Fufufu, tôi mong chờ lắm đấy.
Rusian: Ừmmm …..
Bọn tôi trở nên chán nản vì những lời hào hứng của Master.
Chúng tôi sẽ gặp nhau ư?
Thật sự là thế ư?
Tôi sẽ gặp—vợ tôi ư?
●●●
Và rồi cuối tuần đã đến.
Buổi gặp mặt Offline đầu tiên của guild chúng tôi, ''Alley Cats''.
Tôi thì không biết làm tóc đúng cách như mấy đứa con trai giỏi giao tiếp hồi sơ trung và tập tành độc thoại khi đứng trước gương trước khi tới chỗ hẹn.
Tôi tự hỏi liệu đó là sự quan tâm đến họ hay là sự lo lắng của chính bản thân tôi nên tôi đã đến chỗ hẹn sớm hơn một tí sau khi dành vài phút để đỗ xe.
''Coi nào, chuyện gì sẽ đến, chuyện gì sẽ đến. Để xem... mình ở đây, đây nè.''
Tôi đã gửi tin nhắn về địa chỉ chỗ gặp tới mọi người bằng điện thoại của tôi.
Nhìn xung quanh. Đây là 1 trạm ga nhỏ, nhưng vẫn có vẫn có vài người giống tôi đang chờ đợi người khác như dự đoán vào những ngày chủ nhật thế này.
Anh chàng hào nhoáng đang đứng kia? Hay là người đàn ông vận bộ vest? Hay có lẽ là anh chàng với cô nàng kế bên? Nó cũng có thể là cô gái với mái tóc 2 bên đang đứng kia nữa?
Và 1 tin nhắn hồi đáp, pikon.
Có vẻ như mọi người đang ở gần đây. Rõ ràng rồi, họ đã đến nơi.
Để xem. Vậy là họ đang ở đây, khá gần đây.
Vậy là bọn tôi sắp gặp mặt nhau lần đầu tiên ư? Những người mà một năm qua đã sát cánh bên tôi?
Và vợ tôi nữa.
À không, và vợ tôi (một tên đàn ông).
Nhưng mà, chẳng phải tình huống này thật lạ nhỉ? Tại sao tôi lại sợ hãi khi gặp khi gặp mặt vợ của mình, 1 tên đàn ông vào lần đầu tiên cơ chứ?
Tôi đã cân nhắc việc gọi điện, nhưng vẫn chưa dám làm vì còn hồi hộp. Thôi thì tạm thời liên lạc với mọi người đã.
''Tôi đang mặc bộ áo sơ mi trắng với quần jean, mang đôi giày màu nâu nhạt. Đang đứng trước nhà ga tại cái chỗ bức tượng... này.''
Tôi gửi tin nhắn trong khi tim đang đập liên hồi.
Tin nhắn hồi đáp đã đến ngay trong thời gian ngắn sau đó. Từ cả ba người bọn họ cùng lúc.
Tôi tự hỏi rằng ai là người tôi nên đi tìm đầu tiên và cho rằng đó là vợ tôi, Ako.
Tin nhắn của Ako đến, ''Tớ đang mặc áo khoác đen với áo sơ mi trắng này, váy——''
Và rồi tôi có cảm giác ai đó vỗ vào lưng tôi trong khi đang lướt màn hình để đọc tiếp.
Cùng với đó là một giọng nhẹ nhàng.
''Ờm… Rusian?''
''Eh… woah.''
Quả là giọng nói dễ thương như tiếng chuông ngân vang.
Oh, cô ấy là con gái. Đó là giọng nói của một người con gái.
E-Eeehh, có con gái trong guild của tôi sao?! Là ai cơ?!
Nhưng mà, khỉ thật, nó thật sự xấu hổ khi gọi tôi bằng tên trong game!
Tôi sẽ thật sự chết điếng nếu mấy đứa bạn trong lớp thấy tôi bị gọi với cái tên nhân vật trong game!
''V-Vâng, tớ là Rusian...''
Tôi nhẹ nhàng quay lưng lại trong sự lo lắng.
''C-Chào buổi chiều.''
Đứng trước mặt tôi là 1 cô gái đang ngước nhìn trong sự nhút nhát.
Cô nàng có mái tóc đen dài tới vai và cho dù khuôn mặt của cô ấy đã bị che khuất bởi phần rìa của mái tóc nhưng tôi vẫn có thể thấy được hình ảnh phản chiếu của tôi trong đôi mắt to của cô. Cô ấy thuộc kiểu người thích đọc sách trong thư viện hơn là tuýp người thích chơi game hay là đi đâu đó chơi vào ngày nghỉ.
Cô ấy mặc áo khoác đen cùng với áo blouse màu trắng và cái váy trắng.
“—Ờm, e-em là Ako.''
Cô nàng nói khựng lại.
Ako, aah, thì ra cô ấy là Ako. Tôi đã tự hỏi rằng trong guild chúng tôi có người con gái nào, thì ra đó là Ako. Quả là 1 bất ngờ, vậy ra đó là vợ tôi.
Khoan, không phải thế!
Ako là vợ tôi mà phải không?!
''Ako? Ako?! Ể?!''
Ako? Người này ư? Cô nàng này?!
Tôi liền kiểm tra lại tin nhắn lúc nãy.
[Tớ đang mặc áo khoác đen với áo sơ mi trắng này, váy trắng, và đã đến nơi rồi.]
O-Oh.
Nếu không còn ông già nào tới đây trong bộ quần áo trắng đó, thì đó hẳn là cô nàng này.
''.... C-Cậu là Ako thật sao?''
''Đ-Đúng vậy.''
T-Thật ư? Cô ấy là con gái ngoài đời thật sao?
Và, woah, cô ấy có 1 bộ mặt dễ thương đằng sau phần rìa mái tóc nữa, giờ tôi sẽ quan sát kĩ hơn 1 chút. Các đặc điểm khuôn mặt cô ấy thật đẹp cho dù nó mảnh mai thế nào; cái cách cô nàng ngước nhìn tôi với vẻ rụt rè khiến cô ấy trông cực kì đáng yêu như là 1 con vật nhỏ bé đang tự vệ.
Cô nàng này là ''vợ tôi'' ư ?
Người mà tôi đã cười nhạo với những chủ đề ngốc nghếch và trao đổi những trò đùa ngớ ngẩn ngày qua ngày?
Người mà tôi đã đi săn quái cùng và đồng thời bị chúng săn lại ?
Người mà tôi khiến tôi phải phát điên người đã nổi giận với tôi, người mà tôi đã tiết lộ bí mật, người đã khóc khi tôi bỏ rơi?
Và người mà lúc nào cũng nói yêu tôi—là Ako ư?
Thật sự là cô nàng này?
''K-Không-không-không, bình tĩnh nào, bình tĩnh nào tôi ơi.''
Đảo mắt 1 chút ra khỏi Ako, người đang ngước nhìn tôi, tôi lẩm bẩm.
Khoan, cư xử cho ngầu nào tôi ơi.
Chắc chắn cô ấy là vợ mày mà, nhưng đó chỉ là trong game thôi, đây là lần đầu tiên mày được gặp mặt. Đúng vậy, cô ấy là cô gái mày mới gặp lần đầu tiên. Bây giờ, cần phải lịch sự, mày cần cư xử như 1 thằng nam nhi cho dù có chuyện gì xảy ra.
“Ờm, thật vui khi được gặp cậu, Ako-san, tớ là—”
“'Vậy ra đây là Rusian... Một Rusian đang sống!!”
S-Sống?!
“Ý cậu là sao. còn sống?! Cậu nói như thể tớ đã chết rồi ấy!”
“!”
Cô nàng đang run rẩy sau câu nói của tôi.
Ah, tôi đã làm mọi chuyện rối lên rồi hoặc là tôi đã nghĩ thế một lúc trước khi thấy biểu cảm thoải mái của cô nàng.
“Hừm, trông khá bình thường khi chỉ nhìn cậu qua màn hình vi tính, nên là... anh cứ như là một
Rusian lạnh lùng vậy đó.”
''Cậu nói như thể tớ là sherbet nửa đông lạnh vậy*.''
(*TL: chỗ này là chơi chữ 1 tí nên khó hiểu 1 tí. Sherbet là món tráng miệng đông lạnh nha)
“Em chỉ thích ăn kem khi nó bắt đầu chảy thôi.”
“'Chuyện đó thì sao chứ?! Tớ không hiểu gì cả?!”
Tại sao lại như thế này, sao tôi lại tranh cãi với người con gái lần đầu tiên gặp mặt thế này hả tôi ơi?
Aah, đây là Ako! Không ai khác ngoài Ako muốn bỏ qua các câu nói của tôi 1 cách như thế.
Có lẽ bên kia đã bắt đầu tỏ ra sự thoải mái; cơ thể Ako cũng bắt đầu thả lỏng từ từ khỏi sự cứng nhắc và cô ấy đã mở 1 nụ cười nhẹ.
“Wah, đúng là Rusian! Đúng là Rusian thật rồi!”
“Xin đừng gọi cái tên đó qua đi qua lại như thế, thật đấy. Tớ cầu xin cậu tại đây đấy.”
Cứ giết tôi đi, tôi không thể chịu được việc tên trong game của tôi được gọi đi gọi lại trước nhà ga thế này.
Tôi mới suy nghĩ về nó như thế, nếu mà mấy đứa bạn trong lớp đang ở đây mà thấy việc này--
“R-Rusian..?”
“Eek?!”
Giọng nói phát ra từ bên cạnh tôi. Một giọng nói quen thuộc.
Tôi nhìn và thấy một cô gái với mái tóc được cột hai bên với biểu đang chết lặng hoàn toàn
''S-Segawa?''
''Nishimura… phải không?''
Đó là cô bạn cùng lớp tôi, Segawa.
Cô nàng Segawa mà đã nói tôi là 1 kẻ kinh tởm hoặc đã tỏ ra khó chịu với tôi 1 cách không do dự.
Thật là 1 thảm họa. Có nhất thiết là người đã thấy sự việc đang xảy ra với tôi là cô nàng này?
''A… Ah..... aaaah...''
Một tiếng động lạ phát ra từ cổ họng tôi khi tôi cố gắng tìm những từ thích hợp để bào chữa cho việc này.
Waaah, tôi đã bị nhìn thấy khi bị gọi bằng tên nhân vật trong game ở chốn đông người.
Ồ, khỉ thật!
B-Bình tĩnh nào, B-Bình tĩnh nào tôi ơi!
Hãy tìm một số lí do phù hợp. Để có thể sống yên ổn ngày qua ngày trong lớp học.
''...?''
''Ah… eh?''
Ako. đứng sát bên tôi, đột ngột đưa mắt nhìn Segawa.
“Anh biết cô ấy à?''
Không giống như lúc trước, ánh mắt của Ako lúc này trông thật đáng sợ.
''Ơ-Ờm, tớ có biết cô ấy, nhưng mà...''
Segawa đã mất bình tĩnh khi thấy ánh mắt đó.
Chà, tôi hiểu cảm giác của cô ấy. Cô ấy sẽ gặp rắc rối khi nói chuyện với cô nàng Ako trong tình huống này.
Khoan đã, đây là thời điểm hoàn hảo phải không?
''K-không, cô ấy chỉ là bạn cùng lóp thôi. C-Có vẻ như cậu bắt gặp tôi trong tình huống khó xử nhỉ, Segawa. Đừng có kể ai trong lớp nghe nha, được chứ? Ha-hahaha.''
Tôi nói như thể đang bào chữa với Ako bên cạnh.
Như thế, nhìn xem, trông cứ như thằng bạn trai đang nuông chiều cho người con gái của mình.
“T-Tôi hiểu rồi.”
Segawa cũng ấp úng trong khi không chú ý đến sự khó chịu của tôi, và vì vài lí do nào đó, cô nàng gật đầu 1 cách vụng về
“Vậy là cậu cũng có người bạn như vậy sao? Trời ạ, đừng có mà để cô gái này chịu những sở thích kỳ quặc nào của cậu đấy, a-hahaha.”
“Đ-Đúng vậy, ahahah.'”
Cô ấy cười nhạt và tôi cũng cười nhạt theo.
Tôi không rõ tại sao nhưng tụi tôi bắt đầu cười cứng nhắc.
“Vậy tôi đi đây...”
“R-Rồi cậu đi đi. Gặp sau.”
Segawa bắt đầu quay lưng lại để đi. Phải rồi, đi đi, làm ơn và cũng làm làm ơn quên luôn mọi việc đã xảy ra luôn đi.
Trong khi nhìn cô ấy đi thì tôi đã thấy ai đó vỗ vào lưng cô nàng.
“Ể?”
Segawa đứng lại và quay lại. Và rồi, trông tầm mắt tôi, 1 cô gái khác quen thuộc đang mặc bộ đồ học sinh trường tôi.
“Ah, ờm...”
Tôi cứ nghĩ đó là người quen của Segawa nhưng cô ấy cũng có vẻ không quen biết.
Cô ấy là ai nhỉ? Tôi cá rằng tôi đã nhìn thấy cô ấy ở đâu rồi.
Tôi cứ nghĩ đó là bạn cùng lớp, nhưng cũng không phải vậy. Dải băng cô ấy đeo không phải là màu đó tức là không phải học sinh năm nhất mà là dải băng màu xanh.
“... Hội trưởng.”
Ako nói với ánh mắt sợ hãi.
Aah, đúng rồi, đúng là vậy. Tất nhiên là tôi đã từng thấy người này rồi, chị ấy là hội trưởng hội học sinh trường tôi. Chúng tôi mới thấy cô ấy vào buổi lễ khai trường hôm bữa.
“Aah, đúng vậy, hội trưởng đây. Có chuyện gì sao?”
Segawa bắt đầu tỏ ra cứng nhắc khi chủ tịch hỏi câu hỏi đó và senpai của chúng tôi, người giữ chức vụ chủ tịch, đã mở miệng cười toe toét.
“Chị không phải là hội trưởng mà là Master cơ. Có vẻ như mọi người đã có mặt đầy đủ.”
“Hah?”
“C-Cái...?”
“Ể...”
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của bọn tôi, Master mỉm cười.
“Ok, vậy đây là buổi gặp gỡ hội đầu tiên của guild chúng ta; ''Alley Cats.”
K-Không thể nào.
Cảm giác như tiếng nói của cô ấy đã hòa vào những lời chúng tôi.
“Vậy đó là Rusian với người vợ Ako bên cạnh, hiểu rồi.”
“Ah, đúng vậy.”
“Master, chào buổi chiều.”
Tôi chỉ có thể gật đầu nhẹ trong khi Ako chào cô ấy bằng giọng ấm áp hơn lúc trước.
Tôi cảm thấy bất hòa khi nhìn 2 người họ.
“Ể, khoan đã, hội trưởng kêu mọi người đã đến đầy đủ là sao?”
Trong tầm nhìn của tôi.
Với đôi vai bị nắm chặc bởi hội trưởng—Master—Segawa đóng băng và gưởng mặt cậu ta tái mét.
“Ể, cậu là... Schwein?”
Tôi nói một cách sững sờ.
“Ah, vậy cậu là Schwein-chan?”
Ako thoải mái nói.
“Hả, em chưa nói họ sao, Schwein?”
Master cười trong khi hỏi câu đó.
“Đ-Đừng có gọi em bằng cái tên đó!”
Và Segawa—Schwein—ôm đầu cô ấy và thu mình lại.
“Không thể nào!”
“Câu đó là của tôi mới đúng đó.”
Mặc kệ cách Segawa trừng mắt nhìn tôi. Master nói với giọng điệu bình thường đầy sự tự tin.
“Bây giờ, hãy bắt đầu gặp mặt Offline đầu tiên của guild chúng ta, Alley Cats.”
Nối gót Master, chúng tôi, chúng tôi bước vào nhà hàng, dường như chi ấy đã bao trọn chỗ này.
Nhìn từ bên ngoài thì trông nơi đây khá sang trọng, và bên trong cũng được trang trí khá phù hợp và thoải mái. Tôi bắt đầu đâm ra lo lắng, chẳng biết rằng mình đem có đủ tiền không.
Nhưng đó chỉ là chuyện vặt. Có chuyện khác còn quan trọng hơn cơ.
Đầu tiên, tôi cứ ngỡ đâu là một cuộc gặp lầy lội giữ 4 thằng đực rựa—nhưng lúc này, trước mặt tôi là 3 cô gái khác. Họ đều dễ thương theo phong cách của riêng mình, và thậm chí có thể gọi là xinh đẹp. Nếu một người ngoài mà vô tình thấy tình huống này, hiển nhiên là anh ta sẽ ghen tị.
Nếu bạn hỏi tôi cảm thấy thế nào lúc này, thành thật mà nói, đây là một tình huống khó xử. Cực kì khó xử.
Đầu tiên là Segawa ngồi chéo trước mặt tôi, và nhỏ cứ ở đó mà lườm tôi. Là Segawa đấy, cái đứa mà thường gọi tôi là đồ otaku kinh tởm đấy. Tôi chắc chắn rằng lúc này đây cô ấy cũng có tâm trạng y hệt tôi.
Tiếp theo, là hội trưởng trong bộ đồng phục quen thuộc. Chúng tôi chỉ thường thấy cô ấy trên sân khấu ở trường, nhưng thậm chí, khi nhìn từ góc độ này, ấn tượng về cho chị ấy vẫn là một người điềm tĩnh và thanh cao, là hiện diện của trí thông minh và lanh lùng. Tôi có cảm thấy có chút không thoải mái vì có chị ấy ở gần đây.
Và trên hết, người con gái ngồi cạnh tôi, cứ bám chặt vào người tôi như trong game là Ako.
“……”
“…?”
Tôi từ từ tách mình ra khỏi cô ấy, và ngay lập tức cô ấy rút ngắn khoảng cách.
Rồi Ako nở một nụ cười rạng rỡ nhìn tôi khi tôi nhìn cô ấy.
Aaa, đây là Ako. Cô nàng không thể kiểm soát cảm xúc của mình là Ako.
Là Ako đấy, tôi… biết cô ấy là Ako đấy, nhưng.
Nó khá là kỳ lạ. Ý tôi là, nó kỳ lạ, phải chứ?
Nhìn xem, đây là cô nàng Ako dễ thương. Là Ako dễ thương đấy.
Mái tóc mượt mà và cơ thể nhỏ nhắn. Dáng người mảnh khảnh của cô ấy khiến cô trông có vẻ phù hợp với những nơi như là thư viện, và khi tôi nhìn vào nụ cười của cô ấy dành cho tôi, tôi cảm thấy rằng nụ cười ấy thật dịu dàng và ngọt ngào.
Tôi cảm thấy như tôi đã gặp cô ấy ở đâu rồi, nhưng không thể nào nhớ ra được. Tôi nghi ngờ chính bản thân mình rằng tại sao lại có thể quên đi một cô gái dễ thương đến vậy cơ chứ.
“Này, này, Rusian.”
Tôi nhìn về phía Ako, vì lý do nào đó, cô ấy nhìn về phía tôi và trông vô cùng hạnh phúc.
“Chuyện gì?”
“Nn…”
Cô ấy bám lấy người tôi, chạm vào vai, vào ngực, vào mặt của tôi… khoan nào, cô ấy đang làm trò gì vậy?
“Waah, Rusian, Rusian đang sống này.”
“Ý gì đây?!”
Và rồi cô ấy lại thốt ra những lời đó.
Cô ấy đang nghĩ gì vậy?
Đúng là kì lạ khi cô ấy tôi đang sống đấy?
“Kyan—“
Ako lắc lưu với những âm thanh như thế.
A, không tốt, cô ấy hành động tự nhiên quá. Tôi cũng vô tình đối xử với cô ấy như thế vì cô ấy quá giống Ako trong game, nhưng đây là lần đầu tiên tôi có một cuộc hẹn với gái. Cô ấy không nên làm thế này.
“Ư-ừm, cậu ổn không?”
Không nói đến việc trông vẻ ngoài cô ấy có vẻ khá nhút nhát, nhưng hành động này của cô ấy khá lố bịch rồi.
“Ehehe… Rusian bằng xương bằng thịt này.”
Cô ấy nở một nụ cười hạnh phúc vì lí do nào đó.
Đây là thói quan của cô ấy trong game. Cho dù tôi có cố gắng tách mình khỏi cô ấy bao nhiêu đi nữa, cô ấy vẫn tiếp tục rút sát người vào tôi như thể một chú mèo. Nhưng đây không phải là game, là đời thật đấy.
Dù rằng cô ấy phản ứng chẳng khác gì trong game, nhưng tôi thì lại khác hoàn toàn. Tim tôi bắt đầu đạp mạnh hơn và—khoan đã, không, không, không. Mày đang làm gì vậy chứ, mày mới gặp cô ấy lần đầu tiên đấy, mày thật sự thích thế sao?
Tôi cảm thấy có lỗi, như thể là tôi lợi dụng mối quan hệ chúng tôi có được trong game ấy.
“Sao cậu lại cứ phải đẩy cô ấy ra như vậy chứ? Cậu nên đóng vai một người điềm tĩnh đi chứ.”
Segawa lên tiếng bất bình với một cú thở dài.
Cậu có cần phải nói thế đâu chứ? Tớ thấy việc này khá là kì lạ đấy.
“Này, cậu đấy.”
“C-chuyện gì?”
Segawa trông lo lắng trong thoáng chốc, có vẻ cô ấy sợ hãi vì ánh hào quang tôi chăng, nhưng rồi cũng nhìn thẳng về phía tôi.
Cô ấy có vẻ khá khó chịu. Dù lúc nào cũng gọi người ta là otaku kinh tởm, nhưng lại là một kẻ nghiện game online—không phải là tôi muốn trách móc gì cô ấy. Nếu có làm thế thì nhẹ tay quá.
“Chuyện gì nào?”
Ako không quan tâm mấy đến cuộc trao đổi của chúng tôi, Sagawa tiếp.
“Không có gì…”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
“Đồ uống ở đây cũng được đấy chứ. Đầu tiên là… phải, hãy tự giới thiệu bản thân nào.”
Từ nãy đến giờ chị ấy chỉ im lặng nhưng, nhưng Master cũng tham gia vào cuộc nói chuyện.
Tự giới thiệu à?
Nghe có vẻ khá bựa với mối quan hệ gần một năm của bọn tôi, dù sao thì đây cũng là lần đâu tiên gặp mặt nhau.
Master đặt ly nước của mình xuống, rồi đứng lên một cách nhẹ nhàng và tinh tế.
“Chị là Master của Alley Cats, Apricot. Class là Phù thủy, và như mọi người đã biết, chị tin tưởng vào sức mạnh của mình. Chị đang học tại trường Maegasaki, tên của chị là Goshouin Kyou, và là Hội trưởng hội học sinh. Vì hôm nay phải đến trường, nên xin lỗi vì bộ đồng phục này.”
Một chất giọng tự tin. Cả tính của chị ấy không hề thay đổi.
“Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhau. Tuy nhiên, chúng ta cũng là những đồng đội thân thiết. Tại sao chúng ta không cư xử thoải mái và tận hưởng mối quan hệ nhỉ?”
Bài phát biểu của chị ấy rất thích hợp để nói trước đông người, Master cúi đầu và ngồi xuống.
Những tiếng vỗ tay nhẹ nhàng vang lên.
“Giờ thì, người tiếp theo.”
Schw hướng ánh mắt đi chỗ khác khi Master nhìn cô ấy. Đôi mắt đó lườm về phía tôi kìa, woah, đáng sợ quá. Tôi có làm gì đâu.
“Đến lượt em đấy, Schwein.”
“Ugh…”
Segawa lảo đảo đứng dậy, có vẻ như việc này quá sức với cô ấy.
“M… Mình là Segawa Akane, học sinh của trường cao trung Maegasaki, năm nhất.”
Một giọng điệu nhẹ nhàng không giống cá tính thường ngày của cô ấy. Gì ư, cô ta lo lắng à?
“Và, ừm…”
Cô ấy lẩm bẩm.
Mặt của cô ấy lúc này đả đỏ ửng cả lên.
Nhìn lên, tôi mới nhận ra rằng cô ấy là kiểu con gái mà tôi thích: Mái tóc màu nâu dài ngang vai, cở thể nhỏ nhắn, cũng có thể nằm ở chiều cao hay gì đó nữa, và cả cái vẻ ngoài ngọt ngào của cô ấy luôn.
Chắc chắc là sẽ khó mà nói rằng sở thích là chơi game trực tuyến trong khi trong lớp cô ấy cứ nói người khác là đồ otaku kinh tởm.
Tôi cũng không biết làm thế nào chị ấy có thể khiến Segawa căng thẳng, nhưng.
“Chị hiểu cảm giác của em mà Schwein, thật là xấu hổ khi gọi mình là Schwein trước mặt người khác phải không.”
“Ể… ừm, Master?”
Master đột nhiên lên tiếng, và rồi gật đầu đồng cảm.
Và chị ấy tiếp tục cảm thông sâu sắc.
“Dù sao thì, Schwein trong tiếng Đức nghĩa là heo. Chào mọi người, heo đây, rất vui được gặp bạn. Thật xấu hổ khi một cô gái phải nói thế.”
“Vâng… Ể? Gì cơ?”
Segawa—Schwein—nàng heo ấy đang đứng há hốc mồm.
Sau vài giây trống rỗng, mặt cô ấy lại ửng đỏ lên và hỏi Master.
“Gì cơ, không thể nào, chị nghiêm túc đấy à? Heo? Schwein?”
“Thật mà… Em dùng từ đó mà không hề biết sao?”
“Tất nhiên rồi, ai mà ngu đặt tên mình là heo cơ chứ?! Em dùng vì nghe nó khá là ngầu thôi.”
“Schw-chan… chia buồn với cậu.”
Có vẻ Ako đã biết trước, nhưng cô ấy vẫn nhìn với cặp mắt thương xót.”
“Khoan đã, Master, sao chị không nói với em trước chứ?”
Có vẻ như việc đó nằm ngoài dự đoán của cậu ấy nên Segawa đã quay qua bắt lỗi Master.
Aa, có vẻ như cô ấy đã lấy lại được năng lượng vốn có của mình rồi.
“Chị đã cân nhắc về việc đó, nhưng chị đã nghĩ rằng em sẽ cảm thấy xấu hổ thế nào nếu như dùng mà không biết nghĩa của nó. Trời ạ, chị không ngờ rằng lại bị lộ thế này đấy.”
“Waah, đủ rồi, dừng lại đi!”
Sagawa vùng vẫy trong cơn bối rối.
Master vẫn cười và mặc xác cô ấy.
“Tiếp đi, Schwein… haha… tiếp tục giới thiệu đi nào, nhanh lên.”
“Đừng có haha thế chứ, ngừng giúp em đi. Đừng nó là chị cứ cười như thế mỗi khi đọc tên em trước màn hình máy tính nha.”
“Này, Schw-chan, cậu không cần phải hành động khiêm tốn thế đâu. Có ai lại bận tâm lúc cậu cứ ‘Tôi là một Schwein vĩ đại’ đâu chứ, cứ cư xử như bình thường đi nào.”
“Đừng nói nữaaaaaaaaaaaa.”
Segawa hoàn toàn gục ngã bởi những lời cà khịa của Ako.
C-cô ấy ổn không đấy? Nhiêu đó là quá lắm rồi.
“Ku, ku, ku… không cần phải gục ngã nhanh thế đâu, Schwein. Đây là nơi mà các lol bay qua mà.”
“Phải rồi, từ el-oh-el mà người khác thường dùng là sao vậy ạ?”
Có phải là cô ấy đang nói đến từ lol chăng?
Đúng vậy, không ít người không biếtt cách đọc nó chính xác mặc dù thường được sử dụng.
“Là thể viết ngắn của ‘little old lady’ đấy.”
Master nói như thế mình biết tất. Không, sai rồi mẹ trẻ.
“Đó không phải là nghĩa của nó, là laughing out loud, phải không?”
“Ồ, đúng như mong đợi từ Rusian.”
Ako đập hai tay vào nhau.
Tôi phải làm gì với sự đánh giá cao của cô ấy đây?
“Aaaa, trời ạ, sao mọi người lạ phớt lờ tôi cơ chứ?”
Schwein đập bàn và hít một hơi sâu.
“Whew… hah… hah. Tôi là Schwein. Là một Kiếm vũ sư trong LA. Nếu ai dàm gọi tôi là lợn, tôi sẽ chém người đó.” Với lại, nhớ thêm ‘ol’ vào sau ‘lol’ để kéo dài, nhưng đừng có đọc nó rõ ràng. Hết.”
Segawa nói những gì cần nói và ngồi xuống.
Tiếng vỗ tay vang lên có phần mạnh hơn trước. Có vẻ cô đồng ý với việc đó, nhưng trông vẫn còn khá tức.
“Với lại, chị dũng đọc nó là ‘lawl’.”
“Không ai hỏi chị.”
“Ồ, lỗi chị.”
Nụ cười của Master dành cho Segawa trông có vẻ dịu dàng.
Chị làm thế để khiến cậu ấy bình tĩnh lại ư? Làm tốt lắm, quả là mong đợi từ Master của chúng ta.
“Vậy thi, Rusian, đến lượt em đấy.”
“Em hiểu rồi.”
Vì đã lường trước được việc này, tôi đứng phắt dậy.
Ako bắm chặt vào tay tôi, đứng lên theo.
“Này, Ako.”
“Vâng?”
Ako nhìn tôi như là chẳng có việc gì xảy ra.
Cô ấy dễ thương như một chú mèo quá sức gắn bó vởi chủ của mình, nhưng tôi thích thế.
“Đây là lượt tớ, nên ngồi xuống đi.
“Vângg.”
Có vẻ như cô ấy luôn nghe theo lý trí của mình. Và rồi ngồi xuống.
“Sao cậu lại cố tán tỉnh cô ấy chứ hả?”
“Không trông giống như tớ làm thế lắm à?”
Chờ đã, lúc này không phải là thời gian cho việc đó.
Tôi hít một hơi thật sâu và nhìn họ.
“Tớ là Rusi… Rusian. Trong LA, tớ là, ờm… ờm, tớ là một Giáp kị sĩ… ừm, giới thiệu mình bằng tên game đúng là xấu hổ thật đấy.”
Tuy không phải rằng tôi đang nói thứ gì đó khó nói, nhưng việc xấu hổ vẫn làm tôi thốt không nên lời.
“Cậu đang nói cái gì vậy, sự tồn tại của cậu cũng đủ để đáng xấu hổ rồi đấy.”
“Im đi.”
Segawa công kích. Thường thì—à không, chỉ mới vừa nãy thôi, những câu nói tương tự thế cũng đủ để khiến tôi thấy khá bực mình.
Nhưng tôi lại cảm thấy không có vẻ như rằng mình đang thật sự cãi nhau. Vẫn là cái cảm giác thoải mái khi tranh luận cùng Schw trong game.
“Đầu tiên là, con lợn kia còn đáng xấu hổ hơn tớ đấy—xin lỗi nha, tớ không nhắc lại đâu. Ừm, tớ cùng trường với Master. Em có cần phải dùng kính ngữ không? Ừm, là học sinh năm nhất, tên là Nishimura Hideki. Tớ thuộc clb đi về nhà và cũng không có gì đặc biệt cả đâu. Sở thích của tớ là… ừm, game online. Rất vui được gặp mọi người.”
Tiếng vỗ tay vang lên.
Làm thế nào mà tôi có thể nói ra những điều đó, bạn có biết không? Một năm bên nhau của chúng tôi không phải là để trưng. Bằng cách nào đó hiểu được Master và Segawa muốn nói gì chỉ cần nhìn ánh mắt của họ.
“Cuối cùng là, Ako.”
“Vânggg.”
Ako đứng dậy một cách mềm mại.
Cô ấy đứng cạnh tôi. Tôi có thể nhìn thấy đôi chân thon thả của cô ấy bên dưới lớp váy kia.
Tim tôi đập nhanh hơn vì một vài lí do nào đó.
Tiếp theo, một mùi hương ngọt ngào khiến tôi phải hoa ả mắt.
Tuy đây không phải là lúc để nói ra điều đó, nhưng cô ấy thật sự là một cô gái đấy.
“Ừm, mình là Ako. Là Linh mục trong LA. Mình không giỏi chơi game… và luôn gây phiền phức cho mọi người. Mình rất xin lỗi.”
Không sao đâu. Schw nói.
Chà, câu nói đó chắc chắn là dành cho Ako, cuộc sống của cô ấy hiếm khi nào bị đe doa chỉ vì vài việc như thế!
“Mình là học sinh tại trường cao trung Meagasaki như các bạn, năm nhất nữa.”
“Hử, chúng ta cùng một khóa?”
“Vâng, cùng một khóa.”
Vậy là cả bọn đều học cùng trường? Thế giới internet sao nhỏ bé vậy?
“Xin lỗi, tớ không biết đấy. Tớ cũng là năm nhất nhưng không quen gì với các bạn nữ lớp khác.”
“Ehehe, tớ cũng vậy mà.”
Chà. Cũng chỉ mới vài tháng kể từ khi nhập học, tôi cũng không có bất kỳ sự quen biết nào với học sinh lớp khác và thậm chí cũng không ở clb nào. Ako thì trông giống kiểu người hướng nội, nên cô ấy có lẽ cũng không phải kiểu người thích kết bạn.
Ako tiếp tục mà không quan tâm gì nhều đến những điều ấy.
“Mình tên là Tamaki Ako. Hãy gọi mình là Ako như bình thường là được.”
“Ê? Đó là tên thật của cậu?”
“Phải… có gì kì lạ ư?”
Có kì lạ đấy.
“Hiếm có ai lấy tên thật trên mạng lắm, mà thôi, không sao cả.”
“Hahaha, vậy mới giống em đấy, Ako.”
Segawa thì trông ủ rũ ra mặt vì cách đặt tên của Ako. Đúng là một ý tưởng tồi khi Master có thể cười thoải mái như thế.
Đây quả là một bầu không khí ấm áp và dịu dàng.
“Mình không tham giả bất kỳ câu lạc bộ nào cũng như không có người bạn nào ở trường.”
“!?”
Mọi người lập tức im lặng như thể bị đóng băng.
“Ư-ừm, Ako-san? Cậu vừa mới nói gì?”
“Em không thường xuyên đi học, vậy nên, cứ mỗi khi em đến trường thì mọi người lại xa lánh.”
“O-ồ…”
Dường như Segawa không thể nói bất kỳ điều gì khác.
Tôi nhìn sang hai người còn lại với hy vọng rằng họ sẽ tư vấn việc gì đó cho Ako, nhưng gương mặt của họ cũng dần tái mét đi khi Ako nói về việc đáng buồn đó. Họ đang nghĩ gì thế?
“Đ-đừng bận tâm, chị là Hội trưởng hội học sinh, nên chị cũng chẳng có bạn bè gì đâu.”
Chị đồng cảm ư?!
Tôi cứ ngỡ là chị ấy sẽ nghĩ ra việc gì hay ho hơn cơ chứ. Vậy mà chị ấy lại có thể nói thẳng ra rồi còn gật đầu chắc nịch.
Không không, bọn này không cần chị khẳng định cái việc đáng buồn đó đâu ạ!
“X-xem nào, Ako, chẳng phải chúng ta là bạn bè cả sao?”
Segawa cũng đồng ý với một ánh nhìn tuyệt vọng.
“Phải đấy, em đã có bạn rồi đấy.”
“Cậu đã làm được rồi, Ako-chan.”
“Dừng lại đi!”
Ako bật cười khúc khích với những lời nói và trò hề ngốc nghếch của bọn tôi.
“Phải, đó là tại sao… em rất vui khi có bạn bè để trò chuyện thế này.”
Những lời nói ấy khẽ run lên.
Tôi có thể cảm nhận được chân và vai của Ako cũng đang khẽ run rẩy.
Buổi gặp offline này khiến cô ấy khá lo lắng… Ako đã từng nói thế trong LA.
“Kể từ giờ mong mọi người giúp đỡ.”
Ako khẽ ngồi xuống giữa tràng pháo tay.
Hình ảnh tôi, Ako, Segawa, và Master—các thành viên trong guild cùng nhau tập hợp và trao đổi thật là thân thuộc, như trong game vậy.
Và thế là, cuộc họp offline của chúng tôi, bắt đầu.
“Ý tôi nói là, nạp tiền tăng cường giáp bao nhiêu thì chỉ khiến bản thân yếu đi mà thôi.”
Schw tự hào nói, và dùng một chiếc muỗng để khuấy ly cà phê.
“Ý tôi rõ ràng quá mà, liệu có thật sự hiệu quả khi chi tiền vào trang bị không? Hiệu quả nhất trong một chuyến đi săn là sức tấn công. Cứ ném một đống tiền có giá trị vào game chỉ để làm một vài thao tác tăng cường giáp? Việc đó có khác gì tự thỏa mãn bản thân đâu chứ. Chỉ có đồ ngốc mới làm thế thôi.”
Đúng là đối lập quan điểm.
Tôi gầm gừ nhìn cô gái đang nêu lên ý kiến bằng một sự tức giận phía đối diện.
“Tớ biết ý cậu là gì, sát thương mới quan trọng phải chứ? Nhưng liệu có hiệu quả không khi cứ đi săn mà không có chuẩn bị một số khả năng phòng thủ nhất định, cậu cần phải làm thế nếu muốn đi săn một cách hiệu quả đấy. Thực tế chút đi, liệu cậu có thể săn tại Phòng thí nghiệm Scion với số trang bị kia không? Biết bao nhiêu Kiếm vũ sư khác có thể dễ dàng đi săn dù chỉ ngang level với cậu đấy.”
Tôi tìm kiếm sự thừa nhận từ Schw bằng cách mắt đối mắt với cô ấy.
Nhưng cô ấy chỉ thản nhiên nhún vai và khit mũi.
“Dù gì thì cũng là yêu cầu tối thiếu. Thế có khác gì với việc không tăng cường phòng thủ đâu chứ?”
“Đây không chỉ nói đến việc giáp hay những gì tương tự thế. Đầu tiên thì, nếu nói yêu cầu tối thiểu như cậu thì tập trung vào vũng khí có khác gì? Hiệu quả đi săn cũng chẳng thay đôi là bao nếu như cậu chẳng màng đến việc nâng cấp vũ khí ở rank kế vì dù sao nó cũng đã đạt tiêu chuẩn rồi. Làm thế chỉ tổ phí tiền thôi.”
“Đừng có mà xem thường vũ khí. Những người mà chỉ biết xem xét thông tin quái và bãi săn có thể vung tay vài cái là hoàn thành thì cứ mãi làm những thứ tẻ nhạt thế thôi.”
“Cậu vừa nói gì thế, Vĩ đại-san?”
“Tôi đã nói là đừng gọi tôi như thế.”
“Thôi nào, bình tĩnh nào, cả hai người!”
Master xen ngang cuộc cãi nhau không hồi kết của chúng tôi.
“Nghe này, nói đơn giản dễ hiểu thì, hãy làm nó một cách hoàn hảo nào. Để chị giải thích. Hãy suy nghĩ rằng bản thân minh đang còn thiếu xót thứ gì, và dùng tiền mặt để bù đắp khoảng trống đó. Bọn em thấy việc vừa tấn công và phòng thủ theo cách đó sẽ khá ổn đấy.”
“Chị có thể giữ suy nghĩ đó cho riêng mình đấy, chiến binh tiền mặt nặng cân ạ? Còn đây là một cuộc trò chuyện dành cho những người chơi bình thường mà thôi.”
“Chủ đề là: Tẩy chay Master.”
Chị ấy bị chặn họng trong nháy mắt.
“Phải phải, em cũng có suy nghĩ cho riêng mình đấy ạ.”
Người xen vào kế tiếp là Ako.
“Em tin rằng nên chi tiền cho ngoại hình nhân vật. Trang bị có mạnh hay yếu không quan trọng, chỉ cần để người khác gánh là được.”
“Cậu nghiêm túc đi, đừng có mà gây rắc rối mãi thế!”
“Tôi sẽ hạ gục cậu.”
“Ểê?!”
Ako lùi lại trong sợ hãi, và chỉ đứng đó nhìn Schw và tôi.
Ngoại hình ư? Đồ ngốc này, nếu cậu có thời gian để mà suy nghĩ về trang phục cho cậu, thì sao cậu không tìm cách nào để có thể sống sót thêm 1 giây hoặc hồi phục cho càng nhiều người càng tốt đi chứ?
“Ako-san, cậu có hiểu rằng hồi phục sư phải là người gục ngã cuối cùng không?”
“Ể, nhưng Rusian chết trước khi em có thể làm bất cứ điều gì…”
“Vấn đề nằm ở đây, tớ là một người đỡ đòn chính đấy nhé!”
Cô ấy nghĩ rằng tôi ‘tạch sớm’ trong suốt thời gian qua sao?!
Tôi làm một ngụm cạn sạch ly nước ép trái cây.
Cô ấy không hiểu vấn đề gì cả, nếu đã tiêu tiền, thì phải tiêu vào việc giáp trụ đấy, trừi ạ!
“Nghe này, trước hết, ta sẽ chết nếu không có giáp tốt. Dù gì thì, hồi phục sư của chúng ta max phế.”
“Tôi không thể phủ nhận việc đó.”
“Vậy thì khỏi cần để bàn bạc về việc này nữa nhỉ.”
“Aaa, em không nghe thấy gì cả!”
Đó là cách chúng tôi bắt đầu cuộc trò chuyện, chúng tôi thường xuyên thay đổi chủ đề bất cứ khi nào thấy thích.
Ví dụ như những mẫu truyện cũ sau đây.
"Thuật hồi phục của Ako lúc đó là một kẻ giết người đấy cậu có nghĩ vậy không? Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy có thể phớt lờ Rusian lúc đang hấp hối để mà đi hồi máu cho địch.’’
"Tớ còn chưa đề cập đến việc cô ấy hồi đúng lượng máu mà tớ mới tốn sức đánh bọn nó.’’
Đó là vài ngày trước. Tôi đã thật sự nghĩ rằng tôi đã xong, rồi.
"V-Việc đó xảy ra là do tớ đang ngắm vào thanh đang bị giảm thôi.’’
Master chấp 2 bàn tay lại khi nghe lời giải thích của Ako.
"Aah, chị hiểu rồi. Lỗi là của Linh hồn của Ánh sáng.’’
"The spirit of light.’’
Ah, nhớ rồi. Là nó
‘’Ah, bắt đầu lại từ đầu? Ako đã không biết dùng chiêu và NPC đã bảo cô ấy lấy sức mạnh từ Linh hồn của Ánh sáng, vậy nên cô ấy cứ cầu nguyện cho nên cô ấy cứ cầu nguyện ‘Linh hồn’ trong box chat!”
"—?!’’
Ako đã xua tay như muốn đuổi thứ gì đó khi tụi tôi nhắc lại cái ký ức đó.
"K-Không phải thế! Ý tớ là, mấy người trong nhà thờ đã nói về việc họ lấy sức mạnh từ Linh hồn của Ánh sáng để chữ lành vết thương.’’
"Cậu cũng chẳng thể làm tốt hơn nếu tin vào điều đó...’’
Hoặc vài ví dụ khác, đến các chủ đề đời thật mà trước đây mà chúng tôi đã không đề cập đến.
"Chị không lớn hơn gì nhiều, tiền online của chị ban đầu được tài trợ. Bố mẹ nhưng họ đã bảo vệ chị quá mức mặc dù cũng bỏ bê chị một cách hiệu quả, mấy em thấy đấy, họ nói đủ thứ hài hước mà hầu như không phù hợp với khoảng thời gian này với gương mặt thẳng thắn, họ còn thích chọn bạn bè của chị một cách khôn ngoan. Họ sẽ không làm gì nếu chị được phép ném tiền vào một tựa game mà chị có thể chơi ở nhà’’
‘’Oh, vậy chị là người phụ nữ đặc quyền từ một gia đình danh giá sao, Master?’’
‘’Thôi làm mặt đó đi, chị cũng đẹp mà.’’
Master cười với Ako, người đã nói câu đó khi đã nhìn chằm chằm Master.
‘’Không hẳn.’’
‘’Khiêm tốn ghê...’’
K-Khiêm tốn ư? Tôi thấy hơi nghi vấn đấy nhé.
"Nó thật sự không có gì nhiều. Dù chị giàu, chị đã lớn lên trong khoản tiền cho vay ban đầu và gia đình chị chỉ sỡ hũu vài ngôi trường với công ty thôi.’’
Này, chị đã không phủ nhận về phần vẻ đẹp.
Chắc chắn rồi, tôi không cảm thấy việc gì để tranh chấp trong câu nói đó, nhưng mà chắc chắn trong đó không có sự khiêm tốn nào.
"Nhưng, vài cái trường... nghĩa là.’’
"Trong đó có cả trường cao trung Maegasaki. Đó cũng là 1 phần lí do chị đăng kí vào đấy. ’’
"Không thể nào, tuyệt thật. Nghe cứ như chị là con gái của chủ tịch hội đồng quản trị á.’’
"Chị là con gái của chủ tịch hội đồng quản trị mà.’’
"Ooh, thật là tuyệt vời. Cứ như chị có thể "bơm’’ điểm và cả cây trượng vậy ấy. Ghen tị thật.’’
‘Bơm’ ? Đây chẳng phải là thống kê gì đâu. Não cô ấy bị chìm vào game sâu quá rồi chăng?
Schw nói trong bực tức. Im nào, tôi cá là cậu cũng nghĩ thế thôi.
Tôi đảo mắt về phía mình với tiếng khịt nũi và nhìn thấy Ako, đang cười với sự độc ác trong đôi mắt.
’’Waah… số tiền túi đó sáng chói, những kẻ có tương lai đầy hứa hẹn thì nên đi chết đi... ’’
“Erm... A-Ako-san?”
“Ako, Ako?!”
‘’Bình tĩnh nào Ako, đây là Master đấy! Ôi, cái bệnh đó tái phát ở đây sao nữa ư?!’’
Quay lại, quay lại với chúng tớ đi Ako, tôi lắc vai của Ako.
Một lúc sau, cuối cùng Ako cũng đã quay trở lại sau khoảng 10 lần lắc.
’’Xin lỗi, em đã mất tự chủ.’’
‘’Đó là một cách nói giảm... Ngoài ra, liệu em có thể chú ý đến mọi thứ với tư cách là con gái của chủ tịch hội đồng quản trị và chủ tịch hội học sinh không?’’
‘’Hừm...em không thể phủ nhận chuyện đó.’’
Master nói với nụ cười gượng gạo.
‘’Chị không thể nói rõ rằng chị đã thường bắt đầu với một tính cách khác mà người khác cảm thấy đáng yêu và cũng có những yêu cầu bạn bè cho chị nữa. Nhưng đừng lo lắng, chị đã sáng mắt ra sau khi bắt đầu chơi game online và tiếp xúc với thế giới trực tuyến. Chị đã được bố mẹ đồng ý cho phép chị kết bạn theo ý muốn sau khi xong một trận.’’
‘’Ooh’’
Mọi người thốt lên thán phục.
Một trong những người đã tìm thấy sự thật từ Internet—một phiên bản thành công của chị ấy.
Phải, phải, điều đó thật tốt. Thật đấy.
‘’Nhưng mà cũng đã quá trễ.’’
Giọng của mọi người từ từ lắng xuống.
"M-Master?’’. ‘’
" …Hmph. Ngay cả khi không có bạn bè trong danh sách bạn bè. Chị vẫn phải chiến đấu một mình."
“Master, hãy cùng nhau chiến đấu chống lại những kẻ được xã hội chấp nhận nào.”
‘’Nghe hay đấy, Ako, chúng ta sẽ lã những người đồng đội đồng cam cộng khổ.’’
Tay của Ako và Master nắm chặt lấy nhau, vượt qua cả ranh giới giữa hội trưởng và học sinh.
"Bụng tớ bắt đầu đau khi thấy cảnh này.’’
"Tôi không đi xa tới đây chỉ để thấy mỗi cái bắt tay này đâu...’’
Cả tôi và Scw đều lau nước mắt.
Và nói về các chủ đề đời thật thú vị hơn nhiều so với dự kiến mặc dù chúng tôi chưa bao giờ làm thế. Nhiều đến nỗi tôi đã thắc mắc tại sao chúng ta chưa làm chuyện này trước đây nhỉ.
Việc đó nói lên rằng, chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội này nếu làm thế, vì vậy nên mọi thứ đều kết thúc tốt đẹp.
Một thứ gì đó xuất hiện trong tâm trí tôi kể từ khi chúng tôi bắt đầu nói chuyện về đời thật.
“Nghĩ về nó, tớ đã nghe một tin đồn về cậu, Segawa… mặt khác của Schw ở trường.”
“Hah? Gì cơ?”
“Một tinh đồn rằng cậu đã được tỏ tình. Cậu chẳng phải quá tuyệt rồi sao?”
Tôi đã ghe câu chuyện đó về Maeda tên cậu ta là gì ấy nhỉ tại cuộc hội nghị toàn trường. Tôi tưởng lại rằng Schw cũng đã nói về việc đó.
“H-Haah? Sao nó lại thành tin đồn cơ chứ? Đây là lý do tại sao…”
“Thay vào đó, chẳn phải cậu cũng khoe khoang về việc đó trong game sao? Tớ nhớ đấy nhé, cậu hiểu chứ?”
“Chuyện đó là chuyện khác.”
Vậy chuyện này là chuyện này nhỉ?
Tôi không quan tâm về việc đó nhiều lắm—mặc dù tôi cảm thấy không chắc chắn về phần còn lại.
“Chị hiểu rồi. Vậy Schwein là một trong những người khác biệt với bọn chị nhỉ? Giờ thì chị đã hiểu rồi.—Nào, chị muốn ai đó cùng đấm vào tường!”
Những ngón tay của Master kêu rắc
Như thể đáp lại, Ako tạo dáng với hai cánh tay giơ lên cao.
“Doanh nghiệp đấm vào tường sẵn sàng phục vụ! Chúng tôi sẽ đấm vào bức tường nào ở gần bạn!”
“Tớ đã từ chối! Tớ nói rằng tớ đã từ chối cậu ta rồi mà, chẳng phải sao?!”
Schw vội vàng dập tắt ngọn lửa tức giận khi Ako nắm chặt lấy nắm đắm trong tay.
“Cậu từ chối người ta thẳng thừng vì không hứng thú với những thứ như vậy ư, Schw? Hoặc là cậu đã có người khác để thích?”
Bằng cách nào đó, tôi đã hỏi một câu hỏi xâm phạm đời tư và việc đó khiến tôi phải tự nhủ với bản thân rằng liệu mình có làm quá mức không. Tôi không bao giờ có thể hỏi một câu như thế, nhưng tôi tự hỏi, tại sao tôi lại có thể thốt ra một cách bình thản như thế.
“Không, đó là… hmm…”
Và người được hỏi, Schw, bắt đầu suy nghĩ ra câu trả lời mà không tỏ ra khó chịu.
Segawa không phải là người có phong cách như thế. Cô ấy thấp, hay nói đúng hơn, cơ thể của cô ấy nhỏ nhắn. Có lẽ cô ấy không quá nữ tính. Hai bím tóc của cô ấy có thể trông trẻ con hoặc dễ thương đối với một số người, nhưng bên cạnh đó cũng có những người không thích gì nó.
Tuy nhiên, ít nhất thì, các đặc điểm tốt trên gương mặt của cô ấy có thể bù đắp lại mọi thứ. Khác quan mà nói thì cô ấy trông khá dễ thương.
Và tôi không thể nói rằng những cá tính trước đây là không cần thiết—hoặc là, tôi nghĩ thế.
“Ý tớ là, nếu sau cùng tớ có bạn trai, tớ sẽ phải dành thời gian bên hắn, phải chứ?”
Schw lặng lẽ lên tiếng sau khi suy nghĩ.
“Chà, phải rồi, cậu sẽ cần có một quãng thời gian dành cho hai người.”
“Phải chứ? Và việc đó có nghĩa là thời gian chơi game online cũng sẽ giảm đi, phải chứ?”
“Đúng rồi đấy.”
Cô ấy nói ra những thứ sai lầm theo nhiều hướng khác nhau.
“Nó thật sự sẽ làm giảm thời gian chơi game online, phải chứ?”
Vì vì lý do nào đó, Ako đồng tình một cách mạnh mẽ.
“Phải, chính là thế đấy.”
Segawa tiếp tục, sau khi có được sự đồng cảm.
“Ý tớ là, chị hoàn toàn phản đối việc đó, đúng chứ?”
“Chị toàn tâm toàn ý phản đối nó.”
“Từ chối là việc làm đúng đắn.”
Và cả Ako và Master đều đồng ý mà không phải cân nhắc dù chỉ một giây nào.
“Chắc không phải là mấy người đang đùa đâu… nhỉ.”
Nghĩ đến việc mà tôi cũng muốn có một cô bạn gái. Nhóm người này quả là đã đi xa hết mức có thể rồi.
Schw trừng mắt nhìn tôi sau khi tôi nói với sự kinh ngạc tột độ.
“Gì đây, có vấn đề gì?”
“… Không. Tớ biết rằng tớ thích cậu thế này hơn so với ở trường.”
“Đây không phải là một lời khen đâu, phải chứ?”
Trái với những lời lẻ khó chịu của mình, Schw mỉm cười hiền lành.
Tôi không bao giờ có thể trờ chuyện thế này với một người như Segawa. Nhưng với Schw thì đơn giản thôi.
Những lời nói gây khó chịu ấy không còn làm đau tôi nữa.
Thay vào đó, tôi có phần thích thú.
Và trừ khi tôi nhầm, nhưng có vẻ cả Schw cũng thế.
“Rồi, giữ mấy việc đó trong đầu đi! Tìm một người chồng giống như tớ trong game thế nào, Schw-chan? Các cậu có thể ở bên nhau mà không phải mất thời gian chơi game, cậu thấy sao?”
Ako nói, rồi nắm lấy tay tôi.
Không, Ạko và tôi chỉ kết hôn trong game mà thôi, và việc đó hoàn toàn không liên quan đến đời thật. Dù chỉ một chút đi chăng nữa.
“Hừm, một người bạn trai mà tớ có thể chơi game online cùng à, chà… không đâu, sẽ không có chuyện đó đâu. Bọn họ dù sao vẫn kinh tởm.”
“Này, bạn hiền.”
Đừng nhìn tôi với khi nói thế chứ, cậu có khác gì không?
Dù sao thì, chúng tôi cũng đã nói về mọi thứ. Chúng tôi cũng chỉ ở trong căn phòng này từ lúc trưa đến chiều muộn mà không đến bất kỳ cửa hàng nào khác. Một cuộc họp offline khá là vui theo cái cách riêng của nó mà không mang lại một khoảnh khắc buồn chán nào.
Đến khi mặt trời lặn, cả nhóm rời khỏi cửa hàng và trở về đến nhà rồi đành phải miễn cưỡng nói lời tạm biệt.
“Nếu chị có thêm thời gian, chị ước rằng chúng ta có thể thời gian ăn tối cũng nhau. Chị xin lỗi, chị không thể xin thêm bất kỳ sự cho phép nào từ gia đình.”
“Không sao đâu, gia đình em cũng sẽ nổi giận nếu em không về đúng bữa tôi.”
Schw gật đầu với Master đang cúi đầu chào. Bộ hai người đang hoán đổi vị trí cho nhau đấy à?
“Thật là vui. Một ngày nào đó… một ngày nào đó, hãy làm thế này nữa nhé.”
Rời khỏi cửa hàng, Ako nói một cách thấp thỏm, dường như cô chỉ miễn cưỡng rời đi.
“Kh
ông đâu, dù cậu nói thế, chúng ta cùng trường cơ mà, vì vậy chúng ta có thể làm việc này bất cứ lúc nào, phải không?”
“Em hiểu… Em hiểu! Phải ha!”
Tôi chưa bao giờ nghĩ về viêc ấy! Và đôi mắt của Ako đang long lanh với suy nghĩ gì kia.
Thực tế thì, Master vừa nói vừa gật đầu.
“Chị hiểu rồi, chúng ta sẽ làm nó như một sự kiện hàng tuần chứ?”
“Tha cho em đi nếu phải việc này hàng tuần đi. Em cảm thấy mặt tối của sẽ bị cuốn luôn vào cuộc sống hằng ngày của mình mất.”
“Cậu đã đi quá xa với suy nghĩ đó rồi. Gọi đó là mặt tối đi.”
“Oops, không tốt rồi, nguy hiểm lắm. Otaku là đồ thô thiển. Otaku là đồ thô thiển. Otaku là đồ thô thiển.”
Gì kia, một loại bùa yêu nào à?
Tôi vẫn rất thích quãng thời gian ở bên nhau dù rằng chúng tôi đã đến nhà ga.
Khác với sự căng thẳng từ gương mặt của mọi người, là một bầu không khí dịu dàng, ấm áp dường như sẽ bao trùm lên bọn tôi mãi mãi vậy.
Chúng tôi canh thời gian để đi dọc theo bức tường cách một khoảng ngắn với làn người đang lướt qua cổng soát vé—miệng tôi bỗng thốt ra.
“Tuy không biết nói làm sao, nhưng xin lỗi.”
“Những gì tôi tốt ra là một lời xin lỗi.
“Sao anh lại xin lỗi, Rusian.”
Ako nhìn tôi tò mò.
'Vợ tôi' đang đứng trong khoảng cách một với tay của tôi, gần hơn so với những gì được cho là khoảng cách giữa bạn bè, mà không có lấy một sự cảnh giác nào.
Phải, cô ấy cũng là một phần của lý do mà.
“Nói thật, tớ cứ nghĩ mọi người đều là con trai đấy.”
“Aah, là việc đó hả?”
Master nở một nụ cười hiếm hoi, dịu dàng và chậm rãi gật đầu.
“Kể cả khi chị bảo rằng chị là JK ngoài đời thật, nhưng các em thậm chí không có một chút lòng tin nào với chị cả.”
“Tất nhiên là không.”
Ai mà tin?
“Mặt cậu khá là thú vị kể từ lúc bắt đầu rồi đấy.”
“Tớ đổ lỗi cho cậu về việc đó đấy.”
Cả Schw cũng bất ngờ nữa.
Nghĩ đến việc cô ấy luôn kêu ngạo và nam tính như thế.
“Với lại, chị cũng có một chút khó xử khi chúng ta họp mặt.”
“Mình có thể nói chuyện với tư cách là một đứa con trai duy nhất không? Hay mình sẽ bị đá? Đó là những gì chị nghĩ phải chứ?”
Master mỉm cười.
“Phải, lúc đầu chị cũng rất là lo lắng. Nhưng—nó cũng rất vui.”
Nhớ lại nửa ngay hôm nay đã thú vị đến thế nào, tôi nhìn lên bầu trời buổi tối.
“Xem này, bất cứ việc gì xảy ra trong game nên được để ở đó, những việc gì xảy ra ở ngoài đời thật cũng nên để yên đó, chúng hoàn toàn khác nhau cơ mà. Tốt nhất là không gộp chúng lại với nhau, tách biệt chúng ra càng nhiều càng tốt. Ý em là, một người chơi tốt nhất trong game có thể là một kẻ tồi tệ nhất trong cuộc sống thật của hắn, hoặc một ai đó thật sự tốt đẹp trong cuộc sống thật nhưng rất tệ trong game. Em luôn được nghe về những câu chuyện như thế.”
Khá thường xuyên.
Có hàng đống người hợp lý trong cuộc sống thật nhưng lại nghĩ rằng mọi thứ trong game đều diễn ra như ý muốn. Hoặc là những tên đàn ông tự do ninh bợ kẻ khác trong game nhưng hóa ra chúng chỉ là những tên khốn đáng khinh miệt. Những kẻ như vậy có quá nhiều để mà đong đếm.
Nhưng sau khi có một cuộc gặp gỡ thế này, tôi thật sự rất thích bản thân của mình. Tôi nghĩ rằng ‘Aah, đồng đội của mình quả là tuyệt nhất, trong game lẫn đời thật luôn.’
Từ từ, tôi cúi chào những người đồng đội xung quanh mình.
“Đó là vì sao—tớ rất xin lỗi vì đã không tin tưởng mọi người. Vả lại, cảm ơn.”
Schw đột nhiên phá lên cười vì những lời nghiêm túc của tôi.
“Kinh tởm! Chưa nói đến mọi việc của cậu đấy.”
“Có hơi quá đáng lắm không?
Cô ấy nói ra như thế khiến tôi rất đau lòng.
“Không đâu. Tôi vẫn sẽ phản ứng tương tự như cho dù cậu có nói điều đó với tôi ở trong game hay cả đời thật.”
“Ý tớ là, chắc rồi, có thể đúng, nhưng dẫu thế!”
Khốn kiếp, đúng ra tôi chẳng nên xin lỗi.
“Bhh… fufufu, hahahahaha.”
“Master, chị cười to quá đấy.”
Cậu thì tốt lành gì hơn chị ta chứ!
“K-Không, không. Chị sẽ không trách lỗi em gì về việc đó đâu. Chị cũng đã nghi ngờ em, chị tự hỏi liệu em có phải là loại đàn ông sẽ dùng ánh mắt dâm dục để nhìn những người phụ nữ lần đầu tiên gặp đấy, Rusian. Việc đó khiến chị khá hoảng.”
Master nói, trông như thể chị ấy đang nhịn cười.
Chị xem em là loại người gì cơ chứ, trời ạ.
“.. Nhưng mà.”
Và Schw kéo tôi đến cạnh cô ấy và rồi thốt lên một câu từ sau gáy khiến tôi ớn lạnh dọc sống lưng.
“Nếu cậu cố gắng tỏ ra thân thiết với tôi ở trường, tôi sẽ không cho cậu bất kỳ sự thương hại nào đâu, hiểu chưa? Hiểu chưa hả?”
“Vậy là cậu tiếp tục làm cái tính cách đó ở trường… H-Hiểu rồi ạ.”
“Tốt lắm.”
G-Gần quá. Mặt cậu gần quá. Mặt cô ấy thật sự rất dễ thương khi nhìn gần thế này. Gương mặt của cô ấy, thật sự.
Đầu tôi, trong cơn bối rối vì nụ cười của một cô gái, đã bị kéo khỏi.
“Woah.”
Và có cái gì đó mềm mại ở phía sau lưng tôi.
Ấm áp, mềm, và có mùi rất thơm.
“Mgh!”
Chủ của giọng nói đó bĩu môi sau lưng tôi.
“Ờm, Ako-san?”
Cậu làm gì thế, đúng hơn là, sao lại nhìn chằm chằm Schw như thế?
“A, Ako.”’
“Không, tớ không muốn giật chồng cậu kể cả khi cậu không đe dọa hay làm bất vứ việc gì đâu.”
Tớ chẳng cần cậu ta. Schw hướng mắt về phía Master sau khi tốt ra nhưng lời nói thô lỗ ấy.
“Thật chứ?”
“Chắc chắc rồi.”
Sau khi trao đổi với nhau bằng những nụ cười gượng gạo, cả hai bước đến cổng soát vé.
“Lần kế. Chị cảm thấy rất hoan nghênh nếu các em gọi chị là Master khi ở trường đấy.”
“Không, em sẽ gọi chị là hội trưởng! Vậy, hẹn gặp lại!”
Họi để lại một lời từ biệt đơn giản và rồi bước vào nhà ga.
Hai người họ biến mất khỏi tầm mắt trước khi Ako thả tay tôi ra. Trong khi tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì dược giải thoát khỏi sự khó chịu khi phải đứng nghiêng nửa người của mình, tôi cũng cảm thấy khá nuối tiếc khi Ako tách người khỏi tôi.
— Vậy thì, ờm, Ako-san, sao cậu lại lườm tớ?
Tôi im lặng nhìn Ako đang cất lên một giọng nhỏ nhẹ.
“Rusian, anh thật sự nghĩ em là con trai à?”
“… Xin lỗi mà, thật lòng mà nói, tớ con nghĩ cậu là một cha già nào cơ.”
“Tại sao anh lại?!”
Ako hét lên bằng sự tức giận hơn cả những lần mà cô ấy đã thể hiện trong suốt ngày hôm nay khi tôi nói ra những suy nghĩ trung thực của mình.Tuy không quá lớn nhưng so với vẻ ngoài trầm lặng của cô ấy, sức mạnh của nó vẫn khiến tôi phải chùn bước.
“Em đã nói em là con gái cơ mà? Tại sao anh lại không tin em?”
“Việc đó,… Nó chỉ chợt xảy đến và tớ cũng chưa suy nghĩ lại.”
“Anh chưa hề suy nghĩ lại nó kể cả lúc này, phải không?”
“T-Thật lòng xin lỗi mà.”
N-Nhưng, cậu thấy đấy. Tớ nghĩ rằng có một số lý do mà cậu không thể đổ lỗi vì việc tớ nghĩ thế cơ mà.
Chẳng ai nghĩ rằng vợ minh là một cô gái đáng yêu, và tôi cũng đã từng bị chấn thương lòng nữa. Nói cách khác là để an ủi tinh thần khi cô ấy là con trai, phải chứ?
Tuy nhiên, Ako không hề có dấu hiệu được xoa dịu mà thậm chí còn tranh cãi kịch liệt hơn.
“Ngay từ đầu, Rusian, tại sao anh lại đồng ý kết hôn khi nghĩ em là con trai cơ chứ?”
“Đó là, xem nào… Tớ nghĩ việc đó cũng ổn.”
“E-Ể?”
“Không, không, không phải theo nghĩa đó!”
Tôi nói với Ako đang bối rối cùng với đôi mắt mở to.
Tớ nghĩ là cuộc sống thựuc và game là hoàn toàn tách biệt. Đó là lý do kể cả khi cậu là con trai ngoài đời thậ, tớ nghĩ mọi việc vẫn sẽ ổn nếu chỉ trong game.
Tôi chỉ nghĩ như thế khi nói ra, nhưng trông có vẻ chẳng khác nhau gì mấy.
Có lẽ Ako sẽ cảm thây kinh tởm về việc này—Hoặc do tôi nghĩ thế.
“Có phải là… vì anh yêu ‘em’ không?”
“…………. Chà, phải.”
C-Có nhất thiết phải hỏi việc đó không?
Khi nhận ra rằng mặt tôi đỏ lên, tôi đảo mắt khỏi Ako và gât đầu.
Waah, xấu hổi thật, sao mình lại phải xấu hổ ở một nơi thế này?
“Vậy thì, Rusian, ý anh là anh đã yêu ‘em’, mà không quan tâm đến nơi ở, tuổi tác, hay thậm chí là cả giới tinh? Chỉ yêu mỗi mình ‘em’ ư?”
“P-Phải.”
Việc đó cơ bản là đúng rồi đấy.
Ako nhìn chằm chằm vào tôi khi đang trả lời với một nụ cười hạnh phúc.
“Rusian, em cũng vậy!”
“O-Ohh?!”
Ako nắm lấy hai tay tôi và liên tục lắc chúng lên xuống.
Đôi tay của Ako thật sự ấm áp, và mềm mại.
Hơi ấm ấy lan tỏa trong tay như muốn làm tan chảy, như muốn bao bọc chúng vậy.
“Em muốn ở cạnh anh, bởi vì anh cũng vậy. Kể cả khi anh là một cậu con trai trạc tuổi sống ở gần nhà, hay cả khi anh hoàn toàn khác so với trí tưởng tượng của em, em chắc chắn vẫn sẽ yêu anh! Là thật đấy, xin hãy tin em.”
“C-Cảm ơn nhé, Ako.”
Ako nói thế với nước mắt lưng tròng, có vẻ cô ấy thật sự hạnh phúc.
Ako vẫn sẽ yêu tôi ngay cả khi tôi có khác với Rusian trong thâm tâm của cô, vậy có nghĩ là tôi cũng chẳng khác gì so với trí tưởng tượng của cô ấy ư?
Và kể có khác, cô ấy vẫn sẽ yêu tôi —
“Không, không phải, bình tĩnh nào. Game và đời thật là khác nhau. Game và đời thật là khác nhau. Game và đời thật là khác nhau.”
“? Rusian?”
Tôi nhẹ nhàng buông tay Ako và nói rằng chẳng có gì cả.
Thật sự rất xấu hổ, so với cái kẻ chỉ tìm kiếm cái thứ khiến suốt ngày than vãn trước đâu
“Sắp trễ rồi. Về thôi nào.”
“Nhưng em vẫn…”
“Tớ còn phải về nữa. Đi thôi.”
Ako ừ với dáng vẻ không hài lòng, nhưng rồi cũng ngoan ngoãn nghe lời.
“Rusian, hẹn gặp lại ngày mai nhé… không, sau này! Em sẽ cố không trở thành gánh nặng!!
“U-Ừ. Đi đường cẩn thân nhé.”
“Vâng, vậy thì, :vẫytay:"
“Icon không phải là cái để sử dụng ngoài đời thật đâu!”
Ako dần mất hút vào nhà ga, nhưng cô ấy vẫn tay không ngừng.
Tôi cũng vẫy tay lại, tôi tự hỏi liệu chúng tôi có giống cặp tình nhân thân thiết ở cạnh không. Tôi cảm nhận được vài cái liếc mắt và cả những nụ cười khúc khích.
Ako và tôi không giống thế, đây là lần đầu tiên bọn tôi gặp nhau mà.
Dù vậy, nhưng tôi vẫn cảm giác chúng tôi rất gần gũi với nhau—
Tôi tự hỏi, cái cảm giác này là khó chịu?
Nói trắng ra thì, phải, cảm giác như đạp trúng một quả mìn cực to vậy.
"M-Mình nên đi về. Đến lúc rồi.”
Tôi vội vã lùi lại như thể trốn tránh khỏi thứ gì đó.
◆
Schwein: Hahaha, khả năng kiểm soát của Ako vẫn tệ như thưởng nhỉ, lol.
Ako: Tớ đã cố lắm rồi, vậy mà…
Apricot: Có những lúc dù có nỗ lực nhưng vẫn về tay không mà, đừng lo lắng, Ako.
Schwein: Nhìn tớ chẳng quan tâm chút nào, lol. Không vẫn đề gì với tớ cả đâu.
Rusian: Aah, phải, đừng lo lắng. Tất cả những gì xảy ra là EXP của tớ rơi xuống mấy tản đá vì hình phạt do chết thôi.
Ako: Em xin lỗi, Rusian.
Rusian: … Đùa thôi, đùa thôi mà.
Vào đêm của buổi họp offline, chúng tôi tập họp và đi săn như thường lệ, nhưng sự kiểm soát bản thân của Ako vẫn tệ như thường. Tôi cũng phải cảm thấy thương hại cho nhân vật của tôi khi phải chịu đựng việc đó nữa đấy.
Tuy nhiên, vẫn còn trong phạm vi thông thường so với Ako, dù không có gì dễ chịu. Bên cạnh đó, khi tôi nghĩ về Ako—Tamaki-san—khi chảy hai hàng nước mắt trong màn hình, tôi cảm thấy rằng mình có thể tha thứ cho cô ấy.
Dù bào chữa bằng cách nói game và đời thật khác nhau, tôi cảm thấy rằng mình là loại có xu hướng tự thỏa mãn bản thân.
Ako; Good job, Rusian.
Rusian: Nn, giống cậu thôi.
Đó là những chuyện thường ngày của chúng tôi, nhưng tim của tôi lại đạp nhanh hơn khi nghĩ về cô gái ngồi cạnh bên ngày hôm nay.
Nhưng tôi khá ngạc nhiên khi chúng tôi có thể ngồi chơi game bình thường thế này.
Sau khi gặp gỡ bạn bè và quen biết nhau, và phát hiện ra rằng chúng tôi đều cùng tuổi và học cùng trường, tôi nhận ra chúng tôi không thể tiếp tục gọi nhau là đồng đội, hay vợ chồng gì nữa.
Chúng tôi có thể duy trì bầu không khí thoải mái thế này là nhờ biết được thông tin thật sự của nhau. Bằng việc gặp gỡ và tìm hiểu chúng tôi không hề xa cách nhau, cảm xúc của 1 người là đủ để thay đổi mọi việc—tôi đã lo lắng về việc đó.
Và một bóng chat xuất hiện trên đầu Master.
Apricot: Vậy thì, đến lúc chị phải offline rồi. Chị có một vài việc vào sáng ngày mai.
Schwein: Ý chị là, ở trường? Ah… oops.
Apricot: Chính xác.
Master gật đầu đồng ý mà không tỏ ra lo lắng khi bị lộ thông tin đời thật của mình với Schw.
Apricot: Mặc dù chị ít bận rộn hơn so với những hội trưởng khác, nhưng cũng có lúc phải bận đấy nhé. Và chị cũng cảm thấy hoan nghênh khi các em gọi chị là Master ở trường đấy.
Schwein: Chị nghĩ em là loại con gái không biết xấu hổ à?
Rusian: Này, Schw, bản chất thật của cậu lộ ra rồi kìa!”
Schwein: M-Một người vĩ đại như tôi sẽ không là việc nào đó ngớ ngẩn! H-Hay ngu ngốc đâu!
Rusian: Bình tĩnh nào! Cậu nổi đóa khắp mọi nơi cơ mà!
Apricot: Hahaha, cảm ơn vì đã tấu hài trước khi chị đi ngủ. Và bây giờ, gặp lại vào hôm khác nhé.
Nói thế, rồi Master ngắt kết nối.
Chị ấy thật sự không thay đổi. Sự hiện diện của chị ấy thật tuyệt vời.
Ako: Em sẽ tắm rồi đi ngủ.
Những từ đó của Ako đã tạo nên một khung cảnh Tamaki-san mà tôi gặp ngày hôm nay đang tắm chợt ùa vào tâm trí tôi ngay lập tức trước khi tôi kịp xua nó đi.
Đời thật và game khác nhau, đời thật và game khác nhau.
Rusian: Cảm ơn vì hôm nay.
Schwein: Hãy chắc chắc rằng cậu rửa sạch bùn trên người cậu.
Rusian: Cô ấy không phải là con heo như cậu, Schwein-san.
Schwein: Đừng gọi một nhân vật tuyệt vời là heo! Argh, cậu thật phiền phức!
Rusian: Cậu thật sự gộp chúng lại ư.
Schwein: N-Nó thật sự rất khó khăn khi làm thế sau khi cậu đã thấy được khuôn mặt thật của tôi.
Và tôi không thể ngừng cười phá lên bất cứ khi nào nghĩ về cái gương mặt của cô ấy nói chuyện một cách khoe khoang như thế.
Ako: Vậy thì, chúc ngủ ngon.
Rusian: Ừ.
Sau khi tiễn biệt Ako, người dần biến mất trong khi vẫy tay, Schw đột nhiên lên tiếng.
Schwein: Aah, với lại. Tôi đã nói với cậu trước đó rồi, nhưng nếu cậu cố gắng làm thân với tôi chỉ vì chúng ta khá quen biết nhau, tôi sẽ nghiêm túc mà giết cậu đấy, có hiểu không hả?
Rusian: Nói nhiều thế. Tớ sẽ không nói với ai và không thay đổi thái độ với cậu đâu.
Schwein: Thật ư? Tôi tin vào cậu đấy, được chứ?
Segawa nói một cách lo lắng, hoặc là không hài lòng.
Cách ói chuyện của cô ấy hoàn toàn rối mù rối mịt.
Có vụ gì với việc đó cơ chứ, cô ấy có một chút lòng tin vào tôi à?
Rusian: Game và đời thật khác nhau. Chỉ vì tôi gần gũi với Schw không có nghĩ là tôi sẽ thân thiết với Segawa.
Schwein: Ồ? Hay đấy chứ.
Rusian: Phải, nên đừng lo lắng về việc đó.
Sau khi Rusian làm một điệu bộ cúi chào, Segawa cho Schw nhún vai và một tin nhắn hiện lên.
Schwein: Sao cậu lại cố gắng nói điều đó một cách tuyệt vời thế chứ, như kiểu cậu biết hết mọi thứ ấy? Đồ thô thiển!
Rusian: Để tớ yên.
Làm thế nào mà tôi lại nói thế? Nhứng từ đó chỉ phù hợp để nói với Segawa thôi chứ.
Nhưng, việc đó, chà, đã làm tôi khó chịu. Rốt cuộc thì. Tôi sẽ bực mình nếu Segawa nói thế với tôi, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ làm thế với Schw. Nó không phụ thuộc vào lời nói, mà là người nói.
Không, ý tôi là, họ là một người, và giống nhau.
Schwein: Ngoài ra… cậu cũng không nên quá gần gũi với Ako. Tôi thấy đáng thương cho cô ấy khi bị dính tin đồn kỳ lạ nào ấy.
Rusian: Đừng có nói như cậu thương hại cô ấy khi cô ấy bị vướng phải tin đồn với tớ đấy chứ… không, việc đó đáng thương thật đấy, phải.
Schwein: Tôi biết mà.
Thật sự sẽ không tốt cho Ako. Đây là một thực tế đầy khắc nghiệt dành cho một Otaku công khai.
Và sau một khoảng lặng ngắn, Schw nói chuyện như Segawa thông thường.
Schwein: … Tôi sẽ không ủng hộ cậu nếu cậu có ý định hẹn hò với Ako đâu đấy.
Rusian: Không đâu!
Tôi kiên quyết trong cơn bối rối.
Rusian: Dụ dỗ một cô gái vừa gặp trong một buổi offline trở thành bạn gái sẽ không bao giờ xảy ra.
Schwein: Nhưng cậu trông giống những tay ve vãn người ngồi cạnh hôm nay đấy..
Rusian: Đừng có nói thế chứưưư!!!!!!
Schwein: lolol.
Schw cười, trông như là cô ấy chỉ đùa, như tinh thần của tôi suy sụp đến mức gần như phải nôn ra cả bữa tối.
Ve vãn.
Tồi tệ hết mức có thể.
Rác rưởi.
Tên của kẻ mà tôi ghét.
Những tên ve vã chỉ thực hiện 1 nhiệm vụ đơn giản. TIếp cận những cô gái trong game, tán tỉnh họ, tâng bốc họ, và gây áp lực cho họ ngoài đời thật.
Những tay ve vãn không có thời gian nhiều, vì vậy chúng sẽ ra tay khi có thể.
Chúng là sự tồn tại đáng ghét nhất trong game online.
Schwein: Chà, việc đó không thành vấn đề. Hãy chắc chắn rằng cậu dã hiểu và quyết định một khoảng cách nhất định giữa hai người.
Rusian: Tớ sẽ làm.
Schw: Rồi, tôi sẽ offline trước, anh bạn.
Rusian: … Vậy cậu định giữ tính cách ấy?
Schwein: Im lặng đi.
Sau khi nhìn chằm chằm, Schw biến mất.
Dù sao thì, tôi chắc chắn rằng phải giữ khoảng cách với Ako, phải không?
Đó rõ ràng không phải là bầu không khí giữa những người bạn khi mà chúng tôi chia tay nhau trước đó.
“Nhưng…”
Tôi không muốn nói gì thêm mà chỉ muốn giữ nguyên hiện trạng.
Tôi có một mối quan hệ tốt với Ako. Như là những người quen biết lâu năm nhưng chỉ mới gặp nhau vào ngày hôm nay.
Có nên tạo khoảng cách bằng lời nói không, xem xét lại thì tôi không cần phải làm thế.
Ý tôi là, Ako mà tôi gặp thật sự rất dễ thương.
Gương mặt bực bội của Tamaki-san đang nhìn lấy tôi chợt hiện lên trong tâm trí.
“—Không.”
Đó chính xác là những gì tôi nghĩ!
Điều đó khiến đàn ông trở thành tay ve vãn!
Và khiến tôi phải thú nhận với một tên đực ngoài đời thật!
Game và đời thật khác nhau, game và đời thật khác nhau, tôi đa cố tự nhủ với suy nghĩ ấy, nhưng những gì hiện lên trong đầu tôi là gương mặt của Tamaki-san, cô ấy nhìn tôi như một chú mèo muốn dính chặt lấy của của nó.
Bất kể có nỗ lực chối bỏ đi thế nào đi nữa, hình ảnh của Ako cứ hiện mãi không thôi.
Rusian, Rusian, Rusian…