Khi nghe tin mợ mang bầu, cậu ngồi thần người không biết nên vui hay nên buồn. Vui vì tình yêu giữa cậu và mợ lại sinh hoa kết trái, hài nhi bé xinh của cậu lại được mợ ủ ấp trong bụng. Nhưng cũng khá lo lắng rầu rĩ vì sức khoẻ của mợ lâu nay vốn không được tốt. Lần vượt cạn đầu tiên mém chút đã lấy đi sinh mạng của mợ, sợ lần này còn may mắn được như thế không. Trước giờ cậu chưa bao giờ xin xỏ ông trời điều gì, thế mà lúc này đây cậu phải thắp nhang quỳ gối trước tổ tiên trời đất. Thành khẩn thành tâm khấn vái cho vợ mình mẹ tròn con vuông, bình an vô sự, trai hay gái gì cũng không quan trọng.
Từ khi mợ mang thai, bà hội động và tất cả gia đinh trong nhà ai nấy đều vui mừng hoan hỉ. Mọi người săn sóc từng li từng tí cho mợ, không dám cho mợ đụng tay đụng chân vào bất cứ công việc gì. Khác hẳn với lần mang thai trước, khi bầu đứa con này trong bụng, nó ngoan ngoãn đến lạ kì. Mợ không có bất kì dấu hiệu ốm nghén nôn ói tái xanh mặt mày, mà ngược lại ăn ngon ngủ khoẻ vô cùng. Dường như khi mợ mang thai, hình như còn đẹp hơn lúc trước. Da dẻ hồng hào tươi tắn, ngực vun mông nở, trên bụng lú lên vòng cung quyến rũ khiến cậu mỗi lần tắm cho mợ mà kìm nén dục vọng muốn gần chết.Khi đi sanh cũng rất mau chóng lẹ làng, khi nghe tiếng đứa trẻ oà khóc “oa oa“ vang dội trong phòng. Cậu trước nay không sợ trời không sợ đất ấy thế mà tay chân bủn rủn, gõ cửa phòng gọi hộ lí liên tục hỏi han vợ mình có sao không? Có gì bất trắc xảy ra không? Chứ chưa hề hỏi tới đứa trẻ là trai hay gái.Khi bước vô phòng, thấy mợ ngồi tựa lưng vào đầu giường, đang khoẻ khoắn vạch ngực cho con bú. Cậu mới thở phào nhẹ nhõm, vội chạy đến bên mợ ôm cả mẹ và con vào lòng. Miệng không ngớt lời hỏi: “ Em còn đau không? Em có mệt không? Sao không nằm xuống nghỉ?” Khiến hộ lí ai nấy cũng ngưỡng mộ mợ vô cùng vì có người chồng thương vợ quá thể.
Mợ chỉ cười, vuốt ve khuôn mặt đang lo lắng của chồng nhẹ giọng an ủi:
- Em khoẻ mà, mình đừng có lo lắng nữa. Mình xem này, thằng oách con giống mình như đúc.
Cậu cúi xuống nhìn đứa bé trong tay mợ, hơi giật mình vì khuôn mặt của nó quả thật, giống y hệt mấy tấm hình đen trắng cũ kĩ mà ông nội đã chụp hồi còn nhỏ, chân tay đô con vô cùng tốt tướng. Vầng trán thông minh sáng lán, tuy mới sinh mà cặp lông mày lưỡi kiếm rõ mồn một, cái mũi cao chọc trời, đôi môi mỏng nhưng rất kiên nghị, ta nói nó cứ như phiên bản thu nhỏ của cậu. Thằng bé bú mẹ no nê nhắm mắt ngủ ngon lành, trên miệng nở nụ cười hiện lên má núm đồng tiền bên má phải sâu hoắm y chang mẹ mình, như muốn chào ba của nó. Cậu vui mừng muốn rơi nước mắt, mũi sụt sùi. Niềm hạnh phúc chưa bao giờ tuyệt vời đến thế.
Bà hội đồng khi nghe tin vợ thằng vỡ ối đang được đưa vào bệnh viện gấp, khiến bà đang đi Chùa mà hoảng hốt chạy về chưa kịp khấn vái thắp nhang. Khi bước vào phòng bệnh, thấy vợ chồng Vương đang ôm nhau hạnh phúc. Bà vội vàng lao vào để dòm mặt thằng nhỏ mà khóc nức nở khi nghe tin đứa trẻ là con trai. Từ xa trông thấy mặt nó mà cữ ngỡ đang nhìn thấy con trai mình hồi xưa lúc bà mới sanh mà trong lòng lâng lâng hạnh phúc. Bà xin mợ cho bế cháu, cẩn thận vạch tấm khăn trắng đang cuốn cháu ra xác nhận lần nữa cho chắc. Trời đất thiên địa ơi! Cây hàng của nó chất lượng khiến bà cười khoái chí điên đảo. Ôm ấp nó vào lòng, bà hít hà mùi sữa của nó mà luôn miệng nựng yêu: “ Đích tôn của nội ơi! Bà chờ con mãi! Sao mà con thấy cưng quá vầy nè!”
Thằng bé mau ăn chóng lớn lại ngoan ngoãn vô cùng. Không quấy khóc đêm nhiều như chị của mình, nên mợ cũng chả mấy vất vả. Thằng bé kháu khỉnh, dễ nuôi ai bế ai trông cũng được. Càng lớn cậu càng trở nên khôi ngô tuấn tú, tướng mạo phi phàm, thần thái đĩnh đạc hơn cả ba của mình. Mặc dù là con trai duy nhất nhưng cậu lại giáo dục con rất nghiêm khắc, không chiều chuộng hư hỏng.
Thằng bé thuộc tuýp người trong nóng ngoài lạnh. Bề ngoài tuy hơi khó gần, ăn nói kiệm lời nhưng thực chất trong lòng lại rất ấm áp và biết tự lập từ nhỏ. Khác hẳn với cô chị hay nhõng nhẽo, đanh đá, mè nheo của mình. Từ tuổi đã tự ôm chăn gối ngủ riêng để ba mẹ có chốn riêng tư mỗi tối. Việc gì tự làm được, cậu sẽ chủ động tự làm không nhờ vả ai mặc dù kẻ hầu người hạ trong nhà không thiếu. Từ nhỏ cậu đã tự để dành tiền tiêu vặt của mình để đem đi quyên góp cho các tổ chức từ thiện. Quần áo cũ đã chật cậu tự tay ủi gấp gọn gàng mang cho những gia đình nghèo khó. Đã thế, thấy đám con cái của những gia đinh trong nhà không biết chữ vì gia cảnh khó khăn. Chiều nào, cậu cũng lôi tụi nó ra sân dạy chữ, đọc sách để mở mang kiến thức cho tụi nó. Ông bà Vương rất đỗi tự hào về con trai của mình nên khá tâm lí. Cho cậu làm những gì mà cậu muốn vì biết con trai là người hiểu chuyện, làm việc gì cũng cân nhắc trước sau. Nhất là sẽ không bao giờ để ba mẹ phiền lòng về mình.
Trong con đường học vấn, cậu học đâu hiểu đó, thi đâu thắng đó, luôn là hạng nhất và xuất sắc nhất. Bởi thế bằng khen, phiếu thưởng mang về làm quà cho ba mẹ nhiều vô kể. Là người con trai tài đức lẫn sắc hoàn hảo, biết bao bạn học khác giới ngưỡng mộ, cảm nắng cậu. Thư tình cậu không bao giờ nhận của ai, bởi cậu không muốn cho bất kì ai cơ hội vọng tưởng về tình cảm với mình. Vì trong đầu cậu, việc học là quan trọng nhất, cậu không muốn tình cảm cá nhân ảnh hưởng tới công lao ba mẹ đổ ra cho mình ăn học, nên phải tập trung học cho thật giỏi, thật tốt. Biết bao nhiêu gia đình bề thế đặt gạch con gái làm dâu mẹ cậu. Nhưng mẹ cậu chỉ cười và nói duyên phận nằm ở trời, con ưng ai thì sẽ thành toàn thành ý cho nó chứ không bao giờ ép buộc, đặc biệt bà sẽ không phân biệt giai cấp sang hèn.
Đến năm cậu học lớp , cậu vô cùng ngưỡng mộ cô giáo dạy Văn của mình. Hình ảnh cô mặc áo dài trắng thướt tha, giọng nói êm dịu như suối mùa thu đưa cậu vào những bài giảng văn học và châm ngôn về cuộc đời. Nên tuần ba buổi, cậu cùng các bạn học đến nhà cô để học thêm vì cậu được chọn đi thi học sinh giỏi cấp quốc gia.Khi nhìn thấy đứa con gái mũm mĩm, trắng hồng, đôi mắt to tròn long lanh mới hơn tuổi, còn đang đi chưa vững, nói chưa rành của cô giáo dạy Văn. Lần đầu tiên, trái tim cậu tan chảy vì sự dễ thương đáng yêu của nó. Điều đặc biệt, nó thích cậu vô cùng. Biết bao nhiêu bạn học, nó chỉ tối ngày ôm lấy chân cậu bập bẹ nói “ anh đẹp trai, ẵm con đi”. Khiến cậu từ hình tượng lạnh lùng, khó gần mà cũng phải phì cười vì nó. Cậu trước giờ chưa từng bế ẵm đứa con nít nào, chứ đừng nói tới là cưng nựng. Thấy nhiều đứa trong xóm cũng dễ thương thật, nhưng lại không cho cậu cảm giác tan chảy giống con nhóc này. Ban đầu cậu cũng giữ khoảng cách rồi lạnh nhạt với nó lắm. Nhưng nó cứ bám lấy cậu suốt khiến cô giáo nhiều lần la mắng vì nó làm phiền cậu học.
Một ngày nọ, nó ứ thèm quan tâm tới cậu nữa, chả buồn săn đón mỗi khi cậu tới nhà. Thấy cậu đến, nó giận dỗi lủi mặt vào trong, không thèm coi cậu là thần tượng của mình nữa. Tự nhiên cậu lại thấy mất mát và hụt hẫng sao sao đó. Một ngày nọ, cậu mở lòng gọi nó lại:
- Này nhóc, lại anh nói nghe.
Con bé quay đầu, mắt chớp chớp, cúi đầu bẽn lẽn trả lời cậu:
- Mẹ em không cho em lại gần anh.
- Tại sao?
Cậu nhíu mày khó hiểu hỏi lại:
- Vì mẹ nói rằng anh không thích em.
Cậu chưng hửng rồi tự hỏi cậu không thích nó hồi nào mà cô lại nói vậy. Nên cậu tìm cô giáo mình để hỏi. Hoá ra do mặt cậu lạnh với khó gần, nên cô thấy nó bám theo cậu, sợ cậu khó chịu không tập trung học tập được, nên mới la mắng nó như thế. Cậu mới nói cô đừng la mắng nó nữa, cậu cũng quý mến nó mà. Thế là từ đó trở đi, nó được cậu ẵm suốt, nhưng đã biết điều hơn trước. Không dám hỏi nhây nói nhiều để yên cho cậu tập trung nghe cô giảng. Nhiều khi ngủ gục trên đùi cậu lúc nào không hay.
Khi con bé lên ba, đã đi học mẫu giáo. Cũng là lúc cậu tốt nghiệp cấp chuẩn bị sang Mỹ du học. Do cậu dành được suất học bổng toàn phần của tổ chức nước ngoài trao tặng. Ngày cuối cùng gặp mặt, cậu bế nó lên và hỏi nó rằng:
- Anh đi rồi, nhóc có nhớ anh không?
- Dạ có ạ.
Rồi nó hôn cái “chụt” lên má cậu làm cậu giật mình rồi mỉm cười. Đã từ lâu cậu coi nó như đứa em thân thiết của mình. Nhưng đâu ngờ sau này, con nhóc cậu đang bế trên tay sẽ trở thành vợ của cậu đâu. Đã thế nó còn rất vô tình, không nhớ chút kí ức gì về cậu. Thỉnh thoảng, nó sẽ làm cậu đau đầu, hay nổi nóng, tức giận vì cái tính bướng bỉnh, nghĩ gì làm đó của nó. Đôi lúc lại hơi ích kỉ, chỉ biết nghĩ tới bản thân, không cảm nhận tới tình cảm của người khác. Rồi lại hay suy nghĩ vớ va vớ vẩn, khoái làm nghịch ý cậu. Nhưng tóm lại, nó là cô nhóc rất mạnh mẽ, lại khá hiểu chuyện. Vì yêu thương, cậu nguyện bao dung mọi thứ của nó.
Còn về ông bà Vương, cùng nhau trải qua nhiều sóng gió trong cuộc sống. Hai người chăm lo chu toàn và nhìn con cái lớn khôn. Họ hạnh phúc và mãn nguyện với những gì mình có được. Đặc biệt, ông vẫn luôn yêu bà như những ngày đầu, vẫn hôn bà vào lúc sáng sớm và khi tối muộn chuẩn bị lên giường. Vẫn xưng hô “anh, em” ngọt xớt như thời còn trẻ. Khi mọi thứ đã ổn định, ông đưa bà đi du lịch khắp nơi mọi miền Tổ Quốc. Đến khi con trai đã đi du học được vài năm, bà đổ bệnh nặng không qua khỏi. Những giây phút cuối của cuộc đời, ông vẫn nắm lấy tay bà thật chặt không rời. Trong lòng đau buồn đổ vỡ nhưng vẫn ráng gượng cười, tỏ ra mạnh mẽ để bà an lòng ra đi. Ông kề miệng thì thầm vào tai bà những câu cuối:
- Cả đời này, anh chỉ yêu mình em. Anh đã giữ trọn lời thề với ba em rồi nhé!
Rồi bà mỉm cười nhắm mắt ra đi như ngủ giấc ngủ ngàn thu. Mọi người trong nhà ai nấy than khóc kịch liệt, tiếc thương cho bà hiền lành, nhân hậu. Tối đó, ông vẫn tựa đầu ngồi bên quan tài, nắm lấy đôi tay đã lạnh ngắt của bà. Đôi mắt ông sưng húp vì đã khóc do phải kìm nén quá lâu. Ông đặt lên tay bà nụ hôn rồi nhắm mắt ra đi cùng bà về thiên đường.