Trans+Edit: TN_NDM
Mọi đóng góp về chất lượng bản dịch đều được tiếp nhận.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
----------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 43: Danh tính thật của Kiyokawa Ayane (2)
“Hình như đây là lần thứ hai em bước chân vào phòng Ayanokouji-senpai nhỉ?” (Ayane)
“Chắc vậy.” Tôi đáp lại vừa đủ rồi giục Kiyokawa ngồi xuống cái ghế.
Sau giờ học, Kiyokawa đã thực sự đến nhà tôi, nên tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc cho em ấy vào.
Kiyokawa liếc nhìn quanh căn phòng, trông nó vẫn bừa bộn như ngày nào rồi ngồi xuống cái ghế ở bàn máy tính.
“Rồi tới công chuyện thôi. Anh đã theo dõi em được bao lâu rồi?” (Ayane)
“…Chắc là từ lúc bắt đầu giờ nghỉ trưa.” (Kazuto)
“Nói cách khác thì, anh biết về cái vụ ở dãy phòng học kia à?” (Ayane)
Dãy phòng học kia… em ấy đang nói về cái vụ ăn trong nhà vệ sinh á?
Tôi bèn gật đầu với Kiyokawa, mặt em ấy tỏ đầy vẻ căng thẳng bồn chồn.
Nói là tôi không biết thì cũng chẳng có tác dụng gì. Dù sao tôi cũng có chứng cứ đâu.
“Em hiểu. Em hiểu rồi. Em đã không chắc là vì sao Ayanokouji-senpai lại bảo em không giám sát em trong hôm nay… Hóa ra là để theo dõi và lợi dụng em, đúng không?” (Ayane)
“Không, anh cũng đã muốn em dừng giám sát một thời gian rồi. Thế nhưng anh lại không nghĩ được rằng Kiyokawa lại sẽ ăn trưa trong nhà vệ sinh đấy.” (Kazuto)
“…” (Ayane)
Khi tôi nói “ăn trưa trong nhà vệ sinh”, Kiyokawa đóng mắt lại và trở nên im lặng.
Tôi không biết phải nói gì, nên tôi cũng đành im lặng theo.
Chắc nói việc đó ra là sai lầm rồi.
Kiyokawa không thể nào lại có thể có một bữa ăn trong nhà vệ sinh được.
Việc em ấy đang im lặng có thể là do em nghĩ tôi đang hiểu nhầm và đang chuẩn bị phát cáu.
Sau vài giây yên lặng, Kiyokawa đứng lên như thể đã quyết định xong rồi.
Em ấy đứng dậy và tự hào tuyên bố.
“Đúng,… Em, Kiyokawa Ayane, là một kẻ cô độc! Không thể chối cãi được việc em là một kẻ cô độc!” (Ayane)
Đó là một lời tuyên bố sửng sốt rằng em ấy là một kẻ cô độc.
Nếu mà để nói, thì nó chất đầy sự kiêu hãnh.
Em ấy không hề nao núng kêu lên như thể đang nói rằng đó chính là con người thật của em.
“Thế thì, giờ anh muốn sao?” (Ayane)
“Gì cơ?” (Kazuto)
“Ayanokouji-senpai đã nắm được điểm yếu của em rồi. Ờm, nếu việc một idol ngăn nắp và gọn gàng thực chất là một kẻ cô độc… được mọi người biết đến, chắc chắn nó sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của em. Nói cách khác thì, Ayanokouji-senpai đang là người quyết định số phận idol của em.” (Ayane)
“A-anh không nhĩ sâu xa đến vậy đâu.” (Kazuto)
Một idol ngăn nắp và gọn gàng thực chất là một kẻ hoàn toàn cô đơn. Thật ra thì, có khi sự tương phản đó sẽ còn khiến cho em ấy nổi tiếng hơn chứ…?
Trong khi nghĩ về việc đó, Kiyokawa, khuôn mặt đang ửng đỏ, cùng với giọng nói run run, đột nhiên phát biểu một câu khó tin.
“A-anh định tận dụng điểm yếu của em, để hăm dọa em, r-rồi sau đó, bắt em làm mấy việc đ-đen tối đúng chứ!” (Ayane)
“H-HỞỞỞỞỞỞỞ!” (Kazuto)
Con bé này tự nhiên nói cái gì vậy? Em ấy đang đưa ra giả định rất tồi tệ đấy.
“Anh định làm gì với em… mà dắt em vào phòng anh thế này?” (Ayane)
“Ý em ‘dắt vào’ là sao? Em tự đến đây mà!” (Kazuto)
“Là do Ayanokouji-senpai mà em mới phải làm việc này chứ? Nếu em mà không đến, anh thể nào cũng sẽ nói ‘Anh biết điểm yếu của em rồi! Guhehehe.’ hoặc mấy thứ kiểu vậy.” (Ayane)
“Anh sẽ không nói như vậy! Anh còn thậm chí không định lợi dụng điểm yếu của em nữa.” (Kazuto)
Tôi chắc chắn sẽ không làm vậy.
Tôi thậm chí còn ngạc nhiên hơn bởi việc một idol năn nắp, gọn gàng và dùng bữa trong nhà vệ sinh như em ấy lại ảo tưởng đến thế đấy.
“Việc này là tệ nhất! A, giờ thì mọi thứ đã được sáng tỏ rồi! Ayanokouji-senpai cũng đã nắm được điểm yếu của Rinka-senpai và Nana-senpai, chắc chắn là vậy!” (Ayane)
“Không phải em đang nghĩ hơi quá à? Mà còn toàn mấy thứ đen tối nữa chứ.” (Kazuto)
“Để em nói cho mà biết này, cơ thể em còn kém cỏi hơn nhiều nếu so với mấy tiền bối đó! …Ai mà kém cỏi cơ! Em khóc thật đấy!?” (Ayane)
“Bình tĩnh nào, được chứ? Em đang tự nói tự nổi giận đấy.” (Kazuto)
Trí tưởng tượng của em ấy bay xa, ra khỏi quyền kiểm soát, và đang tự hủy bản thân.
Một cô gái ngốc nghếch như vậy đang ở ngay trước mặt tôi.
Đúng vậy, đây chính là con người thật của idol nổi tiếng Kiyokawa Ayane.
Giờ trong đầu em ấy chắc chỉ toàn màu hồng rồi.
“AAAAA, chưa bao giờ em nghĩ sự trong trắng của mình sẽ bị lấy đi như này… Thế nhưng trái tim em sẽ không bao giờ bị khuất phục đâu. Không cần biết Ayanokouji-senpai sẽ phạt em như nào, thì Kiyokawa Ayane này sẽ không bao giờ chìm đắm trong khoái lạc đâu! …A, nếu mà anh định dùng dây trói em lại thì cố gắng đừng để lại vết hằn nhé.” (Ayane)
“Ní này hết cứu rồi, mình phải làm gì đó ngay thôi… Không, đã quá muộn rồi. Cho anh gửi lời chia buồn sâu sắc nhất.” (Kazuto)
Trước mặt Kiyokawa, còn đang giơ tay ra để tôi trói em bằng cà vạt, tôi giơ hai tay lên đầu hàng. Tôi sẽ thậm chí giương cờ trắng nếu phải làm vậy.
“…Anh có muốn biết vì sao em là một kẻ cô độc không?” (Ayane)
“Ể, em định kể luôn á?” (Kazuto)
“Mọi chuyện đến thế này rồi thì em nghĩ sẽ thoải hơn nếu em cứ thế mà kể hết ra cho anh, hoặc cũng có thể, em chỉ muốn có người để tâm sự…” (Ayane)
“A-anh hiểu rồi. Anh sẽ lắng nghe.” (Kazuto)
“Cảm ơn anh rất nhiều…” (Ayane)
Kiyokawa, trông có vẻ như đã lấy lại được bình tĩnh, quay lại ngồi xuống ghế.
“Em biết rất nhiều người. Em có rất nhiều người quen, giao tiếp với các bạn cùng lớp rất bình thường, và cũng không hẳn là có ai ghét em.” (Ayane)
“Anh cũng đoán vậy. Giờ nghỉ trưa anh có thấy rồi.” (Kazuto)
Hơn thế, em ấy được mọi người nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Thế nên tôi rất nhạc nhiên khi biết rằng Kiyokawa là một kẻ cô đơn.
“Thế nhưng bọn em không thể làm bạn được, hay đúng hơn là mọi người dường như rất dè dặt với em.” (Ayane)
“Vì em là một tiểu thư và là một idol nổi tiếng?” (Kazuto)
“Vâng. Em thường được bảo là em có tầm nhìn khác mọi người.” (Ayane)
Mà, có lẽ là vậy thật.
Tôi nhớ lại những gì xảy ra trưa nay, và thực sự nó rất phi thường. Mọi người đều nhường lối cho Kiyokawa.
“Cũng có một số muốn làm bạn với em, …thế nhưng sau khi biết rõ nhau hơn một tí rồi thì họ cứ thế rời đi.” (Ayane)
“Vì sao chứ?” (Kazuto)
“Cũng có vài lí do. Đầu tiên thì, em không tiêu nhiều tiền.” (Ayane)
“…Ý em là sao?” (Kazuto)
“Mọi người hay nghĩ là em giàu lắm, đúng chứ? Thế nhưng em chỉ tiêu một số tiền tối thiểu cho những việc cần thiết thôi. Cơ bản thì, em là một đứa bủn xỉn. Và trong số những người tiếp cận em, rất nhiều người đến chỉ vì tiền.” (Ayane)
“Thật luôn?” (Kazuto)
Kiyokawa, chán nản nhìn xuống, kêu lên “Vâng…” và gật đầu.
“Cứ mỗi lần em đến một cửa hàng quần áo hoặc tương tự, họ sẽ xin em mua gì đó cho họ. Tất nhiên là em sẽ từ chối. Và rồi, số người quanh em cứ thế mà giảm đi.” (Ayane)
Đúng là một câu chuyện thật tồi tệ và khó nghe.
Nếu phải trải qua việc tương tự, chắc chắn tôi sẽ mất niềm tin vào người khác.
“Và đến lí do thứ hai. Đây là do bản tính tự nhiên của em… Em rất hay soi mói và săn sóc người khác. Em cũng có rất nhiều ảo tưởng và thường có những hiểu nhầm kì lạ… Đó là vì sao người xung quanh dần xa cách em.” (Ayane)
“Anh hiểu mà. Dù sao cũng chính anh được tự mình trải nghiệm rồi.” (Kazuto)
Tôi bị coi như một tên hám gái và là một lolicon…
Tuy rằng tôi chỉ thấy khó chịu và cũng chỉ cãi lại thôi, nhưng sẽ có những người thực sự thấy không thoải mái.
Mà hơn nữa, Kiyokawa cũng không được Nonoa-chan quý.
Thôi thì, không nhắc lại chuyện đó nữa vậy.
“Và rồi, mọi người đều bảo em là thế giới quan của một idol ngăn nắp và gọn gàng so với của họ là khác nhau.” (Ayane)
“Anh hiểu…” (Kazuto)
“Nói cách khác thì, tất cả là do tính cách mà em bị cô lập thế này.” (Ayane)
“Em không định cải thiện bản thân à?” (Kazuto)
“Không ạ. Thật ra, cái cách em sống như bây giờ hợp với hình ảnh của Kiyokawa Ayane hơn. Cô ấy cư xử rất khéo léo, thanh lịch, và yêu kiều mà không bị người xung quanh xúm vào…. Anh nghĩ sao? Đúng là rất ra dáng một quý tiểu thư chứ?” (Ayane)
“Trừ việc phải ăn trong nhà vệ sinh ra.” (Kazuto)
“Nhưng mà, làm gì còn cách nào khác! Em không hề có một người bạn nào để chơi cùng, và nếu người khác biết rằng em là một kẻ cô độc, thì hình ảnh của em sẽ bị phá hỏng mất… Thế nên em không còn cách nào khác ngoài việc ăn trong nhà vệ sinh.” (Ayane)
Kiyokawa tỏ vẻ tuyệt vọng. ‘Ahaha’, em ấy để lộ ra một tiếng cười khô khốc.
…Không biết là do gì, nhưng những gì Kiyokawa nói thực sự làm tôi băn khoăn.
Tôi không biết nên miêu tả thế nào, nhưng không phải việc đó như kiểu là em ấy đang cố gắng giữ gìn hình ảnh của Kiyokawa Ayane là một idol “ngăn nắp và gọn gàng” nhất có thể sao?
Tất nhiên thì, mỗi idol đều nên tạo một tính cách riêng cho họ. Đó là một cách để có thể làm tăng thêm sự nổi tiếng.
Nhưng đối với Kiyokawa thì em ấy thực sự là một tiểu thư mà?
Nếu là như vậy, cứ cư xử thật tự nhiên không phải là ổn rồi sao?
“Cơ mà, Rinka với những người còn lại có biết không? Mọi người có biết Kiyokawa đã trở thành một kẻ cô độc rồi không?” (Kazuto)
“Em không nghĩ là các chị ấy biết. Em chưa từng kể chuyện này. Nếu ai biết em luôn ở một mình, thể nào họ cũng sẽ đến chỗ em vào giờ nghỉ trưa.” (Ayane)
Em ấy nói đúng. Nếu xét về tính cách của Kurumizaka-san, cậu ấy chắc chắn sẽ đi gặp Kiyokawa.
Rinka cũng sẽ đi gặp em ấy thường xuyên vì lí do tương tự.
“Mà, ừm…, còn những thành viên khác trong Star Mines có ghét em không?” (Kazuto)
“Không hề, họ không hề ghét em. Cả năm người bọn em đều là bạn tốt. Tuy đúng là có một thời gian bọn em không thân thiết với nhau lắm, nhưng bây giờ mọi người đều tôn trọng tính cá nhân và khả năng của riêng nhau.” (Ayane)
“Anh hiểu. Đó đúng là một nhóm tuyệt vời nhỉ.” (Kazuto)
“Tất nhiên là vậy rồi. Nếu không có họ, chắc chắn em sẽ không được như bây giờ…” (Ayane)
Có vẻ là đang nghĩ đến họ trong đầu, Kiyokawa mỉm cười.
Nụ cười đó hồn nhiên đến nỗi làm tôi quên mất Kiyokawa là một tiểu thư ngăn nắp gọn gàng, nó làm tôi liên tưởng đến hình ảnh một cô gái ngây thơ.
…Liệu có phải vì đó là hình ảnh của Kiyokawa trong đầu tôi không nhỉ.
Tôi cứ mãi băn khoăn với bản thân.
“Thế thì, em có muốn làm bạn với anh không? Dù sao thì anh cũng biết hết mọi thứ về em rồi mà.” (Kazuto)
“…Ể?” (Ayane)
Kiyokawa chớp mắt tỏ vẻ không hiểu.
“Ý là em có muốn… làm bạn với anh không ấy?” (Kazuto)
Tôi cảm thấy xấu hổ và ngập ngừng vì phải nói rõ lại một lần nữa.
“…Có phải là do em không có ai chơi cùng không? Nếu là do anh thương hại em, thì xin đừng.” (Ayane)
“Em sai rồi. Anh thực sự muốn làm bạn với Kiyokawa. Cũng vì lí do này mà anh mới theo dõi Kiyokawa để thu thập thông tin đấy chứ.” (Kazuto)
“Anh đang đùa phải không? Em đã rất nhiều lần nói những điều thô lỗ với Ayanokouji-senpai. Em thậm chí còn theo dõi anh nữa…” (Ayane)
“Anh thừa biết việc đó là để bảo vệ Star Mines cũng như bọn anh rồi… cơ mà nếu em bớt đi chút thì sẽ tốt hơn. Thêm nữa, cái việc mà em thô lỗ với anh… Mà, bỏ qua chuyện đó là được thôi.” (Kazuto)
“A-anh thực sự có ổn chỉ với thế không vậy?” (Ayane)
“Ổn mà. Dù sao anh cũng hay cãi lại đây.” (Kazuto)
“V-vậy sao…” (Ayane)
Kiyokawa lại một lần nữa cúi đầu xuống.
Tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của em ấy, nên cũng không đoán được em ấy đang nghĩ gì.
Thế nhưng mà, em ấy đang thu người vào một chút và co rúm lại.
“Em ngạc nhiên lắm. Không ngờ vẫn có người bên ngoài Star Mines lại chịu làm bạn với em sau khi đã biết rõ tính cách em rồi…” (Ayane)
“Anh nghĩ em không cần phải ngạc nhiên đến thế đâu.” (Kazuto)
“…Hóa ra đây chính là người mà Rinka-senpai đã chọn, anh thực sự là một người khoáng đạt.” (Ayane)
“Anh chẳng biết. Cơ mà em cũng đừng đánh giá anh cao quá.” (Kazuto)
Để mà tự đánh giá bản thân thì tôi không nghĩ là mình khoáng đạt đến vậy đâu.
Tôi nghĩ nó cũng chỉ là chuyện thường thôi mà.
“…Em hiểu. Thế thì em sẽ kể cho Ayanokouji-senpai biết bí mật của mình.” (Ayane)
“Bí mật ư?” (Kazuto)
“Vâng, đây là điều mà chỉ thành viên trong Star Mines và những người liên quan biết… Đây mới thực sự là em, con người thật của Kiyokawa Ayane.” (Ayane)
Nói thế xong, Kiyokawa nắm vào tóc mình.
Và rồi, đồng thời em ấy cũng gỡ ra mái tóc kiểu half-up của mình――
“Cái gì cơ…” (Kazuto)
Đầu Kiyokawa được trùm một tấm lưới để làm gọn lại phần tóc tự nhiên của em ấy.
Không lẽ nào…
“Đúng vậy, mái tóc half-up của em là――tóc giả.” (Ayane)
----------------------------------------------------------------------------------------------
NDM: Đúng 1 chương mừng 8k tim nhé, giờ t sủi tiếp đây...