Đêm nay tôi lại khó ngủ, câu nói của thầy khi nãy cứ văng vẳng bên tai. Thầy muốn làm tôi hạnh phúc sao? Đối với đứa thiếu thốn tình cảm từ nhỏ như tôi thật sự khi nghe những lời nói này rất cảm động, nhưng tôi lại thấy điều đó nó không dành cho mình. Vì thâỳ là hoàng tử còn tôi hoàn toàn không phải công chúa. Đừng ai nói Lọ Lem cũng có thể tìm được hoàng tử nhưng xin nhớ rằng trước đó, cô ấy cũng từng là công chúa.
Tôi chợt nhớ tới nụ hôn của thầy lên trán tôi mà tức rung người. Sau khi đưa tôi về trước cửa, khuôn mặt tôi chù ụ xuống xe mà không chờ thầy mở cửa. Tôi cúi đầu chào và cám ơn định bụng quay đi cho nhanh thoát khỏi thầy, nhưng lại bị thầy kéo lại và đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên trán. Xin lỗi! Cho tôi xưng hô hỗn xíu vì tôi đã bức xúc lắm rồi! Tại sao tôi có ông thầy vô lại như vậy? Trong vòng buổi tối ổng hết nắm tay, ôm eo, vuốt tóc còn đành đoạn cướp mất nụ hôn đầu đời của tôi, may là chỉ ở trên trán. Tôi ước có thể bóp cổ ổng chết ngay lập tức. Trên quán cà phê và trên đường thầy chở tôi về, tôi năn nỉ hết lời khuyên ổng tha cho tôi đi, đừng có khế ước hôn nhân gì đó với tôi nữa, kẻ muốn lui người lại muốn tới, thầy nhất quyết không là không. Trong xe thầy muốn gầm lên nổi cáu với sự nói nhây của tôi rằng tôi nằm mơ đi, có chết ổng cũng không buông. Tôi bất lực mếu máo muốn khóc mà quỳ lạy ổng luôn.
- Yên tâm, từ giờ trở đi, tôi bước vào cuộc sống của em rồi nên không có ý định bước ra đâu, chúng ta còn “gần gũi“ nhau dài dài. Còn nữa, việc học hành em cứ chú tâm học cho tốt đi. Mọi chuyện còn lại để tôi lo. Tôi về đây, mai gặp.
Nói rồi thầy mới quay đầu lên xe còn quẩy tay báo hiệu tôi hãy vào nhà. Bao nhiêu hình tượng ban đầu về thầy của tôi nào là soái ca lạnh lùng đứng đắn, nào là giảng viên nghiêm khắc, chính trực, làm việc đâu ra đó bốc hơi hết. Hiện thân bây giờ là ông thầy ngang ngược, cố chấp, muốn gì được đó và bá đạo vô cùng, không những thế còn háo sắc nữa chứ! Trời ơi! Ma xui quỷ khiến thế nào tôi dính vô con người này! Từ giờ trở đi cuộc sống của tôi sẽ chẳng thể yên bình nữa rồi! Điều đáng buồn hơn là thái độ của ba mẹ tôi lúc tôi trở về nhà. Họ khen những món quà quý giá mà đàng trai tặng ra mắt, toàn của mắc tiền và cao cấp. Rằng tôi mà gia đình sắp đổi đời rồi. Tôi có thể thấy rõ ham muốn vật chất nảy lên trong đôi mắt họ, hoá ra họ chỉ xem tôi là con tốt thí.
Lại là thứ ! Lại là ngày gặp mặt ông thầy đó, tôi ngao ngán vô cùng. Trước mặt mọi người vẫn là vẻ điềm đạm đứng đắn đó làm nữ sinh điêu đứng, còn tôi thì đã thỉnh giáo bộ mặt khác của ổng tối qua rồi. Tôi ráng chen chân báo cáo tiến độ bài sau đứa trước để có thể về sớm. Nhưng thầy dễ dàng gì tha cho tôi, ổng tuyên bố rồi mà. Khi tôi đưa bài ra trình bày, thầy nheo mắt tỏ vẻ không vừa ý, cầm bản phác thảo đưa lại trước mặt tôi buông câu nói:
- Phác thảo của em khá nhiều lỗi. Em qua bàn bên cạnh xem xét lại đi, đợi các bạn sửa xong hết tôi gọi em vô sửa lại.
Tôi biết thầy đang kiếm chuyện với tôi nhưng tôi không dám làm gì, vì dù gì ở đây có hàng tá bạn học. Thầy kêu tôi ở lại cuối chắc chắn là có ý đồ. Đám bạn nhìn tôi đồng cảm, tôi xụ mặt cầm tài liệu qua bàn bên cạnh chờ thời. Hay bỏ về cho rồi, không được, bị trừ điểm oan uổng, công tình bữa giờ đi đủ ngày. Mà ở lại thì thế nào cũng có chuyện, nhưng dù gì ở đây là trường học, chắc thầy không dám manh động đâu. Chả lẽ trốn hoài được sao! Vì ông thầy mà bỏ nguyên học phần. Tôi đấu tranh nội tâm nhưng vẫn chọn cách mạnh mẽ đối đầu.
Rồi cũng đến lượt tôi, khi đứa cuối cùng xách ba lô đi về là tôi biết giây phút vận dụng hết não bộ để đấu trí đã đến. Tôi ngồi trước mặt thầy, vẻ miễn cưỡng không giấu được trên khuôn mặt.
- "Sao nữa, vùng vằng chuyện gì?". Bản chất khác của thầy đã lộ, khuôn mặt ổng nhìn tôi cười châm chọc, tay chống cằm ngạo nghễ.
- Em nào dám.
- Trình bày lại tôi nghe coi.
Tôi cố gắng trấn an mình tỏ vẻ bình tĩnh, coi như chúng tôi chỉ là quan hệ thầy trò bình thường chưa có chuyện gì xảy ra mà lặp lại mô tả bản phác thảo của mình. Thầy vẫn phong thái ấy, tay chống cằm nhìn tôi đăm đăm, không buồn nhìn lấy bản phác thảo làm tôi vừa ngượng vừa tức.
- Xong rồi thầy.
- Ừm, về lên bản phối D đi, mấy mẫu thiết kế này của em tôi cá cao lắm , điểm.
Tôi trợn mắt, mặc dù số điểm này tương đối nhưng tôi thực sự muốn con số nó cao hơn xíu. Hay là ổng lợi dụng chức quyền chèn ép tôi đây, chứ tôi thấy các mẫu thiết kế và chất liệu tôi chọn khá tốt mà.
- Sao vậy thầy? Bài của em có vấn đề gì sao? Thầy cho em xin hướng cải thiện tốt đi ạ.
Hình như tôi dính bả rồi. Tôi thấy đôi mắt thầy sáng lên, ý cười hiện rõ trên khuôn mặt.
- Cất tập vở đi, tôi chở đi ăn rồi nói cho nghe, để mấy cô lao công dọn dẹp nữa kìa.
Biết ngay mà, tôi khóc thầm bất lực trong lòng, muốn ăn hiếp tôi hả, kiếp sau nha thầy.
- Thôi, , điểm đối với em cũng cao, qua môn rồi thầy. Em xin phép đi trước, không làm mất thời gian của thầy.
Nói rồi tôi nhanh tay túm lấy bao lô tính chuồn lẹ cho kịp. Nhưng chậm mất rồi, thầy chụp lấy cái bao lô của tôi trước và cầm đi theo, chỉ quăng lại câu không cho tôi sự chọn lựa:
- Tôi đậu xe đợi em ở ngay trung tâm Anh ngữ bên đường, em không đi đừng trách tôi vào lôi em ra để cả trường biết mối quan hệ của chúng ta.
Tôi tức mà lồng ngực phập phồng. Bữa nay còn uy hiếp tôi sao, ở đâu có đàn áp ở đó có đấu tranh. Thầy tưởng tôi sợ ổng hả? Nói gì thì nói chứ thôi đi đại, lỡ xui ổng vô trường kéo tôi đi thiệt thì tôi sống sao yên ổn trong cái trường này. Tôi lững thững bước xuống lầu, đám Thanh và Mỹ đã đứng đợi bên dưới lúc nào, thấy tôi chúng nó í ới.
- Ê mắm, miến gà hông? Ủa? Bao lô mày đâu.
Tôi gượng gạo nhìn tụi nó ráng nghĩ câu nói dối phù hợp.
- Tụi bay đi ăn trước đi, bao lô tao bị cầm lộn, giờ tao đi lấy, lát tao quay lại nha.
Tôi bỏ tụi nó lại bước vội ra trường qua đường bên trường Anh ngữ. Trời! Ở đây có mấy chiếc xe hơi đậu, tôi biết chiếc nào của ông thầy lựu đạn chứ.” Tin, tin” nghe theo tiếng còi tôi quay đầu lại, thầy hạ cửa kính ngoắc tay ra hiệu tôi lên xe. Bữa nay ổng đổi chiếc khác đi nữa rồi, con Jaguar trắng siêu sang.
- “Công nhận nghe lời ghê ta.” Thầt bỡn cợt nhéo nhẹ má tôi làm tôi rùng mình. Tôi không phục liếc hoáy ổng cái môi bặm chặt.
- Thầy ỷ lớn ăn hiếp nhỏ.
- Ừa, tôi chỉ thích ăn hiếp em à. Muốn ăn gì tôi chở đi.
Muốn ăn gì á? Tôi muốn xẻ thây ổng làm thịt nướng với nấu cà ri nè ở đó mà hỏi tôi. Trước đây tôi vốn là con chiên thiện lành chả bao giờ có ác ý với ai. Từ hồi gặp thầy, nghiệp chướng nặng hẳn.
- Em ăn gì cũng được miễn sao thầy đưa em về trường sớm em học chiều ạ.
Ổng đưa tôi đến quán Tây gần chợ Bến Thành. Mấy quán ăn này chắc tôi chỉ được nhìn trên ảnh và tivi. Xung quanh lại xì là xì lồ tiếng nước ngoài làm đầu tôi vòng vòng. Thật sự trình độ tiếng Anh của tôi khá kém, mặc dù học đại học nhưng vốn tiếng Anh quanh quẩn chỉ là: Xin Chào, bạn tên gì? Nhà bạn ở đâu? Bạn bao nhiêu tuổi?.. Nghĩ nó chán, tôi thấy xấu hổ vô cùng.
- Đang ráng nghĩ coi người ta nói gì phải không?
Thầy cắt ngang suy nghĩ của tôi bằng câu cà khịa. Nhưng vì nói đúng tim đen của tôi quá rồi nên tôi cãi làm gì cho mệt. Thấy tôi im lặng, ổng vẫn ráng bồi thêm câu:
- Tôi phải giũa em từ đầu đến chân lại thôi bé ạ!
- Em không cần.
Tôi bĩu môi trả lời vì tôi thấy thấy thầy nên giũa lại cái nết của mình thì đúng hơn.
- Tôi nhớ hồi nhỏ em theo tôi lắm, bắt tôi ẵm suốt! Đâu có trả treo bướng bỉnh như bây giờ đâu ta.