Thực hiện: TN_NDM, KnTheBoi.
Mọi đóng góp về chất lượng bản dịch đều được tiếp nhận.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
----------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 45: Danh tính thật của Kiyokawa Ayane (4)
―――anh có còn muốn làm bạn với em không?
Khi Kiyokawa hỏi tôi như thế, trên mặt của em ấy mang một nụ cười nhạt. Tôi có thể nhận ra sự nhu nhược đằng sau giọng nói ấy.
“Chỉ cần giữ kín bí mật của em thì chuyện kết bạn lúc trước anh xem như xí xoá, chưa từng xảy ra cũng được.” (Ayane)
Chắc hẳn là Kiyokawa cho rằng tôi đang do dự, thế nên em ấy mới nói như vậy.
“Anh sẽ không làm chuyện như thế đâu. Vả lại, người mà anh muốn kết bạn cũng không phải vị tiểu thư lịch thiệp và nề nếp kia, mà là chính con người Kiyokawa Ayane.” (Kazuto)
Nói thật thì tôi còn không quan tâm đến thân phận của em ấy. Cho dù có thật sự là tiểu thư quyền quý hay con nhà nghèo khó, thì cũng không thay đổi được bản chất của con người Kiyokawa…
Thế nhưng em ấy ngược lại có vẻ bất ngờ trước câu trả lời quyết đoán của tôi, trên mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
“T-Thật kì lạ…anh sẽ không nhận được gì đâu đấy. Đúng là làm idol cũng kiếm được kha khá, nhưng em không có dùng đâu…Em đang để dành cho sau này.” (Ayane)
“Tiền bạc không phải là vấn đề. Tình bạn nào có dựa trên lợi ích?” (Kazuto)
“Đúng là vậy, nhưng mà…” (Ayane)
“Thế em có đang ở cùng với mọi người trong StarMines vì lợi ích không, Kiyokawa-san?” (Kazuto)
“Không hề! Chúng em là bạn và đồng nghiệp cùng nhau vượt qua nhiều chuyện, đồng cam cộng khổ! Làm gì có chuyện tính toán ở đây chứ.” (Ayane)
Kiyokawa quyết liệt phản bác bằng giọng điệu bực bội.
“Thấy không? Anh cũng không có muốn cái gì của em cả. Chỉ đơn thuần là muốn tìm hiểu và kết thân hơn thôi.” (Kazuto)
Tôi giãi bày cảm xúc thật lòng của mình với Kiyokawa.
Qua cuộc trò chuyện này, có thể thấy những người đồng nghiệp trong nhóm là sự tồn tại rất đỗi đặc biệt đối với em ấy. Một số người có thể sẽ cho rằng hành động như thế vẫn là quá rồi. Nhưng dưới góc nhìn của Kiyokawa thì tôi nghĩ rằng chúng ta nên thông cảm hiểu cho và tôn trọng em ấy.
“Em là một cô gái của nợ, phiền phức làm đấy. Keo kiệt, bủn xỉn này, em nhút nhát nhưng lại thích soi mói, một kẻ gây rắc rối, báo đời…” (Ayane)
“Không sao. Anh sẽ chấp nhận tất cả. Mặc cho những gì Kiyokawa-san đã làm hay để lộ bất kì khía cạnh thầm kín nào đi nữa…Anh vẫn sẽ không bao giờ ghét bỏ em ấy.”
“Ayanokouji-senpai…!” (Ayane)
Như vô cùng xúc động, đôi mắt ấy trở nên ướt đẫm. Đây cũng không phải phản ứng hơi quá rồi sao?
Nếu mà tôi lại là kiểu người ghét bỏ một cô gái như Kiyokawa thì đã cắt đứt quan hệ với mấy thằng Tachibana và Saito từ mười đời tám kiếp rồi.
…Mấy thằng đó, tụi nó đã bỏ tôi lại một mình và tiến lên giai đoạn khác của nhân loại rồi.
“…Đúng như Rinka-senpai đã nói. Ayanokouji-senpai luôn chấp nhận cả những điểm tốt lẫn điểm xấu của người khác…” (Ayane)
“Rinka cậu ấy đã nói như vậy sao?” (Kazuto)
“Vâng. Lúc đó, em còn nghĩ rằng trên đời này không thể nào có một người đàn ông nào rộng lượng, thoải mái như vậy được…” (Ayane)
“Chỉ là hiểu nhầm cả, ừm…” Kiyokawa hạ giọng nói.
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng có vẻ như Rinka đã đi khoe khoang ca ngợi sau lưng tôi.
Tôi cảm thấy vui lắm chứ, nhưng cũng đồng thời vô cùng xấu hổ, hi vọng cậu ấy sẽ dừng lại. Họ đã đánh giá cao tôi quá rồi.
“Kiyokawa-san. Nói cho em biết, anh chỉ là một đứa con trai bình thường thôi đấy nhé? Mấy cái nghĩ thoáng, rộng lượng gì đó không phải vậy đâu?” (Kazuto)
“…Rinka-senpai cũng đã nói về chuyện này. Rằng Ayanokouji-senpai không bao giờ kiêu ngạo, tự mãn mà luôn sống khiêm tốn. Không thể tin rằng một người như vậy lại có thể tồn tại…nhưng có vẻ như em đã sai, ừm.” (Ayane)
“Thôi đủ rồi, như đã nói, anh còn không bằng một góc như mọi người đã tâng bốc.” (Kazuto)
Uy tín của tôi đã bắt đầu tăng vụt, đặc biệt là với Rinka. Có lẽ đây là cái mà người ta hay gọi là sức lan truyền của tin đồn thất thiệt.
Và khi xin tôi làm bạn với mình thì tính cách của Kiyokawa cũng đột nhiên thay đổi. Em ấy đã trở thành một cô gái tự ti và mặc cảm với bản thân mình. Đây thật sự chính là Kiyokawa sao?
“A, thế còn nhân cách tiểu thư mới nãy kia tất cả chỉ là diễn xuất thôi sao?” (Kazuto)
“Đúng vậy. Như đã nói, em vốn là người nhút nhát…chỉ khi giả vờ làm tiểu thư lịch thiệp và nề nếp, em mới có thể nói chuyện bình thường với những người khác.” (Ayane)
“Anh hiểu rồi.” (Kazuto)
“Nhân cách tiểu thư này chỉ đơn giản là một chiếc mặt nạ. Nó dùng để che giấu con người thật của em và đem một em còn lại ra bên ngoài.” (Ayane)
…Mặt nạ à?
Một phép ẩn dụ hợp lí đến lạ kì.
Nhưng một khi đã có thể giấu đi con người thật của mình, ai cũng có thể thoải mái mạnh dạn hơn.
Có lẽ đó cũng chính là cách mà những con người yếu đuối khép mình và hướng nội ngoài cuộc sống lại trở nên tự mãn, dương dương tự đắc trên mạng.
“Giờ nghĩ lại thì, bảo sao em lại không thể kết bạn với ai trong lớp. Giả làm một người không phải chính bản thân mình thì làm được gì cơ chứ.” (Ayane)
“Nhưng em có thể làm bạn với anh. Vì đằng nào em cũng đã kể hết với anh mọi thứ rồi,” (Kazuto)
“…Anh có đôi phần giống với người ‘bạn’ kia của em thật đấy, Ayanokouji-senpai.” (Ayane)
“Người bạn kia?” (Kazuto)
À phải rồi, tôi nhớ hình như Kiyokawa đã từng nói rằng có một người bạn chơi game em ấy nguyện ý kết hôn cùng.
Mới hôm trước em ấy còn bảo hai chúng tôi còn hoàn toàn khác nhau, nhưng giờ có vẻ đánh giá của em ấy đã thay đổi không ít.
“Vậy thì, ừm…từ giờ em và Ayanokouji-senpai là bạn nhỉ?” (Ayane)
“Ừ, tất nhiên rồi.” (Kazuto)
Kết bạn với người khác là như thế này sao?
Tôi gật gù suy nghĩ về chuyện đó.
“U-Umm, Ayanokouji-senpai. Với tư cách là một người bạn…Em có thể nhờ anh một chuyện được không?” (Ayane)
“Được chứ. Em cứ tự nhiên hỏi đi.” (Kazuto)
Yếu đuối và rụt rè, Kiyokawa ngước lên nhìn tôi và hỏi.
“Nếu anh không muốn thì em cũng không ép buộc đâu.” (Ayane)
“Ừ.” (Kazuto)
“Không biết là anh có muốn lâu lâu đọc thử một tác phẩm em viết không? Mặc dù đã có đánh giá từ các thành viên trong StarMines rồi, nhưng em vẫn chưa bao giờ nhận được đánh giá từ đọc giả nam nào cả.” (Ayane)
“Đơn giản thế thôi mà. Anh sẽ đọc bất kì tác phẩm nào của em.” (Kazuto)
“Thật không ạ? Cảm ơn anh nhiều lắm!” (Ayane)
Gương mặt ấy sáng bừng lên rạng rỡ trong sự hạnh phúc.
Đó là nụ cười của một cô gái đã vứt bỏ lớp mặt nạ tiểu thư nề nếp và lịch thiệp cứng nhắc của mình ra.
“Em không định đăng lên mạng sao?” (Kazuto)
“Không được. Nếu bị những người vô danh chỉ trích thì em sẽ suy sụp tinh thần mất. Chuyện đó mà xảy ra thật thì sẽ ảnh hưởng đến công việc idol mất, nên em sẽ không đăng lên mạng đâu. Vả lại, em viết tay mà.” (Ayane)
“Vậy sao.” (Kazuto)
Đúng là một idol nổi tiếng có khác. Không quên kiểm soát và chăm sóc tinh thần của bản thân.
“A không được rồi! Muộn tiết học mất thôi! Em xin phép về nhé!” (Ayane)
Kiyokawa thốt lên khi nhìn về chiếc đồng hồ đang treo trên tường.
“Ư-Ừ, cố lên nhé.” (Kazuto)
“Cảm ơn anh nhiều ạ!” (Ayane)
Kiyokawa chạy như bay khỏi căn phòng. Tiếng bước chân đi xuống tầng nhanh chóng xa dần.
“…Ha…ha. Đúng là một cô gái kì lạ.” (Kazuto)
Tôi có cảm giác như bản thân đã thân thiết hơn với Kiyokawa rất nhiều chỉ trong mỗi một ngày.
Thậm chí còn đã kết bạn…
Tự dưng lại bắt đầu cảm thấy Kiyokawa có chút dễ thương.
Ý của tôi chỉ là bạn (đàn em) thôi đấy nhé?
“Ayanokouji-senpai!” (Ayane)
“WHOA! Anh tưởng em đi rồi!” (Kazuto)
Kiyokawa đang đứng dựa vào cánh cửa ngay trước phòng tôi, thở hụt cả hơi.
“Em quên mất bộ tóc giả!” (Ayane)
“A!” (Kazuto)
Bộ tóc giả bị bỏ quên trên ghế đang đắm mình trong ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua khung cửa sổ.