Nghe thằng Khoa hỏi tự nhiên tôi chột dạ, chuyện giữa tôi và thầy Vũ tôi khồng hề nói cho ai kể cả lũ bạn thân. Ngẩn người lúc nhưng tôi vẫn ráng bình tĩnh trả lời nó:
- Thì quan hệ thầy trò, mày bị cái gì vậy? Tự nhiên lôi tao đi hỏi mấy chuyện khùng điên.
- Thầy trò mà cứ đến môn ổng, mày lúc nào cũng ra trễ nhất, thầy trò mà ổng cầm bao lô mày, còn mày leo lên xe người ta đi đâu cả buổi trưa? Hay mày với ổng nảy sinh chuyện gì vượt mức thầy trò rồi.
Nó nheo mắt chất vấn làm tôi giật mình, bộ thằng này nó theo dõi tôi sao? Nhưng coi chừng nó phủ đầu, tôi ráng cãi tới xem sao?
- Bộ thầy trò thì thầy không cầm hộ bao lô tao được hả, là tao không được phép leo lên xe thầy ngồi hay đi ăn uống với thầy hả? Mà giả sử tao với thầy có quan hệ tình cảm đi chăng nữa cũng có sao? Tao trên , thầy chưa có vợ, pháp luật nào cấm được. Mày nói chuyện bớt vô lý đi Khoa.
- Trước giờ mày đâu có vậy? Mày cũng như những đứa con gái khác mê trai đẹp nhà giàu, thấy cái là tươm tướp, người ta kêu gì làm đó liền, bất chấp luân thường đạo lý phải không?
Nó nói xong câu này tôi chợt thấy tức nghẹn ở lồng ngực, thằng bạn tôi coi tôi là loại con gái gì chứ. Mà chuyện này dù có thật, cũng chả liên quan gì tới nó và nó cũng không có quyền gì nói tôi. Tay tôi nắm chặt, máu dồn tới não quát lại nó:
- Ừa, tao vậy đó, mày quan tâm tới việc của tao làm gì? Con gái tụi tao đứa nào chả thích bạch mã hoàng tử vừa giàu vừa đẹp trai. Mày lấy quyền hạn gì cấm tao.
Nói rồi tôi bỏ đi không thèm đoái hoài tới nó. Tự nhiên thấy giận nó kinh khủng, bạn bè quần què gì mà mạt sát tổn thương nhau. Thằng Khoa thật ra cũng là hot boy trong trường, nó cao cũng gần bằng thầy Vũ, nhưng phong thái của nó lại trái ngược thầy. Thầy Vũ chững chạc, cứng cỏi ra dáng dấp đại gia còn nó thì nhu mì, thân mình mảnh khảnh, mặt baby theo kiểu thiếu gia công tử. Nghèo nghèo chứ ăn mặc cũng bảnh tỏn hàng hiệu đồ các kiểu oách lắm, người ngoài không biết chứ nó nói tôi là hàng fake ngàn món, sống ảo thấy sợ. Vì nó vậy nên trong trường cũng nhiều gái theo lắm, nhưng do suốt ngày sáp với tôi nên bị hiểu lầm là có người yêu rồi. Nhiều con dở người kết bạn facebook gạ là tiểu tam của nó cũng được. Nhưng cái tính thằng này cũng chảnh chó, dở dở ương ương nên tới giờ vẫn chưa chịu yêu ai vì lý do ẩm ương: anh bận học sợ má anh la. Mà thật ra tôi biết do nó không có tiền nên ngại yêu đương thôi. Tụi trong trường đồn nhà nó mặt phố, bố nó làm to. Tôi hỏi thì nó cứ nhe răng cười bảo “tao tự đồn cho chúng tin chơi vậy đó, haha chứ trên răng dưới... à mà thôi ”. Mà thiệt sự, kiểu cách nó như vậy ai mà không tin nó là thiếu gia nhà giàu, da con trai gì đâu trắng sáng hơn con gái, tóc tai bóng lộn đi học. Nhiều khi ác mồm trêu nó: “ mày cứ mua ba cái keo xịt tóc ngoài chợ Kim Biên đi, có ngày hư rụng hết tóc, hói đầu cho vừa.” Thiếu gia gì như nó, sài điện thoại đập đá, đi xe buýt. Nó lừa ai chứ vẫn luôn thật thà với tôi. Mà nhắc tới nó lại thấy bực mình, chắc tôi cạch mặt nó luôn cho rồi để từ giờ về sau khỏi bị hiểu lầm dính lẹo với nó nữa. Đám con Thanh và Mỹ hỏi tôi đi lâu vậy, tôi cũng trả lời qua loa cho xong, cũng không kể vụ tôi và thằng Khoa mới gây lộn. Nếu ngày tụi nó biết mối quan hệ của tôi và thầy Vũ, chắc lại gào thét kêu tôi tu kiếp mới được như vậy, nhất quyết phải hốt ngay, cưới liền không chần chờ giây phút nào được.
Mấy ngày trôi qua mọi chuyện vẫn thế, chỉ có khác là tôi tránh mặt thằng Khoa, không chuyện trò hàn huyên gì với nó nữa. Tụi Thanh và Mỹ làm lạ hỏi thì tôi chỉ trả lời: “ Tao không muốn làm bạn với thằng vô lý như nó”. Nhưng vô lý thế nào thì tôi không nói. Hình như thằng Khoa cũng không kể cho tụi nó nghe vụ này, nhưng kiểu muốn tụi này là cầu nối làm lành với tôi nhưng tôi bơ luôn. Nhiều khi tôi thấy mình nhỏ nhen, ích kỉ nhưng nhớ lại mấy lời nó xúc phạm nên lấy động lực giận tiếp.
Thứ tuần này thầy Vũ đi công tác chưa về nên bọn tôi được nghỉ, dẫu vậy nhóm tôi vẫn phải gửi bài qua email cho thầy sửa. Tụi Thanh, Mỹ rủ tôi lên trường làm bài chung vì nhóm tụi nó vẫn học bình thường. Tôi làm việc nhà cho mẹ xong hết cũng cắp cặp lên trường để mượn laptop con Mỹ, tiện chỉnh sửa bản phối D của mình cho đẹp, vì con laptop cũ tôi mua năm ngoái cấu hình yếu cực kì. Đang ngồi dưới căn tin tranh thủ làm bài chờ con bạn tôi xuống, điện thoại tôi reo tin nhắn của thằng Khoa: “ Tao xin lỗi, tha thứ cho tao nha, tao lỡ lời mà. Mình nói chuyện lại đi.” Giờ mới chịu xuống nước với tôi hả, nhưng tôi vẫn làm giá, hiếm khi có dịp hành nó cho ra trò. Tôi úp điện thoại xuống không thèm trả lời tin nhắn. Một lúc sau, điện thoại lại vang lên tiếp tục báo tin nhắn tới nữa: “ Nắng chiếu lung linh muôn hoa vàng, mình xin lỗi, mình xin lỗi được chưa? Chiều nay cúp môn Triết đi, tao chở mày đi chơi bù, tao bao. Nha nha nha”. Tôi cười xuỵt, cùng là sinh viên tiền bạc eo hẹp, bày đặt bao bố. Tôi không nỡ ăn tiền của nó đâu, cuối tháng tiền nhà tới dí nó kìa. “Thôi cám ơn, ăn tiền mày chắc tao thọ”. Một tin nhắn ngắn gọn đủ để cho nó biết tôi đã chấp nhận lời xin lỗi của nó rồi. Con người tôi nhiều lúc thiếu nghị lực lắm, lúc giận nói cố xác nhưng xong chuyện là thôi à! Tin nhắn vừa gửi đi xong, tự nhiên nó lù lù ở đâu đi tới. Nhanh chóng quơ tay gom hết tập bút trên bàn bỏ vào bao lô của tôi, cầm lấy tay tôi xách đi nói:
- Đi đi, không nói nhiều.
- “ Ơ thằng này, lôi tao đi đâu, tao đang làm bài mà.” Mặt tôi đực ra ghì tay nó lại.
- Đi rồi biết.
Nói xong nó lôi tôi đi xềnh xệch ra cổng, bọn trong trường vẫn luôn nghĩ chúng tôi là cặp nên không lấy làm lạ. Nó hướng tới chiếc xe hơi BMW màu trắng đậu gần cổng trường mà đi tới. Tôi phát hoảng níu tay nó lại:
- Ê thằng khùng, mày dẫn tao ra xe người ta chi vậy.
Không trả lời tôi, nó mở cửa ấn đầu tôi vào trong ghế phụ, rồi đi sang ghế lái mở cửa ngồi vào như đúng rồi. Tôi muốn tìm cách mở cửa nhào ra ngoài nhưng bị nó chụp tay lại:
- Ê ê, phá xe tao mày.