Khi xong xuôi hết tất cả, tôi cầm giấy tờ của mình ra ngoài. Khuôn mặt không lộ bất cứ cảm xúc nào cả. Thấy tôi bước ra, thầy vội đứng dậy hỏi:
- Sao rồi em? Bác sĩ nói như thế nào?
- Đâu có gì đâu.
Tôi dửng dưng trả lời, rồi đi lướt qua thầy khiến ổng khó hiểu, vội giữ tay tôi lại:
- Đưa kết quả cho anh xem.
Có chết cũng không đưa, sao mà có thể để cho ổng sung sướng và niềm vui như được nhân đôi, giống như bỉ vào mặt tôi vậy chứ, tôi không cam tâm. Tôi giấu kết quả ôm trong ngực rồi vội bước đi nhanh, bỏ ổng ở lại. Thầy túm lấy tôi giằng co qua lại, gây chú ý cho nhiều người xung quanh. Cuối cùng cũng cướp được bản kết luận của bác sĩ rồi tập trung đọc. Tôi đứng lại cúi gằm mặt, mắt nhắm chặt, miệng bặm môi. Nghe ổng phá lên cười khoái chí, như phú hộ được mùa:
- Thấy chưa? Anh đã nói cái mông của em mắn đẻ lắm mà.
Thầy hí hửng vỗ vào mông tôi như thể đang ở nhà, coi như chốn này không hề có người vậy. Rồi bỗng dưng tự nhiên lại đờ đẫn, đưa tay ôm trán, mắt ngẩng lên trời, dường như điều này quá bất ngờ, khiến ổng vẫn chưa thể tin nổi đây là sự thật:
- Ủa? Trời ơi, giờ tự nhiên đùng cái tôi có đứa con luôn rồi trời!
- Anh sợ sao? Vậy thôi bỏ bớt đứa, giữ đứa thôi nuôi cho khoẻ.
Tôi cố tình nói vậy cho lợi gan, để xem phản ứng của thầy ra sao. Ổng vội trừng mắt, nổi sừng cồ với tôi liền:
- Tôi đập em bây giờ nha. Em mà đụng vào cọng lông chân của trong đứa con tui. Tui trụng nước sôi rồi lột da em luôn đó!
Đó, quý vị thấy rõ chưa! Chưa gì tôi đã bị thất sủng rồi. Tôi rưng rưng nước mắt, mếu mặt bỏ đi. Vậy là từ giờ tôi đã bị ra rìa rồi, ổng hết thương hết cưng chiều tôi nữa. Đã có đứa nhóc nào đó đá đít, hất cẳng soán ngôi của tôi luôn rồi. Tôi buồn, tôi giận, tôi tủi, tôi cô đơn. Nên bước mạch ra xe không thèm đếm xỉa gì tới ổng nữa. Thấy tôi bất ổn, thầy vội chạy theo giữ tôi lại, hỏi han không ngừng:
- Anh nói giỡn thôi mà. Sao cái mặt em nhìn nghiêm trọng thế kia hả? Em bị sao nói cho anh biết coi. Hai đứa nhỏ là con của em với anh, anh thương tụi nó muốn chết. Tự nhiên em đòi bỏ trong đứa, rồi khóc đùng đùng giận dỗi bỏ đi à!
- Hic, giờ anh thương tụi nó, anh hết thương em rồi!
Tôi rấm rức quệt nước mắt trả lời, như đứa trẻ sắp bị phụ huynh bỏ rơi vì mẹ đã có em bé. Chắc do tôi làm mẹ khá sớm, ở cái tuổi còn đi học, ăn chưa no, lo chưa tới. Đã thế còn mang thai đôi, nên sinh ra tâm lý không ổn định. Với được ổng cưng chiều nào giờ riết làm càng, sinh hư luôn rồi. Nên tôi mới nảy ra suy nghĩ tiêu cực như vậy trong đầu. Có ai làm mẹ mà đi cà nanh với con mình không? Chắc chỉ có tôi quá. Hãy nhìn ba của tụi nó kìa, đôi mắt lấp lánh ngàn sao, trông thật hạnh phúc biết bao. Hơn cả việc lần đầu tiên rước tôi về nhà, rồi mần thịt được tôi tới bến nữa.
Thầy híp mắt cười, đã nắm rõ tâm lí cũng như cảm xúc của tôi, vội ôm tôi vào lòng hôn tới tấp, tay xoa lưng không ngừng vỗ về:
- Mèn ơi, thấy tội quá à! Cục cưng ơi là cục cưng, em dù thế nào vẫn là số trong lòng anh đó biết chưa hả? Em có sinh cả chục đứa thì vẫn là con gái cưng út ít của anh thôi. Tại con nó nhỏ, nên anh phải yêu thương như vậy. Chứ em nghĩ coi, sau này tụi nó lớn, nó rời vòng tay của mình chạy theo tương lai và sự nghiệp của nó, rồi lấy vợ lấy chồng. Cuối cùng vẫn chỉ còn anh và em bên nhau suốt đời thôi. Nên dù thế nào, anh vẫn thương và quan tâm em nhiều nhất. Em mang nặng đẻ đau, hy sinh sức khoẻ, nhan sắc và cả thanh xuân sinh con cho anh, anh cảm kích và biết ơn em còn không hết, chứ ở đó mà không quan tâm em nữa. Giờ em đang có thai rồi, suy nghĩ phải tích cực lạc quan lên, sau này con nó mới vui vẻ hạnh phúc. Chứ đừng suốt ngày mặt mày chù ụ, suy nghĩ những chuyện không đâu, đâm ra mắc chứng trầm cảm, sẽ ảnh hưởng không tốt đến tâm lí của con sau này. Thai nhi nó cũng sống bằng cảm xúc của người mẹ đó, em hiểu chưa hả em bé của anh?
Tôi không tin là ổng có thể tư vấn và cho tôi mấy lời khuyên, y như mấy vị bác sĩ khoa Sản chuyên xuất hiện trong những buổi giao lưu, trò chuyện gặp gỡ. Nhằm bổ sung và cung cấp thêm các kiến thức cho mẹ bầu trước khi sanh trên truyền hình vậy. Nên ngơ ngác ngước lên hỏi:
- Bộ anh đẻ rồi hay sao mà anh biết cả những vấn đề này hay vậy?
- Ừ, anh đẻ ra em. Em là cốt nhục máu mủ của anh đó, nên em mà có xảy ra chuyện gì là anh chỉ có nước chết thôi. Biết chưa hả? Mặc dù em sắp làm mẹ rồi, anh đâu bắt em phải lớn và trưởng thành đâu. Em cứ sống vô tư, lạc quan, cứ là chính mình như thế này mãi đi. Còn nếu như em chưa thể chấp nhận việc mình trở thành mẹ khi còn quá nhỏ như thế này. Cứ sanh ra rồi coi tụi nó như em của mình vậy, cho em đỡ cảm thấy áp lực và trách nhiệm nặng nề. Anh sẽ sắp xếp nuôi dạy, lo con cái cho em hết, em khỏi phải suy nghĩ bận tâm chuyện gì cho đau đầu, cứ ăn no ngủ khoẻ y như cũ. Mà anh đang tưởng tượng trong đầu cái cảnh, con nó nheo nhóc lẽo đẽo theo sau, gọi em là chị mẹ, thấy là muốn cười ná thở rồi đó. Haha. Anh nói vậy đó, em từ từ hiểu, lát lên xe chịu khó mở bài “Lòng mẹ” nghe cho thấm đi nha. Còn giờ đi về nè, chuẩn bị lên lại Sài Gòn để dưỡng thai. Đi thôi cục cưng của tui!
Tôi theo thầy ra xe, sau khi mới đóng máy cảnh quay vô cùng tình cảm, để lại sự ngưỡng mộ và ghen tị cho rất nhiều quần chúng nhân dân đang còn chờ khám bệnh ở lại. Tay bất giác đặt lên bụng lén mỉm cười. Tại khoái mè nheo, làm nũng để được thầy cưng chiều dỗ dành, chứ thật ra sâu thẳm trong lòng, tôi thương con tôi lắm! Nghĩ sao mà không thương không yêu cho được. Tụi nó là con của thầy mà, lại nằm trong bụng của tôi nữa. Tôi hứa sẽ ráng dùng tất cả tình yêu thương của người mẹ, để chăm sóc, yêu thương và gìn giữ tụi nó thật cẩn thận. Không để tụi nó thiếu hụt tình thương của người mẹ như tôi lúc còn nhỏ được. Nhưng nghĩ cũng tội đứa nhóc trong bụng thiệt chứ chả đùa, vì chị mẹ của tụi nó còn trẻ trâu và xìn tin dâu lắm!
Khám thai xong, sẵn còn trên Đà Lạt - Lâm Đồng. Thầy chở tôi đến căn nhà cũ của mẹ thầy hồi xưa đã sinh sống và lớn lên. Nay đã trở thành nhà Tổ cho việc thờ phượng và cúng bái tổ tiên. Cả cùng thắp nhang và thăm cúng ông bà đã mất. Rồi cùng nhau ra thăm căn biệt thự mà hồi đó, mẹ thầy bị ba thầy cướp dâu rồi dẫn về đó để “hành sự”. Căn biệt thự đã được tu bổ sửa chữa, nhưng vẫn còn giữ nguyên phong cách lãng mạn của thời kì Pháp thuộc. Các vật dụng cổ trong nhà vẫn được giữ nguyên không thay đổi, nên nó gần như được xem là di sản văn hoá. Thường được các đoàn làm phim liên hệ để mượn bối cảnh đóng các bộ phim truyền hình.
Khi chúng tôi quay trở về khách sạn, trời cũng đã tối muộn. Nghe nói anh Khang đã trở lên Sài Gòn từ lúc chiều rồi. Tôi chưa kịp gặp anh để nói lời cám ơn mà anh đã ra đi như cơn gió. Tôi và thầy ở lại khách sạn đêm nữa, rồi sáng mai về lại thành phố sớm. Đêm nay cả không dám làm ăn hay đưa nhau đi đu đưa nữa. Giờ đã có bầu mà thai lại còn quá nhỏ, sợ “dính lẹo” với nhau lại máu quá, hãm không được, thành ra vận động mạnh lại xảy ra chuyện không hay cho sấp nhỏ bên trong. Nên thôi ôm ấp sờ mó vớ vẩn rồi ôm nhau ngủ thôi chứ biết làm sao bây giờ.
Đang tội nghiệp ông thầy già, sắp tới phải chịu cảnh đói meo mồm dài dài. Ai kêu ham hố có con làm chi, giờ nằm trằn trọc bức rức mãi không ngủ được. Tôi phải hy sanh tính mạng của mình mà dùng tay và miệng “làm” cho ổng. Nhưng thầy tội tôi, nên kéo tôi dậy mà nói rằng tôi không cần phải làm như thế, ổng chịu được mà. Tôi vẫn mặt dày đè ổng ra “hiếp”, cho ổng xả bớt năng lượng ra ngoài mới thở phào mà nhắm mắt ngủ được. Vì đùng cái bắt ổng nhịn liền nên chắc chưa quen. Thôi, đã là vợ chồng rồi, cũng nên thông cảm và hiểu cảm giác, sống vì nhau chút xíu. Vậy mới có thể hạnh phúc bên nhau lâu dài được. Chứ nhẫn tâm đày đoạ, bỏ đói ổng suốt thời gian dài, tôi cũng xót và tội thầy lắm.
Sáng hôm sau, thầy điều tài xế trên Sài Gòn đã lên Đà Lạt từ tối qua để chở bọn tôi về thành phố lại. Cả nắm tay nhau ngủ trên xe cả quãng đường rất dài, thỉnh thoảng dừng chân ở quán ăn nào đó để cho bác tài được nghỉ ngơi chút xíu, rồi lại tiếp tục cuộc hành trình:
“Đường về nhà là vào tim ta
Dẫu nắng mưa gần xa
Thất bát, vang danh
Nhà vẫn luôn chờ ta”.
Nghĩ lại thấy mình gan ghê thiệt luôn! Dám bỏ nhà đi bụi hơn cây số, mà đường xá lên Đà Lạt có phải là đường thẳng đâu. Đồi núi vực thẳm song song, khúc cua ngoằn ngoèo nguy hiểm thế này. Cũng may là lúc đi bình an, lúc về cũng vô sự. Tự dám hứa với lòng sẽ không bao giờ hành động nông nổi, trẻ con để thầy phiền não như thế này nữa.
Mà cũng hên là ổng tìm được tôi về trước nên còn ra oai được chút xíu. Chứ tôi mà phát hiện ra tôi dính bầu, lại còn sinh đôi như thế này, nhưng thầy vẫn chưa tìm được tôi. Lúc đó chắc dám tôi lại vác cái mặt “choá”, không biết nhục nhã này của mình về mà mếu máo tìm ngược lại ổng rồi. Chắc bạn bè và cả mọi người xung quanh sẽ cười ẻ vào cái bản mặt của tôi đống thiệt lớn quá. Đúng là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn mà!
Khi về tới trung tâm thành phố, trời cũng đã chiều tối, đèn đường cũng đã lên khắp nơi. Tự nhiên tôi lại thấy con tim rạo rực trở lại. Ôi “cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao.” Đi có hơn tuần mà khi trở về cứ ngỡ mình đã đi được năm, thấy cảm giác là lạ và háo hức sao ấy. Khi lên tới chung cư và mở cửa bước vào tổ “ấp” của tôi và thầy. Tôi muốn té ngửa tưởng mình đi lộn nhà rồi chứ. Tại sao mọi thứ lại được thay đổi, sắp xếp khác với cách bày trí nội thất cũ vậy. Nên ngỡ ngàng quay ra hỏi thầy:
- Ủa anh, anh làm ăn xuống hay sao mà phải thay đổi lại đồ nội thất và phong thuỷ của nhà vậy!
Ổng đột nhiên sa sầm mặt mày, quay sang lườm tôi với đôi mắt sắc lẹm, giọng gầm gừ như bị nhắc lại thù cũ:
- Nhờ công của cô hết đó cô nương. Cô đành đoạn ra đi bỏ tôi lại mình. Tôi điên tôi đập không còn cái giống gì trong nhà cả. Tí nữa là phải vào tù vì tội giết người luôn đó biết không hả? Đứng đó hỏi hồi, tôi lại nhớ đến mà điên máu chưởng cho vài phát bây giờ.