Mày hại chết con bạn mày rồi Mỹ ơi! Này thì thử lần chơi lớn xem ổng có trầm trồ. Bố khỉ! Trầm trồ đâu không thấy, đang thấy ổng muốn nổi máu sừng cồ với tôi nè. Tôi bối rối khó xử nhìn thầy, oan ức quá mà! Tôi coi phim heo hồi nào cơ chứ. Chính con Mỹ đã mở mang tầm mắt cho tôi ấy chứ. Bởi vì kinh nghiệm giường chiếu của nó là kho vũ khí hạng nặng.
Tôi nhớ tới hôm qua, nó kéo tôi ra ngồi sau trường, nhằm phổ cập kiến thức về tình dục học cho tôi như chuyên gia có chuyên môn tầm cỡ. Con Thanh nghe xong muốn xám mặt xách giỏ chạy mất dép. Vì không muốn tâm hồn thiếu nữ trong trắng của nó bị vẩn đục. Tôi ban đầu cũng muốn đỏ mặt tía tai. Nhưng bị con Mỹ giáo huấn rằng:
- Mày ngại cái giống gì chứ! Đứa nào cũng lớn có chồng hết trơn rồi! Tao nói vì muốn kinh nghiệm giường chiếu của mày thêm phần phong phú và bớt khô khan lại, để giữ lấy chồng mình. Tình yêu đến từ phía thì tình dục cũng vậy thôi! Mày chơi gì kì cục kẹo ghê, để ổng làm cho mình mày suốt, rồi mình ên mày sung mày sướng! Mười lần thì cũng nên hay lần mày chủ động đi chứ! Chồng mày chứ ai đâu mà mày còn ngại ba cái chuyện ấy! Phang nhau bấy nhầy rồi còn thẹn với chả thùng. Mày mà để ổng chán mày thì chuẩn bị tinh thần có con khác nó leo lên người ổng, thay mày làm chồng mày sung sướng, lúc đó khóc lóc cũng đã muộn màng rồi. Động não dùm tao xíu đi bạn!
Cũng do thầy chiều tôi lắm, từ lúc bắt đầu sống chung và có quan hệ xác thịt. Thầy luôn là người chủ động dìu dắt và dẫn tôi “phiêu diêu về miền cực lạc”. Tại tôi yếu quá nên ổng mới ép tôi chịu đựng lâu hơn xíu thôi, tại chưa đã cái nư của ổng. Chứ ngoài ra tôi không cần phải làm gì cả! Mình ổng biên tập rồi đạo diễn hết thảy. Ngay cả vấn đề về hôn “chỗ đó” (ai có chồng có con rồi thì mấy vấn đề này là bình thường nhé) cũng chỉ thầy làm cho tôi. Chứ chưa hề bắt hay ép buộc tôi phải chiều ổng lần nào. Nghĩ lại sao thấy mình ích kỉ quá chừng luôn.
Bởi vậy đêm nay tôi mới liều mình làm thế này với thầy. Cốt là để chiều ổng, muốn cho ổng được nghỉ ngơi hưởng thụ chút xíu, cũng nên có qua có lại với nhau cho nó công bằng. Thế mà để bây giờ, ổng bặm môi trừng mắt nhìn tôi như muốn lột da làm trống thế kia. Tôi nhăn nhó trả lời:
- Bạn em chỉ.
- Bạn nào, trai hay gái. Tự nhiên đi chỉ ba cái chuyện vợ chồng riêng tư này hả? Kì cục quá trời vậy?
Thầy bực dọc tra tấn hỏi tới tôi, tôi méo mỏ ráng trả lời:
- Tất nhiên là bạn gái rồi! Anh nghĩ sao mà có đứa bạn khác giới nào chỉ em ba cái chuyện này. Em đâu có bị điên bị khùng đâu anh.
Nghe tôi trả lời là người cùng giới, thầy mới an tâm bắt đầu dịu giọng lại:
- Nhỏ nào chỉ?
- Thì vợ anh Nam, con nhỏ hay đeo mắt kính đi chung với em đó. Em thấy cũng bình thường mà, do em ngu si về “chuyện đó” quá, nên mới cầu cao nhân chỉ dạy thôi. Bữa nay là sinh nhật anh, em có lòng muốn làm cho anh sung sướng tới nóc, ai dè anh tỏ vẻ khó chịu không muốn thế này, đành thôi vậy!
Tôi xị mặt bò xuống giường toan bỏ đi, ổng nắm kéo cài giò tôi lại, chau mày hỏi:
- Đang cho tôi leo thang lên nóc, em lại muốn đi đâu đây.
Tôi vùng vằng hất tay ổng ra, dửng dưng lạnh nhạt trả lời:
- Em đi thay đồ với ra tắt cái đèn. Anh ngủ đi, trễ rồi!
Thấy tôi khuôn mặt tiu đìu, lộ rõ vẻ chán chường thất vọng. Thầy hối hận tột độ, vội kéo tôi lại lên giường, nài giọng tha thiết, ra sức năn nỉ:
- Thôi anh xin lỗi, tại tính anh nóng nảy quá. Tưởng em đi coi ba cái phim bậy bạ mà bắt chước, nên anh mới quạu tí thôi. Em tươi tỉnh lên đi, giờ làm lại từ đầu nè.
Tôi xô người thầy ra, lắc đầu tỏ vẻ mình tắt hứng rồi, không muốn tiếp tục nữa. La con nhà người ta trận đã đời như xả lũ, rồi giờ coi chưa từng xảy ra chuyện gì! Ổng làm như cảm hứng của con người ta như vòi nước, muốn tắt thì tắt mà muốn mở thì mở hay sao vậy. Khuôn mặt tôi vẫn lạnh nhạt nhìn ổng với vẻ lãnh cảm:
- Em mệt rồi! Em muốn đi ngủ. Anh buông em ra coi, em đau hết cái tay rồi nè!
Này thì do nóng tính hả? Tôi đây lạnh cho biết nhé! Xem ai kênh hơn ai, chuyến này cho ổng đói dài mỏ luôn đi. Tôi ứ thèm chiều chuộng làm gì cho mệt người người nữa. Thầy quýnh quáng ôm giữ người tôi lại, xem ra là bị hù cho trắng mắt rồi, vội vùi mặt vào cổ tôi làm nũng. Cuối cùng cũng có ngày tôi được chứng kiến cảnh thầy “sợ vợ”. Thật đáng đời, ta nói vừa lắm! Thấy tôi làm căng, ổng phải lặn mình xuống nước tới tận đáy, năn nỉ tôi hết lời:
- Anh biết anh sai rồi, em tha lỗi cho anh đi mà. Bữa nay là sinh nhật của anh đó, em đừng bỏ anh giữa đàng mà cưng ơi!
Trong lòng tôi đang hớn hở vô cùng, phải làm lần cho tới như vầy. Để chừa cái thói khoái hằn học bắt bẻ, có chuyện gì chưa kịp suy xét nghe đầu đuôi, đã giãy đong đỏng lên làm um sùm. Nhìn vẻ mặt thầy xem ra đã hoán cải và biết thân biết phận của mình rồi. Thôi cũng nên ân xá, rủ lòng từ bi vậy.
Tôi nhắm mắt, hít hơi thật sâu để lấy cảm hứng dạt dào trở lại. Sau đó đẩy người ổng nằm xuống, tiếp tục công việc ban nãy còn đang dang dở. Thầy mỉm cười mãn nguyện, đưa tay xuống vuốt ve khuôn mặt và mái tóc của tôi. Bắt đầu nhắm mắt hưởng thụ, môi bặm chặt, người lại tiếp tục căng cứng như lúc nãy. Tôi ra sức dùng hết sự mềm mại và ấm áp của đôi môi mình, hôn không sót bất cứ chỗ nào nơi đàn ông mạnh mẽ nhất của thầy. Chiếc lưỡi nóng hổi lấp đầy rồi lại quấn lấy, khiến ổng phải gầm nhẹ bấu chặt lấy tôi mấy chập. Cảm giác làm cho người mình “khó ưa” nằm quằn quại la liệt thế này đúng thật bá cháy bồ chét! Vậy là từ giờ trở đi, tôi đã có thêm món nghề mới. Anh chết với em tới nơi rồi thầy ơi!
Khi đã rất thoả mãn, thầy nhổm dậy, giương đôi mắt đục ngầu trầm luân nhìn tôi. Kéo vội tay tôi lên rồi chuyển tư thế cho tôi nằm dưới mình ổng. Nhanh chóng hoá thân thành cọp beo hổ báo ”cắn xé” tôi tàn bạo và ác liệt vô cùng. Vừa nãy tôi làm ổng trằn trọc bao nhiêu thì lúc này, ổng tính cả vốn lẫn lãi trả lại tôi gấp đôi. “Bông hoa” bên dưới của tôi nở rộ bởi sự kích thích cùng chăm bón dồn dập từ thầy. Mọi thứ như cuồng phong bão táp cuốn tôi rơi vào hố tình không thể ngóc đầu lên nổi. Từng cơn sóng dập dìu đưa tôi cùng thầy đến bến bờ hoan lạc ngập tràn hạnh phúc. Cảm giác cùng người mình yêu thương nhất hoà nhập thành khiến cả như đang tan chảy trên đỉnh điểm của sự ngọt ngào vô biên. Ở nơi sâu thẳm nhất, từng đợt co rút như muốn nuốt chặt thầy không rời. Thầy giật người cái, mật ngọt tình yêu lấp kín phủ đầy bên trong cơ thể tôi. Tôi cong mình đón nhận rồi nhìn thầy mỉm cười đầy dịu dàng chân tình.
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi thứ gì đó mềm mại, ươn ướt lướt trên má. Tôi khẽ cựa mình lí nhí mở mắt, khuôn mặt của thầy ngược nắng ngoài cửa sổ đổ bóng lên mặt tôi. Mỉm cười đáp trả nhưng đôi mắt lười biếng quá vẫn khiến tôi nhắm lại.
- Ưm...anh dậy rồi sao.
Thầy vén tóc tôi cho gọn gàng, rồi vuốt ve bờ má trắng mịn, đưa tay tôi lên hôn vân vê từng ngón rồi ngọt giọng nói:
- Anh nên cám ơn bạn của em ra sao đây? Em đúng thật học hiểu ha. Rất có khiếu ấy chứ!
Sáng sớm chưa gì đã khủng bố tinh thần người ta rồi, người gì đâu kì cục đáng ghét. Tôi rụt tay lại, kéo chăn che mặt xấu hổ:
- Thôi nha, anh chọc quê em hoài nha! Mốt em không làm cho anh nữa đâu à.
Trông thấy tôi đỏ mặt ngại ngùng, thầy mỉm cười kéo tấm chăn che mặt tôi ra, lôi người tôi ôm vào lòng rồi hôn lên tóc tôi nồng nàn thắm thiết.
- Cám ơn em về buổi tối sinh nhật lãng mạn, vợ yêu của anh!
Tôi chớp mắt ngước lên nhìn thầy, còn thầy thì đáy mắt không giấu nổi sự cưng chiều trong lòng dành cho tôi. Điều hạnh phúc nhất phải chăng đơn giản là mỗi sáng, được thức giấc trong vòng tay của người mà mình yêu thương.
Vài ngày sau đó, con Mỹ bỗng nhiên được ai đó đến nhà gửi tặng rất nhiều đồ: nước hoa, mỹ phẩm, trang sức...kèm theo bức thiệp được viết tay với nét chữ rất đẹp và bay bổng: “ Tổ quốc ghi công em - thầy Vũ”. Nhưng sau đó nó lại bị anh Nam tí nữa là chém bay đầu vì cái tội dám truyền bá văn hoá phẩm đồi truỵ cho người khác và tiết lộ bí mật quốc gia.